TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(TIẾP THEO)
Courtney trốn học. Mới hôm qua, với cô, đến trường là điều quan trọng nhất đời. Nó tượng trưng cho việc cô trở lại bình thường, mạnh khỏe. Bây giờ, sau những gì xảy ra, trường lớp đã ra khỏi danh sách những chuyện quan trọng phải làm. Cô không muốn nghe đám bạn nói đến vụ tai nạn. Cô không muốn trả lời những câu hỏi là cô đã nói chuyện với Mark hay chưa. Cô không muốn làm bộ mặt đau khổ và giả vờ không biết gì nhiều hơn những gì người khác biết. Vì đúng là cô có biết nhiều hơn. Courtney cần phải tới ống dẫn.
Cô xách ba lô, ra khỏi nhà vào giờ thông thường đón xe buýt. Cha mẹ muốn cô ở nhà, nhưng Courtney nói là muốn được đi hơn. Cô không nói đi đâu. Sau khi ôm chào cha mẹ, có lẽ hơi chặt hơn bình thường, cô ra khỏi nhà, tới trạm xe buýt và… vượt thẳng qua trạm.
Đi bộ qua khu ngoại ô Stony Brook nơi gia đình Courtney ở đến nhà Sherwood không xa. Courtney đã tới đó nhiều lần. Đó là một cơ ngơi lớn bỏ hoang, từng thuộc về một người gây dựng sản nghiệp bằng nghề nuôi gia cầm. Ông ta đã chết nhiều năm trước. Nơi đó bỏ hoang từ khi những người thừa kế tranh cãi chuyện sử dụng miếng đất vào việc gì. Cha Courteny bảo, sẽ còn tranh tụng nhiều năm, vì không ai chịu nhượng bộ. Đó là một tài sản quá giá trị. Courtney không quan tâm đến vấn đề đó. Đám trẻ kể đủ chuyện ma gà ám nhà Sherwood. Nửa đêm chúng nghe có tiếng gà cục tác. Chính Courtney cũng kể chuyện đó nhiều lần. Nhưng bây giờ, cô đã biết sự thật về ngôi nhà, nó còn lạ lùng hơn cả sự xuất hiện của một con ma cục tác.
Dưới tầng hầm là ống dẫn tới các lãnh địa. K cô và Mark trờ thành phụ tá của Bobby, hai đứa đã chứng kiến đường hầm được tạo ra. Trong đường hầm nay hai đứa đã nhảy vào ống dẫn, du hành tới Cloral, rồi Eelong. Đó là nơi Lữ khách tên là Seegen đã chết. Đó là nơi hai đứa thấy Saint Dane lần đầu, khi mái tóc xám dài của hắn bùng cháy thành ngọn lửa, để lộ cái đầu sói lọi và vết sẹo. Nơi gã quỉ sứ đã bỏ lại cái túi dơ bẩn đựng bàn tay ông Gunny, để dụ dỗ Bobby tới Eelong. Bây giờ sẽ co một chương nữa được cộng thêm vào chuyện nhà Sherwood. Mark đã tới đó sau khi nghe tin về cái chết của cha mẹ nó. Courtney cần phải biết vì sao.
Cơ ngơi này được bao quanh bằng một bức tường cao bằng đá. Cổng trước có ổ khóa chặt. Nhưng không ngăn được Mark và Courtney. Bên hông nhà có một cây mọc gần tường, đủ để leo lên. Courtney tiến thẳng tới cây, nhìn quanh để biết chắc không có ai, rồi thoăn thoắt leo lên như một con sóc. Dù còn đau và lóng ngóng, nhưng leo trèo là chuyện nhỏ. Xuống bên kia mới là vấn đề, vì không có cây. Cô phải nhảy. Biết là sẽ đau, tệ hơn nữa, không biết cái chân thương tật của cô có chịu nổi một cú nhảy chấn động mạnh không. Ngay khi lên tới đầu tường, cô không thể phí thời gian. Vì nếu có người nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ gọi cảnh sát. Courtney thả hai chân xuống trước, trong khi đặt toàn thể trọng lượng lên hai cánh tay, buông hết người xuống cho đến khi chỉ còn những ngón tay bám lấy đầu tường. Tuy nhiên vẫn còn cách mặt đất hơn một mét.
Cánh tay trái mới lành rát như lửa đốt. Nhưng cô vẫn không buông tay. Lỡ va chạm quá mạnh, chân trái sẽ bị gãy. Cô quyết định hạ xuống bằng chân phải. Nhưng phải từ độ cao này, xuống với một chân cũng không là quyết định khôn ngoan, Rất có thể bị trật xương đầu gối. Trong mấy giây đó, Courtney ước gì đã tính toán kỹ hơn. Nhưng đã quá muộn. Cô buông tay, hít một hơi, trượt xuống. Rơi xuống chừng nửa mét, cộ hạ xuống bằng chân phải, co đầu gối, cố giảm va chạm càng nhiều càng tốt. Chạm mặt đất, Courtney ngã sang bên phải. Đã từng nghe câu “chấn động xương”, nhưng với cô chẳng có nghĩa gì nhiều cho đến lúc này. Xương cốt Courtney đã bị chấn động. Nằm trên cỏ, thở hồng hộc, cô nghe ngóng từng phần thân thể. Mọi bộ phận đều cử động được. Chờ cho qua cơn đau, một phút sau Courtney đã có thể ngồi dậy. Vết thương duy nhất là môi dưới. Cô đã cắn phải môi. Nhưng còn sống, và đi được.
Courtney cố đứng dậy, thử đi mấy bước. Cho đến lúc này mọi sự đều ổn. Phần khó khăn còn chờ phía trước. Courtney biết khá rõ về ngôi nhà Sherwood. Cô đã biết hầu hết các phòng, dù không cặn cẽ. Cô và Mark đã chạy như điên khắp nhà vì bị một cặp chó quig hung bạo rượt đuổi. Từ đó, không thấy chúng xuất hiện nữa, nhưng Courtney không thể cầu may. Cô đã trang bị hai bình xịt ớt, mỗi bình bên một túi áo, như một đạo tặc với hai khẩu súng lục bên hông. Cô biết, với hoàn cảnh này, cô không thể chạy nhanh hơn một trong các con quái đó. Nếu bị chúng tấn công, cô sẽ đứng tại chổ, xịt ớt cay vào chúng.
Mỗi tay một bình, Courtney lần bước tới ngôi nhà. Kể cả ban ngày, cơ ngơi này rất ghê rợn. Trời đã cuối thu, sân vườn xám xịt và lộng gió, lá vàng lả tả khắp noi. Thật dễ hiểu vì sao nơi này nổi tiếng là bị ma ám. Leo qua mấy bậc thềm, lên đến cổng vòm, cô tiến thẳng lại cửa trước. Cửa này không bao giờ khóa. Chắc người bảo vệ khu vực này nghĩ khóa cổng là đủ ngăn chặn những kẻ xâm nhập rồi. Ngốc.
Tim Courtney đập rộn lên, sợ chó quig tấn công, nhưng cô cũng bồn chồn không biết sẽ thấy gì tại ống dẫn. Hy vọng sẽ là Mark. Mở cửa, cô liếc vào tiền sảnh rộng lớn vắng vẻ, lên tiếng gọi:
- Êu êu, cún cún…
Chỉ co tiếng của chính cô vọng lại. Courtney tự tin hơn. Không có quig. Nếu chúng ở quanh đây và muốn tấn công, chúng đã xuất hiện rồi. Nhưng cô vẫn nắm hai bình xịt ớ để phòng xa.
Khép cửa, cô tới thẳng cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Càng tiến gần, cô càng bồn chồn hơn. Cô muốn biết sẽ thấy gì dưới đó. Rảo bước xuống thang, cô đi qua tần hầm trống trải, tới cánh cửa gỗ dẫn tới buồng kho và… ống dẫn. Đứng lại trước cánh cửa, nhìn ký hiệu đánh dấu cổng ống dẫn, cô nhớ lại khi cùng Mark chứng kiến dấu hiệu đó được đốt vào gỗ, do một sức mạnh vô hình như một phép lạ. Trừng trừng nhìn ký hiệu, cô lắc đầu kinh ngạc. Đời sống đang đổi thay hoàn toàn khác với những gì cô hằng mong đợi. Courtney lên tiếng gọi:
- Mark. Bạn trong đó hả?
Không tiếng trả lời. Cô mở cánh cửa gỗ cót két, bước vào cái buồng kho bằng đất ướt át.
Mark không có đây. Đường hầm đá là ống dẫn tối tăm và yên tĩnh. Mất mấy giây mắt Courtney mới nhìn rõ. Đứng trước miệng ống dãn, Courtney nhìn vào cõi sâu thăm thẳm, nói lớn:
- Mark, bạn đã làm gì vậy?
Cô sợ nhất là Mark đã nhảy vào ống dẫn, tới một lãnh địa khác. Nhưng chỉ Lữ khách mới có thể sử dụng ống dẫn. Hai đứa đã học được bài học đó một cách khắc nghiệt. Ống dẫn trên Eelong đã sụp đổ vì một lý do, một lý do duy nhất: Mark và Courtney đã du hành qua đó. Cô lo sợ rằng dù biết là nguy hiểm và sai lầm thế nào, Mark đã sử dụng lại ống dẫn. Có thể Mark đã không tỉnh táo thể tưởng tượng nổi nếu chính cô được tin cả cha và mẹ mình đều chết. Có thể là Mark đã không tỉnh táo thật. Bất kỳ ai nghe một tin như thế cũng không thể nào tỉnh táo nổi. Vấn đề là cậu ấy đã rối trí tới đâu? Liệu cậu ta có bấn loạn tới mức không còn lo ngại mọi nguy hiểm và đã nhảy vào ống dẫn? Nếu thế, cậu ta đi đâu? Tìm Bobby? Nhưng vì sao?
Dù rất hiểu Mark, cô cũng không thể chui vào đầu cậu ta để tìm hiểu vì sao cậu ấy tới đây, hay vì sao cậu ấy yêu cầu cô tới. Cô đã làm theo yêu cầu của Mark. Nhưng tới đây không có câu trả lời nào cho những thắc mắc đó. Mà còn làm cô thắc mắc hơn. Nhún vai, Courtney quay ra.
Đúng lúc đó cô nhìn thấy một thứ. Lúc đầu cô không thấy, vì chưa quen với bóng tối. Trên một thùng gỗ lập úp, cách miệng ống dẫn chưa đầy một mét, là một bao thư. Bao thư bình thường của Trái Đất Thứ Hai. Một chữ lớn viết bằng mực đen: COURTNEY,
Courtney lao tới, nhặt vội lên. Cô biết chắc đó là của Mark. Đó là lý do cô tới đây, để nhận thư này. Không để phí một giây, cô xé bao thư, thận trọng không làm hỏng bất cứ thứ gì có thể chứa bên trong. Liếc vào, cô thấy một mảnh giấy và hai bao thư nhỏ nữa. Cô rút mảnh giấy ra trước, đọc:
“Chưa bao giờ mình phải làm một việc khó khăn như thế này. Xin tha lỗi cho mình. Mark.”
Courtney nghẹn thở. Mark đã làm gì? Cố bắt đầu nghĩ, sau cùng thì, Mark đã nhảy vào ống dẫn rồi. Bỏ lại miếng giấy vào bao thư lớn, cô rút ra một bao thư nhỏ. Hơi nặng. Bên trong co một vật cứng. Viết ngoài bao thư là mấy con số: # 15-224. Courtney biết chính xác là gì. Một mã số ủy quyền. Nhìn số này, Courtney cũng biết trong bao thư có gì. Xé ra, cô trút lên bàn tay. Đó là một chìa khóa nhỏ bằng đồng. Cô đang cầm trong tay mã số và chìa khóa hộp an toàn cất giữa nhật ký của Bobby tại Ngân hàng Quốc gia Stony Brook. Bobby đã mở tài khoản trên Thế Giới Thứ Nhất, năm 1937, và yêu cầu Mark và Courtney giữa nhật ký an toàn tại đó. Mark co nhiệm vụ lưu giữ từng mẫu thư từ của Bobby trong ngân hàng. Courtney bối rồi cắn cái môi bị đau để khỏi bật khóc. Mark trao trách nhiệm giữ nhật ký của Bobby cho cô. Nhưng vì sao?
Còn một bao thư nhỏ nữa. Courtney rút ra và thấy nó cũng hơi nặng. Cô xé, rồi nhìn vào trong, và lần này cô không kềm lòng nổi nữa. Courtney bật khóc. Cô không là người hay khóc. Suốt thời gian thử thách đầy đau đớn sau tai nạn, hầu như cô không ứa một giọi nước mắt. Nhưng lần này cô nức nở khóc, nước mắt tràn trề. Cô không trông chờ chuyện này. Nó làm cô như bị một xe tải chạy hết tốc độ đâm trúng. Cô không thể ngăn nổi xúc động. Bên trong bao thư là một vật không thể ngờ tới. Nhẫn Lữ khách của Mark. Đó là cái nhẫn bà Osa, mẹ của Loor, đã cho Mark từ quá lâu rồi. Từ trước cả khi cô và Mark biết Bobby mất tích. Trước khi hai đứa nghe đến những gì gọi là ống dẫn, lãnh địa và Lữ khách. Trước khi nghe nói tới Saint Dane. Từ khi được bà Osa cho, cái nhẫn này chưa bao giờ rời xa Mark, cho đến lúc này. Nhìn nhẫn, Courtney đã biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mark đã nhảy vào ống dẫn và dù là đi đâu, cậu ấy không trở về nữa.
Courtney nức nở:
- Mark, bạn đã nghĩ ngợi gì thế chứ?
Courtney ngồi xuống thùng gỗ, để cảm xúc tuôn trào. Cô còn có thể làm gì nữa đây. Mark không để lại manh mối nào về chuyện gì đã xảy ra. Cô biết đó phải là một chủ đích. Nếu Mark muốn cô biết nhiều hơn, cậu đã nói rồi. Nhìn những vật Mark để lại, khá rõ để thấy cậu ấy muốn Courtney làm gì. Mark muốn Courtney nhận nhật ký của Bobby và giữ chúng an toàn. Một mình. Không sao, cô sẽ làm chuyện đó. Cô đã sẵn sàng. Nhưng cô đã không sẵn sàng sống thiếu Mark.
Cô không muốn ở lại lâu hơn tại ống dẫn nữa. Những vách tầng hầm như đang thắt lại quanh cô. Cô muốn ra ngoài, ra vùng sáng, để có thể hít thở và suy nghĩ. Miệng ống dẫn mở toang hoác làm cô rùng mình, cứ như nó đang chế nhạo cô. Trong đó, xuyên qua ống dẫn, có câu trả lời, nhưng ở quá tầm tay cô.
Cô vội vàng bỏ chìa khóa hộp an toàn cùng bao thư có số tài khoản vào túi áo. Xếp mẫu thư của Mark, cô bỏ vào cùng túi đó. Còn lại nhẫn bạc với mặt đá được khắc viền quanh bằng những ký hiệu – mỗi ký hiệu là một lãnh địa. Vừa định bỏ nốt nhẫn vào túi, cô ngừng lại, nghĩ: Không, làm thế là co lỗi. Nhẫn này không phải là một “thứ” để mang đi lung tung. Nó là một biểu tượng sống của Halla. Của Bobby và các Lữ khách. Của Mark. Có một cách duy nhất giữ nhẫn Lữ khách một cách tôn trọng. Cô cầm cái nhẫn nặng trịch trong bàn tay trái. Trước đây, đã nhiều lần cô cầm nhẫn này, nhưng chưa bao giờ cảm giác được sự hệ trọng như thế này của số phận. Dù cô và Mark đều là phụ tá của Bobby. Nhưng nhẫn này của Mark. Bà Osa đã cho cậu ấy. Mỗi khi chạm vào nhẫn, cô có cảm giác hơi bất an, như mình không xứng đáng. Nhưng bây giờ Mark đã cho cô. Nhẫn là của cô. Bây giờ cô là phụ tá độc nhất trên Trái Đất Thứ Hai. Courtney nâng nhẫn lên nhìn với lòng tôn kính. Lau khô giọt nước mắt cuối cùng, cô nói:
- Mark, dù bạn ở đâu, mình hy vọng bạn biết là bạn đang làm gì, ngốc ạ.
Cô lùa nhẫn bạc vào ngón tay đeo nhẫn trên tay phải. Vừa khí
Ngay lập tức, như để trả lời cô, Courtney nghe tiếng lách tách rên rẩm. Cô sững sờ. Courtney biết âm thanh đó co nghĩa gì. Trước đây cô đã từng nghe. Quay phắt lại, cô thấy…
Ống dẫn đang sống dậy.
(TIẾP THEO)
Courtney trốn học. Mới hôm qua, với cô, đến trường là điều quan trọng nhất đời. Nó tượng trưng cho việc cô trở lại bình thường, mạnh khỏe. Bây giờ, sau những gì xảy ra, trường lớp đã ra khỏi danh sách những chuyện quan trọng phải làm. Cô không muốn nghe đám bạn nói đến vụ tai nạn. Cô không muốn trả lời những câu hỏi là cô đã nói chuyện với Mark hay chưa. Cô không muốn làm bộ mặt đau khổ và giả vờ không biết gì nhiều hơn những gì người khác biết. Vì đúng là cô có biết nhiều hơn. Courtney cần phải tới ống dẫn.
Cô xách ba lô, ra khỏi nhà vào giờ thông thường đón xe buýt. Cha mẹ muốn cô ở nhà, nhưng Courtney nói là muốn được đi hơn. Cô không nói đi đâu. Sau khi ôm chào cha mẹ, có lẽ hơi chặt hơn bình thường, cô ra khỏi nhà, tới trạm xe buýt và… vượt thẳng qua trạm.
Đi bộ qua khu ngoại ô Stony Brook nơi gia đình Courtney ở đến nhà Sherwood không xa. Courtney đã tới đó nhiều lần. Đó là một cơ ngơi lớn bỏ hoang, từng thuộc về một người gây dựng sản nghiệp bằng nghề nuôi gia cầm. Ông ta đã chết nhiều năm trước. Nơi đó bỏ hoang từ khi những người thừa kế tranh cãi chuyện sử dụng miếng đất vào việc gì. Cha Courteny bảo, sẽ còn tranh tụng nhiều năm, vì không ai chịu nhượng bộ. Đó là một tài sản quá giá trị. Courtney không quan tâm đến vấn đề đó. Đám trẻ kể đủ chuyện ma gà ám nhà Sherwood. Nửa đêm chúng nghe có tiếng gà cục tác. Chính Courtney cũng kể chuyện đó nhiều lần. Nhưng bây giờ, cô đã biết sự thật về ngôi nhà, nó còn lạ lùng hơn cả sự xuất hiện của một con ma cục tác.
Dưới tầng hầm là ống dẫn tới các lãnh địa. K cô và Mark trờ thành phụ tá của Bobby, hai đứa đã chứng kiến đường hầm được tạo ra. Trong đường hầm nay hai đứa đã nhảy vào ống dẫn, du hành tới Cloral, rồi Eelong. Đó là nơi Lữ khách tên là Seegen đã chết. Đó là nơi hai đứa thấy Saint Dane lần đầu, khi mái tóc xám dài của hắn bùng cháy thành ngọn lửa, để lộ cái đầu sói lọi và vết sẹo. Nơi gã quỉ sứ đã bỏ lại cái túi dơ bẩn đựng bàn tay ông Gunny, để dụ dỗ Bobby tới Eelong. Bây giờ sẽ co một chương nữa được cộng thêm vào chuyện nhà Sherwood. Mark đã tới đó sau khi nghe tin về cái chết của cha mẹ nó. Courtney cần phải biết vì sao.
Cơ ngơi này được bao quanh bằng một bức tường cao bằng đá. Cổng trước có ổ khóa chặt. Nhưng không ngăn được Mark và Courtney. Bên hông nhà có một cây mọc gần tường, đủ để leo lên. Courtney tiến thẳng tới cây, nhìn quanh để biết chắc không có ai, rồi thoăn thoắt leo lên như một con sóc. Dù còn đau và lóng ngóng, nhưng leo trèo là chuyện nhỏ. Xuống bên kia mới là vấn đề, vì không có cây. Cô phải nhảy. Biết là sẽ đau, tệ hơn nữa, không biết cái chân thương tật của cô có chịu nổi một cú nhảy chấn động mạnh không. Ngay khi lên tới đầu tường, cô không thể phí thời gian. Vì nếu có người nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ gọi cảnh sát. Courtney thả hai chân xuống trước, trong khi đặt toàn thể trọng lượng lên hai cánh tay, buông hết người xuống cho đến khi chỉ còn những ngón tay bám lấy đầu tường. Tuy nhiên vẫn còn cách mặt đất hơn một mét.
Cánh tay trái mới lành rát như lửa đốt. Nhưng cô vẫn không buông tay. Lỡ va chạm quá mạnh, chân trái sẽ bị gãy. Cô quyết định hạ xuống bằng chân phải. Nhưng phải từ độ cao này, xuống với một chân cũng không là quyết định khôn ngoan, Rất có thể bị trật xương đầu gối. Trong mấy giây đó, Courtney ước gì đã tính toán kỹ hơn. Nhưng đã quá muộn. Cô buông tay, hít một hơi, trượt xuống. Rơi xuống chừng nửa mét, cộ hạ xuống bằng chân phải, co đầu gối, cố giảm va chạm càng nhiều càng tốt. Chạm mặt đất, Courtney ngã sang bên phải. Đã từng nghe câu “chấn động xương”, nhưng với cô chẳng có nghĩa gì nhiều cho đến lúc này. Xương cốt Courtney đã bị chấn động. Nằm trên cỏ, thở hồng hộc, cô nghe ngóng từng phần thân thể. Mọi bộ phận đều cử động được. Chờ cho qua cơn đau, một phút sau Courtney đã có thể ngồi dậy. Vết thương duy nhất là môi dưới. Cô đã cắn phải môi. Nhưng còn sống, và đi được.
Courtney cố đứng dậy, thử đi mấy bước. Cho đến lúc này mọi sự đều ổn. Phần khó khăn còn chờ phía trước. Courtney biết khá rõ về ngôi nhà Sherwood. Cô đã biết hầu hết các phòng, dù không cặn cẽ. Cô và Mark đã chạy như điên khắp nhà vì bị một cặp chó quig hung bạo rượt đuổi. Từ đó, không thấy chúng xuất hiện nữa, nhưng Courtney không thể cầu may. Cô đã trang bị hai bình xịt ớt, mỗi bình bên một túi áo, như một đạo tặc với hai khẩu súng lục bên hông. Cô biết, với hoàn cảnh này, cô không thể chạy nhanh hơn một trong các con quái đó. Nếu bị chúng tấn công, cô sẽ đứng tại chổ, xịt ớt cay vào chúng.
Mỗi tay một bình, Courtney lần bước tới ngôi nhà. Kể cả ban ngày, cơ ngơi này rất ghê rợn. Trời đã cuối thu, sân vườn xám xịt và lộng gió, lá vàng lả tả khắp noi. Thật dễ hiểu vì sao nơi này nổi tiếng là bị ma ám. Leo qua mấy bậc thềm, lên đến cổng vòm, cô tiến thẳng lại cửa trước. Cửa này không bao giờ khóa. Chắc người bảo vệ khu vực này nghĩ khóa cổng là đủ ngăn chặn những kẻ xâm nhập rồi. Ngốc.
Tim Courtney đập rộn lên, sợ chó quig tấn công, nhưng cô cũng bồn chồn không biết sẽ thấy gì tại ống dẫn. Hy vọng sẽ là Mark. Mở cửa, cô liếc vào tiền sảnh rộng lớn vắng vẻ, lên tiếng gọi:
- Êu êu, cún cún…
Chỉ co tiếng của chính cô vọng lại. Courtney tự tin hơn. Không có quig. Nếu chúng ở quanh đây và muốn tấn công, chúng đã xuất hiện rồi. Nhưng cô vẫn nắm hai bình xịt ớ để phòng xa.
Khép cửa, cô tới thẳng cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Càng tiến gần, cô càng bồn chồn hơn. Cô muốn biết sẽ thấy gì dưới đó. Rảo bước xuống thang, cô đi qua tần hầm trống trải, tới cánh cửa gỗ dẫn tới buồng kho và… ống dẫn. Đứng lại trước cánh cửa, nhìn ký hiệu đánh dấu cổng ống dẫn, cô nhớ lại khi cùng Mark chứng kiến dấu hiệu đó được đốt vào gỗ, do một sức mạnh vô hình như một phép lạ. Trừng trừng nhìn ký hiệu, cô lắc đầu kinh ngạc. Đời sống đang đổi thay hoàn toàn khác với những gì cô hằng mong đợi. Courtney lên tiếng gọi:
- Mark. Bạn trong đó hả?
Không tiếng trả lời. Cô mở cánh cửa gỗ cót két, bước vào cái buồng kho bằng đất ướt át.
Mark không có đây. Đường hầm đá là ống dẫn tối tăm và yên tĩnh. Mất mấy giây mắt Courtney mới nhìn rõ. Đứng trước miệng ống dãn, Courtney nhìn vào cõi sâu thăm thẳm, nói lớn:
- Mark, bạn đã làm gì vậy?
Cô sợ nhất là Mark đã nhảy vào ống dẫn, tới một lãnh địa khác. Nhưng chỉ Lữ khách mới có thể sử dụng ống dẫn. Hai đứa đã học được bài học đó một cách khắc nghiệt. Ống dẫn trên Eelong đã sụp đổ vì một lý do, một lý do duy nhất: Mark và Courtney đã du hành qua đó. Cô lo sợ rằng dù biết là nguy hiểm và sai lầm thế nào, Mark đã sử dụng lại ống dẫn. Có thể Mark đã không tỉnh táo thể tưởng tượng nổi nếu chính cô được tin cả cha và mẹ mình đều chết. Có thể là Mark đã không tỉnh táo thật. Bất kỳ ai nghe một tin như thế cũng không thể nào tỉnh táo nổi. Vấn đề là cậu ấy đã rối trí tới đâu? Liệu cậu ta có bấn loạn tới mức không còn lo ngại mọi nguy hiểm và đã nhảy vào ống dẫn? Nếu thế, cậu ta đi đâu? Tìm Bobby? Nhưng vì sao?
Dù rất hiểu Mark, cô cũng không thể chui vào đầu cậu ta để tìm hiểu vì sao cậu ấy tới đây, hay vì sao cậu ấy yêu cầu cô tới. Cô đã làm theo yêu cầu của Mark. Nhưng tới đây không có câu trả lời nào cho những thắc mắc đó. Mà còn làm cô thắc mắc hơn. Nhún vai, Courtney quay ra.
Đúng lúc đó cô nhìn thấy một thứ. Lúc đầu cô không thấy, vì chưa quen với bóng tối. Trên một thùng gỗ lập úp, cách miệng ống dẫn chưa đầy một mét, là một bao thư. Bao thư bình thường của Trái Đất Thứ Hai. Một chữ lớn viết bằng mực đen: COURTNEY,
Courtney lao tới, nhặt vội lên. Cô biết chắc đó là của Mark. Đó là lý do cô tới đây, để nhận thư này. Không để phí một giây, cô xé bao thư, thận trọng không làm hỏng bất cứ thứ gì có thể chứa bên trong. Liếc vào, cô thấy một mảnh giấy và hai bao thư nhỏ nữa. Cô rút mảnh giấy ra trước, đọc:
“Chưa bao giờ mình phải làm một việc khó khăn như thế này. Xin tha lỗi cho mình. Mark.”
Courtney nghẹn thở. Mark đã làm gì? Cố bắt đầu nghĩ, sau cùng thì, Mark đã nhảy vào ống dẫn rồi. Bỏ lại miếng giấy vào bao thư lớn, cô rút ra một bao thư nhỏ. Hơi nặng. Bên trong co một vật cứng. Viết ngoài bao thư là mấy con số: # 15-224. Courtney biết chính xác là gì. Một mã số ủy quyền. Nhìn số này, Courtney cũng biết trong bao thư có gì. Xé ra, cô trút lên bàn tay. Đó là một chìa khóa nhỏ bằng đồng. Cô đang cầm trong tay mã số và chìa khóa hộp an toàn cất giữa nhật ký của Bobby tại Ngân hàng Quốc gia Stony Brook. Bobby đã mở tài khoản trên Thế Giới Thứ Nhất, năm 1937, và yêu cầu Mark và Courtney giữa nhật ký an toàn tại đó. Mark co nhiệm vụ lưu giữ từng mẫu thư từ của Bobby trong ngân hàng. Courtney bối rồi cắn cái môi bị đau để khỏi bật khóc. Mark trao trách nhiệm giữ nhật ký của Bobby cho cô. Nhưng vì sao?
Còn một bao thư nhỏ nữa. Courtney rút ra và thấy nó cũng hơi nặng. Cô xé, rồi nhìn vào trong, và lần này cô không kềm lòng nổi nữa. Courtney bật khóc. Cô không là người hay khóc. Suốt thời gian thử thách đầy đau đớn sau tai nạn, hầu như cô không ứa một giọi nước mắt. Nhưng lần này cô nức nở khóc, nước mắt tràn trề. Cô không trông chờ chuyện này. Nó làm cô như bị một xe tải chạy hết tốc độ đâm trúng. Cô không thể ngăn nổi xúc động. Bên trong bao thư là một vật không thể ngờ tới. Nhẫn Lữ khách của Mark. Đó là cái nhẫn bà Osa, mẹ của Loor, đã cho Mark từ quá lâu rồi. Từ trước cả khi cô và Mark biết Bobby mất tích. Trước khi hai đứa nghe đến những gì gọi là ống dẫn, lãnh địa và Lữ khách. Trước khi nghe nói tới Saint Dane. Từ khi được bà Osa cho, cái nhẫn này chưa bao giờ rời xa Mark, cho đến lúc này. Nhìn nhẫn, Courtney đã biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mark đã nhảy vào ống dẫn và dù là đi đâu, cậu ấy không trở về nữa.
Courtney nức nở:
- Mark, bạn đã nghĩ ngợi gì thế chứ?
Courtney ngồi xuống thùng gỗ, để cảm xúc tuôn trào. Cô còn có thể làm gì nữa đây. Mark không để lại manh mối nào về chuyện gì đã xảy ra. Cô biết đó phải là một chủ đích. Nếu Mark muốn cô biết nhiều hơn, cậu đã nói rồi. Nhìn những vật Mark để lại, khá rõ để thấy cậu ấy muốn Courtney làm gì. Mark muốn Courtney nhận nhật ký của Bobby và giữ chúng an toàn. Một mình. Không sao, cô sẽ làm chuyện đó. Cô đã sẵn sàng. Nhưng cô đã không sẵn sàng sống thiếu Mark.
Cô không muốn ở lại lâu hơn tại ống dẫn nữa. Những vách tầng hầm như đang thắt lại quanh cô. Cô muốn ra ngoài, ra vùng sáng, để có thể hít thở và suy nghĩ. Miệng ống dẫn mở toang hoác làm cô rùng mình, cứ như nó đang chế nhạo cô. Trong đó, xuyên qua ống dẫn, có câu trả lời, nhưng ở quá tầm tay cô.
Cô vội vàng bỏ chìa khóa hộp an toàn cùng bao thư có số tài khoản vào túi áo. Xếp mẫu thư của Mark, cô bỏ vào cùng túi đó. Còn lại nhẫn bạc với mặt đá được khắc viền quanh bằng những ký hiệu – mỗi ký hiệu là một lãnh địa. Vừa định bỏ nốt nhẫn vào túi, cô ngừng lại, nghĩ: Không, làm thế là co lỗi. Nhẫn này không phải là một “thứ” để mang đi lung tung. Nó là một biểu tượng sống của Halla. Của Bobby và các Lữ khách. Của Mark. Có một cách duy nhất giữ nhẫn Lữ khách một cách tôn trọng. Cô cầm cái nhẫn nặng trịch trong bàn tay trái. Trước đây, đã nhiều lần cô cầm nhẫn này, nhưng chưa bao giờ cảm giác được sự hệ trọng như thế này của số phận. Dù cô và Mark đều là phụ tá của Bobby. Nhưng nhẫn này của Mark. Bà Osa đã cho cậu ấy. Mỗi khi chạm vào nhẫn, cô có cảm giác hơi bất an, như mình không xứng đáng. Nhưng bây giờ Mark đã cho cô. Nhẫn là của cô. Bây giờ cô là phụ tá độc nhất trên Trái Đất Thứ Hai. Courtney nâng nhẫn lên nhìn với lòng tôn kính. Lau khô giọt nước mắt cuối cùng, cô nói:
- Mark, dù bạn ở đâu, mình hy vọng bạn biết là bạn đang làm gì, ngốc ạ.
Cô lùa nhẫn bạc vào ngón tay đeo nhẫn trên tay phải. Vừa khí
Ngay lập tức, như để trả lời cô, Courtney nghe tiếng lách tách rên rẩm. Cô sững sờ. Courtney biết âm thanh đó co nghĩa gì. Trước đây cô đã từng nghe. Quay phắt lại, cô thấy…
Ống dẫn đang sống dậy.