Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu mới vừa về nhà, không biết trong nhà còn thiếu những thứ gì, bởi vậy lần mua sắm này chủ đạo là mẹ Hách, người một nhà ngay dưới dẫn dắt của mẹ Hách đi kéo thành hàng du đãng ở trong siêu thị.
Nữ tính trời sinh chính là cuồng mua sắm. Cũng có thể là do mẹ Hách ở trong tiềm thức cho rằng Hiểu Hiểu là con dâu, bất luận là xem đồ hay là mua đồ, cũng phải hỏi ý kiến của Hiểu Hiểu một chút. Nhưng là trời mới biết Hiểu Hiểu đây mới là lần thứ hai đi vào siêu thị, đừng nói là ý kiến, ngay cả nói cũng không nói được mấy câu, bất luận mẹ Hách hỏi cậu cái gì cậu cũng chỉ đều hung hăng gật đầu.
Mẹ Hách thấy Hiểu Hiểu như vậy, trái lại càng thêm vui vẻ.
Dưới lực tư duy làm mẹ của mẹ Hách, người như Hiểu Hiểu không có ý kiến gì hỏi cái gì cũng gật đầu là người dễ nuôi, mà người không có chủ ý dễ nuôi sống cùng với Hách Vân Sanh, kết quả là Hách Vân Sanh con trai của bà sẽ không chịu thiệt.
Nói thực sự, mẹ Hách là rất sợ lại thêm một con dâu mà Hách Vân Sanh không quản được, như vậy hai người sinh hoạt chung một chỗ chính là thống khổ. mẹ Hách cũng đã nhìn ra, mặc kệ con dâu là nam hay nữ, chỉ cần con trai yêu thích, hai người bọn họ hạnh phúc cùng nhau là tốt rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này xong, mẹ Hách cầm lấy tay nhỏ của Hách Tường Vũ từ trong tay Hiểu Hiểu nói với đứa nhỏ: “Tường Tường, ngày hôm nay đồ đều đã mua gần đủ rồi, bà nội dẫn cháu đi mua đồ chơi nha!”
Hách Tường Vũ hoan hô một tiếng, cũng không quản anh Hiểu Hiểu mà nhóc vẫn lôi kéo đã rời khỏi tầm kiểm soát của mình, trực tiếp kéo mẹ Hách chạy về phía khu đồ chơi.
Mẹ Hách cười tùy ý cháu trai mình lôi kéo, còn không quên quay đầu lại hô một tiếng, “Lão già! Nhanh lại đây một chút!”
Ba Hách ở phía sau nói chuyện với Hách Vân Sanh nghe thấy tiếng kêu của mẹ Hách, ngước cổ đáp một tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Hách Vân Sanh rồi chạy tới.
Hách Vân Sanh nhìn vẻ mặt buồn cười của ba mình, nhịn không được cười lên. Tiến lên kéo tay Hiểu Hiểu đang có chút không rõ tình hình, cái gì cũng không nói, theo ở phía sau rất xa.
Hiểu Hiểu tuy rằng không hiểu tại sao mẹ Hách lại đột nhiên thả cậu ra rồi mặc kệ, nhưng lúc này bị Hách Vân Sanh nắm tay, cậu cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan vào nhau, không nhịn được nhếch miệng nắm chặt bàn tay ấm áp của Hách Vân Sanh.
Đi tới khu đồ chơi thiếu nhi, Hách Vân Sanh cũng không có vội vã đi tìm ba Hách mẹ Hách, mà mang theo Hiểu Hiểu tùy ý đi dạo.
Trẻ con vĩnh viễn sẽ không ngại nhiều đồ chơi, mà Hách Vân Sanh kiểu người cha nhiều tiền một năm chỉ gặp được con trai mấy lần này càng sẽ không ngại con trai có nhiều đồ chơi, chỉ cần nhìn thấy đồ chơi chơi vui vừa mắt hoặc là có thể phát triển thông minh Hách Vân Sanh đều sẽ mua, không ít khi Hách Vân Sanh mua liền một đống đồ chơi lớn, trong tay cầm cả nắm ngân phiếu thanh toán.
Nếu là thêm vào đồ lúc trước đã mua bốn người cùng một đứa bé căn bản là không có cách nào mang về nhà được, cũng may ở siêu thị này có ưu đãi đặc quyền, khi mua đủ bao nhiêu tiền đó thì có thể giao hàng tới cửa. Người giàu nứt đố đổ vách như Hách Vân Sanh, đi mua đồ lẻ loi tán tán cũng sớm đã vượt quá mốc giá ưu đãi mà siêu thị đặt ra, cho nên Hách Vân Sanh không chút khách khí mang Hiểu Hiểu tới nơi thanh toán giao tài khoản rồi kí tên, đồng thời đăng ký địa điểm giao hàng với người nhận hàng, cuối cùng khoảng bốn giờ chiều siêu thị sẽ bắt đầu đưa tới.
Sau khi tất cả đều đã làm thỏa đáng, Hách Vân Sanh đột nhiên nhớ tới hình như có gì đó đã quên không mua, nhìn cha mẹ và Hách Tường Vũ phía xa đang đi đến, Hách Vân Sanh tiến lên đón nói với mẹ Hách: “Mẹ, con quên còn thứ chưa mua, mẹ cùng ba ở đây chờ một lúc, con mang Tường Tường đi xem, một lát nữa ẽ trả tiền luôn.” Nói rồi, Hách Vân Sanh chỉ chỉ một xấp ngân phiếu trong tay ba Hách.
Mẹ Hách nói: “Được, vậy mẹ và ba con ngồi nghỉ ngơi một chút ở đây một chts, người già đi đường một chút cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”
Hách Vân Sanh gật đầu, đưa tay với Hách Tường Vũ, chỉ là người sau rất không nể mặt mũi trốn ra phía sau mẹ Hách, cuối cùng còn quay về làm cái mặt quỷ với Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh cười khổ, con trai của mình sợ mình, đây là chuyện gì a?
Hiểu Hiểu thông tuệ, cậu nhìn ra Hách Vân Sanh khó xử muốn giúp Hách Vân Sanh nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lại kéo lại cái tay của Hách Vân Sanh đang duỗi về phía Hách Tường Vũ, một cái tay khác học dáng vẻ lúc trước của Hách Vân Sanh đưa về phía Hách Tường Vũ, ôn nhu kêu: “Tường Tường?”
Cặp mắt của đứa nhỏ quay một vòng, nhìn nhìn Hách Vân Sanh lại nhìn nhìn Hiểu Hiểu, mặt oan ức nói điều kiện, ” Buổi tối anh Hiểu Hiểu ngủ cùng với em được không?”
Hiểu Hiểu có chút khó khăn nhìn về phía Hách Vân Sanh, Hách Vân Sanh áp thanh âm xuống nói với Hiểu Hiểu: “Em quên anh tối qua đã nói gì với em rồi sao?”
Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, tối hôm qua câu cuối cùng Hách Vân Sanh nói với cậu chính là “Tự mình đi ngủ đi”, Hiểu Hiểu liều hiểu rõ, cậu xin lỗi nhìn về phía Hách Tường Vũ nói: “Vân Sanh bảo Hiểu Hiểu ngủ một mình, cho nên Hiểu Hiểu không thể ngủ cùng với Tường Tường được…”
Khóe miệng Hách Vân Sanh co quắp một cái, Hách Tường Vũ nhăn khuôn mặt nhỏ bắt đầu ủ nước mắt. Cùng nghe thấy lời nói của Hiểu Hiểu mẹ Hách có chút không hiểu ra sao, thật không biết đứa con dâu này của mình là khờ thật hay là giả ngốc. Mà ba Hách càng trực tiếp hơn, trực tiếp nghiêng đầu bật cười.
Sắc mặt Hách Vân Sanh có chút khó coi, chẳng qua không phải là bởi vì tức giận, mà là bởi vì bị Hiểu Hiểu làm cho túng quẫn, anh kéo khóe miệng để lộ ra một nụ cười khó coi dùng ngữ khí ôn nhu hiếm thấy nói với con trai sắp khóc: “Tường Tường ngoan, đi mua vài món đồ với ba ba, buổi tối ba ba liền để chú Hiểu Hiểu của con ngủ cùng với con có được hay không?”
Hách Tường Vũ bĩu môi chớp chớp cặp mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu, hiển nhiên không quá tin tưởng Hách Vân Sanh. Nhưng là nó làm sao biết được Hách Vân Sanh chính là trời của Hiểu Hiểu, đừng nói chỉ là để cậu cùng ngủ chung với một đứa bé, chính là bất cứ chuyện gì, Hiểu Hiểu cũng đều sẽ cam tâm tình nguyện đi làm.
Cho nên khi Hiểu Hiểu đối mặt với ánh mắt xác nhận của Hách Tường Vũ thì gật gật đầu.
Hách Tường Vũ được đáp lại thì lập tức trở mặt, mới vừa rồi còn vẻ mặt oan ức đến lúc nào cũng có thể rơi nước mắt, lúc này đã là tươi cười hớn hở vạn dặm trời quang, nó vui sướng lôi kéo tay của Hiểu Hiểu hô: “Vậy chúng ta nhanh đi mua đồ đi! Sau đó anh Hiểu Hiểu liền là của em rồi!”
Khóe miệng Hách Vân Sanh co giật, nhìn vẻ mặt vô cùng phấn khởi của con trai, lúc này cũng không nói gì kích thích tiểu tâm linh bé nhỏ của con trai nữa, nghiêm mặt lôi kéo Hiểu Hiểu mang theo con trai đi về phía khu đồ chơi lớn cỡ trung.
Nữ tính trời sinh chính là cuồng mua sắm. Cũng có thể là do mẹ Hách ở trong tiềm thức cho rằng Hiểu Hiểu là con dâu, bất luận là xem đồ hay là mua đồ, cũng phải hỏi ý kiến của Hiểu Hiểu một chút. Nhưng là trời mới biết Hiểu Hiểu đây mới là lần thứ hai đi vào siêu thị, đừng nói là ý kiến, ngay cả nói cũng không nói được mấy câu, bất luận mẹ Hách hỏi cậu cái gì cậu cũng chỉ đều hung hăng gật đầu.
Mẹ Hách thấy Hiểu Hiểu như vậy, trái lại càng thêm vui vẻ.
Dưới lực tư duy làm mẹ của mẹ Hách, người như Hiểu Hiểu không có ý kiến gì hỏi cái gì cũng gật đầu là người dễ nuôi, mà người không có chủ ý dễ nuôi sống cùng với Hách Vân Sanh, kết quả là Hách Vân Sanh con trai của bà sẽ không chịu thiệt.
Nói thực sự, mẹ Hách là rất sợ lại thêm một con dâu mà Hách Vân Sanh không quản được, như vậy hai người sinh hoạt chung một chỗ chính là thống khổ. mẹ Hách cũng đã nhìn ra, mặc kệ con dâu là nam hay nữ, chỉ cần con trai yêu thích, hai người bọn họ hạnh phúc cùng nhau là tốt rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này xong, mẹ Hách cầm lấy tay nhỏ của Hách Tường Vũ từ trong tay Hiểu Hiểu nói với đứa nhỏ: “Tường Tường, ngày hôm nay đồ đều đã mua gần đủ rồi, bà nội dẫn cháu đi mua đồ chơi nha!”
Hách Tường Vũ hoan hô một tiếng, cũng không quản anh Hiểu Hiểu mà nhóc vẫn lôi kéo đã rời khỏi tầm kiểm soát của mình, trực tiếp kéo mẹ Hách chạy về phía khu đồ chơi.
Mẹ Hách cười tùy ý cháu trai mình lôi kéo, còn không quên quay đầu lại hô một tiếng, “Lão già! Nhanh lại đây một chút!”
Ba Hách ở phía sau nói chuyện với Hách Vân Sanh nghe thấy tiếng kêu của mẹ Hách, ngước cổ đáp một tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Hách Vân Sanh rồi chạy tới.
Hách Vân Sanh nhìn vẻ mặt buồn cười của ba mình, nhịn không được cười lên. Tiến lên kéo tay Hiểu Hiểu đang có chút không rõ tình hình, cái gì cũng không nói, theo ở phía sau rất xa.
Hiểu Hiểu tuy rằng không hiểu tại sao mẹ Hách lại đột nhiên thả cậu ra rồi mặc kệ, nhưng lúc này bị Hách Vân Sanh nắm tay, cậu cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan vào nhau, không nhịn được nhếch miệng nắm chặt bàn tay ấm áp của Hách Vân Sanh.
Đi tới khu đồ chơi thiếu nhi, Hách Vân Sanh cũng không có vội vã đi tìm ba Hách mẹ Hách, mà mang theo Hiểu Hiểu tùy ý đi dạo.
Trẻ con vĩnh viễn sẽ không ngại nhiều đồ chơi, mà Hách Vân Sanh kiểu người cha nhiều tiền một năm chỉ gặp được con trai mấy lần này càng sẽ không ngại con trai có nhiều đồ chơi, chỉ cần nhìn thấy đồ chơi chơi vui vừa mắt hoặc là có thể phát triển thông minh Hách Vân Sanh đều sẽ mua, không ít khi Hách Vân Sanh mua liền một đống đồ chơi lớn, trong tay cầm cả nắm ngân phiếu thanh toán.
Nếu là thêm vào đồ lúc trước đã mua bốn người cùng một đứa bé căn bản là không có cách nào mang về nhà được, cũng may ở siêu thị này có ưu đãi đặc quyền, khi mua đủ bao nhiêu tiền đó thì có thể giao hàng tới cửa. Người giàu nứt đố đổ vách như Hách Vân Sanh, đi mua đồ lẻ loi tán tán cũng sớm đã vượt quá mốc giá ưu đãi mà siêu thị đặt ra, cho nên Hách Vân Sanh không chút khách khí mang Hiểu Hiểu tới nơi thanh toán giao tài khoản rồi kí tên, đồng thời đăng ký địa điểm giao hàng với người nhận hàng, cuối cùng khoảng bốn giờ chiều siêu thị sẽ bắt đầu đưa tới.
Sau khi tất cả đều đã làm thỏa đáng, Hách Vân Sanh đột nhiên nhớ tới hình như có gì đó đã quên không mua, nhìn cha mẹ và Hách Tường Vũ phía xa đang đi đến, Hách Vân Sanh tiến lên đón nói với mẹ Hách: “Mẹ, con quên còn thứ chưa mua, mẹ cùng ba ở đây chờ một lúc, con mang Tường Tường đi xem, một lát nữa ẽ trả tiền luôn.” Nói rồi, Hách Vân Sanh chỉ chỉ một xấp ngân phiếu trong tay ba Hách.
Mẹ Hách nói: “Được, vậy mẹ và ba con ngồi nghỉ ngơi một chút ở đây một chts, người già đi đường một chút cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”
Hách Vân Sanh gật đầu, đưa tay với Hách Tường Vũ, chỉ là người sau rất không nể mặt mũi trốn ra phía sau mẹ Hách, cuối cùng còn quay về làm cái mặt quỷ với Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh cười khổ, con trai của mình sợ mình, đây là chuyện gì a?
Hiểu Hiểu thông tuệ, cậu nhìn ra Hách Vân Sanh khó xử muốn giúp Hách Vân Sanh nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lại kéo lại cái tay của Hách Vân Sanh đang duỗi về phía Hách Tường Vũ, một cái tay khác học dáng vẻ lúc trước của Hách Vân Sanh đưa về phía Hách Tường Vũ, ôn nhu kêu: “Tường Tường?”
Cặp mắt của đứa nhỏ quay một vòng, nhìn nhìn Hách Vân Sanh lại nhìn nhìn Hiểu Hiểu, mặt oan ức nói điều kiện, ” Buổi tối anh Hiểu Hiểu ngủ cùng với em được không?”
Hiểu Hiểu có chút khó khăn nhìn về phía Hách Vân Sanh, Hách Vân Sanh áp thanh âm xuống nói với Hiểu Hiểu: “Em quên anh tối qua đã nói gì với em rồi sao?”
Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, tối hôm qua câu cuối cùng Hách Vân Sanh nói với cậu chính là “Tự mình đi ngủ đi”, Hiểu Hiểu liều hiểu rõ, cậu xin lỗi nhìn về phía Hách Tường Vũ nói: “Vân Sanh bảo Hiểu Hiểu ngủ một mình, cho nên Hiểu Hiểu không thể ngủ cùng với Tường Tường được…”
Khóe miệng Hách Vân Sanh co quắp một cái, Hách Tường Vũ nhăn khuôn mặt nhỏ bắt đầu ủ nước mắt. Cùng nghe thấy lời nói của Hiểu Hiểu mẹ Hách có chút không hiểu ra sao, thật không biết đứa con dâu này của mình là khờ thật hay là giả ngốc. Mà ba Hách càng trực tiếp hơn, trực tiếp nghiêng đầu bật cười.
Sắc mặt Hách Vân Sanh có chút khó coi, chẳng qua không phải là bởi vì tức giận, mà là bởi vì bị Hiểu Hiểu làm cho túng quẫn, anh kéo khóe miệng để lộ ra một nụ cười khó coi dùng ngữ khí ôn nhu hiếm thấy nói với con trai sắp khóc: “Tường Tường ngoan, đi mua vài món đồ với ba ba, buổi tối ba ba liền để chú Hiểu Hiểu của con ngủ cùng với con có được hay không?”
Hách Tường Vũ bĩu môi chớp chớp cặp mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu, hiển nhiên không quá tin tưởng Hách Vân Sanh. Nhưng là nó làm sao biết được Hách Vân Sanh chính là trời của Hiểu Hiểu, đừng nói chỉ là để cậu cùng ngủ chung với một đứa bé, chính là bất cứ chuyện gì, Hiểu Hiểu cũng đều sẽ cam tâm tình nguyện đi làm.
Cho nên khi Hiểu Hiểu đối mặt với ánh mắt xác nhận của Hách Tường Vũ thì gật gật đầu.
Hách Tường Vũ được đáp lại thì lập tức trở mặt, mới vừa rồi còn vẻ mặt oan ức đến lúc nào cũng có thể rơi nước mắt, lúc này đã là tươi cười hớn hở vạn dặm trời quang, nó vui sướng lôi kéo tay của Hiểu Hiểu hô: “Vậy chúng ta nhanh đi mua đồ đi! Sau đó anh Hiểu Hiểu liền là của em rồi!”
Khóe miệng Hách Vân Sanh co giật, nhìn vẻ mặt vô cùng phấn khởi của con trai, lúc này cũng không nói gì kích thích tiểu tâm linh bé nhỏ của con trai nữa, nghiêm mặt lôi kéo Hiểu Hiểu mang theo con trai đi về phía khu đồ chơi lớn cỡ trung.