- Em..em..khóc cái gì chứ?- Hắn bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài. Hắn đã làm gì đâu, nó đâu cần phải phản ứng thái quá như vậy? Cô sợ hắn thế à? Có phải vì hắn ác không? Hắn đối không tốt với gia đình cô không? Nhưng đấy đâu phải tại hắn chứ? Hắn có muốn làm vậy đâu, tất cả đều có lí do..lí do mà ngoài hắn ra..hắn không muốn cho bất cứ ai biết. Nhìn cô đau khổ nằm trên giường, hắn không kìm được lòng mà lại gần, hôn cô. Cô thân thế bất lực, hay cơ thể vốn chẳng có chút phản kháng?
Và chính tối hôm ấy, do chút lầm lỡ...Cô đã nghĩ mình sai..thật hối hận vì việc mình đã làm, tủi nhục và đau đớn..mà không thể trút bỏ...
[...]
Một tháng sau...
" Ọe "
Đang ăn, cô bỗng chợt kêu lên một tiếng rồi chạy vào toa lét. Đám gia nhân thấy vậy thực là không biết nên vui mừng hay lo lắng, bèn lại gần, ra sức hỏi than:
- Thiếu.. thiếu phu nhân..có phải người....
Cô mặt biến sắc, lập tức lấy tay bịt miệng hầu gái lại, thì thầm:
- Chị..chị...tuyệt đối..đừng..nói cho anh ta biết...
- Nhưng..nếu thiếu gia biết sẽ đuổi việc tôi...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Mọi việc sẽ diễn ra một cách rất êm xuôi nếu như không có một ngày...
- Aizz...Dạo này thiếu phu nhân yếu lắm...ăn lại không đủ chất..trông gầy hẳn..Không biết có ảnh hưởng đến thai nhi không...- Một hầu gái thở dài.
- Cũng thương cô ấy, hôm nào cũng đợi thiếu gia về rồi mới giả vờ lên phòng ngủ..Thật ngốc nghếch..ai bảo cô ấy cũng không chịu nghe...- Cô nữa thêm.
Cuộc nói chuyện vô tình, quan tâm ai ngờ lại dẫn đến hậu quả lớn. Hắn bước vào, nghe hết mọi sự, nghiêm khắc hỏi:
- Mấy người nói thật?
- A...thiếu gia- Họ hoảng hốt cúi xuống, gương mặt lấm lét. Hắn gằn giọng thêm lần nữa:
- Nói!
- Là tại tôi- Cô từ đằng sau lại gần, tiến đến chỗ hắn. Hắn quay lại, kéo cô gần, kiềm chế cơn tức giận lại, nói lớn:
- Em giải thích?
- Tôi không muốn nói..thì sao? – Cô cố tỏ ra cứng cỏi, nói.
"Xoảng, Keng...choảng...rầm..bịch..." – Chuỗi dài những tạp âm vang lên. Mọi người giật mình, hoảng hốt....
Cô giật mình, lùi lại phía sau vài bước...Vốn từ nhỏ cô đã kinh hãi tiếng đổ vỡ, nó như một nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất cuộc đời...Bởi khi đó...là lúc...ba cô nổi giận, từ bỏ mẹ cô...cuộc sống của cô như tấm bè trôi, lênh đênh, không chỗ tựa...Gia đình cô tan vỡ...cuộc sống cô sụp đổ...Công ti của ba cũng phá sản, bất hạnh như đổ ập đến với cô...
Khung ảnh phía trước nhạt nhòa, thân thế cô nhẹ đi..Ngã xuống...Thật đáng sợ.....
Hắn vội vàng đỡ lấy cô, gương mặt thảng thốt, lo lắng...
...
Cô mơ màng tỉnh dậy. Không có hắn. Không có cảnh tượng mà nam chính thường bên cạnh nữ chính, quan tâm chăm sóc...Cô không kìm lòng mà buồn... Một hầu gái bước vào:
- Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?
- Ừ...A..ơ..ừm...anh ấy đâu?
- Thiếu gia ạ? Ngài ấy giận lắm, đã đi ra ngoài từ lâu rồi ạ!- Hầu gái nhỏ giọng...
[...]
Cô không biết hắn đã đi bao lâu nhưng bản thân vẫn đang mơ màng ngồi co ro đợi hắn trước cửa. Lỗi là do cô hay do hắn? Cô không biết. Cô có thể đảm đang trong công việc nhưng lại mù quáng trong tình yêu, cũng như hắn, đường đường là một vị băng lãnh tổng tài nhưng kĩ năng trong việc tình cảm thì chỉ bằng con số không. Hai kẻ ngốc gặp và yêu nhau, ông trời cũng thật biết sắp đặt để cho một cô nàng nhát gan nhưng yếu đuối phải lòng một kẻ lạnh lùng, vô tâm...Ông trời cũng thật hảo, hảo mà!!! – Cô suy nghĩ, nước mắt cứ thế tuôn rơi...
....
Mờ mờ sáng hôm sau, hắn trở về trong trạng thái nồng nặc mùi rượu..là Rum...Hắn có một điểm lạ là uống bao loại rượu khác cũng không say nhưng khi chạm một chút Rum là sẽ bí tỉ lập tức. Điều đáng buồn hơn...Rum lại chính là loài hoa mà cô thích nhất...
Đỡ hắn vào nhà, lòng cô quặn đau...Dù biết rằng khi mang thai không nên buồn phiền nhưng cô vẫn chẳng thể kìm lòng lo lắng. Đặt hắn lên giường, cô nhẹ nhàng lấy khăn lau trán, lau người cho hắn, nhìn hắn nói mê man:
- Y Y, đừng bỏ anh mà.....
Mắt cô mở to, ngạc nhiên...Hắn..hắn nói thật ư...Cô cũng từng nghe một câu nói: Khi say, người đàn ông gọi tên một người con gái nào thì đó sẽ là người anh ta yêu nhất...Cô bàng hoàng, nước mắt lã chã rơi, bất chọt bị tay hắn kéo lại, ôm vào lòng. Cô vòng tay ôm lại, khẽ dụi đầu vào ngực hắn, lệ tuôn, thì thầm nói:
- Em xin lỗi...Em không không thể ở bên anh được....Em xin lỗi,..chuyện hai ta là sai trái, ở bên nhau..lại càng không thể....
Nhìn lại căn phòng tiếc nuối, cô buông tiếng thở dài rồi nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi... Dù có phải hối tiếc, cô cũng không muốn mọi chuyện thêm phức tạp hơn nữa...Đau lắm!
Và chính tối hôm ấy, do chút lầm lỡ...Cô đã nghĩ mình sai..thật hối hận vì việc mình đã làm, tủi nhục và đau đớn..mà không thể trút bỏ...
[...]
Một tháng sau...
" Ọe "
Đang ăn, cô bỗng chợt kêu lên một tiếng rồi chạy vào toa lét. Đám gia nhân thấy vậy thực là không biết nên vui mừng hay lo lắng, bèn lại gần, ra sức hỏi than:
- Thiếu.. thiếu phu nhân..có phải người....
Cô mặt biến sắc, lập tức lấy tay bịt miệng hầu gái lại, thì thầm:
- Chị..chị...tuyệt đối..đừng..nói cho anh ta biết...
- Nhưng..nếu thiếu gia biết sẽ đuổi việc tôi...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Mọi việc sẽ diễn ra một cách rất êm xuôi nếu như không có một ngày...
- Aizz...Dạo này thiếu phu nhân yếu lắm...ăn lại không đủ chất..trông gầy hẳn..Không biết có ảnh hưởng đến thai nhi không...- Một hầu gái thở dài.
- Cũng thương cô ấy, hôm nào cũng đợi thiếu gia về rồi mới giả vờ lên phòng ngủ..Thật ngốc nghếch..ai bảo cô ấy cũng không chịu nghe...- Cô nữa thêm.
Cuộc nói chuyện vô tình, quan tâm ai ngờ lại dẫn đến hậu quả lớn. Hắn bước vào, nghe hết mọi sự, nghiêm khắc hỏi:
- Mấy người nói thật?
- A...thiếu gia- Họ hoảng hốt cúi xuống, gương mặt lấm lét. Hắn gằn giọng thêm lần nữa:
- Nói!
- Là tại tôi- Cô từ đằng sau lại gần, tiến đến chỗ hắn. Hắn quay lại, kéo cô gần, kiềm chế cơn tức giận lại, nói lớn:
- Em giải thích?
- Tôi không muốn nói..thì sao? – Cô cố tỏ ra cứng cỏi, nói.
"Xoảng, Keng...choảng...rầm..bịch..." – Chuỗi dài những tạp âm vang lên. Mọi người giật mình, hoảng hốt....
Cô giật mình, lùi lại phía sau vài bước...Vốn từ nhỏ cô đã kinh hãi tiếng đổ vỡ, nó như một nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất cuộc đời...Bởi khi đó...là lúc...ba cô nổi giận, từ bỏ mẹ cô...cuộc sống của cô như tấm bè trôi, lênh đênh, không chỗ tựa...Gia đình cô tan vỡ...cuộc sống cô sụp đổ...Công ti của ba cũng phá sản, bất hạnh như đổ ập đến với cô...
Khung ảnh phía trước nhạt nhòa, thân thế cô nhẹ đi..Ngã xuống...Thật đáng sợ.....
Hắn vội vàng đỡ lấy cô, gương mặt thảng thốt, lo lắng...
...
Cô mơ màng tỉnh dậy. Không có hắn. Không có cảnh tượng mà nam chính thường bên cạnh nữ chính, quan tâm chăm sóc...Cô không kìm lòng mà buồn... Một hầu gái bước vào:
- Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?
- Ừ...A..ơ..ừm...anh ấy đâu?
- Thiếu gia ạ? Ngài ấy giận lắm, đã đi ra ngoài từ lâu rồi ạ!- Hầu gái nhỏ giọng...
[...]
Cô không biết hắn đã đi bao lâu nhưng bản thân vẫn đang mơ màng ngồi co ro đợi hắn trước cửa. Lỗi là do cô hay do hắn? Cô không biết. Cô có thể đảm đang trong công việc nhưng lại mù quáng trong tình yêu, cũng như hắn, đường đường là một vị băng lãnh tổng tài nhưng kĩ năng trong việc tình cảm thì chỉ bằng con số không. Hai kẻ ngốc gặp và yêu nhau, ông trời cũng thật biết sắp đặt để cho một cô nàng nhát gan nhưng yếu đuối phải lòng một kẻ lạnh lùng, vô tâm...Ông trời cũng thật hảo, hảo mà!!! – Cô suy nghĩ, nước mắt cứ thế tuôn rơi...
....
Mờ mờ sáng hôm sau, hắn trở về trong trạng thái nồng nặc mùi rượu..là Rum...Hắn có một điểm lạ là uống bao loại rượu khác cũng không say nhưng khi chạm một chút Rum là sẽ bí tỉ lập tức. Điều đáng buồn hơn...Rum lại chính là loài hoa mà cô thích nhất...
Đỡ hắn vào nhà, lòng cô quặn đau...Dù biết rằng khi mang thai không nên buồn phiền nhưng cô vẫn chẳng thể kìm lòng lo lắng. Đặt hắn lên giường, cô nhẹ nhàng lấy khăn lau trán, lau người cho hắn, nhìn hắn nói mê man:
- Y Y, đừng bỏ anh mà.....
Mắt cô mở to, ngạc nhiên...Hắn..hắn nói thật ư...Cô cũng từng nghe một câu nói: Khi say, người đàn ông gọi tên một người con gái nào thì đó sẽ là người anh ta yêu nhất...Cô bàng hoàng, nước mắt lã chã rơi, bất chọt bị tay hắn kéo lại, ôm vào lòng. Cô vòng tay ôm lại, khẽ dụi đầu vào ngực hắn, lệ tuôn, thì thầm nói:
- Em xin lỗi...Em không không thể ở bên anh được....Em xin lỗi,..chuyện hai ta là sai trái, ở bên nhau..lại càng không thể....
Nhìn lại căn phòng tiếc nuối, cô buông tiếng thở dài rồi nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi... Dù có phải hối tiếc, cô cũng không muốn mọi chuyện thêm phức tạp hơn nữa...Đau lắm!