“Lâu quá không gặp.””….”
Buổi sáng sớm. Cánh tay gầy nhỏ cố níu không buông.Nụ cười như là hơi cay cay, trong lớp, một mình, anh nhìn xanh xao.
“Chà.. Nói thật nhé, cậu không thể trông vui vui một chút được sao?””….”
Anh nhìn như mệt mỏi.Nụ cười đăng trên mặt anh không sáng như mọi lần.
“Cậu đã nghĩ đến việc đó, đúng không?””???”
Khi tôi sắp đi lướt qua anh, giọng nói anh như có vẻ chông chênh.
“Cậu đã nghĩ đến việc chạy trốn, đúng không? Đã nói là tôi sẽ giúp..”
“….”
Nụ cười của anh đang gắng tượng hình một cách mong manh.Đâu đó trong đáy lòng nhao nhao. Quặn đi.Tôi đâu cần..Những cơn đau lạ lẫm này.
“Seung Ho.”
“Không biết.. anh đang nói cái gì.”
Tôi gằn rõ từng tiếng một.Bởi vì tôi sợ sẽ không làm chủ được mình khi nhìn vào đôi mắt bất động của anh.Lúc xượt qua vai anh, tôi nghe giọng cười trong vực thấp.
“Hờ.. Nói dối sẽ chẳng có hiệu quả nữa đâu, Seung Ho.”
“?!!”
Khi quay lại, anh đã kịp ghì hai vai tôi.Tôi buộc phải đối diện với cặp mắt không hề chớp.
Anh muốn điều gì?
“Tôi nhớ cậu, An Seung Ho.”
“….”
Tôi không biết. Tôi không biết.
Mai này, tôi có nhớ những bờ môi va vào nhau nóng hổi, trong làn khí lạnh buổi sáng đang giăng đầy phòng học, chung quanh tôi và anh?
Tôi không biết. Tôi không biết.
Con cáo được thuần hóa bởi cậu hoàng tử đã hạnh phúc khi nó chờ cậu trên cánh đồng vàng như màu tóc cậu.Con cáo đợi một cậu hoàng không đến, đã thật sự hạnh phúc.
———————-
Những ngọn tóc vương vấn khắp nơi, nhưng rồi vẫn hợp thành dòng, là một màu vàng.Nụ cười óng ánh không kẻ lạ nào bắt chước được, rất trắng.Những ngón tay đang đùa nghịch với tóc tôi là hồng tươi.Đôi mắt đang chăm chú vào tôi là một màu nâu thuần chất.Giọng nói đang gợi dậy nỗi đau trong tim tôi, không có màu, như nước mắt.
Tôi sẽ nhớ.
Giữa những ngày tôi từng sống, tôi sẽ đặt anh trong vùng ký ức lấp lánh nhất.Tôi sẽ nhớ anh – người đã đưa tay ra cho tôi – kẻ đang khom lưng trong bóng tối.
Lần đầu tiên, tôi nói thật với anh.
“Cám ơn… Cám ơn anh.”
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
Sau tiếng cười khàn, Woo Hyuk nắm tay tôi và nói.
“Quên tất cả đi.”
Ừ. Quên đi. Tia nắng gắt gỏng soi qua vai. Cơn gió nhẹ làm xòa tóc. Tiết học đăng đẵng chắc đã quá nửa giờ.Và em có thể sẽ đứng nơi cuối dãy phòng khi lớp tan.
Tôi chỉ nhớ hơi ấm của những bàn tay đan vào nhau và…Tiếng bước chân vang vang khi hai người chạy sóng đôi trên hành lang…Và nụ cười ngời sáng khi anh nhìn tôi.
“Hứa với tôi…”
“….”
“Đừng khóc một mình nữa.”
“….”
Tôi nên làm sao đây, Hyuk?Nên nói, được rồi, và mỉm cười? Nên ngoéo tay với anh, ừ…Ngây dại vì màu mắt thuần nâu, u mê từ cái cười trong suốt..Tôi có nên tự tin đáp, okay?Để tôi bị thôi miên bởi những ngón phấn đang kéo tôi.Nếu tôi thả tay ra, chuyện gì sẽ đến?Tôi sẽ nhớ anh, tôi hứa.Tôi sẽ giữ anh trong tim tôi, và trân trọng, tôi hứa.Nhưng,Chỉ thế thôi.
Một nơi mà thời gian không trôi, dành cho tôi, chỉ cho tôi.Tôi có khả năng để tàn độc vô cùng?
Không thể hứa điều tôi không làm được.
“Seung Ho?”
” Đi về. Trước khi lớp sắp tan.”
“….”
Quay lưng trước tiếng gọi của anh, bởi vì tôi sợ cái cảm giác quằn xé đang ngơi lên trong dạ này.Niềm đau lạ lẫm. Mà chẳng ̣đủ thời gian để kịp làm quen.
—————————
Cho bài giảng vô vị lờ lững trôi ngang tai, tôi nhìn ra phía cửa sổ.Trời đang không gợn một dấu mây, thật xanh.Thấy mình ghen tị với những ngọn gió phiêu du qua.
Thật đấy. Hôm nay nếu đi chơi là vui lắm.Nắm tay anh và không bao giờ rời.Nếu chạy trốn được thì hay quá. Nếu được thì hay quá phải không anh?
Người đang lầm lũi xuyên qua vuông cỏ về phía trường là người tôi đang nhớ.Vẻ u uẩn trong nét cười.
Này, anh. Anh ở quá xa rồi.Xa như vậy em làm sao với được, anh Seung Ho?Anh đã từ đâu về?…
Nụ cười biến dạng.Vì gương mặt nhợt nhạt đang giữ một khoảng cách nhất định sau lưng anh đang nhìn theo đăm đăm, nhất định không chớp mắt, nhất định không mất dấu bóng hình với mái tóc đỏ bước đi.
Cảnh này thật không quen.Anh là người luôn đứng đằng sau.Không được bước ngang hàng nhưng lúc nào anh cũng ở sau lưng.
Cái gì đó đang thắt lại trong tôi.Chẳng phải là vì ánh mắt của kẻ đang dõi theo anh Seung Ho,mà chính là anh Seung Ho… đang một mực nhìn về phía trước như là đang rất giận.
Anh này, mỗi lần gặp anh em lại muốn hỏi anh biết bao nhiêu điều,Nhưng ngay bây giờ em chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, rằng, Huynie là gì đối với anh?Em, là gì đối với anh?
Em rất muốn biết, Hyunie có ý nghĩa gì với anh, anh Seung Ho.
————————————-
Paint It Black 25—- Gần như xanh trong
|| Seung Ho ||
“Về nhà đi.”
“….”
Giọng nói đó, không cất lên vì để xua tan sự u tịch đang đặc quánh khắp phòng, từ nơi góc giường phát ra, nghe lành lạnh.
“Mình về nhà đi anh.”
“….”
“Về đi, anh Seung Ho.”
Buổi sáng sớm. Cánh tay gầy nhỏ cố níu không buông.Nụ cười như là hơi cay cay, trong lớp, một mình, anh nhìn xanh xao.
“Chà.. Nói thật nhé, cậu không thể trông vui vui một chút được sao?””….”
Anh nhìn như mệt mỏi.Nụ cười đăng trên mặt anh không sáng như mọi lần.
“Cậu đã nghĩ đến việc đó, đúng không?””???”
Khi tôi sắp đi lướt qua anh, giọng nói anh như có vẻ chông chênh.
“Cậu đã nghĩ đến việc chạy trốn, đúng không? Đã nói là tôi sẽ giúp..”
“….”
Nụ cười của anh đang gắng tượng hình một cách mong manh.Đâu đó trong đáy lòng nhao nhao. Quặn đi.Tôi đâu cần..Những cơn đau lạ lẫm này.
“Seung Ho.”
“Không biết.. anh đang nói cái gì.”
Tôi gằn rõ từng tiếng một.Bởi vì tôi sợ sẽ không làm chủ được mình khi nhìn vào đôi mắt bất động của anh.Lúc xượt qua vai anh, tôi nghe giọng cười trong vực thấp.
“Hờ.. Nói dối sẽ chẳng có hiệu quả nữa đâu, Seung Ho.”
“?!!”
Khi quay lại, anh đã kịp ghì hai vai tôi.Tôi buộc phải đối diện với cặp mắt không hề chớp.
Anh muốn điều gì?
“Tôi nhớ cậu, An Seung Ho.”
“….”
Tôi không biết. Tôi không biết.
Mai này, tôi có nhớ những bờ môi va vào nhau nóng hổi, trong làn khí lạnh buổi sáng đang giăng đầy phòng học, chung quanh tôi và anh?
Tôi không biết. Tôi không biết.
Con cáo được thuần hóa bởi cậu hoàng tử đã hạnh phúc khi nó chờ cậu trên cánh đồng vàng như màu tóc cậu.Con cáo đợi một cậu hoàng không đến, đã thật sự hạnh phúc.
———————-
Những ngọn tóc vương vấn khắp nơi, nhưng rồi vẫn hợp thành dòng, là một màu vàng.Nụ cười óng ánh không kẻ lạ nào bắt chước được, rất trắng.Những ngón tay đang đùa nghịch với tóc tôi là hồng tươi.Đôi mắt đang chăm chú vào tôi là một màu nâu thuần chất.Giọng nói đang gợi dậy nỗi đau trong tim tôi, không có màu, như nước mắt.
Tôi sẽ nhớ.
Giữa những ngày tôi từng sống, tôi sẽ đặt anh trong vùng ký ức lấp lánh nhất.Tôi sẽ nhớ anh – người đã đưa tay ra cho tôi – kẻ đang khom lưng trong bóng tối.
Lần đầu tiên, tôi nói thật với anh.
“Cám ơn… Cám ơn anh.”
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
Sau tiếng cười khàn, Woo Hyuk nắm tay tôi và nói.
“Quên tất cả đi.”
Ừ. Quên đi. Tia nắng gắt gỏng soi qua vai. Cơn gió nhẹ làm xòa tóc. Tiết học đăng đẵng chắc đã quá nửa giờ.Và em có thể sẽ đứng nơi cuối dãy phòng khi lớp tan.
Tôi chỉ nhớ hơi ấm của những bàn tay đan vào nhau và…Tiếng bước chân vang vang khi hai người chạy sóng đôi trên hành lang…Và nụ cười ngời sáng khi anh nhìn tôi.
“Hứa với tôi…”
“….”
“Đừng khóc một mình nữa.”
“….”
Tôi nên làm sao đây, Hyuk?Nên nói, được rồi, và mỉm cười? Nên ngoéo tay với anh, ừ…Ngây dại vì màu mắt thuần nâu, u mê từ cái cười trong suốt..Tôi có nên tự tin đáp, okay?Để tôi bị thôi miên bởi những ngón phấn đang kéo tôi.Nếu tôi thả tay ra, chuyện gì sẽ đến?Tôi sẽ nhớ anh, tôi hứa.Tôi sẽ giữ anh trong tim tôi, và trân trọng, tôi hứa.Nhưng,Chỉ thế thôi.
Một nơi mà thời gian không trôi, dành cho tôi, chỉ cho tôi.Tôi có khả năng để tàn độc vô cùng?
Không thể hứa điều tôi không làm được.
“Seung Ho?”
” Đi về. Trước khi lớp sắp tan.”
“….”
Quay lưng trước tiếng gọi của anh, bởi vì tôi sợ cái cảm giác quằn xé đang ngơi lên trong dạ này.Niềm đau lạ lẫm. Mà chẳng ̣đủ thời gian để kịp làm quen.
—————————
Cho bài giảng vô vị lờ lững trôi ngang tai, tôi nhìn ra phía cửa sổ.Trời đang không gợn một dấu mây, thật xanh.Thấy mình ghen tị với những ngọn gió phiêu du qua.
Thật đấy. Hôm nay nếu đi chơi là vui lắm.Nắm tay anh và không bao giờ rời.Nếu chạy trốn được thì hay quá. Nếu được thì hay quá phải không anh?
Người đang lầm lũi xuyên qua vuông cỏ về phía trường là người tôi đang nhớ.Vẻ u uẩn trong nét cười.
Này, anh. Anh ở quá xa rồi.Xa như vậy em làm sao với được, anh Seung Ho?Anh đã từ đâu về?…
Nụ cười biến dạng.Vì gương mặt nhợt nhạt đang giữ một khoảng cách nhất định sau lưng anh đang nhìn theo đăm đăm, nhất định không chớp mắt, nhất định không mất dấu bóng hình với mái tóc đỏ bước đi.
Cảnh này thật không quen.Anh là người luôn đứng đằng sau.Không được bước ngang hàng nhưng lúc nào anh cũng ở sau lưng.
Cái gì đó đang thắt lại trong tôi.Chẳng phải là vì ánh mắt của kẻ đang dõi theo anh Seung Ho,mà chính là anh Seung Ho… đang một mực nhìn về phía trước như là đang rất giận.
Anh này, mỗi lần gặp anh em lại muốn hỏi anh biết bao nhiêu điều,Nhưng ngay bây giờ em chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, rằng, Huynie là gì đối với anh?Em, là gì đối với anh?
Em rất muốn biết, Hyunie có ý nghĩa gì với anh, anh Seung Ho.
————————————-
Paint It Black 25—- Gần như xanh trong
|| Seung Ho ||
“Về nhà đi.”
“….”
Giọng nói đó, không cất lên vì để xua tan sự u tịch đang đặc quánh khắp phòng, từ nơi góc giường phát ra, nghe lành lạnh.
“Mình về nhà đi anh.”
“….”
“Về đi, anh Seung Ho.”