Hách Vân Sanh ngày hôm qua mang hết công việc đem về nhà, vốn ý định ở nhà làm xong đấy, kết quả Hiểu Hiểu lại sinh bệnh, làm trì trễ mọi thứ. Cho nên hôm nay vừa đến công ty, liền chân không chạm đất mà bề bộn đến loạn thất bát tao.
Mãi tận bốn giờ chiều, anh mới giải quyết ổn thỏa tất cả mọi việc, kiểm duyệt thêm một vài tài liệu, liền đến giờ tan sở. Hách Vân Sanh thu thập lại đồ đạc, cũng như mọi nhân viên dưới quyền rời khỏi công ty.
Cái tình cảnh này đã dọa cả đám nhân viên Hách thị sợ ngây người, Hách tổng nổi tiếng là người cuồng công việc, sao lại có thể tan tầm đúng giờ chứ, đã vậy lại liên tiếp hai ngày a?
Hách Vân Sanh tỏ ra hờ hững với những ánh mắt quái dị kia, trực tiếp đến hầm để xe lấy xe, tranh thủ trước giờ cao điểm mà thuận lợi về đến nhà.
Trước sau như một, vừa mở cửa liền ngửi thấy được mùi cơm chín.
“Hiểu Hiểu, buổi trưa hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?” – Hách Vân Sanh đá rơi giày xuống, lên tiếng hỏi.
Hiểu Hiểu tiếp nhận cặp công văn trong tay Hách Vân Sanh, nhu thuận mà trả lời: “Có, chủ nhân, Hiểu Hiểu buổi trưa hôm nay ăn mì tương ạ.”
Hách Vân Sanh híp mắt, từ chối cho ý kiến, rửa sạch tay rồi trực tiếp ngồi vào bàn ăn, đợi Hiểu Hiểu dọn cơm. Anh hôm nay làm việc không ngừng, đã sớm đói đến ngực dán được vào lưng luôn rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Hách Vân Sanh kiểm tra một chút nhiệt độ cơ thể cùng chỗ bị trầy da bên đùi của Hiểu Hiểu, xác nhận không có vấn đề gì, liền đến thư phòng mà bản thần rất ít dùng để tiếp tục công tác của ngày hôm nay.
Hiểu Hiểu thu dọn gọn gàng và rửa sạch bát đũa, sau đó rửa một ít hoa vỏ, gọt vỏ rồi cắt thành nhiều miếng nhỏ đặt ở trong mâm, lấy thêm một ly nước chanh vừa mới ép đi đến thư phòng. Vốn thời điểm chủ nhân làm việc, cậu không được phép quấy rầy, thế nhưng mà Hiểu Hiểu lại không muốn đi ra, vì vậy cậu đi đến phía sau Hách Vân Sanh, tại trên vai và lưng Hách Vân Sanh chậm rãi vuốt vuốt đánh đánh qua lại.
Hách Vân Sanh mệt mỏi cả ngày, bị Hiểu Hiểu dùng lực vừa phải xoa bóp vài cái, cơ bắp một mực căng cứng đều thả lỏng dần, anh không khỏi hoạt động bả vai một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ bên kia, “Bên này cũng muốn.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nghe lời mà dời qua bên kia, tiếp tục mát xa.
Hách Vân Sanh cũng không biết Hiểu Hiểu đã “làm việc” bao lâu, lúc hoàn tất những hạng mục quan trọng nhất mới ngẩng đầu lên, anh vẫn có thể cảm giác được độ mạnh yếu ổn định ở phía sau, không khỏi duỗi tay đè chặt tay Hiểu Hiểu lại, đau lòng nói: “Không cần đấm bóp nữa, nếu cảm thấy mệt, hay buồn ngủ thì em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Hiểu Hiểu không mệt.”- Hiểu Hiểu nói như thế, hiển nhiên Hách Vân Sanh sẽ không tin, thế là Hiểu Hiểu sửa lại lời nói, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu muốn ở cùng ngài.”
Hách Vân Sanh cười cười, nói: “Vậy thì lấy ghế tới đây ngồi, cũng không thể đứng mãi được, nếu nhàm chán thì mở máy tính lên chơi.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu gật gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu cầm một cái gối ôm trở vào, đặt ở bên chân Hách Vân Sanh, chính mình quỳ đi lên đó.
Hách Vân Sanh cười khổ, “Em sao lại thích qùy như thế?”
Hiểu Hiểu rũ hàng mi dài xuống, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu quen rồi.”
“Haizzz, tùy em vậy.”- Hiểu Hiểu tại dưới đùi có lót gối êm, như vậy sẽ không đả thương đến đầu gối, Hách Vân Sanh cũng yên tâm Hiểu Hiểu không xảy ra vấn đề gì. Anh nghĩ, chờ một lát khi Hiểu Hiểu thấy nhàm chán, chính mình sẽ bắt đầu tìm cái gì đó để chơi thôi.
Hách Vân Sanh lại nghĩ sai rồi, Hiểu Hiểu là tình nô chỉ sống vì chủ nhân, ngoại trừ vây lấy chủ nhân, cậu cũng không có bất cứ chuyện gì có thể chơi cũng như làm thú vui được.
Vì lẽ đó Hách Vân Sanh mất tập trung mà đợi cả buổi, không có đợi nổi đến lúc Hiểu Hiểu đứng dậy ly khai, ngược lại trên đùi ngày một nặng đi, nguyên nhân chính là Hiểu Hiểu đang gối đầu lên trên đùi của anh a.
“Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi.” – Hách Vân Sanh nói.
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không mệt.”
Hách Vân Sanh giả bộ nghiêm nghị sắc mặt, cứng rắn nói, “Em ngày hôm qua vừa phát bệnh, hôm nay lại không có nghỉ ngơi, làm sao mà không mệt chứ?!”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hách Vân Sanh, nghiêm túc nói: “Hiểu Hiểu sẽ chờ chủ nhân.”
“Hôm nay tôi phải giải quyết xong hết những tài liệu này, mới có thể nghỉ ngơi được.”- Hách Vân Sanh giải thích với Hiểu Hiểu, thế nhưng Hiểu Hiểu vẫn là một câu nói kia:”Hiểu Hiểu đợi chủ nhân.”
Hách Vân Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài một hơi, tùy ý để Hiểu Hiểu đợi, anh cố gắng tập trung vào công việc, tận lực xử lý công việc thật nhanh.
Hách Vân Sanh mặc dù căng cứng đại não, nhưng vẫn không có cách nào đem toàn bộ tinh lực hoàn toàn tập trung được, khiến cho hiệu suất công việc không đạt như mong muốn, mãi đến tận chín giờ rưỡi mới làm xong, anh khẽ duỗi cái lưng mệt mỏi.
Hiểu Hiểu dường như ngay lập tức đứng lên đi về phía sau anh, đấm bóp lưng cùng bả vai cho anh.
“Tôi thấy em cả buổi không có cử động, còn tưởng rằng em đã ngủ rồi đấy.”- Hách Vân Sanh ngửa đầu nhìn Hiểu Hiểu, trêu ghẹo nói.
Hiểu Hiểu có vẻ không biết Hách Vân Sanh đang đùa giỡn với cậu, nghiêm túc trả lời: “Chủ nhân chưa nghỉ ngơi, Hiểu Hiểu sẽ không được ngủ.”
Hách Vân Sanh nhíu mày, không biết phải nói Hiểu Hiểu quá mức ngây ngô, hay là đối với có những quy củ quái dị kia đặc biệt tuân thủ nghiêm ngặt tới mức quá hồ đồ. Anh giả bộ tức giận mà cú nhẹ vào trán Hiểu Hiểu, nói: “Tôi sớm muộn gì cũng sẽ dạy dỗ lại em!”
“Hiểu Hiểu làm không tốt ở chỗ nào, kính xin chủ nhân dạy bảo.”- Hiểu Hiểu nói.
Hách Vân Sanh vô lực mà gục đầu xuống, đột nhiên xoay người đem Hiểu Hiểu ôm ngang lên.
Hiểu Hiểu không có phòng bị, đột nhiên bị Hách Vân Sanh tập kích, hoảng sợ kinh hô lên, biểu lộ cũng trở nên phong phú hơn.
Hách Vân Sanh thoải mái cười to, “Đi, đi ngủ.” – Anh ôm Hiểu Hiểu đến phòng tắm của mình, để Hiểu Hiểu tắm trước, còn bản thân thì ở trên giường mở điện thoại xem tin tức, chờ Hiểu Hiểu đi ra.
Hách Vân Sanh mặc dù không phải là người có bệnh khiết phích, nhưng vì anh muốn Hiểu Hiểu ngủ cùng với mình, đề phòng tình huống chính mình không khống chế nổi thú tính, anh liền tự giác muốn ngâm mình trong bồn tắm tẩy sửa thật sạch sẽ. Thế nhưng thẳng đến nửa giờ sau, khi anh từ phòng tắm bước ra, trông thấy tình cảnh trên giường, cơ hồ sắp nhịn không được xúc động ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Hiểu Hiểu không có ngoan ngoãn nằm ngủ say như Hách Vân Sanh suy nghĩ, trái lại vô cùng tỉnh táo mà quỳ ở trên giường, cả người vỏn vẹn một kiện áo sơmi rộng thùng thình, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn mê người.
Hách Vân Sanh cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, anh cố lừa mình dối người, không dám nhìn thẳng vào ý đồ của Hiểu Hiểu, giả bộ cái gì cũng không biết mà bò lên giường, cảm thán nói: “Hôm nay bận rộn cả ngày, thật đúng là mệt chết tôi rồi, Hiểu Hiểu, em cũng mau ngủ đi.”
“Chủ nhân, có cần Hiểu Hiểu giúp ngài làm mát xa toàn thân hay không?”- Hiểu Hiểu hỏi.
“Không cần, ngủ đi.”- Hách Vân Sanh vươn cánh tay ra, “Lại đây.”
Hiểu Hiểu ngừng một chút, rồi cũng nhu thuận tiến vào trong ngực Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu thật giống như vô hại, lên tiếng cảnh cáo: “Đầu tiên nói trước nhé, hôm nay em không được câu dẫn tôi nữa đấy!”
Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu, “Hiểu Hiểu đã biết, chủ nhân.”
Sau khi đạt được lời cam đoan, Hách Vân Sanh cong khóe môi, “Bất quá, hôn ngủ ngon thì được.”
Hiểu Hiểu nhìn bờ môi gần ngay trước mắt, do dự ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên đó.
Hách Vân Sanh thỏa mãn nhoẻn miệng cười, đưa tay tắt đèn ở đầu giường,nhẹ nói: “Ngủ ngon.”
Sau một hồi lâu, thời điểm Hách Vân Sanh sắp đi vào giấc ngủ, mới nghe được Hiểu Hiểu đáp lại.
“… Chủ nhân, ngủ ngon.”
Mãi tận bốn giờ chiều, anh mới giải quyết ổn thỏa tất cả mọi việc, kiểm duyệt thêm một vài tài liệu, liền đến giờ tan sở. Hách Vân Sanh thu thập lại đồ đạc, cũng như mọi nhân viên dưới quyền rời khỏi công ty.
Cái tình cảnh này đã dọa cả đám nhân viên Hách thị sợ ngây người, Hách tổng nổi tiếng là người cuồng công việc, sao lại có thể tan tầm đúng giờ chứ, đã vậy lại liên tiếp hai ngày a?
Hách Vân Sanh tỏ ra hờ hững với những ánh mắt quái dị kia, trực tiếp đến hầm để xe lấy xe, tranh thủ trước giờ cao điểm mà thuận lợi về đến nhà.
Trước sau như một, vừa mở cửa liền ngửi thấy được mùi cơm chín.
“Hiểu Hiểu, buổi trưa hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?” – Hách Vân Sanh đá rơi giày xuống, lên tiếng hỏi.
Hiểu Hiểu tiếp nhận cặp công văn trong tay Hách Vân Sanh, nhu thuận mà trả lời: “Có, chủ nhân, Hiểu Hiểu buổi trưa hôm nay ăn mì tương ạ.”
Hách Vân Sanh híp mắt, từ chối cho ý kiến, rửa sạch tay rồi trực tiếp ngồi vào bàn ăn, đợi Hiểu Hiểu dọn cơm. Anh hôm nay làm việc không ngừng, đã sớm đói đến ngực dán được vào lưng luôn rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Hách Vân Sanh kiểm tra một chút nhiệt độ cơ thể cùng chỗ bị trầy da bên đùi của Hiểu Hiểu, xác nhận không có vấn đề gì, liền đến thư phòng mà bản thần rất ít dùng để tiếp tục công tác của ngày hôm nay.
Hiểu Hiểu thu dọn gọn gàng và rửa sạch bát đũa, sau đó rửa một ít hoa vỏ, gọt vỏ rồi cắt thành nhiều miếng nhỏ đặt ở trong mâm, lấy thêm một ly nước chanh vừa mới ép đi đến thư phòng. Vốn thời điểm chủ nhân làm việc, cậu không được phép quấy rầy, thế nhưng mà Hiểu Hiểu lại không muốn đi ra, vì vậy cậu đi đến phía sau Hách Vân Sanh, tại trên vai và lưng Hách Vân Sanh chậm rãi vuốt vuốt đánh đánh qua lại.
Hách Vân Sanh mệt mỏi cả ngày, bị Hiểu Hiểu dùng lực vừa phải xoa bóp vài cái, cơ bắp một mực căng cứng đều thả lỏng dần, anh không khỏi hoạt động bả vai một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ bên kia, “Bên này cũng muốn.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nghe lời mà dời qua bên kia, tiếp tục mát xa.
Hách Vân Sanh cũng không biết Hiểu Hiểu đã “làm việc” bao lâu, lúc hoàn tất những hạng mục quan trọng nhất mới ngẩng đầu lên, anh vẫn có thể cảm giác được độ mạnh yếu ổn định ở phía sau, không khỏi duỗi tay đè chặt tay Hiểu Hiểu lại, đau lòng nói: “Không cần đấm bóp nữa, nếu cảm thấy mệt, hay buồn ngủ thì em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Hiểu Hiểu không mệt.”- Hiểu Hiểu nói như thế, hiển nhiên Hách Vân Sanh sẽ không tin, thế là Hiểu Hiểu sửa lại lời nói, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu muốn ở cùng ngài.”
Hách Vân Sanh cười cười, nói: “Vậy thì lấy ghế tới đây ngồi, cũng không thể đứng mãi được, nếu nhàm chán thì mở máy tính lên chơi.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu gật gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu cầm một cái gối ôm trở vào, đặt ở bên chân Hách Vân Sanh, chính mình quỳ đi lên đó.
Hách Vân Sanh cười khổ, “Em sao lại thích qùy như thế?”
Hiểu Hiểu rũ hàng mi dài xuống, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu quen rồi.”
“Haizzz, tùy em vậy.”- Hiểu Hiểu tại dưới đùi có lót gối êm, như vậy sẽ không đả thương đến đầu gối, Hách Vân Sanh cũng yên tâm Hiểu Hiểu không xảy ra vấn đề gì. Anh nghĩ, chờ một lát khi Hiểu Hiểu thấy nhàm chán, chính mình sẽ bắt đầu tìm cái gì đó để chơi thôi.
Hách Vân Sanh lại nghĩ sai rồi, Hiểu Hiểu là tình nô chỉ sống vì chủ nhân, ngoại trừ vây lấy chủ nhân, cậu cũng không có bất cứ chuyện gì có thể chơi cũng như làm thú vui được.
Vì lẽ đó Hách Vân Sanh mất tập trung mà đợi cả buổi, không có đợi nổi đến lúc Hiểu Hiểu đứng dậy ly khai, ngược lại trên đùi ngày một nặng đi, nguyên nhân chính là Hiểu Hiểu đang gối đầu lên trên đùi của anh a.
“Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi.” – Hách Vân Sanh nói.
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không mệt.”
Hách Vân Sanh giả bộ nghiêm nghị sắc mặt, cứng rắn nói, “Em ngày hôm qua vừa phát bệnh, hôm nay lại không có nghỉ ngơi, làm sao mà không mệt chứ?!”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hách Vân Sanh, nghiêm túc nói: “Hiểu Hiểu sẽ chờ chủ nhân.”
“Hôm nay tôi phải giải quyết xong hết những tài liệu này, mới có thể nghỉ ngơi được.”- Hách Vân Sanh giải thích với Hiểu Hiểu, thế nhưng Hiểu Hiểu vẫn là một câu nói kia:”Hiểu Hiểu đợi chủ nhân.”
Hách Vân Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài một hơi, tùy ý để Hiểu Hiểu đợi, anh cố gắng tập trung vào công việc, tận lực xử lý công việc thật nhanh.
Hách Vân Sanh mặc dù căng cứng đại não, nhưng vẫn không có cách nào đem toàn bộ tinh lực hoàn toàn tập trung được, khiến cho hiệu suất công việc không đạt như mong muốn, mãi đến tận chín giờ rưỡi mới làm xong, anh khẽ duỗi cái lưng mệt mỏi.
Hiểu Hiểu dường như ngay lập tức đứng lên đi về phía sau anh, đấm bóp lưng cùng bả vai cho anh.
“Tôi thấy em cả buổi không có cử động, còn tưởng rằng em đã ngủ rồi đấy.”- Hách Vân Sanh ngửa đầu nhìn Hiểu Hiểu, trêu ghẹo nói.
Hiểu Hiểu có vẻ không biết Hách Vân Sanh đang đùa giỡn với cậu, nghiêm túc trả lời: “Chủ nhân chưa nghỉ ngơi, Hiểu Hiểu sẽ không được ngủ.”
Hách Vân Sanh nhíu mày, không biết phải nói Hiểu Hiểu quá mức ngây ngô, hay là đối với có những quy củ quái dị kia đặc biệt tuân thủ nghiêm ngặt tới mức quá hồ đồ. Anh giả bộ tức giận mà cú nhẹ vào trán Hiểu Hiểu, nói: “Tôi sớm muộn gì cũng sẽ dạy dỗ lại em!”
“Hiểu Hiểu làm không tốt ở chỗ nào, kính xin chủ nhân dạy bảo.”- Hiểu Hiểu nói.
Hách Vân Sanh vô lực mà gục đầu xuống, đột nhiên xoay người đem Hiểu Hiểu ôm ngang lên.
Hiểu Hiểu không có phòng bị, đột nhiên bị Hách Vân Sanh tập kích, hoảng sợ kinh hô lên, biểu lộ cũng trở nên phong phú hơn.
Hách Vân Sanh thoải mái cười to, “Đi, đi ngủ.” – Anh ôm Hiểu Hiểu đến phòng tắm của mình, để Hiểu Hiểu tắm trước, còn bản thân thì ở trên giường mở điện thoại xem tin tức, chờ Hiểu Hiểu đi ra.
Hách Vân Sanh mặc dù không phải là người có bệnh khiết phích, nhưng vì anh muốn Hiểu Hiểu ngủ cùng với mình, đề phòng tình huống chính mình không khống chế nổi thú tính, anh liền tự giác muốn ngâm mình trong bồn tắm tẩy sửa thật sạch sẽ. Thế nhưng thẳng đến nửa giờ sau, khi anh từ phòng tắm bước ra, trông thấy tình cảnh trên giường, cơ hồ sắp nhịn không được xúc động ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Hiểu Hiểu không có ngoan ngoãn nằm ngủ say như Hách Vân Sanh suy nghĩ, trái lại vô cùng tỉnh táo mà quỳ ở trên giường, cả người vỏn vẹn một kiện áo sơmi rộng thùng thình, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn mê người.
Hách Vân Sanh cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, anh cố lừa mình dối người, không dám nhìn thẳng vào ý đồ của Hiểu Hiểu, giả bộ cái gì cũng không biết mà bò lên giường, cảm thán nói: “Hôm nay bận rộn cả ngày, thật đúng là mệt chết tôi rồi, Hiểu Hiểu, em cũng mau ngủ đi.”
“Chủ nhân, có cần Hiểu Hiểu giúp ngài làm mát xa toàn thân hay không?”- Hiểu Hiểu hỏi.
“Không cần, ngủ đi.”- Hách Vân Sanh vươn cánh tay ra, “Lại đây.”
Hiểu Hiểu ngừng một chút, rồi cũng nhu thuận tiến vào trong ngực Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu thật giống như vô hại, lên tiếng cảnh cáo: “Đầu tiên nói trước nhé, hôm nay em không được câu dẫn tôi nữa đấy!”
Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu, “Hiểu Hiểu đã biết, chủ nhân.”
Sau khi đạt được lời cam đoan, Hách Vân Sanh cong khóe môi, “Bất quá, hôn ngủ ngon thì được.”
Hiểu Hiểu nhìn bờ môi gần ngay trước mắt, do dự ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên đó.
Hách Vân Sanh thỏa mãn nhoẻn miệng cười, đưa tay tắt đèn ở đầu giường,nhẹ nói: “Ngủ ngon.”
Sau một hồi lâu, thời điểm Hách Vân Sanh sắp đi vào giấc ngủ, mới nghe được Hiểu Hiểu đáp lại.
“… Chủ nhân, ngủ ngon.”