“Tên?” Kim Hi sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Giống đực Sóc Mông. Giống đực kia từ từ nhắm mắt, một bộ thà chết không chịu khuất phục. Kim Hi cúi người, dùng chủy thủ đẩy quần của hắn ra, giữa hai tay ngưng tụ lượng lớn sương mù lạnh băng, “Ngươi tên gì, ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm một vấn đề, làm sao ngươi biết, chúng ta muốn tới Thánh Địa?”
Tên Sóc Mông nghe được câu này, lạnh lùng cười: “Ha ha, Bộ lạc chúng ta gần đây thường xảy ra vài trận chiến nhỏ với Lạc Mông, bọn hắn nói đến bảo đoàn Bỉ Mông đến Thánh Địa.”
Kim Hi biết tên này nói thật, vô luận là hắn, hay tên Sóc Mông này, cũng biết căn bản là Lạc Mông cố ý. Giữa ba Bộ lạc đối địch không có phương pháp đưa tin, cho nên Lạc Mông dùng mưu kế đơn giản đến trắng trợn như vậy, tự bại lộ hành tung cho Sóc Mông biết. Ở Bộ lạc Lạc Mông, kẻ có cừu oán với hắn chỉ có một, hắn căn bản không cần nghĩ cũng biết kẻ ngáng chân sau lưng là ai.
Kim Hi đứng dậy, ý bảo Hi Tư Lạc bên cạnh: “Giết hắn.”
Hi Tư Lạc kinh ngạc: “Không hỏi binh lực và thế lực Sóc Mông thế nào sao?” Tên Sóc Mông kia cũng nháy mắt tái mặt, hắn không nghĩ tới Kim Hi dứt khoát như vậy.
Kim Hi cúi người quay mắt về phía tên Sóc Mông, thực thành khẩn hỏi: “Nếu ta hỏi binh lực cùng bố cục của Sóc Mông, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?”
Tên Sóc Mông nhếch miệng, đầu đầy mồ hôi: “Ta nói ngươi có thể thả ta không?”
“Sẽ.” Kim Hi thực trịnh trọng, nhưng tên Sóc Mông hiển nhiên không tin: “Ngươi gạt ta.” Kim Hi nhún nhún vai, nói với Hi Tư Lạc: “Giết hắn.” Hi Tư Lạc thở dài, trong nháy mắt Kim Hi xoay người, cầm đoản mâu cắm xuyên vào ngực tên Sóc Mông.
“Hỏi ra cũng không biết có phải sự thật hay không, hỏi không ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, không phải chúng ta liên minh với Lạc Mông sao, dùng máu tươi và sinh mệnh của dũng sĩ bọn họ để dò hỏi tình huống của Sóc Mông đi.” Kim Hi chưa quay đầu lại, “Chuyện vừa hỏi, không cần nói cho Hoa Lê biết.”
Hi Tư Lạc trầm mặc thật lâu sau: “Kim Hi, ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng ca ca ta không phải là…”
Kim Hi hơi nghiêng người vươn tay ra, Hi Tư Lạc nắm tay hắn, sóng vai đứng với hắn, trời chiều dần dần rũ xuống Ngân Nguyệt bước ra, cát vàng trên Hoang Nguyên Sóc Mông giống như một hải dương vàng, vỏ quýt cháy dưới ánh sáng, mênh mông xa xôi: “Ngươi đoán tin tức ta gửi cho Bạch Linh là cái gì.”
“Thanh tẩy cao tầng của Lạc Mông.” Hi Tư Lạc nhẹ giọng đoán.
“Vậy ngươi tiếp tục đoán, ta quyết định để ai chết?” Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười.
“Ô giang Đại Tế ti có thể khởi động lồng phòng hộ của Lạc Mông.” Hi Tư Lạc xảo diệu trả lời.
Kim Hi lại ôn nhu nở nụ cười: “Ta viết trên tờ giấy, hiến tế lưu phụ, Tộc trưởng lưu tử.” Hi Tư Lạc chỉ hơi nghĩ một chút, liền nắm chặt tay Kim Hi, thần tình khiếp sợ, y cân nhắc một chút: “Ô giang Đại Tế ti là trụ cột tinh thần của Lạc Mông, mà nhi tử hắn thực bất kham, Tiếu Tộc trưởng dũng mãnh thiện chiến, Nộ Phong cũng có phong phạm của Tộc trưởng, ngươi làm như vậy, thật ra lại khiến Lạc Mông càng thêm tinh nhuệ a.”
Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười: “Suy nghĩ của ngươi, vẫn còn ở thời điểm Bỉ Mông và Lạc Mông Sóc Mông đối địch. Tiếu Tộc trưởng không chỉ dũng mãnh thiện chiến, còn đa mưu túc trí, hổ phụ vô khuyển tử, nhi tử Nộ Phong của hắn tất nhiên cũng là Tộc trưởng xuất sắc. Mà Ô Giang tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng tương đối yếu đuối. Trận chiến này, Lạc Mông tất nhiên là sàn chiến đầu tiên, có một Đại Tế ti có năng lực mở lồng phòng hộ, có thể trị liệu, mới có thể cam đoan sức chiến đấu của Lạc Mông. Trên chiến trường không cần hai vị chỉ huy, phụ thân của ngươi và phụ thân của ta, đều có thể nhận nhiệm vụ này, chiến trường là nơi dễ nhất để đạt công lao, đạt được Bộ lạc tán thành, thời khắc mấu chốt hai Bộ lạc liên hợp, quyết không thể để Tiếu Tộc trưởng xuất sắc như vậy cướp quyền chủ đạo. Tiếu nếu chết trận sa trường, bằng vào uy vọng của Nộ Phong, vẫn có thể áp đảo Lạc Mông, nhưng lại không thể đối kháng với Khang Địch Tộc trưởng. Mà Ô Giang còn trẻ, hắn mất một nhi tử Giống đực, nhưng vì để Lạc Mông không bị Bỉ Mông thôn tính, nhất định sẽ lý trí chấp nhận bi thương, kiên trì tới cùng.”
“Ô Giang Đại Tế ti tuổi vẫn trẻ, nếu Thoan Lưu chết, hắn sẽ quyết tâm sử dụng nhiều trái cây trong Thần miếu, có lẽ khi sinh thời sẽ lại có được một nhi tử Giống đực khác.” Lời vừa ra khỏi miệng, Hi Tư Lạc liền ý thức được ý đồ của Kim Hi, “Đúng vậy, ta quả thật vẫn là xuy xét từ góc độ của Bỉ Mông. Một khi hai Bộ lạc dung hợp, Thần miếu cùng Tộc trưởng đều phải hợp lại, vị trí Tộc trưởng chỉ có một, Tế ti của Thần miếu nhưng có thể có bốn người. Lấy thực lực của ngươi và Bạch Thiền tôn, áp chế Ô Giang không tốn sức chút nào, nếu hắn thật sự có Giống đực thừa kế, kia chẳng khác gì Tế ti bồi dưỡng cho Bỉ Mông.”
“Vấn đề chúng ta cần suy nghĩ bây giờ, chính là đả bại Sóc Mông, tiếp theo là duy trì hòa bình với Lạc Mông, cướp lấy quyền lực của đại Bộ lạc mới.” Kim Hi nhìn thoáng qua hướng lều trại, Hoa Lê Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan đều ở đó.
“Vậy ngươi định giải thích với Hoa Lê thế nào.” Hi Tư Lạc có chút không đành lòng hỏi ra vấn đề này. Kim Hi gắt gao nhắm mắt lại, thống khổ thở thật sâu.
Hoa Lê luôn độc lập tự chủ, y một lòng hi vọng có Na nhĩ chỉ thuộc về riêng mình, cuối cùng lại vì một Kim Hi mà bỏ quên ý nghĩ này. Hiện tại, Kim Hi lại đang tính kế thân nhân của y.
“Ít nhất Nộ Phong vẫn còn sống, huyết mạch gia tộc Hoa Lê không bị đoạn tuyệt.” Hi Tư Lạc an ủi Kim Hi. Kim Hi mở mắt ra, trong ánh mắt đều là kiên quyết: “Ta chỉ là một nam nhân ích kỷ mà thôi.”
Tà dương như máu, hoang nguyên liệt liệt.
Miện hạ Sóc Mông mất tích, khiến đội ngũ tìm kiếm của Sóc Mông ngày càng nhiều, bọn Kim Hi cũng mấy lần gặp đội tìm kiếm, đều bị bọn hắn tiêu diệt, cho nên đội ngũ đuối về hướng này, càng ngày càng nhiều, nhưng bọn Kim Hi cũng đã sắp tiếp cận Khuê hà.
Bọn hắn đã có thể nhìn thấy ba quang lăn tăn xa xôi phía chân trời, chảy về phía xa hơn. Tam đại Bộ lạc nằm ở khúc giữa Khuê hà nằm ngang hình S, nhưng Khuê hà không chỉ dài như vậy, qua khúc sông hình S, Khuê hà dần dần xâm nhập mảnh đất badan khô khan, Kim Hi cảm thấy địa vực này có thể mệnh danh là cao nguyên hoàng thổ, địa thế dần dần lên cao, nhưng Khuê hà lại dần dần thâm nhập xuống lòng đất, đất badan hai bờ sông càng ngày càng cao kẹp lấy hạp cốc, nơi cuối cùng mà Khuê hà xâm nhập vào lòng đất, chính là Thánh Địa trong truyền thuyết.
Nơi này cơ hồ chính là điểm cực hạn Sóc Mông có thể truy đuổi, Khuê hà ở đây đổi thành chảy xiết, bọn hắn chỉ cần nửa ngày liền tiến vào cao nguyên hoàng thổ, sau đó dần dần thâm nhập vào lòng đất, song đầu kiêu ở hạp cốc hoàng thổ hẹp hòi không thể phi hành, cung tên cũng vô pháp nhắm chuẩn xác.
Ba quang lăn tăn ngày càng gần, nơi này là một khúc sông ngoặt, bên bờ bày rất nhiều bè gỗ. Bè gỗ ấy là do những kẻ hành hương hàng năm lưu lại. Mọi người tin tưởng Thánh Địa có thể tẩy rửa toàn bộ tội ác cùng cực khổ, cho nên người bệnh nặng, kẻ trọng tội, một khi lên bè gỗ, tiến vào Khuê hà, liền bước lên con đường hành hương, những người trong Bộ lạc sẽ không tiếp tục thương tổn bọn họ. Có người lên bè tiến vào Thánh Địa, sẽ không trở về, có người thì nghịch lưu, về tới nơi này.
“Đây là lần trước nhóm bọn ta tiến vào Thánh Địa lưu lại, không ngờ vẫn còn đây.” Hoa Lê chỉ vào mấy cái bè cực kỳ lớn trong đó, nói.
“Kiểm tra lại một chút, tuy rằng các đại Bộ lạc đều không dám phá hỏng bè hành hương, nhưng chúng ta giết Miện hạ Sóc Mông, nếu bè gỗ bị động tay động chân, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Kim Hi xa xa cảm ứng, tới gần Khuê hà, Sóc Mông lùng bắt bọn họ ngày càng nhiều, hắn cũng không dám tiếp tục tùy tiện thu hút bọn họ tới gần sau đó đánh chết, luôn luôn dùng Ca linh bố trí kết giới, ngăn cản Giống đực tra xét, mà mùi thì đã bị mũ cỏ che dấu.
“Bồng!” Kim Hi đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, mũi tên xé không khí lao tới nhanh chóng bị hắn đốt cháy. Đây hoàn toàn đều là bản năng phản ứng, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.
“Nhanh lên bè gỗ!” Kim Hi rống to, giữa đống bè gỗ ngổn ngang, mà lại ẩn núp thật nhiều Thú nhân, nhân số nhiều hơn nhiều những tiểu đội truy tìm trước, bọn hắn quyết không thể bị vây ở chỗ này.
Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc Nạp Lan cùng nhau đẩy bè gỗ, bọn Ca linh phiêu phiêu thành hình lục giác, giữa hai con có điện quang du động. Tạp Tắc Nhĩ nắm chặt cung tên trong tay, theo sát bên cạnh Kim Hi, tên bắn tới đều bị Kim Hi chặn, nhưng các Thú nhân đã nhanh chóng vây lại đây. Kẻ đi đầu đám Thú nhân kia, khiến đồng tử Kim Hi co rút nhanh.
Không ngờ là Long Tước, y cuối cùng, vẫn là lựa chọn Sóc Mông.
Kim Hi cắn chặt răng, nắm Long thiệt quả trong tay, Long thiệt dài nhỏ nhanh chóng hòa tan, sau đó biến thành tảng thực vật lớn màu lam, quấn chặt lấy mắt cá chân các Thú nhân. Long Tước sớm quen với Long thiệt xiềng xích, nhón đầu ngón chân nhanh như gió tiếp cận Kim Hi. Kim Hi vận dụng Ngả Lộ Ni lực, đẩy gia tốc bè gỗ. Long Tước rút đao chém về phía Ca linh, trường đao đụng tới Ca linh lại như chém vào nước, Ca linh khinh phiêu phiêu bị lưỡi dao đẩy qua một bên. Mưa tên dày đặc đánh úp về phía bọn Kim Hi. Năng lực của Kim Hi nhanh chóng tiêu hao, Hoa Lê lao thân lên, triền đấu cùng Long Tước. Vì để hủy diệt hết tên bay, Kim Hi hao tổn năng lực của mình tới cực điểm. Bè gỗ rốt cục vào nước, Kim Hi nhảy lên bè gỗ, Hi Tư Lạc Nạp Lan Tạp Tắc Nhĩ lần lượt lên bè gỗ, dòng nước nhanh chóng đẩy bè gỗ di động, chỉ còn Hoa Lê bị Long Tước quấn lấy!
Kim Hi sốt ruột hô to: “Hoa Lê!” Ngả Lộ Ni lực của hắn đã sắp tiêu hao hết, hắn không dám dùng sức di chuyển Hoa Lê.
Tạp Tắc Nhĩ giương cung cài tên, một mũi tên bắn trúng trường đao của Long Tước. Hoa Lê hổ rống một tiếng, biến thành một con cự hổ, nhảy vào Khuê hà, theo nước sông bơi tới bè gỗ. Kim Hi rốt cục xụi lơ trên bè gỗ, hữu kinh vô hiểm, chỉ cần lên bè gỗ, Sóc Mông cũng sẽ không động thủ với bọn họ.
Thú nhân Sóc Mông đứng trên bờ sông Khuê, tên đều bắn vào Khuê hà. Hành hương Thánh Địa, sẽ rửa sạch toàn bộ tội nghiệt, Kim Hi sau khi đi ra, trừ thân nhân của Miện hạ Sóc Mông có thể tiếp tục báo thù, những người khác đều sẽ không tiếp tục truy xét trừng phạt Kim Hi.
Đó cũng không phải phương pháp tốt để trốn tránh tai họa, Thánh Địa hung hiểm trùng điệp, nhất định phải lấy được tín vật, mới có thể chứng minh bản thân thật sự đã tiến vào Thánh Địa sám hối. Mà tín vật bên ngoài Thánh Địa đã bị càn quét sạch sẻ, chỉ có nơi cực sâu mới có thể tìm được bảo vật. Kim Hi không phải vì rửa sạch tội nghiệt, mà vì thăm dò Thánh Địa, hắn bất kể thế nào cũng phải xâm nhập, thậm chí vào đến độ sâu trước nay chưa từng có.
“Xem!” Tạp Tắc Nhĩ chỉ vào mặt sông hô to. Kim Hi quay đầu lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, Long Tước thế nhưng tự mình ngồi trên một bè gỗ, cũng tiến nhập Khuê hà!
Tên Sóc Mông nghe được câu này, lạnh lùng cười: “Ha ha, Bộ lạc chúng ta gần đây thường xảy ra vài trận chiến nhỏ với Lạc Mông, bọn hắn nói đến bảo đoàn Bỉ Mông đến Thánh Địa.”
Kim Hi biết tên này nói thật, vô luận là hắn, hay tên Sóc Mông này, cũng biết căn bản là Lạc Mông cố ý. Giữa ba Bộ lạc đối địch không có phương pháp đưa tin, cho nên Lạc Mông dùng mưu kế đơn giản đến trắng trợn như vậy, tự bại lộ hành tung cho Sóc Mông biết. Ở Bộ lạc Lạc Mông, kẻ có cừu oán với hắn chỉ có một, hắn căn bản không cần nghĩ cũng biết kẻ ngáng chân sau lưng là ai.
Kim Hi đứng dậy, ý bảo Hi Tư Lạc bên cạnh: “Giết hắn.”
Hi Tư Lạc kinh ngạc: “Không hỏi binh lực và thế lực Sóc Mông thế nào sao?” Tên Sóc Mông kia cũng nháy mắt tái mặt, hắn không nghĩ tới Kim Hi dứt khoát như vậy.
Kim Hi cúi người quay mắt về phía tên Sóc Mông, thực thành khẩn hỏi: “Nếu ta hỏi binh lực cùng bố cục của Sóc Mông, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?”
Tên Sóc Mông nhếch miệng, đầu đầy mồ hôi: “Ta nói ngươi có thể thả ta không?”
“Sẽ.” Kim Hi thực trịnh trọng, nhưng tên Sóc Mông hiển nhiên không tin: “Ngươi gạt ta.” Kim Hi nhún nhún vai, nói với Hi Tư Lạc: “Giết hắn.” Hi Tư Lạc thở dài, trong nháy mắt Kim Hi xoay người, cầm đoản mâu cắm xuyên vào ngực tên Sóc Mông.
“Hỏi ra cũng không biết có phải sự thật hay không, hỏi không ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, không phải chúng ta liên minh với Lạc Mông sao, dùng máu tươi và sinh mệnh của dũng sĩ bọn họ để dò hỏi tình huống của Sóc Mông đi.” Kim Hi chưa quay đầu lại, “Chuyện vừa hỏi, không cần nói cho Hoa Lê biết.”
Hi Tư Lạc trầm mặc thật lâu sau: “Kim Hi, ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng ca ca ta không phải là…”
Kim Hi hơi nghiêng người vươn tay ra, Hi Tư Lạc nắm tay hắn, sóng vai đứng với hắn, trời chiều dần dần rũ xuống Ngân Nguyệt bước ra, cát vàng trên Hoang Nguyên Sóc Mông giống như một hải dương vàng, vỏ quýt cháy dưới ánh sáng, mênh mông xa xôi: “Ngươi đoán tin tức ta gửi cho Bạch Linh là cái gì.”
“Thanh tẩy cao tầng của Lạc Mông.” Hi Tư Lạc nhẹ giọng đoán.
“Vậy ngươi tiếp tục đoán, ta quyết định để ai chết?” Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười.
“Ô giang Đại Tế ti có thể khởi động lồng phòng hộ của Lạc Mông.” Hi Tư Lạc xảo diệu trả lời.
Kim Hi lại ôn nhu nở nụ cười: “Ta viết trên tờ giấy, hiến tế lưu phụ, Tộc trưởng lưu tử.” Hi Tư Lạc chỉ hơi nghĩ một chút, liền nắm chặt tay Kim Hi, thần tình khiếp sợ, y cân nhắc một chút: “Ô giang Đại Tế ti là trụ cột tinh thần của Lạc Mông, mà nhi tử hắn thực bất kham, Tiếu Tộc trưởng dũng mãnh thiện chiến, Nộ Phong cũng có phong phạm của Tộc trưởng, ngươi làm như vậy, thật ra lại khiến Lạc Mông càng thêm tinh nhuệ a.”
Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười: “Suy nghĩ của ngươi, vẫn còn ở thời điểm Bỉ Mông và Lạc Mông Sóc Mông đối địch. Tiếu Tộc trưởng không chỉ dũng mãnh thiện chiến, còn đa mưu túc trí, hổ phụ vô khuyển tử, nhi tử Nộ Phong của hắn tất nhiên cũng là Tộc trưởng xuất sắc. Mà Ô Giang tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng tương đối yếu đuối. Trận chiến này, Lạc Mông tất nhiên là sàn chiến đầu tiên, có một Đại Tế ti có năng lực mở lồng phòng hộ, có thể trị liệu, mới có thể cam đoan sức chiến đấu của Lạc Mông. Trên chiến trường không cần hai vị chỉ huy, phụ thân của ngươi và phụ thân của ta, đều có thể nhận nhiệm vụ này, chiến trường là nơi dễ nhất để đạt công lao, đạt được Bộ lạc tán thành, thời khắc mấu chốt hai Bộ lạc liên hợp, quyết không thể để Tiếu Tộc trưởng xuất sắc như vậy cướp quyền chủ đạo. Tiếu nếu chết trận sa trường, bằng vào uy vọng của Nộ Phong, vẫn có thể áp đảo Lạc Mông, nhưng lại không thể đối kháng với Khang Địch Tộc trưởng. Mà Ô Giang còn trẻ, hắn mất một nhi tử Giống đực, nhưng vì để Lạc Mông không bị Bỉ Mông thôn tính, nhất định sẽ lý trí chấp nhận bi thương, kiên trì tới cùng.”
“Ô Giang Đại Tế ti tuổi vẫn trẻ, nếu Thoan Lưu chết, hắn sẽ quyết tâm sử dụng nhiều trái cây trong Thần miếu, có lẽ khi sinh thời sẽ lại có được một nhi tử Giống đực khác.” Lời vừa ra khỏi miệng, Hi Tư Lạc liền ý thức được ý đồ của Kim Hi, “Đúng vậy, ta quả thật vẫn là xuy xét từ góc độ của Bỉ Mông. Một khi hai Bộ lạc dung hợp, Thần miếu cùng Tộc trưởng đều phải hợp lại, vị trí Tộc trưởng chỉ có một, Tế ti của Thần miếu nhưng có thể có bốn người. Lấy thực lực của ngươi và Bạch Thiền tôn, áp chế Ô Giang không tốn sức chút nào, nếu hắn thật sự có Giống đực thừa kế, kia chẳng khác gì Tế ti bồi dưỡng cho Bỉ Mông.”
“Vấn đề chúng ta cần suy nghĩ bây giờ, chính là đả bại Sóc Mông, tiếp theo là duy trì hòa bình với Lạc Mông, cướp lấy quyền lực của đại Bộ lạc mới.” Kim Hi nhìn thoáng qua hướng lều trại, Hoa Lê Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan đều ở đó.
“Vậy ngươi định giải thích với Hoa Lê thế nào.” Hi Tư Lạc có chút không đành lòng hỏi ra vấn đề này. Kim Hi gắt gao nhắm mắt lại, thống khổ thở thật sâu.
Hoa Lê luôn độc lập tự chủ, y một lòng hi vọng có Na nhĩ chỉ thuộc về riêng mình, cuối cùng lại vì một Kim Hi mà bỏ quên ý nghĩ này. Hiện tại, Kim Hi lại đang tính kế thân nhân của y.
“Ít nhất Nộ Phong vẫn còn sống, huyết mạch gia tộc Hoa Lê không bị đoạn tuyệt.” Hi Tư Lạc an ủi Kim Hi. Kim Hi mở mắt ra, trong ánh mắt đều là kiên quyết: “Ta chỉ là một nam nhân ích kỷ mà thôi.”
Tà dương như máu, hoang nguyên liệt liệt.
Miện hạ Sóc Mông mất tích, khiến đội ngũ tìm kiếm của Sóc Mông ngày càng nhiều, bọn Kim Hi cũng mấy lần gặp đội tìm kiếm, đều bị bọn hắn tiêu diệt, cho nên đội ngũ đuối về hướng này, càng ngày càng nhiều, nhưng bọn Kim Hi cũng đã sắp tiếp cận Khuê hà.
Bọn hắn đã có thể nhìn thấy ba quang lăn tăn xa xôi phía chân trời, chảy về phía xa hơn. Tam đại Bộ lạc nằm ở khúc giữa Khuê hà nằm ngang hình S, nhưng Khuê hà không chỉ dài như vậy, qua khúc sông hình S, Khuê hà dần dần xâm nhập mảnh đất badan khô khan, Kim Hi cảm thấy địa vực này có thể mệnh danh là cao nguyên hoàng thổ, địa thế dần dần lên cao, nhưng Khuê hà lại dần dần thâm nhập xuống lòng đất, đất badan hai bờ sông càng ngày càng cao kẹp lấy hạp cốc, nơi cuối cùng mà Khuê hà xâm nhập vào lòng đất, chính là Thánh Địa trong truyền thuyết.
Nơi này cơ hồ chính là điểm cực hạn Sóc Mông có thể truy đuổi, Khuê hà ở đây đổi thành chảy xiết, bọn hắn chỉ cần nửa ngày liền tiến vào cao nguyên hoàng thổ, sau đó dần dần thâm nhập vào lòng đất, song đầu kiêu ở hạp cốc hoàng thổ hẹp hòi không thể phi hành, cung tên cũng vô pháp nhắm chuẩn xác.
Ba quang lăn tăn ngày càng gần, nơi này là một khúc sông ngoặt, bên bờ bày rất nhiều bè gỗ. Bè gỗ ấy là do những kẻ hành hương hàng năm lưu lại. Mọi người tin tưởng Thánh Địa có thể tẩy rửa toàn bộ tội ác cùng cực khổ, cho nên người bệnh nặng, kẻ trọng tội, một khi lên bè gỗ, tiến vào Khuê hà, liền bước lên con đường hành hương, những người trong Bộ lạc sẽ không tiếp tục thương tổn bọn họ. Có người lên bè tiến vào Thánh Địa, sẽ không trở về, có người thì nghịch lưu, về tới nơi này.
“Đây là lần trước nhóm bọn ta tiến vào Thánh Địa lưu lại, không ngờ vẫn còn đây.” Hoa Lê chỉ vào mấy cái bè cực kỳ lớn trong đó, nói.
“Kiểm tra lại một chút, tuy rằng các đại Bộ lạc đều không dám phá hỏng bè hành hương, nhưng chúng ta giết Miện hạ Sóc Mông, nếu bè gỗ bị động tay động chân, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Kim Hi xa xa cảm ứng, tới gần Khuê hà, Sóc Mông lùng bắt bọn họ ngày càng nhiều, hắn cũng không dám tiếp tục tùy tiện thu hút bọn họ tới gần sau đó đánh chết, luôn luôn dùng Ca linh bố trí kết giới, ngăn cản Giống đực tra xét, mà mùi thì đã bị mũ cỏ che dấu.
“Bồng!” Kim Hi đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, mũi tên xé không khí lao tới nhanh chóng bị hắn đốt cháy. Đây hoàn toàn đều là bản năng phản ứng, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.
“Nhanh lên bè gỗ!” Kim Hi rống to, giữa đống bè gỗ ngổn ngang, mà lại ẩn núp thật nhiều Thú nhân, nhân số nhiều hơn nhiều những tiểu đội truy tìm trước, bọn hắn quyết không thể bị vây ở chỗ này.
Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc Nạp Lan cùng nhau đẩy bè gỗ, bọn Ca linh phiêu phiêu thành hình lục giác, giữa hai con có điện quang du động. Tạp Tắc Nhĩ nắm chặt cung tên trong tay, theo sát bên cạnh Kim Hi, tên bắn tới đều bị Kim Hi chặn, nhưng các Thú nhân đã nhanh chóng vây lại đây. Kẻ đi đầu đám Thú nhân kia, khiến đồng tử Kim Hi co rút nhanh.
Không ngờ là Long Tước, y cuối cùng, vẫn là lựa chọn Sóc Mông.
Kim Hi cắn chặt răng, nắm Long thiệt quả trong tay, Long thiệt dài nhỏ nhanh chóng hòa tan, sau đó biến thành tảng thực vật lớn màu lam, quấn chặt lấy mắt cá chân các Thú nhân. Long Tước sớm quen với Long thiệt xiềng xích, nhón đầu ngón chân nhanh như gió tiếp cận Kim Hi. Kim Hi vận dụng Ngả Lộ Ni lực, đẩy gia tốc bè gỗ. Long Tước rút đao chém về phía Ca linh, trường đao đụng tới Ca linh lại như chém vào nước, Ca linh khinh phiêu phiêu bị lưỡi dao đẩy qua một bên. Mưa tên dày đặc đánh úp về phía bọn Kim Hi. Năng lực của Kim Hi nhanh chóng tiêu hao, Hoa Lê lao thân lên, triền đấu cùng Long Tước. Vì để hủy diệt hết tên bay, Kim Hi hao tổn năng lực của mình tới cực điểm. Bè gỗ rốt cục vào nước, Kim Hi nhảy lên bè gỗ, Hi Tư Lạc Nạp Lan Tạp Tắc Nhĩ lần lượt lên bè gỗ, dòng nước nhanh chóng đẩy bè gỗ di động, chỉ còn Hoa Lê bị Long Tước quấn lấy!
Kim Hi sốt ruột hô to: “Hoa Lê!” Ngả Lộ Ni lực của hắn đã sắp tiêu hao hết, hắn không dám dùng sức di chuyển Hoa Lê.
Tạp Tắc Nhĩ giương cung cài tên, một mũi tên bắn trúng trường đao của Long Tước. Hoa Lê hổ rống một tiếng, biến thành một con cự hổ, nhảy vào Khuê hà, theo nước sông bơi tới bè gỗ. Kim Hi rốt cục xụi lơ trên bè gỗ, hữu kinh vô hiểm, chỉ cần lên bè gỗ, Sóc Mông cũng sẽ không động thủ với bọn họ.
Thú nhân Sóc Mông đứng trên bờ sông Khuê, tên đều bắn vào Khuê hà. Hành hương Thánh Địa, sẽ rửa sạch toàn bộ tội nghiệt, Kim Hi sau khi đi ra, trừ thân nhân của Miện hạ Sóc Mông có thể tiếp tục báo thù, những người khác đều sẽ không tiếp tục truy xét trừng phạt Kim Hi.
Đó cũng không phải phương pháp tốt để trốn tránh tai họa, Thánh Địa hung hiểm trùng điệp, nhất định phải lấy được tín vật, mới có thể chứng minh bản thân thật sự đã tiến vào Thánh Địa sám hối. Mà tín vật bên ngoài Thánh Địa đã bị càn quét sạch sẻ, chỉ có nơi cực sâu mới có thể tìm được bảo vật. Kim Hi không phải vì rửa sạch tội nghiệt, mà vì thăm dò Thánh Địa, hắn bất kể thế nào cũng phải xâm nhập, thậm chí vào đến độ sâu trước nay chưa từng có.
“Xem!” Tạp Tắc Nhĩ chỉ vào mặt sông hô to. Kim Hi quay đầu lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, Long Tước thế nhưng tự mình ngồi trên một bè gỗ, cũng tiến nhập Khuê hà!