Theo ngày sinh dự tính của Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc từng ngày từng ngày tới gần, chứng lo âu của Kim Hi ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng lâm vào trầm mặc vật cực tất phản, hắn mỗi ngày đều canh giữ ở cửa phòng, Bạch Thiền bị ngăn trong phòng cũng không thể đi ra.
“Tên hỗn trướng này, mau để cho ta đi ra ngoài!” Bạch Thiền tức giận gầm lên giận dữ, nhưng Kim Hi vẫn giữ mặt quan tài, chết sống không chịu để Bạch Thiền ra ngoài. Người trong Bộ lạc muốn hỏi chuyện gì, đều phải tới tận nhà Kim Hi.
Dựa theo chế độ mới xác lập, thần miếu biến thành nơi cao nhất, ngay cả Tế Ti cũng không thể ở trong thần miếu, phải xây mấy gian nhà bên ngoài thần miếu, mà giữa thần miếu và nhà Kim Hi còn xây một vòng tường đất, xác lập Tế Ti viện sau này.
Một con Husky cao lớn quay chung quanh Kim Hi, dùng cái đuôi nhẹ nhàng quét qua cánh tay Kim Hi. Kim Hi ôn nhu gãi bụng Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ nằm ngửa tứ chi mở ra để Kim Hi giúp y vuốt ve bụng, trạng thái của y khá hơn Hi Tư Lạc và Hoa Lê. Hoa Lê ngang ngược quá phận, căn bản không chịu ngồi yên, Hi Tư Lạc thì nóng nảy, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Kim Hi kỳ thật cũng cảm thấy cái gọi là gánh nặng cuộc sống, áp lực làm ba ba. Hắn dù sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường, đột nhiên tới cái thế giới này, trong thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, áp lực trong lòng hắn cực kỳ lớn. Nhưng cuộc sống nhiều khi sẽ không cho ngươi thời gian áp lực u buồn, nếu như là ở xã hội hiện đại có lẽ còn có thể đi tìm bác sĩ tâm lý linh tinh, ở cổ đại, cũng chỉ có thể tự điều tiết bản thân, là trách nhiệm mình phụ trách, thì nhất định phải tự mình khiêng lên.
Hơn nữa tương đối mà nói, còn hơn đủ loại cái gọi là áp lực tâm lý, cuộc sống phong phú mang đến hạnh phúc càng thêm sâu. Nội tâm cường đại như vậy, có lẽ chính là nguyên nhân Kim Hi có thể biến thành một Giống đực đi.
“Ngao!” Đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên, Kim Hi vội vàng bổ nhào vào. Lại phát hiện Hoa Lê bọc chăn đáng thương nhìn hắn.
“Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?” Kim Hi vẻ mặt lo lắng.
“Không! Ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, ta không sao!” Hoa Lê mặt dạn mày dày hiếm khi đỏ bừng mặt, Kim Hi biết nhất định có vấn đề, làm sao có thể rời đi. “Ngươi đi ra ngoài đi, thật sự không có việc gì, không cần!” Hoa Lê cự tuyệt liền bị Kim Hi một phen xốc chăn lên, tấm da thú trải bên dưới xuất hiện một vòng dấu vết ẩm ướt quỷ dị.
“Ngươi đái dầm sao?” Kim Hi ngây ngốc hỏi han.
Hoa Lê vẻ mặt thảm thiết ta không sống nữa, Kim Hi muốn cười lại không dám cười, đang chuẩn bị an ủi Hoa Lê, Nạp Lan theo vào đột nhiên biến sắc nói: “Không phải đái dầm, là muốn sinh!”
“Cái gì?” Kim Hi chấn động, đây chẳng lẽ là cái kia??? Nạp Lan đã nhanh chóng chạy ra ngoài, không bao lâu Mẫu mụ Kim Hi và Mẫu mụ Hoa Lê đều chạy tới.
“Thú nhân sanh con, Giống đực đi ra ngoài! Nhanh đi chuẩn bị nước ấm!” Kim Hi bị hai vị Mẫu mụ vung tay đuổi ra phòng, trong lòng vẫn ngốc ngốc, trên mặt cũng cứng ngắc vô cùng, còn không rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Tiểu tử ngốc, bình tĩnh một chút, đừng ngốc vù vù như vậy.” Bạch Thiền không khách khí vỗ đầu hắn.
Kim Hi ngẩng đầu nhìn hắn vài giây đột nhiên hỏi: “Tại sao lại là Mẫu mụ đỡ đẻ?”
“Nào có Giống đực nào đỡ đẻ cho Thú nhân, không phải vạn bất đắc dĩ Tế Ti tuyệt sẽ không tiến vào phòng sanh.” Bạch Thiền nói đương nhiên.
“Vậy ngươi làm gì mà giả bộ như ngươi rất trọng yếu vậy?” Kim Hi buồn bực nói, lập tức thấy Bạch Thiền chợt lóe biểu tình đắc ý liền hiểu ra, “Ngươi lại muốn nhàn hạ?” Hắn nên nói cái gì, hắn nên phỉ nhổ lão cha vô trách nhiệm này thế nào?
Hi Tư Lạc đỡ thắt lưng chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Hi, sắc mặt trắng bệch. Trong phòng sinh truyền ra tiếng hô: “Mẹ nó đau quá ngao ngao, đau chết lão tử!”
Thân thể Hi Tư Lạc chớp động một cái, lập tức đỡ lấy Kim Hi. “Hi Tư Lạc, ngươi không có chuyện gì chứ?” Kim Hi vội vàng đỡ y.
“Ngươi sau này không cần tiếp tục chịu khinh bỉ.” Hi Tư Lạc cắn môi tái nhợt cười, Kim Hi lập tức hiểu được nguyên nhân. Bạch Thiền cuối cùng cũng không phải vô dụng như vậy, vội vàng ngẩng đầu, dùng Ngả Lộ Ni lực thông tri người nhà Hi Tư Lạc.
Đồng thời nghênh đón nhi tử hai người giáng sinh, khiến Tế Ti viện nhất thời lâm vào bận rộn, Thú nhân quen biết phụ mẫu Hi Tư Lạc và Hoa Lê đều chạy tới đỡ đẻ.
“Ngao!” Hoa Lê trong phòng sinh truyền đến một tiếng hổ rống, chân chính là hổ rống, lâu dài mà thống khổ, thân thể Kim Hi lung lay sắp đổ, hắn nắm thật chặt tay Bạch Linh, Bạch Linh đau đến dung nhan vặn vẹo cũng không dám bỏ ra. Nhưng sau một tiếng rống dài này, trong phòng đột nhiên tĩnh lặng vài giây, Kim Hi há mồm lại phát không ra thanh âm, muốn hỏi lại nói không ra lời. Bạch Linh vội vàng chuẩn bị mở miệng, đúng lúc này, hắn nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng meo meo rất nhỏ.
“Sinh! Sinh! Là một tiểu Thú nhân khỏe mạnh!” Mẫu mụ Hoa Lê ôm một cái tã lót đi ra. Kim Hi run rẩy đi qua, liền chứng kiến trong tã lót có một đầu lão hổ trần bì sắc nho nhỏ như con mèo nhỏ, khóe miệng còn lộ ra hai khỏa răng nanh hơi lớn, phát ra tiếng meo meo đáng thương, lông tơ sáng bóng còn dính vết máu không quá sạch sẽ, ướt sũng bọc lấy mặt nó. Kim Hi tâm nháy mắt đều mềm nhũn, cho dù diện mạo không thuộc về mình, cho dù nhìn tựa hồ vô cùng bẩn, nhưng trong nháy mắt này, hắn rõ ràng biết đây là hài tử của hắn, là huyết mạch của hắn kế tục thế giới này, là hài tử của hắn và Hoa Lê.
“Mau vào đi, đừng để lạnh!” Kim Hi thấp giọng thúc giục, hắn tự tay đón lấy hài tử, đi vào phòng. Hoa Lê vẫn ở thú hình, mệt mỏi nắm tại đó, trên người bọc da lông thật dày. Thú nhân duy trì thú hình là cường tráng nhất, nhưng khi sinh sản biến thành thú hình lại vẫn thập phần mỏi mệt, cần duy trì thú hình một lát, mà anh nhi Thú nhân cho đến bảy tuổi đều là thú hình.
“Hoa Lê, đây là hài tử của chúng ta. Ta muốn đặt tên cho nó, Hoa Chương.” Kim Hi ôm hài tử ngồi bên cạnh Hoa Lê, Hoa Lê thân mật cọ cọ đầu vào hắn, lông y có chút ướt mồ hôi.
“Kim Hi ngươi trước đi xem Hi Tư Lạc đi, tình huống có phần…” Mẫu mụ Hoa Lê tuy thương con mình, nhưng vẫn tới báo tin. Kim Hi lập tức cả người run lên, hắn không biết phải làm sao nhìn Hoa Lê, Hoa Lê thăm dò ngậm lấy tã lót, tiểu lão hổ tự động tập tễnh đứng lên, chui xuống dưới thân Hoa Lê. Nhìn tiểu lão hổ mới sinh có sức sống như vậy, Kim Hi cũng hơi an tâm một ít. Hắn hung hăng hôn cái trán Hoa Lê, rồi vội vàng chạy tới phòng Hi Tư Lạc.
“Hi Tư Lạc thế nào?” Ở xã hội lạc hậu này, lúc sinh đẻ phát sinh một chút trạng huống, có thể sẽ là trí mạng, Kim Hi tâm loạn như ma, “Bạch Thiền đâu! Bạch Thiền đi đâu vậy! Hắn thế nào còn chưa tới!” Giờ này khắc này, hắn có bao nhiêu hi vọng hắn có thể không cần vào lúc nhóm Tát nhĩ sinh mà lại kêu tên Bạch Thiền.
“Ngươi loạn cái gì!” Mẫu mụ Kim Hi trừng mắt hắn một cái, “Hi Tư Lạc bây giờ còn chưa có chuyện gì, hắn chỉ tạm thời còn chưa đổi thành thú hình. Thú nhân lúc sắp sinh mới có thể biến thành thú hình, giữ lại thể lực lớn nhất, bây giờ còn chưa đổi thành thú hình, có thể là hài tử còn chưa chuẩn bị tốt.” Ý là sản đạo chậm chạp không mở, nhưng cũng không xuất hiện bệnh biến, tạm thời còn chưa cần quá lo lắng. Nhưng Kim Hi làm sao có thể không lo lắng? Hi Tư Lạc kiên trì thật lâu, hít thở ngày càng thống khổ, mọi người dần dần từ an ủi lâm vào khẩn trương. Kim Hi ở một khắc này lại thần kỳ bình tĩnh: “Nhanh đi lấy cỏ linh chi ta đã chuẩn bị ra.”
Cái gọi là cỏ linh chi cũng là một loại dược thảo, loại dược thảo này giống như cỏ linh chi, ôn nhuận như ngọc, trắng mịn như du, đỏ tươi như máu, xúc cảm như thịt, có tiền bối phát hiện dã thú gần chết sẽ dùng loại dược thảo này, sau đó có thể kiên trì đến khi thân thể dần dần lành lại, mới phát hiện đây là thần dược giữ mạng, Kim Hi đặc biệt đích thân vào núi hái, trên thế giới này cũng chỉ có khối nham thạch hắn gỡ trên vách đá kia mới ngắt được loại thảo dược này.
“Thế nào chỉ có một ít như vậy?” Kim Hi thanh âm bình tĩnh đến cực điểm, thậm chí một chút cảm tình cũng không có, cơ hồ có chút lãnh mạc. “Không cần nhiều lắm, quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.” Mẫu mụ Kim Hi biết đây là quá lo lắng ngược lại vật cực tất phản, nhưng vẫn tốt hơn là hắn mất bình tĩnh.
Mà sau khi dùng cỏ linh chi, trong phòng rốt cục truyền ra tiếng thở của dã thú, Hi Tư Lạc biến thành thú hình!
“Thật tốt quá, thấy được đầu hài tử rồi!” Trong phòng báo một tiếng xong, cũng chỉ còn lại tiếng báo rống của Hi Tư Lạc liên miên không dứt, tựa hồ y đang dùng hết toàn lực, mà những người khác không dám phân tán lực chú ý của y, không phát ra tạp âm nào, Kim Hi đầu óc vận chuyển vèo vèo, nếu quả thật xảy ra vấn đề, hắn có thể dùng Ngả Lộ Ni lực siêu tuyệt ngăn chặn băng huyết đáng sợ nhất hay không? Sáu con Ca linh biến thành màu đỏ diễm lệ, trôi nổi phía sau hắn.
“Hài tử đã ra rồi!” Rốt cục trong phòng truyền đến một tiếng hoan hô. Còn hơn Hoa Lê gọn gàng linh hoạt, Hi Tư Lạc kéo gần nửa ngày mới sinh ra, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thời gian dài đến đáng sợ.
“Còn có một đứa!” Kim Hi nghe được câu này chỉ biết sững sờ, chợt một tiếng gầm rú cao vút truyền ra, tâm Kim Hi theo tiếng hô bay cao, cao rồi lại cao, sau đó yên lặng trong nháy mắt chìm xuống thấp nhất.
“Mẫu tử bình an!” Bên trong truyền ra những lời này, sáu con Ca linh phía sau Kim Hi đồng thời biến thành bạch sắc, vui vẻ phiêu phiêu.
“Là song sinh a!” Nhóm Mẫu mụ đỡ đẻ đều cảm thấy thực ngạc nhiên, Kim Hi vội vàng chạy vào phòng, trong phòng còn có mùi tanh thoang thoảng. Hắc báo mỏi mệt nhắm mắt lại, chỉ có tiếng thở gấp mỏng manh chứng minh y vô sự. Hai tiểu hắc báo cuộn bên cạnh y, cũng híp mắt, trên người còn đắp thảm da thú. Kim Hi ôm đầu Hi Tư Lạc, cảm giác ánh mắt nong nóng, hắn ngẩng đầu, tiếng nói khàn khàn: “Không bao giờ… sinh nữa.” Lại cảm thấy đau đau mỏng manh, thì ra răng nanh Hi Tư Lạc nhẹ nhàng cắn cánh tay hắn. Kim Hi nhìn ánh mắt Hi Tư Lạc, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Hi Tư Lạc, hắn ôm Hi Tư Lạc, chỉ cảm thấy trong lòng đã tràn ngập vui sướng vô tận.
“Tên hỗn trướng này, mau để cho ta đi ra ngoài!” Bạch Thiền tức giận gầm lên giận dữ, nhưng Kim Hi vẫn giữ mặt quan tài, chết sống không chịu để Bạch Thiền ra ngoài. Người trong Bộ lạc muốn hỏi chuyện gì, đều phải tới tận nhà Kim Hi.
Dựa theo chế độ mới xác lập, thần miếu biến thành nơi cao nhất, ngay cả Tế Ti cũng không thể ở trong thần miếu, phải xây mấy gian nhà bên ngoài thần miếu, mà giữa thần miếu và nhà Kim Hi còn xây một vòng tường đất, xác lập Tế Ti viện sau này.
Một con Husky cao lớn quay chung quanh Kim Hi, dùng cái đuôi nhẹ nhàng quét qua cánh tay Kim Hi. Kim Hi ôn nhu gãi bụng Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ nằm ngửa tứ chi mở ra để Kim Hi giúp y vuốt ve bụng, trạng thái của y khá hơn Hi Tư Lạc và Hoa Lê. Hoa Lê ngang ngược quá phận, căn bản không chịu ngồi yên, Hi Tư Lạc thì nóng nảy, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Kim Hi kỳ thật cũng cảm thấy cái gọi là gánh nặng cuộc sống, áp lực làm ba ba. Hắn dù sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường, đột nhiên tới cái thế giới này, trong thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, áp lực trong lòng hắn cực kỳ lớn. Nhưng cuộc sống nhiều khi sẽ không cho ngươi thời gian áp lực u buồn, nếu như là ở xã hội hiện đại có lẽ còn có thể đi tìm bác sĩ tâm lý linh tinh, ở cổ đại, cũng chỉ có thể tự điều tiết bản thân, là trách nhiệm mình phụ trách, thì nhất định phải tự mình khiêng lên.
Hơn nữa tương đối mà nói, còn hơn đủ loại cái gọi là áp lực tâm lý, cuộc sống phong phú mang đến hạnh phúc càng thêm sâu. Nội tâm cường đại như vậy, có lẽ chính là nguyên nhân Kim Hi có thể biến thành một Giống đực đi.
“Ngao!” Đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên, Kim Hi vội vàng bổ nhào vào. Lại phát hiện Hoa Lê bọc chăn đáng thương nhìn hắn.
“Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?” Kim Hi vẻ mặt lo lắng.
“Không! Ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, ta không sao!” Hoa Lê mặt dạn mày dày hiếm khi đỏ bừng mặt, Kim Hi biết nhất định có vấn đề, làm sao có thể rời đi. “Ngươi đi ra ngoài đi, thật sự không có việc gì, không cần!” Hoa Lê cự tuyệt liền bị Kim Hi một phen xốc chăn lên, tấm da thú trải bên dưới xuất hiện một vòng dấu vết ẩm ướt quỷ dị.
“Ngươi đái dầm sao?” Kim Hi ngây ngốc hỏi han.
Hoa Lê vẻ mặt thảm thiết ta không sống nữa, Kim Hi muốn cười lại không dám cười, đang chuẩn bị an ủi Hoa Lê, Nạp Lan theo vào đột nhiên biến sắc nói: “Không phải đái dầm, là muốn sinh!”
“Cái gì?” Kim Hi chấn động, đây chẳng lẽ là cái kia??? Nạp Lan đã nhanh chóng chạy ra ngoài, không bao lâu Mẫu mụ Kim Hi và Mẫu mụ Hoa Lê đều chạy tới.
“Thú nhân sanh con, Giống đực đi ra ngoài! Nhanh đi chuẩn bị nước ấm!” Kim Hi bị hai vị Mẫu mụ vung tay đuổi ra phòng, trong lòng vẫn ngốc ngốc, trên mặt cũng cứng ngắc vô cùng, còn không rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Tiểu tử ngốc, bình tĩnh một chút, đừng ngốc vù vù như vậy.” Bạch Thiền không khách khí vỗ đầu hắn.
Kim Hi ngẩng đầu nhìn hắn vài giây đột nhiên hỏi: “Tại sao lại là Mẫu mụ đỡ đẻ?”
“Nào có Giống đực nào đỡ đẻ cho Thú nhân, không phải vạn bất đắc dĩ Tế Ti tuyệt sẽ không tiến vào phòng sanh.” Bạch Thiền nói đương nhiên.
“Vậy ngươi làm gì mà giả bộ như ngươi rất trọng yếu vậy?” Kim Hi buồn bực nói, lập tức thấy Bạch Thiền chợt lóe biểu tình đắc ý liền hiểu ra, “Ngươi lại muốn nhàn hạ?” Hắn nên nói cái gì, hắn nên phỉ nhổ lão cha vô trách nhiệm này thế nào?
Hi Tư Lạc đỡ thắt lưng chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Hi, sắc mặt trắng bệch. Trong phòng sinh truyền ra tiếng hô: “Mẹ nó đau quá ngao ngao, đau chết lão tử!”
Thân thể Hi Tư Lạc chớp động một cái, lập tức đỡ lấy Kim Hi. “Hi Tư Lạc, ngươi không có chuyện gì chứ?” Kim Hi vội vàng đỡ y.
“Ngươi sau này không cần tiếp tục chịu khinh bỉ.” Hi Tư Lạc cắn môi tái nhợt cười, Kim Hi lập tức hiểu được nguyên nhân. Bạch Thiền cuối cùng cũng không phải vô dụng như vậy, vội vàng ngẩng đầu, dùng Ngả Lộ Ni lực thông tri người nhà Hi Tư Lạc.
Đồng thời nghênh đón nhi tử hai người giáng sinh, khiến Tế Ti viện nhất thời lâm vào bận rộn, Thú nhân quen biết phụ mẫu Hi Tư Lạc và Hoa Lê đều chạy tới đỡ đẻ.
“Ngao!” Hoa Lê trong phòng sinh truyền đến một tiếng hổ rống, chân chính là hổ rống, lâu dài mà thống khổ, thân thể Kim Hi lung lay sắp đổ, hắn nắm thật chặt tay Bạch Linh, Bạch Linh đau đến dung nhan vặn vẹo cũng không dám bỏ ra. Nhưng sau một tiếng rống dài này, trong phòng đột nhiên tĩnh lặng vài giây, Kim Hi há mồm lại phát không ra thanh âm, muốn hỏi lại nói không ra lời. Bạch Linh vội vàng chuẩn bị mở miệng, đúng lúc này, hắn nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng meo meo rất nhỏ.
“Sinh! Sinh! Là một tiểu Thú nhân khỏe mạnh!” Mẫu mụ Hoa Lê ôm một cái tã lót đi ra. Kim Hi run rẩy đi qua, liền chứng kiến trong tã lót có một đầu lão hổ trần bì sắc nho nhỏ như con mèo nhỏ, khóe miệng còn lộ ra hai khỏa răng nanh hơi lớn, phát ra tiếng meo meo đáng thương, lông tơ sáng bóng còn dính vết máu không quá sạch sẽ, ướt sũng bọc lấy mặt nó. Kim Hi tâm nháy mắt đều mềm nhũn, cho dù diện mạo không thuộc về mình, cho dù nhìn tựa hồ vô cùng bẩn, nhưng trong nháy mắt này, hắn rõ ràng biết đây là hài tử của hắn, là huyết mạch của hắn kế tục thế giới này, là hài tử của hắn và Hoa Lê.
“Mau vào đi, đừng để lạnh!” Kim Hi thấp giọng thúc giục, hắn tự tay đón lấy hài tử, đi vào phòng. Hoa Lê vẫn ở thú hình, mệt mỏi nắm tại đó, trên người bọc da lông thật dày. Thú nhân duy trì thú hình là cường tráng nhất, nhưng khi sinh sản biến thành thú hình lại vẫn thập phần mỏi mệt, cần duy trì thú hình một lát, mà anh nhi Thú nhân cho đến bảy tuổi đều là thú hình.
“Hoa Lê, đây là hài tử của chúng ta. Ta muốn đặt tên cho nó, Hoa Chương.” Kim Hi ôm hài tử ngồi bên cạnh Hoa Lê, Hoa Lê thân mật cọ cọ đầu vào hắn, lông y có chút ướt mồ hôi.
“Kim Hi ngươi trước đi xem Hi Tư Lạc đi, tình huống có phần…” Mẫu mụ Hoa Lê tuy thương con mình, nhưng vẫn tới báo tin. Kim Hi lập tức cả người run lên, hắn không biết phải làm sao nhìn Hoa Lê, Hoa Lê thăm dò ngậm lấy tã lót, tiểu lão hổ tự động tập tễnh đứng lên, chui xuống dưới thân Hoa Lê. Nhìn tiểu lão hổ mới sinh có sức sống như vậy, Kim Hi cũng hơi an tâm một ít. Hắn hung hăng hôn cái trán Hoa Lê, rồi vội vàng chạy tới phòng Hi Tư Lạc.
“Hi Tư Lạc thế nào?” Ở xã hội lạc hậu này, lúc sinh đẻ phát sinh một chút trạng huống, có thể sẽ là trí mạng, Kim Hi tâm loạn như ma, “Bạch Thiền đâu! Bạch Thiền đi đâu vậy! Hắn thế nào còn chưa tới!” Giờ này khắc này, hắn có bao nhiêu hi vọng hắn có thể không cần vào lúc nhóm Tát nhĩ sinh mà lại kêu tên Bạch Thiền.
“Ngươi loạn cái gì!” Mẫu mụ Kim Hi trừng mắt hắn một cái, “Hi Tư Lạc bây giờ còn chưa có chuyện gì, hắn chỉ tạm thời còn chưa đổi thành thú hình. Thú nhân lúc sắp sinh mới có thể biến thành thú hình, giữ lại thể lực lớn nhất, bây giờ còn chưa đổi thành thú hình, có thể là hài tử còn chưa chuẩn bị tốt.” Ý là sản đạo chậm chạp không mở, nhưng cũng không xuất hiện bệnh biến, tạm thời còn chưa cần quá lo lắng. Nhưng Kim Hi làm sao có thể không lo lắng? Hi Tư Lạc kiên trì thật lâu, hít thở ngày càng thống khổ, mọi người dần dần từ an ủi lâm vào khẩn trương. Kim Hi ở một khắc này lại thần kỳ bình tĩnh: “Nhanh đi lấy cỏ linh chi ta đã chuẩn bị ra.”
Cái gọi là cỏ linh chi cũng là một loại dược thảo, loại dược thảo này giống như cỏ linh chi, ôn nhuận như ngọc, trắng mịn như du, đỏ tươi như máu, xúc cảm như thịt, có tiền bối phát hiện dã thú gần chết sẽ dùng loại dược thảo này, sau đó có thể kiên trì đến khi thân thể dần dần lành lại, mới phát hiện đây là thần dược giữ mạng, Kim Hi đặc biệt đích thân vào núi hái, trên thế giới này cũng chỉ có khối nham thạch hắn gỡ trên vách đá kia mới ngắt được loại thảo dược này.
“Thế nào chỉ có một ít như vậy?” Kim Hi thanh âm bình tĩnh đến cực điểm, thậm chí một chút cảm tình cũng không có, cơ hồ có chút lãnh mạc. “Không cần nhiều lắm, quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.” Mẫu mụ Kim Hi biết đây là quá lo lắng ngược lại vật cực tất phản, nhưng vẫn tốt hơn là hắn mất bình tĩnh.
Mà sau khi dùng cỏ linh chi, trong phòng rốt cục truyền ra tiếng thở của dã thú, Hi Tư Lạc biến thành thú hình!
“Thật tốt quá, thấy được đầu hài tử rồi!” Trong phòng báo một tiếng xong, cũng chỉ còn lại tiếng báo rống của Hi Tư Lạc liên miên không dứt, tựa hồ y đang dùng hết toàn lực, mà những người khác không dám phân tán lực chú ý của y, không phát ra tạp âm nào, Kim Hi đầu óc vận chuyển vèo vèo, nếu quả thật xảy ra vấn đề, hắn có thể dùng Ngả Lộ Ni lực siêu tuyệt ngăn chặn băng huyết đáng sợ nhất hay không? Sáu con Ca linh biến thành màu đỏ diễm lệ, trôi nổi phía sau hắn.
“Hài tử đã ra rồi!” Rốt cục trong phòng truyền đến một tiếng hoan hô. Còn hơn Hoa Lê gọn gàng linh hoạt, Hi Tư Lạc kéo gần nửa ngày mới sinh ra, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thời gian dài đến đáng sợ.
“Còn có một đứa!” Kim Hi nghe được câu này chỉ biết sững sờ, chợt một tiếng gầm rú cao vút truyền ra, tâm Kim Hi theo tiếng hô bay cao, cao rồi lại cao, sau đó yên lặng trong nháy mắt chìm xuống thấp nhất.
“Mẫu tử bình an!” Bên trong truyền ra những lời này, sáu con Ca linh phía sau Kim Hi đồng thời biến thành bạch sắc, vui vẻ phiêu phiêu.
“Là song sinh a!” Nhóm Mẫu mụ đỡ đẻ đều cảm thấy thực ngạc nhiên, Kim Hi vội vàng chạy vào phòng, trong phòng còn có mùi tanh thoang thoảng. Hắc báo mỏi mệt nhắm mắt lại, chỉ có tiếng thở gấp mỏng manh chứng minh y vô sự. Hai tiểu hắc báo cuộn bên cạnh y, cũng híp mắt, trên người còn đắp thảm da thú. Kim Hi ôm đầu Hi Tư Lạc, cảm giác ánh mắt nong nóng, hắn ngẩng đầu, tiếng nói khàn khàn: “Không bao giờ… sinh nữa.” Lại cảm thấy đau đau mỏng manh, thì ra răng nanh Hi Tư Lạc nhẹ nhàng cắn cánh tay hắn. Kim Hi nhìn ánh mắt Hi Tư Lạc, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Hi Tư Lạc, hắn ôm Hi Tư Lạc, chỉ cảm thấy trong lòng đã tràn ngập vui sướng vô tận.