Thấy Hách Vân Sanh cuối cùng cũng đáp ứng, Nghiêm Quân cười rất đắc ý, hắn buông lỏng gộng kiềm nãy giờ vẫn kẹp ở eo Hiểu Hiểu, thò tay túm lấy mái tóc mềm mại của cậu, để cho cậu gần sát vào hắn, đưa tay lấy máy trợ thính trong tai cùng miếng vải bịt trên mặt cậu xuống, chỉ chỉ vào người bên kia, nói ” Hiểu Hiểu, người kia chính là chủ nhân mới của cậu, Hách Vân Sanh.”
Dừng một chút, Nghiêm Quân lại bỏ thêm một câu ” Là Hách chủ nhân đó!!!!! Còn không mau đi qua gặp chủ nhân tốt của cậu đi.”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Quân cười đến quỷ dị, lại nhìn một chút sắc mặt rõ ràng rất không tốt của Hách Vân Sanh, người đó liền cúi đầu, căn bản không có liếc nhìn cậu một cái.
Hiểu Hiểu có một loại cảm giác, tựa hồ tư thái cùng hình dạng xuất sắc của mình, căn bản không một chút giá trị gì đối với chủ nhân mới.
” Đi qua!” Nghiêm Quân thúc giục nói.
” Vâng, Nghiêm tiên sinh.” Hiểu Hiều cúi đầu, sửa lại xưng hô đối với
Nghiêm Quân, một lần nữa kính cẩn nghe theo, hạ thấp thân thể nằm sấp xuống, bò về hướng tân chủ nhân Hách Vân Sanh, dùng tư thái hèn mọn khuất nhục để biểu hiện sự tuyệt đối nghe theo với tân chủ nhân
Khoảng cách khá ngắn, chỉ một vài cái liền bò tới, Hiểu Hiểu không thể nói trong tâm là đang có cảm xúc gì.
Yêu thích hoặc là bài xích, cái này cũng không đến phiên cậu nói, cậu chỉ có thể hèn mọn như vậy để nịnh nọt tân chủ nhân thôi.
Hiểu Hiểu đè xuống nửa người trên, đem bờ môi nhợt nhạt của chính mình hướng đến ngón chân Hách Vân Sanh, một bên nhu thuận gọi ” Hiểu Hiểu bái kiến Hách Chủ nhân.”
Mắt thấy môi cậu ta sắp hôn đến ngón chân mình để hoàn thành nghi lễ, không nghĩ đến Hách Vân Sanh đột nhiên thu chân lại, kết thúc một màn chướng mắt này.
Có thể sợ Hiểu Hiểu sẽ làm tiếp cái điều quái dị khi nãy, liền dứt khoát để chân lên ghế sô pha, hừ một tiếng, không thèm nói gì.
“Ôi!!!” Nghiêm Quân nhìn tư thế hai người, cười hì hì hòa giải “Gọi cái gì chủ nhân tốt a, cảm tình của Hiểu Hiểu với anh xem ra rất tốt!? Tôi vậy mà chưa từng được gọi qua là chủ nhân tốt đấy!?Anh em à, anh rất may mắn a!”
Nghiêm Quân lại đối với Hiều Hiểu nói ” Chủ nhân mới của cậu không hiểu những quy tắc này, cậu chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng, những cái khác không cần phải làm.”
Hiểu Hiểu bởi vì chủ nhân mới toàn thân tỏa ra khí tức kháng cự đang không biết phải làm sao, nghe thấy Nghiêm Quân trêu chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt lập tức đỏ ửng, muốn giải thích lại không thể.
Chủ nhân không để tên đầy tớ như mình vào mắt, vì thế, Hiểu Hiểu ngoài bộ dạng cung kính thì chính là xấu hổ mà chấp nhận.
Hách Vân Sanh bị cưỡng ép phải tiếp nhận lấy một người, nhẫn nhịn một bụng hờn dỗi không có chỗ để phát tiết, trông thấy bộ dáng thẹn thùng kia của Hiểu Hiểu, thoáng cái hỏa khí liền bốc lên đầy đầu.
“May mắn? May mắn cái rắm! Tôi đây chính là người không may mắn đấy, nếu cậu hâm mộ đến vậy thì mau mang người đi đi, Hách Vâm Sanh tôi không có phúc để hưởng a! Còn cậu kia…”
Hách Vân Sanh quay qua chỉ vào Hiểu Hiểu vẫn đang quỳ gối bên chân mình, quát “Cậu là có tay có chân đấy, ngoại trừ chỉ biết nằm dưới thân nam nhân đong đưa cái mông mời gọi người khác chơi mình, cậu còn biết làm gì nữa không? Mẹ cậu sinh cậu ra không phải là để cho người ta cưỡi cậu, nếu cậu vẫn còn sót lại một chút tôn nghiêm…. hãy thoát khỏi thân phận hiện tại, bắt đầu làm lại cuộc đời đi.”
Hách Vân Sanh tuy nói lời rất nặng, nhưng đều lại rất hợp tình hợp lý, làm cho người khác không cách nào phản bác được.
Hách Vân Sanh cả đời xem thường nhất chỉnh là loại tạp chủng không chịu tự lực cánh sinh, cũng chẳng phải là tàn phế gì, dựa vào cái gì bắt người khác phải nuôi chứ?
Chỉ là anh không biết, Hiểu Hiểu so với người bình thường, đúng thật là nửa tàn phế!
Những gì Hiểu Hiểu biết từ khi nhận thức là phải làm sao lấy được lòng nam nhân, nếu để Hiểu Hiểu tự sống, không phải bị đói chết, thì cũng sẽ lại một lần nữa bị lừa bán đi.
Đến cuối cùng, cũng chính là nằm dưới thân một người nam nhân khác. Có điều không biết là dưới một người hay cả một đám người tàn bạo mà thôi
Có lẽ là có thể nói rằng, việc Hiểu Hiểu nịnh nọt chủ nhân chính là một loại thủ đoạn để được bao dưỡng đi. Nhưng là…. những đạo lý này, căn bản Hiểu Hiểu không ý thức được bản thân làm vậy không đúng ở chỗ nào, đây chính do là cuộc sống đã dạy cậu.
Lúc này, trong lòng Hiểu Hiểu chỉ nghĩ đến một việc, đó là chủ nhân mới không thích mình!
Hiểu Hiểu không ngốc, dù trước đó tai bị bịt kín nên không thể nghe được Nghiêm Quân cùng Hách Vân Sanh đối thoại, nhưng vẫn có thể nhận thức hai người bọn họ là đang có xích mích, cái này cậu có thể nhận ra rõ ràng nha.
Cậu không phải nghe không hiểu, chỉ là đối mặt với tình cảnh này, thật không biết phải làm cái gì tiếp nữa.
Hiểu Hiểu cuối cùng biết được tại sao Hách Vân Sanh không cho cậu một tia chú ý, thậm chí là né tránh, không cho cậu hôn.
___ Bởi vì, Hách Vân Sanh căn bản không muốn thu nhận cậu!
Không có mừng rỡ, không có dục vọng, cậu chính là bị Nghiêm Quân ngang ngạnh kín đáo đưa cho Hách Vân Sanh!
Hiểu Hiểu chặt chẽ cắn cắn môi mình, cúi đầu thật thấp không có biểu lộ gì.
Hiểu Hiểu yên lặng chờ đợi. Cậu cũng không biết cậu đang chờ đợi cái gì, có lẽ là chờ chủ nhân mới không muốn thu nhận mình, sẽ ném mình đi…. đến một góc tối tăm nào đó mặc cho cậu tự sanh tự diệt.
Việc duy nhất mà cậu có thể làm bây giờ, cũng chỉ là chờ đợi phán quyết cuối cùng của chủ nhân mới mà thôi.
Cậu…. cái gì cũng không làm được, chỉ có thể duy trì trầm mặc.
“Nếu cậu đã suy nghĩ cẩn thận mà hiểu rõ rồi, vẫn tiếp tục sa đọa, là chính cậu đang tự hủy hoại cả đời mình đấy!”
Hách Vân Sanh vì bị Nghiêm Quân chiếm được tiện nghi, nên đối với Hiểu Hiểu giận cá chém thớt, càng lúc càng hăng say mà bắt đầu răng dạy,… lời nói cũng đặc biệt thấm thía hơn ” Nếu cậu đã nghĩ kĩ lời tôi vừa nói…, tôi có thể cho cậu một số tiền để cậu tự gây dựng sự nghiệp, một số tiền thật sự sẽ đảm bảo đủ cho cậu lập nghiệp! Tôi tin tưởng chỉ cần cậu cố gắng, nhất định có thể thoát khỏi vực sâu tối tăm này, tạo nên một khoảng trời trong xanh thuộc về mình…”
Hiểu Hiểu vẫn cúi đầu không nói lời nào, Nghiêm Quân cũng có vẻ không vui, hắn vỗ lên ghế sô pha cắt đứt Hách Vân Sanh vẫn đang định lải nhải ” Anh đã nói đủ chưa Hách Vân Sanh! Tôi nhờ anh chiếu cố một tên nhóc có khó đến vậy không? Tôi lại không phải không có tiền, nếu cậu ta có thể sống một mình tôi cần gì phiền đến anh? Là anh em thì anh mau thu xếp gọn gàng dứt điểm, lề mề như vậy đáng là nam nhân sao?”
Hách Vân Sanh liền á khẩu.
Theo lý thuyết thì chỉ dựa vào mặt mũi Nghiêm Quân, đừng nói là bảo anh dưỡng một nam nhân, cho dù là một đám người anh cũng không thể nói cái gì được nha.
Thế nhưng, người nam nhân này là “Thiếu gia” đó!
Hách Vân Sanh nhịn không được nữa, anh cũng đã nhẫn nhịn cả buổi rồi, mặt nghẹn đỏ bừng bộc phát ra một câu “Là anh em thì không nên tìm đến cho tôi thứ kinh tởm này chứ!”
“Anh!” Nghiêm Quân lúc này bị cái người bảo thủ Hách Vân Sanh này chọc tức lên rồi, hắn “Vù” một cái đứng dậy từ sô pha, một mực kéo Hiểu Hiểu đang quỳ ở bên chân Hách Vân Sanh đứng lên.
Hiểu Hiểu không như mọi ngày đồng dạng thuận theo lực đạo Nghiêm Quân mà đứng lên, vẫn cúi đầu không nhúc nhích, im ắng mà phản kháng, làm cho Nghiêm Quân vốn chỉ dùng ba phần lực đạo mà không kéo được cậu lên vô cùng sửng sô.
Nghiêm Quân hừ lạnh một tiếng không kéo tay Hiểu Hiểu nữa, đột nhiên cười lạnh “Tốt! Tốt lắm! Cả hai đều rất tốt!”
” Thật sự là nô lệ của tôi đây sao, vừa mới đi khỏi tôi không lâu, lại học theo người khác phản kháng tôi? Bộ cậu không nhận ra chủ nhân mới của cậu không muốn tiếp nhận cậu sao? Cậu còn mặt dày mày dạn ở lỳ chỗ này làm gì nữa? Đợi người ta đuổi sao? Còn không mau….. đi theo tôi!”
Hiểu Hiểu chưa chịu đứng dây, cậu xoay người lại đối mặt với Nghiêm Quân, cúi người thật thấp nằm sấp xuống, tư thế hèn mọn kính cẩn nghe theo.
Hiểu Hiểu nói “Chủ nhân, Hiểu Hiểu thật xin lỗi ngài, Hiểu Hiểu đã trở thành vật vướng víu… Hiểu Hiểu biết rõ không có cách nào cầu xin ngài tha thứ, thế nhưng Hiểu Hiểu cũng không muốn chủ nhân vì Hiểu Hiểu phải khó xử như vậy…. Chủ nhân, ngài hãy……”
Hiểu Hiểu điều chỉnh cảm xúc một chút, đem nửa câu sau nói ra nguyên vẹn “Ngài hãy vứt bỏ Hiểu Hiểu đi!”
“Vứt bỏ?” Nghiêm Quân một cước đạp lên vai Hiểu Hiểu khiến cậu té xuống đất, bờ vai trắng nõn lập tức đỏ bừng một mảnh.
“Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ!”
Hiểu Hiểu không dám có một chút phản kháng, nhanh chóng khôi phục lại tư thế quỳ vừa nãy “Thỉnh chủ nhân bớt giận! Hiểu Hiểu biết sai rồi!”
Nghiêm Quân lại nhấc chân lên, nhưng lại không đạp xuống, dừng một chút, hắn thở dài, dùng chân nâng cằm Hiểu Hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị sớm đã lệ rơi đầy mặt, cậu thuận theo lực đạo mũi chân Nghiêm Quân ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mà tĩnh mịch nhìn về phía Nghiêm Quân.
Hiểu Hiểu không khống chế nổi mà lộ ra thần thái e ngại xinh đẹp cùng tuyệt vọng, cố kiên trì nói “Chủ nhân, xin ngài vứt bỏ Hiểu Hiểu đi mà! Như vậy, chủ nhân sẽ không vì Hiểu Hiểu không nghe lời mà phiền não nữa.”
Nghiêm Quân nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, tựa như đang xem xét trong những lời này có bao nhiêu phần thật lòng.
Hồi lâu sau Nghiêm Quân lại thở dài, mỏi mệt mà nói ” Đi thôi. Hiểu Hiểu, mau theo chủ nhân về thôi.”
Dứt lời, Nghiêm Quân xoay người rời đi, không nhìn đến Hách Vân Sanh, cũng không một lần nữa túm lấy Hiểu Hiểu mà kéo đi.
Hiểu Hiểu vẫn không nhúc nhích, cúi đầu thật thấp khóc không ra tiếng, ý muốn giảm bớt thanh âm uất nghẹn của mình.
Ngay lúc tay Nghiêm Quân chạm vào tay cằm ở cửa chính, Hách Vân Sanh vốn trầm mặc nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Cậu đi đi, cậu ta có thể ở lại.” Lời này như cũ vẫn không chút tình nguyện.
Hách Vân Sanh nhìn ra được, Nghiêm Quân có nỗi khổ tâm. Cho dù anh rất không muốn, vẫn phải thông cảm cho anh em chứ?!
Anh nói “Tôi đồng ý lưu cậu ta rồi.”
Nghiêm Quân tay run rẩy, không quay đầu lại.
“Hảo ca ca, tôi cũng sẽ không khiến anh quá khó xử. Anh trước hết giúp tôi chiếu cố cậu ta ba tháng đi.” Nghiêm Quân nói tiếp “Tôi sẽ một lần nữa tìm cho cậu ta một chủ nhân tốt, trong ba tháng này làm phiền anh chiếu cố cậu ta.”
Nghiêm Quân đối với Hiểu Hiểu nói “Hiểu Hiểu, vô luận hiện tại như thế nào, vô luận tương lai như thế nào, chỉ cần ở đây dù chỉ một ngày, Hách Vân Sanh chính là chủ nhân của cậu, cậu phải nghe lời anh ta, có biết không?”
“Vâng, Hiểu Hiểu nhất định nghe lời Hách chủ nhân nói mà…, xin chủ nhân yên tâm!” Hiểu Hiểu thanh âm mang theo nghẹn ngào, cũng mang theo tâm trạng mừng rỡ vì sẽ được lưu lại chứ không bị vứt bỏ, đối với tương lai là không hiểu nên hy vọng cùng kiên trì hay là gì khác nữa.
Tuy nhiên cũng chỉ có ba tháng, nhưng chủ nhân chính là chủ nhân, ba tháng là chủ nhân, thì cũng chính là chủ nhân a! Ít nhất trong ba tháng này, cậu sẽ không lưu lạc đầu đường, sẽ không phải nằm dưới thân vạn người.
Nghiêm Quân thoả mãn gật đầu, cũng không quay đầu lại kéo cửa ra đi.
Hách Vân Sanh ngồi ở ghế sô pha bên trong, nhìn nhìn cửa phòng đã đóng chặt, lại nhìn một chút khắp nơi trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người, dùng sức mà bới bới lung tung mái tóc đã sớm mất trật tự, thở dài một hơi.
Hiểu Hiểu quỳ quay qua hướng tới Hách Vân Sanh, đầu cúi xuống thật thấp, mang theo cảm kích “Hiểu Hiểu cảm tạ Hách chủ nhân đã thu nhận, Hiểu Hiểu nhất định sẽ nghe lời, Hiểu Hiểu sẽ cố gắng làm cho chủ nhân vui lòng.”
Ngẩng đầu, vệt nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thể nói là tuyệt sắc, mang theo vẻ nịnh nọt khả ái tươi cười, khiến người yêu thích nha.
Hách Vân Sanh ngây ngẩn cả người, đáy lòng không hiểu sao xuất hiện một loại thương cảm, nhưng rất nhanh liền bị chính mình đè xuống, mày khẽ nhíu lại, người này mang theo ngữ khí mềm mại đến chán ghét.
Bất đắc dĩ mà phất phất tay, Hách Vân Sanh chỉ vào căn phòng duy nhất bên cạnh phòng mình nói ” Thôi đi, cậu trước ở chỗ đó đi.”
Lắc đầu, Hách Vân Sanh từ trên ghế sô pha đứng lên, bước những bước mệt mỏi đi về phòng của mình.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đáng thương bị người ta dùng sức mà đóng lại, mang theo âm hưởng không có chỗ phát tiết mà đinh tai nhức óc.
Thế giới, khôi phục lại yên tĩnh. Hiểu Hiểu vẫn quỳ nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cậu tràn ngập cảm kích mà nhìn cánh cửa đã đóng chặt hồi lâu, mới đứng lên đi vào gian phòng Hách Vân Sanh phân cho cậu.
Tuy bình thường rất ít khi có khách đến, nhưng dựa theo thói quen của đại đa số có thói quen sẽ tổng an bài một hoặc mấy phòng dành cho khách, để chuẩn bị những tình huống bất ngờ.
Giờ phút này, việc đó có vẻ phát huy công dụng, nếu không với sự chán ghét của Hách Vân Sanh đối với Hiểu Hiểu, có đánh chết cũng nhất định không ngủ chung phòng với cậu.
Tuy nói là phòng khách, nhưng đồ dùng ở đây lại rất đầy đủ, cả phòng không có đến một hạt bụi, chứng tỏ mỗi ngày đều có người quét dọn, nên chỉ cần dọn vào là ở được ngay.
Hiểu Hiểu rất ưa thích gian phòng này, giường đôi vô cùng rộng rãi, nệm mềm mại, nằm lên nó hẳn là sẽ rất thoải mái và dễ chịu a.
Hiểu Hiểu yêu cầu không cao, cậu chỉ cần một nơi nghỉ ngơi là đã đủ thỏa mãn rồi.
Ngoài ý muốn được đãi ngộ tốt như vậy, Hiểu Hiểu không khống chế được mà từ trong nội tâm dáng lên niềm vui sướng. Khóe miệng cậu mang theo nụ cười, nằm chết dí trên giường đem chăn mỏng trùm lên kín mít, một bên cầu nguyện có thể lấy lòng chủ nhân càng sớm càng tốt, một bên bắt đầu chìm vào giấc ngủ
Dừng một chút, Nghiêm Quân lại bỏ thêm một câu ” Là Hách chủ nhân đó!!!!! Còn không mau đi qua gặp chủ nhân tốt của cậu đi.”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Quân cười đến quỷ dị, lại nhìn một chút sắc mặt rõ ràng rất không tốt của Hách Vân Sanh, người đó liền cúi đầu, căn bản không có liếc nhìn cậu một cái.
Hiểu Hiểu có một loại cảm giác, tựa hồ tư thái cùng hình dạng xuất sắc của mình, căn bản không một chút giá trị gì đối với chủ nhân mới.
” Đi qua!” Nghiêm Quân thúc giục nói.
” Vâng, Nghiêm tiên sinh.” Hiểu Hiều cúi đầu, sửa lại xưng hô đối với
Nghiêm Quân, một lần nữa kính cẩn nghe theo, hạ thấp thân thể nằm sấp xuống, bò về hướng tân chủ nhân Hách Vân Sanh, dùng tư thái hèn mọn khuất nhục để biểu hiện sự tuyệt đối nghe theo với tân chủ nhân
Khoảng cách khá ngắn, chỉ một vài cái liền bò tới, Hiểu Hiểu không thể nói trong tâm là đang có cảm xúc gì.
Yêu thích hoặc là bài xích, cái này cũng không đến phiên cậu nói, cậu chỉ có thể hèn mọn như vậy để nịnh nọt tân chủ nhân thôi.
Hiểu Hiểu đè xuống nửa người trên, đem bờ môi nhợt nhạt của chính mình hướng đến ngón chân Hách Vân Sanh, một bên nhu thuận gọi ” Hiểu Hiểu bái kiến Hách Chủ nhân.”
Mắt thấy môi cậu ta sắp hôn đến ngón chân mình để hoàn thành nghi lễ, không nghĩ đến Hách Vân Sanh đột nhiên thu chân lại, kết thúc một màn chướng mắt này.
Có thể sợ Hiểu Hiểu sẽ làm tiếp cái điều quái dị khi nãy, liền dứt khoát để chân lên ghế sô pha, hừ một tiếng, không thèm nói gì.
“Ôi!!!” Nghiêm Quân nhìn tư thế hai người, cười hì hì hòa giải “Gọi cái gì chủ nhân tốt a, cảm tình của Hiểu Hiểu với anh xem ra rất tốt!? Tôi vậy mà chưa từng được gọi qua là chủ nhân tốt đấy!?Anh em à, anh rất may mắn a!”
Nghiêm Quân lại đối với Hiều Hiểu nói ” Chủ nhân mới của cậu không hiểu những quy tắc này, cậu chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng, những cái khác không cần phải làm.”
Hiểu Hiểu bởi vì chủ nhân mới toàn thân tỏa ra khí tức kháng cự đang không biết phải làm sao, nghe thấy Nghiêm Quân trêu chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt lập tức đỏ ửng, muốn giải thích lại không thể.
Chủ nhân không để tên đầy tớ như mình vào mắt, vì thế, Hiểu Hiểu ngoài bộ dạng cung kính thì chính là xấu hổ mà chấp nhận.
Hách Vân Sanh bị cưỡng ép phải tiếp nhận lấy một người, nhẫn nhịn một bụng hờn dỗi không có chỗ để phát tiết, trông thấy bộ dáng thẹn thùng kia của Hiểu Hiểu, thoáng cái hỏa khí liền bốc lên đầy đầu.
“May mắn? May mắn cái rắm! Tôi đây chính là người không may mắn đấy, nếu cậu hâm mộ đến vậy thì mau mang người đi đi, Hách Vâm Sanh tôi không có phúc để hưởng a! Còn cậu kia…”
Hách Vân Sanh quay qua chỉ vào Hiểu Hiểu vẫn đang quỳ gối bên chân mình, quát “Cậu là có tay có chân đấy, ngoại trừ chỉ biết nằm dưới thân nam nhân đong đưa cái mông mời gọi người khác chơi mình, cậu còn biết làm gì nữa không? Mẹ cậu sinh cậu ra không phải là để cho người ta cưỡi cậu, nếu cậu vẫn còn sót lại một chút tôn nghiêm…. hãy thoát khỏi thân phận hiện tại, bắt đầu làm lại cuộc đời đi.”
Hách Vân Sanh tuy nói lời rất nặng, nhưng đều lại rất hợp tình hợp lý, làm cho người khác không cách nào phản bác được.
Hách Vân Sanh cả đời xem thường nhất chỉnh là loại tạp chủng không chịu tự lực cánh sinh, cũng chẳng phải là tàn phế gì, dựa vào cái gì bắt người khác phải nuôi chứ?
Chỉ là anh không biết, Hiểu Hiểu so với người bình thường, đúng thật là nửa tàn phế!
Những gì Hiểu Hiểu biết từ khi nhận thức là phải làm sao lấy được lòng nam nhân, nếu để Hiểu Hiểu tự sống, không phải bị đói chết, thì cũng sẽ lại một lần nữa bị lừa bán đi.
Đến cuối cùng, cũng chính là nằm dưới thân một người nam nhân khác. Có điều không biết là dưới một người hay cả một đám người tàn bạo mà thôi
Có lẽ là có thể nói rằng, việc Hiểu Hiểu nịnh nọt chủ nhân chính là một loại thủ đoạn để được bao dưỡng đi. Nhưng là…. những đạo lý này, căn bản Hiểu Hiểu không ý thức được bản thân làm vậy không đúng ở chỗ nào, đây chính do là cuộc sống đã dạy cậu.
Lúc này, trong lòng Hiểu Hiểu chỉ nghĩ đến một việc, đó là chủ nhân mới không thích mình!
Hiểu Hiểu không ngốc, dù trước đó tai bị bịt kín nên không thể nghe được Nghiêm Quân cùng Hách Vân Sanh đối thoại, nhưng vẫn có thể nhận thức hai người bọn họ là đang có xích mích, cái này cậu có thể nhận ra rõ ràng nha.
Cậu không phải nghe không hiểu, chỉ là đối mặt với tình cảnh này, thật không biết phải làm cái gì tiếp nữa.
Hiểu Hiểu cuối cùng biết được tại sao Hách Vân Sanh không cho cậu một tia chú ý, thậm chí là né tránh, không cho cậu hôn.
___ Bởi vì, Hách Vân Sanh căn bản không muốn thu nhận cậu!
Không có mừng rỡ, không có dục vọng, cậu chính là bị Nghiêm Quân ngang ngạnh kín đáo đưa cho Hách Vân Sanh!
Hiểu Hiểu chặt chẽ cắn cắn môi mình, cúi đầu thật thấp không có biểu lộ gì.
Hiểu Hiểu yên lặng chờ đợi. Cậu cũng không biết cậu đang chờ đợi cái gì, có lẽ là chờ chủ nhân mới không muốn thu nhận mình, sẽ ném mình đi…. đến một góc tối tăm nào đó mặc cho cậu tự sanh tự diệt.
Việc duy nhất mà cậu có thể làm bây giờ, cũng chỉ là chờ đợi phán quyết cuối cùng của chủ nhân mới mà thôi.
Cậu…. cái gì cũng không làm được, chỉ có thể duy trì trầm mặc.
“Nếu cậu đã suy nghĩ cẩn thận mà hiểu rõ rồi, vẫn tiếp tục sa đọa, là chính cậu đang tự hủy hoại cả đời mình đấy!”
Hách Vân Sanh vì bị Nghiêm Quân chiếm được tiện nghi, nên đối với Hiểu Hiểu giận cá chém thớt, càng lúc càng hăng say mà bắt đầu răng dạy,… lời nói cũng đặc biệt thấm thía hơn ” Nếu cậu đã nghĩ kĩ lời tôi vừa nói…, tôi có thể cho cậu một số tiền để cậu tự gây dựng sự nghiệp, một số tiền thật sự sẽ đảm bảo đủ cho cậu lập nghiệp! Tôi tin tưởng chỉ cần cậu cố gắng, nhất định có thể thoát khỏi vực sâu tối tăm này, tạo nên một khoảng trời trong xanh thuộc về mình…”
Hiểu Hiểu vẫn cúi đầu không nói lời nào, Nghiêm Quân cũng có vẻ không vui, hắn vỗ lên ghế sô pha cắt đứt Hách Vân Sanh vẫn đang định lải nhải ” Anh đã nói đủ chưa Hách Vân Sanh! Tôi nhờ anh chiếu cố một tên nhóc có khó đến vậy không? Tôi lại không phải không có tiền, nếu cậu ta có thể sống một mình tôi cần gì phiền đến anh? Là anh em thì anh mau thu xếp gọn gàng dứt điểm, lề mề như vậy đáng là nam nhân sao?”
Hách Vân Sanh liền á khẩu.
Theo lý thuyết thì chỉ dựa vào mặt mũi Nghiêm Quân, đừng nói là bảo anh dưỡng một nam nhân, cho dù là một đám người anh cũng không thể nói cái gì được nha.
Thế nhưng, người nam nhân này là “Thiếu gia” đó!
Hách Vân Sanh nhịn không được nữa, anh cũng đã nhẫn nhịn cả buổi rồi, mặt nghẹn đỏ bừng bộc phát ra một câu “Là anh em thì không nên tìm đến cho tôi thứ kinh tởm này chứ!”
“Anh!” Nghiêm Quân lúc này bị cái người bảo thủ Hách Vân Sanh này chọc tức lên rồi, hắn “Vù” một cái đứng dậy từ sô pha, một mực kéo Hiểu Hiểu đang quỳ ở bên chân Hách Vân Sanh đứng lên.
Hiểu Hiểu không như mọi ngày đồng dạng thuận theo lực đạo Nghiêm Quân mà đứng lên, vẫn cúi đầu không nhúc nhích, im ắng mà phản kháng, làm cho Nghiêm Quân vốn chỉ dùng ba phần lực đạo mà không kéo được cậu lên vô cùng sửng sô.
Nghiêm Quân hừ lạnh một tiếng không kéo tay Hiểu Hiểu nữa, đột nhiên cười lạnh “Tốt! Tốt lắm! Cả hai đều rất tốt!”
” Thật sự là nô lệ của tôi đây sao, vừa mới đi khỏi tôi không lâu, lại học theo người khác phản kháng tôi? Bộ cậu không nhận ra chủ nhân mới của cậu không muốn tiếp nhận cậu sao? Cậu còn mặt dày mày dạn ở lỳ chỗ này làm gì nữa? Đợi người ta đuổi sao? Còn không mau….. đi theo tôi!”
Hiểu Hiểu chưa chịu đứng dây, cậu xoay người lại đối mặt với Nghiêm Quân, cúi người thật thấp nằm sấp xuống, tư thế hèn mọn kính cẩn nghe theo.
Hiểu Hiểu nói “Chủ nhân, Hiểu Hiểu thật xin lỗi ngài, Hiểu Hiểu đã trở thành vật vướng víu… Hiểu Hiểu biết rõ không có cách nào cầu xin ngài tha thứ, thế nhưng Hiểu Hiểu cũng không muốn chủ nhân vì Hiểu Hiểu phải khó xử như vậy…. Chủ nhân, ngài hãy……”
Hiểu Hiểu điều chỉnh cảm xúc một chút, đem nửa câu sau nói ra nguyên vẹn “Ngài hãy vứt bỏ Hiểu Hiểu đi!”
“Vứt bỏ?” Nghiêm Quân một cước đạp lên vai Hiểu Hiểu khiến cậu té xuống đất, bờ vai trắng nõn lập tức đỏ bừng một mảnh.
“Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ!”
Hiểu Hiểu không dám có một chút phản kháng, nhanh chóng khôi phục lại tư thế quỳ vừa nãy “Thỉnh chủ nhân bớt giận! Hiểu Hiểu biết sai rồi!”
Nghiêm Quân lại nhấc chân lên, nhưng lại không đạp xuống, dừng một chút, hắn thở dài, dùng chân nâng cằm Hiểu Hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị sớm đã lệ rơi đầy mặt, cậu thuận theo lực đạo mũi chân Nghiêm Quân ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mà tĩnh mịch nhìn về phía Nghiêm Quân.
Hiểu Hiểu không khống chế nổi mà lộ ra thần thái e ngại xinh đẹp cùng tuyệt vọng, cố kiên trì nói “Chủ nhân, xin ngài vứt bỏ Hiểu Hiểu đi mà! Như vậy, chủ nhân sẽ không vì Hiểu Hiểu không nghe lời mà phiền não nữa.”
Nghiêm Quân nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, tựa như đang xem xét trong những lời này có bao nhiêu phần thật lòng.
Hồi lâu sau Nghiêm Quân lại thở dài, mỏi mệt mà nói ” Đi thôi. Hiểu Hiểu, mau theo chủ nhân về thôi.”
Dứt lời, Nghiêm Quân xoay người rời đi, không nhìn đến Hách Vân Sanh, cũng không một lần nữa túm lấy Hiểu Hiểu mà kéo đi.
Hiểu Hiểu vẫn không nhúc nhích, cúi đầu thật thấp khóc không ra tiếng, ý muốn giảm bớt thanh âm uất nghẹn của mình.
Ngay lúc tay Nghiêm Quân chạm vào tay cằm ở cửa chính, Hách Vân Sanh vốn trầm mặc nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Cậu đi đi, cậu ta có thể ở lại.” Lời này như cũ vẫn không chút tình nguyện.
Hách Vân Sanh nhìn ra được, Nghiêm Quân có nỗi khổ tâm. Cho dù anh rất không muốn, vẫn phải thông cảm cho anh em chứ?!
Anh nói “Tôi đồng ý lưu cậu ta rồi.”
Nghiêm Quân tay run rẩy, không quay đầu lại.
“Hảo ca ca, tôi cũng sẽ không khiến anh quá khó xử. Anh trước hết giúp tôi chiếu cố cậu ta ba tháng đi.” Nghiêm Quân nói tiếp “Tôi sẽ một lần nữa tìm cho cậu ta một chủ nhân tốt, trong ba tháng này làm phiền anh chiếu cố cậu ta.”
Nghiêm Quân đối với Hiểu Hiểu nói “Hiểu Hiểu, vô luận hiện tại như thế nào, vô luận tương lai như thế nào, chỉ cần ở đây dù chỉ một ngày, Hách Vân Sanh chính là chủ nhân của cậu, cậu phải nghe lời anh ta, có biết không?”
“Vâng, Hiểu Hiểu nhất định nghe lời Hách chủ nhân nói mà…, xin chủ nhân yên tâm!” Hiểu Hiểu thanh âm mang theo nghẹn ngào, cũng mang theo tâm trạng mừng rỡ vì sẽ được lưu lại chứ không bị vứt bỏ, đối với tương lai là không hiểu nên hy vọng cùng kiên trì hay là gì khác nữa.
Tuy nhiên cũng chỉ có ba tháng, nhưng chủ nhân chính là chủ nhân, ba tháng là chủ nhân, thì cũng chính là chủ nhân a! Ít nhất trong ba tháng này, cậu sẽ không lưu lạc đầu đường, sẽ không phải nằm dưới thân vạn người.
Nghiêm Quân thoả mãn gật đầu, cũng không quay đầu lại kéo cửa ra đi.
Hách Vân Sanh ngồi ở ghế sô pha bên trong, nhìn nhìn cửa phòng đã đóng chặt, lại nhìn một chút khắp nơi trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người, dùng sức mà bới bới lung tung mái tóc đã sớm mất trật tự, thở dài một hơi.
Hiểu Hiểu quỳ quay qua hướng tới Hách Vân Sanh, đầu cúi xuống thật thấp, mang theo cảm kích “Hiểu Hiểu cảm tạ Hách chủ nhân đã thu nhận, Hiểu Hiểu nhất định sẽ nghe lời, Hiểu Hiểu sẽ cố gắng làm cho chủ nhân vui lòng.”
Ngẩng đầu, vệt nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thể nói là tuyệt sắc, mang theo vẻ nịnh nọt khả ái tươi cười, khiến người yêu thích nha.
Hách Vân Sanh ngây ngẩn cả người, đáy lòng không hiểu sao xuất hiện một loại thương cảm, nhưng rất nhanh liền bị chính mình đè xuống, mày khẽ nhíu lại, người này mang theo ngữ khí mềm mại đến chán ghét.
Bất đắc dĩ mà phất phất tay, Hách Vân Sanh chỉ vào căn phòng duy nhất bên cạnh phòng mình nói ” Thôi đi, cậu trước ở chỗ đó đi.”
Lắc đầu, Hách Vân Sanh từ trên ghế sô pha đứng lên, bước những bước mệt mỏi đi về phòng của mình.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đáng thương bị người ta dùng sức mà đóng lại, mang theo âm hưởng không có chỗ phát tiết mà đinh tai nhức óc.
Thế giới, khôi phục lại yên tĩnh. Hiểu Hiểu vẫn quỳ nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cậu tràn ngập cảm kích mà nhìn cánh cửa đã đóng chặt hồi lâu, mới đứng lên đi vào gian phòng Hách Vân Sanh phân cho cậu.
Tuy bình thường rất ít khi có khách đến, nhưng dựa theo thói quen của đại đa số có thói quen sẽ tổng an bài một hoặc mấy phòng dành cho khách, để chuẩn bị những tình huống bất ngờ.
Giờ phút này, việc đó có vẻ phát huy công dụng, nếu không với sự chán ghét của Hách Vân Sanh đối với Hiểu Hiểu, có đánh chết cũng nhất định không ngủ chung phòng với cậu.
Tuy nói là phòng khách, nhưng đồ dùng ở đây lại rất đầy đủ, cả phòng không có đến một hạt bụi, chứng tỏ mỗi ngày đều có người quét dọn, nên chỉ cần dọn vào là ở được ngay.
Hiểu Hiểu rất ưa thích gian phòng này, giường đôi vô cùng rộng rãi, nệm mềm mại, nằm lên nó hẳn là sẽ rất thoải mái và dễ chịu a.
Hiểu Hiểu yêu cầu không cao, cậu chỉ cần một nơi nghỉ ngơi là đã đủ thỏa mãn rồi.
Ngoài ý muốn được đãi ngộ tốt như vậy, Hiểu Hiểu không khống chế được mà từ trong nội tâm dáng lên niềm vui sướng. Khóe miệng cậu mang theo nụ cười, nằm chết dí trên giường đem chăn mỏng trùm lên kín mít, một bên cầu nguyện có thể lấy lòng chủ nhân càng sớm càng tốt, một bên bắt đầu chìm vào giấc ngủ