Mục đích của Hách Vân Sanh rất rõ ràng, chính là muốn mua ngựa gỗ!
Tuy rằng Hách Vân Sanh không có xem qua tư liệu liên quan đến Hiểu Hiểu mà Hồng Thăng đưa cho anh, nhưng cái này cũng không đại diện cho Hách Vân Sanh không biết một ít việc trọng yếu về Hiểu Hiểu.
Trong vòng một tháng Hách Vân Sanh chia lìa với Hiểu Hiểu kia thường xuyên gọi điện thoại cho Nghiêm Quân tiến hành quấy rầy, một là vì trả thù Nghiêm Quân âm thầm mang Hiểu Hiểu đi, hai là vì càng muốn hiểu rõ Hiểu Hiểu, mà ba là, chính là an ủi trái tim đang trong thời kỳ quạnh hiu không có Hiểu Hiểu của anh.
Lúc này Hách Vân Sanh không thể không thừa nhận, tuy rằng rất kỳ diệu, nhưng anh đúng là yêu Hiểu Hiểu, thậm chí hầu như yêu đến tận xương tủy, vì lẽ đó anh bức thiết muốn biết tất cả về Hiểu Hiểu, hiểu rõ sở thích của Hiểu Hiểu.
Cũng may Nghiêm Quân tên kia tuy rằng bình thường không nghiêm chỉnh, nói chuyện mười câu trong đó cũng đã có chín câu không vào đề, nhưng vẫn còn có một câu nói đến trọng điểm trong trọng điểm. Hách Vân Sanh từ trong một đống phí lời kia bắt được rất nhiều tin tức quan trọng, trong đó liên quan đến sở thích của Hiểu Hiểu đã ít lại càng ít, nhưng là thứ Hiểu Hiểu chán ghét lại biết một đống lớn, cái gì dây thừng a con chuột a —— trong đó có một hạng chính là ngựa gỗ.
Hách Vân Sanh biết Hiểu Hiểu e ngại ngựa gỗ đại khái là vì sao, tuy rằng sau khi Hiểu Hiểu theo anh sẽ không phải nhận thêm những thứ đó nữa, nhưng là…
Có lẽ trước ngày hôm qua Hách Vân Sanh sẽ nghĩ như vậy, nhưng mà tối hôm qua trải qua suy nghĩ, Hách Vân Sanh quyết định thay đổi một số ý nghĩ dự định thuận theo tự nhiên.
Nghiêm Quân đã từng thuận miệng đã nói với anh, lúc Hiểu Hiểu vừa tới chỗ của Nghiêm Quân thường xuyên sẽ bị ác mộng quấy nhiễu, cho nên ngày đó Hiểu Hiểu nói gặp ác mộng ngủ không yên, Hách Vân Sanh rất nhanh đã đồng ý để Hiểu Hiểu ngủ cùng với mình.
Hách Vân Sanh không biết khi đó Hiểu Hiểu cũng không phải thật sự mơ tới cái gì khủng bố cả, mà chỉ là một loại thủ đoạn của Hiểu Hiểu để được Hách Vân Sanh thương yêu, nhưng cái này ma xui quỷ khiến lại gây nên một đợt lớn không nhỏ trong lòng Hách Vân Sanh. Sau sự kiện ô long chiều hôm qua, nhớ lại mấy chuyện Nghiêm Quân đã nói với anh một ít nhưng lúc đó còn chưa hiểu ra sao, Hách Vân Sanh mới bừng tỉnh, những thứ này chính là căn nguyên ác mộng của Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh cũng không ngốc, sau khi đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Hách Vân Sanh mới hiểu được ý nghĩa Nghiêm Quân làm những việc này.
Tỷ như Nghiêm Quân đã vô tình hoặc cố ý mấy lần nói về chuyện Hiểu Hiểu đã từng phải chịu đựng thống khổ, cũng nhiều lần đề cập đến vấn đề tính nết chủ nhân thứ nhất của Hiểu Hiểu.
Dường như Nghiêm Quân đã sớm biết trước được sau khi trải qua những chuyện này bệnh trạng ác mộng của Hiểu Hiểu sẽ tái phát lần thứ hai, hơn nữa cũng mơ hồ nhắc cho Hách Vân Sanh căn nguyên tạo thành ác mộng của Hiểu Hiểu chính là khi cậu còn nhỏ tuổi thì đã phải trải qua điều giáo không phải cho người.
Sau khi đã nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, mục đích của Nghiêm Quân vô cùng sống động, chính là muốn cho Hách Vân Sanh trợ giúp Hiểu Hiểu chữa trị thương tổn do ác mộng tạo thành cho Hiểu Hiểu.
Dù sao có vài bệnh nhìn thì không nghiêm trọng, nhưng nếu trị liệu chậm trễ, sớm muộn cũng sẽ trở thành bệnh nặng có thể uy hiếp đến sinh mệnh. Vì lẽ đó hiện tại Hách Vân Sanh cần phải làm là tìm ra nhân tố có thể tạo thành bất an đối với Hiểu Hiểu, dẫn dắt Hiểu Hiểu tiêu diệt từng cái một.
Nếu hôm qua đã đề cập đến ngựa gỗ, Hách Vân Sanh liền quyết định bắt đầu từ ngựa gỗ, chậm rãi làm nhạt đi bóng tối sâu trong nội tâm Hiểu Hiểu.
Bởi vì đã sáng tỏ mục tiêu, cho nên dọc đường đi Hách Vân Sanh đi rất nhanh, đi một vòng khu đồ chơi lớn xong Hách Vân Sanh mới ở mấy cửa hàng biên giới khu món đồ chơi tìm thấy một cửa hàng có đồ chơi ngựa gỗ.
Có lẽ là bởi vì hiện tại khoa học kỹ thuật quá phát đạt, đủ loại kiểu dáng đồ chơi nhiều bất tận, loại đồ chơi từ cổ đại đã tồn tại này hiện tại đã không gây cho người hiện đại bao nhiêu hứng thú, cho nên ngay cả Hách Tường Vũ có đồ chơi chất thành núi cũng không biết thứ này tồn tại, cũng may siêu thị này đủ lớn bán nhiều hàng hóa, cho nên vẫn có một chỗ có bán ngựa gỗ.
Hách Vân Sanh liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, ra hiệu cho Hiểu Hiểu đến xem đồ vật trong góc cửa hàng đồ chơi.
Ngay khi nhìn thấy ngựa gỗ hình dạng tương tự mã câu loại nhỏ thì, thân thể Hiểu Hiểu không thể kiềm chế được mà cứng ngắc, loại cứng ngắc này xuyên thấu qua bàn tay đan vào nhau của hai người lan truyền đến Hách Vân Sanh vẫn luôn quan tâm đến Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh dùng sức nắm Hiểu Hiểu, thời điểm Hiểu Hiểu cảm nhận được sự tồn tại của anh mà đem tầm mắt từ trên ngựa gỗ chuyển qua trên mặt của anh, Hách Vân Sanh lộ ra một nụ cười nhã nhặn, nói với đứa nhỏ đang nắm một cái tay khác của Hiểu Hiểu: “Tường Tường, con đi xem thử ngựa gỗ kia đi. Nếu thích chúng ta sẽ đem nó chuyển về nhà.”
Hách Tường Vũ nghi hoặc mà nhìn đồ vật có hình dạng con ngựa nhỏ kia, thành công bị hấp dẫn chú ý liền buông tay Hiểu Hiểu ra, được cô bán hàng dẫn dắt đi chơi thử.
Hiểu Hiểu thấy Hách Tường Vũ chạy về phía đồ vật đáng sợ kia, há miệng nhưng không phát ra nổi tiếng nào, đưa tay muốn nắm lấy Hách Tường Vũ, nhưng Hách Tường Vũ đã sớm chạy xa.
Hiểu Hiểu nhếch đôi môi mỏng nhạt màu, mồ hôi tinh mịn từ trên trán chảy xuống, có thể thấy được đã bị dọa đến không rõ.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, đưa tay chuyển vai Hiểu Hiểu để cậu đối mặt với anh, anh nói: “Hiểu Hiểu, em còn có nhớ ngày hôm qua em đã nói gì không? Em đã nói, nếu như anh muốn, em sẽ vì anh…”
Hách Vân Sanh dừng lại, ngay lúc Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên có chút mê man nhìn về phía đôi mắt của anh thì, mới dùng ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ nói tiếp: “Em nói em sẽ cưỡi ngựa gỗ vì anh.”
Sắc mặt của Hiểu Hiểu lại trắng thêm một phần, mí mắt cậu chớp xuống, môi run rẩy mở rồi hợp lại, thanh âm yếu ớt đến gần như không nghe thấy được, cậu nói: “Đúng, chủ nhân.”
Trái tim Hách Vân Sanh trong nháy mắt trở nên đau đớn, cũng không để ý con trai của mình liệu có nhìn thấy hay không, cúi đầu cấp tốc ở trên đôi môi trắng đến hầu như không có màu máu của Hiểu Hiểu hôn một cái, lướt qua liền thôi.
Trên môi trong nháy mắt mềm mại khiến Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, sau khi đã rõ ràng chuyện gì xảy ra nhịp tim của Hiểu Hiểu nhanh hơn mấy lần, trên mặt rốt cục có chút màu đỏ.
Hách Vân Sanh nở nụ cười, ngón tay đặt lên trên gò má trắng xám ra phấn hồng của Hiểu Hiểu, ngữ khí đặc biệt mềm nhẹ, “Hiểu Hiểu em nhìn kỹ một chút, ngựa gỗ kia cùng với ngựa gỗ mà em chơi đùa thì khác nhau chỗ nào?”
Hiểu Hiểu hít một hơi, cuối cùng vẫn là dựa theo yêu cầu của Hách Vân Sanh quay đầu nhìn về phía đồ vật mà nội tâm cậu e ngại. Hiểu Hiểu có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt mà bàn tay của Hách Vân Sanh truyền đến, nội tâm kiên định niềm tin vì Hách Vân Sanh cái gì cậu cũng có thể làm, chậm rãi đem đường viền đáng sợ đập vào mắt.
Vật kia so với trước đây thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa… hơn nữa không có thứ có thể xuyên qua cậu làm cậu e ngại kia!
Khi đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngựa gỗ kia, Hiểu Hiểu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hách Vân Sanh, liền thấy gương mặt tuấn tú của Hách Vân Sanh hiện lên nụ cười, “Thấy rõ? Có muốn tới ngồi lên thử không?”
Cái đầu của Hiểu Hiểu lay động một nửa thì dừng lại, cẩn thận từng li từng tí một liếc Hách Vân Sanh một cái rồi chậm chạp gật gật đầu.
Hách Vân Sanh buồn cười vuốt tóc Hiểu Hiểu, liếc mắt nhìn Hách Tường Vũ vẫn đang ngồi trên ngựa gỗ không muốn xuống, nói với cô bán hàng vẫn đang một bên che chở Hách Tường Vũ: “Phiền cô ghi hóa đơn giúp tôi, tôi muốn hai con ngựa gỗ, một cái lớn nhất và một cái nhỏ nhất.”
Tuy rằng Hách Vân Sanh không có xem qua tư liệu liên quan đến Hiểu Hiểu mà Hồng Thăng đưa cho anh, nhưng cái này cũng không đại diện cho Hách Vân Sanh không biết một ít việc trọng yếu về Hiểu Hiểu.
Trong vòng một tháng Hách Vân Sanh chia lìa với Hiểu Hiểu kia thường xuyên gọi điện thoại cho Nghiêm Quân tiến hành quấy rầy, một là vì trả thù Nghiêm Quân âm thầm mang Hiểu Hiểu đi, hai là vì càng muốn hiểu rõ Hiểu Hiểu, mà ba là, chính là an ủi trái tim đang trong thời kỳ quạnh hiu không có Hiểu Hiểu của anh.
Lúc này Hách Vân Sanh không thể không thừa nhận, tuy rằng rất kỳ diệu, nhưng anh đúng là yêu Hiểu Hiểu, thậm chí hầu như yêu đến tận xương tủy, vì lẽ đó anh bức thiết muốn biết tất cả về Hiểu Hiểu, hiểu rõ sở thích của Hiểu Hiểu.
Cũng may Nghiêm Quân tên kia tuy rằng bình thường không nghiêm chỉnh, nói chuyện mười câu trong đó cũng đã có chín câu không vào đề, nhưng vẫn còn có một câu nói đến trọng điểm trong trọng điểm. Hách Vân Sanh từ trong một đống phí lời kia bắt được rất nhiều tin tức quan trọng, trong đó liên quan đến sở thích của Hiểu Hiểu đã ít lại càng ít, nhưng là thứ Hiểu Hiểu chán ghét lại biết một đống lớn, cái gì dây thừng a con chuột a —— trong đó có một hạng chính là ngựa gỗ.
Hách Vân Sanh biết Hiểu Hiểu e ngại ngựa gỗ đại khái là vì sao, tuy rằng sau khi Hiểu Hiểu theo anh sẽ không phải nhận thêm những thứ đó nữa, nhưng là…
Có lẽ trước ngày hôm qua Hách Vân Sanh sẽ nghĩ như vậy, nhưng mà tối hôm qua trải qua suy nghĩ, Hách Vân Sanh quyết định thay đổi một số ý nghĩ dự định thuận theo tự nhiên.
Nghiêm Quân đã từng thuận miệng đã nói với anh, lúc Hiểu Hiểu vừa tới chỗ của Nghiêm Quân thường xuyên sẽ bị ác mộng quấy nhiễu, cho nên ngày đó Hiểu Hiểu nói gặp ác mộng ngủ không yên, Hách Vân Sanh rất nhanh đã đồng ý để Hiểu Hiểu ngủ cùng với mình.
Hách Vân Sanh không biết khi đó Hiểu Hiểu cũng không phải thật sự mơ tới cái gì khủng bố cả, mà chỉ là một loại thủ đoạn của Hiểu Hiểu để được Hách Vân Sanh thương yêu, nhưng cái này ma xui quỷ khiến lại gây nên một đợt lớn không nhỏ trong lòng Hách Vân Sanh. Sau sự kiện ô long chiều hôm qua, nhớ lại mấy chuyện Nghiêm Quân đã nói với anh một ít nhưng lúc đó còn chưa hiểu ra sao, Hách Vân Sanh mới bừng tỉnh, những thứ này chính là căn nguyên ác mộng của Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh cũng không ngốc, sau khi đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Hách Vân Sanh mới hiểu được ý nghĩa Nghiêm Quân làm những việc này.
Tỷ như Nghiêm Quân đã vô tình hoặc cố ý mấy lần nói về chuyện Hiểu Hiểu đã từng phải chịu đựng thống khổ, cũng nhiều lần đề cập đến vấn đề tính nết chủ nhân thứ nhất của Hiểu Hiểu.
Dường như Nghiêm Quân đã sớm biết trước được sau khi trải qua những chuyện này bệnh trạng ác mộng của Hiểu Hiểu sẽ tái phát lần thứ hai, hơn nữa cũng mơ hồ nhắc cho Hách Vân Sanh căn nguyên tạo thành ác mộng của Hiểu Hiểu chính là khi cậu còn nhỏ tuổi thì đã phải trải qua điều giáo không phải cho người.
Sau khi đã nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, mục đích của Nghiêm Quân vô cùng sống động, chính là muốn cho Hách Vân Sanh trợ giúp Hiểu Hiểu chữa trị thương tổn do ác mộng tạo thành cho Hiểu Hiểu.
Dù sao có vài bệnh nhìn thì không nghiêm trọng, nhưng nếu trị liệu chậm trễ, sớm muộn cũng sẽ trở thành bệnh nặng có thể uy hiếp đến sinh mệnh. Vì lẽ đó hiện tại Hách Vân Sanh cần phải làm là tìm ra nhân tố có thể tạo thành bất an đối với Hiểu Hiểu, dẫn dắt Hiểu Hiểu tiêu diệt từng cái một.
Nếu hôm qua đã đề cập đến ngựa gỗ, Hách Vân Sanh liền quyết định bắt đầu từ ngựa gỗ, chậm rãi làm nhạt đi bóng tối sâu trong nội tâm Hiểu Hiểu.
Bởi vì đã sáng tỏ mục tiêu, cho nên dọc đường đi Hách Vân Sanh đi rất nhanh, đi một vòng khu đồ chơi lớn xong Hách Vân Sanh mới ở mấy cửa hàng biên giới khu món đồ chơi tìm thấy một cửa hàng có đồ chơi ngựa gỗ.
Có lẽ là bởi vì hiện tại khoa học kỹ thuật quá phát đạt, đủ loại kiểu dáng đồ chơi nhiều bất tận, loại đồ chơi từ cổ đại đã tồn tại này hiện tại đã không gây cho người hiện đại bao nhiêu hứng thú, cho nên ngay cả Hách Tường Vũ có đồ chơi chất thành núi cũng không biết thứ này tồn tại, cũng may siêu thị này đủ lớn bán nhiều hàng hóa, cho nên vẫn có một chỗ có bán ngựa gỗ.
Hách Vân Sanh liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, ra hiệu cho Hiểu Hiểu đến xem đồ vật trong góc cửa hàng đồ chơi.
Ngay khi nhìn thấy ngựa gỗ hình dạng tương tự mã câu loại nhỏ thì, thân thể Hiểu Hiểu không thể kiềm chế được mà cứng ngắc, loại cứng ngắc này xuyên thấu qua bàn tay đan vào nhau của hai người lan truyền đến Hách Vân Sanh vẫn luôn quan tâm đến Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh dùng sức nắm Hiểu Hiểu, thời điểm Hiểu Hiểu cảm nhận được sự tồn tại của anh mà đem tầm mắt từ trên ngựa gỗ chuyển qua trên mặt của anh, Hách Vân Sanh lộ ra một nụ cười nhã nhặn, nói với đứa nhỏ đang nắm một cái tay khác của Hiểu Hiểu: “Tường Tường, con đi xem thử ngựa gỗ kia đi. Nếu thích chúng ta sẽ đem nó chuyển về nhà.”
Hách Tường Vũ nghi hoặc mà nhìn đồ vật có hình dạng con ngựa nhỏ kia, thành công bị hấp dẫn chú ý liền buông tay Hiểu Hiểu ra, được cô bán hàng dẫn dắt đi chơi thử.
Hiểu Hiểu thấy Hách Tường Vũ chạy về phía đồ vật đáng sợ kia, há miệng nhưng không phát ra nổi tiếng nào, đưa tay muốn nắm lấy Hách Tường Vũ, nhưng Hách Tường Vũ đã sớm chạy xa.
Hiểu Hiểu nhếch đôi môi mỏng nhạt màu, mồ hôi tinh mịn từ trên trán chảy xuống, có thể thấy được đã bị dọa đến không rõ.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, đưa tay chuyển vai Hiểu Hiểu để cậu đối mặt với anh, anh nói: “Hiểu Hiểu, em còn có nhớ ngày hôm qua em đã nói gì không? Em đã nói, nếu như anh muốn, em sẽ vì anh…”
Hách Vân Sanh dừng lại, ngay lúc Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên có chút mê man nhìn về phía đôi mắt của anh thì, mới dùng ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ nói tiếp: “Em nói em sẽ cưỡi ngựa gỗ vì anh.”
Sắc mặt của Hiểu Hiểu lại trắng thêm một phần, mí mắt cậu chớp xuống, môi run rẩy mở rồi hợp lại, thanh âm yếu ớt đến gần như không nghe thấy được, cậu nói: “Đúng, chủ nhân.”
Trái tim Hách Vân Sanh trong nháy mắt trở nên đau đớn, cũng không để ý con trai của mình liệu có nhìn thấy hay không, cúi đầu cấp tốc ở trên đôi môi trắng đến hầu như không có màu máu của Hiểu Hiểu hôn một cái, lướt qua liền thôi.
Trên môi trong nháy mắt mềm mại khiến Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, sau khi đã rõ ràng chuyện gì xảy ra nhịp tim của Hiểu Hiểu nhanh hơn mấy lần, trên mặt rốt cục có chút màu đỏ.
Hách Vân Sanh nở nụ cười, ngón tay đặt lên trên gò má trắng xám ra phấn hồng của Hiểu Hiểu, ngữ khí đặc biệt mềm nhẹ, “Hiểu Hiểu em nhìn kỹ một chút, ngựa gỗ kia cùng với ngựa gỗ mà em chơi đùa thì khác nhau chỗ nào?”
Hiểu Hiểu hít một hơi, cuối cùng vẫn là dựa theo yêu cầu của Hách Vân Sanh quay đầu nhìn về phía đồ vật mà nội tâm cậu e ngại. Hiểu Hiểu có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt mà bàn tay của Hách Vân Sanh truyền đến, nội tâm kiên định niềm tin vì Hách Vân Sanh cái gì cậu cũng có thể làm, chậm rãi đem đường viền đáng sợ đập vào mắt.
Vật kia so với trước đây thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa… hơn nữa không có thứ có thể xuyên qua cậu làm cậu e ngại kia!
Khi đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngựa gỗ kia, Hiểu Hiểu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hách Vân Sanh, liền thấy gương mặt tuấn tú của Hách Vân Sanh hiện lên nụ cười, “Thấy rõ? Có muốn tới ngồi lên thử không?”
Cái đầu của Hiểu Hiểu lay động một nửa thì dừng lại, cẩn thận từng li từng tí một liếc Hách Vân Sanh một cái rồi chậm chạp gật gật đầu.
Hách Vân Sanh buồn cười vuốt tóc Hiểu Hiểu, liếc mắt nhìn Hách Tường Vũ vẫn đang ngồi trên ngựa gỗ không muốn xuống, nói với cô bán hàng vẫn đang một bên che chở Hách Tường Vũ: “Phiền cô ghi hóa đơn giúp tôi, tôi muốn hai con ngựa gỗ, một cái lớn nhất và một cái nhỏ nhất.”