Cuối cùng cũng đến lúc rồi, Lý Minh Triết ngăn Lý Vũ Hiên và Lý Tiểu Lỗi chân tay luống cuống lại, quỳ xuống nắm chặt lấy tay Đậu Đậu, đưa chiếc đồng hồ đeo tay lên trước mặt cô “Vừa rồi là 10 giờ 08 phút, chúng ta đợi một chút xem cơn đau sắp tới.”
Đậu Đậu gật gật đầu, thực sự là chẳng còn mặt mũi nào đi đến làm phiền ông bác sĩ đó nữa.
Bốn người lo lắng căng thẳng đượi hơn 20 phút, ngay đến Đậu Đậu cũng không ôm hy vọng, thì bụng lại đột nhiên đau một lần nữa, Đậu Đậu kinh hoảng kêu lên một tiếng nữa tay vội vàng ôm lấy bụng “… Đau.”
Lần này không cần Lý Vũ Hiên thúc giục, Lý Minh Triết lập tức đẩy luôn người vào khoa phụ sản.
Không ngờ rằng vừa đi vào đã nghe thấy tiếng hết xé gan xé phổi ở trong phòng phụ sản, nửa đêm tiếng hét của một người phụ nữ như thấu vào tận xương cốt, như sắp ra pháp trường hành hình vậy, Lý Minh Triết mặt biến sắc, Lý Vũ Hiên càng không cần nói, nào đã từng gặp qua tình cảnh này Lý Tiểu Lỗi sớm đã trông chẳng ra hồn người nữa, cứ nghe thấy tiếng hét trong phòng sinh người Lý Tiểu Lỗi lại run rẩy.
Đậu Đậu theo phản xạ cũng biết lần này chạy về không nổi rồi, sợ đến mức rơi nước mắt “Hu hu hu… chắc chắn là rất đau… Minh Triết… em sợ…”
Lý Minh Triết an ủi cô “Đừng sợ, anh sẽ ở bên em, đến lúc đó kiên trì một chút là không đau.”
Đậu Đậu nuốt nước mặt gật gật đầu.
Bốn người lại quay lại phòng khám khoa phụ sản, vẫn là bác sĩ đó, vừa nhìn thấy sắc mặt của bốn người đã biết được tình tình, lấy ống nghe đi đến, thuận tiện hỏi Lý Minh Triết bệnh án của Đậu Đậu bên khoa tiêu hóa.
“Sắp đến ngày sinh dự kiến rồi sao lại còn ăn cay nhiều thế này!”
Con ngươi bác sĩ như sắp lồi ra, Lý Minh Triết cúi đầu nghe giáo huấn, Lý Tiểu Lỗi đứng phía sau cũng cúi đầu, bác sĩ mặt hằm hằm nhìn Lý Minh Triết mấy cái, chỉ chỉ vào căn phòng kiểm tra phía sau “Nằm lên đó.”
Đậu Đậu sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ra, được Lý Minh Triết nửa dìu nửa bế đến chiếc giường kiểm tra, bác sĩ dắt theo y tá vào phòng kiểm tra một lượt “Ừm, chắc chắn là sắp sinh rồi, đồ ăn cay quá có tính kích thích nhất định, đứa trẻ khởi nghĩa rồi.”
Kiểm tra xong đi ra ngoài, bác sĩ viết viết lên đơn nhập viện “Đi, đi làm thủ tục nhập viện.”
Lý Minh Triết cẩn thận ôm Đậu Đậu đặt lên xe lăn đẩy đi, kính của bác sĩ khẽ lóe lên “Muốn sinh nhanh một chút thì đứng dậy vận động đi lại đi, nếu không đến mai vẫn chưa sinh được đâu.”
Đậu Đậu vội vàng bám vào tường đứng dậy “Vậy… phải sinh mất bao lâu?”
Bác sĩ viết xong đơn nhập viện thì đưa cho y tá “Xem tình hình, cô vẫn chưa bắt đầu co rút tử cung theo cơn, đợi đến khi tử cung co rút năm phút một lần mới có thể vào phòng sinh, nếu như sinh thuận lợi thì khoảng một hai tiếng.”
Tuy Đậu Đậu trước đây đã xem qua những tư liệu về sinh đẻ này, nhưng người hễ căng thẳng thì đầu óc lập tức hồ đồ, lúc này cái gì mà tử cung co rút có quy luật cô đều quên sạch rồi, trong đầu toàn là đau quá thì phải làm thế nào!
Lý Minh Triết bảo Lý Vũ Hiên đi làm thủ tục nhập viện, anh dìu Đậu Đậu đang sợ hãi đến tái xanh đi dọc hành lang bệnh viện, cái vị trong phòng sinh kia thể lực quả không tồi, đã hét đến bây giờ mà giọng hết vẫn không yếu đi chút nào, khiến cho hai người sắp làm cha mẹ này sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Thủ tục nhập viện làm rất nhanh, khi Đậu Đậu nằm trên giường của căn phòng bệnh cao cấp thì vẫn chưa đến 11 giờ, bác sĩ đề nghị nên để cho bà mẹ được nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực, Lý Minh Triết cầm đồng hồ ngồi trước giường, vừa tập trung tính toán thời gian tử cung co thắt.
Đợi đến sau nửa đêm, tử cung vẫn chưa co thắt có quy luật, ba người đàn ông lo lắng căng thẳng vò đầu bứt tai, chỉ có Đậu Đậu là đã ‘bình tĩnh’ đi ngủ trước rồi, khi đau quá mới hừ hừ mấy tiếng, nắm lấy bàn tay to lớn bên cạnh.
Đột nhiên, Đậu Đậu bị đau quá làm cho tỉnh, kéo thân thể nặng nề lăn qua lăn lại trên giường “Lần này… rất đau.”
Mọi người chờ đợi, đợi lần đau tiếp theo.
Quả nhiên, mười phút sau, một lần đau kịch liệt nữa lại đến, Đậu Đậu cắn răng chịu đựng, nhưng chẳng mấy chốc đã không chịu được, bắt đầu hét, nhưng hét cũng không thể hết đau, liền túm chặt, Lý Minh Triết vội nhào đến để cho Đậu Đậu cào cấu trút giận.
Khi cơn đau sắp đến, Đậu Đậu đau đến mức chân tay khua khoắng loạn xạ, Lý Minh Triết sợ cô làm tổn thương bản thân, gắng sức giữ chặt chân tay cô, thế là, Đậu Đậu đá chân lên, mỗi lần đều đá trúng người Lý Minh Triết.
Nhìn thấy cô ý đau đến mức mồ hôi ướt như chuột lột, mất đi sự khống chế với bản thân, Lý Minh Triết nhìn cô đau xót, chẳng biết làm thế nào, chỉ biết không ngừng nói ‘em đau quá thì đánh anh cắn anh đi.’ Đừng cắn răng chịu đựng như vậy.
Giữa những cơn đau đớn Đậu Đậu cũng có lúc khống chế được ý thức của mình, cho nên không đạp Lý Minh Triết nữa mà chuyển sang đạp vào tường, Lý Minh Triết sợ cô bị thương, kiên quyết lấy mình ra làm tấm đệm, tử cung bắt đầu co thắt dữ dội thời gian giữa mỗi đợt cũng rút ngắn hơn, tim của mấy người đều nhẩy lên.
Đáng sợ nhất là tử cung đã co thắt rồi, mà cảm giác đau đớn này không ai chịu thay được.
“Đau…”
“Kiên trì một chút, anh ở đây, tay này cho em cắn.”
“Đau quá…”
“Cắn mạnh vào, đừng có đau lòng cho anh.”
“Anh là đồ đáng chết, đau chết đi được em không muốn sinh nữa… hu hu hu…”
“Được được, anh xấu xa, cắn đủ rồi? đổi sang tay này?”
Lý Minh Triết nhẹ nhàng khích lệ Đậu Đậu, và cưỡng ép cô trong mỗi lần cách nhau 10 phút đó phải nhắm mắt nghỉ ngơi, không được nói nhiều, cũng không cho phép khóc, nhưng Đậu Đậu trời sinh ra gan nhỏ gặp việc gì cũng sợ hãi và thích chạy trốn, lần này chạy không nổi rồi, một cơn đau đớn kịch liệt nữa ở bụng lại đến, lần sau đau hơn lần trước rất nhiều, bắt đầu không chịu đựng được nữa nước mắt lại chảy xuống.
Lý Minh Triết đau lòng, cầm chặt lấy tay Đậu Đậu nói chuyện của Bảo Bảo hoặc là hát (!?).
Lúc mới đầu còn được, sau đó thì không được nữa, sau mỗi lần đau Đậu Đậu đều cảm thấy đây là cơn đau dữ dội nhất mà mình từng phải trải qua trong đời, không ngờ rằng khi cơn đau do việc tử cung co thắt lại lần sau đến thì cái suy nghĩ vừa rồi bị đánh đổ hoàn toàn, bình thường cổ họng nhỏ tiếng thỏ thẻ giờ lại có thể hét lên vô cùng cùng kinh khủng, sau khi cơn đau đi qua Đậu Đậu bắt đầu khóc, khóc đến mức đau lòng.
“Hu hu hu… Em hận anh… hu hu…”
“Anh sai rồi, sau này anh không dám nữa.”
“Đau… hu hu… đều tại anh… hu hu… anh đáng ghét…”
“Đúng đúng, anh đánh ghét, chúng ta cắn răng chịu đựng nó qua đi.”
“Á á… đau đau… á á…”
“Kiên trì nhé!”
Lý Tiểu Lỗi đã không chịu nổi nữa, bịt chặt tai chạy ra ngoài.
Thỉnh thoảng bác sĩ có đến kiểm tra mấy lần, nói là tử cung mở vẫn chưa đủ, đợi thêm đi, bây giờ mà vào phòng sinh thì càng căng thẳng, cứ như vậy cho đến lúc trời gần sáng, tử cung mới bắt đầu co thắt theo chu kì năm phút một lần, nhưng cơn đau đớn như nước triều dâng, mỗi một lần sóng dữ nổi lên thì cơn đau càng kịch liệt hơn, đau đến đỉnh điểm, sau đó lại từ từ lắng xuống, nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết cái cơn đau vừa rồi thì một cơn đau mới lại đến, khiến người ta không có cách nào chịu đựng nổi.
Đau đớn vật vã cả đêm Đậu Đậu cũng mệt rồi, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến Lý Minh Triết ruột đau như cắt.
Sao mà sinh con lại khó như thế này, lại đau như thế này!
Đến 5 giờ, Đậu Đậu không thể chịu nổi nữa, mồ hôi chảy ra ướt hết cả gối, giọng yếu ớt hỏi xem đã có thể sinh được chưa, nước mắt tuôn ra như mưa, khiến cho Lý Minh Triết đang ở đó cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi, nhưng bác sĩ nói rồi, bất luận là sinh như thế nào, trừ việc đẻ tự nhiên ra thì tất cả các biện pháp và các trợ giúp kích thích khác đều không tốt đối với người mẹ và đứa bé, đặc biệt là mổ đẻ, bây giờ nhất thời không đau nữa, nhưng đợi sau khi sinh xong thì sẽ phải đau cả tuần lễ, tử cung co thắt đau đớn như vậy khiến cho người vật vã lăn trên giường, vấn đề là tử cung mà bị rạch một đường thì càng đau.
Đậu Đậu đau đến mức thần trí sắp không còn minh mẫn nữa rồi, Lý Minh Triết dịu dàng cổ vũ bên tai cô “Cố kiên trì thêm một chút, bác sĩ nói mở hai phân rồi, rất nhanh có thể sinh được rồi, bây giờ mà mổ thì tất cả những sự chịu đựng đau đớn vừa rồi sẽ thành công cốc, mà còn phải đau thêm cả tuần lễ nữa cơ, cố kiên trì lên nhé.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó lại bị một cơn đau mới đến làm cho đau đến mức kêu gào thảm thiết.
“Khi nào thì có thể sinh được… đau quá hu hu…”
“Nhanh thôi nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm một chút.”
Đợi đến khi có thể vào phòng sinh rồi, Lý Minh Triết vội vã thay chiếc áo tiêu độc khử trùng lên người rồi đi vào cùng cô, bác sĩ và ý tá hộ sinh đã chuẩn bị cho trường hợp căng thẳng, bên cạnh bàn đẻ còn đăt dao và các thiết bị trợ giúp khác sáng loáng, Đậu Đậu vừa sợ vừa đau, co rúm người lại trong lòng Lý Minh Triết không chịu gần giường đẻ, Lý Minh Triết vội dỗ dành, khó khăn lắm mới đưa được người nằm lên.
“Không cần sợ hãi, cô vẫn còn trẻ khỏe, rất nhanh có thể sinh xong thôi, khi cơn đau kế thiếp đến dùng toàn bộ sức lực để rặn ra, phải dùng lực dài, không được xả hết khí ra, mỗi một lần đau, phải dùng lực ba lần, mỗi lần dùng lực phải cố dùng đến mức mà trước mặt tối đen lên mới được dừng.”
Bác sĩ khích lệ Đậu Đậu gắng sức cắn chặt răng chịu đựng.
Trong lúc đau đớn kịch liệt còn cố dùng sức xoa bụng, cái này cảm thấy giống cái gì? Chính là giống như khi đau bụng dữ dội nhất, cô ấy không những không thể hút phần không khí lạnh để cho thoải mái hơn mà còn gắng sức hoạt động vùng bụng trong cơn đau, kết quả càng khiến cho cơn đau dữ dội hơn, càng đáng buồn đó là, trên đường dẫn đứa trẻ ra, máu đã chảy ra ươn ướt rồi, vừa dùng sức rặn ra, cơn đau càng dữ dội hơi, đau đớn đến mức khiến cho người ta chỉ hận là không thể đập đầu mà chết được.
Mỗi một lần dùng lực, Đậu Đậu đều đau đớn đến mức trước mắt tối đen, hét lên tiếng kêu thảm thiết.
“Cố lên, sắp được rồi, dùng sức thêm chút nữa.”
Lý Minh Triết nắm chặt tay Đậu Đậu, đứng ở bên cạnh cổ vũ, giúp cô điều chỉnh lại nhịp thở, dùng sức.
Quá trình dùng sức đau đớn kéo dài bắt đầu.
Nỗ lực gần một tiếng đồng hồ, tổng cộng đã dùng lực 35 lần, đứa trẻ vẫn ở vị trí trên cao không chịu xuống, bác sĩ phân tích nói, một mặt là do khi vỡ ối đứa trẻ vẫn chưa vào bồn, mặt khác là do tính đàn hồi của đáy bồn của người mẹ tốt quá, nên đứa bé bị giữ lại ở đó rất khó được đẩy ra.
Càng khiến cho người ta lo lắng đó là, Đậu Đậu thiếu vận động nghiêm trọng nên không có sức, vừa khóc ầm ĩ cả đêm bây giờ chẳng còn sức nữa rồi.
Bác sĩ nhanh nhẹn mang kìm đến, dùng kìm chỉ còn cơ hội cuối cùng này, nhất định phải cố nắm lấy, dùng kìm một lần thì sẽ không nguy hiểm gì, nhưng nếu nhiều lần thì cũng không dám đảm bảo, cho nên nhất định một lần phải thành công.
“Cô phải phối hợp thật tốt, một lần thôi sẽ không đau nữa.”
Bác sĩ vỗ nhè nhẹ vào cánh tay Đậu Đậu, nhắc nhở cô đợi một chút rồi khi nghe thấy mình ra hiệu thì phải dùng hết sức bình sinh để rặn đứa trẻ ra.
Do đã phải chịu đau đớn trong một thời gian dài, toàn thân Đậu Đậu dường như đã tê dại, chỉ có cơn đau ở bụng là vẫn đang hiện hữu, khiến cho thần trí đã không còn tỉnh táo của Đậu Đậu cảm thấy mình vẫn đang còn sống, một cơn đau nữa lại kéo đến, y tạ hộ sinh lập tức hét lớn, dùng sức, dùng, dùng, dùng, nhịn thở, dùng sức!
Đậu Đậu gắng sức nhịn thở, dùng sức đến mức hai mắt tối đen lại, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên.
Đột nhiên Đậu Đậu cảm thấy phần bụng rất nhẹ, trước mắt vẫn tối đen, chỉ là trong lúc hoảng hốt, Đậu Đậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dường như không dám xác nhận con mình đã được sinh ra chưa, đợi khi Đậu Đậu khôi phục lại được thị giác thì lập tức tìm kiếm, nhìn thấy bác sĩ và y tá đã bắt đầu cởi găng tay ra.
Trên bàn đẻ của phòng sinh, một đứa trẻ với tay chân nhỏ xíu non nớt đang vui mừng khua khoắng.
Lý Minh Triết kích động đến mức mặt co rúm lên, nắm chặt lấy hai tay của Đậu Đậu cuồng loạn hét “Sinh rồi, sinh rồi!”
Đậu Đậu yếu ớt nói “Sau này không sinh con nữa đâu…”
Lý Minh Triết vội gật đầu “Không sinh nữa!”
Y tá xử lý xong cho đứa bé rồi ôm nó đi đến, giơ mông ra chỗ Đậu Đậu hỏi “Con trai, hay là con gái?”
Đậu Đậu nói không ra hơi “Con trai…”
Đậu Đậu dùng chút sức lực còn lại nói lớn “Thỏ con nhóc con!”
Y tá:…
Lý Minh Triết:…
Lý Vũ Hiên bên ngoài phòng sinh:…
Lý Tiểu Lỗi ở cầu thang:…
Bác sĩ gật đầu “Xem ra thể lực rất tốt, nghỉ ngơi một chút là có thể về phòng bệnh rồi.”
Nói xong thì khuôn mặt đen xì mãn nguyện ôm lấy đứa bé đi, bác sĩ quay lại xử lý vết thương chỗ vừa sinh, khâu xong nửa tiếng sau thì bảo cặp cha mẹ mới này quay về phòng bệnh nghỉ ngơi, y tá đi đến dọn dẹp xử lý chỗ máu trên giường, Lý Minh Triết nhìn chăm chú vào những vết máu đọng lại trên giường, chẳng nói năng gì.
Khi đi ra của, Lý Minh Triết dịu dàng hôn lên cái trán ướt sũng của cô “Bà xã, em vất vả rồi, là lỗi của anh.”
Đậu Đậu cười mệt mỏi, rớt nước mắt.
Đi ra khỏi phòng, Lý Vũ Hiên đang ở bên ngoài sốt ruột đợi, Lý Vũ Hiên chạy đến hỏi Đậu Đậu “Sao rồi?”
Đậu Đậu cười nói “Hồ Ly, nếu như là anh sinh, chắc chắn là đã hét vỡ cả phòng rồi.”
Lý Vũ Hiên ngạc nhiên bổ sung thêm một câu “May mà anh không phải là phụ nữ.”
Lý Minh Triết cắt ngang hai người “Cô ấy mệt quá rồi phải nghỉ ngơi, hai người về nhà ngủ đi, đã thức cả đêm rồi.”
Dường như vừa đặt lưng xuống giường Đậu Đậu đã ngáy khò khò ngủ, chẳng biết gì nữa, y tá ôm đứa bé vào rồi cô cho bú tất cả những việc đó đều được cô làm trong lúc ngủ say, Lý Minh Triết đuổi bọn Lý Vũ Hiên ra bên ngoài đợi, còn mình thì đi rót nước nóng lau rửa qua loa cho cô, rồi đắp chăn lại, bảo y tá đi vào chăm sóc cô, sau đó thì ra ngoài lôi hai người không chịu về kia đi về nhà.
Ba người đi đến bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, ánh sáng mặt trời sáng sớm chiếu rọi, chiếu lên cái vẻ mệt mỏi nhưng lại hạnh phúc của Lý Minh Triết, Lý Vũ Hiên ngồi vào trong xe xong, hỏi “Anh muốn ăn cái gì lát nữa em mang đến cho anh.”
Lý Minh Triết lắc đầu, thần sắc trầm ngâm “Anh chẳng muốn ăn gì cả, mang cho cô ấy chút cháo nhé.”
Lý Tiểu Lỗi vẫn im lặng đi phía sau nãy giờ, đi lên giọng nặng nề nói một câu “Người mẹ thật là rất vĩ đại.”
Lý Minh Triết đột nhiên vỗ mặt, cố gắng khống chế cảm giác xúc động muốn trào ra, Lý Vũ Hiên nhìn thấy có gì không đúng vội nhảy từ trong xe ra, chạy đến vỗ vào vai Lý Minh Triết an ủi “Anh, đừng buồn, tất cả đều qua rồi.”
Lý Minh Triết lắc đầu, nghẹn giọng nói “Từ trước đến nay anh chưa từng thấy nhiều máu như thế này, em không biết cô ấy đau đến mức nào đâu, lúc đó anh cảm thấy nếu thêm một giây nữa chắc cô ấy cũng không được mất…”
Lý Vũ Hiên nắm chặt tay dùng sức vỗ vỗ vào vai Lý Minh Triết động viên “Anh không ngất tại chỗ chứ.”
Lý Minh Triết tiếp tục lắc đầu “Anh nghĩ cả đời này anh sẽ không bao giờ bị ngất vì máu nữa.”
Lý Minh Triết hít thở một hơi thật sâu, dùng sức lau nước mắt trên mặt, cố gắng hít thật sâu để khôi phục lại vẻ bình tĩnh như bình thường “Các em mau về đi, nghỉ ngơi một chút rồi lại đến.”
Lý Vũ Hiên không nói nhiều, kéo Lý Tiểu Lỗi đang đứng ngây ra lên xe về nhà bảo bảo mẫu nấu cháo.
“Anh hai, đây là lần đầu tiên em thấy anh cả khóc.”
“Anh cũng vậy.”
Cuối cùng cũng đến lúc rồi, Lý Minh Triết ngăn Lý Vũ Hiên và Lý Tiểu Lỗi chân tay luống cuống lại, quỳ xuống nắm chặt lấy tay Đậu Đậu, đưa chiếc đồng hồ đeo tay lên trước mặt cô “Vừa rồi là giờ phút, chúng ta đợi một chút xem cơn đau sắp tới.”
Đậu Đậu gật gật đầu, thực sự là chẳng còn mặt mũi nào đi đến làm phiền ông bác sĩ đó nữa.
Bốn người lo lắng căng thẳng đượi hơn phút, ngay đến Đậu Đậu cũng không ôm hy vọng, thì bụng lại đột nhiên đau một lần nữa, Đậu Đậu kinh hoảng kêu lên một tiếng nữa tay vội vàng ôm lấy bụng “… Đau.”
Lần này không cần Lý Vũ Hiên thúc giục, Lý Minh Triết lập tức đẩy luôn người vào khoa phụ sản.
Không ngờ rằng vừa đi vào đã nghe thấy tiếng hết xé gan xé phổi ở trong phòng phụ sản, nửa đêm tiếng hét của một người phụ nữ như thấu vào tận xương cốt, như sắp ra pháp trường hành hình vậy, Lý Minh Triết mặt biến sắc, Lý Vũ Hiên càng không cần nói, nào đã từng gặp qua tình cảnh này Lý Tiểu Lỗi sớm đã trông chẳng ra hồn người nữa, cứ nghe thấy tiếng hét trong phòng sinh người Lý Tiểu Lỗi lại run rẩy.
Đậu Đậu theo phản xạ cũng biết lần này chạy về không nổi rồi, sợ đến mức rơi nước mắt “Hu hu hu… chắc chắn là rất đau… Minh Triết… em sợ…”
Lý Minh Triết an ủi cô “Đừng sợ, anh sẽ ở bên em, đến lúc đó kiên trì một chút là không đau.”
Đậu Đậu nuốt nước mặt gật gật đầu.
Bốn người lại quay lại phòng khám khoa phụ sản, vẫn là bác sĩ đó, vừa nhìn thấy sắc mặt của bốn người đã biết được tình tình, lấy ống nghe đi đến, thuận tiện hỏi Lý Minh Triết bệnh án của Đậu Đậu bên khoa tiêu hóa.
“Sắp đến ngày sinh dự kiến rồi sao lại còn ăn cay nhiều thế này!”
Con ngươi bác sĩ như sắp lồi ra, Lý Minh Triết cúi đầu nghe giáo huấn, Lý Tiểu Lỗi đứng phía sau cũng cúi đầu, bác sĩ mặt hằm hằm nhìn Lý Minh Triết mấy cái, chỉ chỉ vào căn phòng kiểm tra phía sau “Nằm lên đó.”
Đậu Đậu sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ra, được Lý Minh Triết nửa dìu nửa bế đến chiếc giường kiểm tra, bác sĩ dắt theo y tá vào phòng kiểm tra một lượt “Ừm, chắc chắn là sắp sinh rồi, đồ ăn cay quá có tính kích thích nhất định, đứa trẻ khởi nghĩa rồi.”
Kiểm tra xong đi ra ngoài, bác sĩ viết viết lên đơn nhập viện “Đi, đi làm thủ tục nhập viện.”
Lý Minh Triết cẩn thận ôm Đậu Đậu đặt lên xe lăn đẩy đi, kính của bác sĩ khẽ lóe lên “Muốn sinh nhanh một chút thì đứng dậy vận động đi lại đi, nếu không đến mai vẫn chưa sinh được đâu.”
Đậu Đậu vội vàng bám vào tường đứng dậy “Vậy… phải sinh mất bao lâu?”
Bác sĩ viết xong đơn nhập viện thì đưa cho y tá “Xem tình hình, cô vẫn chưa bắt đầu co rút tử cung theo cơn, đợi đến khi tử cung co rút năm phút một lần mới có thể vào phòng sinh, nếu như sinh thuận lợi thì khoảng một hai tiếng.”
Tuy Đậu Đậu trước đây đã xem qua những tư liệu về sinh đẻ này, nhưng người hễ căng thẳng thì đầu óc lập tức hồ đồ, lúc này cái gì mà tử cung co rút có quy luật cô đều quên sạch rồi, trong đầu toàn là đau quá thì phải làm thế nào!
Lý Minh Triết bảo Lý Vũ Hiên đi làm thủ tục nhập viện, anh dìu Đậu Đậu đang sợ hãi đến tái xanh đi dọc hành lang bệnh viện, cái vị trong phòng sinh kia thể lực quả không tồi, đã hét đến bây giờ mà giọng hết vẫn không yếu đi chút nào, khiến cho hai người sắp làm cha mẹ này sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Thủ tục nhập viện làm rất nhanh, khi Đậu Đậu nằm trên giường của căn phòng bệnh cao cấp thì vẫn chưa đến giờ, bác sĩ đề nghị nên để cho bà mẹ được nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực, Lý Minh Triết cầm đồng hồ ngồi trước giường, vừa tập trung tính toán thời gian tử cung co thắt.
Đợi đến sau nửa đêm, tử cung vẫn chưa co thắt có quy luật, ba người đàn ông lo lắng căng thẳng vò đầu bứt tai, chỉ có Đậu Đậu là đã ‘bình tĩnh’ đi ngủ trước rồi, khi đau quá mới hừ hừ mấy tiếng, nắm lấy bàn tay to lớn bên cạnh.
Đột nhiên, Đậu Đậu bị đau quá làm cho tỉnh, kéo thân thể nặng nề lăn qua lăn lại trên giường “Lần này… rất đau.”
Mọi người chờ đợi, đợi lần đau tiếp theo.
Quả nhiên, mười phút sau, một lần đau kịch liệt nữa lại đến, Đậu Đậu cắn răng chịu đựng, nhưng chẳng mấy chốc đã không chịu được, bắt đầu hét, nhưng hét cũng không thể hết đau, liền túm chặt, Lý Minh Triết vội nhào đến để cho Đậu Đậu cào cấu trút giận.
Khi cơn đau sắp đến, Đậu Đậu đau đến mức chân tay khua khoắng loạn xạ, Lý Minh Triết sợ cô làm tổn thương bản thân, gắng sức giữ chặt chân tay cô, thế là, Đậu Đậu đá chân lên, mỗi lần đều đá trúng người Lý Minh Triết.
Nhìn thấy cô ý đau đến mức mồ hôi ướt như chuột lột, mất đi sự khống chế với bản thân, Lý Minh Triết nhìn cô đau xót, chẳng biết làm thế nào, chỉ biết không ngừng nói ‘em đau quá thì đánh anh cắn anh đi.’ Đừng cắn răng chịu đựng như vậy.
Giữa những cơn đau đớn Đậu Đậu cũng có lúc khống chế được ý thức của mình, cho nên không đạp Lý Minh Triết nữa mà chuyển sang đạp vào tường, Lý Minh Triết sợ cô bị thương, kiên quyết lấy mình ra làm tấm đệm, tử cung bắt đầu co thắt dữ dội thời gian giữa mỗi đợt cũng rút ngắn hơn, tim của mấy người đều nhẩy lên.
Đáng sợ nhất là tử cung đã co thắt rồi, mà cảm giác đau đớn này không ai chịu thay được.
“Đau…”
“Kiên trì một chút, anh ở đây, tay này cho em cắn.”
“Đau quá…”
“Cắn mạnh vào, đừng có đau lòng cho anh.”
“Anh là đồ đáng chết, đau chết đi được em không muốn sinh nữa… hu hu hu…”
“Được được, anh xấu xa, cắn đủ rồi? đổi sang tay này?”
Lý Minh Triết nhẹ nhàng khích lệ Đậu Đậu, và cưỡng ép cô trong mỗi lần cách nhau phút đó phải nhắm mắt nghỉ ngơi, không được nói nhiều, cũng không cho phép khóc, nhưng Đậu Đậu trời sinh ra gan nhỏ gặp việc gì cũng sợ hãi và thích chạy trốn, lần này chạy không nổi rồi, một cơn đau đớn kịch liệt nữa ở bụng lại đến, lần sau đau hơn lần trước rất nhiều, bắt đầu không chịu đựng được nữa nước mắt lại chảy xuống.
Lý Minh Triết đau lòng, cầm chặt lấy tay Đậu Đậu nói chuyện của Bảo Bảo hoặc là hát (!?).
Lúc mới đầu còn được, sau đó thì không được nữa, sau mỗi lần đau Đậu Đậu đều cảm thấy đây là cơn đau dữ dội nhất mà mình từng phải trải qua trong đời, không ngờ rằng khi cơn đau do việc tử cung co thắt lại lần sau đến thì cái suy nghĩ vừa rồi bị đánh đổ hoàn toàn, bình thường cổ họng nhỏ tiếng thỏ thẻ giờ lại có thể hét lên vô cùng cùng kinh khủng, sau khi cơn đau đi qua Đậu Đậu bắt đầu khóc, khóc đến mức đau lòng.
“Hu hu hu… Em hận anh… hu hu…”
“Anh sai rồi, sau này anh không dám nữa.”
“Đau… hu hu… đều tại anh… hu hu… anh đáng ghét…”
“Đúng đúng, anh đánh ghét, chúng ta cắn răng chịu đựng nó qua đi.”
“Á á… đau đau… á á…”
“Kiên trì nhé!”
Lý Tiểu Lỗi đã không chịu nổi nữa, bịt chặt tai chạy ra ngoài.
Thỉnh thoảng bác sĩ có đến kiểm tra mấy lần, nói là tử cung mở vẫn chưa đủ, đợi thêm đi, bây giờ mà vào phòng sinh thì càng căng thẳng, cứ như vậy cho đến lúc trời gần sáng, tử cung mới bắt đầu co thắt theo chu kì năm phút một lần, nhưng cơn đau đớn như nước triều dâng, mỗi một lần sóng dữ nổi lên thì cơn đau càng kịch liệt hơn, đau đến đỉnh điểm, sau đó lại từ từ lắng xuống, nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết cái cơn đau vừa rồi thì một cơn đau mới lại đến, khiến người ta không có cách nào chịu đựng nổi.
Đau đớn vật vã cả đêm Đậu Đậu cũng mệt rồi, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến Lý Minh Triết ruột đau như cắt.
Sao mà sinh con lại khó như thế này, lại đau như thế này!
Đến giờ, Đậu Đậu không thể chịu nổi nữa, mồ hôi chảy ra ướt hết cả gối, giọng yếu ớt hỏi xem đã có thể sinh được chưa, nước mắt tuôn ra như mưa, khiến cho Lý Minh Triết đang ở đó cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi, nhưng bác sĩ nói rồi, bất luận là sinh như thế nào, trừ việc đẻ tự nhiên ra thì tất cả các biện pháp và các trợ giúp kích thích khác đều không tốt đối với người mẹ và đứa bé, đặc biệt là mổ đẻ, bây giờ nhất thời không đau nữa, nhưng đợi sau khi sinh xong thì sẽ phải đau cả tuần lễ, tử cung co thắt đau đớn như vậy khiến cho người vật vã lăn trên giường, vấn đề là tử cung mà bị rạch một đường thì càng đau.
Đậu Đậu đau đến mức thần trí sắp không còn minh mẫn nữa rồi, Lý Minh Triết dịu dàng cổ vũ bên tai cô “Cố kiên trì thêm một chút, bác sĩ nói mở hai phân rồi, rất nhanh có thể sinh được rồi, bây giờ mà mổ thì tất cả những sự chịu đựng đau đớn vừa rồi sẽ thành công cốc, mà còn phải đau thêm cả tuần lễ nữa cơ, cố kiên trì lên nhé.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó lại bị một cơn đau mới đến làm cho đau đến mức kêu gào thảm thiết.
“Khi nào thì có thể sinh được… đau quá hu hu…”
“Nhanh thôi nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm một chút.”
Đợi đến khi có thể vào phòng sinh rồi, Lý Minh Triết vội vã thay chiếc áo tiêu độc khử trùng lên người rồi đi vào cùng cô, bác sĩ và ý tá hộ sinh đã chuẩn bị cho trường hợp căng thẳng, bên cạnh bàn đẻ còn đăt dao và các thiết bị trợ giúp khác sáng loáng, Đậu Đậu vừa sợ vừa đau, co rúm người lại trong lòng Lý Minh Triết không chịu gần giường đẻ, Lý Minh Triết vội dỗ dành, khó khăn lắm mới đưa được người nằm lên.
“Không cần sợ hãi, cô vẫn còn trẻ khỏe, rất nhanh có thể sinh xong thôi, khi cơn đau kế thiếp đến dùng toàn bộ sức lực để rặn ra, phải dùng lực dài, không được xả hết khí ra, mỗi một lần đau, phải dùng lực ba lần, mỗi lần dùng lực phải cố dùng đến mức mà trước mặt tối đen lên mới được dừng.”
Bác sĩ khích lệ Đậu Đậu gắng sức cắn chặt răng chịu đựng.
Trong lúc đau đớn kịch liệt còn cố dùng sức xoa bụng, cái này cảm thấy giống cái gì? Chính là giống như khi đau bụng dữ dội nhất, cô ấy không những không thể hút phần không khí lạnh để cho thoải mái hơn mà còn gắng sức hoạt động vùng bụng trong cơn đau, kết quả càng khiến cho cơn đau dữ dội hơn, càng đáng buồn đó là, trên đường dẫn đứa trẻ ra, máu đã chảy ra ươn ướt rồi, vừa dùng sức rặn ra, cơn đau càng dữ dội hơi, đau đớn đến mức khiến cho người ta chỉ hận là không thể đập đầu mà chết được.
Mỗi một lần dùng lực, Đậu Đậu đều đau đớn đến mức trước mắt tối đen, hét lên tiếng kêu thảm thiết.
“Cố lên, sắp được rồi, dùng sức thêm chút nữa.”
Lý Minh Triết nắm chặt tay Đậu Đậu, đứng ở bên cạnh cổ vũ, giúp cô điều chỉnh lại nhịp thở, dùng sức.
Quá trình dùng sức đau đớn kéo dài bắt đầu.
Nỗ lực gần một tiếng đồng hồ, tổng cộng đã dùng lực lần, đứa trẻ vẫn ở vị trí trên cao không chịu xuống, bác sĩ phân tích nói, một mặt là do khi vỡ ối đứa trẻ vẫn chưa vào bồn, mặt khác là do tính đàn hồi của đáy bồn của người mẹ tốt quá, nên đứa bé bị giữ lại ở đó rất khó được đẩy ra.
Càng khiến cho người ta lo lắng đó là, Đậu Đậu thiếu vận động nghiêm trọng nên không có sức, vừa khóc ầm ĩ cả đêm bây giờ chẳng còn sức nữa rồi.
Bác sĩ nhanh nhẹn mang kìm đến, dùng kìm chỉ còn cơ hội cuối cùng này, nhất định phải cố nắm lấy, dùng kìm một lần thì sẽ không nguy hiểm gì, nhưng nếu nhiều lần thì cũng không dám đảm bảo, cho nên nhất định một lần phải thành công.
“Cô phải phối hợp thật tốt, một lần thôi sẽ không đau nữa.”
Bác sĩ vỗ nhè nhẹ vào cánh tay Đậu Đậu, nhắc nhở cô đợi một chút rồi khi nghe thấy mình ra hiệu thì phải dùng hết sức bình sinh để rặn đứa trẻ ra.
Do đã phải chịu đau đớn trong một thời gian dài, toàn thân Đậu Đậu dường như đã tê dại, chỉ có cơn đau ở bụng là vẫn đang hiện hữu, khiến cho thần trí đã không còn tỉnh táo của Đậu Đậu cảm thấy mình vẫn đang còn sống, một cơn đau nữa lại kéo đến, y tạ hộ sinh lập tức hét lớn, dùng sức, dùng, dùng, dùng, nhịn thở, dùng sức!
Đậu Đậu gắng sức nhịn thở, dùng sức đến mức hai mắt tối đen lại, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên.
Đột nhiên Đậu Đậu cảm thấy phần bụng rất nhẹ, trước mắt vẫn tối đen, chỉ là trong lúc hoảng hốt, Đậu Đậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dường như không dám xác nhận con mình đã được sinh ra chưa, đợi khi Đậu Đậu khôi phục lại được thị giác thì lập tức tìm kiếm, nhìn thấy bác sĩ và y tá đã bắt đầu cởi găng tay ra.
Trên bàn đẻ của phòng sinh, một đứa trẻ với tay chân nhỏ xíu non nớt đang vui mừng khua khoắng.
Lý Minh Triết kích động đến mức mặt co rúm lên, nắm chặt lấy hai tay của Đậu Đậu cuồng loạn hét “Sinh rồi, sinh rồi!”
Đậu Đậu yếu ớt nói “Sau này không sinh con nữa đâu…”
Lý Minh Triết vội gật đầu “Không sinh nữa!”
Y tá xử lý xong cho đứa bé rồi ôm nó đi đến, giơ mông ra chỗ Đậu Đậu hỏi “Con trai, hay là con gái?”
Đậu Đậu nói không ra hơi “Con trai…”
Đậu Đậu dùng chút sức lực còn lại nói lớn “Thỏ con nhóc con!”
Y tá:…
Lý Minh Triết:…
Lý Vũ Hiên bên ngoài phòng sinh:…
Lý Tiểu Lỗi ở cầu thang:…
Bác sĩ gật đầu “Xem ra thể lực rất tốt, nghỉ ngơi một chút là có thể về phòng bệnh rồi.”
Nói xong thì khuôn mặt đen xì mãn nguyện ôm lấy đứa bé đi, bác sĩ quay lại xử lý vết thương chỗ vừa sinh, khâu xong nửa tiếng sau thì bảo cặp cha mẹ mới này quay về phòng bệnh nghỉ ngơi, y tá đi đến dọn dẹp xử lý chỗ máu trên giường, Lý Minh Triết nhìn chăm chú vào những vết máu đọng lại trên giường, chẳng nói năng gì.
Khi đi ra của, Lý Minh Triết dịu dàng hôn lên cái trán ướt sũng của cô “Bà xã, em vất vả rồi, là lỗi của anh.”
Đậu Đậu cười mệt mỏi, rớt nước mắt.
Đi ra khỏi phòng, Lý Vũ Hiên đang ở bên ngoài sốt ruột đợi, Lý Vũ Hiên chạy đến hỏi Đậu Đậu “Sao rồi?”
Đậu Đậu cười nói “Hồ Ly, nếu như là anh sinh, chắc chắn là đã hét vỡ cả phòng rồi.”
Lý Vũ Hiên ngạc nhiên bổ sung thêm một câu “May mà anh không phải là phụ nữ.”
Lý Minh Triết cắt ngang hai người “Cô ấy mệt quá rồi phải nghỉ ngơi, hai người về nhà ngủ đi, đã thức cả đêm rồi.”
Dường như vừa đặt lưng xuống giường Đậu Đậu đã ngáy khò khò ngủ, chẳng biết gì nữa, y tá ôm đứa bé vào rồi cô cho bú tất cả những việc đó đều được cô làm trong lúc ngủ say, Lý Minh Triết đuổi bọn Lý Vũ Hiên ra bên ngoài đợi, còn mình thì đi rót nước nóng lau rửa qua loa cho cô, rồi đắp chăn lại, bảo y tá đi vào chăm sóc cô, sau đó thì ra ngoài lôi hai người không chịu về kia đi về nhà.
Ba người đi đến bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, ánh sáng mặt trời sáng sớm chiếu rọi, chiếu lên cái vẻ mệt mỏi nhưng lại hạnh phúc của Lý Minh Triết, Lý Vũ Hiên ngồi vào trong xe xong, hỏi “Anh muốn ăn cái gì lát nữa em mang đến cho anh.”
Lý Minh Triết lắc đầu, thần sắc trầm ngâm “Anh chẳng muốn ăn gì cả, mang cho cô ấy chút cháo nhé.”
Lý Tiểu Lỗi vẫn im lặng đi phía sau nãy giờ, đi lên giọng nặng nề nói một câu “Người mẹ thật là rất vĩ đại.”
Lý Minh Triết đột nhiên vỗ mặt, cố gắng khống chế cảm giác xúc động muốn trào ra, Lý Vũ Hiên nhìn thấy có gì không đúng vội nhảy từ trong xe ra, chạy đến vỗ vào vai Lý Minh Triết an ủi “Anh, đừng buồn, tất cả đều qua rồi.”
Lý Minh Triết lắc đầu, nghẹn giọng nói “Từ trước đến nay anh chưa từng thấy nhiều máu như thế này, em không biết cô ấy đau đến mức nào đâu, lúc đó anh cảm thấy nếu thêm một giây nữa chắc cô ấy cũng không được mất…”
Lý Vũ Hiên nắm chặt tay dùng sức vỗ vỗ vào vai Lý Minh Triết động viên “Anh không ngất tại chỗ chứ.”
Lý Minh Triết tiếp tục lắc đầu “Anh nghĩ cả đời này anh sẽ không bao giờ bị ngất vì máu nữa.”
Lý Minh Triết hít thở một hơi thật sâu, dùng sức lau nước mắt trên mặt, cố gắng hít thật sâu để khôi phục lại vẻ bình tĩnh như bình thường “Các em mau về đi, nghỉ ngơi một chút rồi lại đến.”
Lý Vũ Hiên không nói nhiều, kéo Lý Tiểu Lỗi đang đứng ngây ra lên xe về nhà bảo bảo mẫu nấu cháo.
“Anh hai, đây là lần đầu tiên em thấy anh cả khóc.”
“Anh cũng vậy.”