Có thể về được rồi. Giang Phàm gọi Bạch Tiểu Thúy, hai người không cố ý ẩn núp, ung dung đi giữa gió đêm đầu thu mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Mặc dù Bạch Tiểu Thúy đã tưởng tượng thử chiếc hầm đó sẽ như thế nào nhưng nàng ấy không sao ngờ được rắng nó lại thoải mái dễ chịu đến thế.
Không biết thiếu niên này nghĩ gì mà lại xây hầm ngầm to. bằng cả ngôi nhà, rộng tận ba gian. Vách tường quét vôi, sạch sẽ, sáng sủa. Bàn ghế ấm chén, ly rượu đều đủ cả, trên giá sách còn có mấy quyển sách và hai chiếc ghế bập bênh, ngoài ra còn có không ít cá muối, thịt muối, trong một gian phòng còn có cả rau củ quả tươi, mấy hũ rượu lớn xếp chồng gọn gàng ở góc tường, thậm chí còn có cả một ống thẻ, có thể chơi ném thẻ vào bình.
Ngạc nhiên hơn cả là, không biết hắn thiết kế thông gió cho nơi này thế nào mà không khí trong phòng rất trong lành, không hề cảm thấy ngột ngạt như ở dưới hầm ngầm.
“Ngươi gọi chỗ này là hầm đất ư?”
Bạch Tiểu Thúy đi xem một lượt cả ba gian phòng, thực sự không hiểu tại sao hẳn không xây nhà tranh sao cho ở thoải mái hơn mà lại lãng phí công sức làm hầm ngầm.
“Thì đúng là nó là hầm ngầm còn gì, tuy hơi đơn sơ một chút nhưng dù sao cũng không ở đây lâu, cứ ở tạm vậy, ta đi tắm đây.”
Bạch Tiểu Thúy cạn lời, vừa rồi nàng ấy thấy có một gian phòng có cả bể bơi...Giang Phàm tắm xong đi ra, trông thấy Bạch Tiểu Thúy. đang nghịch chiếc ghế bập bênh.
“Thứ này dễ chịu lắm, ngươi nằm thử xem.”
“Ta đã thử rồi, rất hợp để người già nằm, ngươi còn trẻ, không nên lười nhác như thế”
Giang Phàm cười to: “Thấy thế nào dễ chịu thì cứ làm thế ấy thôi, ta thấy đứng không sướng băng ngồi, ngồi không sướng bằng nằm. Sống hôm nay không biết ngày mai, sướng được giây nào hay giây ấy.”
“Giây?” Bạch Tiểu Thúy không hiểu từ này.
“À, nghĩa là chia một canh giờ làm 120 phần, ta gọi mỗi phần là một phút, chia một phút thành 60 phần, mỗi phần này là một giây” Giang Phàm kiên nhãn giải thích.
“Ngắn thật.” Rõ ràng dễ hiểu, Bạch Tiểu Thúy suy nghĩ một chút thì nhận ra một giây thực sự rất ngắn, lại càng cảm thấy thiếu niên này quá là lười nhác, dù chỉ một giây thôi cũng cố gắng sống thật nhàn nhã.
“Chỉ có điều thời gian ngắn như một chớp mắt như thế thì biết đo lường thế nào được đây?”
Giang Phàm không ngờ Bạch Tiểu Thúy lại hứng thú với chuyện này tới vậy, hẳn ngẫm nghĩ, lấy một sợi dây chuyền trên giá xuống, mở mặt dây chuyền bé bằng quả óc chó ra: “Ngươi xem này, ta đã thuê rất nhiều người, tốn tận một năm mới làm ra được thứ này, mặc dù độ chính xác khá tệ nhưng cũng có thể dùng tạm, dù sao cũng tốt hơn những khái niệm thời gian lộn xộn của các ngươi.”
Chiếc nắp hình tròn được mở ra, bên trong có một cái đĩa hình tròn kỳ lạ, dọc theo mép đĩa có khắc một số hoa văn với khoảng cách đều tăm tắp. Chính giữa chiếc đĩa có ba cây kim dài ngắn không đều nhau cố định ở một điểm.
“Thứ này dùng thế nào?”
“Đơn giản, ngươi xem này, ở đây có một cái núm, ngươi vặn nó cho tới khi không vặn nổi nữa thì thôi, lúc đó nó sẽ tự xoay. Cây kim ngắn nhất, to nhất này là kim giờ, nó xoay hết một vòng là được sáu canh giờ, tương ứng với nửa ngày, nó xoay hai vòng thì là một ngày một đêm. Để cho tiện, ta chia nửa canh giờ thành một khấc...”
Giang Phàm rất kiên nhãn giảng giải cho Bạch Tiểu Thúy. nghe. Bạch Tiểu Thúy càng nghe càng thấy thú vị, món đồ biết tính thời gian này đúng là báu vật!
Không ngờ thiếu niên mặc áo ngủ, nẵm trên ghế bập bênh này lại có ý tưởng thú vị như vậy, đúng là khiến người ta phải cảm thán. Nếu như chuyện này được lan truyền, chäc chẳn sẽ thay đổi cách thiên hạ tính toán thời gian. Thế nhưng thiếu niên này lại quá lười nhác, thực sự khiến người ta khó có thể liên tưởng hẳn tới món đồ kỳ lạ này. Tuy nhiên nghĩ tới câu người lười là người có được cả thiên hạ thì lại loáng thoáng cảm thấy có lý.
Bạch Tiểu Thúy ngồi nghịch nó một lúc lâu, không nỡ buông tay.
Giang Phàm thấy thế, cố ý trêu ghẹo: “Thứ này được gọi là đồng hồ bỏ túi, trước đây ta làm hai cái, một cái để dành tặng nương tử tương lai, ta không có thứ gì đáng giá, sau này cưới thê tử cũng cần có một tín vật đàng hoàng để đính ước” . Ngôn Tình Sắc
Bạch Tiểu Thúy nhướng hàng mày kiếm thon dài mấy lần rồi thản nhiên đeo đồng hồ lên cổ.
Giang Phàm ngây người: “Ngươi... Chuyện này...”
Bạch Tiểu Thúy lạnh nhạt nhìn hắn: “Hiện tại ta vẫn là nương tử của ngươi.”
“Nhưng đây không phải là thật...” Giang Phàm xót của.
Bạch Tiểu Thúy mặc kệ: “Đợi bao giờ ta nhớ ra ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Đúng là xấu xa, từ xưa tới nay con chó lông xù của hắn chưa bao giờ chịu nhả khúc xương đã tới miệng ra bao giờ, ngươi chỉ mới cho nó ăn mấy hôm, sao đã học được cái thói này của nó rồi?