Hôm nay là đêm giáng sinh, đường phố đông đúc, ánh đèn thành phố rực rỡ. bao cặp tình nhân ôm nhau đi sát qua người cô, dòng người ôm nhau hạnh phúc đi trước cô. Sắc mặt Diệp Cô Dung bình thản, cô thong dong đi qua quảng trường trung tâm, cách một quãng xa xa, cô thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ trước cửa quán cà phê.
Quả nhiên ở chỗ này.
Diệp Cô Dung cười nhạt, xem đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, cô lại đi tiếp vòng quanh sân quảng trường một vòng, xung quanh rất đông thanh niên nam nữ còn rất trẻ, đầu đội mũ nooel, tay cầm bóng bay, vẻ mặt vui mừng, thật không rõ có mấy người theo đạo chúa Jesu?
Diệp Cô Dung tìm một chỗ ngồi gần quán cà phê rồi ngồi xuống, lấy trong túi chiếc áo gió ra một điếu thuốc, yên lặng châm lửa. Cô biết hút thuốc là học từ Nhiếp Dịch Phạm. Diệp Cô Dung nhớ lại, hình như là khoảng sáu hay bảy năm. Lúc đó còn trẻ chưa từng biết được mùi vị của sự sầu lo, nhất cử nhất động đều biểu hiện rõ ra bên ngoài.
Nhiếp Dịch Phạm là học trưởng của cô hơn cô một lớp, được rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ, là nhân vật chính trong các buổi nói chuyện phiếm vào buổi tối của nữ sinh. Bởi vì một lần vào hội diễn văn nghệ, Nhiếp Dịch Phạm đã tới đó cùng cô. Hình như lúc đó không rõ ai là người theo đuổi ai trước, anh hẹn với cô, cô liền đồng ý, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, ngược lại các bạn cùng phòng vẫn thường cố ý gây khó dễ cho anh, đổi lại họ sẽ được một bọc đồ ăn vặt rất to. Giờ nhớ lại, đó giống một câu chuyện tình khuôn sáo, tình tiết không hề khúc triết, một đường tiến triển thuận lợi, nước chảy thành sông, hai bên gia đình đều hài lòng, chỉ chờ kết hôn là xong.
Cuộc sống sau đó cũng dần dần thay đổi, trở nên vô vị nhạt nhẽo. Thỉnh thoảng xem phim truyền hình Hàn Quốc, thấy nam nữ yêu nhau chết đi sống lại, toàn là sự khắc khoải lẫn dằn vặt nhau, nhìn sang người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cô thầm nghi ngờ mình có thật lòng yêu người đó không!
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi là bắt đầu từ nửa năm trước.
Một lần Nhiếp Dịch Phàm đi công tác trở về, cô thấy trên cổ anh có dấu vết mờ ám. Cô kiểm tra các hộp thư thoại của anh, phát hiện hầu hết là cùng một số điện thoại, kiểm chứng được đó là số điện thoại của trợ lý mới của anh, tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ tràn trề, sắc đẹp tuy có thể gọi là không sánh bằng cô, nhưng mỗi người một vẻ đẹp riêng, huống hồ người ta tuổi còn trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Nhiếp Dịch Phàm giải thích, nói rằng nữ trợ lý đó rất ngưỡng mộ anh, anh thì lại không thể kiềm chế được. Vì thế hai người đã chiến tranh lạnh đúng ba tháng, cha mẹ hai bên hết lòng khuyên bảo, Nhiếp Dịch Phàm lại ăn năn hối cải. Diệp Cô Dung cũng hiểu, dù gì Nhiếp Dịch Phàm cũng là đàn ông dễ bị mê hoặc, không những thế, anh có bề ngoài nho nhã lịch sự, hào hoa phong nhã, đặc biệt hơn là tuy tuổi còn trẻ nhưng đã làm giám đốc kinh doanh phụ trách nước ngoài.
Nhưng sau những chuyện này chứng minh một thực tế là...việc này nếu đã có lần một thì nhất định sẽ có lần hai.
Theo như lời La Tố Tố bạn thân nói với Diệp Cô Dung, vào một tối nào đó, trên xe của Nhiếp Dịch Phàm đều có một cô gái trẻ đẹp, tóc dài, cần phải nhắc nhở bảo cô phải cảnh giác. Cô cũng từng xung đột hơn một lần nhưng Nhiếp Dịch Phàm một mực khẳng định không có chuyện gì xảy ra, chỉ là công tác tiện đường đưa cô ta đi cùng, sau đó lại trách cứ cô đa nghi. Cô không có chứng cứ rõ ràng, chỉ có thể bỏ qua nhưng trong lòng vô cùng không thoải mái, hàng ngày hai người không tránh được cãi vã nhau, xung đột càng lúc càng trở nên kịch liệt. Cô rất muốn nói lời chia tay, trong lòng lại luyến tiếc bởi tình cảm nhiều năm không thể buông tay, những ấm ức chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại bị cô nuốt vào trong. Huống chi cô cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, thuộc thành phần trí thức bình thường, tiền lương như nhau, tuổi càng nhiều thì trong lòng không khỏi dần dần nảy sinh sự khủng hoảng.
Nhiếp Dịch Phàm cũng biết điểm yếu này của cô nên càng ngày càng không sợ hãi, có vài lần cãi nhau kịch liệt liền đi qua đêm không về. Anh sinh ra trong gia đình công nhân, dựa vào bản thân mới có được thành tựu ngày hôm nay, mấy năm gần đây đi ra nước ngoài liên tục đến chóng mặt, trong lòng anh ta có vài phần đắc ý thỏa mãn, những buổi xã giao bình thường sẽ không tránh khỏi sự cám dỗ, đổi lại các đồng sự lúc nào bên người cũng có hai ba người đẹp quyến rũ đi theo, nên không tránh khỏi có chút dao động, bứt rứt không yên. Trợ lý Giai vừa tốt nghiệp đại học, trên người vẫn còn tỏa ra sự hồn nhiên, tư tưởng lại vô cùng cởi mở, mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình với anh, chỉ vài lần như vậy đã khiến tâm thần anh điêu đứng dao động. Đương nhiên, anh dù là người hay ham chơi cũng không có ý định chia tay với Diệp Cô Dung. Nhưng mỗi đêm đi công tác trở về, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt của cô luôn thăm dò là biết trong lòng cô lại nghi ngờ mình, trong lòng anh cũng có chút chán ghét.
Trên đời này điều quan trọng kinh điển nhất là không nên khiêu chiến với sự tin tưởng.
Diệp Cô Dung làm sao không muốn lần thứ hai tiếp tục tin tưởng Nhiếp Dịch Phàm, cũng muốn đó chỉ là những nghi ngờ vô căn cứ, nhưng cô không thuyết phục nổi chính mình. Cô giống như điển hình các cô gái vùng Giang Nam, lông mày nhạt, hàng mi dày, ngũ quan thanh tú, dịu dàng hiền lành nhưng trong nội tâm có một phần sự nổi loạn, một ngày nào đó phát tác thì tuyệt đối không thể cứu vãn lại được.
Nhiệp Dịch Phàm gần đây công việc rất bận rộn, Giáng Sinh sắp tới cũng tỏ ra không để ý tới. Cô cũng đơn giản không nhắc tới. Dù sao ngoại trừ tình yêu cuồng nhiệt của hai ba năm qua, nhiều năm rồi cô chưa từng nhận được một món quà gì. Nhưng nếu cô thật sự tin tưởng lễ Giáng Sinh anh muốn làm tăng ca thì thực sự là lời nói dối trắng trợn không theo lẽ tự nhiên.
Diệp Cô Dung nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ. Sân quảng trường vẫn rất náo nhiệt, gió đêm lạnh, cô dựng cổ áo thẳng lên che tai, quán cà phê người người ra vào không ngớt nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Dịch Phàm, nhưng xe anh đã đỗ ở đây, cô thì cầm cung chờ thỏ, không tin không bắt được anh.
Việc theo dõi này phụ nữ nào đều có thể không học cũng biết. Lúc trước cô cũng từng theo dõi anh hai lần, duy nhất lần này là quyết tâm nhất, đêm nay mọi chuyện nhất định phải chấm dứt. Đúng thế.
Diệp Cô Dung nhếch miệng nở nụ cười nhạt nhưng dứt khoát.
Nhiếp Dịch Phàm cũng một cô gái chậm rãi bước ra, ánh đèn màu vàng của quán cà phê lung linh chiếu một vầng màu vàng nhạt trên người họ. Cách một con đường cái, Diệp Cô Dung không nhìn rõ lắm gương mặt của cô gái kia, chỉ thấy cô gái có dáng người cao gầy, tóc dài như thác nước, mặc một áo trắng bó sát eo làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, tay Nhiếp Dịch Phàm thì đặt trên lưng cô ta.
Hai người nói cười vui vẻ một trái một phải đi vào xe, phóng đi.
Diệp Cô Dung lập tức lấy điện thoại cầm tay ra bấm dãy số quen thuộc, sau năm giây liền cúp máy, ra sức ném chiếc điện thoại xuống mặt đất cứng rắn vỡ vụn. Cô từng cho rằng bản thân mình đủ dũng khí để tiếp nhận tình huống này, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì lại không thể khống chế được sự tức giận.
Nhiếp Dịch Phàm, anh đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Gần một tháng nay, tâm tình Nhiếp Dịch Phàm vô cùng vui sướng, bởi vì Diệp Cô Dung rốt cuộc đã không còn quan tâm đến hành tung của anh, cũng không cố tình gây sự nữa. Đêm giao thừa cô còn tự mình xuống bếp làm một bữa cơm rất phong phú, có hoa, rượu, nến và âm nhạc, nói là chúc mừng hai người đã quen nhau tròn tám năm, điều không được hoàn mỹ chính là khi anh ôm lấy cô để đòi hỏi thì cô lại lấy lý do trong người không khỏe mà cừ chối, tuy nhiên bọn họ đã quắ hiểu rõ cơ thể nhau, một lần không được cũng không sao.
Hôm nay tan tầm, Nhiếp Dịch Phàm lái ô tô đi qua cửa hàng, bỗng nhiên nhớ tới điện thoại di động của Diệp Cô Dung mất mấy ngày nay rồi, giờ đang tạm dùng chiếc cũ, nghĩ thầm không bằng mua một cái mới để lấy lòng cô, anh liền đi vào nhìn một vòng, lấy ra ba chiếc điện thoại loại mới nhất rồi gọi điện hỏi xin ý kiến cô.
Qủa nhiên Diệp Cô Dung rất cao hứng, nói : "Vậy hãy mua chiếc điện thoại tốt nhất."
Nhiếp Dịch Phàm nghe theo liền mua chiếc tốt nhất. Mấy năm nay anh kiếm tiền cũng không ít mà cũng chưa tặng cho cô được món quà gì, không phải bởi vì anh keo kiệt mà là phần lớn anh đưa tiền cho Diệp Cô Dung quản lý, hơn nữa hai người đã sống bên nhau tám năm, anh tự cảm thấy làm như vậy thật quá buồn nôn.
Trên đường về thì Nhiếp Dịch Phàm nhận được điện thoại của Lý Giai, đương nhiên giữa hai người không thiếu những câu yêu đương kéo dài, vào lúc này, Nhiếp Dịch Phàm cũng có chút cảm giác mình thật buồn nôn.
Xe sắp đi vào tòa nhà Nhiếp Dịch Phàm mới tắt điện thoại, lấy từ trong xe ra chiếc điện thoại di động hiện đại mới tinh, vừa mới mở cửa đã thấy xộc vài mũi mùi hương thơm ngát.
Một bó hoa tươi lớn được đặt trên bàn phòng khách
Cửa phòng ngủ khép hờ, âm nhạc cùng với ánh đèn dịu nhẹ ở trong phòng phát ra, bầu không khí cực kỳ mờ ám. Nhiếp Dịch Phàm nghi ngờ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nhìn vào, trên giường có hai người đang quấn lấy nhau triền miên, nam ở phía trên, lộ ra cơ thể màu đồng khỏe mạnh, Diệp Cô Dung nằm dưới người đó sắc mặt tê dại đang thở hổn hển, nhìn thấy Nhiếp Dịch Phàm đứng ở trước cửa cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngươc lại nở nụ cười quyến rũ đối với Nhiếp Dịch Phàm..
Người đàn ông dường như ý thức được gì đó quay mạnh đầu lại, sỗng mũi thẳng, đôi mắt đen sáng như sao lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Đại não Nhiếp Dịch Phàm trở nên trống rỗng, điêu đứng tại đó, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Người đàn ông trên giường lại phản ứng trước, anh ta hạ thấp người xuống sát Diệp Cô Dung, nói nhỏ vào tai cô, gằn từng câu từng chữ nói: "Cô lợi dung tôi?"
Diệp Cô Dung thấy ánh mắt anh ta bỗng trở nên sắc bén không gi sánh được, trên mặt như bị chích một cái, cô khẽ chột dạ miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên để cười. Người đàn ông giận giữ hoàn toàn không để ý đằng sau còn có người là Nhiếp Dịch Phàm, tiếp tục cử động người đâm vào mạnh mẽ đến mức Diệp Cô Dung phải bật kêu lên.
Tiếng kêu thoát ra đó làm cho Nhiếp Dịch Phàm bừng tỉnh, anh ta ném mạnh chiếc điện thoại di động xuống, rồi lao ra ngoài phòng khách giơ chân đạp chiếc bình hoa nát bét.
Trên giường, người đàn ông lúc này mới đứng lên mặc quần áo, mười ngón tay thon dài vừa thong dong cài nút áo vừa nhìn Diệp Cô Dung, lạnh lùng nói: 'Diệp Cô Dung, cô chết chắc rồi."
La Tố Tố là người đầu tiên biết được tin tức chia tay giữa Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm.
Cô bị kích thích từ trên giường nhảy dựng lên, cũng bất chấp thời tiết mùa đông giá rét, mặc áo xuống lầu đón xe đến khách sạn Diệp Cô Dung ở, Diệp Cô Dung vừa mở cửa, La Tố Tố đã như làn gió xoáy lao vào liên tiếp hỏi chuyện đã xảy ra.
Diệp Cô Dung xòe tay ra thể hiện bộ dạng không có gì đáng kể: "Bắt kẻ thông dâm tận giường, liền chia tay thôi."
La Tố Tố giật mình, la lên: "Nhiếp Dịch Phàm cũng hơi quá đáng đấy, dám mang phụ nữ về nhà ư?"
Diệp Cô Dung cười cười, cô rót cốc nước uống và đưa cho La Tố Tố, nói: "Là tớ bị bắt tận giường."
"Cậu..." La Tố Tố quá kinh ngạc, "Vậy người đàn ông đó là ai?"
Diệp Cô Dung tựa ở đầu giường, nét mặt không tỏ thái độ gì hỏi lại: "Ai nói với cậu người đó là đàn ông chứ?"
Toàn bộ nước uống trong miệng La Tố Tố phun ra hết: 'Không thể nào?"
Nhưng cô lập tức ý thức được mình bị đùa giỡn, cô đá vào chân Diệp Cô Dung một cá, giả vờ giận giữ nói: "Cậu còn có tâm trạng mà đùa giỡn, coi tớ là gì nào."
Diệp Cô Dung cười khổ, nói: 'Tớ đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, cứ như vậy, không bằng chia tay đi. Không kết hôn cũng vậy thôi, để sau này thì sẽ ra sao chứ?"
La Tố Tố suy nghĩ một chút, do dự hỏi: "Vậy căn nhà kia ...định chia như nào?"
Diệp Cô Dung thẳng thắn nói: "Trả lại cho anh ta, tớ chỉ cầm chút tiền ra đi thôi."
"Nói như vậy, nửa căn phòng cũng không có à?"
"Phí lời."
"Anh ta có phản ứng gì?"
"Tức giận cực điểm."
"Xem ra cậu đã dự liệu từ lâu rồi."
Diệp Cô Dung uống bia không nói gì.
La Tố Tố lặng im một lúc, cuối cùng không thể kiềm chế được bản năng tám chuyện của mình, hỏi: "Vậy rốt cuộc người đàn ông đó là ai?"
Diệp Cô Dung ngước mắt lên nhìn trần nhà: "Tìm đại ở nhà chứa."
La Tố Tố phì cười, lại đá cô một cái: "Cậu có thể có bản lĩnh đó ư? Mau khai thật đi."
Diệp Cô Dung bất mãn liếc mắt La Tố Tố: "Cậu đến là đây để bới móc chuyện, có phải là bạn bè không đấy."
La Tố Tố hừ một tiếng: "Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục làm thánh mẫu?"
Diệp Cô Dung khẽ trầm ngâm một lúc lâu, rồi than: "Tớ thật không cam lòng!"
La Tố Tố nhất thời không biết phải nói gì, chỉ phải nói: "Người cũ không đi, người mới không đến, hãy quên quá khứ đi."
Diệp Cô Dung cười cười: 'Cũng chỉ có thể tự an ủi mình vậy thôi. Nhưng thấy biểu hiện của Nhiếp Dịch Phàm, con bà nó thật là hả giận."
"Cậu học chiêu này từ ai vậy?"
"Một bộ phim điện ảnh Mỹ."
"Tên phim?"
"Quên rồi."
La Tố Tố nằm lên giường bên, nhìn hai chiếc vali to lớn ở hai bên, nói: "Trước tiên ngày mai cậu hãy tới nhà mình ở.."
Diệp Cô Dung mệt mỏi nói: "Nếu không thì sao?"
Một lát sau, La Tố Tố lại hỏi: "Này, bọn họ có đến đánh không?"
Diệp Cô Dung tức giận nói: 'Cậu thật là phiền đấy."
La Tố Tố tiếp tục truy hỏi: "Đánh không?"
"Không."
"Không thể nào?"
"Tớ cũng không đi đánh Lý Giai mà."
"Không giống nhau."
"Cái gì không giống nhau chứ?"
La Tố Tố bắt đầu theo thói quen thao thao bất tuyệt: "Từ xưa đến này, đàn ông đều là..."
"Mau ngủ đi! Ngày mai cậu còn phải đi làm nữa." Diệp Cô Dung sợ nhất suy diễn lung tung của La Tố Tố, vội vàng ngắt lời cô ấy rồi chui vào chăn.
La Tố Tố cũng ý thức được lúc này không thích hợp, liền im bặt không nói gì nữa. Suốt đêm nằm đối diện với người thức trắng đêm khiến cho La Tố Tố cũng không ngủ được mấy, hôm sau cô mở mắt ra thì đã tám rưỡi, vội vàng đánh răng rửa mặt, lấy một chiếc chìa khóa đưa cho Diệp Cô Dung, không kịp nói hai câu liền đi làm luôn.
La Tố Tố làm việc tại một công ty chế tạo đồ gia dụng Châu Âu, địa điểm làm việc là một nhà xưởng tại vùng ngoại ô thành phố, sáng sớm vừa đi làm vào đúng giờ cao điểm, lúc cô đến công ty đã là hơn mười giờ.
Đồng nghiệp Lucy vừa thấy La Tố Tố bước vào cửa đã nói: "Tố Tố, cô xong rồi."
La Tố Tố tưởng nói đến việc mình đi làm muộn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cô biết giao thông của thành phố rồi đấy."
Lucy thần bí ghé sát vào: "Cấp trên cử người đến."
La Tố Tố giật mình: 'CEO?"
"Đúng vậy."
"A" Lần này La Tố Tố thật sự kinh ngạc.
"Sếp tổng cùng tất cả trợ lý giám đốc đang đi vào trong nhà xưởng, chúng ta cũng đi đến đó đi."
"Đó là ai?"
"Phó tổng giám đốc công ty ở Châu Á Thái Bình Dương, họ Nhan."
"Sao không có thông báo trước vậy?"
"Nghe nói là chủ yếu khảo sát thị trường Nhật Bản, tiện đường tới đây."
"Chắc chỗ chúng ta không có chuyện gì đâu."
La Tố Tố đặt túi xuống, trước tiên bật máy vi tính, nhân tiện xem tài liệu trên bàn một chút, đều là công việc mà Thượng Châu chưa hoàn thành. Lucy cũng ngồi xuống chỗ của mình, vừa di chuột lung tung vừa cười nói: "Cô rồi sẽ thấy, chờ anh ta đi rồi, khẳng định sẽ có một cuộc họp đang chờ chúng ta, trong vòng ba tháng đừng mong yên ổn."
Cả buổi sáng tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, tới gần trưa, đám người kia cuối cùng đã quay về.
La Tố Tố nhìn qua tấm cửa kính, đầu tiên thấy một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen, cơ thể cao tầm mét tám, tóc hơi xoăn, mũi lỗ mắt sâu, vầng trán cao toát lên sự ngạo mạn đang đứng cùng một chỗ với đoàn người rõ ràng là có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Lucy cũng để ý: "Anh ta chính là Nhan Cảnh Thần."
"Con lai phải không?" La Tố Tố hỏi.
"Cũng không biết, nhìn giống người Châu Á." Lucy cảm xúc thở dài: 'Tuổi trẻ tài tuấn quá."
La Tố Tố cười khúc khích, nhìn theo bóng lưng đoàn người khuất sau lối đi nhỏ, gọi Lucy cùng đi ăn trưa, tiện thể lấy điện thoại gọi cho Diệp Cô Dung.
Giọng nói của Diệp Cô Dung như đang ngái ngủ, La Tố Tố ước áo không ngớt: "Cậu thật là người tốt số, đến lúc nào tớ mới có thể ngủ một mạch mười hai tiếng liền chứ?"
Diệp Cô Dung cất giọng khàn khàn, ai oán trả lời La Tố Tố: "Chờ đến lúc cậu bị đàn ông vứt bỏ."
La Tố Tố lập tức mắng: "Thôi đi. Đi mà nói với Nhiếp Dịch Phàm ý, anh ta vui lắm đấy."
"Cậu lại sát thêm muối vào vết thương của tớ rồi."
"Nhanh rời giường đi ăn đi, khởi động tinh thần tốt hơn cho ngày mai. Cậu không hy vọng công việc làm cũng mất luôn chứ."
"Có người bạn như cậu không biết là may mắn hay bất hạnh đây?" Diệp Cô Dung than.
"Đã ít thuận lợi rồi mà còn ra vẻ." La Tố Tố vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào nhà hàng, "Cậu không ăn cơm nhưng tớ cần phải ăn, chào.
Diệp Cô Dung ném điện thoại di động, rời giường rửa mặt chải đầu xong đi tới trước cửa sổ giật rèm cửa, bên ngoài ánh nắng đã lên cao, trời quang không mây. Cửa sổ vừa được hé mở ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt thổi vào người cô lạnh cóng.
Bốn mùa tuần hoàn, mỗi ngày thủy triều lên xuống cũng không vì ý chí của con người mà thay đổi vị trí. Cho dù là thất tình, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, tạm thời dùng câu thơ quen thuộc để tự an ủi chính mình!
Mùa đông đã tới, mùa xuân vẫn còn không xa nữa.
Buổi tối, La Tố Tố tan tầm trở về biết cả ngày Diệp Cô Dung chưa ăn gì, lập tức áp tải Diệp Cô Dung xuống lầu để ăn, ăn no rượu vào liền nhắc đến Nhan tổng nổi tiếng ở công ty.
Diệp Cô Dung sốc: "Nhan Cảnh Thần?"
La Tố Tố cũng sửng sốt: "Cậu biết anh ta?
Diệp Cô Dung tự biết không thể giấu được La Tố Tố, cười gượng nói: 'Gần như vậy."
La Tố Tố kinh ngạc: "Chuyện xảy ra như nào?
Diệp Cô Dung chỉ cười gượng định không nói gì, nhưng không chịu nổi tính khí truy hỏi của La Tố Tố, không còn cách nào khác là nói thật: "Anh ta chính là gian phu kia."
La Tố Tố không để ý hình tượng thục nữ hét lên một tiếng làm xung quanh đều nhìn vào, La Tố Tố vội vàng hạ giọng ép hỏi: "Mau mau khai đi.
Diệp Cô Dung vội ho một tiếng: Chuyện này kể ra dài dòng lắm.
Sự việc phải nói đến từ nửa năm trước.
Lúc đó, Nhiếp Dịch Phàm gian tình bại lộ, chiến tranh lạnh với Diệp Cô Dung, Diệp Cô Dung tâm trạng vô cùng phiền muộn, cả ngày nửa sống nửa chết, đúng lúc người dì định cư ở I-ta-li-a gọi điện đến, bà Diệp liền đem chuyện của Diệp Cô Dung nói với Dì Triệu San. Vì vậy, dì đã yêu cầu Diệp Cô Dung ra nước ngoài giải sầu. Còn Diệp Cô Dung cũng vô cùng hùng hồn bằng lòng đi theo làm tùy tùng cho dì, vui sướng chuẩn bị một kỳ nghỉ dài hạn.
Như vậy, Diệp Cô Dung bay tới I-ta-li-a.
Nói là giải sầu nhưng chỉ đi dạo xung quanh các điểm tham quan chính, căn bản cô không có sự hào hứng, tâm tình không chút nào dễ chịu, ba ngày sau cô liền ở lì trong nhà không bước ra ngoài, dì liền đưa cô đến shop quần áo của mình.
Mặt tiền của cửa hàng không nhỏ mà lại được lắp đặt thiết bị tinh xảo, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen, đèn chùm thủy tinh rất có cách điệu, nhãn hiệu trang phục đều giống nhau, kiểu dáng giản đơn trang nhã, lại không mất đi sự sinh động. Diệp Cô Dung nhìn vô cùng bội phục, cô không biết dì có tiền như thế. Trong cửa hàng có bốn nhân viện trẻ tuổi đi mời khách, di nói chuyện lưu loát bằng tiếng Anh với khách quen, thỉnh thoảng pha chộn thêm hai ba câu I-ta-li-a, trong y phục mềm mại càng làm nổi bật nhìn đặc biệt thanh lịch và quý phái.
Diệp Cô Dung nhớ lại thời sinh viên thường được dì gửi cho quần áo, lúc đó cô rất tự hào, còn các bạn bè thì hâm mộ cô có người dì tốt.
Đến trưa, bên ngoài có mưa nhỏ, khách hàng thưa thớt dần. Dì lấy ra hai bộ quần áo bảo cô mặc thử, Diệp Cô Dung thấy buồn tẻ liền thay đổi trang phục, chiếc áo dài có hoa văn màu xanh xen lẫn màu trắng, cài chiếc thắt lưng vào lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.
Triệu San cảm xúc nói: 'Cháu gầy quá."
Diệp Cô Dung nói: "Cháu vẫn như vậy mà."
Triệu San nói: "Lúc còn bé cháu mập mạp, cháu nên ăn nhiều vào."
Diệp Cô Dung cười nói: "Nhắc đến ăn, hình như cháu có chút đói bụng."
Triệu San khẽ sẵng giọng: "Bữa trưa ăn ít như vậy làm sao mà không đói chứ. Góc đường phía trước có một nhà hàng, dì cùng cháu đến đó."
Diệp Cô Dung cười ngại ngùng: 'Bỗng nhiên cháu rất muốn ăn pizza."
Hai người mở ô cùng đi bộ đến nhà hàng, lúc đó là gần trưa nên khách không nhiều lắm, nhà hàng trang trí rất có phong cách. Hai người gọi hai phần pizza để ăn, ăn xong Diệp Cô Dung lười nhác không muốn đi, Triệu San thì về cửa hàng trước.
Diệp Cô Dung lẻ loi một mình trong lúc mưa phùn vẫn tầm tã sau buổi trưa, cô châm một điếu thuốc, ngồi ngẩn ra trước cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Nhan Cảnh Thần đi ngang qua trong lúc Diệp Cô Dung đang đờ đẫn người, không hiểu vì sao anh đi qua được vài bước lại dừng lại, nhìn Diệp Cô Dung như muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Lúc ra cửa, hai người lại gặp nhau. Nhan Cảnh Thần đi sau Diệp Cô Dung, bỗng nhiên anh đi nhanh hơn dùng tiếng Anh nói: "Tiểu thư, nhãn hiệu trên y phục của cô chưa được cắt."
Diệp Cô Dung ngạc nhiên không hiểu, Nhan Cảnh Thần nói lại một lần nữa, cô lập tức cảm ơn rồi đưa tay dứt xuống, thử đến hai lần cũng không thành công. Nhan Cảnh Thần rất lịch sự hỏi có cần anh giúp không, Diệp Cô Dung đỏ mặt gật đầu.
Nhan Cảnh Thần gỡ nhãn hiệu xuống xem, bỗng nhiên chuyển sang nói bằng tiếng Trung: "Cô là người Trung Quốc?"
Diệp Cô Dung sửng sốt, bật thốt lên hỏi: "Anh cũng là người Trung quốc?"
Nhan Cảnh Thần mỉm cười đáp: "Mẹ tôi là người Châu Âu."
Diệp Cô Dung gật đầu, lại hỏi: "Sao anh lại nhận ra tôi là người Trung Quốc?"
Nhan Cảnh Thần cầm nhãn hiệu trong tay, nói: "Bởi vì cô mặc trang phục "nghê thường."
Diệp Cô Dung kỳ lạ: "Vậy mà cũng có thể nhận ra ư?"
Nhan Cảnh Thần bật cười: "Cho tôi đoán thử nhé, ừ...cô là lưu học sinh?"
Diệp Cô Dung cũng bật cười: 'Du khách."
Nhan Cảnh Thần lộ ra vẻ tiếc nuối, giải thích: Nhãn hiệu "nghê thường" là phục sức của người Hoa, mấy năm gần đây trên thị trường rất thịnh hành, danh tiếng vượt trội, là niềm tự hào của người Hoa bản địa, nghe nói 90% phụ nữ người Hoa đều có ít nhất hai bộ, mẹ tôi cũng có mấy bộ. Chỉ duy nhất cửa hàng Mễ Lan ngay trên đường phố này là kinh doanh trang phục nhãn hiệu Nghê thường này, cho nên, tôi đoán cô là người Hoa."
Diệp Cô Dung nghe xong vô cùng ngạc nhiên, thì ra dì lại có bản lĩnh như thế!
Nhan Cảnh Thần hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Cô Dung, khẽ nhướng mày nói: "Nhìn cô rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải? Cô thật sự là du khách?"
Hai câu đầu thật sự là quá tầm thường, nhưng câu sau lại làm cô buồn cười, Diệp Cô Dung cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Chính xác." Cô nghĩ thầm câu tiếp theo anh ta thể nào cũng giới thiệu tên mình cho mà xem.
Quả nhiên Nhan Cảnh Thần nói: " Tôi là Nhan Cảnh Thần, còn cô?"
Mặc dù Diệp Cô Dung tự nhận đủ kinh nghiệm, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt người khác, nhất là đối phương nhìn vô cùng thành ý, nho nhã lịch sự. Cô đành phải trả lời Nhan Cảnh Thần: "Diệp Cô Dung."
Nhan Cảnh Thần nhắc lại cái tên, cười nói: "Diệp Cô Thành là anh của cô phải không?"
Diệp Cô Dung sửng sốt: "Hả? Anh biết Cổ Long."
Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên há miệng cười: "Tôi là người Hoa mà."
Trong lúc này, sau một lúc tạm ngừng mưa lại tí tách rơi, hai người đều không có ô, Diệp Cô Dung thấy mưa nhỏ hạt nên tiếp tục bước đi không vội vã. Nhìn Nhan Cảnh Thần cũng có vẻ như không có chuyện gì quan trọng, cô bước nhanh đến cửa hàng của dì thì mưa to hơn, DIệp Cô Dung đang do dự có nên mời Nhan Cảnh Thần vào cửa hàng tránh mưa hay không thì bất ngờ bị anh vượt lên trước.
Nhan Cảnh Thần dừng lại ở cửa hàng, mỉm cười nói: "Nếu cô không có việc gì gấp, không bằng vào cửa hàng này tránh mưa một chút, đợi mưa tạnh rồi đi."
"Hả?" Diệp Cô Dung kinh ngạc nhìn Nhan Cảnh Thần.
"Chỉ là đề nghị thôi." Nhan Cảnh Thần mở to mắt nhìn lại, tiếp tục mỉm cười: "Hơn nữa, chủ cửa hàng rất thân thiện."
"Nghe anh nói vậy thì hình như anh rất thân với chủ cửa hàng này?"
"Tôi đảm bảo cô ấy sẽ không đuổi cô đi ra ngoài đâu." Nhan Cảnh Thần cười đẩy cửa vào.
Diệp Cô Dung bật cười, cũng bước chân vào.
Nữ nhân viên cửa hàng thấy hai người thì lập tức mỉm cười, khẽ gật đầu với Diệp Cô Dung, sau đó quay sang nói một tràng bằng tiếng Ý với Nhan Cảnh Thần. Nhan Cảnh Thần mỉm cười nói gì đó với cô nhân viên, cô ta lập tức quay vào trong.
Diệp Cô Dung đi tới chiếc gương ở bên để chỉnh lại dung nhan.
Sau đó thấy Triệu San từ bên trong bước nhanh ra ngoài, nhiệt tình ôm lấy Nhan Cảnh Thần. Dì đi giày cao gót mà chỉ cao đến vai anh, dì nắm lấy cánh tay Nhan Cảnh Thần, cười nói: "Cháu về từ lúc nào vậy? Một năm không gặp, cháu càng ngày càng đẹp trai." Nói xong dùng tay xoa lên hai Nhan Cảnh Thần mãi không buông.
Nhan Cảnh Thần đối với hành động này làm cho vô cùng xấu hổ, cứ liên tục xin bỏ qua, rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Cô Dung, thấy cô đang cười, khuôn mặt tuấn tú của anh càng đỏ bừng.
Triệu San theo ánh mắt của Nhan Cảnh Thần nhìn Diệp Cô Dung, lập tức buông anh ra đi tới kéo tay Diệp Cô Dung lại, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tha cho cháu đấy, để dì giới thiệu một chút, đây là Nhan Cảnh Thần, mẹ cậu ta và dì là bạn thân nhiều năm."
Vẻ mặt Nhan Cảnh Thần kinh ngạc nhìn hai người.
Diệp Cô Dung thấy vẻ mặt của anh, nhất thời nổi tính ranh mãnh, liền nghiêm chỉnh đưa tay ra, nói: "Rất vui được quen biết anh."
Nhan Cảnh Thần chìa tay ra nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nói: 'Tôi cũng vậy."
Triệu San vô cùng vui vẻ, cười nói: "Dì lo lắng cháu sẽ buồn, khéo quá, Cảnh Thần đã quay về rồi." Dì quay sang đối diện với Nhan Cảnh Thần giả vờ nghiêm túc nói: "Cảnh Thần, bất kể lần này cháu có chuyện gì cũng phải dành ra vài ngày đấy."
Nhan Cảnh Thần vội gật đầu: 'Dì San, lần này cháu về nghỉ dài hạn nửa tháng."
Triệu San cười to: 'Vậy thật sự là không thể tốt hơn rồi."
Lúc này nhân viên cửa hàng mang cà phê ra tiếp đãi, ba người dời bước ngồi xuống, Triệu San bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, nhìn sang Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên nói: "Cháu nói được nghỉ nửa tháng ư? Chẳng lẽ là thất nghiệp?"
Diệp Cô Dung cùng Nhan Cảnh Thần đồng loạt vì hành động của Triệu San mà bật cười.
Nhan Cảnh Thần nhấc tách cà phê lên, ngồi sát vào trong ghế sopha: "Công ty điều hành vừa được bán cho một công ty nội thất, cháu cũng nắm lấy cơ hội đó mà thở, thả lỏng một chút."
Triệu San gật đầu, sẵng giọng: "Nếu không phải vì bộ lễ phục của mẹ cháu, chắc là cháu cũng không đến thăm dì San đúng không?"
Nhan Cảnh Thần vội vàng nói: "Cháu mới trở về tối hôm qua nên chưa kịp tới thăm hỏi."
Triệu San lại phàn nàn một vài câu sau đó mới đi ra ngoài căn dặn nhân viên cửa hàng đem bộ lễ phục của Nhan thái thái gói lại. Nhan Cảnh Thần lúc này mới có cơ hội trợn mắt với Diệp Cô Dung. Diệp Cô Dung ý thức được ánh mắt của Nhan Cảnh Thần liền ngẩng lên mỉm cười với anh.
Nụ cười đó có một vẻ quyến rũ xinh đẹp đập vào mắt anh, trái tim Nhan Cảnh Thần khẽ rung động, lời trách cứ định nói lại không thể nói ra.
Hai người nhất thời im lặng.
Bên ngoài cửa sổ hạt mưa tinh khiết bắn vào song cửa bằng thủy tinh, quét qua từng đường cong ngắn ngủi. Bên trong vang lên một điệu nhạc uyển chuyển, Diệp Cô Dung uể oải dựa vào trong sô pha, trên vầng trán thanh tú thấp thoáng biểu hiện sự oán hận, ngón tay trắng trẻo cầm tách cà phê trong tay, móng tay được sơn một loại sơn móng màu hồng nhạt, giống như cánh hoa sen nổi trên mặt nước.
Nhan Cảnh Thần tỉ mỉ quan sát Diệp Cô Dung một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: "Tôi nói thấy cô quen mặt, thì ra là trông cô giống dì San."
Diệp Cô Dung ngước mắt lên, cười lãnh đạm: "Thật sao? Lúc còn nhỏ người nhà cũng nói vậy."
Nhan Cảnh Thần nói: "Mẹ của cô chắc là một mỹ nữ."
Diệp Cô Dung hé miệng: "Cha của anh khẳng định cũng rất đẹp trai."
Nhan Cảnh Thần bật cười ha hả.
Triệu San xách ra một chiếc túi đẹp, hỏi: "Hai người cười gì vậy?"
Hai người đồng thanh: "Không có gì."
Tối đó, dì Triệu San mời Nhan Cảnh Thần cùng ăn bữa cơm, còn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn Trung Hoa. Sau khi ăn xong, thừa dịp Diệp Cô Dung không ở đó, dì lấy ra hai vé xem ca kịch, nói nhỏ với Nhan Cảnh Thần: "Lúc đầu dì định đưa Dung Dung đi xem ca kịch, nhưng trời mưa, đầu gối dì trở trời đau..."
Nhan Cảnh Thần cười ngắt lời dì: 'Dì San, xem ca kịch bằng tai là được mà."
Triệu San trừng mắt lên với Nhan Cảnh Thần: "Coi như giúp dì San một lần đi."
Nhan Cảnh Thần giương mày lên, nháy mắt nghịch ngợm: "Được rồi. Nhưng cháu cũng không đảm bảo cô ấy đêm nay nhất định phải về nhà đâu đấy."
Triệu San phì cười: "Miễn là cháu có khả năng." Nói xong, lại đưa tay định vuốt ve mặt Nhan Cảnh Thần.
Nhan Cảnh Thần sợ nhất là động tác này vội tránh , vẻ mặt ai oán nói: "Cháu đã ba mươi tuổi rồi dì San à."
Triệu San hạ tay xuống, bỗng nhiên than thở: "Mới năm nào gặp cháu, cháu chỉ là một cậu bé bốn tuổi, chớp mắt đã hơn mươi năm rồi, thời gian trôi thật là nhanh." Ngữ khí bà có chút phiền muộn.
Nhanh Cảnh Thần không ngờ một câu nói của mình làm bà có cảm xúc như vậy, vừa đúng lúc Diệp Cô Dung đi tới, hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Triệu San lập tức giấu đi vẻ phiền muộn, cười nói: "Không có gì, lúc nãy nhờ Cảnh Thần đưa cháu đi xem ca kịch."
Diệp Cô Dung nghe vậy thì yên lặng, trong lòng có chút khó chịu.
Buổi tối dì gọi một tiểu tử người địa phương đến, cứ như là cô đang cần người chăm sóc lắm, quá lo lắng cho cô, tiếp đãi quá chu đáo, trái lại làm cho cô không thấy thoải mái.
"Bên ngoài hình như có mưa, tôi thấy chút phiền..." Cô vừa nói vừa liếc sang Nhan Cảnh Thần.
"Không phiền chút nào." Nhan Cảnh Thần mỉm cười tiếp lời.
Diệp Cô Dung bất đắc dĩ, sau khi đi ra ngoài liền oán trách Nhan Cảnh Thần: "Tôi không yêu thích nghệ thuật, tôi đối với ca kịch càng dốt đặc cán mai."
Nhan Cảnh Thần cười: "Từ lúc tôi biết phụ nữ đến nay, tự cho mình là không thích nghệ thuật, cô là người đầu tiên."
Diệp Cô Dung xấu hổ: "Tôi chỉ là không quen bị coi như đứa trẻ."
Nhan Cảnh Thần lầm bầm hai tiếng: 'Cô thì may mắn rồi, không bị người ta suốt ngày ôm mặt vuốt ve như tôi."
Diệp Cô Dung bặm môi, dựa lưng vào ghế không nói gì.
Nhan Cảnh Thần nghiêng đầu lại: 'Haizz, ca kịch chưa bắt đầu mà cô đã muốn về rồi. Như vậy thì sức quyến rũ của tôi giảm mạnh, các cô gái trong thành phố không ai dám hẹn hò với tôi rồi."
Diệp Cô Dung bật cười. Dù sao thì đi với anh ta rất vui vẻ, còn dễ chịu hơn so với dì .
Màn ca kịch dài gần ba tiếng đồng hồ, đối với một người không thích nghệ thuật thì quả thực là quá dài. Diệp Cô Dung buồn ngủ, chỉ do hiệu quả âm thanh quá hoàn mỹ cô mới chống chọi cho đến khi kết thúc. Theo dòng người ra ngoài, vừa mới ra cô liền hít một hơi thật sâu cho tinh thần phấn chấn. Nhan Cảnh Thần nhìn cô với cái nhìn chế nhạo.
"Rất dễ nhận thấy, không hay chút nào." Diệp Cô Dung dõng dạc.
"Hả?" Nhan Cảnh Thần kinh ngạc.
"Anh không thấy là khán giả bàn luận liên tục à, điều đó khẳng định là không hay rồi." Diệp Cô Dung hướng về đoàn người đang bàn luận xung quanh.
"Họ là đang ca ngợi ..." Nhan Cảnh Thần bật cười.
"Thật sao?" Diệp Cô Dung mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết rằng nếu thật sự hay thì sẽ khiến người khác yên lặng không nói gì, chứ không phải cứ bàn luận như kia."
Nhan Cảnh Thần sửng sốt: "Hình như có chút có lý."
Diệp Cô Dung cười khẽ.
Nhan Cảnh Thần khởi động xe, yên lặng một hồi, lại hỏi: "Rốt cuộc điều gì đã khiến cô không muốn xem cái hay như vậy trong cuộc sống ?"
"Cái ha trong cuộc sống ư?" Cô khẽ cười, "ví dụ như?"
"Ví dụ như ca kịch chẳng hạn."
Diệp Cô Dung vội nói: "Trình độ tôi có hạn, không hiểu những.....này.."
Nhan Cảnh Thần không khách sao cắt ngang lời cô: "Cô là người vô tâm."
Diệp Cô Dung sửng sốt.
Nhan Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô: "Trên mặt cô lộ vẻ oán giận, thần sắc buồn bực, có chuyện gì không vui à?"
Sắc mặt Diệp Cô Dung nóng lên, cười nhạt: "Thì ra anh còn biết xem tướng đấy? Thực sự là học thức uyên bác."
Nhan Cảnh Thần cài khóa, chuyên tâm lái xe, đợi đến trước cửa nhà mới nói:"Tôi không phải là người hay dò xét chuyện tư người khác, nhưng, nếu như cô muốn tìm người để nói chuyện, tôi có nửa tháng rảnh rỗi."
Diệp Cô Dung ngồi trên xe liếc nhìn qua, thấy gương mặt của Nhan Cảnh Thần anh tuấn khí khái, đôi mắt trong suốt chân thành. Anh đã đi cùng cô cả đêm, bất kể là ai chịu sự ủy thác chăm sóc ai, nhưng anh không có nghĩa vụ phải chịu cơn giận không đâu của cô, vì vậy cô cười một cách chân thành: "Cảm ơn."
Nhan Cảnh Thần nhìn cô chăm chú hai giây, mới nói: 'Cô cười nhìn rất xinh, cô nên cười nhiều hơn."
Diệp Cô Dung bĩu môi, nói ngủ ngon, sau đó mở cửa xe nhảy xuống, đi lên lầu.
Một đêm trằn trọc khó ngủ.
Ngay cả một người mới quen cũng nhìn thấy sự không vui ở cô, chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Vốn cái gọi là đi giải sầu hoàn toàn là một sai lầm! Cô nên thường xuyên ở bên Nhiếp Dịch Phàm một bước cũng không rời, hiện giờ thì hay rồi, càng khiến cho đôi cẩu nam nữ đó có cơ hội. Nghĩ như vậy, trong ngực Diệp Cô Dung như có lửa thiêu, cô đứng lên uống một ngụm nước lạnh nhưng vẫn không bình tĩnh lại được. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi làm lòng người thêm sầu muộn.
Nhớ lại thời gian yên bình trước đây, cô cũng từng oán trách cuộc đời vô vị, không có tình cảm mãnh liệt, thiếu kích thích. Giờ thì hay rồi, cái này thực sự là quá kích thích, khiến cho cuộc sống của cô ngày càng khó khăn, tim đau như bị côn trùng cắn. Vài lần định nói lời chia tay, nhưng khi bình tĩnh lại thì cô không cam lòng, chia tay thật sự là quá lợi cho anh ta rồi.
Tám năm, tròn tám năm rồi. Hai nhà đều đã chuẩn bị hôn sự, bạn bèn đồng nghiệp đều coi họ là vợ chồng, kết quả, Nhiếp Dịch Phàm lại thủ đoạn như này, thực sự là quá đáng.
Mùi vị này thật không thể nào nuốt trôi được!