Đậu Đậu vội vàng đi vào trong, hóa giải cục diện ngượng ngùng giữa một người và một con chó này, con Đá thản nhiên đứng dậy ‘gừ gừ’ mấy tiếng, nhảy chồm lên với cái bát trong tay Đậu Đậu, Đậu Đậu vội xua con chó ra, nhảy lên “Đá, cơm của mày ở ngoài cửa, ra ngoài ăn, oa, mày để nước dãi chảy lên chân tao…”
Con Đá bị lùa ra ngoài, đứng ở bên ngoài cào cào cửa.
Đậu Đậu đặt cháo xuống, cúi đầu ngồi ở một bên giường, Lý Minh Triết bưng bát lên ăn mấy miếng đã hết “Bây giờ đã biết sinh nhật anh rồi chứ.”
Đậu Đậu gật đầu như chân chó.
Chính là thứ 3 tuần sau, may mà sáng nay đã kịp xem bản photo chứng minh của tổng giám đốc đại nhân, nếu không chắc chắn lại bị nhìn với ánh mắt sắc như dao rồi, Đậu Đậu cúi đầu cười trộm, sắp qua sinh nhật thứ 28 rồi, cũng chính là nói tổng giám đốc đã bước sang tuổi 29 rồi, vậy mà vẫn còn là trai tơ… đỏ mặt.
Đột nhiên, mặt bị véo.
Hu ~~(╯﹏╰)b, Đậu Đậu nghiêng mặt nhìn người xấu xa kia, Lý Minh Triết vẫn rất thản nhiên, ngón tay vẫn treo trên mặt cô “Em đừng quên tặng quà cho anh đấy.”
Đậu Đậu:… (Đại gia, còn muốn tặng quà gì nữa đây?)
“Ồ.”
Lý Minh Triết lướt ngón tay, lại véo mấy cái nữa, chẹp chẹp tán thưởng “Quả nhiên là rất có cảm giác.”
Đậu Đậu: ==
Bởi vì trong lòng cực kì không thoải mái, nhưng tổng giám đốc đại nhân đã bị ép nằm trên giường đã 3 ngày liền, Đậu Đậu bận rộn làm việc nhà ở bên ngoài luôn chân luôn tay, mặc kệ Lý Minh Triết nằm trên giường đếm lông cừu, mỗi ngày chỉ được đi vệ sinh 3 lần, tất cả thời gian khác đều do Đá trông chừng, dám bước xuống, cắn đứt chân.
Ngày thứ 3 Lý Minh Triết bị giám sát, thực sự khổ không nói lên lời, nằm trên giường ngắm trần nhà, nếu không thì nhìn con Đá đếm lông chơi, Đậu Đậu trong lúc bận rộn cũng tranh thủ bớt chút thời gian đến thăm anh, trong tay cầm chiếc xẻng nhòm ngó xung quanh.
Chớp mắt cái đã đến cuối tuần, Châu Long Phát gọi điện thoại đến, mời Đậu Đậu ra ngoài hẹn hò.
Đậu Đậu rất khó xử, nhưng lại không có cách nào để từ chối trực tiếp, bạn xem người ta nhắc nhở bạn không được chạy loăng quăng một mình, bạn không nghe liền bị bắt cóc, để người ta phải đơn thương độc mã đi cứu bạn, đầu thì bị thương tí nữa thì đã đi xuống quỷ môn quan, tình cảm như vậy, khiến Đậu Đậu cảm thấy áy náy, rốt cuộc là chẳng thể mở miệng từ chối được.
Thế là, Đậu Đậu đấu tranh kịch liệt trong lòng nhưng vẫn ngồi lên xe của Châu Long Phát.
Anh Châu chắc chắn biết mình lại dọn về rồi, rõ ràng là đang cự tuyệt anh ấy, nhưng anh ấy lại tỏ vẻ như hoàn toàn không biết, vẫn hẹn mình ra ngoài, dường như có chút ép người, Đậu Đậu cắn cắn môi, trong lòng anh Châu chắc chắn có tính toán gì đó, bức hôn? Oa oa… đừng mà oa… mình sẽ bị tổng giám đốc ăn sống nuốt tươi mất…
Đậu Đậu hoảng loạn trong lòng túm tóc, giậm đất kêu trời.
Khi ra ngoài, lừa tổng giám đốc đại nhân là mình đi mua đồ, Lý Minh Triết thực sự cho rằng mình đi mua đồ, còn muốn lấy xe đưa mình đi, Đậu Đậu vội vàng nói dối anh chỗ siêu thị tắc đường không để anh đưa đi, ôm túi sách rồi chạy mất, trong lòng bất an đến cực độ.
Nhưng…
Đậu Đậu quay mặt nhìn Châu Long Phát đang lái xe, mặt nhăn nhó.
Vốn dĩ Châu Long Phát muốn đưa Đậu Đậu đến một vùng nông thôn chơi, thưởng thức hương vị đồng quê, thuận tiện nói về chuyện kết hôn (toát mồ hôi), nhưng giữa đường nhận được một cuộc điện thoại, Châu Long Phát tạm thời thay đổi kế hoạch “Đại ca của anh có việc tìm anh, em đi cùng anh một chuyến nhé, được không?”
Đậu Đậu vội gật đầu “Không sao, em đi đâu cũng vậy thôi.”
Châu Long Phát mỉm cười, lái xe vào một khu nhà tư nhân trên núi, vừa mới đến đỉnh núi đã có một vệ sĩ mặc áo đen ra đón, hai cánh cửa lớn lớn bằng sắt đen dầy có các hoa văn trang trí phức tạp từ từ mở ra, Châu Long Phát hãm tốc độ thấp nhất cho xe đi vào trong, nhân viên vệ sĩ đi đến trước đầu xe.
Khu nhà này diện tích không lớn, cái sân cũng rất nhỏ, nhưng dường như là phòng vệ rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều gắn camera, Đậu Đậu căng thẳng nhìn vào màn hình trên sân.
Một người mặc âu phục đen đí đến trước mặt, mở cánh cửa xe bên phía Đậu Đậu, rồi làm tư thế khom người mời.
Châu Long Phát đưa chìa khóa cho một người bọn họ, sau đó nắm lấy bàn tay của Đậu Đậu đang ngơ ra, thong thả bước vào trong.
“Không cần sợ, đại ca của anh rất tốt.”
Đậu Đậu nóng ruột gật đầu, nắm lấy ngón tay của Châu Long Phát hơi toát mồ hôi lạnh.
Đi qua hành lang vào phòng khách, đi thẳng vào bên trong, hình như là một phòng trà, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn ngồi bên trong, cùng với ông ta nói chuyện là một thanh niên đẹp trai nhưng ánh mắt tràn đầy thái độ thù địch, có chút khiến người ta sợ hãi.
“Long Phát, đến đây.”
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Châu Long Phát, cười rồi đứng dậy bắt tay Châu Long Phát, dùng lực vỗ vỗ vào vai anh, tiếng nói như sấm xuyên tai “Tiểu tử này, có phụ nữ rồi quên luôn đại ca của cậu hả?”
Châu Long Phát cười “Gần đây công việc bận quá.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên rất sắc bén, thoáng cái đã nhìn thấy cô gái nhỏ co rúm sau lưng Châu Long Phát, cười thầm không nói, Châu Long Phát đưa ánh mắt sang, ý nói đừng dọa cô ấy.
Người đàn ông trung niên hiểu ra liền cười, thật không ngờ rằng Châu Long Phát lại chọn một người con gái nhỏ bé yếu ớt như thế này ở bên cạnh mình, trong mắt cậu ta, chỉ có những người con gái có mê lực và trí tuệ với lại phải can đảm hơn người mới có tư cách để ở bên cạnh cậu ta.
Rất rõ ràng, Đậu Đậu trong ấn tượng của cậu ta chắc chắn là một người con gái vô cùng hoàn mĩ.
Người thanh niên có ánh mắt sắc như dao kia đứng lên, bắt tay tượng trưng với Châu Long Phát, ánh mắt thì quét qua người Đậu Đậu “Châu ca, đây là người phụ nữ của anh?”
Ngữ khí có chút khinh miệt, thậm chí là không tin tưởng.
Châu Long Phát giữ Đậu Đậu dưới vai, cười nói “Đúng vậy, Tiểu Dã.”
Đậu Đậu:… (Này!)
Nhưng giữ thể diện cho đàn ông, đạo lý này Đậu Đậu hiểu, nên không phản kháng tiếng nào, xem như tạm thời mặc nhận.
Cậu thanh niên tên Tiểu Dã này chẳng buồn để tâm ‘hừm’ một tiếng, quay người ngồi xuống sofa, dạng hai chân ra, ánh mắt tà ác nhìn Đậu Đậu, người đàn ông trung niên cười “Tính khí này của Tiểu Dã cậu cũng biết đó, ngồi xuống đi.”
Châu Long Phát đỡ Đậu Đậu đi đến ngồi xuống, giới thiệu với người đàn ông trung niên “Đâu là Lý ca, em gọi anh ấy là Đại ca giống anh nhé.”
Đậu Đậu thò đầu ra khỏi cánh tay Châu Long Phát, nhỏ tiếng gọi “Đại ca.”
Lý ca là Lý Kiến Quốc, mười năm trước không ai là không biết đến tên tuổi của ông ta, nhưng từ khi ông ta quy ẩn, những đoạn truyền kì cũng dần dần bị người ta quên lãng, Đậu Đậu hoàn toàn không biết người này, nhưng dựa vào khí chất lạnh lùng không ngừng toát ra từ trên người ông ta, cũng có thể đoán ra được hai ba phần.
Lý Vũ Hiên từng nói qua, Châu Long Phát xuất thân từ con đường đen tối, bây giờ xem ra, dường như không có nói sai.
“Hôm nay gọi cậu đến đây, là muốn cậu bồi dưỡng Tiểu Dã, nó còn trẻ quá, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ, ta thì cũng lớn tuổi rồi, chẳng còn đủ tâm lực để dạy bảo mấy đứa trẻ này” Lý Kiến Quốc cười, nụ cười cực kì giống với Châu Long Phát, đều là cái kiểu mỉm cười rất điềm tĩnh sau khi trải qua rất nhiều thăng trầm biến đổi “Tiểu Dã, đi theo Châu ca của con học hỏi.”
Tiểu Dã nghe thấy đứng lên, đưa một nắm đấm hướng đến phía Châu Long Phát đánh.
Lực của nắm đấm rất mạnh, còn mang theo cả sát khí, đừng nói là người, ngay đến ngựa cũng có thể bị đánh gãy cổ, nhưng không ngờ Châu Long Phát lùi người về phía sau, cơ thể nghiêng sang một bên, tay phải đập vào sườn Tiểu Dã một cái.
Tiểu Dã run người lên, ngã xuống đất.
Lý Kiến Quốc cười lớn, tiếng cười sảng khoái đến đinh tai nhức óc “Tiểu Dã, nếu như không phải Châu ca của con xuống tay lưu tình, thì e rằng con đã gãy mất ba chiếc xương sườn rồi, lấy công để thủ quả không tồi, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì thảm rồi.”
Sắc mặt Tiểu Dã rất khó coi, thở nhẹ một cái nhảy thoắt dậy xông vào Đậu Đậu đang ở bên cạnh Châu Long Phát, nắm đấm vẫn là vừa nhanh và mạnh, rất có lực, Châu Long Phát thấy vậy, giơ tay ra nhanh như chớp tóm lấy tay Tiểu Dã, một chân đạp người ra.
Tiểu Dã bị văng ra như bay, may mà thảm dưới sàn nhà khá dầy, nên không diễn ra cảnh tượng khó coi nào.
Châu Long Phát đứng dậy, từng chút từng chút một phủ xuống trước cổ của Tiểu Dã đang nằm trên mặt đất, nhưng dưới bộ mặt khiến có thể khiến cho người ta cảm thấy bình tĩnh kia ngầm ẩn dấu ý tức giận hung hãn “Tôi chẳng muốn quan tâm cậu có phải là người kế nhiệm không, làm cô ấy bị thương, tôi đảm bảo tối nay cậu sẽ biến mất.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng khí thế cực kì đáng sợ.
Kẻ lúc nào cũng ngạo mạn như Tiểu Dã cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh lại bò dậy ngồi lên sofa, tiếp tục uống trà như không có chuyện gì cả, dường như người bị đẩy vừa rồi không phải là cậu ta.
Đậu Đậu ngồi một bên nhìn mà tim đập hoảng loạn, tên Tiểu Dã này xem ra cũng chỉ xấp xỉ tuổi với mình, vậy mà khả năng nhẫn nhịn lại lớn như vậy, bị mất mặt như vậy vẫn coi như không có chuyện gì, nếu như là người khác sớm đã chạy đi trị thương rồi.
“Châu ca, hi vọng sau này anh chỉ giáo nhiều.”
Tiểu Dã lại còn vẫn mong muốn được Châu Long Phát chỉ dạy, ngữ khí bình thản, hoàn toàn không nhận ra tình cảm bên trong.
Lý Kiến Quốc dường như rất đắc ý với người kế nhiệm này, nhất định là muốn Châu Long Phát đích thân dạy dỗ, Tiểu Dã ngồi thêm một lát rồi bỏ đi, Đậu Đậu cũng được lịch sự mời sang một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Lý Kiến Quốc nói “Đứa trẻ Tiểu Dã này biết trù tính, tính nhẫn nại tốt, thân thủ cũng không tồi, rất giống với cậu năm đó.”
Châu Long Phát cười nói “Đại ca, anh đã đề cao em rồi.”
Lý Kiến Quốc nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt mang ý cười “Long Phát, nói chuyện với đại ca nhất định phải xa cách như vậy sao?”
Châu Long Phát chỉ có thể thở dài một hơi “Đại ca, chuyện năm đó không nên nhắc lại nữa, bây giờ em là thương nhân, nộp thuế hợp pháp, tuy 10 năm trước em chưa từng biết phải nộp tiền cho nhà nước, nhưng bây giờ em muốn thay đổi.”
Lý Kiến Quốc nhướng mày lên “Chú vẫn chưa thay đổi đủ sao?”
Châu Long Phát nhìn theo hướng đi của Đậu Đậu, ánh mắt vô cùng ấm áp “Chưa đủ.”
Lý Kiến Quốc lại thở dài “Vì cô ta?”
“Cứ coi là như vậy đi” Châu Long Phát nói “bao nhiêu năm nay, em đã hạ quyết tâm sống cuộc sống yên ổn bình lặng rồi.”
Lý Kiến Quốc cười, lời nói mang một chút tiếc nuối “Đáng tiếc quá.”
Châu Long Phát hiểu hàm ý trong lời nói của Lý Kiến Quốc, anh ấy luôn không đồng ý việc mình rút lui, muốn bồi dưỡng mình thành người kế nghiệp, nhưng Châu Long Phát theo Lý Kiến Quốc gần 10 rồi, những vết đạn trên người những vết thương ở hai cánh tay đếm không hết được, những ngày tháng đấm đá kịch liệt này, những ngày tháng này đã khiến cho Châu Long Phát chán ghét đến cực điểm, muốn tìm mọi cách để thoát ra, rửa sạch tất cả quá khứ.
Chỉ có điều, quá khứ có thể rửa sạch được, nhưng mùi vị máu tanh kia đã ăn sâu vào trong tâm trí không gột sạch hết được.
Ăn cơm qua loa ở chỗ của Lý Kiến Quốc, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu về.
Châu Long Phát quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đang ôm đầy một bụng tâm sự lặng nề, cất tiếng hỏi cô “Sao rồi, có phải là đã làm em sợ không.”
Đậu Đậu lắc đầu, cúi xuống không nói gì.
Lúc ăn cơm, Châu Long Phát nói chuyện với Lý Kiến Quốc, Đậu Đậu tuy không chú tâm nghe, nhưng có thể cảm thấy được thái độ của Lý Kiến Quốc đối với mình không được tốt như biểu hiện bề ngoài, mà cái tên Tiểu Dã đó lướt qua nhìn đều khiến người ta sợ hãi, thật đáng sợ…
Châu Long Phát không hỏi gì nữa, hiểu rõ buổi hẹn hò hôm nay rất không vui vẻ, rất rõ ràng, chuyện này không phải là trùng hợp, Lý Kiến Quốc rất ít khi tìm mình, vậy mà lại tìm vào đúng lúc này, rất có khả năng là muốn gặp người con gái mà mình chọn, hoặc là… tạo sức ép cho cô ấy, để cô ấy phải rời xa mình, đại ca không thích mình có điểm yếu.
Nếu như là đại ca chọn, nhất định sẽ chọn một cô gái sau khi bị bắt cóc có thể tự ,ình nhẹ nhàng chạy thoát, chứ không phải là cô gái vô cùng yếu đuối mà mình phải dùng hết khả năng mới có thể cứu được này, chính xác, cô ấy là người không sâu sắc cũng chẳng mạnh mẽ, khi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ trở thành phiền hà của mình.
Nhưng, mình cần một người vợ chứ không phải một nữ đặc công.
Ánh mắt Châu Long Phát sâu thẳm.
Đậu Đậu đòi xuỗng ở chỗ cách biệt thự rất xa, sau khi tiễn Châu Long Phát thì bắt taxi quay về, Lý Minh Triết đã trở về sau khi làm thêm ở công ty, đang dắt con Đá đứng ở trước cửa lớn.
Đậu Đậu vội vàng tìm tiền lẻ trả rồi xuống xe, chạy lại hỏi “Minh Triết anh lại dắt chó?”
Lý Minh Triết mặt tối dầm kéo con Đá đang gắng sức vùng vẫy ra “Tiểu Lỗi không biết lại chạy đi đâu rồi, con chó đáng chết này ị ở trong nhà, anh đành phải dắt nó ra ngoài đi vệ sinh, nhanh chút đón lấy nó này.”
Chẳng nói thêm nữa liền đưa trả chiếc dây dắt chó cho Đậu Đậu.
Con chó vừa nhìn thấy đã thoát khỏi bàn tay của tên mặt đen kia, thích thú thè lưỡi chạy, Đậu Đậu sức người nhỏ bé làm sao có thể chống lại con chó lớn như thế này, kêu ‘aizza’ một tiếng rồi bị kéo đi, tiền lẻ trong tay rơi xuống đất.
Lý Minh Triết nhặt chỗ tiền lẻ dưới đất lên, ánh mắt chợt dừng lại trên tờ phiếu thanh toán phí taxi.
Rất lâu sau, Đậu Đậu mới kéo con Đá đã chạy chơi chán về, nhưng phát hiện sắc mặt Lý Minh Triết đen như đáy nồi cháy vậy, dứng như trời trồng trước cửa, Đậu Đậu đi đến nhỏ tiếng hỏi “Lần sau em dắt chó, anh đừng tức giận nữa, tối em sẽ dọn dẹp sạch, đảm bảo không lưu lại chút mùi nào.”
Lý Minh Triết vứt tờ phiếu ra cho Đậu Đậu “Em giải thích cho anh xem, tại sao chỉ có 11 tệ.”
Đậu Đậu ré lên một tiếng trong đầu.
“Bất luận là đi siêu thị nào, thậm chí ngay cả ra bến xe bus, gọi xe taxi rẻ nhất cũng không dưới 20 tệ.”
Lý Minh Triết nghiến răng nghiến lợi túm áo của cô gái nói dối này.
Nói ra ngoài mua đồ, vậy mà chẳng mua được thứ gì về đã chẳng thèm nói, lại còn ngồi xe của người khác đi, cả buổi sáng cô đi đâu? Hơn nữa, lại còn giấu giếm gọi xe trước biệt thự về, người đưa cô ấy đi, không cần nói, chắc chắc lại là Châu Long Phát!
Bọn họ… lại lén lút hẹn hò?!
Cô gái này, rõ ràng lúc bị hôn không có chút phản kháng nào (Đậu: có một chút mà), dường như còn rất hưởng thụ (Đậu: đầu óc mê muội cả mà), chớp mắt cái lại lén lút đi gặp mặt người đàn ông khác, cô ấy coi mình là cái gì chứ, nhưng Lý Minh Triết nghe cũng chẳng chịu nghe, tức giận đùng đùng vứt Đậu Đậu lại trước cửa nhà.
Buổi tối Lý Minh Triết cũng chẳng xuống ăn cơm, Đậu Đậu mắt đỏ hoe ngồi trên bàn ăn, nước mắt lã chã rơi.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tiểu Lỗi về nhà.
Nhìn thấy Đậu Đậu ngồi một mình rớt nước mắt trên bàn ăn, không kìm được vui sướng đến chọc giận thêm cô, đưa chân ra đá vào con Đá đang nằm bên cạnh cô “Hừm, khóc gì chứ, anh tôi không cần cô nữa à?”
Con Đá gâu gâu:… (Sao lại đá tôi chứ)
Đậu Đậu ngẩng cặp mắt đỏ hoe lên, ấm ức nhìn Lý Tiểu Lỗi.
Lý Tiểu Lỗi còn muốn nói mấy lời ác độc nữa, kết quả nhìn thấy cặp mắt ấm ức đáng thương kia của Đậu Đậu thì chẳng nói gì nữa, đẩy đẩy cô “Thức ăn lạnh rồi, hâm nóng lại cho tôi.”
Đậu Đậu bĩu môi ra, nhăn mặt lại rồi tiếp tục rơi nước mắt.
Lý Tiểu Lỗi chỉ vào Đậu Đậu nói “Cô đừng có trưng bộ mặt này ra với tôi, tôi ghét nhất là con gái khóc, vừa xấu vừa phiền chết đi được…”
Nước mắt Đậu Đậu rơi ròng ròng xuống.
Lý Tiểu Lỗi nào có thấy qua trường hợp này, trước đây ức hiếp cho người khác khóc đều khóc rống riết lên, nếu không thì cũng thút thút thít thít, nào có giống cô gái này chứ, chẳng phản kháng lời nào, khóc hết cả nước mắt, làm cho trong lòng hơi run lên.
“Này, cô đừng khóc nữa, tôi không phải là nói cô xấu, tôi đẹp như thế này nên ai đứng cùng tôi cũng đều trông xanh như tàu lá, kì thực cô rất là đẹp, da rất là trắng.”
Lý Tiểu Lỗi nói rất lâu cũng chẳng có tác dụng gì, Đậu Đậu khóc một lúc rồi lau mặt bưng thức ăn vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã nóng hôi hổi, mất một lát mới hiểu rõ sau đó cho ớt vào, Lý Tiểu Lỗi thích ăn cay.
Lý Tiểu Lỗi kéo bát cơm trắng, hỏi cô “Rốt cuộc là ai ức hiếp cô?”
Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Lý Tiểu Lỗi ‘hừm’ “Chắc chắn là anh cả rồi, mặt anh ấy lúc nào cũng như tảng bê tông, mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn ném cho anh ấy chiếc dép.”
Đậu Đậu:… (Được đó, anh ấy là anh cậu đó)
Lý Tiểu Lỗi cầm bát cơm “Hay là ngày mai tôi sẽ lái xe của anh ấy đâm vào cây cho cô bõ tức?”
Đậu Đậu:… (Cậu bớt phá chút được không)
Lý Tiểu Lỗi thấy người ra đau buồn ngồi im, chán nản vứt bát cơm xuống “Đi, tôi đưa cô đi giáo huấn anh ấy.”
“Này…”
“Cô đi tìm dây thừng và nến cho tôi.’
“Tìm dây thừng… làm gì?”
“Trói lại.”
“Trói lại làm gì?’
“Lấy dầu sáp xoa lên người người anh JJ.”
“! ! ! ! !”
Đậu Đậu vội vàng đi vào trong, hóa giải cục diện ngượng ngùng giữa một người và một con chó này, con Đá thản nhiên đứng dậy ‘gừ gừ’ mấy tiếng, nhảy chồm lên với cái bát trong tay Đậu Đậu, Đậu Đậu vội xua con chó ra, nhảy lên “Đá, cơm của mày ở ngoài cửa, ra ngoài ăn, oa, mày để nước dãi chảy lên chân tao…”
Con Đá bị lùa ra ngoài, đứng ở bên ngoài cào cào cửa.
Đậu Đậu đặt cháo xuống, cúi đầu ngồi ở một bên giường, Lý Minh Triết bưng bát lên ăn mấy miếng đã hết “Bây giờ đã biết sinh nhật anh rồi chứ.”
Đậu Đậu gật đầu như chân chó.
Chính là thứ tuần sau, may mà sáng nay đã kịp xem bản photo chứng minh của tổng giám đốc đại nhân, nếu không chắc chắn lại bị nhìn với ánh mắt sắc như dao rồi, Đậu Đậu cúi đầu cười trộm, sắp qua sinh nhật thứ rồi, cũng chính là nói tổng giám đốc đã bước sang tuổi rồi, vậy mà vẫn còn là trai tơ… đỏ mặt.
Đột nhiên, mặt bị véo.
Hu ~~(╯﹏╰)b, Đậu Đậu nghiêng mặt nhìn người xấu xa kia, Lý Minh Triết vẫn rất thản nhiên, ngón tay vẫn treo trên mặt cô “Em đừng quên tặng quà cho anh đấy.”
Đậu Đậu:… (Đại gia, còn muốn tặng quà gì nữa đây?)
“Ồ.”
Lý Minh Triết lướt ngón tay, lại véo mấy cái nữa, chẹp chẹp tán thưởng “Quả nhiên là rất có cảm giác.”
Đậu Đậu: ==
Bởi vì trong lòng cực kì không thoải mái, nhưng tổng giám đốc đại nhân đã bị ép nằm trên giường đã ngày liền, Đậu Đậu bận rộn làm việc nhà ở bên ngoài luôn chân luôn tay, mặc kệ Lý Minh Triết nằm trên giường đếm lông cừu, mỗi ngày chỉ được đi vệ sinh lần, tất cả thời gian khác đều do Đá trông chừng, dám bước xuống, cắn đứt chân.
Ngày thứ Lý Minh Triết bị giám sát, thực sự khổ không nói lên lời, nằm trên giường ngắm trần nhà, nếu không thì nhìn con Đá đếm lông chơi, Đậu Đậu trong lúc bận rộn cũng tranh thủ bớt chút thời gian đến thăm anh, trong tay cầm chiếc xẻng nhòm ngó xung quanh.
Chớp mắt cái đã đến cuối tuần, Châu Long Phát gọi điện thoại đến, mời Đậu Đậu ra ngoài hẹn hò.
Đậu Đậu rất khó xử, nhưng lại không có cách nào để từ chối trực tiếp, bạn xem người ta nhắc nhở bạn không được chạy loăng quăng một mình, bạn không nghe liền bị bắt cóc, để người ta phải đơn thương độc mã đi cứu bạn, đầu thì bị thương tí nữa thì đã đi xuống quỷ môn quan, tình cảm như vậy, khiến Đậu Đậu cảm thấy áy náy, rốt cuộc là chẳng thể mở miệng từ chối được.
Thế là, Đậu Đậu đấu tranh kịch liệt trong lòng nhưng vẫn ngồi lên xe của Châu Long Phát.
Anh Châu chắc chắn biết mình lại dọn về rồi, rõ ràng là đang cự tuyệt anh ấy, nhưng anh ấy lại tỏ vẻ như hoàn toàn không biết, vẫn hẹn mình ra ngoài, dường như có chút ép người, Đậu Đậu cắn cắn môi, trong lòng anh Châu chắc chắn có tính toán gì đó, bức hôn? Oa oa… đừng mà oa… mình sẽ bị tổng giám đốc ăn sống nuốt tươi mất…
Đậu Đậu hoảng loạn trong lòng túm tóc, giậm đất kêu trời.
Khi ra ngoài, lừa tổng giám đốc đại nhân là mình đi mua đồ, Lý Minh Triết thực sự cho rằng mình đi mua đồ, còn muốn lấy xe đưa mình đi, Đậu Đậu vội vàng nói dối anh chỗ siêu thị tắc đường không để anh đưa đi, ôm túi sách rồi chạy mất, trong lòng bất an đến cực độ.
Nhưng…
Đậu Đậu quay mặt nhìn Châu Long Phát đang lái xe, mặt nhăn nhó.
Vốn dĩ Châu Long Phát muốn đưa Đậu Đậu đến một vùng nông thôn chơi, thưởng thức hương vị đồng quê, thuận tiện nói về chuyện kết hôn (toát mồ hôi), nhưng giữa đường nhận được một cuộc điện thoại, Châu Long Phát tạm thời thay đổi kế hoạch “Đại ca của anh có việc tìm anh, em đi cùng anh một chuyến nhé, được không?”
Đậu Đậu vội gật đầu “Không sao, em đi đâu cũng vậy thôi.”
Châu Long Phát mỉm cười, lái xe vào một khu nhà tư nhân trên núi, vừa mới đến đỉnh núi đã có một vệ sĩ mặc áo đen ra đón, hai cánh cửa lớn lớn bằng sắt đen dầy có các hoa văn trang trí phức tạp từ từ mở ra, Châu Long Phát hãm tốc độ thấp nhất cho xe đi vào trong, nhân viên vệ sĩ đi đến trước đầu xe.
Khu nhà này diện tích không lớn, cái sân cũng rất nhỏ, nhưng dường như là phòng vệ rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều gắn camera, Đậu Đậu căng thẳng nhìn vào màn hình trên sân.
Một người mặc âu phục đen đí đến trước mặt, mở cánh cửa xe bên phía Đậu Đậu, rồi làm tư thế khom người mời.
Châu Long Phát đưa chìa khóa cho một người bọn họ, sau đó nắm lấy bàn tay của Đậu Đậu đang ngơ ra, thong thả bước vào trong.
“Không cần sợ, đại ca của anh rất tốt.”
Đậu Đậu nóng ruột gật đầu, nắm lấy ngón tay của Châu Long Phát hơi toát mồ hôi lạnh.
Đi qua hành lang vào phòng khách, đi thẳng vào bên trong, hình như là một phòng trà, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn ngồi bên trong, cùng với ông ta nói chuyện là một thanh niên đẹp trai nhưng ánh mắt tràn đầy thái độ thù địch, có chút khiến người ta sợ hãi.
“Long Phát, đến đây.”
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Châu Long Phát, cười rồi đứng dậy bắt tay Châu Long Phát, dùng lực vỗ vỗ vào vai anh, tiếng nói như sấm xuyên tai “Tiểu tử này, có phụ nữ rồi quên luôn đại ca của cậu hả?”
Châu Long Phát cười “Gần đây công việc bận quá.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên rất sắc bén, thoáng cái đã nhìn thấy cô gái nhỏ co rúm sau lưng Châu Long Phát, cười thầm không nói, Châu Long Phát đưa ánh mắt sang, ý nói đừng dọa cô ấy.
Người đàn ông trung niên hiểu ra liền cười, thật không ngờ rằng Châu Long Phát lại chọn một người con gái nhỏ bé yếu ớt như thế này ở bên cạnh mình, trong mắt cậu ta, chỉ có những người con gái có mê lực và trí tuệ với lại phải can đảm hơn người mới có tư cách để ở bên cạnh cậu ta.
Rất rõ ràng, Đậu Đậu trong ấn tượng của cậu ta chắc chắn là một người con gái vô cùng hoàn mĩ.
Người thanh niên có ánh mắt sắc như dao kia đứng lên, bắt tay tượng trưng với Châu Long Phát, ánh mắt thì quét qua người Đậu Đậu “Châu ca, đây là người phụ nữ của anh?”
Ngữ khí có chút khinh miệt, thậm chí là không tin tưởng.
Châu Long Phát giữ Đậu Đậu dưới vai, cười nói “Đúng vậy, Tiểu Dã.”
Đậu Đậu:… (Này!)
Nhưng giữ thể diện cho đàn ông, đạo lý này Đậu Đậu hiểu, nên không phản kháng tiếng nào, xem như tạm thời mặc nhận.
Cậu thanh niên tên Tiểu Dã này chẳng buồn để tâm ‘hừm’ một tiếng, quay người ngồi xuống sofa, dạng hai chân ra, ánh mắt tà ác nhìn Đậu Đậu, người đàn ông trung niên cười “Tính khí này của Tiểu Dã cậu cũng biết đó, ngồi xuống đi.”
Châu Long Phát đỡ Đậu Đậu đi đến ngồi xuống, giới thiệu với người đàn ông trung niên “Đâu là Lý ca, em gọi anh ấy là Đại ca giống anh nhé.”
Đậu Đậu thò đầu ra khỏi cánh tay Châu Long Phát, nhỏ tiếng gọi “Đại ca.”
Lý ca là Lý Kiến Quốc, mười năm trước không ai là không biết đến tên tuổi của ông ta, nhưng từ khi ông ta quy ẩn, những đoạn truyền kì cũng dần dần bị người ta quên lãng, Đậu Đậu hoàn toàn không biết người này, nhưng dựa vào khí chất lạnh lùng không ngừng toát ra từ trên người ông ta, cũng có thể đoán ra được hai ba phần.
Lý Vũ Hiên từng nói qua, Châu Long Phát xuất thân từ con đường đen tối, bây giờ xem ra, dường như không có nói sai.
“Hôm nay gọi cậu đến đây, là muốn cậu bồi dưỡng Tiểu Dã, nó còn trẻ quá, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ, ta thì cũng lớn tuổi rồi, chẳng còn đủ tâm lực để dạy bảo mấy đứa trẻ này” Lý Kiến Quốc cười, nụ cười cực kì giống với Châu Long Phát, đều là cái kiểu mỉm cười rất điềm tĩnh sau khi trải qua rất nhiều thăng trầm biến đổi “Tiểu Dã, đi theo Châu ca của con học hỏi.”
Tiểu Dã nghe thấy đứng lên, đưa một nắm đấm hướng đến phía Châu Long Phát đánh.
Lực của nắm đấm rất mạnh, còn mang theo cả sát khí, đừng nói là người, ngay đến ngựa cũng có thể bị đánh gãy cổ, nhưng không ngờ Châu Long Phát lùi người về phía sau, cơ thể nghiêng sang một bên, tay phải đập vào sườn Tiểu Dã một cái.
Tiểu Dã run người lên, ngã xuống đất.
Lý Kiến Quốc cười lớn, tiếng cười sảng khoái đến đinh tai nhức óc “Tiểu Dã, nếu như không phải Châu ca của con xuống tay lưu tình, thì e rằng con đã gãy mất ba chiếc xương sườn rồi, lấy công để thủ quả không tồi, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì thảm rồi.”
Sắc mặt Tiểu Dã rất khó coi, thở nhẹ một cái nhảy thoắt dậy xông vào Đậu Đậu đang ở bên cạnh Châu Long Phát, nắm đấm vẫn là vừa nhanh và mạnh, rất có lực, Châu Long Phát thấy vậy, giơ tay ra nhanh như chớp tóm lấy tay Tiểu Dã, một chân đạp người ra.
Tiểu Dã bị văng ra như bay, may mà thảm dưới sàn nhà khá dầy, nên không diễn ra cảnh tượng khó coi nào.
Châu Long Phát đứng dậy, từng chút từng chút một phủ xuống trước cổ của Tiểu Dã đang nằm trên mặt đất, nhưng dưới bộ mặt khiến có thể khiến cho người ta cảm thấy bình tĩnh kia ngầm ẩn dấu ý tức giận hung hãn “Tôi chẳng muốn quan tâm cậu có phải là người kế nhiệm không, làm cô ấy bị thương, tôi đảm bảo tối nay cậu sẽ biến mất.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng khí thế cực kì đáng sợ.
Kẻ lúc nào cũng ngạo mạn như Tiểu Dã cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh lại bò dậy ngồi lên sofa, tiếp tục uống trà như không có chuyện gì cả, dường như người bị đẩy vừa rồi không phải là cậu ta.
Đậu Đậu ngồi một bên nhìn mà tim đập hoảng loạn, tên Tiểu Dã này xem ra cũng chỉ xấp xỉ tuổi với mình, vậy mà khả năng nhẫn nhịn lại lớn như vậy, bị mất mặt như vậy vẫn coi như không có chuyện gì, nếu như là người khác sớm đã chạy đi trị thương rồi.
“Châu ca, hi vọng sau này anh chỉ giáo nhiều.”
Tiểu Dã lại còn vẫn mong muốn được Châu Long Phát chỉ dạy, ngữ khí bình thản, hoàn toàn không nhận ra tình cảm bên trong.
Lý Kiến Quốc dường như rất đắc ý với người kế nhiệm này, nhất định là muốn Châu Long Phát đích thân dạy dỗ, Tiểu Dã ngồi thêm một lát rồi bỏ đi, Đậu Đậu cũng được lịch sự mời sang một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Lý Kiến Quốc nói “Đứa trẻ Tiểu Dã này biết trù tính, tính nhẫn nại tốt, thân thủ cũng không tồi, rất giống với cậu năm đó.”
Châu Long Phát cười nói “Đại ca, anh đã đề cao em rồi.”
Lý Kiến Quốc nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt mang ý cười “Long Phát, nói chuyện với đại ca nhất định phải xa cách như vậy sao?”
Châu Long Phát chỉ có thể thở dài một hơi “Đại ca, chuyện năm đó không nên nhắc lại nữa, bây giờ em là thương nhân, nộp thuế hợp pháp, tuy năm trước em chưa từng biết phải nộp tiền cho nhà nước, nhưng bây giờ em muốn thay đổi.”
Lý Kiến Quốc nhướng mày lên “Chú vẫn chưa thay đổi đủ sao?”
Châu Long Phát nhìn theo hướng đi của Đậu Đậu, ánh mắt vô cùng ấm áp “Chưa đủ.”
Lý Kiến Quốc lại thở dài “Vì cô ta?”
“Cứ coi là như vậy đi” Châu Long Phát nói “bao nhiêu năm nay, em đã hạ quyết tâm sống cuộc sống yên ổn bình lặng rồi.”
Lý Kiến Quốc cười, lời nói mang một chút tiếc nuối “Đáng tiếc quá.”
Châu Long Phát hiểu hàm ý trong lời nói của Lý Kiến Quốc, anh ấy luôn không đồng ý việc mình rút lui, muốn bồi dưỡng mình thành người kế nghiệp, nhưng Châu Long Phát theo Lý Kiến Quốc gần rồi, những vết đạn trên người những vết thương ở hai cánh tay đếm không hết được, những ngày tháng đấm đá kịch liệt này, những ngày tháng này đã khiến cho Châu Long Phát chán ghét đến cực điểm, muốn tìm mọi cách để thoát ra, rửa sạch tất cả quá khứ.
Chỉ có điều, quá khứ có thể rửa sạch được, nhưng mùi vị máu tanh kia đã ăn sâu vào trong tâm trí không gột sạch hết được.
Ăn cơm qua loa ở chỗ của Lý Kiến Quốc, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu về.
Châu Long Phát quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đang ôm đầy một bụng tâm sự lặng nề, cất tiếng hỏi cô “Sao rồi, có phải là đã làm em sợ không.”
Đậu Đậu lắc đầu, cúi xuống không nói gì.
Lúc ăn cơm, Châu Long Phát nói chuyện với Lý Kiến Quốc, Đậu Đậu tuy không chú tâm nghe, nhưng có thể cảm thấy được thái độ của Lý Kiến Quốc đối với mình không được tốt như biểu hiện bề ngoài, mà cái tên Tiểu Dã đó lướt qua nhìn đều khiến người ta sợ hãi, thật đáng sợ…
Châu Long Phát không hỏi gì nữa, hiểu rõ buổi hẹn hò hôm nay rất không vui vẻ, rất rõ ràng, chuyện này không phải là trùng hợp, Lý Kiến Quốc rất ít khi tìm mình, vậy mà lại tìm vào đúng lúc này, rất có khả năng là muốn gặp người con gái mà mình chọn, hoặc là… tạo sức ép cho cô ấy, để cô ấy phải rời xa mình, đại ca không thích mình có điểm yếu.
Nếu như là đại ca chọn, nhất định sẽ chọn một cô gái sau khi bị bắt cóc có thể tự ,ình nhẹ nhàng chạy thoát, chứ không phải là cô gái vô cùng yếu đuối mà mình phải dùng hết khả năng mới có thể cứu được này, chính xác, cô ấy là người không sâu sắc cũng chẳng mạnh mẽ, khi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ trở thành phiền hà của mình.
Nhưng, mình cần một người vợ chứ không phải một nữ đặc công.
Ánh mắt Châu Long Phát sâu thẳm.
Đậu Đậu đòi xuỗng ở chỗ cách biệt thự rất xa, sau khi tiễn Châu Long Phát thì bắt taxi quay về, Lý Minh Triết đã trở về sau khi làm thêm ở công ty, đang dắt con Đá đứng ở trước cửa lớn.
Đậu Đậu vội vàng tìm tiền lẻ trả rồi xuống xe, chạy lại hỏi “Minh Triết anh lại dắt chó?”
Lý Minh Triết mặt tối dầm kéo con Đá đang gắng sức vùng vẫy ra “Tiểu Lỗi không biết lại chạy đi đâu rồi, con chó đáng chết này ị ở trong nhà, anh đành phải dắt nó ra ngoài đi vệ sinh, nhanh chút đón lấy nó này.”
Chẳng nói thêm nữa liền đưa trả chiếc dây dắt chó cho Đậu Đậu.
Con chó vừa nhìn thấy đã thoát khỏi bàn tay của tên mặt đen kia, thích thú thè lưỡi chạy, Đậu Đậu sức người nhỏ bé làm sao có thể chống lại con chó lớn như thế này, kêu ‘aizza’ một tiếng rồi bị kéo đi, tiền lẻ trong tay rơi xuống đất.
Lý Minh Triết nhặt chỗ tiền lẻ dưới đất lên, ánh mắt chợt dừng lại trên tờ phiếu thanh toán phí taxi.
Rất lâu sau, Đậu Đậu mới kéo con Đá đã chạy chơi chán về, nhưng phát hiện sắc mặt Lý Minh Triết đen như đáy nồi cháy vậy, dứng như trời trồng trước cửa, Đậu Đậu đi đến nhỏ tiếng hỏi “Lần sau em dắt chó, anh đừng tức giận nữa, tối em sẽ dọn dẹp sạch, đảm bảo không lưu lại chút mùi nào.”
Lý Minh Triết vứt tờ phiếu ra cho Đậu Đậu “Em giải thích cho anh xem, tại sao chỉ có tệ.”
Đậu Đậu ré lên một tiếng trong đầu.
“Bất luận là đi siêu thị nào, thậm chí ngay cả ra bến xe bus, gọi xe taxi rẻ nhất cũng không dưới tệ.”
Lý Minh Triết nghiến răng nghiến lợi túm áo của cô gái nói dối này.
Nói ra ngoài mua đồ, vậy mà chẳng mua được thứ gì về đã chẳng thèm nói, lại còn ngồi xe của người khác đi, cả buổi sáng cô đi đâu? Hơn nữa, lại còn giấu giếm gọi xe trước biệt thự về, người đưa cô ấy đi, không cần nói, chắc chắc lại là Châu Long Phát!
Bọn họ… lại lén lút hẹn hò?!
Cô gái này, rõ ràng lúc bị hôn không có chút phản kháng nào (Đậu: có một chút mà), dường như còn rất hưởng thụ (Đậu: đầu óc mê muội cả mà), chớp mắt cái lại lén lút đi gặp mặt người đàn ông khác, cô ấy coi mình là cái gì chứ, nhưng Lý Minh Triết nghe cũng chẳng chịu nghe, tức giận đùng đùng vứt Đậu Đậu lại trước cửa nhà.
Buổi tối Lý Minh Triết cũng chẳng xuống ăn cơm, Đậu Đậu mắt đỏ hoe ngồi trên bàn ăn, nước mắt lã chã rơi.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tiểu Lỗi về nhà.
Nhìn thấy Đậu Đậu ngồi một mình rớt nước mắt trên bàn ăn, không kìm được vui sướng đến chọc giận thêm cô, đưa chân ra đá vào con Đá đang nằm bên cạnh cô “Hừm, khóc gì chứ, anh tôi không cần cô nữa à?”
Con Đá gâu gâu:… (Sao lại đá tôi chứ)
Đậu Đậu ngẩng cặp mắt đỏ hoe lên, ấm ức nhìn Lý Tiểu Lỗi.
Lý Tiểu Lỗi còn muốn nói mấy lời ác độc nữa, kết quả nhìn thấy cặp mắt ấm ức đáng thương kia của Đậu Đậu thì chẳng nói gì nữa, đẩy đẩy cô “Thức ăn lạnh rồi, hâm nóng lại cho tôi.”
Đậu Đậu bĩu môi ra, nhăn mặt lại rồi tiếp tục rơi nước mắt.
Lý Tiểu Lỗi chỉ vào Đậu Đậu nói “Cô đừng có trưng bộ mặt này ra với tôi, tôi ghét nhất là con gái khóc, vừa xấu vừa phiền chết đi được…”
Nước mắt Đậu Đậu rơi ròng ròng xuống.
Lý Tiểu Lỗi nào có thấy qua trường hợp này, trước đây ức hiếp cho người khác khóc đều khóc rống riết lên, nếu không thì cũng thút thút thít thít, nào có giống cô gái này chứ, chẳng phản kháng lời nào, khóc hết cả nước mắt, làm cho trong lòng hơi run lên.
“Này, cô đừng khóc nữa, tôi không phải là nói cô xấu, tôi đẹp như thế này nên ai đứng cùng tôi cũng đều trông xanh như tàu lá, kì thực cô rất là đẹp, da rất là trắng.”
Lý Tiểu Lỗi nói rất lâu cũng chẳng có tác dụng gì, Đậu Đậu khóc một lúc rồi lau mặt bưng thức ăn vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã nóng hôi hổi, mất một lát mới hiểu rõ sau đó cho ớt vào, Lý Tiểu Lỗi thích ăn cay.
Lý Tiểu Lỗi kéo bát cơm trắng, hỏi cô “Rốt cuộc là ai ức hiếp cô?”
Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Lý Tiểu Lỗi ‘hừm’ “Chắc chắn là anh cả rồi, mặt anh ấy lúc nào cũng như tảng bê tông, mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn ném cho anh ấy chiếc dép.”
Đậu Đậu:… (Được đó, anh ấy là anh cậu đó)
Lý Tiểu Lỗi cầm bát cơm “Hay là ngày mai tôi sẽ lái xe của anh ấy đâm vào cây cho cô bõ tức?”
Đậu Đậu:… (Cậu bớt phá chút được không)
Lý Tiểu Lỗi thấy người ra đau buồn ngồi im, chán nản vứt bát cơm xuống “Đi, tôi đưa cô đi giáo huấn anh ấy.”
“Này…”
“Cô đi tìm dây thừng và nến cho tôi.’
“Tìm dây thừng… làm gì?”
“Trói lại.”
“Trói lại làm gì?’
“Lấy dầu sáp xoa lên người người anh JJ.”
“! ! ! ! !”