Đậu Đậu ngủ liền một mạch một ngày một đêm, trong quá trình này bị Lý Minh Triết gọi dậy ăn cháo hai lần, ngủ liền một mạch đến tận sáng ngày thứ 3 nhưng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng dụi mắt không muốn thức dậy.
“Ăn cơm xong ngủ tiếp.”
Lý Minh Triết đỡ Đậu Đậu dậy, lấy một cái gối mềm nhét vào sau lưng cô, lắp cái bàn nhỏ ở giường lên, bưng cháo bày ra, Đậu Đậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn càu nhàu “… Không ăn cơm, muốn ngủ thôi.”
Lý Minh Triết nói “Không thể ngủ thêm nữa, con đã thăm em mấy lần rồi, còn em thì vẫn chưa nhìn nó lần nào.”
Đậu Đậu ‘ồ’ lên một tiếng “Em nhìn rồi, một cục thịt nhăn nhúm.”
Lý Minh Triết nhét thìa cháo vào miệng Đậu Đậu “Hai ngày so với lúc vừa mới sinh thay đổi rất nhiều, đợi tý nữa y tá đưa con đến để cho bú em nhìn thử xem, mau ăn cơm đi, cả ngày em chẳng ăn gì tử tế rồi.”
Đậu Đậu nuốt miếng cháo, mắt nhắm mắt mở há miệng ra đợi miếng tiếp theo.
Lý Minh Triết vô cùng nhẫn nại đút cháo cho Gấu trúc béo, bón xong hai bát cháo lại bón một bát canh bào ngư hải sâm, lúc này mới để cho Đậu Đậu nằm xuống ngủ tiếp, nhưng nằm xuống lại chẳng ngủ được nữa, Đậu Đậu lại bò dậy đòi ăn táo.
Lý Minh Triết cầm một quả táo lên gọt vỏ, tuy dáng vẻ rất vụng về, nhưng cũng cố gọt hết vỏ muốn cắt thành miếng nhỏ nhưng loay hoay mãi không cắt được, bảo Đậu Đậu tự mình cầm ăn, Lý Minh Triết lau tay cầm lược chải mớ tóc rối bù của Đậu Đậu cho gọn gàng, dùng dây buộc buộc lại thành cái đuôi ngựa phía sau lưng,… có hơi lệch.
Dáng vẻ dịu dàng hiền thục này của Lý đại ca thật sự đáng ngạc nhiên, Đậu Đậu cắn miếng táo rất lâu vẫn chẳng có phản ứng gì, mắt nhìn qua nhìn lại mặt bàn và mặt Lý Minh Triết mấy lần, thỏ thẻ hỏi “Anh là Lý Minh Triết phải không?”
Lý Minh Triết tối sầm nét mặt, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào đầu Đậu Đậu “Sao mà sinh con xong đầu óc càng chẳng ra sao vậy?”
Đậu Đậu mở to mắt nhìn anh không tin tưởng.
Lý Minh Triết ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng giải thích “Lúc em ngủ, anh đi qua mấy phòng sản bình thường mấy lần, quan sát học hỏi một ngày rồi.”
Một anh chàng đẹp trai cao ngạo lạnh như núi băng lại có thể đi đến các phòng sinh khác để quan sát học hỏi?!
Quá kinh ngạc, quá ngoài sức tưởng tượng.
Đậu Đậu vui mừng hớn hở hỏi “Học được gì rồi?”
Lý Minh Triết vẫn giữ thái độ nghiêm túc thành thật “Rất nhiều, ví dụ như trong tháng đầu tiên em không được tắm gội, cũng không được uống nước lạnh, không được tức giận, nghe nói là nếu không như vậy các bệnh sau khi sinh sau này sẽ rất phiền phức.”
Xem ra học cũng không tệ, rất chăm chỉ.
Đột nhiên Đậu Đậu nhìn thấy cuốn sổ bìa da đen ở phía chân giường, tiện tay cầm lên mở ra xem, ngây ra, phần lớn giấy trong đó đã được viết kín rồi, từ những chi tiết sự việc nhỏ trong cuộc sống đến cách chăm sóc cho em bé rồi menu cho phụ nữ mới sinh có đến mười mấy loại.
Đậu Đậu cầm cuối sổ, có chút chẳng nói lên lời.
Lý Minh Triết ngượng ngùng cướp lại cuốn sổ, quay người nhét vào trong túi công văn “Đợi một chút bọn Lý Vũ Hiên sẽ đến đây với em, chiều anh ra ngoài một chuyến.”
Đậu Đậu gật gật đầu, kéo tay Lý Minh Triết, kéo tay áo lên trên, Lý Minh Triết vội ngăn lại “Em làm gì vậy?”
“Để em nhìn những chỗ em cắn.”
Lúc đó đau quá chẳng còn biết cái gì nữa, vừa hay có một cái chân giò lớn giơ ra, lúc đó làm sao có thể phân biệt được đó là chân giò người hay chân giò lợn nữa, nên cứ thế là cắn, Đậu Đậu nhớ lúc đó cắn rất là mạnh, bụng rất là đau nên răng cắn càng mạnh hơn.
“Không sao” Lý Minh Triết rút tay về, kéo áo xuống “Chỉ là mấy vết răng thôi mà.”
Đậu Đậu không chịu bỏ quá, vẫn cứ đòi nhìn, nhưng nói thế nào Lý Minh Triết cũng không cho nhìn, Đậu Đậu tức giận hờn dỗi “Anh làm cho em tức giận, em mà có bị bệnh gì… mặc kệ anh đó!”
Lý Minh Triết hết cách, đành phải đưa tay ra.
Khi kéo tay áo lên, mắt Đậu Đậu đỏ hồng lên, đó có còn là cánh tay không, những vết răng đè lên nhau, những vết máu khô xếp tầng lên nhau, cả cánh tay đều vừa đỏ vừa sưng “Anh…”
Lý Minh Triết ngồi xuống ôm lấy cô an ủi “Khóc gì chứ, em còn bị dao cắt còn một người đàn ông khỏe mạnh như anh bị có mấy vết răng cắn sợ gì chứ.”
Đậu Đậu:… ! ! (… Thật là biết an ủi người ta)
Đậu Đậu lại nhìn mấy vết tím đen trong lòng bàn tay Lý Minh Triết quan tâm hỏi “… Có phải là em cắn không?”
Lý Minh Triết nhìn Đậu Đậu “Lúc đó tý nữa thì tay của anh đã bị em cắn đứt, may mà anh gồng lên, nếu không em nhất định đã cắn chết mấy bác sĩ rồi.”
Đậu Đậu: … (Ý…)
Lúc này, y tá ôm Bảo Bảo đi vào, nhìn thấy Đậu Đậu đã ngủ dậy liền trêu “He, người làm mẹ này thật là, con đã sinh ra hai ngày rồi mà đến mặt con mình như thế nào cũng không biết.”
Đậu Đậu:… (Lúc nó chưa mở mắt rôi nhìn thấy nó rồi!)
Đậu Đậu luống cuống chân tay đón lấy Bảo Bảo mềm nhũn như không xương vậy, sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ lại chẳng dám cử động, Lý Minh Triết đưa tay chỉnh lại tư thế của Đậu Đậu, thuật tiện chỉ đạo cô cách bế con “Phải giữ phần cổ, thả lỏng cánh tay ra.”
Đậu Đậu căng thẳng đến mức toát mồ hôi, nhìn vào cái vị ở trong lòng hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau như thế.
Lý Minh Triết nói “Ngây ra cái gì vậy, cho bú đi.”
Đậu Đậu ngập ngừng rất lâu mới ngẩng mặt lên, dáng vẻ đáng thương hỏi “Cho bú thế nào?”
Lý Minh Triết:… (Vỗ trán, sao cứ cảm thấy như nuôi hai đứa trẻ vậy nhỉ.)
Dưới sự trợ giúp của y tá và Lý Minh Triết, cuối cùng Đậu Đậu cũng thành công trong việc cho con bú, còn biết vuốt vuốt lưng Bảo Bảo để Bảo Bảo bú được dễ hơn, Lý Minh Triết đón lấy Bảo Bảo bế một chút không che dấu được vẻ hạnh phúc vui vẻ trên mặt, dỗ dành Bảo Bảo như bên cạnh chẳng có ai cả, nói với Bảo Bảo như là nó có thể nói chuyện của với mình, trêu đến mức Bảo Bảo vừa khóc vừa cười (! !).
Đậu Đậu:… (Tảng núi băng đẹp trai đang trong quá trình biến thành ông bố anh tuấn)
Đậu Đậu chính là một đứa trẻ lớn, chân tay vụng về, lại không viết ôm không biết dỗ dành, vừa mới bế Bảo Bảo được một lúc đã khiến nó khóc, căng thẳng đến toát mồ hôi, Lý Minh Triết đau lòng, cướp lấy con tự mình ôm, Đậu Đậu nhìn rất ấm ức, nhưng cướp lại cũng chẳng cướp được, đành ngồi ngây ra nhìn.
Lý Tiểu Lỗi rón rén đi vào phòng, vừa nhìn thấy người đã tỉnh rồi thì nhảy cẫng lên “Hùng Hùng, cuối cùng thì cô cũng ngủ đông xong rồi!”
Đậu Đậu:…!
Lý Minh Triết ôm lấy con vội tránh sang một bên, cố gắng tránh xa khỏi Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi không những không tránh ra mà còn chạy đến véo má Bảo Bảo “Đồ vật nhỏ này, hại ta cả đêm nghe tiếng thét thảm thiết, làm ta gặp ác mộng hai đêm liền.”
Lý Minh Triết hất tay Lý Tiểu Lỗi ra “Đi rửa tay khử trùng đi, em bé bé quá sức đề kháng yếu.”
Lý Tiểu Lỗi bĩu môi ra, ngoan ngoãn đi vào phòng rửa tay, đi đến ngồi bên giường Đậu Đậu, nhe răng ra cười “Hùng Hùng, cô đã đặt tên cho Bảo Bảo chưa?”
Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát “Gọi là Lý Tiểu Triết?”
Lý Minh Triết sầm mặt “Đổi tên khác đi.”
Đậu Đậu lại nghĩ một lát “Lý Triết Triết?”
Lý Minh Triết ôm con đi đến, hằm hằm mặt nói “Em đang phô diễn gì vậy, con sắp muốn khóc rồi này.”
Đậu Đậu đưa tay ra “Vậy gọi là Lý Tiểu Minh nhé.”
Lý Minh Triết:…!
Lý Tiểu Lỗi xen vào, mở một tờ giấy nhàu nát với vẻ thần bí “Này, đây là tôi mời người đặt tên đó, cô xem xem thích cái nào?”
Trên tờ giấy có ba dòng chữ ghi ba cái tên, lần lượt là: Lý Thiệu Mặc, Lý Thần Hi, Lý Nhiên Khanh.
Đậu Đậu cầm tờ giấy đọc lên, cảm thấy có chút kỳ quái “Ý, những cái tên này… sao mà như vậy…”
Lý Minh Triết đứng một bên kéo dài mặt ra “Là ông nội đặt.”
Đậu Đầu ‘à’ một tiếng “Em nói rồi mà phong cách rất giống với tên của Anh và Hồ Ly, ấy sao tên của Lý Tiểu Lỗi lại đại chúng hóa như vậy?”
Lý Tiểu Lỗi hừ “Tên của tôi là do mẹ tôi đặt.”
Đậu Đậu cầm tờ giấy đọc đi đọc lại “Ừm, Lý Thiệu Mặc, ừm, Nhiên Khanh cũng rất hay…”
Lý Minh Triết nói “Gọi là Lý Tiểu Triết.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Không cho phép giống tên của tôi)
Đậu Đậu:… (Vừa rồi ai xị mặt ra nói tên này là phô diễn)
Lý Tiểu Lỗi đá đá chân bừng tỉnh lại, hát yi yi ya ya, Lý Tiểu Lỗi vui mừng chạy đến, cầm lấy cánh tay của Lý Tiểu Triết “Cánh tay mềm quá, lại còn đầy mùi sữa nữa…”
Đậu Đậu:… (Cậu đang so sánh với cánh gà đúng không?)
Lý Minh Triết đặt con vào lòng Đậu Đậu, chỉnh lại quần áo rồi xách cặp đi ra ngoài “Tiểu Lỗi, Vũ Hiên không đến à?”
Lý Tiểu Lỗi bận trêu Lý Tiểu Triết “Anh ấy nói có việc gấp, lát nữa sẽ đến.”
“Vậy được” Lý Minh Triết cúi xuống khẽ hôn lên trán Đậu Đậu “Em nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì thì nói với Tiểu Lỗi, tối anh sẽ vào với em.”
Đậu Đậu gật đầu, đưa Lý Tiểu Triết ra “Thơm Tiểu Triết đi.”
Lý Minh Triết vui vẻ hiền dịu thơm lên má Tiểu Triết, thuận tiện cũng véo má Đậu Đậu “Chăm sóc tốt cho con, đừng làm con khóc đó.”
Đậu Đậu:… (Này, em mới là mẹ chứ)
Lý Minh Triết không lỡ bỏ đi, đi được một bước ngoái lại những ba lần, anh vừa đi Lý Tiểu Lỗi đã xưng hầu xưng bá, nhảy lên giường chơi đùa vui vẻ với Lý Tiểu Triết, nhưng hình như Lý Tiểu Triết không chờ mong gặp được người chú quái gở thế này nên tè luôn lên người cậu ta.
Lý Tiểu Lỗi kêu ré lên rồi nhảy xuống giường, tức giận xông vào nhà vệ sinh, chỉnh sửa xong đi ra thì lập tức ngây ra ngay tại trận, Đậu Đậu đang cho Lý Tiểu Triết bú sữa, dưới ánh sáng rạngr và sự hiền từ của người mẹ, cái bánh bao… trắng như tuyết đó… run rẩy…
Chân Lý Tiểu Lỗi cứng đờ bám vào tường lần lần quay lại nhà vệ sinh.
Đứng trong đó day dứt rất lâu Lý Tiểu Lỗi mới ra ngoài, tinh thần của Đậu Đậu khá tốt, kéo Lý Tiểu Lỗi nói chuyện, Lý Tiểu Lỗi lại chẳng để ý cứ nói đâu đâu, hoàn toàn chẳng tập trung gì, Đậu Đậu chán nản bỏ mặc cậu ta nói chuyện với Lý Tiểu Triết.
“Tiểu Triết, mẹ nói cho con biết này, mẹ là mẹ của con, cha của con là con sói gian ác.”
“Ya ya ya…)
“Chú hai của con là Hồ Ly.”
“Yi yi yi…”
“Chú nhỏ của con giống con, đều có tên được đệm bằng chữ “Tiểu”, tên cậu ta là Lý Tiểu Lỗi, trong nhà còn có một con chó tên là Đá.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Tôi cũng là chú đấy được chưa, còn nữa, tại sao lại giới thiệu tôi cùng với con chó đáng chết đó một lúc chứ?!)
Đậu Đậu tiếp tục dỗ dành Lý Tiểu Triết “Tiểu Triết à, con xem khi mẹ mang thai con, bên cạnh toàn là những mĩ nam, cha con anh tuấn, chú hai con hấp dẫn, chú út con xinh đẹp, do sự ảnh hưởng và dạy dỗ của họ lúc mẹ mang thai con, nên chắc chắc khi con trưởng thành cũng sẽ là một cao thủ sát gái.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Nói lại lần nữa cho tôi, ai xinh đẹp chứ! Tôi là đẹp trai!)
Đậu Đậu vui vẻ kể truyện cho Lý Tiểu Lỗi, nói cha cậu xấu thế nào xấu thế nào, nhân lúc cô uống rượu say đã đem bỏ cậu vào bụng mình như thế nào, sau này lớn lên nhất định phải thật cao thật to, chuốc say cho cha con rồi sau đó cho mẹ mặc sức muốn làm gì thì làm.
Lý Tiểu Lỗi:… (Tôi nói này bây giờ nói những lời ấm ức này với con trai có phải là hơi sớm không?)
Lý Tiểu Triết nhà người ta sớm đã ngủ say rồi.
Đậu Đậu ngủ liền một mạch một ngày một đêm, trong quá trình này bị Lý Minh Triết gọi dậy ăn cháo hai lần, ngủ liền một mạch đến tận sáng ngày thứ nhưng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng dụi mắt không muốn thức dậy.
“Ăn cơm xong ngủ tiếp.”
Lý Minh Triết đỡ Đậu Đậu dậy, lấy một cái gối mềm nhét vào sau lưng cô, lắp cái bàn nhỏ ở giường lên, bưng cháo bày ra, Đậu Đậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn càu nhàu “… Không ăn cơm, muốn ngủ thôi.”
Lý Minh Triết nói “Không thể ngủ thêm nữa, con đã thăm em mấy lần rồi, còn em thì vẫn chưa nhìn nó lần nào.”
Đậu Đậu ‘ồ’ lên một tiếng “Em nhìn rồi, một cục thịt nhăn nhúm.”
Lý Minh Triết nhét thìa cháo vào miệng Đậu Đậu “Hai ngày so với lúc vừa mới sinh thay đổi rất nhiều, đợi tý nữa y tá đưa con đến để cho bú em nhìn thử xem, mau ăn cơm đi, cả ngày em chẳng ăn gì tử tế rồi.”
Đậu Đậu nuốt miếng cháo, mắt nhắm mắt mở há miệng ra đợi miếng tiếp theo.
Lý Minh Triết vô cùng nhẫn nại đút cháo cho Gấu trúc béo, bón xong hai bát cháo lại bón một bát canh bào ngư hải sâm, lúc này mới để cho Đậu Đậu nằm xuống ngủ tiếp, nhưng nằm xuống lại chẳng ngủ được nữa, Đậu Đậu lại bò dậy đòi ăn táo.
Lý Minh Triết cầm một quả táo lên gọt vỏ, tuy dáng vẻ rất vụng về, nhưng cũng cố gọt hết vỏ muốn cắt thành miếng nhỏ nhưng loay hoay mãi không cắt được, bảo Đậu Đậu tự mình cầm ăn, Lý Minh Triết lau tay cầm lược chải mớ tóc rối bù của Đậu Đậu cho gọn gàng, dùng dây buộc buộc lại thành cái đuôi ngựa phía sau lưng,… có hơi lệch.
Dáng vẻ dịu dàng hiền thục này của Lý đại ca thật sự đáng ngạc nhiên, Đậu Đậu cắn miếng táo rất lâu vẫn chẳng có phản ứng gì, mắt nhìn qua nhìn lại mặt bàn và mặt Lý Minh Triết mấy lần, thỏ thẻ hỏi “Anh là Lý Minh Triết phải không?”
Lý Minh Triết tối sầm nét mặt, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào đầu Đậu Đậu “Sao mà sinh con xong đầu óc càng chẳng ra sao vậy?”
Đậu Đậu mở to mắt nhìn anh không tin tưởng.
Lý Minh Triết ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng giải thích “Lúc em ngủ, anh đi qua mấy phòng sản bình thường mấy lần, quan sát học hỏi một ngày rồi.”
Một anh chàng đẹp trai cao ngạo lạnh như núi băng lại có thể đi đến các phòng sinh khác để quan sát học hỏi?!
Quá kinh ngạc, quá ngoài sức tưởng tượng.
Đậu Đậu vui mừng hớn hở hỏi “Học được gì rồi?”
Lý Minh Triết vẫn giữ thái độ nghiêm túc thành thật “Rất nhiều, ví dụ như trong tháng đầu tiên em không được tắm gội, cũng không được uống nước lạnh, không được tức giận, nghe nói là nếu không như vậy các bệnh sau khi sinh sau này sẽ rất phiền phức.”
Xem ra học cũng không tệ, rất chăm chỉ.
Đột nhiên Đậu Đậu nhìn thấy cuốn sổ bìa da đen ở phía chân giường, tiện tay cầm lên mở ra xem, ngây ra, phần lớn giấy trong đó đã được viết kín rồi, từ những chi tiết sự việc nhỏ trong cuộc sống đến cách chăm sóc cho em bé rồi menu cho phụ nữ mới sinh có đến mười mấy loại.
Đậu Đậu cầm cuối sổ, có chút chẳng nói lên lời.
Lý Minh Triết ngượng ngùng cướp lại cuốn sổ, quay người nhét vào trong túi công văn “Đợi một chút bọn Lý Vũ Hiên sẽ đến đây với em, chiều anh ra ngoài một chuyến.”
Đậu Đậu gật gật đầu, kéo tay Lý Minh Triết, kéo tay áo lên trên, Lý Minh Triết vội ngăn lại “Em làm gì vậy?”
“Để em nhìn những chỗ em cắn.”
Lúc đó đau quá chẳng còn biết cái gì nữa, vừa hay có một cái chân giò lớn giơ ra, lúc đó làm sao có thể phân biệt được đó là chân giò người hay chân giò lợn nữa, nên cứ thế là cắn, Đậu Đậu nhớ lúc đó cắn rất là mạnh, bụng rất là đau nên răng cắn càng mạnh hơn.
“Không sao” Lý Minh Triết rút tay về, kéo áo xuống “Chỉ là mấy vết răng thôi mà.”
Đậu Đậu không chịu bỏ quá, vẫn cứ đòi nhìn, nhưng nói thế nào Lý Minh Triết cũng không cho nhìn, Đậu Đậu tức giận hờn dỗi “Anh làm cho em tức giận, em mà có bị bệnh gì… mặc kệ anh đó!”
Lý Minh Triết hết cách, đành phải đưa tay ra.
Khi kéo tay áo lên, mắt Đậu Đậu đỏ hồng lên, đó có còn là cánh tay không, những vết răng đè lên nhau, những vết máu khô xếp tầng lên nhau, cả cánh tay đều vừa đỏ vừa sưng “Anh…”
Lý Minh Triết ngồi xuống ôm lấy cô an ủi “Khóc gì chứ, em còn bị dao cắt còn một người đàn ông khỏe mạnh như anh bị có mấy vết răng cắn sợ gì chứ.”
Đậu Đậu:… ! ! (… Thật là biết an ủi người ta)
Đậu Đậu lại nhìn mấy vết tím đen trong lòng bàn tay Lý Minh Triết quan tâm hỏi “… Có phải là em cắn không?”
Lý Minh Triết nhìn Đậu Đậu “Lúc đó tý nữa thì tay của anh đã bị em cắn đứt, may mà anh gồng lên, nếu không em nhất định đã cắn chết mấy bác sĩ rồi.”
Đậu Đậu: … (Ý…)
Lúc này, y tá ôm Bảo Bảo đi vào, nhìn thấy Đậu Đậu đã ngủ dậy liền trêu “He, người làm mẹ này thật là, con đã sinh ra hai ngày rồi mà đến mặt con mình như thế nào cũng không biết.”
Đậu Đậu:… (Lúc nó chưa mở mắt rôi nhìn thấy nó rồi!)
Đậu Đậu luống cuống chân tay đón lấy Bảo Bảo mềm nhũn như không xương vậy, sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ lại chẳng dám cử động, Lý Minh Triết đưa tay chỉnh lại tư thế của Đậu Đậu, thuật tiện chỉ đạo cô cách bế con “Phải giữ phần cổ, thả lỏng cánh tay ra.”
Đậu Đậu căng thẳng đến mức toát mồ hôi, nhìn vào cái vị ở trong lòng hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau như thế.
Lý Minh Triết nói “Ngây ra cái gì vậy, cho bú đi.”
Đậu Đậu ngập ngừng rất lâu mới ngẩng mặt lên, dáng vẻ đáng thương hỏi “Cho bú thế nào?”
Lý Minh Triết:… (Vỗ trán, sao cứ cảm thấy như nuôi hai đứa trẻ vậy nhỉ.)
Dưới sự trợ giúp của y tá và Lý Minh Triết, cuối cùng Đậu Đậu cũng thành công trong việc cho con bú, còn biết vuốt vuốt lưng Bảo Bảo để Bảo Bảo bú được dễ hơn, Lý Minh Triết đón lấy Bảo Bảo bế một chút không che dấu được vẻ hạnh phúc vui vẻ trên mặt, dỗ dành Bảo Bảo như bên cạnh chẳng có ai cả, nói với Bảo Bảo như là nó có thể nói chuyện của với mình, trêu đến mức Bảo Bảo vừa khóc vừa cười (! !).
Đậu Đậu:… (Tảng núi băng đẹp trai đang trong quá trình biến thành ông bố anh tuấn)
Đậu Đậu chính là một đứa trẻ lớn, chân tay vụng về, lại không viết ôm không biết dỗ dành, vừa mới bế Bảo Bảo được một lúc đã khiến nó khóc, căng thẳng đến toát mồ hôi, Lý Minh Triết đau lòng, cướp lấy con tự mình ôm, Đậu Đậu nhìn rất ấm ức, nhưng cướp lại cũng chẳng cướp được, đành ngồi ngây ra nhìn.
Lý Tiểu Lỗi rón rén đi vào phòng, vừa nhìn thấy người đã tỉnh rồi thì nhảy cẫng lên “Hùng Hùng, cuối cùng thì cô cũng ngủ đông xong rồi!”
Đậu Đậu:…!
Lý Minh Triết ôm lấy con vội tránh sang một bên, cố gắng tránh xa khỏi Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi không những không tránh ra mà còn chạy đến véo má Bảo Bảo “Đồ vật nhỏ này, hại ta cả đêm nghe tiếng thét thảm thiết, làm ta gặp ác mộng hai đêm liền.”
Lý Minh Triết hất tay Lý Tiểu Lỗi ra “Đi rửa tay khử trùng đi, em bé bé quá sức đề kháng yếu.”
Lý Tiểu Lỗi bĩu môi ra, ngoan ngoãn đi vào phòng rửa tay, đi đến ngồi bên giường Đậu Đậu, nhe răng ra cười “Hùng Hùng, cô đã đặt tên cho Bảo Bảo chưa?”
Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát “Gọi là Lý Tiểu Triết?”
Lý Minh Triết sầm mặt “Đổi tên khác đi.”
Đậu Đậu lại nghĩ một lát “Lý Triết Triết?”
Lý Minh Triết ôm con đi đến, hằm hằm mặt nói “Em đang phô diễn gì vậy, con sắp muốn khóc rồi này.”
Đậu Đậu đưa tay ra “Vậy gọi là Lý Tiểu Minh nhé.”
Lý Minh Triết:…!
Lý Tiểu Lỗi xen vào, mở một tờ giấy nhàu nát với vẻ thần bí “Này, đây là tôi mời người đặt tên đó, cô xem xem thích cái nào?”
Trên tờ giấy có ba dòng chữ ghi ba cái tên, lần lượt là: Lý Thiệu Mặc, Lý Thần Hi, Lý Nhiên Khanh.
Đậu Đậu cầm tờ giấy đọc lên, cảm thấy có chút kỳ quái “Ý, những cái tên này… sao mà như vậy…”
Lý Minh Triết đứng một bên kéo dài mặt ra “Là ông nội đặt.”
Đậu Đầu ‘à’ một tiếng “Em nói rồi mà phong cách rất giống với tên của Anh và Hồ Ly, ấy sao tên của Lý Tiểu Lỗi lại đại chúng hóa như vậy?”
Lý Tiểu Lỗi hừ “Tên của tôi là do mẹ tôi đặt.”
Đậu Đậu cầm tờ giấy đọc đi đọc lại “Ừm, Lý Thiệu Mặc, ừm, Nhiên Khanh cũng rất hay…”
Lý Minh Triết nói “Gọi là Lý Tiểu Triết.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Không cho phép giống tên của tôi)
Đậu Đậu:… (Vừa rồi ai xị mặt ra nói tên này là phô diễn)
Lý Tiểu Lỗi đá đá chân bừng tỉnh lại, hát yi yi ya ya, Lý Tiểu Lỗi vui mừng chạy đến, cầm lấy cánh tay của Lý Tiểu Triết “Cánh tay mềm quá, lại còn đầy mùi sữa nữa…”
Đậu Đậu:… (Cậu đang so sánh với cánh gà đúng không?)
Lý Minh Triết đặt con vào lòng Đậu Đậu, chỉnh lại quần áo rồi xách cặp đi ra ngoài “Tiểu Lỗi, Vũ Hiên không đến à?”
Lý Tiểu Lỗi bận trêu Lý Tiểu Triết “Anh ấy nói có việc gấp, lát nữa sẽ đến.”
“Vậy được” Lý Minh Triết cúi xuống khẽ hôn lên trán Đậu Đậu “Em nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì thì nói với Tiểu Lỗi, tối anh sẽ vào với em.”
Đậu Đậu gật đầu, đưa Lý Tiểu Triết ra “Thơm Tiểu Triết đi.”
Lý Minh Triết vui vẻ hiền dịu thơm lên má Tiểu Triết, thuận tiện cũng véo má Đậu Đậu “Chăm sóc tốt cho con, đừng làm con khóc đó.”
Đậu Đậu:… (Này, em mới là mẹ chứ)
Lý Minh Triết không lỡ bỏ đi, đi được một bước ngoái lại những ba lần, anh vừa đi Lý Tiểu Lỗi đã xưng hầu xưng bá, nhảy lên giường chơi đùa vui vẻ với Lý Tiểu Triết, nhưng hình như Lý Tiểu Triết không chờ mong gặp được người chú quái gở thế này nên tè luôn lên người cậu ta.
Lý Tiểu Lỗi kêu ré lên rồi nhảy xuống giường, tức giận xông vào nhà vệ sinh, chỉnh sửa xong đi ra thì lập tức ngây ra ngay tại trận, Đậu Đậu đang cho Lý Tiểu Triết bú sữa, dưới ánh sáng rạngr và sự hiền từ của người mẹ, cái bánh bao… trắng như tuyết đó… run rẩy…
Chân Lý Tiểu Lỗi cứng đờ bám vào tường lần lần quay lại nhà vệ sinh.
Đứng trong đó day dứt rất lâu Lý Tiểu Lỗi mới ra ngoài, tinh thần của Đậu Đậu khá tốt, kéo Lý Tiểu Lỗi nói chuyện, Lý Tiểu Lỗi lại chẳng để ý cứ nói đâu đâu, hoàn toàn chẳng tập trung gì, Đậu Đậu chán nản bỏ mặc cậu ta nói chuyện với Lý Tiểu Triết.
“Tiểu Triết, mẹ nói cho con biết này, mẹ là mẹ của con, cha của con là con sói gian ác.”
“Ya ya ya…)
“Chú hai của con là Hồ Ly.”
“Yi yi yi…”
“Chú nhỏ của con giống con, đều có tên được đệm bằng chữ “Tiểu”, tên cậu ta là Lý Tiểu Lỗi, trong nhà còn có một con chó tên là Đá.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Tôi cũng là chú đấy được chưa, còn nữa, tại sao lại giới thiệu tôi cùng với con chó đáng chết đó một lúc chứ?!)
Đậu Đậu tiếp tục dỗ dành Lý Tiểu Triết “Tiểu Triết à, con xem khi mẹ mang thai con, bên cạnh toàn là những mĩ nam, cha con anh tuấn, chú hai con hấp dẫn, chú út con xinh đẹp, do sự ảnh hưởng và dạy dỗ của họ lúc mẹ mang thai con, nên chắc chắc khi con trưởng thành cũng sẽ là một cao thủ sát gái.”
Lý Tiểu Lỗi:… (Nói lại lần nữa cho tôi, ai xinh đẹp chứ! Tôi là đẹp trai!)
Đậu Đậu vui vẻ kể truyện cho Lý Tiểu Lỗi, nói cha cậu xấu thế nào xấu thế nào, nhân lúc cô uống rượu say đã đem bỏ cậu vào bụng mình như thế nào, sau này lớn lên nhất định phải thật cao thật to, chuốc say cho cha con rồi sau đó cho mẹ mặc sức muốn làm gì thì làm.
Lý Tiểu Lỗi:… (Tôi nói này bây giờ nói những lời ấm ức này với con trai có phải là hơi sớm không?)
Lý Tiểu Triết nhà người ta sớm đã ngủ say rồi.