- Bạn anh hả? Đẹp trai quá!
- Anh Phong sao quen toàn người đẹp thế này?
- Anh tên gì vậy? Cho em làm quen với.
Suốt ngày hắn cũng chỉ nghe được bấy nhiêu nghe riết rồi sinh ra nhàm chán, hắn cố cách li mình ra khỏi đám háo sắc này nhưng coi ra hơi khó khăn, tên Thiên Vũ thì ngay cửa của anh ta rồi, thường ngày đã lăng nhăng, nhắn nhít, giờ lại gặp được nữ sinh trường này vây lấy thì sướng không sao tả được, nhưng cũng nhờ thế mà hắn mới rời khỏi được vòng vây này.
Hắn nhanh chân về lều, mừng đến độ tim đập sắp rớt ra ngoài, hắn bay ngay vào liều nhưng lại không khỏi hụt hẫng khi nhìn thấy cái lều trống không, nó chẳng ở trong đó, bên ngoài cũng chẳng thấy, hay nó buồn quá nên sang lều của Thu Nguyên rồi? Chưa kịp đợi suy nghĩ nguôi xuống hắn lại chạy ngay đến lều Thu Nguyên, hắn chỉ nhìn thấy nhỏ đang ngồi cùng mẹ thì lại tuyệt vọng, vẻ mặt trầm xuống chuyển sang lo lắng. Nó đâu rồi chứ? Hình như Thu Nguyên đã bắt gặp hắn đứng bên ngoài nên nhanh chóng ra khỏi lều để tiếp chuyện.
- Sao anh đứng đây?
- Anh tìm Thảo Nguyên, em có thấy Thảo Nguyên đâu không? – Hắn lo lắng hỏi.
- Ơ… Thảo Nguyên hả? – Nhỏ ấp úng.
- Đúng rồi là Thảo Nguyên đó, em có thấy cô ta chạy đi đâu không? – Hắn chăm chú chờ đợi câu trả lời. Gương mặt tuy có chút bình tĩnh nhưng nhỏ vẫn nhận ra hắn rất bồn chồn trong dạ.
Nhỏ nhăn nhó không biết nói thế nào vì nhỏ có biết nó chạy đi đâu đâu mà chỉ, hai người ở cùng nhau, giờ lạc một người thì làm sao nhỏ biết hay nó xảy ra chuyện gì? Nhỏ bắt đầu lo cho nó.
- Từ sáng đến giờ em chẳng thấy Thảo Nguyên đâu cả, mà có chuyện gì rồi phải không?
- Anh cũng không biết, lúc nãy anh gặp một người bạn của mình nên cả hai ra ngoài nói chuyện một lúc quay lại đây thì chẳng thấy Thảo Nguyên đâu cả, không biết xảy ra chuyện gì với cô ta nữa? – Toàn Phong cuống cuồng lên.
- Anh đừng lo lắng quá em nghĩ Thảo Nguyên chỉ tò mò nên đi đâu đó thôi, giờ ta chia nhau tìm thử xem.
- Ùm. – Hắn gật đầu rồi đi trước.
Nhỏ cũng lo lắng cho nó không thua kém, nên đi nhanh vào lều nói với mẹ một tiếng rồi chạy khắp nhơi tìm nó, nhưng giữa cái chốn đồng không này thì chỉ cần nhìn lướt qua là có thể thấy hết rồi nên khả năng chỉ có thể là rừng cây bên cạnh. Nhỏ cũng chẳng dám đoán mò nên đi gặp hắn trước, hắn cũng đã nổ lực nhưng chẳng thấy đâu giờ thành bất lực, hắn ngồi bệt xuống trước lều, vừa lo vừa ủ rũ, nhỏ chạy như điên về phía hắn.
- Sao rồi? Anh tìm thấy bạn ấy chưa?
- Nếu tìm được anh đâu ngồi đây. – Hắn thất thần trả lời.
- Em nghĩ có khi nào Thảo Nguyên tò mò nên đi vào rừng cây bên cạnh không? – Nhỏ lưỡng lự nói ra.
Hắn trầm tư một lúc rồi gật đầu. – Anh cũng nghĩ như thế, hay chúng ta vào đó xem sao?
- Ùm.
Nhỏ và hắn cùng nhất trí đi vào rừng, trong lòng thì đang lo sợ không biết trong rừng đó liệu có nó hay không? Hay là một thứ khác chắc lúc đó cả hai chỉ biết khóc ròng, nhưng vì lo lắng nên phải quyết tâm vào. Đang đi thì gặp một nữ sinh chặn đường, cô này chắc cũng nằm trong thành phần háo sắc kia đây mà.
- Anh với Thu Nguyên đi đâu vậy? Cho em đi với. – Cô này cứ õng a õng ẹo đeo riết vào tay hắn làm hắn khó chịu nhưng gỡ hoài không được.
Học sinh gì mà chẳng những mê trai mà còn mặt dày nữa chứ, nhỏ nhìn thấy mà phát gớm. Da gà nổi cả lên nhưng cũng chẳng dám phát ngôn bừa bãi nên cứ nhẹ giọng.
- Cậu làm ơn buông tay anh ấy ra giùm được không giữ chút thể diện cho trường đi, anh ấy là khách mời đó. – Nhỏ liếc nhìn cô ta.
Cô ta bỏ tay hắn ra nhưng vẻ mặt cay nghiệt. – Bộ cậu không nắm tay anh ấy được nên tức hả? Còn ở đó mà dọa nói với nhà trường à, tôi không sợ đâu, hứ.
- Nếu cậu không sợ thì nắm tiếp đi.
Hắn thấy tình hình căng thẳng nên lên tiếng giản hòa. – Đừng cải nhau nữa, tìm Thảo Nguyên quan trọng hơn.
- Hai người nói tìm ai? – Cô nữ sinh trố mắt hỏi.
- Là Thảo Nguyên. – Nhỏ nói lại nhưng vẻ mặt có chút ngờ vực. – Cậu biết Thảo Nguyên ở đâu hả?
- Ùm. – Cô gật đầu , vừa nghe xong cả hai mừng húm nên cũng hỏi lại và cô bạn cũng thật thà trả lời. – Lúc nãy em thấy Thảo Nguyên lén lút đi vào rừng cây bên cạnh, hình như là đi theo ai đó thì phải.
Ôi trời... cuối cùng hắn cũng hiểu, hẳn là nó đi theo hắn và Thiên Vũ, cái con ngốc này, tính tò mò vẫn không bỏ.
- Cám ơn em.
- Ơ… nè!
Cô bạn chưa kịp nói hết thì cả hai đã rối rít cám ơn rồi biến mất dạng.
Biết Thảo Nguyên đã có chuyện gì đó nên cô bạn này cũng chạy thụt mạng về báo tin, vừa đúng lúc cả đám học sinh đang tụm lại một chỗ nên cũng tiện thông báo.
- Nè! Mọi người biết tin gì chưa Thảo Nguyên đi lạc vào rừng rồi đó, từ sáng đến giờ vẫn chưa quay lại, mình thấy Thu Nguyên và anh Phong chạy vào rừng rồi đó. Coi bộ không xong.
- thật hả? – Cả bọn nháo nhào lên.
- Trong rừng sao? – Thiên Vũ cũng hốt hoảng.
Bọn nữ sinh đua nhau bàn tán, Thiên Vũ vừa nghe thấy cũng tức tóc chạy đi.
- Anh vũ ơi. – Cả đám thấy Thiên vũ chạy đi thì tỏ ra nhốn nháo hơn.
- Hay bọn mình đi giúp một tay đi.
- Phải đó, đi thôi.
Cả bọn cùng kéo nhau vào rừng đi tìm nó, thường ngày bọn này có hơi không ưa gì nó và hay nói mốc nó nhưng đến lúc hoạn nạn cũng nghĩ cho nhau nhiều lắm, xem ra bọn họ cũng tốt chứ không hẳn là xấu hoàn toàn.
Nói về nó thì bây giờ cũng không biết bản thân đã đi tới đâu rồi nữa, nó chỉ biết đi theo lối mòn đi một hồi lại không biết đường ra, xung quanh bốn bề đều là cây cối, nhìn còn không thấy được mặt trời nữa là, lạy chúa cho nó ra được khỏi nơi này, có trách thì cũng phải trách hai tên đó chọn địa điểm nói chuyện gì mà khó lần lại còn xa, xem ra hai tên quỷ đó có bí mật gì rất khủng khiếp đây này, nếu thoát được ra khỏi đây nó sẽ điều tra đến cùng, một khi tính tò mò của nó đã trỗi dậy thì dù trời có cản cũng không thể được.
Càng đi lại càng xa càng tối hơn, chân nó sắp rụng ra đến nơi rồi, phải tìm chỗ nào ngồi xuống tí đã, nó tìm được một gốc cây và ngồi phệt xuống, cảm giác vừa mệt vừa đói cứ chạy lẫn quẫn trong người, nó tựa đầu vào thân cây chợp mắt một tí, chưa gì đã ngửi được mùi gì đó.
- Khịc… mùi gì vậy ta. – Nó đảo mắt nhìn xung quanh. – Ở nơi vắng vẻ này sao lại có mùi này, hình như là có người đang đốt cái gì đó thì phải.
Nó đứng dậy và đi theo phía mùi hương phát ra, chen qua những rậm cây to và mùi hương mỗi lúc một gần hơn, nó đưa tay gạt nhánh cây chắn trước mặt, đối diện với nó là ánh lửa đang bập bùng, còn có hai người mặc đồng phục đen đang ngồi nhâm nhi điếu thuốc lá, nhìn mặt hai người này lạ quá, chưa từng thấy bao giờ mà họ đốt gì sao thơm thế không biết? Hay họ đang nướng thức ăn, nghĩ đến thức ăn tuyến nước bọt của nó lại không thể kiềm chế, nó lấy tay xoa xoa cái bụng đói meo của mình rồi nuốt nước bọt ừng ực.
- Hay mình ra đó xin họ ít thức ăn rồi nhờ họ đưa mình ra ngoài. – Mắt nó sáng rực ý muốn vừa thốt ra.
Nó vừa định bước ra thì như có một lực gì đấy kéo chân nó lại.
- Nhưng giữa khu rừng hoang vu này sao lại có hai người ngồi đó? Lại mặc đồ đen nữa, có khi nào họ là lâm tặc hay xã hội đen đang âm mưu chuyện xấu xa gì cũng nên, nếu bây giờ mình chạy ra đó liệu họ có tha cho mình không ta?
Nhìn khẩu hình của họ hình như là đang nói chuyện gì đó, tốt hơn hết nó nên nghe thử họ nói gì rồi hãy xuất đầu lộ diện, phải, nên như thế. Nghĩ rồi nó tiến gần hơn một chút để nghe rõ về cuộc trò chuyện này.
- Lần này nhất định phải bắt được nó. – Một tên lên tiếng hâm he.
- Lần này mà tìm thấy nó thì chúng ta cứ tiễn nó về chầu trời rồi đem xác trình diện cô ta để khỏi phải mất công nó lại nghĩ ra chiêu trò gì thoát thân.
- Không được, phải bắt sống.
- Sao chứ? Cô ta định ăn tươi hay sao mà chẳng dám trừ khử.
- Việc đó thì tao không biết nhưng tốt hơn hết là nên thực hiện đúng nhiệm vụ đã giao, còn việc ăn tươi nuốt sống gì đó thì mặc kệ, cho dù cô ta có đem nó chặt ra trăm khúc cũng không liên quan đến mình.
Nó nghe hai tên đó nói mà hai chân như chẳng còn chút sức lực, nhắc lên cũng không nổi, cả người cứ run lên bần bật, thì ra ở thời đại này vẫn còn có kẻ âm mưu giết người.
Nó vô thức lui người giẫm lên cành cây khô làm phát ra tiếng rôm rốp.
- Ai? – hai tên đó đã nghe thấy và lớn tiếng hỏi.
Nó giật mình, trợn tròn mắt, lấy tay bịt kín miệng. Không được, phải thoát thân trước đã, nó xoay người bỏ chạy, phía sau vẫn nghe lồng lộng tiếng bước chân đang đuổi theo nó.
- Đừng để nó chạy thoát.
Cũng vì tò mò mà nó lại chuốt họa nữa rồi, lạy chúa đừng để hai kẻ xấu xa đó đuổi kịp nó, híc...
Ánh nắng mặt trời đang dần tắt lịm và nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, sương đã đọng trên lá cây từ lúc nào, xung quanh chỉ toàn là một màu đen, tiếng côn trùng cũng bắt đầu kêu inh ỏi, chỉ còn bóng vai nhỏ bé đang thấp thỏm vì bị rượt đuổi, không biết đã chạy đến đâu và bao xa rồi nhưng nó vẫn cảm nhận được những cú va chạm xuống đất mỗi lúc một dữ dội hơn, tiếng những nhánh cây khô bị giẫm nát kêu lên răng rắc, tiếng những con cú đêm thét lên rùng rợn, tất cả tạp âm trộn lẫn vào nhau làm cho ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ.
Nó đã đuối sức rồi chẳng còn chạy nhanh hơn được nữa, tiếng bước chân thì mỗi lúc một gần cũng dần dịu lại, có lẽ hai tên đó cũng như nó đã cạn kiệt năng lượng rồi, nhưng chỉ trong gang tấc nữa thôi là nó sẽ bị tóm được, chẳng lẽ nó phải chết tại chỗ này thật sao? Nó ngoái lại phía sau chẳng thấy ai ngoài cái màu đen thẫm của đêm, vẫn nghe âm thanh lá khô nát vụng đang gần nó hơn, nó lùi từng bước và quan sát về phía sau.
Á á á á….!
Soạt!
Tiếng la khiếp đảm ấy là do nó đã bị trượt chân và rơi xuống vách đá, nhưng thật may mắn là nó đã nắm được thứ gì đó, giúp cho nó không rơi tự do, nó cũng chẳng biết từ đây rớt xuống là bao nhiêu mét nhưng nó cảm nhận dưới chân trống rỗng, lạnh lẽo, dù thế nào nó cũng chẳng muốn buông tay ra đâu. Hai kẻ xấu xa đó nghe thấy tiếng la thì chạy đến, bóng họ đang lù lù trước mắt nó, làm ơn đừng phát hiện. Làm ơn hãy cho ai đó đến giúp nó, lạy chúa!
- Vừa nghe tiếng la đây mà, sao không thấy nữa.
- Có lẽ nó nấp ở gần đây, dù thế nào cũng không thể tha cho nó được.
“Làm ơn, hãy tránh xa chỗ này và đừng nhìn xuống đây.” Nó nhắm mắt lòng thầm nói.
Có lẽ lời cầu xin ấy đã ứng nghiệm, hai kẻ xấu xa đó đã dời đi khỏi chỗ đó, lúc này nó mới nắm chặt sợi dây để lần lên.
- Ây… ây… ráng lên đừng bỏ cuộc. – Dù rất mệt nhưng nó vẫn tự trấn an bản thân.
- Thì ra mầy ở đây. – Hai kẻ xấu thì ra vẫn chưa đi xa mà vẫn lẫn quẩn gần đó để tìm nó, cuối cùng đã bị phát hiện.
Tiêu tùng! Giờ làm sao đây?
- Làm ơn hãy tha cho tôi, tôi chẳng nghe thấy gì hết. – Nó khẩn thiết van xin.
- Dù có nghe hay không thì mầy vẫn phải chết, đó là nguyên tắc của bọn tao. Chặt đi. – Một tên ra hiệu cho tên còn lại.
Nó lấp ba lấp bấp. – Nè! Nè mấy người không được làm vậy, đó là phạm pháp, giết người sẽ bị tử hình đó.
- Đợi xuống địa ngục rồi nói tiếp nha con ranh. Chặt!
Cạch! Cạch!
Mỗi tiếng chặt phát ra là sợi dây leo của nó lại rung rinh, làm nó sợ đến thót tim.
- Dừng lại mau, ai đó làm ơn cứu tôi với.
- Ha ha… ma sẽ đến cứu mày ngay thôi.
Mỗi nhát dao đưa xuống là mỗi lần tim nó thóp lại, bàn tay nhỏ bé vẫn cố bám díu vào cái dây leo sắp lìa kia, trời ơi nó thật sự chưa muốn chết mà, còn nhiều thứ nó phải làm, nó phải thực hiện ước mơ rồi tìm lại hoàng tử của nó, chưa kể đến bí mật của hai tên kia nó chưa kịp khám phá nữa, làm ơn.
Dường như lời cầu xin này không có chút thuyết phục nên trời cũng không thể đáp ứng, nó cảm nhận sợi dây leo chỉ còn vài cái sơ nhỏ bé sắp lìa đến nơi và quả như dự đoán.
Bựt!
Á a a a…..!
Bịch!
Sợi dây leo đứt, tiếng la thất thanh của nó và cuối cùng là cái tiếp đất, nghe như bịt muối từ trên cao rớt xuống, tan nát, có khi nào tan xác rồi không?
- Liệu nó có chết không?
- Tao nghĩ chỗ này rất cao, dù không chết cũng còn nửa cái mạng, trời tối như vầy nó cũng không thấy được mặt tao với mầy đâu, đi thôi.
Độ cao nó rơi xuống chỉ tầm hai mét mấy, biết vậy nó buông tay cho rồi. Mặc dù không chết nhưng vì đã kiệt sức và còn phải rơi tự do nên nó đã ngất đi.
Mọi người vẫn đang nổ lực tìm kiếm nó, vừa đi họ vừa gọi tên nó nhưng cũng chẳng nghe được tiếng trả lời, tuy nhiên cũng chẳng ai bỏ cuộc mà vẫn hết mình cho việc đi tìm nó, một số phụ huynh thì cùng nhau lên phía trên cao hơn để kiếm.
Hắn vừa lo lắng lại vừa mệt, không biết nó đi bằng mấy chân mà tìm từ sáng đến tối vẫn không thấy được hay tại khu rừng này quá lớn.
- Sao rồi Toàn Phong? – Thiên Vũ từ xa chạy đến.
- Vẫn chưa có tin tức. – Hắn ủ rũ trả lời.
Cả hai đang thở dài ngán ngẫm thì một nam sinh từ đâu cũng chạy đến thở hỗn hển.
- Tôi… tôi… nghe tiếng một cô gái la.
- Ở đâu? – Hắn chưa đợi cậu học sinh nói hết thì hỏi ngay, tay nắm chặt vai cậu ta như muốn bẻ gãy từng khúc xương vậy.
- Ở… ở bên đó.
Tay cậu học sinh vừa chỉ ra phương hướng thì hắn đã cắm đầu chạy quyết liệt bỏ lại Thiên Vũ với khuôn mặt ngơ ngáo, anh ta đẩy vai cậu học sinh.
- Cậu nghe tiếng la sao không xem thử có phải Thảo Nguyên không?
- Lúc đó tôi đang đi trút bầu tâm sự một mình, vừa nghe thấy tiếng la thì hồn vía tôi đã lên mây rồi làm sao tôi dám xem nên mới chạy về báo lại. – Cậu học sinh e dè.
- Gần đây sao không đi mà đi chi xa vậy? Không chừng cô ấy thấy của cậu nên la lên đó, ha ha…
- Hả? Thật… thật sao? – Cậu học sinh vò đầu.
Tên Tiểu Vũ này cũng thật là, đang lúc nguy cấp mà cũng còn đùa được.
Hắn đi nhanh đến nơi cậu học sinh chỉ, dội đèn xung quanh chẳng thấy nó đâu, hắn cố đi thêm chút nữa, bất ngờ có thứ gì đó ngán chân hắn lại làm hắn ngã lăn quay ra đất.
- Ui… khúc cây chết tiệt này,... – Hắn lòm còm ngồi dậy quay lại định bê cái mà hắn cho là khúc cây thì thật bất ngờ là nó, nó đang nằm bất động trên đất. – Hả? Là Thảo Nguyên.
Hắn bế đầu nó lên vỗ vào má nó liên hồi. – Thảo Nguyên! Cô sao rồi? Tỉnh lại đi. Tỉnh lại cho tôi. – Hắn cứ gào lên.
Nó nheo nheo đôi mắt dùng chút sức lực còn lại để trả lời hắn.
- Tôi đau lắm… - Nói rồi nó ngất lịm đi.
- Thảo Nguyên! Nè ai cho cô ngủ.
Thấy lời nói chẳng có tác dụng nên hắn thôi bỏ luôn cái hành động kiêu ca ra lệnh ấy.
Hắn bế sốc nó lên cùng lúc mọi người cũng vừa đến nơi và tập hợp đầy đủ tại chỗ hắn, ai cũng hỏi thăm nó thế nào? Ổn không? Nhưng hắn chẳng còn chút tâm trạng nào để trả lời họ, tìm thấy nó là hắn đã mừng lắm rồi nhưng nhìn tình trạng của nó thì hắn lại buồn não ruột giờ hắn chỉ biết đem nó về thôi còn những chuyện khác hắn chẳng quan tâm đến.
Nó được đem về lều và còn được hắn chăm sóc một cách tận tụy, thú thật là hắn đã thích nó từ khi nó vừa đặt chân vào nhà, từ cái hôm nó làm cho nhà bếp rối tung lên, lúc đó hắn đã cảm nhận được chút gì đó quen thuộc, nhưng chẳng thể nào chứng thực được. Khoảng thời gian hắn tìm gặp được Thanh Thanh là ngần ấy thời gian hắn bị Thanh Thanh lừa gạt, tuy người trước mặt nhận là người xưa nhưng trực giác cho hắn biết là không phải, có thứ gì đó cản trở hắn và Thanh Thanh, cảm giác mỗi khi ở gần Thanh Thanh đều rất xa lạ, cũng nhiều lần phát sinh mâu thuẫn và chia tay nhau, nhưng rồi hắn lại cố nhân nhượng quay lại vì nghĩ đó là người đã cứu vớt mình ra khỏi bóng đen của địa ngục, cho rằng cô ta yêu hắn và nếu làm thế là quá tàn nhẫn với cô ta nên hắn đã không thẳng thẳng nói ra sự thật của lòng mình. Những lúc Thanh Thanh ôm ấp hắn, dịu dàng với hắn, hắn lại thấy khó chịu và muốn xa lánh, ngược lại nó thì khác, dù chẳng bao giờ nó nói chuyện với hắn một cách lịch sự, nhưng không bao giờ hắn giận được, có lúc nó làm hắn bực bội vì hành vi trẻ con của mình và hắn quát tháo nó nhưng khi thấy đôi mày nó nhíu lại, ánh mắt nó dịu xuống thì hắn lại thấy hối hận, đến giờ phút này hắn mới hiểu vì sao lại thế. Hắn biết lúc sớm hắn đã nói ra những lời làm nó buồn nhưng hắn thật không muốn nói thế, hắn sợ nó sẽ xa lánh hắn, khi thấy Thiên Vũ kề vai nó hắn như muốn điên lên nhưng vẫn phải kiềm chế.
Nhìn nó nằm đó với những vết bầm khắp cơ thể mà tim hắn như thắt lại, chẳng thà người nằm đó là hắn còn hơn để người con gái hắn yêu phải vật vã vì những cơn đau.
- Ặc… ặc… Khát quá! Nước… nước… - Tiếng nó kêu sầu thảm làm sao ấy.
Hắn vừa nghe thấy tiếng nó thì hốt hoảng tìm chai nước, Thiên Vũ ngồi đó chỉ biết cười, mặc dù anh ta cũng lo lắng không kém nhưng nhìn hành động cuống cuồng của hắn trông ngờ nghệch khác xa vẻ lạnh lùng, điển trai hằng ngày, cả một đêm nó làm hắn chẳng tài nào chợp mắt được nên sáng ra nhìn hắn quằn quại y như cái giẻ lau, đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt, đáng thương, nhưng như vậy cũng đáng đời hắn vì khoảng thời gian qua cứ ức hiếp nó, hì hì…
- Nước nè, uống đi. – Hắn bế đầu Thảo Nguyên lên và cho nước vào.
Nó cũng uống ngon lành giống như bị bỏ khát nhiều ngày, có lẽ do hôm qua nó dùng hết sức để chạy trong khi chẳng có gì trong bụng lại phát sốt cả đêm nên thành ra mới khát dữ dội như thế.
Cuối cùng nó cũng có thể mở đôi mi nặng trĩu của mình ra để nhìn mọi thứ xung quanh, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là khuôn mặt hắn, nó vui mừng đến không sao tả được, nhìn sắc mặt thiếu sức sống của hắn thì nó cũng biết được tối qua chắc hắn đã rất vất vả chăm nom nó, vì con người này sẽ chẳng bao giờ để mình phải xuống sắc vậy đâu, nó nhìn hắn bằng con mắt cảm kích, hắn cũng đáp trả nó bằng ánh mắt ngọt ngào, sự quen thuộc của ngày nào bỗng chốc trở lại trong hai tâm hồn.
- Hai người thôi tia nhau được không làm tôi ngứa mắt quá. – Thiên Vũ ngồi cạnh mỉa mai.
Nó giật mình ngồi bật dậy, nghe thấy tiếng của Thiên Vũ thì mọi bệnh tật như tan biến mà thay vào đó là cảm giác bực mình dữ dội.
- Sao… sao anh lại ở đây?
- Sao vậy? Thấy anh bộ em không vui hả em yêu? – Thiên Vũ cố pha thêm một chữ, ấy thế mà thay đổi cả câu, mặc kệ hắn đang nhìn mình bằng đôi mắt ghen tuông.
- Làm sao tôi có thể vui nổi khi thấy mặt anh chứ. – Nó tức tối đáp trả.
- Dù gì anh cũng là bạn trai của em mà. - Thiên Vũ chòm người đến đưa môi về phía nó.
- Ấy… anh làm gì vậy? Tránh ra. – Nó đưa tay ra cản ngang anh ta.
- Thật không? Để anh hôn một cái là khỏe liền. – Thiên Vũ vẫn khư khư chòm đến.
Mi mắt hắn ngay lập tức chùn xuống, hắn không buồn vì hành động của Thiên Vũ mà hắn buồn chính bản thân mình. Hắn hối hận vì đã nói những lời khiến nó buồn, giờ lại thấy Thiên Vũ đối với nó như thế lại tức giận hơn nhưng không thể trách được.
Hắn lắc đầu, cười.
- Được rồi đừng đùa nữa.
- Sao vậy? Đang vui mà. – Anh ta nhăn nhó với hắn.
Nó thấy cách nói chuyện của hai người này mà khó hiểu, hai tên này quen nhau từ trước á? Khi nào?
- Hai người nói gì tôi nghe chẳng hiểu gì cả? – Nó tò mò hỏi lại.
- Cô thì cần gì phải hiểu? - Hắn lạnh nhạt nói.