Trong ấn tượng của Đậu Đậu, Lý Minh Triết là một người đàn ông thông minh bình tĩnh, một người lãnh đạo có khí thái phi phàm, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh, tuy anh thường xuyên phải tăng ca thâu đêm rất vất vả, cũng phải nỗ lực chuẩn bị trước các công việc, nhưng cuối cùng khi thắng lợi sắp đến, anh vẫn luôn giữ vẻ cười tự nhiên điềm đạm, dường như tất cả mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay vậy.
Đậu Đậu cho rằng, với năng lực siêu tuyệt của anh ấy thì không đến mấy ngày là anh ấy sẽ trở về.
Nhưng mà, một tuần đã qua đi, vẫn bặt vô âm tín.
Điện thoại thì chẳng lúc nào liên lạc được, cũng chẳng có bất kì tin tức nào được truyền đến, chẳng có ai biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, cũng chẳng rõ tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa quay lại.
Đậu Đậu quanh quẩn trong nhà ngoài việc nấu cơm và cho chó ăn, thì chính là đợi anh.
Phía bên công ty thì sớm đã loạn tung cả lên, tống giám đốc mất tích không thấy tăm hơi, Lý Vũ Hiên cả ngày vùi đầu trong quán rượu bị lôi về, và được giao lệnh gấp, Lão gia nhà họ Lý đặc biệt giao cho anh chức phó tổng giám đốc, khi tổng giám đốc không có mặt thì thay thế vị trí của tổng giám đốc giải quyết các công việc của công ty, có quyền giải quyết công việc như tổng giám đốc.
Lý Vũ Hiên vốn dĩ chẳng muốn làm các công việc thay cho Lý Minh Triết, ở lại quán rượu Hoa Thiên còn thoải mái hơn làm lãnh đạo rất nhiều, nhưng chẳng biết Lý lão gia nói gì mà Lý Vũ Hiên đã vội chạy ngay đến công ty rồi gia sức làm việc bán mạng cho công việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Lý Vũ Hiên bảo phòng nhân sự gọi điện cho Đậu Đậu, mời cô quay lại công ty làm việc, nói gì là người khác không quen với công việc thư kí của tổng giám đốc, đến lịch trình công việc cũng chẳng biết sắp xếp, Đậu Đậu suy nghĩ rất lâu, rồi vẫn từ chối, bây giờ đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, chỗ bên kia không biết Châu Long Phát có còn đang tức giận nữa không, tốt nhất vẫn lên tránh đi thì an toàn hơn.
“Đậu Đậu, em đến giúp anh được không, anh mệt quá.”
Lý Vũ Hiên lại gọi điện lại cho Đậu Đậu, giọng nói có vẻ mệt mỏi và khản đặc, anh ấy đã ở công ty tăng ca thâu đêm hai ngày liền rồi, công việc của công ty rất là nhiều và quan trọng, hơn thế nữa người điều hành ở phía trên càng không thể để xảy ra bất kì sai sót nào, Lý Vũ Hiên mới tiếp xúc với những công việc mang tính quyết định ngày đã thấy loạn hết cả lên lại còn căng thẳng đến mức tê dại cả đầu óc.
Đậu Đậu cầm chặt điện thoại, tay khác cầm thìa khoắng khoắng trong nồi “Hồ Ly… một lát nữa em sẽ mang cơm đến cho anh…”
Lý Vũ Hiên thở phì phì nói “Không phải là em có lỗi với anh ta, mà là anh ta có lỗi với em, anh ta là một người đàn ông đã ba chục tuổi đầu rồi và còn sắp đặt bày kế với một cô gái, thật là đáng mất mặt, Đậu Đậu, anh mà là em thì đã đập cho anh ta một trận rồi.!”
Đậu Đậu cho thêm chút muối vào nồi, mùi cháo cá thơm nồng bay lên, đổi đề tài “Hồ Ly, xương sườn anh thích sườn hầm hay xào chua ngọt?”
“Ừ… xương hầm đi, mang thêm nhiều đường một chút, café trong công ty khó uống quá, đắng chết đi được.”
“Ồ, em sẽ pha trà chanh cho anh.”
“Được đó Đậu Đậu, đến nhanh chút đi, anh đói chết đi được rồi đây này.”
Gần đến trưa, Lý Vũ Hiên phái thư khí tạm thời lái xe đến đón Đậu Đậu, Đậu Đậu nhấc mấy cái hộp cơm tầng, bọc cẩn thận lại để giữ nhiệt rồi đặt vào trong xe, thư kí giúp cô cầm hộp cơm, cười cười có ý xin lỗi “Hùng tiểu thư, âu phục để phó tổng giám đốc mặc tham dự bữa tiệc dành cho các thương gia vào ngày mai, tôi không biết nên chọn bộ nào.”
Đậu Đậu nghĩ một lát “Ừ, mặc bộ nào nghiêm túc một chút là được, đến tiệm mà trước đây tổng giám đốc đặt âu phục chọn là được rồi.”
Viên thư kí nhăn mặt nghĩ rất lâu “Ngộ nhỡ không thích hợp thì làm thế nào?”
Đậu Đậu nói rất thành thật “Chỉ cần không phải là đồ Lý Vũ Hiên chọn, thì thông thường đều có thể mặc tham gia các hội nghi chính thức.”
Viên thư kí cười khan “He he, Hùng tiểu thư thật biết đùa.”
Đậu Đậu bổ sung thêm mấy câu “Tốt nhất là chuẩn bị thêm một bộ đặt ở trong xe, nếu như bị bẩn có thể thay luôn, như bậy sẽ khỏi thất lễ.”
Viên thư kí cười “Hùng tiểu thư nghĩ thật chu đáo.”
Đậu Đậu nghĩ trong lòng, có thể không chu đáo được sao, lúc đó cùng với Lý Minh Triết đáng chết đó tham dự tiệc rượu, cái con người đó vì đúng một chấm dầu sữa nhỏ dính trên tay áo là sống chết bắt mình phải chạy đến của hàng đổi một bộ trang phục khác, còn nổi giận mắng mình một trận.
Aizzaa, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi, cũng chẳng gọi điện về gì cả.
Đậu Đậu ôm mấy hộp cơm rồi thở dài, chuyện gì vậy nhỉ, nếu như nhà họ Lý không đồng ý, bây giờ chắc chắn đã có hành động rồi, ép mình li hôn với Lý Minh Triết, hoặc là Lý Minh Triết bị ép phải li hôn với mình, nhưng mọi chuyện im ắng đã một tuần rồi, người cũng chẳng thấy đâu, Điền Tĩnh đã gọi điện thoại đến mấy lần hỏi bao giờ thì tổ chức hôn lễ, chẳng biết trả lời thế nào cả, rắc rối quá.
Đến bãi đỗ xe của công ty, đúng lúc Lý Vũ Hiên đi ra từ thang máy, viên thư kí và lái xe rất có ý, đi đến chỗ rất xa đợi.
Lý Vũ Hiên nhảy lên xe, nới lỏng cà vạt ở cổ ra, hít một hơi rất mạnh “Đói chết đi được.”
Đậu Đậu lấy khăn tay từ trong túi ra “Này, lau mặt đi.”
Lý Vũ Hiên nhận lấy, lau lau mạnh lên mặt mấy cái, ngữ khí hung bạo chỉ lên nóc xe chửi to “Mẹ nó chứ loạn xị ngậu hết cả lên, cả văn kiện đều là số với má ông đây đâu có phải là nhà toán học đâu chứ, những số liệu thống kê thị trường đó có liên quan gì đến anh chứ, anh làm sao mà biết dự toán đầu tư thu lợi nhuận chứ! Cả đống công việc đang chờ anh kí tên, được rồi, đợi đến lúc có sai sót lại bắt anh ra để bắn bỏ!”
Lý Vũ Hiên xổ ra một hơi dài những ấm ức, Đậu Đậu vỗ vỗ nhẹ nhàng vào tay anh, mở nắp mấy chiếc hộp giữ nhiệt ra, múc một bát cháo thơm phức đặt dưới mũi Hồ Ly, mùi cháo thơm nồng bay thẳng vào mũi Hồ Ly.
“Hồ Ly, ăn cơm thôi.”
Một câu nói dịu dàng, lập tức khiến cho Hồ Ly đang tức giận bừng bừng bình tĩnh lại, những lời mắng chửi kia cũng ngừng lại luôn, Lý Vũ Hiên cong cong mắt, đưa tay nôn nóng đón lấy chiếc bát, tham lam hít một hơi rồi nói “Thật là thơm.”
Thử một miếng, mùi cá tươi ngon, đã rất hợp khẩu vị lại còn có nhiều chất dinh dưỡng.
Lý Vũ Hiên húp bát cháo nhìn Đậu Đậu đang cúi đầu, trong lòng buồn bã khác thường, nhưng lại cố cất giấu đi nỗi đau, nếu như người cùng cô ấy đăng kí là mình, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ cô ấy lại mình mình như vậy, cứ coi như đoạn tuyệt với nhà họ Lý, cũng sẽ nắm chặt tay cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, chỉ ăn cơm do một mình cô ấy nấu.
Chỉ đáng tiếc là, trái tim của cô ấy trong lúc vô ý thức sớm đã trao cho người đàn ông khác.
Đau quá…
Lý Vũ Hiên giữ chặt tay vào chỗ trái tim mình.
Đậu Đậu phát hiện ra, quan tâm hỏi “Sao vậy, không khỏe chỗ nào à?”
Lý Minh Triết cố làm ra vẻ tự nhiên cười cười “Không sao, có thể là do mấy hôm nay mệt quá, trong lòng hơi khó chịu.”
Đậu Đậu càng thêm lo lắng “Hay là chiều nay về nhà nghỉ một chút nhé?”
“Không cần đâu.” Lý Vũ Hiên làm bộ mặt âu sầu đau khổ nói “buổi chiều có hội nghị quan trọng, phiền chết đi được, anh ngoài việc nghe hiểu tiếng Anh ra, nội dung là gì hoàn toàn không rõ, còn phải giả vờ là nghe hiểu, đây là những ngày tháng gì chứ!”
Lý Vũ Hiên phiền não vò vò tóc, chỉ hận là không thể kéo cái đuôi lên cắn cho mấy cái.
Đậu Đậu nghiêng đầu cười.
Bày cả đống hộp cơm ra trước mặt Lý Vũ Hiên, món Hồ Ly thích ăn nhất là sườn hầm, canh nấm bí đao giải độc, rau tươi thanh đạm, còn có một cốc sinh tố hoa quả nhỏ, Lý Vũ Hiên thử qua hết một lượt, thích thú cười híp cả mắt, miệng nhét đầy thức ăn “Đậu Đậu, tay nghề của em càng ngày càng khá đó.”
Đậu Đậu miễn cưỡng cười, quay mặt ra ngoài cửa sổ, tâm trạng lơ đãng.
Cô ấy đang nhớ anh ấy.
Mắt Lý Vũ Hiên thoáng sầm lại, nhưng lại khôi phục lại bình thường rất nhanh, gắp miếng sườn, đưa đến miệng Đậu Đậu, Đậu Đậu phát hiện ra, lắc lắc đầu, cụp mắt xuống “Hồ Ly anh ăn đi, em đã ăn ở nhà rồi.”
Ăn rồi gì chứ, em xem mấy hôm nay em ăn không ngon ngủ không yên, mặt đã gầy đi rồi đó!
Cảm giác bức bối trong lồng ngực Lý Vũ Hiên càng tăng lên, bỏ tay xuống, sắc mặt cũng trầm ngâm hơn mấy phần “Em… rất lo lắng cho anh ấy?”
Đậu Đậu gật đầu “Đã một tuần rồi, điện thoại cũng không gọi được.”
Lý Vũ Hiên hừm một cái lạnh lùng “Chắc chắn là bị ông cụ giam lại rồi.”
“Giam lại?”
“Xem ra anh ấy không chịu ly hôn, ông cũ sẽ không thả anh ấy ra.” Lý Vũ Hiên lạnh lùng nói, khi nhìn cô trong mắt tràn đầy sự dịu dàng “Đậu Đậu đừng sợ, anh ấy không trở về, anh chăm sóc em, anh ta không trân trọng em, anh… trân trọng.”
Lý Vũ Hiên đưa tay ta nắm lấy tay cô, nhưng lại bị cô lẩn tránh.
Đậu Đậu cúi đầu chẳng nói gì.
Ăn cơm xong Lý Vũ Hiên lại quay lại làm việc, Đậu Đậu mang hộp cơm quay lại biệt thự, gần đây Lý Tiểu Lỗi mê mẩn chơi CS, mỗi ngày đều chơi rất muộn, đến gần sáng mới đi ngủ, hễ ngủ là ngủ luôn đến chiều hôm sau mới dậy, dậy rồi vội vội vàng vàng ăn mấy miếng rồi lại chơi tiếp.
Khi quay về tên tiểu tử thối này vẫn còn chưa ngủ dậy, Đậu Đậu ngồi buồn trán ở trước hiên nhà, chải lông cho con Đá, con Đá được chải lông dễ chịu quá nằm ườn ra, chồm cả đầu và hai chân lên chân Đậu Đậu.
Đậu Đậu cầm lược chải lông “Đá à, mày nói xem có phải anh ấy không cần tao nữa không?”
“Gâu gâu!” (lông bị kéo đau quá)
“Hu ~~(╯﹏╰)b…” Đậu Đậu xị môi xuống “nhưng mà, tao có một chút… ừm… rất nhiều chút nhớ anh ấy…”
Con Đá thè lưỡi ra, gương mặt đầy lông liếm liếm mặt Đậu Đậu.
Liếm một cái, liếm hết cả nước mắt trên mặt người ta, Đậu Đậu ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, con Đá thò đầu đến dụi dụi “Gâu gâu gâu…” (lông vẫn chưa chải xong mà)
Những chiếc lông mềm mại cọ cọ vào cổ và mặt rất nhột.
Đậu Đậu dụi dụi mắt, cầm lược tiếp tục chải lông, véo mạnh một cái vào mu bàn tay tự nói với mình “Không được, mình phải điều chỉnh lại tâm trạng, phải đợi anh ấy quay trở lại, cứ coi như phải ly hôn cũng phải đợi anh ấy quay lại.”
Hạ quyết tâm như vậy, ôm lấy con Đá, gia sức chải lông.
Con Đá: … gâu gâu! (lông đã rụng cả mảng rồi…)
Một trận gió thổi qua, những đám lông trên đất bay lê tứ tung, Lý Tiểu Lỗi thò bộ mặt vẽ tùm lum từ sau cánh cửa ra, Lý Tiểu Lỗi lén lén thở cào cào mặt, con Đá chạy đến quẩn lấy chân “Cút ra đi, cục lông đáng chết này!”
Đậu Đậu kéo con Đá ra sau lưng, nhướng mày lên “Cậu làm gì vậy, con Đá có làm gì cậu đâu!”
Lý Tiểu Lỗi chống tay vào mạng sườn “Chó của tôi tôi muốn đá đó cô làm gì được nào?!”
Đậu Đậu hừm một tiếng, kéo con Đá bỏ đi, Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy vội vàng hét với theo “Này, cô quay lại cho tôi, cô còn chưa làm cơm cho tôi!”
Đậu Đậu chẳng thèm để ý đến cậu ta, giả bộ không nghe thấy gì đi thẳng về phía trước.
Lý Tiểu Lỗi đứng đó rất lâu chẳng thấy gì, trong nhà người biết nấu cơm chỉ có mỗi mình cô ta, nhân viên bảo mẫu làm việc theo giờ gì đó thì đã không đến từ khi Đậu Đậu đến đây sống, ăn đồ ăn ở bên ngoài đã bao nhiêu năm như vậy ngán lắm rồi, đồ ăn do cô gái vụng vụng về về kia làm còn có thể miễn cưỡng ăn được, Lý Tiểu Lỗi hừm hừm mấy cái rồi đuổi theo họ.
“Này” Lý Tiểu Lỗi đưa tay kéo lấy vai Đậu Đậu “quay về làm cơm.”
Đậu Đậu chỉ chỉ vào con Đá “Xin lỗi con Đá đi.”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt “Nó là chó!”
Đậu Đậu hừm, hếch mũi lên chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Lý Tiểu Lỗi hết cách, đành phải rủ tóc xuống, nghiêng mặt ôm ôm con Đá, nghiên răng nói “Con chó đáng chết, xin lỗi.”
Đậu Đậu không dễ bỏ qua “Hôn nó một cái.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Đồ con gái thối, cô đừng có được đừng chân lân đằng đầu!)
Đậu Đậu:… (Nếu không mặc cậu đói.)
Hai người trợn mắt nhìn sau.
Năm phút sau, Lý Tiểu Lỗi bỏ cuộc, ôm lấy con đá cắn răng cắn lợi hôn một cái, ai biết được rằng con Đá lại nhiệt tình nhảy bổ đến, cả đầu dụi lên mặt Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi cố tránh nhưng không kịp bị cả cái đầu của con đá đập vào, đau quá ré lên một tiếng thảm thiết “Á…”
Buổi trưa khi làm cơm đã làm hai phần, Đậu Đậu vào bếp bưng phần cơm còn lại cho thêm chút ớt vào rồi cho vào nồi, Lý Tiểu Lỗi ăn rất nhiều, bây giờ cậu ta đang là tuổi ăn tuổi ngủ, ăn nhiều ngủ nhiều, lớn rất nhanh, dùng mắt nhìn phải thấy cao hơn dạo trước đến 2cm, cao hơn cả Đậu Đậu rồi.
Ăn cơm xong Lý Tiểu Lỗi lại vùi đầu vào chơi điện tử, Đậu Đậu lau dọn trong bếp xong thì lại ôm con Đá ra chỗ chiếc ghế trong vườn hoa bên ngoài ngủ, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, thấy cô gái đang mặc bộ trang phục bằng vải bông màu trắng thanh khiến kia đang dựa trên người con chó để ngủ, ngủ rất say, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang mơ một giấc mộng đẹp nào đó.
Thân người cô ấy được ánh sáng ấm áp dịu dàng vây bọc lấy, mái tóc đen óng mượt cũng bay lất phất theo gió.
Một người, một chó, đều ngủ rất say sưa.
Lý Tiểu Lỗi đứng sau cửa sổ trên tầng hai, nhìn thấy cô gái đó đã ngủ say trong vườn liền quay người đến phòng của cô, lục tìm sổ hộ khẩu, chứng minh và cuốn sổ đăng kí kết hôn màu đỏ.
Cầm những thứ đó đi ra, nhìn thấy cô ấy còn đang ngủ say, mặt Lý Tiểu Lỗi chẳng biểu lộ cảm xúc gì, đi ra ngoài, vừa đi vừa bỏ những giấy tờ quan trọng đó vào trong một chiếc túi giấy, bọc cẩn thận lại, rồi đưa cho công ty chuyển phát nhanh, trên đường quay lại, Lý Tiểu Lỗi lấy điện thoại ra gọi.
“Ông nội, đồ đã gửi đi rồi.”
Trong ấn tượng của Đậu Đậu, Lý Minh Triết là một người đàn ông thông minh bình tĩnh, một người lãnh đạo có khí thái phi phàm, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh, tuy anh thường xuyên phải tăng ca thâu đêm rất vất vả, cũng phải nỗ lực chuẩn bị trước các công việc, nhưng cuối cùng khi thắng lợi sắp đến, anh vẫn luôn giữ vẻ cười tự nhiên điềm đạm, dường như tất cả mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay vậy.
Đậu Đậu cho rằng, với năng lực siêu tuyệt của anh ấy thì không đến mấy ngày là anh ấy sẽ trở về.
Nhưng mà, một tuần đã qua đi, vẫn bặt vô âm tín.
Điện thoại thì chẳng lúc nào liên lạc được, cũng chẳng có bất kì tin tức nào được truyền đến, chẳng có ai biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, cũng chẳng rõ tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa quay lại.
Đậu Đậu quanh quẩn trong nhà ngoài việc nấu cơm và cho chó ăn, thì chính là đợi anh.
Phía bên công ty thì sớm đã loạn tung cả lên, tống giám đốc mất tích không thấy tăm hơi, Lý Vũ Hiên cả ngày vùi đầu trong quán rượu bị lôi về, và được giao lệnh gấp, Lão gia nhà họ Lý đặc biệt giao cho anh chức phó tổng giám đốc, khi tổng giám đốc không có mặt thì thay thế vị trí của tổng giám đốc giải quyết các công việc của công ty, có quyền giải quyết công việc như tổng giám đốc.
Lý Vũ Hiên vốn dĩ chẳng muốn làm các công việc thay cho Lý Minh Triết, ở lại quán rượu Hoa Thiên còn thoải mái hơn làm lãnh đạo rất nhiều, nhưng chẳng biết Lý lão gia nói gì mà Lý Vũ Hiên đã vội chạy ngay đến công ty rồi gia sức làm việc bán mạng cho công việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Lý Vũ Hiên bảo phòng nhân sự gọi điện cho Đậu Đậu, mời cô quay lại công ty làm việc, nói gì là người khác không quen với công việc thư kí của tổng giám đốc, đến lịch trình công việc cũng chẳng biết sắp xếp, Đậu Đậu suy nghĩ rất lâu, rồi vẫn từ chối, bây giờ đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, chỗ bên kia không biết Châu Long Phát có còn đang tức giận nữa không, tốt nhất vẫn lên tránh đi thì an toàn hơn.
“Đậu Đậu, em đến giúp anh được không, anh mệt quá.”
Lý Vũ Hiên lại gọi điện lại cho Đậu Đậu, giọng nói có vẻ mệt mỏi và khản đặc, anh ấy đã ở công ty tăng ca thâu đêm hai ngày liền rồi, công việc của công ty rất là nhiều và quan trọng, hơn thế nữa người điều hành ở phía trên càng không thể để xảy ra bất kì sai sót nào, Lý Vũ Hiên mới tiếp xúc với những công việc mang tính quyết định ngày đã thấy loạn hết cả lên lại còn căng thẳng đến mức tê dại cả đầu óc.
Đậu Đậu cầm chặt điện thoại, tay khác cầm thìa khoắng khoắng trong nồi “Hồ Ly… một lát nữa em sẽ mang cơm đến cho anh…”
Lý Vũ Hiên thở phì phì nói “Không phải là em có lỗi với anh ta, mà là anh ta có lỗi với em, anh ta là một người đàn ông đã ba chục tuổi đầu rồi và còn sắp đặt bày kế với một cô gái, thật là đáng mất mặt, Đậu Đậu, anh mà là em thì đã đập cho anh ta một trận rồi.!”
Đậu Đậu cho thêm chút muối vào nồi, mùi cháo cá thơm nồng bay lên, đổi đề tài “Hồ Ly, xương sườn anh thích sườn hầm hay xào chua ngọt?”
“Ừ… xương hầm đi, mang thêm nhiều đường một chút, café trong công ty khó uống quá, đắng chết đi được.”
“Ồ, em sẽ pha trà chanh cho anh.”
“Được đó Đậu Đậu, đến nhanh chút đi, anh đói chết đi được rồi đây này.”
Gần đến trưa, Lý Vũ Hiên phái thư khí tạm thời lái xe đến đón Đậu Đậu, Đậu Đậu nhấc mấy cái hộp cơm tầng, bọc cẩn thận lại để giữ nhiệt rồi đặt vào trong xe, thư kí giúp cô cầm hộp cơm, cười cười có ý xin lỗi “Hùng tiểu thư, âu phục để phó tổng giám đốc mặc tham dự bữa tiệc dành cho các thương gia vào ngày mai, tôi không biết nên chọn bộ nào.”
Đậu Đậu nghĩ một lát “Ừ, mặc bộ nào nghiêm túc một chút là được, đến tiệm mà trước đây tổng giám đốc đặt âu phục chọn là được rồi.”
Viên thư kí nhăn mặt nghĩ rất lâu “Ngộ nhỡ không thích hợp thì làm thế nào?”
Đậu Đậu nói rất thành thật “Chỉ cần không phải là đồ Lý Vũ Hiên chọn, thì thông thường đều có thể mặc tham gia các hội nghi chính thức.”
Viên thư kí cười khan “He he, Hùng tiểu thư thật biết đùa.”
Đậu Đậu bổ sung thêm mấy câu “Tốt nhất là chuẩn bị thêm một bộ đặt ở trong xe, nếu như bị bẩn có thể thay luôn, như bậy sẽ khỏi thất lễ.”
Viên thư kí cười “Hùng tiểu thư nghĩ thật chu đáo.”
Đậu Đậu nghĩ trong lòng, có thể không chu đáo được sao, lúc đó cùng với Lý Minh Triết đáng chết đó tham dự tiệc rượu, cái con người đó vì đúng một chấm dầu sữa nhỏ dính trên tay áo là sống chết bắt mình phải chạy đến của hàng đổi một bộ trang phục khác, còn nổi giận mắng mình một trận.
Aizzaa, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi, cũng chẳng gọi điện về gì cả.
Đậu Đậu ôm mấy hộp cơm rồi thở dài, chuyện gì vậy nhỉ, nếu như nhà họ Lý không đồng ý, bây giờ chắc chắn đã có hành động rồi, ép mình li hôn với Lý Minh Triết, hoặc là Lý Minh Triết bị ép phải li hôn với mình, nhưng mọi chuyện im ắng đã một tuần rồi, người cũng chẳng thấy đâu, Điền Tĩnh đã gọi điện thoại đến mấy lần hỏi bao giờ thì tổ chức hôn lễ, chẳng biết trả lời thế nào cả, rắc rối quá.
Đến bãi đỗ xe của công ty, đúng lúc Lý Vũ Hiên đi ra từ thang máy, viên thư kí và lái xe rất có ý, đi đến chỗ rất xa đợi.
Lý Vũ Hiên nhảy lên xe, nới lỏng cà vạt ở cổ ra, hít một hơi rất mạnh “Đói chết đi được.”
Đậu Đậu lấy khăn tay từ trong túi ra “Này, lau mặt đi.”
Lý Vũ Hiên nhận lấy, lau lau mạnh lên mặt mấy cái, ngữ khí hung bạo chỉ lên nóc xe chửi to “Mẹ nó chứ loạn xị ngậu hết cả lên, cả văn kiện đều là số với má ông đây đâu có phải là nhà toán học đâu chứ, những số liệu thống kê thị trường đó có liên quan gì đến anh chứ, anh làm sao mà biết dự toán đầu tư thu lợi nhuận chứ! Cả đống công việc đang chờ anh kí tên, được rồi, đợi đến lúc có sai sót lại bắt anh ra để bắn bỏ!”
Lý Vũ Hiên xổ ra một hơi dài những ấm ức, Đậu Đậu vỗ vỗ nhẹ nhàng vào tay anh, mở nắp mấy chiếc hộp giữ nhiệt ra, múc một bát cháo thơm phức đặt dưới mũi Hồ Ly, mùi cháo thơm nồng bay thẳng vào mũi Hồ Ly.
“Hồ Ly, ăn cơm thôi.”
Một câu nói dịu dàng, lập tức khiến cho Hồ Ly đang tức giận bừng bừng bình tĩnh lại, những lời mắng chửi kia cũng ngừng lại luôn, Lý Vũ Hiên cong cong mắt, đưa tay nôn nóng đón lấy chiếc bát, tham lam hít một hơi rồi nói “Thật là thơm.”
Thử một miếng, mùi cá tươi ngon, đã rất hợp khẩu vị lại còn có nhiều chất dinh dưỡng.
Lý Vũ Hiên húp bát cháo nhìn Đậu Đậu đang cúi đầu, trong lòng buồn bã khác thường, nhưng lại cố cất giấu đi nỗi đau, nếu như người cùng cô ấy đăng kí là mình, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ cô ấy lại mình mình như vậy, cứ coi như đoạn tuyệt với nhà họ Lý, cũng sẽ nắm chặt tay cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, chỉ ăn cơm do một mình cô ấy nấu.
Chỉ đáng tiếc là, trái tim của cô ấy trong lúc vô ý thức sớm đã trao cho người đàn ông khác.
Đau quá…
Lý Vũ Hiên giữ chặt tay vào chỗ trái tim mình.
Đậu Đậu phát hiện ra, quan tâm hỏi “Sao vậy, không khỏe chỗ nào à?”
Lý Minh Triết cố làm ra vẻ tự nhiên cười cười “Không sao, có thể là do mấy hôm nay mệt quá, trong lòng hơi khó chịu.”
Đậu Đậu càng thêm lo lắng “Hay là chiều nay về nhà nghỉ một chút nhé?”
“Không cần đâu.” Lý Vũ Hiên làm bộ mặt âu sầu đau khổ nói “buổi chiều có hội nghị quan trọng, phiền chết đi được, anh ngoài việc nghe hiểu tiếng Anh ra, nội dung là gì hoàn toàn không rõ, còn phải giả vờ là nghe hiểu, đây là những ngày tháng gì chứ!”
Lý Vũ Hiên phiền não vò vò tóc, chỉ hận là không thể kéo cái đuôi lên cắn cho mấy cái.
Đậu Đậu nghiêng đầu cười.
Bày cả đống hộp cơm ra trước mặt Lý Vũ Hiên, món Hồ Ly thích ăn nhất là sườn hầm, canh nấm bí đao giải độc, rau tươi thanh đạm, còn có một cốc sinh tố hoa quả nhỏ, Lý Vũ Hiên thử qua hết một lượt, thích thú cười híp cả mắt, miệng nhét đầy thức ăn “Đậu Đậu, tay nghề của em càng ngày càng khá đó.”
Đậu Đậu miễn cưỡng cười, quay mặt ra ngoài cửa sổ, tâm trạng lơ đãng.
Cô ấy đang nhớ anh ấy.
Mắt Lý Vũ Hiên thoáng sầm lại, nhưng lại khôi phục lại bình thường rất nhanh, gắp miếng sườn, đưa đến miệng Đậu Đậu, Đậu Đậu phát hiện ra, lắc lắc đầu, cụp mắt xuống “Hồ Ly anh ăn đi, em đã ăn ở nhà rồi.”
Ăn rồi gì chứ, em xem mấy hôm nay em ăn không ngon ngủ không yên, mặt đã gầy đi rồi đó!
Cảm giác bức bối trong lồng ngực Lý Vũ Hiên càng tăng lên, bỏ tay xuống, sắc mặt cũng trầm ngâm hơn mấy phần “Em… rất lo lắng cho anh ấy?”
Đậu Đậu gật đầu “Đã một tuần rồi, điện thoại cũng không gọi được.”
Lý Vũ Hiên hừm một cái lạnh lùng “Chắc chắn là bị ông cụ giam lại rồi.”
“Giam lại?”
“Xem ra anh ấy không chịu ly hôn, ông cũ sẽ không thả anh ấy ra.” Lý Vũ Hiên lạnh lùng nói, khi nhìn cô trong mắt tràn đầy sự dịu dàng “Đậu Đậu đừng sợ, anh ấy không trở về, anh chăm sóc em, anh ta không trân trọng em, anh… trân trọng.”
Lý Vũ Hiên đưa tay ta nắm lấy tay cô, nhưng lại bị cô lẩn tránh.
Đậu Đậu cúi đầu chẳng nói gì.
Ăn cơm xong Lý Vũ Hiên lại quay lại làm việc, Đậu Đậu mang hộp cơm quay lại biệt thự, gần đây Lý Tiểu Lỗi mê mẩn chơi CS, mỗi ngày đều chơi rất muộn, đến gần sáng mới đi ngủ, hễ ngủ là ngủ luôn đến chiều hôm sau mới dậy, dậy rồi vội vội vàng vàng ăn mấy miếng rồi lại chơi tiếp.
Khi quay về tên tiểu tử thối này vẫn còn chưa ngủ dậy, Đậu Đậu ngồi buồn trán ở trước hiên nhà, chải lông cho con Đá, con Đá được chải lông dễ chịu quá nằm ườn ra, chồm cả đầu và hai chân lên chân Đậu Đậu.
Đậu Đậu cầm lược chải lông “Đá à, mày nói xem có phải anh ấy không cần tao nữa không?”
“Gâu gâu!” (lông bị kéo đau quá)
“Hu ~~(╯﹏╰)b…” Đậu Đậu xị môi xuống “nhưng mà, tao có một chút… ừm… rất nhiều chút nhớ anh ấy…”
Con Đá thè lưỡi ra, gương mặt đầy lông liếm liếm mặt Đậu Đậu.
Liếm một cái, liếm hết cả nước mắt trên mặt người ta, Đậu Đậu ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, con Đá thò đầu đến dụi dụi “Gâu gâu gâu…” (lông vẫn chưa chải xong mà)
Những chiếc lông mềm mại cọ cọ vào cổ và mặt rất nhột.
Đậu Đậu dụi dụi mắt, cầm lược tiếp tục chải lông, véo mạnh một cái vào mu bàn tay tự nói với mình “Không được, mình phải điều chỉnh lại tâm trạng, phải đợi anh ấy quay trở lại, cứ coi như phải ly hôn cũng phải đợi anh ấy quay lại.”
Hạ quyết tâm như vậy, ôm lấy con Đá, gia sức chải lông.
Con Đá: … gâu gâu! (lông đã rụng cả mảng rồi…)
Một trận gió thổi qua, những đám lông trên đất bay lê tứ tung, Lý Tiểu Lỗi thò bộ mặt vẽ tùm lum từ sau cánh cửa ra, Lý Tiểu Lỗi lén lén thở cào cào mặt, con Đá chạy đến quẩn lấy chân “Cút ra đi, cục lông đáng chết này!”
Đậu Đậu kéo con Đá ra sau lưng, nhướng mày lên “Cậu làm gì vậy, con Đá có làm gì cậu đâu!”
Lý Tiểu Lỗi chống tay vào mạng sườn “Chó của tôi tôi muốn đá đó cô làm gì được nào?!”
Đậu Đậu hừm một tiếng, kéo con Đá bỏ đi, Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy vội vàng hét với theo “Này, cô quay lại cho tôi, cô còn chưa làm cơm cho tôi!”
Đậu Đậu chẳng thèm để ý đến cậu ta, giả bộ không nghe thấy gì đi thẳng về phía trước.
Lý Tiểu Lỗi đứng đó rất lâu chẳng thấy gì, trong nhà người biết nấu cơm chỉ có mỗi mình cô ta, nhân viên bảo mẫu làm việc theo giờ gì đó thì đã không đến từ khi Đậu Đậu đến đây sống, ăn đồ ăn ở bên ngoài đã bao nhiêu năm như vậy ngán lắm rồi, đồ ăn do cô gái vụng vụng về về kia làm còn có thể miễn cưỡng ăn được, Lý Tiểu Lỗi hừm hừm mấy cái rồi đuổi theo họ.
“Này” Lý Tiểu Lỗi đưa tay kéo lấy vai Đậu Đậu “quay về làm cơm.”
Đậu Đậu chỉ chỉ vào con Đá “Xin lỗi con Đá đi.”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt “Nó là chó!”
Đậu Đậu hừm, hếch mũi lên chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Lý Tiểu Lỗi hết cách, đành phải rủ tóc xuống, nghiêng mặt ôm ôm con Đá, nghiên răng nói “Con chó đáng chết, xin lỗi.”
Đậu Đậu không dễ bỏ qua “Hôn nó một cái.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Đồ con gái thối, cô đừng có được đừng chân lân đằng đầu!)
Đậu Đậu:… (Nếu không mặc cậu đói.)
Hai người trợn mắt nhìn sau.
Năm phút sau, Lý Tiểu Lỗi bỏ cuộc, ôm lấy con đá cắn răng cắn lợi hôn một cái, ai biết được rằng con Đá lại nhiệt tình nhảy bổ đến, cả đầu dụi lên mặt Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi cố tránh nhưng không kịp bị cả cái đầu của con đá đập vào, đau quá ré lên một tiếng thảm thiết “Á…”
Buổi trưa khi làm cơm đã làm hai phần, Đậu Đậu vào bếp bưng phần cơm còn lại cho thêm chút ớt vào rồi cho vào nồi, Lý Tiểu Lỗi ăn rất nhiều, bây giờ cậu ta đang là tuổi ăn tuổi ngủ, ăn nhiều ngủ nhiều, lớn rất nhanh, dùng mắt nhìn phải thấy cao hơn dạo trước đến cm, cao hơn cả Đậu Đậu rồi.
Ăn cơm xong Lý Tiểu Lỗi lại vùi đầu vào chơi điện tử, Đậu Đậu lau dọn trong bếp xong thì lại ôm con Đá ra chỗ chiếc ghế trong vườn hoa bên ngoài ngủ, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, thấy cô gái đang mặc bộ trang phục bằng vải bông màu trắng thanh khiến kia đang dựa trên người con chó để ngủ, ngủ rất say, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang mơ một giấc mộng đẹp nào đó.
Thân người cô ấy được ánh sáng ấm áp dịu dàng vây bọc lấy, mái tóc đen óng mượt cũng bay lất phất theo gió.
Một người, một chó, đều ngủ rất say sưa.
Lý Tiểu Lỗi đứng sau cửa sổ trên tầng hai, nhìn thấy cô gái đó đã ngủ say trong vườn liền quay người đến phòng của cô, lục tìm sổ hộ khẩu, chứng minh và cuốn sổ đăng kí kết hôn màu đỏ.
Cầm những thứ đó đi ra, nhìn thấy cô ấy còn đang ngủ say, mặt Lý Tiểu Lỗi chẳng biểu lộ cảm xúc gì, đi ra ngoài, vừa đi vừa bỏ những giấy tờ quan trọng đó vào trong một chiếc túi giấy, bọc cẩn thận lại, rồi đưa cho công ty chuyển phát nhanh, trên đường quay lại, Lý Tiểu Lỗi lấy điện thoại ra gọi.
“Ông nội, đồ đã gửi đi rồi.”