Hiểu Hiểu tự mình xử lý ổn thoả, khỏa thân đi ra khỏi phòng tắm, Hách Vân Sanh ngồi trên giường của cậu, trong tay loay hoay chiếc điện thoại Hiểu Hiểu để lại.
Nghe được âm thanh, Hách Vân Sanh ngẩng đầu nhìn lên, tự nhiên đưa điện thoại di động cho Hiểu Hiểu: “Điện thoại này là cho em dùng.”
Hiểu Hiểu tiến lên hai tay nhận lấy, xem nó như bảo bối mà nâng niu: “Cảm ơn…Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh đứng lên đi đến kéo tủ quần áo ra, tìm ra một bộ áo T-shirt trước kia đã mua cho Hiểu Hiểu: “Anh vẫn thích em mặc bộ quần áo này, nhìn thật sáng sủa.”
Hiểu Hiểu đón nhận quần áo, liền mặc lên, lại bị Hách Vân Sanh mặc thêm một áo lông màu xanh da trời, sau đó mới cùng nhau ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Hách Vân Sanh mang Hiểu Hiểu đi siêu thị, chỉ có điều lần này Hách Vân Sanh hoàn toàn trầm mặc, mà Hiểu Hiểu cũng không phải loại người hay nói chuyện, hai người một trước một sau duy trì khoảng cách không xa không gần đi qua khu rau quả, lúc đi ra khu mua sắm thì trong xe đã chất đầy đủ các loại rau củ quả.
Sau khi về đến nhà, Hiểu Hiểu liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị nấu cơm, còn Hách Vân Sanh thì vào thư phòng xử lý một ít vấn đề mới phát sinh trong công ty. Chốc lát sau, Hiểu Hiểu mời anh ăn cơm, xong lại tiếp tục vào thư phòng.
Khi Hiểu Hiểu thu dọn bát đũa sạch sẽ, hơi do dự một chút rồi gõ cửa thư phòng Hách Vân Sanh, nghe được tiếng “Mời vào” mới đi dám bước vô, cậu quỳ ngồi ở bên cạnh chân Hách Vân Sanh như trước kia. Hách Vân Sanh vừa nhìn máy tính vừa đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Ngày mai là cuối năm, buổi tối hôm nay em thu dọn một chút, sáng ngày mai anh cùng em ra sân bay, chúng ta sẽ tới thành phố Y.”
” Thành phố Y?”- Hiểu Hiểu khó hiểu.
Hách Vân Sanh cúi xuống nhìn cậu:”Đúng, thành phố Y. Nơi đó không khí tốt phong cảnh cũng đẹp, nên ba mẹ anh đã chọn dưỡng lão tại đó, còn con của anh cũng ở đó. Một năm qua bận đến mức không có thời gian trở về, lễ mừng năm mới lần này phải về.”
Hiểu Hiểu gật đầu.
Hách Vân Sanh lại vuốt tóc Hiểu Hiểu:”Em cũng không cần sợ, ba mẹ anh đều là người thấu hiểu, anh đã nói với bọn họ về em rồi, bọn họ rất hoan nghênh em. Ngoài ra còn có — ”
Hách Vân Sanh kéo ngăn kéo bên trái, lấy ra một túi hồ sơ rồi mở ra, cầm một thẻ chứng minh thư đưa cho Hiểu Hiểu: “Em cất kỹ cái này, nó là thẻ căn cước của em. Bên trong còn có những tài liệu khác, em cũng xem qua đi bảo bối, chúng có thể giúp thay thế điều không vui của em lúc trước.”
Hiểu Hiểu nhìn một đống giấy tờ, thậm chí có hình của mình, khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, đây là cái gì a?”
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, tay anh ôm Hiểu Hiểu kéo vào trong ngực, “Đây là chứng minh thư, ai cũng đều phải có. Anh để Nghiêm Quân nắm rõ quan hệ hơn xử lý cho em, sau này em không phải là người không có gốc, giống như mọi người ở đây, em có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, không còn mang thân phận nô lệ, mà là một người bình thường.”
Hiểu Hiểu có chút luống cuống: “Chủ nhân, ngài không muốn Hiểu Hiểu nữa sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”- Hách Vân Sanh hôn một cái lên đôi môi đã bắt đầu trở nên trắng bệch của Hiểu Hiểu:”Anh không có bỏ rơi em, chính là cho em một thân phận, làm cho em sau này có thể đường hoàng đứng bên cạnh anh, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Hiểu Hiểu mím bờ môi, vành mắt đỏ lên, dùng sức ôm Hách Vân Sanh, đem mặt đặt trên cổ anh:”Cảm ơn Vân Sanh, cảm ơn Vân Sanh vì đã cho Hiểu Hiểu một cơ hội như thế này.”
Hách Vân Sanh buồn cười vỗ lưng Hiểu Hiểu: “Sao lại khóc nữa rồi, mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, chắc chắn tại Đêm Thăng em nhất định mệt muốn chết rồi a.”
Hiểu Hiểu gật đầu, mím lấy bờ môi hơn nửa ngày, mặt hồng hào mà nói: “Vân Sanh, Hiểu Hiểu trên giường đợi ngài…”
Ý tứ của Hiểu Hiểu trong lời nói rất rõ ràng, cậu muốn dùng thân thể để trả ơn Hách Vân Sanh, nhưng Hách Vân Sanh dường như cố ý không biết ý tứ trong lời nói Hiểu Hiểu: “Em qua ngủ tại phòng khác đi.”
Cuối cùng Hiểu Hiểu cũng hiểu tại sao lần này sau khi trở về có cảm giác kỳ lạ này, là vì thái độ Hách Vân Sanh đối với cậu đã thay đổi.
Trước kia Hách Vân Sanh sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để được đùa giỡn cậu, chiếm hữu cậu. Nhưng bây giờ, Hách Vân Sanh đang nhìn thân thể trần truồng của cậu khi giúp anh phát tiết lại không có động tĩnh gì.
Lúc trước Hách Vân Sanh có nói: “Không phải đã nói với em là luôn ở cùng anh sao? Đừng nên chạy về phòng trốn anh. Mà hiện tại anh nói, “Em qua phòng khác ngủ đi a.”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh tươi cười, mấy lần muốn mở miệng cũng không nói được một câu nguyên vẹn, cuối cùng cậu mím bờ môi nhạt sắc nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Hách Vân Sanh vỗ vỗ bờ mông Hiểu Hiểu,cười nói: “Tại sao còn không nhanh lên? Thu dọn đồ đạc xong rồi đi ngủ sớm một chút, không cần tới nữa, anh xem xong những tài liệu này sẽ đi ngủ.”
Hiểu Hiểu lưu luyến nhìn Hách Vân Sanh,nhưng Hách Vân Sanh lại không có bất cứ thái độ gì, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hành lý của bản thân Hiểu Hiểu không nhiều lắm, cậu sửa sang hành lý đơn giản một chút lúc đi thành phố X cùng Hách Vân Sanh lần trước, lát sau nằm trên giường,lật qua lật lại làm thế nào cũng không ngủ được.
Một là trong khoảng thời gian tại Đêm Thăng cậu đã quen bị quấy rầy bởi vật kia, hiện tại có chút không quen. Hai là trong lòng của cậu còn nhớ thái độ của Hách Vân Sanh đối với cậu, tại sao nói yêu cậu đem cậu về sau lại chán ghét cậu?
Tay chân Hiểu Hiểu để nằm ngang, cậu nhìn trần nhà,rốt cục liền quyết định ngồi dậy.
Cẫu không thể giống như trước kia, cậu nhất định phải tự mình chủ động!
Hiểu Hiểu tìm ra đáp án cho mình,lập tức mở cửa phòng, đi ra bên ngoài đen như mực.
Lúc này Hách Vân Sanh đã nghỉ ngơi, chủ nhân nằm bên trong tối đen không có một tia ánh sáng, Hiểu Hiểu nhìn một lúc, chân thấp thỏm không yên tới gần chỗ ̉Hách Vân San nằm, đưa tay nhẹ nhàng gõ vài cái vào cửa phòng.
Hiểu Hiểu không lực dùng quá lớn, nhưng ở căn hộ yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ ràng, dường như khi tiếng đập cửa vừa dứt xuống, âm thanh Hách Vân Sanh buồn ngủ trong phòng vang lên, “Vào đi!”
Hiểu Hiểu khẽ khàng mở cửa phòng, thử vô trước nửa thân người, dù trong căn hộ đen tối không nhìn thấy gì, nhưng Hách Vân Sanh vẫn đủ thấy rõ con mắt nhu thuận tội nghiệp mang theo chờ mong của Hiểu Hiểu, cùng với âm thanh chảy ra nước mềm nhuyễn, “Vân Sanh ── ”
“Có chuyện gì?” Hách Vân Sanh giọng điệu bất đắc dĩ, thò tay mần mò mở đèn đầu giường.
“Hiểu Hiểu gặp ác mộng, muốn cùng Vân Sanh ngủ.” Hiểu Hiểu mím miệng nói, “Có được không?”
Hách Vân Sanh gật đầu, vẫy vẫy tay với Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vui sướng tiến đến, nhanh chóng chui vào chăn của Hách Vân Sanh, đem thân thể có chút lạnh do ở ngoài không khí trong thời gian dài cọ sát Hách Vân Sanh.Nguyên bản Hách Vân Sanh nhờ nhìn thấu qua ánh sáng ít ỏi trông thấy bả vai Hiểu Hiểu lỏa lồ, anh không nghĩ tới Hiểu Hiểu thậm chí ngay cả phía dưới cũng không có mặc cái gì, còn chưa kịp phản ứng việc Hiểu Hiểu thích khoả thân chạy ra ngoài, đã bị thân thể muốn đông lạnh kia làm giật mình một cái, chợt mới nhớ tới, Hiểu Hiểu vốn thích chạy trần truồng, chỉ là sau này bị anh lớn tiếng mắng mới bắt đầu mặc quần áo ở trước mặt anh…
Hiểu Hiểu dán được một chút liền lập tức lui xa nửa mét,thì thào nói: “Thực xin lỗi, Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh thở dài, một tay vòng qua đầu giường tắt đèn, một tay ôm eo Hiểu Hiểu một lần nữa kéo cậu vào trong ngực, tất nhiên thân thể không mặc gì này cùng một chỗ với anh gắn bó lẫn nhau giúp Hiểu Hiểu sưởi ấm, “Ngủ đi.”
Hiểu Hiểu thỏa mãn dựa vào ngực Hách Vân Sanh nhẹ nhàng, hai người chìm vào bóng tối, Hiểu Hiểu đột nhiên muốn biết nguyên nhân Hách Vân Sanh để cậu ngủ phòng khác, cậu cắn môi cọ xát hai cái tại cái cổ Hách vân sanh, thăm dò kêu một tiếng, “Vân Sanh?”
“Ừ?” Âm thanh khàn khàn trên đỉnh đầu vang lên, “Xảy ra chuyện gì?”
Nghe được âm thanh, Hách Vân Sanh ngẩng đầu nhìn lên, tự nhiên đưa điện thoại di động cho Hiểu Hiểu: “Điện thoại này là cho em dùng.”
Hiểu Hiểu tiến lên hai tay nhận lấy, xem nó như bảo bối mà nâng niu: “Cảm ơn…Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh đứng lên đi đến kéo tủ quần áo ra, tìm ra một bộ áo T-shirt trước kia đã mua cho Hiểu Hiểu: “Anh vẫn thích em mặc bộ quần áo này, nhìn thật sáng sủa.”
Hiểu Hiểu đón nhận quần áo, liền mặc lên, lại bị Hách Vân Sanh mặc thêm một áo lông màu xanh da trời, sau đó mới cùng nhau ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Hách Vân Sanh mang Hiểu Hiểu đi siêu thị, chỉ có điều lần này Hách Vân Sanh hoàn toàn trầm mặc, mà Hiểu Hiểu cũng không phải loại người hay nói chuyện, hai người một trước một sau duy trì khoảng cách không xa không gần đi qua khu rau quả, lúc đi ra khu mua sắm thì trong xe đã chất đầy đủ các loại rau củ quả.
Sau khi về đến nhà, Hiểu Hiểu liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị nấu cơm, còn Hách Vân Sanh thì vào thư phòng xử lý một ít vấn đề mới phát sinh trong công ty. Chốc lát sau, Hiểu Hiểu mời anh ăn cơm, xong lại tiếp tục vào thư phòng.
Khi Hiểu Hiểu thu dọn bát đũa sạch sẽ, hơi do dự một chút rồi gõ cửa thư phòng Hách Vân Sanh, nghe được tiếng “Mời vào” mới đi dám bước vô, cậu quỳ ngồi ở bên cạnh chân Hách Vân Sanh như trước kia. Hách Vân Sanh vừa nhìn máy tính vừa đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Ngày mai là cuối năm, buổi tối hôm nay em thu dọn một chút, sáng ngày mai anh cùng em ra sân bay, chúng ta sẽ tới thành phố Y.”
” Thành phố Y?”- Hiểu Hiểu khó hiểu.
Hách Vân Sanh cúi xuống nhìn cậu:”Đúng, thành phố Y. Nơi đó không khí tốt phong cảnh cũng đẹp, nên ba mẹ anh đã chọn dưỡng lão tại đó, còn con của anh cũng ở đó. Một năm qua bận đến mức không có thời gian trở về, lễ mừng năm mới lần này phải về.”
Hiểu Hiểu gật đầu.
Hách Vân Sanh lại vuốt tóc Hiểu Hiểu:”Em cũng không cần sợ, ba mẹ anh đều là người thấu hiểu, anh đã nói với bọn họ về em rồi, bọn họ rất hoan nghênh em. Ngoài ra còn có — ”
Hách Vân Sanh kéo ngăn kéo bên trái, lấy ra một túi hồ sơ rồi mở ra, cầm một thẻ chứng minh thư đưa cho Hiểu Hiểu: “Em cất kỹ cái này, nó là thẻ căn cước của em. Bên trong còn có những tài liệu khác, em cũng xem qua đi bảo bối, chúng có thể giúp thay thế điều không vui của em lúc trước.”
Hiểu Hiểu nhìn một đống giấy tờ, thậm chí có hình của mình, khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, đây là cái gì a?”
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, tay anh ôm Hiểu Hiểu kéo vào trong ngực, “Đây là chứng minh thư, ai cũng đều phải có. Anh để Nghiêm Quân nắm rõ quan hệ hơn xử lý cho em, sau này em không phải là người không có gốc, giống như mọi người ở đây, em có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, không còn mang thân phận nô lệ, mà là một người bình thường.”
Hiểu Hiểu có chút luống cuống: “Chủ nhân, ngài không muốn Hiểu Hiểu nữa sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”- Hách Vân Sanh hôn một cái lên đôi môi đã bắt đầu trở nên trắng bệch của Hiểu Hiểu:”Anh không có bỏ rơi em, chính là cho em một thân phận, làm cho em sau này có thể đường hoàng đứng bên cạnh anh, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Hiểu Hiểu mím bờ môi, vành mắt đỏ lên, dùng sức ôm Hách Vân Sanh, đem mặt đặt trên cổ anh:”Cảm ơn Vân Sanh, cảm ơn Vân Sanh vì đã cho Hiểu Hiểu một cơ hội như thế này.”
Hách Vân Sanh buồn cười vỗ lưng Hiểu Hiểu: “Sao lại khóc nữa rồi, mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, chắc chắn tại Đêm Thăng em nhất định mệt muốn chết rồi a.”
Hiểu Hiểu gật đầu, mím lấy bờ môi hơn nửa ngày, mặt hồng hào mà nói: “Vân Sanh, Hiểu Hiểu trên giường đợi ngài…”
Ý tứ của Hiểu Hiểu trong lời nói rất rõ ràng, cậu muốn dùng thân thể để trả ơn Hách Vân Sanh, nhưng Hách Vân Sanh dường như cố ý không biết ý tứ trong lời nói Hiểu Hiểu: “Em qua ngủ tại phòng khác đi.”
Cuối cùng Hiểu Hiểu cũng hiểu tại sao lần này sau khi trở về có cảm giác kỳ lạ này, là vì thái độ Hách Vân Sanh đối với cậu đã thay đổi.
Trước kia Hách Vân Sanh sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để được đùa giỡn cậu, chiếm hữu cậu. Nhưng bây giờ, Hách Vân Sanh đang nhìn thân thể trần truồng của cậu khi giúp anh phát tiết lại không có động tĩnh gì.
Lúc trước Hách Vân Sanh có nói: “Không phải đã nói với em là luôn ở cùng anh sao? Đừng nên chạy về phòng trốn anh. Mà hiện tại anh nói, “Em qua phòng khác ngủ đi a.”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh tươi cười, mấy lần muốn mở miệng cũng không nói được một câu nguyên vẹn, cuối cùng cậu mím bờ môi nhạt sắc nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Hách Vân Sanh vỗ vỗ bờ mông Hiểu Hiểu,cười nói: “Tại sao còn không nhanh lên? Thu dọn đồ đạc xong rồi đi ngủ sớm một chút, không cần tới nữa, anh xem xong những tài liệu này sẽ đi ngủ.”
Hiểu Hiểu lưu luyến nhìn Hách Vân Sanh,nhưng Hách Vân Sanh lại không có bất cứ thái độ gì, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hành lý của bản thân Hiểu Hiểu không nhiều lắm, cậu sửa sang hành lý đơn giản một chút lúc đi thành phố X cùng Hách Vân Sanh lần trước, lát sau nằm trên giường,lật qua lật lại làm thế nào cũng không ngủ được.
Một là trong khoảng thời gian tại Đêm Thăng cậu đã quen bị quấy rầy bởi vật kia, hiện tại có chút không quen. Hai là trong lòng của cậu còn nhớ thái độ của Hách Vân Sanh đối với cậu, tại sao nói yêu cậu đem cậu về sau lại chán ghét cậu?
Tay chân Hiểu Hiểu để nằm ngang, cậu nhìn trần nhà,rốt cục liền quyết định ngồi dậy.
Cẫu không thể giống như trước kia, cậu nhất định phải tự mình chủ động!
Hiểu Hiểu tìm ra đáp án cho mình,lập tức mở cửa phòng, đi ra bên ngoài đen như mực.
Lúc này Hách Vân Sanh đã nghỉ ngơi, chủ nhân nằm bên trong tối đen không có một tia ánh sáng, Hiểu Hiểu nhìn một lúc, chân thấp thỏm không yên tới gần chỗ ̉Hách Vân San nằm, đưa tay nhẹ nhàng gõ vài cái vào cửa phòng.
Hiểu Hiểu không lực dùng quá lớn, nhưng ở căn hộ yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ ràng, dường như khi tiếng đập cửa vừa dứt xuống, âm thanh Hách Vân Sanh buồn ngủ trong phòng vang lên, “Vào đi!”
Hiểu Hiểu khẽ khàng mở cửa phòng, thử vô trước nửa thân người, dù trong căn hộ đen tối không nhìn thấy gì, nhưng Hách Vân Sanh vẫn đủ thấy rõ con mắt nhu thuận tội nghiệp mang theo chờ mong của Hiểu Hiểu, cùng với âm thanh chảy ra nước mềm nhuyễn, “Vân Sanh ── ”
“Có chuyện gì?” Hách Vân Sanh giọng điệu bất đắc dĩ, thò tay mần mò mở đèn đầu giường.
“Hiểu Hiểu gặp ác mộng, muốn cùng Vân Sanh ngủ.” Hiểu Hiểu mím miệng nói, “Có được không?”
Hách Vân Sanh gật đầu, vẫy vẫy tay với Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vui sướng tiến đến, nhanh chóng chui vào chăn của Hách Vân Sanh, đem thân thể có chút lạnh do ở ngoài không khí trong thời gian dài cọ sát Hách Vân Sanh.Nguyên bản Hách Vân Sanh nhờ nhìn thấu qua ánh sáng ít ỏi trông thấy bả vai Hiểu Hiểu lỏa lồ, anh không nghĩ tới Hiểu Hiểu thậm chí ngay cả phía dưới cũng không có mặc cái gì, còn chưa kịp phản ứng việc Hiểu Hiểu thích khoả thân chạy ra ngoài, đã bị thân thể muốn đông lạnh kia làm giật mình một cái, chợt mới nhớ tới, Hiểu Hiểu vốn thích chạy trần truồng, chỉ là sau này bị anh lớn tiếng mắng mới bắt đầu mặc quần áo ở trước mặt anh…
Hiểu Hiểu dán được một chút liền lập tức lui xa nửa mét,thì thào nói: “Thực xin lỗi, Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh thở dài, một tay vòng qua đầu giường tắt đèn, một tay ôm eo Hiểu Hiểu một lần nữa kéo cậu vào trong ngực, tất nhiên thân thể không mặc gì này cùng một chỗ với anh gắn bó lẫn nhau giúp Hiểu Hiểu sưởi ấm, “Ngủ đi.”
Hiểu Hiểu thỏa mãn dựa vào ngực Hách Vân Sanh nhẹ nhàng, hai người chìm vào bóng tối, Hiểu Hiểu đột nhiên muốn biết nguyên nhân Hách Vân Sanh để cậu ngủ phòng khác, cậu cắn môi cọ xát hai cái tại cái cổ Hách vân sanh, thăm dò kêu một tiếng, “Vân Sanh?”
“Ừ?” Âm thanh khàn khàn trên đỉnh đầu vang lên, “Xảy ra chuyện gì?”