Không đến nửa tháng, Hách Vân Sanh hai lần đem đôi mắt quầng thâm cấp bậc quốc bảo đến công ty, đây là tình huống xưa nay chưa từng có!
Nếu lần thứ nhất có thể coi là ngoài ý muốn, vậy thì trong thời gian ngắn lại xuất hiện thêm một lần nữa, khẳng định là đã có chuyện đó đã xảy ra rồi!
Trợ lý mang cái bụng phình nghẹn một lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng vẫn chưa từng hỏi qua, chỉ là con mắt luôn không khống chế được mà nhìn ngắm Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh đối với vị trợ lý này rất hài lòng, làm việc không những chăm chỉ có hiệu suất cao, mà đối với mọi chuyện của công ty cũng đặc biệt dụng tâm, cô thành công lấy bản lĩnh của chính mình giành được sự tín nhiệm của Hách Vân Sanh.
Mỗi lần, lúc Hách Vân Sanh nổi giận bởi vì công việc bị một đám cấp dưới đần độn làm sai, cũng chỉ có người trợ lý này dám bước ra khuyên anh hai câu, hơn nữa cũng sẽ không bị anh tràn đầy hỏa khí mắng mỏ.
Điều này khiến cho cô ở trước mặt Hách Vân Sanh đặc biệt lớn gan, duy nhất chỉ có cô không sợ chết dám trêu đùa Hách Vân Sanh cũng như vuốt râu lão hổ.
Trong công ty đã từng có người nói đùa, nếu không phải trợ lý trước khi tới công ty đã có hôn phu, chỉ sợ hiện tại đã là phu nhân tổng giám đốc rồi.
Mà hiện tại, đối mặt với trợ thủ đắc lực đang dò xét không thèm che giấu này, Hách Vân Sanh chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay chống lên trán, ngăn trở ánh mắt không ngừng quét tới của cô.
“Nói!”
Trợ lý hắng giọng, tiến vào trạng thái chuẩn bị gây chiến, đây cũng là một trong những điểm mà Hách Vân Sanh thưởng thức ── tuy bình thường nhanh nhẹn một chút, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không để anh như xe bị tuột xích.
“Mười giờ sáng hội nghị thường kỳ của tổng công ty mỗi tháng một lần. Giữa trưa 12:30, cùng Lý tổng gặp mặt tại nhà hàng Tinh Nguyệt thương lượng hợp đồng. Ba giờ chiều, thị sát tình huống tổng khu kinh doanh cửa hàng Hách thị.”
” Buổi chiều thị sát hủy bỏ.”- Hách Vân Sanh thản nhiên nói.
“Vâng.”- Trợ lý không hỏi tại sao, trực tiếp làm ký hiệu sửa chữa trong sổ.
“Cô đi chuẩn bị trước tư liệu lát nữa họp, sau đó, giữa trưa cầm theo hợp đồng đi với tôi gặp Lý tổng. Trước đó, cô đem công việc buổi chiều đều sắp xếp lại một chút.”- Hách Vân Sanh tiếp tục phân phó.
“Xảy ra chuyện gì, buổi chiều muốn cho tôi nghỉ sao?”- Trợ lý lại bắt đầu nói giỡn.
Hách Vân Sanh cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, “Buổi chiều tôi sẽ dẫn cô đi cải trang vi hành, một bên thị sát một bên chọn mua cho em họ tôi một ít quần áo và đồ dùng, nhớ cải trang cẩn thận một chút, không nên để bọn họ nhận ra, như vậy mới càng có thể xem rõ tình huống thực tế của cửa hàng.”
“Cái gì? Tôi không có nghe lầm chứ?”- Trợ lý khoa trương bưng miệng kêu lên, “Tổng giám đốc ngài đây là đang lấy việc công làm việc tư sao? Tôi sao không biết ngài từ lúc nào xuất hiện một vị em họ vậy?”
Hách Vân Sanh lại nghiêng mắt liếc nhìn trợ lý, “Nếu sự tình gì cô cũng biết, không phải đã thành thần tiên rồi sao? Đi ra ngoài … đi ra ngoài, cô mang cái bụng không thấy phiền, nhưng tôi nhìn lại thấy mệt đó.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc ngài là đang hâm mộ tôi, trông mà thèm phải không?”-Trợ lý kiêu ngạo mà hếch cái bụng nổi bật tròn miệng nói, “Tổng giám đốc, buổi chiều cùng ngài xử lý việc tư, có phúc lợi gì hay không a?”
“Có có có, thuận tiện thấy cái gì cần dùng cho em bé thì mua luôn, coi như là quà tôi cho bảo bảo, toàn bộ phí tổn tôi chi trả bằng tiền riêng cho cô, được chưa?”
“Cảm ơn tổng giám đốc! Tổng giám đốc ngài thật anh minh thần võ!” – Trợ lý cảm thấy mỹ mãn lui ra ngoài tiếp tục làm việc.
Bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh, Hách Vân Sanh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu, nói cho cậu biết buổi chiều anh sẽ trở về đưa cậu đi mua sắm.
Mở danh bạ ra, Hách Vân Sanh mới sực nhớ, hình như Hiểu Hiểu căn bản là………… không có điện thoại…
Hách Vân Sanh thở dài, đồ cần mua cho Hiểu Hiểu nhiều lắm, thật không biết thời gian cậu ở chỗ của Nghiêm Quân làm sao mà trải qua được.
Hách Vân Sanh mang tâm trạng không yên lòng mà tham dự cuộc họp hội nghị thường kỳ, giữa trưa dẫn theo trợ lý đi gặp Lý tổng. Lý tổng là khách hàng quen của anh, song phương đều tin tưởng nhau, vui vẻ đem hợp đồng lần trước không có đàm phán thỏa đáng ký kết thành công, Hách Vân Sanh cùng Lý tổng khách sáo vài câu, thẳng đến hai giờ chiều mới rời khỏi nhà hàng.
Lái xe mang theo trợ lý về nhà đón Hiểu Hiểu, không nhanh không chậm, lúc về đến nhà cũng hơn ba giờ rồi. Cũng may cửa hàng Hách thị đến chín giờ tối mới đóng cửa, thời gian của bọn họ còn rất nhiều.
Hách Vân Sanh đẩy cửa ra, trước tiên không để trợ lý đi vào, mà là nhìn nhìn trong phòng thăm dò một chút.
Anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì nữa, chỉ là khi anh trông thấy Hiểu Hiểu quỳ trên mặt đất, vểnh bờ mông lên từng chút từng chút di động, anh liền biết tại sao mình lại làm như thế.
(beta: đoán chắc mọi người đang nghĩ gì ^^)
Anh quay đầu hướng về phía trợ lý mới lên đến một nửa cầu thang nói, “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.” Dứt lời lắc mình một cái, cửa “Phanh” một tiếng khép lại trước mặt trợ lý.
Trợ lý thở hồng hộc dừng lại, trừng mắt nhìn cửa nhà khép kín chặt chẽ phía trên, dậm chân một cái, “Móa, mình thế nhưng là phụ nữ có thai nha! Ngài sao có thể để phụ nữ có thai ở bên ngoài đợi được chứ?!”
Đáng tiếc, Hách Vân Sanh không có nghe thấy, anh hiện tại toàn bộ tâm tư đều nặng nề đặt trên người Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh tiến lên vài bước đi đến trước mặt Hiểu Hiểu, rất bất đắc dĩ hỏi: “Cậu đây là đang làm cái gì vậy? Cậu không thể bình thường một chút sao?”
“… Chủ nhân, ngài trở về rồi.”- Hiểu Hiểu bị Hách Vân Sanh đột nhiên xuất hiện càng thêm hoảng sợ, thân thể đang quỳ nhanh chóng ngẩng đầu, “Hiểu Hiểu lau nhà.”
(beta: ai hùi nãy hiểu lầm vây???? ^^)
“Lau nhà?”- Hách Vân Sanh lúc này mới nhìn rõ, trong tay Hiểu Hiểu đang cầm một cái giẻ lau, dùng phương thức mệt người nhất để lau nhà, bất quá hiệu quả cũng rất tốt.
Sau đó mới phát hiện, sàn nhà quả nhiên dị thường sạch sẽ sáng ngời. Có lẽ trạng thái này không chỉ hôm nay mới có, mà là đã sạch sẽ sáng ngời vài ngày rồi.
Anh xoay người nắm lấy cánh tay Hiểu Hiểu, đem người kéo dậy, “Không phải có đồ lau nhà sao? Cậu sao lại không dùng?”
“Lau như vậy, mới có thể sạch được.”- Hiểu Hiểu rất nghiêm túc trả lời.
“Muốn sạch như vậy để làm cái gì?”- Hách Vân Sanh khó hiểu hỏi, tại trong nhận thức của anh, chỉ cần không quá khiến cho người nhìn khó chấp nhận là được rồi.
“Chủ nhân ở nhà rất thích đi chân trần, cho nên nhất định phải lau thật sạch sẽ, mới không làm dơ chân chủ nhân.”- Hiểu Hiểu đặc biệt nghiêm túc nói.
“…”
Hách Vân Sanh nói không cảm động là không thể nào, đột nhiên, anh cứng người lại, da đầu cứng rắn cúi đầu nhìn lại, bởi vì vừa rồi nhanh chóng tiến đến, giày còn đang tinh tế bọc trên chân, quay đầu lại, phía sau là một chuỗi dấu giày màu xám…
“Thật xin lỗi.”- Hách Vân Sanh vì mình chà đạp thành quả người khác vất vả lao động mà xin lỗi, thế nhưng, “Sau này không được phép như vậy nữa, dùng đồ lau nhà lau chùi cũng giống như vậy thôi, biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nghe lời đáp, quay người tiến vào phòng.
Hách Vân Sanh vừa thở một hơi, chuông cửa liền gấp rút không gián đoạn bắt đầu gào thét…, lúc này anh mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.
── trợ lý bụng phình còn đang bị anh nhốt ngoài cửa…
Nếu lần thứ nhất có thể coi là ngoài ý muốn, vậy thì trong thời gian ngắn lại xuất hiện thêm một lần nữa, khẳng định là đã có chuyện đó đã xảy ra rồi!
Trợ lý mang cái bụng phình nghẹn một lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng vẫn chưa từng hỏi qua, chỉ là con mắt luôn không khống chế được mà nhìn ngắm Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh đối với vị trợ lý này rất hài lòng, làm việc không những chăm chỉ có hiệu suất cao, mà đối với mọi chuyện của công ty cũng đặc biệt dụng tâm, cô thành công lấy bản lĩnh của chính mình giành được sự tín nhiệm của Hách Vân Sanh.
Mỗi lần, lúc Hách Vân Sanh nổi giận bởi vì công việc bị một đám cấp dưới đần độn làm sai, cũng chỉ có người trợ lý này dám bước ra khuyên anh hai câu, hơn nữa cũng sẽ không bị anh tràn đầy hỏa khí mắng mỏ.
Điều này khiến cho cô ở trước mặt Hách Vân Sanh đặc biệt lớn gan, duy nhất chỉ có cô không sợ chết dám trêu đùa Hách Vân Sanh cũng như vuốt râu lão hổ.
Trong công ty đã từng có người nói đùa, nếu không phải trợ lý trước khi tới công ty đã có hôn phu, chỉ sợ hiện tại đã là phu nhân tổng giám đốc rồi.
Mà hiện tại, đối mặt với trợ thủ đắc lực đang dò xét không thèm che giấu này, Hách Vân Sanh chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay chống lên trán, ngăn trở ánh mắt không ngừng quét tới của cô.
“Nói!”
Trợ lý hắng giọng, tiến vào trạng thái chuẩn bị gây chiến, đây cũng là một trong những điểm mà Hách Vân Sanh thưởng thức ── tuy bình thường nhanh nhẹn một chút, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không để anh như xe bị tuột xích.
“Mười giờ sáng hội nghị thường kỳ của tổng công ty mỗi tháng một lần. Giữa trưa 12:30, cùng Lý tổng gặp mặt tại nhà hàng Tinh Nguyệt thương lượng hợp đồng. Ba giờ chiều, thị sát tình huống tổng khu kinh doanh cửa hàng Hách thị.”
” Buổi chiều thị sát hủy bỏ.”- Hách Vân Sanh thản nhiên nói.
“Vâng.”- Trợ lý không hỏi tại sao, trực tiếp làm ký hiệu sửa chữa trong sổ.
“Cô đi chuẩn bị trước tư liệu lát nữa họp, sau đó, giữa trưa cầm theo hợp đồng đi với tôi gặp Lý tổng. Trước đó, cô đem công việc buổi chiều đều sắp xếp lại một chút.”- Hách Vân Sanh tiếp tục phân phó.
“Xảy ra chuyện gì, buổi chiều muốn cho tôi nghỉ sao?”- Trợ lý lại bắt đầu nói giỡn.
Hách Vân Sanh cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, “Buổi chiều tôi sẽ dẫn cô đi cải trang vi hành, một bên thị sát một bên chọn mua cho em họ tôi một ít quần áo và đồ dùng, nhớ cải trang cẩn thận một chút, không nên để bọn họ nhận ra, như vậy mới càng có thể xem rõ tình huống thực tế của cửa hàng.”
“Cái gì? Tôi không có nghe lầm chứ?”- Trợ lý khoa trương bưng miệng kêu lên, “Tổng giám đốc ngài đây là đang lấy việc công làm việc tư sao? Tôi sao không biết ngài từ lúc nào xuất hiện một vị em họ vậy?”
Hách Vân Sanh lại nghiêng mắt liếc nhìn trợ lý, “Nếu sự tình gì cô cũng biết, không phải đã thành thần tiên rồi sao? Đi ra ngoài … đi ra ngoài, cô mang cái bụng không thấy phiền, nhưng tôi nhìn lại thấy mệt đó.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc ngài là đang hâm mộ tôi, trông mà thèm phải không?”-Trợ lý kiêu ngạo mà hếch cái bụng nổi bật tròn miệng nói, “Tổng giám đốc, buổi chiều cùng ngài xử lý việc tư, có phúc lợi gì hay không a?”
“Có có có, thuận tiện thấy cái gì cần dùng cho em bé thì mua luôn, coi như là quà tôi cho bảo bảo, toàn bộ phí tổn tôi chi trả bằng tiền riêng cho cô, được chưa?”
“Cảm ơn tổng giám đốc! Tổng giám đốc ngài thật anh minh thần võ!” – Trợ lý cảm thấy mỹ mãn lui ra ngoài tiếp tục làm việc.
Bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh, Hách Vân Sanh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu, nói cho cậu biết buổi chiều anh sẽ trở về đưa cậu đi mua sắm.
Mở danh bạ ra, Hách Vân Sanh mới sực nhớ, hình như Hiểu Hiểu căn bản là………… không có điện thoại…
Hách Vân Sanh thở dài, đồ cần mua cho Hiểu Hiểu nhiều lắm, thật không biết thời gian cậu ở chỗ của Nghiêm Quân làm sao mà trải qua được.
Hách Vân Sanh mang tâm trạng không yên lòng mà tham dự cuộc họp hội nghị thường kỳ, giữa trưa dẫn theo trợ lý đi gặp Lý tổng. Lý tổng là khách hàng quen của anh, song phương đều tin tưởng nhau, vui vẻ đem hợp đồng lần trước không có đàm phán thỏa đáng ký kết thành công, Hách Vân Sanh cùng Lý tổng khách sáo vài câu, thẳng đến hai giờ chiều mới rời khỏi nhà hàng.
Lái xe mang theo trợ lý về nhà đón Hiểu Hiểu, không nhanh không chậm, lúc về đến nhà cũng hơn ba giờ rồi. Cũng may cửa hàng Hách thị đến chín giờ tối mới đóng cửa, thời gian của bọn họ còn rất nhiều.
Hách Vân Sanh đẩy cửa ra, trước tiên không để trợ lý đi vào, mà là nhìn nhìn trong phòng thăm dò một chút.
Anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì nữa, chỉ là khi anh trông thấy Hiểu Hiểu quỳ trên mặt đất, vểnh bờ mông lên từng chút từng chút di động, anh liền biết tại sao mình lại làm như thế.
(beta: đoán chắc mọi người đang nghĩ gì ^^)
Anh quay đầu hướng về phía trợ lý mới lên đến một nửa cầu thang nói, “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.” Dứt lời lắc mình một cái, cửa “Phanh” một tiếng khép lại trước mặt trợ lý.
Trợ lý thở hồng hộc dừng lại, trừng mắt nhìn cửa nhà khép kín chặt chẽ phía trên, dậm chân một cái, “Móa, mình thế nhưng là phụ nữ có thai nha! Ngài sao có thể để phụ nữ có thai ở bên ngoài đợi được chứ?!”
Đáng tiếc, Hách Vân Sanh không có nghe thấy, anh hiện tại toàn bộ tâm tư đều nặng nề đặt trên người Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh tiến lên vài bước đi đến trước mặt Hiểu Hiểu, rất bất đắc dĩ hỏi: “Cậu đây là đang làm cái gì vậy? Cậu không thể bình thường một chút sao?”
“… Chủ nhân, ngài trở về rồi.”- Hiểu Hiểu bị Hách Vân Sanh đột nhiên xuất hiện càng thêm hoảng sợ, thân thể đang quỳ nhanh chóng ngẩng đầu, “Hiểu Hiểu lau nhà.”
(beta: ai hùi nãy hiểu lầm vây???? ^^)
“Lau nhà?”- Hách Vân Sanh lúc này mới nhìn rõ, trong tay Hiểu Hiểu đang cầm một cái giẻ lau, dùng phương thức mệt người nhất để lau nhà, bất quá hiệu quả cũng rất tốt.
Sau đó mới phát hiện, sàn nhà quả nhiên dị thường sạch sẽ sáng ngời. Có lẽ trạng thái này không chỉ hôm nay mới có, mà là đã sạch sẽ sáng ngời vài ngày rồi.
Anh xoay người nắm lấy cánh tay Hiểu Hiểu, đem người kéo dậy, “Không phải có đồ lau nhà sao? Cậu sao lại không dùng?”
“Lau như vậy, mới có thể sạch được.”- Hiểu Hiểu rất nghiêm túc trả lời.
“Muốn sạch như vậy để làm cái gì?”- Hách Vân Sanh khó hiểu hỏi, tại trong nhận thức của anh, chỉ cần không quá khiến cho người nhìn khó chấp nhận là được rồi.
“Chủ nhân ở nhà rất thích đi chân trần, cho nên nhất định phải lau thật sạch sẽ, mới không làm dơ chân chủ nhân.”- Hiểu Hiểu đặc biệt nghiêm túc nói.
“…”
Hách Vân Sanh nói không cảm động là không thể nào, đột nhiên, anh cứng người lại, da đầu cứng rắn cúi đầu nhìn lại, bởi vì vừa rồi nhanh chóng tiến đến, giày còn đang tinh tế bọc trên chân, quay đầu lại, phía sau là một chuỗi dấu giày màu xám…
“Thật xin lỗi.”- Hách Vân Sanh vì mình chà đạp thành quả người khác vất vả lao động mà xin lỗi, thế nhưng, “Sau này không được phép như vậy nữa, dùng đồ lau nhà lau chùi cũng giống như vậy thôi, biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nghe lời đáp, quay người tiến vào phòng.
Hách Vân Sanh vừa thở một hơi, chuông cửa liền gấp rút không gián đoạn bắt đầu gào thét…, lúc này anh mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.
── trợ lý bụng phình còn đang bị anh nhốt ngoài cửa…