Ba năm sau, hai đúa nhỏ đầy nếp nhăn đã trưởng thành đáng yêu giống như đậu đinh, Hiểu Hiểu cũng đã thích ứng được với tồn tại của bọn nhỏ, đem mấy người lớn nhỏ trong nhà đều chăm sóc tốt vô cùng.
Ngày này cơm tối qua đi, Hách Tường Vũ cùng Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu nói một tiếng tạm biệt, liền đeo bọc sách đi đến nhà bạn học làm bài tập.
Hách Vân Sanh lười biếng phất phất tay, cùng hai tiểu bất điểm Hách Ái Gia, Hách Ái Hiểu cùng nhau oa ở sô pha xem ti vi.
*Editor: Đặt tên ý nghĩa phết, hứ, ta mới không thèm ghen đâu!
Một lát sau Hách Giai Hân quay về nhà bếp hô: “Hiểu Hiểu! Con muốn ăn dưa hấu!”
*Editor: sao lại chui ra 3 đứa vậy?
“Được!” Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Hiểu Hiểu, chẳng bao lâu sau Hiểu Hiểu mặc tạp dề liền bưng ra một đĩa dưa hấu cắt thành khối nhỏ cắm vào cây tăm đi ra, đặt ở giữa hai bé.
Hai đứa nhỏ vui sướng bắt đầu ăn.
Hách Vân Sanh dùng khóe mắt ngắm cái đĩa quen thuộc một chút, không có lên tiếng.
Lại một lát sau, hai tiểu bất điểm đã giải quyết xong dưa hấu liền hướng về nhà bếp hô: “Hiểu Hiểu! Bọn con muốn ăn bánh pútđing!”
“Được!” Hiểu Hiểu mở tủ lạnh ra lấy ra hai cái chén nhỏ chứa bánh pútđing tự chế chạy đến đưa cho đám nhỏ, “Ngày hôm nay ăn xong những cái này thì không thể ăn nữa đâu, buổi tối không tiêu hóa sẽ khó chịu.”
Hai đứa nhỏ lung tung gật đầu, nâng bánh pútđing nhanh chóng ăn.
Hách Vân Sanh nheo mắt lại khụ một tiếng.
*Editor: Hớ, đánh tiếng hở?
Hiểu Hiểu sốt sắng hỏi: “Vân Sanh, không thoải mái sao?”
Hách Vân Sanh hừ hừ, ngữ khí không tốt lắm nói: “Không có!”
“Ồ.” Hiểu Hiểu luống cuống đứng trước mặt Hách Vân Sanh một lúc, thấy Hách Vân Sanh không có dặn dò gì liền lại tiến vào nhà bếp.
Rất nhanh hai đứa nhỏ lại bắt đầu hô: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu! Bọn con muốn uống nước trái cây! Muốn vị cam sành.”
“Được!” Hiểu Hiểu thả công việc trên tay xuống bắt đầu gọt quả cam, ép nước, pha thêm sữa tươi nước đường sau đó bưng đi ra, mỗi người một cốc phân cho hai đứa nhỏ.
Hách Vân Sanh không vui, “Hiểu Hiểu! Anh thì sao?!”
“Ồ!” Hiểu Hiểu bỗng nhiên tỉnh ngộ lần thứ hai chạy vào nhà bếp, “Đến ngay!”
Rất nhanh Hiểu Hiểu liền bưng một cốc sữa bò ấm đi ra, cẩn thận từng li từng tí một đưa cho Hách Vân Sanh, “Vân Sanh, sữa tươi.”
Hách Vân Sanh cũng không tiếp, chỉ lấy ánh mắt liếc cái cốc sữa tươi kia, “Dựa vào cái gì bọn nó được pha với hoa quả tươi vắt, anh lại chỉ thuần sữa thôi?!”
Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi: “Vân Sanh bình thường không phải anh đều không ăn những thứ đó sao?”
“Hiện tại anh muốn ăn!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ.” Hiểu Hiểu nâng sữa bò Hách Vân Sanh không nhận vui vẻ chạy về, ngắt lấy quả nho Hách Vân Sanh yêu thích lần lượt từng trái ép thành nước, phối vào nhau lần thứ hai đưa cho Hách Vân Sanh, “Vân Sanh, nước nho sữa bò.”
Hách Vân Sanh không hài lòng lắm hừ hừ, vẫn là nhận lấy uống một hớp hết.
“Hiểu Hiểu, bọn con cũng muốn uống nước nho.” Hách Ái Hiểu nói.
“Hiểu Hiểu, lại cho bọn con một chút nữa đi.” Hách Ái Gia chớp đôi mắt to giống y Hiểu Hiểu như từ một khuôn khắc ra khẩn cầu.
*Editor: Khiêu khích ba ba trần trụi đúng không, đám nít ranh?! Good job!!
“Các con không phải đã uống nước cam rồi sao? Lại uống nữa cẩn thận buổi tối đái dầm đấy.”
Hiểu Hiểu quệt mồm giả bộ tức giận nói, nhưng là hai thằng nhóc căn bản không sợ cậu.
“Chỉ một chút thôi mà!” Hách Ái Gia duỗi ngón cái cùng ngón trỏ giơ trước mắt khoa tay múa chân làm khoảng cách.
Hách Ái Hiểu nghiêm nghị bảo đảm, “Bọn con bảo đảm sẽ không đái dầm đâu!”
*Editor: thế lỡ rồi thì sao…
Hiểu Hiểu nhìn hai đúa nhỏ mím môi mở to đôi mắt dáng vẻ vô cùng đáng thương, do dự chuyển qua nhà bếp, “Vậy thì một chút thôi, không thể nhiều hơn nữa đâu!”
“Ô ya!” Hai vật nhỏ hoan hô, tiếp nhận nửa cốc nước nho sữa bò mà Hiểu Hiểu đưa tới rầm rầm uống sạch.
Hiểu Hiểu cởi tạp dề ngồi ở giữa hai thằng nhóc, mỗi tay lôi một đứa vào trong ngực, phân biệt ở trên hai cái trán sữa hôn một cái.
Hai đứa nhỏ cũng thuận thế ngã vào trong lồng ngực Hiểu Hiểu, dựa vào Hiểu Hiểu thật thoải mái biết bao.
Đầu này, mặt Hách Vân Sanh càng ngày càng tối đi, nhìn ba người kia nhét chung một chỗ, lại nhìn “Khoảng cách” của mình cùng ba người bọn họ một chút, Hách Vân Sanh đột nhiên rất hối hận vì đã sinh ra hai vật nhỏ này, tuy rằng Hiểu Hiểu bởi vì hai thằng nhóc tồn tại mà không còn cảm giác bất an nữa, thế nhưng bọn nó cũng giành đi phần lớn sự chú ý của Hiểu Hiểu.
Trước đây bất luận làm chuyện gì, Hiểu Hiểu đều sẽ luôn vây quanh anh, cho dù là thời điểm bận rộn cũng sẽ lén lút trộm thời gian ngắm anh một cái. Nhưng nhìn lại hiện tại một chút, trong mắt Hiểu Hiểu toàn bộ đều là hai đứa nhỏ thối kia thôi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho anh!
Hách Vân Sanh nổi giận, hét lớn một tiếng: “Hiểu Hiểu! Em tới đây cho anh!”
Hai đứa nhỏ bị Hách Vân Sanh đột nhiên lớn giọng làm sợ hết hồn, Hiểu Hiểu mân môi đứng lên, sợ hãi quỳ một bên chân Hách Vân Sanh, bám chân Hách Vân Sanh vô cùng đáng thương hỏi: “Vân Sanh, làm sao vậy?”
Hách Vân Sanh hừ một tiếng, không nhìn vẻ đáng thương của Hiểu Hiểu, đứng dậy nhanh chân bước về phòng ngủ.
Hiểu Hiểu cúi đầu đi vào theo.
Hách Ái Gia bạch bạch bạch chạy đến cửa phòng ngủ Hách Vân Sanh đẩy cửa một cái, vẫn không nhúc nhích. Nó lại bạch bạch bạch chạy vào nhà bếp, bưng một dĩa quả phong phú chủng loại đi ra phân thức ăn với Hách Giai Hân.
Hách Ái Hiểu bất mãn nói: “Hiểu Hiểu lại tư tàng nữa, chuẩn bị các loại quả chờ hai chúng ta ngủ rồi lại cùng cha ăn. Chúng ta phải tiêu diệt hết, một quả cũng không để lại cho bọn họ!”
Trong miệng Hách Ái Gia nhồi đầy hoa quả cà lăm không rõ nói: “Hiểu Hiểu đã bị trừng phạt rồi, cha nhất định sẽ bắt nạt Hiểu Hiểu đến ngày mai cũng không xuống giường được.”
Hách Ái Hiểu nhẹ dạ, “Chúng ta có nên đi van nài chút hay không? Nếu không ngày mai ai làm cơn ngon cho chúng ta ăn a.”
Hách Ái Gia lắc đầu, ” Nếu như hiện tại chúng ta đi tới, phỏng chừng ngày kia Hiểu Hiểu cũng không xuống giường được đâu.”
Ngày này cơm tối qua đi, Hách Tường Vũ cùng Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu nói một tiếng tạm biệt, liền đeo bọc sách đi đến nhà bạn học làm bài tập.
Hách Vân Sanh lười biếng phất phất tay, cùng hai tiểu bất điểm Hách Ái Gia, Hách Ái Hiểu cùng nhau oa ở sô pha xem ti vi.
*Editor: Đặt tên ý nghĩa phết, hứ, ta mới không thèm ghen đâu!
Một lát sau Hách Giai Hân quay về nhà bếp hô: “Hiểu Hiểu! Con muốn ăn dưa hấu!”
*Editor: sao lại chui ra 3 đứa vậy?
“Được!” Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Hiểu Hiểu, chẳng bao lâu sau Hiểu Hiểu mặc tạp dề liền bưng ra một đĩa dưa hấu cắt thành khối nhỏ cắm vào cây tăm đi ra, đặt ở giữa hai bé.
Hai đứa nhỏ vui sướng bắt đầu ăn.
Hách Vân Sanh dùng khóe mắt ngắm cái đĩa quen thuộc một chút, không có lên tiếng.
Lại một lát sau, hai tiểu bất điểm đã giải quyết xong dưa hấu liền hướng về nhà bếp hô: “Hiểu Hiểu! Bọn con muốn ăn bánh pútđing!”
“Được!” Hiểu Hiểu mở tủ lạnh ra lấy ra hai cái chén nhỏ chứa bánh pútđing tự chế chạy đến đưa cho đám nhỏ, “Ngày hôm nay ăn xong những cái này thì không thể ăn nữa đâu, buổi tối không tiêu hóa sẽ khó chịu.”
Hai đứa nhỏ lung tung gật đầu, nâng bánh pútđing nhanh chóng ăn.
Hách Vân Sanh nheo mắt lại khụ một tiếng.
*Editor: Hớ, đánh tiếng hở?
Hiểu Hiểu sốt sắng hỏi: “Vân Sanh, không thoải mái sao?”
Hách Vân Sanh hừ hừ, ngữ khí không tốt lắm nói: “Không có!”
“Ồ.” Hiểu Hiểu luống cuống đứng trước mặt Hách Vân Sanh một lúc, thấy Hách Vân Sanh không có dặn dò gì liền lại tiến vào nhà bếp.
Rất nhanh hai đứa nhỏ lại bắt đầu hô: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu! Bọn con muốn uống nước trái cây! Muốn vị cam sành.”
“Được!” Hiểu Hiểu thả công việc trên tay xuống bắt đầu gọt quả cam, ép nước, pha thêm sữa tươi nước đường sau đó bưng đi ra, mỗi người một cốc phân cho hai đứa nhỏ.
Hách Vân Sanh không vui, “Hiểu Hiểu! Anh thì sao?!”
“Ồ!” Hiểu Hiểu bỗng nhiên tỉnh ngộ lần thứ hai chạy vào nhà bếp, “Đến ngay!”
Rất nhanh Hiểu Hiểu liền bưng một cốc sữa bò ấm đi ra, cẩn thận từng li từng tí một đưa cho Hách Vân Sanh, “Vân Sanh, sữa tươi.”
Hách Vân Sanh cũng không tiếp, chỉ lấy ánh mắt liếc cái cốc sữa tươi kia, “Dựa vào cái gì bọn nó được pha với hoa quả tươi vắt, anh lại chỉ thuần sữa thôi?!”
Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi: “Vân Sanh bình thường không phải anh đều không ăn những thứ đó sao?”
“Hiện tại anh muốn ăn!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ.” Hiểu Hiểu nâng sữa bò Hách Vân Sanh không nhận vui vẻ chạy về, ngắt lấy quả nho Hách Vân Sanh yêu thích lần lượt từng trái ép thành nước, phối vào nhau lần thứ hai đưa cho Hách Vân Sanh, “Vân Sanh, nước nho sữa bò.”
Hách Vân Sanh không hài lòng lắm hừ hừ, vẫn là nhận lấy uống một hớp hết.
“Hiểu Hiểu, bọn con cũng muốn uống nước nho.” Hách Ái Hiểu nói.
“Hiểu Hiểu, lại cho bọn con một chút nữa đi.” Hách Ái Gia chớp đôi mắt to giống y Hiểu Hiểu như từ một khuôn khắc ra khẩn cầu.
*Editor: Khiêu khích ba ba trần trụi đúng không, đám nít ranh?! Good job!!
“Các con không phải đã uống nước cam rồi sao? Lại uống nữa cẩn thận buổi tối đái dầm đấy.”
Hiểu Hiểu quệt mồm giả bộ tức giận nói, nhưng là hai thằng nhóc căn bản không sợ cậu.
“Chỉ một chút thôi mà!” Hách Ái Gia duỗi ngón cái cùng ngón trỏ giơ trước mắt khoa tay múa chân làm khoảng cách.
Hách Ái Hiểu nghiêm nghị bảo đảm, “Bọn con bảo đảm sẽ không đái dầm đâu!”
*Editor: thế lỡ rồi thì sao…
Hiểu Hiểu nhìn hai đúa nhỏ mím môi mở to đôi mắt dáng vẻ vô cùng đáng thương, do dự chuyển qua nhà bếp, “Vậy thì một chút thôi, không thể nhiều hơn nữa đâu!”
“Ô ya!” Hai vật nhỏ hoan hô, tiếp nhận nửa cốc nước nho sữa bò mà Hiểu Hiểu đưa tới rầm rầm uống sạch.
Hiểu Hiểu cởi tạp dề ngồi ở giữa hai thằng nhóc, mỗi tay lôi một đứa vào trong ngực, phân biệt ở trên hai cái trán sữa hôn một cái.
Hai đứa nhỏ cũng thuận thế ngã vào trong lồng ngực Hiểu Hiểu, dựa vào Hiểu Hiểu thật thoải mái biết bao.
Đầu này, mặt Hách Vân Sanh càng ngày càng tối đi, nhìn ba người kia nhét chung một chỗ, lại nhìn “Khoảng cách” của mình cùng ba người bọn họ một chút, Hách Vân Sanh đột nhiên rất hối hận vì đã sinh ra hai vật nhỏ này, tuy rằng Hiểu Hiểu bởi vì hai thằng nhóc tồn tại mà không còn cảm giác bất an nữa, thế nhưng bọn nó cũng giành đi phần lớn sự chú ý của Hiểu Hiểu.
Trước đây bất luận làm chuyện gì, Hiểu Hiểu đều sẽ luôn vây quanh anh, cho dù là thời điểm bận rộn cũng sẽ lén lút trộm thời gian ngắm anh một cái. Nhưng nhìn lại hiện tại một chút, trong mắt Hiểu Hiểu toàn bộ đều là hai đứa nhỏ thối kia thôi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho anh!
Hách Vân Sanh nổi giận, hét lớn một tiếng: “Hiểu Hiểu! Em tới đây cho anh!”
Hai đứa nhỏ bị Hách Vân Sanh đột nhiên lớn giọng làm sợ hết hồn, Hiểu Hiểu mân môi đứng lên, sợ hãi quỳ một bên chân Hách Vân Sanh, bám chân Hách Vân Sanh vô cùng đáng thương hỏi: “Vân Sanh, làm sao vậy?”
Hách Vân Sanh hừ một tiếng, không nhìn vẻ đáng thương của Hiểu Hiểu, đứng dậy nhanh chân bước về phòng ngủ.
Hiểu Hiểu cúi đầu đi vào theo.
Hách Ái Gia bạch bạch bạch chạy đến cửa phòng ngủ Hách Vân Sanh đẩy cửa một cái, vẫn không nhúc nhích. Nó lại bạch bạch bạch chạy vào nhà bếp, bưng một dĩa quả phong phú chủng loại đi ra phân thức ăn với Hách Giai Hân.
Hách Ái Hiểu bất mãn nói: “Hiểu Hiểu lại tư tàng nữa, chuẩn bị các loại quả chờ hai chúng ta ngủ rồi lại cùng cha ăn. Chúng ta phải tiêu diệt hết, một quả cũng không để lại cho bọn họ!”
Trong miệng Hách Ái Gia nhồi đầy hoa quả cà lăm không rõ nói: “Hiểu Hiểu đã bị trừng phạt rồi, cha nhất định sẽ bắt nạt Hiểu Hiểu đến ngày mai cũng không xuống giường được.”
Hách Ái Hiểu nhẹ dạ, “Chúng ta có nên đi van nài chút hay không? Nếu không ngày mai ai làm cơn ngon cho chúng ta ăn a.”
Hách Ái Gia lắc đầu, ” Nếu như hiện tại chúng ta đi tới, phỏng chừng ngày kia Hiểu Hiểu cũng không xuống giường được đâu.”