Qua tháng giêng, H thị liền bắt đầu ấm lên, ngày mùng 4 tháng 3 cuối tháng liền có cảm giác xuân về hoa nở.
Năm vừa rồi Hách Vân Sanh bận rộn với các hạng mục công tác, chỉ có điều năm nay có Hiểu Hiểu làm bạn, cho nên ngay cả công việc khô khan cũng có thể tìm được chút lạc thú.
Ngày này Hách Vân Sanh tạm thời hoàn thành hạng mục trong tay, rảnh rỗi anh liền kêu Hiểu Hiểu đến bên cạnh, một lúc rót nước một lúc đấm chân sai khiến Hiểu Hiểu xoay quanh mấy vòng, nhìn Hiểu Hiểu vui vẻ chạy tới chạy lui, trong lòng mệt mỏi cũng dần tan biến.
Hiểu Hiểu đang dùng những ngón tay tinh tế nhưng có lực của mình bóp vai cho Hách Vân Sanh xem như giải lao, cửa phòng Tổng tài lại đột nhiên bị đẩy ra, một cái bụng tròn lăn đi vào.
Hiểu Hiểu ngẩn ra, chỉ nhìn thấy cái bụng mà không thấy mặt người, không rõ là vì sao.
Hách Vân Sanh nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ Hiểu Hiểu xoa bóp, cũng không có nhìn người tới, chỉ là khi nghe thấy tiếng cửa mở thì thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Đáp lại Hách Vân Sanh chính là một tiếng khóc lanh lảnh tự như hát kịch, “Ô ô anh là cái đồ vô lương tâm, có mới nới cũ vứt bỏ mẹ con chúng tôi, anh để một đại khuê nữ như tôi chưa kết hôn mà đã vác bụng tròn mang thai trước, hiện tại anh lại chết cũng không chịu phụ trách, anh cái đồ vong ân phụ nghĩa làm sao khiến tôi đi gặp người được đây a a a… tôi không sống nổi nữa ~ ”
Hai tay Hiểu Hiểu đặt trên bả vai Hách Vân Sanh sau khi nghe thấy người nói, liền cứng ngắc không tự nhiên, một nơi nào đó trong lồng ngực co rút lại, đau đớn phảng phất như bị kim đâm, cậu… Tựa hồ sẽ rất nhanh phải có thêm một nữ chủ nhân.
Hách Vân Sanh không có ngạc nhiên giống như Hiểu Hiểu, cũng không cảm nhận được tâm tình của Hiểu Hiểu biến hóa, mặt anh kịch liệt co rúm, quát: “Quách Ngọc! Cút vào cho tôi!”
Gian ngoài bùng nổ một tiếng cười dài, sau đó cái bụng tròn kia liền “lăn” vào, cợt nhả nói: “Ô ô ô, đây là muốn tìm bất mãn sao mà hỏa khí lớn như vậy?”
Hách Vân Sanh đưa tay ấn ấn thái dương, lúc này là thật sự có chút đau đầu, “Cô cũng sắp sinh rồi chứ? Cái tên kia nhà cô sao lại yên tâm thả cô lông rông như vậy hả? Cũng không sợ cô sinh ngay trên đường đi bộ hay sao.”
Quách Ngọc ôm cái bụng chậm rãi di động ngồi xuống trên ghế salông, lấy một hơi nói: “Anh đừng có nhắc đến tên thối tha kia, coi tôi giống như trộm vậy, cái này không cho mò cái kia không cho chạm vào, ngay cả đi dạo phố cũng phải dùng cái xe đẩy mỹ kỳ danh là sợ tôi bị mệt, thật sự coi tôi là bị tàn phế sao!”
Hách Vân Sanh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Đây còn không phải là vì sợ cô chạy ra ngoài dọa người sao?”
Quách Ngọc bị nghẹn, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì để phản bác anh, lườm một cái dời sang mục tiêu khác, “Hiểu Hiểu tới bên cạnh chị này! Đã lâu không thấy em tới nhớ em lắm đó, lại đây trò chuyện với chị nào.”
“Không cho đi!” Hách Vân Sanh nắm chặt tay Hiểu Hiểu đặt trên bả vai anh, sờ đến da dẻ lạnh lẽo thì nhíu mày, cũng không để ý có người ở đây liền lôi kéo Hiểu Hiểu xoay người một cái ngồi vào trong lồng ngực của mình, “Tay sao lại lạnh như vậy? Lạnh sao?”
Hiểu Hiểu mím môi không nói gì.
Quách Ngọc trợn to hai mắt nhìn hai bạn gay tốt coi cô là không khí, hưng phấn khó hiểu.
Đầu Hách Vân Sanh quay một vòng, đem mọi chuyện trước sau nghĩ lại một lần, nghi ngờ hỏi, “Em sẽ không phải là bị Quách Ngọc ăn nói linh tinh dọa chứ?”
Trái tim nhỏ của Quách Ngọc ầm ầm nhảy lên, dí sát vào quan sát, vì che giấu nội tâm đang dâng trào của mình mà nói xen vào: “Tôi làm sao?” Vừa mới dứt lời Quách Ngọc liền bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, trịnh trọng nói với Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu em yên tâm, chị có muốn mang cũng sẽ chọn mang con trai của em, tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người đàn ông của em đâu!”
Nếu không phải xem xét vì Quách Ngọc là phụ nữ đang có thai, Hách Vân Sanh thật hận không thể một cước đạp cô văng ra ngoài, “Nói linh tinh cái gì hả!”
Hiểu Hiểu giương mắt liếc trộm Hách Vân Sanh, ngón tay cầm lấy góc áo Hách Vân Sanh xin lỗi: “Xin lỗi Vân Sanh, là Hiểu Hiểu cả nghĩ rồi.”
Hách Vân Sanh cũng không tính toán những thứ đó với Hiểu Hiểu, bàn tay vò loạn tóc Hiểu Hiểu, “Ân, biết là tốt rồi, sau đó cũng đừng suy nghĩ loạn nữa, hiện tại anh chỉ có một người yêu là em thôi.”
Là người yêu mà không phải là tình nhân.
Đơn thuần như Hiểu Hiểu sẽ không hiểu người yêu cùng tình nhân khác nhau như thế nào, nhưng nghe Hách Vân Sanh nói vậy vẫn rất an tâm mà lộ ra nụ cười hạnh phúc. Hách Vân Sanh cũng nhếch miệng một bộ không có cách nào với Hiểu Hiểu.
Nhưng mà phần ấm áp điềm tĩnh này rất nhanh đã bị một con kỳ đà cản mũi nào đó đánh gãy, chỉ thấy Quách Ngọc “Gào” lên một tiếng, ôm cái bụng cong eo.
Hách Vân Sanh cau mày nhìn về phía Quách Ngọc, không hiểu con hề ranh này lại đang chơi trò gì. Cũng không phải là Hách Vân Sanh không có lòng thông cảm, thực sự là số lần bị Quách Ngọc đùa cợt quá nhiều rồi, cho nên cho dù có là thật sự thì cũng nghĩ thành giả.
“Chị làm sao vậy?” Hiểu Hiểu không tiếp xúc nhiều với Quách Ngọc, không biết tính cách cổ quái kỳ lạ của Quách Ngọc, liền chân tâm thành ý quan tâm tới cô, chỉ bất quá cậu bị Hách Vân Sanh ôm vào trong ngực không tránh thoát nổi, thêm vào ngữ điệu không chút chập trùng, lời quan tâm nói ra khỏi miệng càng giống trêu đùa hơn.
“Giời ạ!” Quách Ngọc lườm một cái, chẳng có bao nhiêu sức quát: “Ông chủ thối, không nhìn thấy tôi sắp sinh rồi sao? Anh còn không mau đưa tôi đến bệnh viện sao!”
Một câu nói này kinh ngạc cả ngàn cơn sóng, Hách Vân Sanh lập tức nhảy lên, đẩy Hiểu Hiểu ra kéo cửa ra liền hô: “Quách Ngọc sắp sinh rồi, mọi người dừng công việc trước mắt xuống đến giúp đỡ trước đã!”
Tiểu trợ lý bên ngoài ngồi nghiêm chỉnh chờ Quách đặc trợ bị đá văng ra ngoài cũng bắt đầu hoang mang, nhanh chóng gọi điện thoại, kêu người tới, một nhóm người ba chân bốn cẳng đưa Quách Ngọc đến bệnh viện gần đây.
Không tới hai mười phút, chồng nhà Quách Ngọc liền nhận được điện thoại chạy tới, sắc mặt của anh ta có chút đen, thở hồng hộc chạy đến giường bệnh của Quách Ngọc một bên há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra cái gì.
Quách Ngọc tương phản với hình thái dũng mãnh mà Hiểu Hiểu luôn gặp phải, đặc biệt chim nhỏ nép vào người lay tay anh chồng mình làm nũng, chồng cô lại không hề bị lay động vẫn như trước mặt tối sầm không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt trừng Quách Ngọc. Cuối cùng Quách Ngọc sử dụng đòn sát thủ! “Ai u” hét to một tiếng, quay về chồng nhà mình hừ hừ: “Lão công, bụng em đau quá a, anh xem có phải là em sắp chết rồi không?”
Chồng cô vừa nghe lời này, mặt đen rồi trắng, trắng rồi lại xanh, chuyển đổi vài màu sắc xong liền cau mày hừ mạnh: “Nói nhăng cái gì đó?!”
Lời này mặc dù nói như thế, nhưng không đến một lúc anh liền không nhịn được tiến lên quan tâm tới Quách Ngọc đau đớn.
Quách Ngọc chỉ dằn vặt ở bên ngoài hơn hai giờ, sản đạo mới mở ra đến trình độ thích hợp bị đẩy vào phòng sinh, chồng nhà cô đương nhiên cũng đi vào theo.
Hách Vân Sanh lau cái trán trên căn bản không tồn tại chút mồ hôi lạnh nào, cau mày nhìn về phía phòng sinh, trong lòng thì lại mắng Quách Ngọc cái đồ chuyên gây họa này, rõ ràng đã sắp sinh rồi còn chạy loạn, cứ như để yên cho mọi người một ngày thì cô sẽ khó chịu vậy.
Hiểu Hiểu vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hách Vân Sanh, thấy Hách Vân Sanh ánh mắt thâm thúy nhìn phòng sinh, cậu mím đôi môi nhạt màu cúi đầu che giấu quang mang ảm đạm trong mắt.
******
Tiểu kịch trường:
Quách Ngọc trải qua ba tiếng khàn cả giọng, rốt cục sinh ra một thằng nhóc béo, chồng nhà Quách Ngọc nhìn vợ mình mệt đến ngủ thiếp đi, rốt cục cũng tâm tình tìm Hách Vân Sanh nói chuyện.
Chồng nhà Quách Ngọc: “Thực sự là rất cảm ơn ngài, ngày hôm nay công ty tôi đột nhiên xảy ra một số chuyện cần phải đi xử lý, Tiểu Ngọc liền trốn tôi chạy ra ngoài, gây thêm phiền phức cho ngài.”
Hách Vân Sanh không khách khí nói: “Sau này nên chú ý thêm, đừng gây thêm phiền cho tôi nữa!”
Chồng nhà Quách Ngọc sắc mặt xấu hổ cười cười, mặt dày hỏi: “Mấy ngày trước tôi có dẫn em ấy đi kiểm tra thân thể, theo dự tính ngày sinh còn có ba ngày, tại sao ngày hôm nay đi tới chỗ ngài một chuyến thì lại…”
Hách Vân Sanh: “Anh đây là đang hỏi tội tôi sao?”
Chồng nhà Quách Ngọc nghiêm nghị: “Ngài nghĩ quá nhiều rồi.”
Hách Vân Sanh: “Anh cũng biết đường về đại não của vợ nhà anh kỳ lạ cỡ nào mà, ai biết cô ta lại suy nghĩ lung tung rồi bị chuyện gì kích thích. Lại nói, trên người cô ta có xảy ra chuyện gì cũng không quá ngạc nhiên đâu.”
Chồng nhà Quách Ngọc bị nhắc nhở, liền thăm dò hỏi: “Vậy xin hỏi, lúc Quách Ngọc đến, ngài đang làm gì vậy?”
“Tôi?” Hách Vân Sanh suy nghĩ một chút: ” Hiểu Hiểu nhà tôi bị thương tâm, tôi liền ôm em ấy an ủi một chút…”
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Chồng nhà Quách Ngọc: “…”
Hách Vân Sanh: “…”
Giời ạ! Quách Ngọc là bị cơ tình kích thích mới sinh non!!!
Năm vừa rồi Hách Vân Sanh bận rộn với các hạng mục công tác, chỉ có điều năm nay có Hiểu Hiểu làm bạn, cho nên ngay cả công việc khô khan cũng có thể tìm được chút lạc thú.
Ngày này Hách Vân Sanh tạm thời hoàn thành hạng mục trong tay, rảnh rỗi anh liền kêu Hiểu Hiểu đến bên cạnh, một lúc rót nước một lúc đấm chân sai khiến Hiểu Hiểu xoay quanh mấy vòng, nhìn Hiểu Hiểu vui vẻ chạy tới chạy lui, trong lòng mệt mỏi cũng dần tan biến.
Hiểu Hiểu đang dùng những ngón tay tinh tế nhưng có lực của mình bóp vai cho Hách Vân Sanh xem như giải lao, cửa phòng Tổng tài lại đột nhiên bị đẩy ra, một cái bụng tròn lăn đi vào.
Hiểu Hiểu ngẩn ra, chỉ nhìn thấy cái bụng mà không thấy mặt người, không rõ là vì sao.
Hách Vân Sanh nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ Hiểu Hiểu xoa bóp, cũng không có nhìn người tới, chỉ là khi nghe thấy tiếng cửa mở thì thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Đáp lại Hách Vân Sanh chính là một tiếng khóc lanh lảnh tự như hát kịch, “Ô ô anh là cái đồ vô lương tâm, có mới nới cũ vứt bỏ mẹ con chúng tôi, anh để một đại khuê nữ như tôi chưa kết hôn mà đã vác bụng tròn mang thai trước, hiện tại anh lại chết cũng không chịu phụ trách, anh cái đồ vong ân phụ nghĩa làm sao khiến tôi đi gặp người được đây a a a… tôi không sống nổi nữa ~ ”
Hai tay Hiểu Hiểu đặt trên bả vai Hách Vân Sanh sau khi nghe thấy người nói, liền cứng ngắc không tự nhiên, một nơi nào đó trong lồng ngực co rút lại, đau đớn phảng phất như bị kim đâm, cậu… Tựa hồ sẽ rất nhanh phải có thêm một nữ chủ nhân.
Hách Vân Sanh không có ngạc nhiên giống như Hiểu Hiểu, cũng không cảm nhận được tâm tình của Hiểu Hiểu biến hóa, mặt anh kịch liệt co rúm, quát: “Quách Ngọc! Cút vào cho tôi!”
Gian ngoài bùng nổ một tiếng cười dài, sau đó cái bụng tròn kia liền “lăn” vào, cợt nhả nói: “Ô ô ô, đây là muốn tìm bất mãn sao mà hỏa khí lớn như vậy?”
Hách Vân Sanh đưa tay ấn ấn thái dương, lúc này là thật sự có chút đau đầu, “Cô cũng sắp sinh rồi chứ? Cái tên kia nhà cô sao lại yên tâm thả cô lông rông như vậy hả? Cũng không sợ cô sinh ngay trên đường đi bộ hay sao.”
Quách Ngọc ôm cái bụng chậm rãi di động ngồi xuống trên ghế salông, lấy một hơi nói: “Anh đừng có nhắc đến tên thối tha kia, coi tôi giống như trộm vậy, cái này không cho mò cái kia không cho chạm vào, ngay cả đi dạo phố cũng phải dùng cái xe đẩy mỹ kỳ danh là sợ tôi bị mệt, thật sự coi tôi là bị tàn phế sao!”
Hách Vân Sanh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Đây còn không phải là vì sợ cô chạy ra ngoài dọa người sao?”
Quách Ngọc bị nghẹn, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì để phản bác anh, lườm một cái dời sang mục tiêu khác, “Hiểu Hiểu tới bên cạnh chị này! Đã lâu không thấy em tới nhớ em lắm đó, lại đây trò chuyện với chị nào.”
“Không cho đi!” Hách Vân Sanh nắm chặt tay Hiểu Hiểu đặt trên bả vai anh, sờ đến da dẻ lạnh lẽo thì nhíu mày, cũng không để ý có người ở đây liền lôi kéo Hiểu Hiểu xoay người một cái ngồi vào trong lồng ngực của mình, “Tay sao lại lạnh như vậy? Lạnh sao?”
Hiểu Hiểu mím môi không nói gì.
Quách Ngọc trợn to hai mắt nhìn hai bạn gay tốt coi cô là không khí, hưng phấn khó hiểu.
Đầu Hách Vân Sanh quay một vòng, đem mọi chuyện trước sau nghĩ lại một lần, nghi ngờ hỏi, “Em sẽ không phải là bị Quách Ngọc ăn nói linh tinh dọa chứ?”
Trái tim nhỏ của Quách Ngọc ầm ầm nhảy lên, dí sát vào quan sát, vì che giấu nội tâm đang dâng trào của mình mà nói xen vào: “Tôi làm sao?” Vừa mới dứt lời Quách Ngọc liền bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, trịnh trọng nói với Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu em yên tâm, chị có muốn mang cũng sẽ chọn mang con trai của em, tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người đàn ông của em đâu!”
Nếu không phải xem xét vì Quách Ngọc là phụ nữ đang có thai, Hách Vân Sanh thật hận không thể một cước đạp cô văng ra ngoài, “Nói linh tinh cái gì hả!”
Hiểu Hiểu giương mắt liếc trộm Hách Vân Sanh, ngón tay cầm lấy góc áo Hách Vân Sanh xin lỗi: “Xin lỗi Vân Sanh, là Hiểu Hiểu cả nghĩ rồi.”
Hách Vân Sanh cũng không tính toán những thứ đó với Hiểu Hiểu, bàn tay vò loạn tóc Hiểu Hiểu, “Ân, biết là tốt rồi, sau đó cũng đừng suy nghĩ loạn nữa, hiện tại anh chỉ có một người yêu là em thôi.”
Là người yêu mà không phải là tình nhân.
Đơn thuần như Hiểu Hiểu sẽ không hiểu người yêu cùng tình nhân khác nhau như thế nào, nhưng nghe Hách Vân Sanh nói vậy vẫn rất an tâm mà lộ ra nụ cười hạnh phúc. Hách Vân Sanh cũng nhếch miệng một bộ không có cách nào với Hiểu Hiểu.
Nhưng mà phần ấm áp điềm tĩnh này rất nhanh đã bị một con kỳ đà cản mũi nào đó đánh gãy, chỉ thấy Quách Ngọc “Gào” lên một tiếng, ôm cái bụng cong eo.
Hách Vân Sanh cau mày nhìn về phía Quách Ngọc, không hiểu con hề ranh này lại đang chơi trò gì. Cũng không phải là Hách Vân Sanh không có lòng thông cảm, thực sự là số lần bị Quách Ngọc đùa cợt quá nhiều rồi, cho nên cho dù có là thật sự thì cũng nghĩ thành giả.
“Chị làm sao vậy?” Hiểu Hiểu không tiếp xúc nhiều với Quách Ngọc, không biết tính cách cổ quái kỳ lạ của Quách Ngọc, liền chân tâm thành ý quan tâm tới cô, chỉ bất quá cậu bị Hách Vân Sanh ôm vào trong ngực không tránh thoát nổi, thêm vào ngữ điệu không chút chập trùng, lời quan tâm nói ra khỏi miệng càng giống trêu đùa hơn.
“Giời ạ!” Quách Ngọc lườm một cái, chẳng có bao nhiêu sức quát: “Ông chủ thối, không nhìn thấy tôi sắp sinh rồi sao? Anh còn không mau đưa tôi đến bệnh viện sao!”
Một câu nói này kinh ngạc cả ngàn cơn sóng, Hách Vân Sanh lập tức nhảy lên, đẩy Hiểu Hiểu ra kéo cửa ra liền hô: “Quách Ngọc sắp sinh rồi, mọi người dừng công việc trước mắt xuống đến giúp đỡ trước đã!”
Tiểu trợ lý bên ngoài ngồi nghiêm chỉnh chờ Quách đặc trợ bị đá văng ra ngoài cũng bắt đầu hoang mang, nhanh chóng gọi điện thoại, kêu người tới, một nhóm người ba chân bốn cẳng đưa Quách Ngọc đến bệnh viện gần đây.
Không tới hai mười phút, chồng nhà Quách Ngọc liền nhận được điện thoại chạy tới, sắc mặt của anh ta có chút đen, thở hồng hộc chạy đến giường bệnh của Quách Ngọc một bên há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra cái gì.
Quách Ngọc tương phản với hình thái dũng mãnh mà Hiểu Hiểu luôn gặp phải, đặc biệt chim nhỏ nép vào người lay tay anh chồng mình làm nũng, chồng cô lại không hề bị lay động vẫn như trước mặt tối sầm không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt trừng Quách Ngọc. Cuối cùng Quách Ngọc sử dụng đòn sát thủ! “Ai u” hét to một tiếng, quay về chồng nhà mình hừ hừ: “Lão công, bụng em đau quá a, anh xem có phải là em sắp chết rồi không?”
Chồng cô vừa nghe lời này, mặt đen rồi trắng, trắng rồi lại xanh, chuyển đổi vài màu sắc xong liền cau mày hừ mạnh: “Nói nhăng cái gì đó?!”
Lời này mặc dù nói như thế, nhưng không đến một lúc anh liền không nhịn được tiến lên quan tâm tới Quách Ngọc đau đớn.
Quách Ngọc chỉ dằn vặt ở bên ngoài hơn hai giờ, sản đạo mới mở ra đến trình độ thích hợp bị đẩy vào phòng sinh, chồng nhà cô đương nhiên cũng đi vào theo.
Hách Vân Sanh lau cái trán trên căn bản không tồn tại chút mồ hôi lạnh nào, cau mày nhìn về phía phòng sinh, trong lòng thì lại mắng Quách Ngọc cái đồ chuyên gây họa này, rõ ràng đã sắp sinh rồi còn chạy loạn, cứ như để yên cho mọi người một ngày thì cô sẽ khó chịu vậy.
Hiểu Hiểu vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hách Vân Sanh, thấy Hách Vân Sanh ánh mắt thâm thúy nhìn phòng sinh, cậu mím đôi môi nhạt màu cúi đầu che giấu quang mang ảm đạm trong mắt.
******
Tiểu kịch trường:
Quách Ngọc trải qua ba tiếng khàn cả giọng, rốt cục sinh ra một thằng nhóc béo, chồng nhà Quách Ngọc nhìn vợ mình mệt đến ngủ thiếp đi, rốt cục cũng tâm tình tìm Hách Vân Sanh nói chuyện.
Chồng nhà Quách Ngọc: “Thực sự là rất cảm ơn ngài, ngày hôm nay công ty tôi đột nhiên xảy ra một số chuyện cần phải đi xử lý, Tiểu Ngọc liền trốn tôi chạy ra ngoài, gây thêm phiền phức cho ngài.”
Hách Vân Sanh không khách khí nói: “Sau này nên chú ý thêm, đừng gây thêm phiền cho tôi nữa!”
Chồng nhà Quách Ngọc sắc mặt xấu hổ cười cười, mặt dày hỏi: “Mấy ngày trước tôi có dẫn em ấy đi kiểm tra thân thể, theo dự tính ngày sinh còn có ba ngày, tại sao ngày hôm nay đi tới chỗ ngài một chuyến thì lại…”
Hách Vân Sanh: “Anh đây là đang hỏi tội tôi sao?”
Chồng nhà Quách Ngọc nghiêm nghị: “Ngài nghĩ quá nhiều rồi.”
Hách Vân Sanh: “Anh cũng biết đường về đại não của vợ nhà anh kỳ lạ cỡ nào mà, ai biết cô ta lại suy nghĩ lung tung rồi bị chuyện gì kích thích. Lại nói, trên người cô ta có xảy ra chuyện gì cũng không quá ngạc nhiên đâu.”
Chồng nhà Quách Ngọc bị nhắc nhở, liền thăm dò hỏi: “Vậy xin hỏi, lúc Quách Ngọc đến, ngài đang làm gì vậy?”
“Tôi?” Hách Vân Sanh suy nghĩ một chút: ” Hiểu Hiểu nhà tôi bị thương tâm, tôi liền ôm em ấy an ủi một chút…”
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Chồng nhà Quách Ngọc: “…”
Hách Vân Sanh: “…”
Giời ạ! Quách Ngọc là bị cơ tình kích thích mới sinh non!!!