Bùi Vân Cẩm lại thuyết phục một hồi, thấy hắn quyết tâm trở về nhà, mặc dù không biết tại sao nhưng nàng ấy cũng không còn cách nào khác.
"Đúng rồi, Trương Tể phụ có để lại cho ngươi một thứ"
Nói xong, nàng ấy đứng dậy và lấy xuống một chiếc hộp gỗ màu vàng trên kệ.
“Để lại cho ta?” Giang Phàm tò mò mở ra, hắn nhìn thấy trong hộp gỗ có một cây bút và một nghiên mực.
Một cây bút có hai màu xanh vàng và một nghiên mực trắng tinh không tì vết.
"Bút Xuân Thu, nghiên Hắc Bạch?" Giàng Phàm sửng sốt.Hai thứ này đều là dấu hiệu của vị tể tướng Ngũ Quốc kia, được coi là bảo bối trong lòng học giả khắp thiên hạ, dù có là núi vàng núi bạc cũng không thể đổi được.
"Đây là vật yêu quý của Trương Tể phụ, sao ông ấy lại tặng cho ta?"
Bùi Vân Cẩm có chút hâm mộ nói: “Trương Tể phụ nói lần này ông ấy lui về ở ẩn, lấy được một chữ của tiểu lang là đủ mãn nguyện rồi, ông ấy để lại hai thứ này cho tiểu lang làm kỷ vật, xem như báo đáp lại ân tình tiểu lang tặng chữ."
Giang Phàm cầm trong tay thưởng thức, trong chốc lát, hắn dùng ánh mắt như kẻ trộm nhìn Bùi Vân Cẩm: "Tỷ tỷ, hai thứ này rất có giá trị nhỉ..."
... Bùi Vân Cẩm không nói nên lời, không phải ngươi coi tiền như rác rưởi sao?
Giang Phàm cười hắc hắc nói: “Ta vẫn rất tham tài tham của, chủ yếu là bởi vì ta thật sự không dùng được, nếu không thì tiểu đệ nhất định sẽ cho tỷ tỷ biết thế nào là kẻ tham tiền đệ nhất từ cổ chí kim.”
Ta nghe ngươi bịa chuyện à! Bùi Vân Cẩm trợn mắt xem thường, nhưng dù sao người đẹp vẫn là người đẹp, một cái liếc mắt xem thường thôi cũng có thể quyến rũ vạn phần.
"Ngươi cứ nói nhảm đi, cái bút này chỉ là một đoạn trúc xanh mà thôi, còn nghiên mực này cũng là tạc ra từ đá trắng, tuy chất liệu bình thường nhưng người sử dụng nó lại phi thường. Cho nên trong mắt thế nhân, nó thực sự là bảo vật, giữ cho cẩn thận vào. Nếu có người biết ngươi muốn đổi bút Xuân Thu và nghiên Hắc Bạch để lấy tiền, e rằng nước bọt của họ cũng đủ lật thuyền nhỏ của ngươi đấy.”
"ồ... ra là vậy, ta còn tưởng rằng nó thực sự được làm ra từ một loại đá quý quý hiếm nào đó..." Giang Phàm không khỏi bĩu môi thất vọng.
Giang Phàm không còn hứng thú, đùa nghịch mấy cái rồi hỏi: “Tỷ tỷ, toàn thân nghiên mực này trắng tinh không tì vết, tại sao lại gọi là nghiên Hắc Bạch? Còn chiếc bút Xuân Thu này nữa, sao lại có tên như vậy?”
Bùi Vân Cẩm nói: "Ngay cả việc này mà ngươi cũng không biết à? Đôi lúc ta thực sự không biết rốt cuộc ngươi là học giả hay là người không biết gì. Chiếc bút Xuân Thu vốn được làm từ một đoạn trúc xanh được bẻ từ dãy núi trúc ở Hoa Sơn Thiên, sử dụng thời gian dài nên biến thành nửa xanh nửa vàng, ngầm chứa hàm ý xuân thu, mà Tể phụ đại nhân lại viết Xuân Thu bằng cây bút này nên gọi là bút Xuân Thu. Còn nghiên Hắc Bạch được khắc từ một miếng đá trắng được Trương đại nhân nhặt được dưới chân núi Côn Lôn, nhưng sau khi mài mực, hai màu đen trắng tách biệt rõ ràng, người ta nói rằng cả đời Trương Tể phụ quang minh lỗi lạc, phân biệt rõ ràng đúng sai. Cũng giống như nghiên trắng mực đen này, đen trắng tách biệt nên gọi là nghiên mực Hắc Bạch.”
“Hóa ra là thế, không phải bản thân hai thứ này đặc biệt mà là do Trương Tể phụ mang lại giá trị cho chúng.”
Thưởng thức một lúc, Giang Phàm bỏ bút và nghiên mực vào trong hộp rồi đẩy về phía Bùi Vân Cẩm: “Bùi tỷ tỷ, ta không tiện mang theo thứ này, cứ để ở chỗ tỷ tỷ đi”
Bùi Vân Cẩm cũng sửng sốt: "Ngươi ngốc à? Đồ quý giá như vậy lại để ở chỗ ta sao?"
Giang Phàm thờ ơ lắc đầu: “Mang theo nặng lắm, ta cũng không có chỗ để đặt. Dù sao ta cũng không có học vấn, lại lười đọc sách viết chữ, giữ lại có ích lợi gì? Một ngày nào đó, nếu tỷ tỷ coi trọng một thư sinh anh tuấn kiệt xuất, tặng cho hắn làm lễ vật cũng rất tốt.”
Bùi Vân Cẩm vỗ mạnh vào ót hắn: "Nói năng nhảm nhí! Sao bảo vật của Trương Tể phụ có thể tùy tiện cho đi được? Lão tiên sinh đối xử với ngươi rất khác biệt, thứ này ẩn chứa ý tứ truyền thừa, ngươi dám cho chứ ta thì không dám nhận."