Hách Vân Sanh đối với hiệu quả mà mình tạo thành này rất hài lòng, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Nếu đã biết sai, vậy phải bị trừng phạt.”
Ngón tay của anh ấn xuống một cái trên đầu cái nút bấm màu đỏ ở trên ngựa gỗ kia, dương cụ giả ngủ đông trong cơ thể Hiểu Hiểu lập tức chuyển động, dẫn tới Hiểu Hiểu vốn đã không phòng bị rên lên một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh không có lên tiếng, tay của anh khoát lên vai Hiểu Hiểu, tuy rằng lúc này Hiểu Hiểu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng bắp thịt căng thẳng của cậu đã bán đứng cậu rồi.
Hách Vân Sanh bấm thời gian, mỗi khi qua năm phút đồng hồ thì sẽ để cho Hiểu Hiểu nghỉ ngơi năm phút, cứ tuần hoàn như vậy nhiều lần Hiểu Hiểu mới thích ứng được với tần suất của ngựa gỗ, thân thể cũng từ từ cảm nhận được ma sát của dương cụ giả mang tới khoái cảm, tiểu thanh nha trước người cũng bởi vì kích thích mà dần dần thẩm thấu ra một ít chất lỏng màu trẵng sữa.
Hách Vân Sanh thấy thời cơ cũng gần đến rồi, xoay người ngồi phía sau Hiểu Hiểu ôm cậu vào trong ngực, ngón tay chuyển qua nút bấm màu vàng trên đầu ngựa gỗ, ” Trừng phạt cuối cùng, chỉ cần em vượt qua lần này, anh sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của em, chịu không?”
Hiểu Hiểu nhìn nút bấm dưới ngón tay của Hách Vân Sanh, cậu biết nút bấm kia có kết nối với mạch điện, chỉ cần nhấn xuống một cái, đồ vật trong cơ thể cậu sẽ phóng điện, đây cũng là nguyên nhân thực sự mà Hiểu Hiểu e ngại ngựa gỗ—— bởi vì cậu đã từng bị ngựa gỗ điện đến ngất đi, loại cảm giác đáng sợ kia cậu mãi mãi cũng không có cách nào quên được.
Nhưng Hách Vân Sanh sẽ đồng ý một thỉnh cầu của cậu, nếu như cậu có thể chịu đựng nổi…
Hiểu Hiểu mím đôi môi nhạt màu do dự, chần chờ rồi gật gật đầu, sau đó liền nhắm hai mắt lại chờ đợi loại đâm nhói cực hạn kia.
Hách Vân Sanh cũng không giải thích cái gì, một tay khác của anh từ dưới nách Hiểu Hiểu xuyên qua xoa đầu v* trước ngực trái của Hiểu Hiểu, nhào nặn kích thích điểm mẫn cảm của Hiểu Hiểu, chờ đến khi cảm giác được thân thể căng thẳng của Hiểu Hiểu bởi vì tình dục kích thích mà bình tĩnh lại thì, tay phải không chút do dự nào ấn xuống nút bấm màu vàng.
Trong nháy mắt, một luồng điện lưu yếu ớt theo đỉnh dương cụ giả kết nối với ngựa gỗ đánh vào tràng đạo của Hiểu Hiểu, không phải loại cảm giác khủng bố trong ký ức kia, tê tê có chút đau, nhưng vừa vặn kích thích tới dục vọng đã tích lũy đến điểm giới hạn của Hiểu Hiểu, cậu ngước đầu cao lộ ra đường cong cổ ưu mỹ trắng noãn, bởi vì không chịu được vui sướng cực hạn này mà tinh quan thả lỏng, một luồng chất lỏng màu trẵng sữa từ trên đỉnh tiểu thanh nha dâng tràn ra, vẩy xuống trên lưng ngựa trước người, phối hợp da thịt trắng nõn của Hiểu Hiểu bởi vì cao trào mà hiện ra màu phấn hồng, có một loại mê hoặc kỳ lạ không nói ra được.
Hách Vân Sanh nuốt ngụm nước miếng, ngón tay đặt ở bụng dưới của Hiểu Hiểu có thể cảm giác được trong thân thể cậu đang kịch liệt co rút lại, phân thân mới vừa rồi bị Hiểu Hiểu bấm xuống đã rục rà rục rịch dựng đứng lên, thẳng tắp đỉnh ở trên xương hông Hiểu Hiểu.
Từ trong thất thần khi cao trào tỉnh lại, Hiểu Hiểu mẫn cảm cảm giác được rõ ràng dục vọng của Hách Vân Sanh, tuy rằng bị ngựa gỗ dằn vặt nhưng ngoại trừ một thân đổ mồ hôi lại thêm uể oải, Hiểu Hiểu vẫn rất muốn tận lực hầu hạ dục vọng của Hách Vân Sanh. Cậu nghiêng đầu lè lưỡi liếm trên gò má của Hách Vân Sanh, híp đôi mắt thủy nhuận xinh đẹp đẽ môi đỏ khẽ nhếch, “Chủ nhân, mời ngài hưởng dụng Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh đùa cậu, “Đây là thỉnh cầu của em sao?”
Hiểu Hiểu mím môi nhìn Hách Vân Sanh, không biết là nên gật đầu hay là nên lắc đầu.
Định lắc đầu, nhưng đây thật sự là thỉnh cầu của cậu, nếu gật đầu, lại uổng phí hết một lần cơ hội quý hiếm…
Hách Vân Sanh thấy khuôn mặt nhỏ của Hiểu Hiểu xoắn xuýt, cười đưa tay vuốt mũi của cậu, sau đó nâng Hiểu Hiểu lên kề gần mình rồi lại thả xuống, tiểu huyệt vừa bị dương cụ giả khai phá đầy đủ đến mềm nhuyễn liền bao vây lấy dục vọng đang bộc phát của anh, Hách Vân Sanh thoải mái rên rỉ một tiếng, từ chậm đến nhanh cử động thân dưới, trực tiếp đem Hiểu Hiểu vừa mới trải qua cao trào còn đang dị thường mẫn cảm đỉnh đến sảng khoái khóc ra.
Làm sảng khoái một hồi, Hách Vân Sanh tạm thời thoả mãn ôm Hiểu Hiểu đi rửa sạch mồ hôi trên người, lại cho Hiểu Hiểu một cái nan đề, là lựa chọn một phương án để trừng phạt tội bấm đau tính khí của anh.
Một cái là để Hiểu Hiểu tự mình ngủ ở phòng khách ba ngày, một cái khác là Hách Vân Sanh ôm Hiểu Hiểu ngủ một ngày, nhưng tiền đề là nhất định phải bị trói. Hách Vân Sanh biết mình lại có chút nóng vội, nhưng cơ hội tốt như vậy anh rất muốn thí nghiệm một chút.
Sự e ngại của Hiểu Hiểu cũng đến sự điều giáo của Lẫm, khi đó cậu thường bị Lẫm trói chặt ở trong một gian phòng nhỏ, một lần chính là cả ngày, Lẫm ngoại trừ cho cậu ăn một bữa cơm ra thì sẽ không để ý đến cậu nữa.
Ở trong bóng tối hết sức yên tĩnh, thân thể không cách nào tự do hành động được, đối với bất kỳ người nào cũng đều là một loại dằn vặt cả ở tâm lý lẫn thân thể, Hiểu Hiểu có thể vượt qua đoạn năm tháng hắc ám kia mà không bị dằn vặt đến điên mất đã là một kỳ tích rồi, chỉ có điều đó trở đi lại sản sinh sợ hãi đối với trói buộc.
Đó cũng là nguyên nhân mà cho dù Nghiêm Quân yêu thích trói buộc play nhưng vẫn không áp dụng trên người Hiểu Hiểu, càng là một hạng mục mà Hách Vân Sanh phải trợ giúp để Hiểu Hiểu khắc phục sợ hãi.
Vốn là Hách Vân Sanh cho rằng Hiểu Hiểu sẽ chọn cái trước, như vậy thì có thể tránh né được thứ mà mình sợ hãi, nhưng là đáp án mà Hiểu Hiểu chọn lại ra ngoài dự liệu của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu nói: “Vân Sanh, Hiểu Hiểu muốn ngủ cùng anh.”
Lông mày Hách Vân Sanh hơi nhíu lên rồi lại từ từ giãn ra, anh kéo Hiểu Hiểu ngồi lên trên giường, còn mình thì chạy về phòng chơi tìm một đoạn dây mềm, ấn tay Hiểu Hiểu lại rồi bắt đầu trói cậu.
Thủ pháp của Hách Vân Sanh rất mới lạ, chỉ đơn giản là đem tay của Hiểu Hiểu cột vào sau lưng rồi lại đem chân của Hiểu Hiểu cột vào nhau, căn bản là không có cái gì dằn vặt người cả, Hiểu Hiểu bị trói mà sửng sốt —— đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu bị trói “Đơn giản” như vậy “Tự do” như vậy.
Yêu cầu của Hách Vân Sanh đối với cái này rất thấp, trước tiên anh thưởng thức thành quả lao động của mình một chút, lại dùng tay kiểm tra chất lượng dây trói, có thể khống chế hành động của Hiểu Hiểu cũng sẽ không tạo ra thương tổn đối với cậu liền thoả mãn.
Sau đó Hách Vân Sanh nhảy lên giường từ phía sau ôm lấy Hiểu Hiểu rồi đắp kín chăn cho hai người, đem dục vọng đã mềm mại của mình nhét vào trong lòng bàn tay đang bị trói phía sau lưng Hiểu Hiểu, bắt đầu nhiệm vụ cuối cùng của ngày hôm nay, tâm sự.
Anh nói: “Hiểu Hiểu, trải qua thử nghiệm vừa nãy, em có còn sợ hãi ngựa gỗ nữa không?”
Hiểu Hiểu do dự một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Đây là ý gì?” Hách Vân Sanh hỏi.
“Hiểu Hiểu sợ ngựa gỗ, thế nhưng nếu như có Vân Sanh ở đây, Hiểu Hiểu sẽ không sợ nữa.” Hiểu Hiểu giật giật ngón tay, coi tính khí của Hách Vân Sanh như là đồ chơi mà thưởng thức, cảm thụ anh ở trong tay cậu dần dần cứng chắc, liền có một loại cảm giác đặc biệt thành công.
Hách Vân Sanh không biết là nên khóc hay nên cười, “Cái này thì khác nhau ở chỗ nào?”
“Đương nhiên là có!” Hiểu Hiểu ngữ khí thật lòng nói, “Bởi vì Hiểu Hiểu biết Vân Sanh sẽ không thật sự tổn thương Hiểu Hiểu, cho nên có Vân Sanh ở đây, Hiểu Hiểu cái gì cũng không sợ.”
“Vậy nếu như anh để mình em chơi với ngựa gỗ thì sao?” Hách Vân Sanh hỏi.
Hiểu Hiểu mím môi, “Hiểu Hiểu đồng ý thử nghiệm.”
Hách Vân Sanh dùng cánh tay lướt qua nửa người trên quay đầu Hiểu Hiểu xem vẻ mặt của cậu, “Tại sao?”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh cười ngọt ngào, “Bởi vì chủ nhân là chủ nhân của Hiểu Hiểu; bởi vì Hiểu Hiểu biết chủ nhân để Hiểu Hiểu làm những chuyện này đều là vì tốt cho Hiểu Hiểu; càng bởi vì —— Hiểu Hiểu yêu thích chủ nhân, đồng ý vì chủ nhân mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Vậy còn Nghiêm Quân thì sao?” Hách Vân Sanh không nhịn được hỏi, anh đối với việc lúc trước Nghiêm Quân có thể dễ dàng mang Hiểu Hiểu đi vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuy rằng anh biết anh không nên tính toán chi li những chuyện này, nhưng là bản thân anh nhịn không được rất muốn biết anh và Nghiêm Quân ở trong lòng Hiểu Hiểu đến cùng thì bên nào nặng hơn bên nào nhẹ hơn.
Ngón tay của anh ấn xuống một cái trên đầu cái nút bấm màu đỏ ở trên ngựa gỗ kia, dương cụ giả ngủ đông trong cơ thể Hiểu Hiểu lập tức chuyển động, dẫn tới Hiểu Hiểu vốn đã không phòng bị rên lên một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh không có lên tiếng, tay của anh khoát lên vai Hiểu Hiểu, tuy rằng lúc này Hiểu Hiểu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng bắp thịt căng thẳng của cậu đã bán đứng cậu rồi.
Hách Vân Sanh bấm thời gian, mỗi khi qua năm phút đồng hồ thì sẽ để cho Hiểu Hiểu nghỉ ngơi năm phút, cứ tuần hoàn như vậy nhiều lần Hiểu Hiểu mới thích ứng được với tần suất của ngựa gỗ, thân thể cũng từ từ cảm nhận được ma sát của dương cụ giả mang tới khoái cảm, tiểu thanh nha trước người cũng bởi vì kích thích mà dần dần thẩm thấu ra một ít chất lỏng màu trẵng sữa.
Hách Vân Sanh thấy thời cơ cũng gần đến rồi, xoay người ngồi phía sau Hiểu Hiểu ôm cậu vào trong ngực, ngón tay chuyển qua nút bấm màu vàng trên đầu ngựa gỗ, ” Trừng phạt cuối cùng, chỉ cần em vượt qua lần này, anh sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của em, chịu không?”
Hiểu Hiểu nhìn nút bấm dưới ngón tay của Hách Vân Sanh, cậu biết nút bấm kia có kết nối với mạch điện, chỉ cần nhấn xuống một cái, đồ vật trong cơ thể cậu sẽ phóng điện, đây cũng là nguyên nhân thực sự mà Hiểu Hiểu e ngại ngựa gỗ—— bởi vì cậu đã từng bị ngựa gỗ điện đến ngất đi, loại cảm giác đáng sợ kia cậu mãi mãi cũng không có cách nào quên được.
Nhưng Hách Vân Sanh sẽ đồng ý một thỉnh cầu của cậu, nếu như cậu có thể chịu đựng nổi…
Hiểu Hiểu mím đôi môi nhạt màu do dự, chần chờ rồi gật gật đầu, sau đó liền nhắm hai mắt lại chờ đợi loại đâm nhói cực hạn kia.
Hách Vân Sanh cũng không giải thích cái gì, một tay khác của anh từ dưới nách Hiểu Hiểu xuyên qua xoa đầu v* trước ngực trái của Hiểu Hiểu, nhào nặn kích thích điểm mẫn cảm của Hiểu Hiểu, chờ đến khi cảm giác được thân thể căng thẳng của Hiểu Hiểu bởi vì tình dục kích thích mà bình tĩnh lại thì, tay phải không chút do dự nào ấn xuống nút bấm màu vàng.
Trong nháy mắt, một luồng điện lưu yếu ớt theo đỉnh dương cụ giả kết nối với ngựa gỗ đánh vào tràng đạo của Hiểu Hiểu, không phải loại cảm giác khủng bố trong ký ức kia, tê tê có chút đau, nhưng vừa vặn kích thích tới dục vọng đã tích lũy đến điểm giới hạn của Hiểu Hiểu, cậu ngước đầu cao lộ ra đường cong cổ ưu mỹ trắng noãn, bởi vì không chịu được vui sướng cực hạn này mà tinh quan thả lỏng, một luồng chất lỏng màu trẵng sữa từ trên đỉnh tiểu thanh nha dâng tràn ra, vẩy xuống trên lưng ngựa trước người, phối hợp da thịt trắng nõn của Hiểu Hiểu bởi vì cao trào mà hiện ra màu phấn hồng, có một loại mê hoặc kỳ lạ không nói ra được.
Hách Vân Sanh nuốt ngụm nước miếng, ngón tay đặt ở bụng dưới của Hiểu Hiểu có thể cảm giác được trong thân thể cậu đang kịch liệt co rút lại, phân thân mới vừa rồi bị Hiểu Hiểu bấm xuống đã rục rà rục rịch dựng đứng lên, thẳng tắp đỉnh ở trên xương hông Hiểu Hiểu.
Từ trong thất thần khi cao trào tỉnh lại, Hiểu Hiểu mẫn cảm cảm giác được rõ ràng dục vọng của Hách Vân Sanh, tuy rằng bị ngựa gỗ dằn vặt nhưng ngoại trừ một thân đổ mồ hôi lại thêm uể oải, Hiểu Hiểu vẫn rất muốn tận lực hầu hạ dục vọng của Hách Vân Sanh. Cậu nghiêng đầu lè lưỡi liếm trên gò má của Hách Vân Sanh, híp đôi mắt thủy nhuận xinh đẹp đẽ môi đỏ khẽ nhếch, “Chủ nhân, mời ngài hưởng dụng Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh đùa cậu, “Đây là thỉnh cầu của em sao?”
Hiểu Hiểu mím môi nhìn Hách Vân Sanh, không biết là nên gật đầu hay là nên lắc đầu.
Định lắc đầu, nhưng đây thật sự là thỉnh cầu của cậu, nếu gật đầu, lại uổng phí hết một lần cơ hội quý hiếm…
Hách Vân Sanh thấy khuôn mặt nhỏ của Hiểu Hiểu xoắn xuýt, cười đưa tay vuốt mũi của cậu, sau đó nâng Hiểu Hiểu lên kề gần mình rồi lại thả xuống, tiểu huyệt vừa bị dương cụ giả khai phá đầy đủ đến mềm nhuyễn liền bao vây lấy dục vọng đang bộc phát của anh, Hách Vân Sanh thoải mái rên rỉ một tiếng, từ chậm đến nhanh cử động thân dưới, trực tiếp đem Hiểu Hiểu vừa mới trải qua cao trào còn đang dị thường mẫn cảm đỉnh đến sảng khoái khóc ra.
Làm sảng khoái một hồi, Hách Vân Sanh tạm thời thoả mãn ôm Hiểu Hiểu đi rửa sạch mồ hôi trên người, lại cho Hiểu Hiểu một cái nan đề, là lựa chọn một phương án để trừng phạt tội bấm đau tính khí của anh.
Một cái là để Hiểu Hiểu tự mình ngủ ở phòng khách ba ngày, một cái khác là Hách Vân Sanh ôm Hiểu Hiểu ngủ một ngày, nhưng tiền đề là nhất định phải bị trói. Hách Vân Sanh biết mình lại có chút nóng vội, nhưng cơ hội tốt như vậy anh rất muốn thí nghiệm một chút.
Sự e ngại của Hiểu Hiểu cũng đến sự điều giáo của Lẫm, khi đó cậu thường bị Lẫm trói chặt ở trong một gian phòng nhỏ, một lần chính là cả ngày, Lẫm ngoại trừ cho cậu ăn một bữa cơm ra thì sẽ không để ý đến cậu nữa.
Ở trong bóng tối hết sức yên tĩnh, thân thể không cách nào tự do hành động được, đối với bất kỳ người nào cũng đều là một loại dằn vặt cả ở tâm lý lẫn thân thể, Hiểu Hiểu có thể vượt qua đoạn năm tháng hắc ám kia mà không bị dằn vặt đến điên mất đã là một kỳ tích rồi, chỉ có điều đó trở đi lại sản sinh sợ hãi đối với trói buộc.
Đó cũng là nguyên nhân mà cho dù Nghiêm Quân yêu thích trói buộc play nhưng vẫn không áp dụng trên người Hiểu Hiểu, càng là một hạng mục mà Hách Vân Sanh phải trợ giúp để Hiểu Hiểu khắc phục sợ hãi.
Vốn là Hách Vân Sanh cho rằng Hiểu Hiểu sẽ chọn cái trước, như vậy thì có thể tránh né được thứ mà mình sợ hãi, nhưng là đáp án mà Hiểu Hiểu chọn lại ra ngoài dự liệu của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu nói: “Vân Sanh, Hiểu Hiểu muốn ngủ cùng anh.”
Lông mày Hách Vân Sanh hơi nhíu lên rồi lại từ từ giãn ra, anh kéo Hiểu Hiểu ngồi lên trên giường, còn mình thì chạy về phòng chơi tìm một đoạn dây mềm, ấn tay Hiểu Hiểu lại rồi bắt đầu trói cậu.
Thủ pháp của Hách Vân Sanh rất mới lạ, chỉ đơn giản là đem tay của Hiểu Hiểu cột vào sau lưng rồi lại đem chân của Hiểu Hiểu cột vào nhau, căn bản là không có cái gì dằn vặt người cả, Hiểu Hiểu bị trói mà sửng sốt —— đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu bị trói “Đơn giản” như vậy “Tự do” như vậy.
Yêu cầu của Hách Vân Sanh đối với cái này rất thấp, trước tiên anh thưởng thức thành quả lao động của mình một chút, lại dùng tay kiểm tra chất lượng dây trói, có thể khống chế hành động của Hiểu Hiểu cũng sẽ không tạo ra thương tổn đối với cậu liền thoả mãn.
Sau đó Hách Vân Sanh nhảy lên giường từ phía sau ôm lấy Hiểu Hiểu rồi đắp kín chăn cho hai người, đem dục vọng đã mềm mại của mình nhét vào trong lòng bàn tay đang bị trói phía sau lưng Hiểu Hiểu, bắt đầu nhiệm vụ cuối cùng của ngày hôm nay, tâm sự.
Anh nói: “Hiểu Hiểu, trải qua thử nghiệm vừa nãy, em có còn sợ hãi ngựa gỗ nữa không?”
Hiểu Hiểu do dự một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Đây là ý gì?” Hách Vân Sanh hỏi.
“Hiểu Hiểu sợ ngựa gỗ, thế nhưng nếu như có Vân Sanh ở đây, Hiểu Hiểu sẽ không sợ nữa.” Hiểu Hiểu giật giật ngón tay, coi tính khí của Hách Vân Sanh như là đồ chơi mà thưởng thức, cảm thụ anh ở trong tay cậu dần dần cứng chắc, liền có một loại cảm giác đặc biệt thành công.
Hách Vân Sanh không biết là nên khóc hay nên cười, “Cái này thì khác nhau ở chỗ nào?”
“Đương nhiên là có!” Hiểu Hiểu ngữ khí thật lòng nói, “Bởi vì Hiểu Hiểu biết Vân Sanh sẽ không thật sự tổn thương Hiểu Hiểu, cho nên có Vân Sanh ở đây, Hiểu Hiểu cái gì cũng không sợ.”
“Vậy nếu như anh để mình em chơi với ngựa gỗ thì sao?” Hách Vân Sanh hỏi.
Hiểu Hiểu mím môi, “Hiểu Hiểu đồng ý thử nghiệm.”
Hách Vân Sanh dùng cánh tay lướt qua nửa người trên quay đầu Hiểu Hiểu xem vẻ mặt của cậu, “Tại sao?”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh cười ngọt ngào, “Bởi vì chủ nhân là chủ nhân của Hiểu Hiểu; bởi vì Hiểu Hiểu biết chủ nhân để Hiểu Hiểu làm những chuyện này đều là vì tốt cho Hiểu Hiểu; càng bởi vì —— Hiểu Hiểu yêu thích chủ nhân, đồng ý vì chủ nhân mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Vậy còn Nghiêm Quân thì sao?” Hách Vân Sanh không nhịn được hỏi, anh đối với việc lúc trước Nghiêm Quân có thể dễ dàng mang Hiểu Hiểu đi vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuy rằng anh biết anh không nên tính toán chi li những chuyện này, nhưng là bản thân anh nhịn không được rất muốn biết anh và Nghiêm Quân ở trong lòng Hiểu Hiểu đến cùng thì bên nào nặng hơn bên nào nhẹ hơn.