*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đạo ma pháp nhanh chóng bay đến, uy lực rất cường mãn, Minh Quân và Thiên Nhi kinh hoàng cuống cuồng, thiên Nhi vận ma pháp tạo thành kết giới phòng bị đỡ đò tấn công bằng ma pháp hắc ám của ả chiến ma thần xấu xa kia, Minh Quân thì nhanh chóng lấy ra cái khiên ma pháp đưng ra trước mặt mà vận đấu khí của mình vào. Minh Quân khom người núp sau tấm khiên, Phấn Điệp chạy tới cũng vội vàng tạo kết giới mầu trắng mờ mờ. Minh Quân biết đạo ma pháp hắc ám đó có sát thương cực kinh khủng nên buông miệng
-Khiên ma pháp, hôm này cho ta coi khả năng của người không lần sau ta biến người thành đao đốn củi!!!
Cái khiên ma pháp lập tức rung lên như đạp lại lời của Minh Quân, đạo ma pháp hắc ám bay tới, tạo thành hai lưỡi dao phóng tới. Cả ba người nhân ra, một kích này của ả chiến ma thần không phải đùa, nàng ta đã tung ra toàn bộ sực lực cuối cùng, chỉ cần đỡ được công kích này là sẽ có khả nàng giết được ả ta.
Lực lượng cuồng bạo đánh đến kết giới của Phấn Điệp, ngừng lại, không tiêu tản đi mà giằng co bên ngoài. Lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp tao ra hơi run lên, cố gắng kháng cự cỗ lực lượng này, Phấn Điệp mím chặt môi, không biết từ lúc nào môi nàng đã bị cắn nát. Người Phấn Điệp tự nhiên rất đau, nàng nhận ra là mình đang bị ma pháp cắn trả, nhưng nàng không thể buồng tay được, nàng sợ, nàng rất sợ, nếu nàng buông tay thì không những anh Quân mà nàng thích với người bạn của mình sẽ vĩnh viễn ra đi cùng với bát rực chiến thần và Thiên Diệp.
tuy bây giờ Phấn Điệp đã mạnh lên rất nhiều, nhưng không thể nào chặn công kích bá đạo này quá lâu, mọi sự cố gắng đến giờ của nàng là sự chi kìm số phận. Quả nhiên, sau một khắc lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp bễ nát, Phấn Điệp đau đớn từ trong lồng ngực phun ra một đường máu ngã xuống đất, bất tỉnh. Minh Quân và Thiên Nhi thấy thế hét lớn
-Phấn Điệp!!!...
-Phấn Điệp!!....
Minh Quân muốn nhào đến ôm nàng nhưng hắn phải ở nguyên tư thế đưa khiên lên chống đỡ lực lượng còn lại của ma pháp hắc ám. Cả Thiên Nhi và Minh Quân đều không dám khinh thường, vận hết toàn bộ sức lực của mình ra chóng đỡ, Thiên Nhi ra sức duy chì lá chắn bằng kết giới mà mình tạo ra, Minh Quân quả quyết vận đấu khí của mình vào tấm khiên ma pháp của mẹ Phấn Điệp bạn cho mong là chặn được một kích là của ả chiến ma thần. Chưa cần đợi lâu, lá chắn bằng kết giới của Thiên Nhi xuất hiện vết nứt, cả kết giới mà nàng tạo ra vỡ tan. Thân thể của Thiên Nhi bị ma pháp hắc ám xuyên qua, phần thân mà ma pháp xuyên quả ướt đẫm máu, Thiên Nhi cắn răng tay cầm roi dây bằng sắt đánh tới ả chiến ma thần kia. Ả ta không kịp phản ứng liền bị dính đòn, ả ta rên lên một tiếng, đầy tức giận và không cam lòng. Cả người Thiên Nhi ngã xuống, nằm trên vũng máu, sắc mặt tái nhợt, nàng không thể tin là mình lại kết thức như thế này, nàng dã từng nghĩ rằng sau khi có được ma pháp nàng sẽ làm được nhiều việc mà trước đây mình không làm được, nhưng bây giờ nàng vẫn như vậy, rất bất lực không làm được gì nhiều như trước kia. Tất cả đã kết thúc, không phải kết thúc rồi thì tốt hơn sao, Thiên Nhi nở nụ cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
Minh Quân tuy chặn được một kích bá đạo này của ả chiến ma tinh nhưng đã tổn hao quá nhiều đấu khí vào tấm khiên bây giờ hắn cảm thấy mệt nhoài. Hắn nhìn sang bên cạnh thấy Thiên Nhi cả thân lạnh ngắt, đi xa thật xa từ lúc nào thì kinh hãi hô to.
-Thiên Nhi!!!...Em làm sao vậy??....
Phấn Điệp mê man tình lại, vừa tỉnh lại thì thấy Minh Quân đang ôm người bạn thân Thiên Nhi của nàng, bên cạnh là một vũng máu rất lớn. Phấn Điệp tâm tê liệt hét lớn, cả người lao nhanh đến bên hai người.
-Thiên Nhi!!!....Anh Quân, Thiên Nhi làm sao vậy??.....Sao lại thế này??....
-Phấn Điệp!!...Thiên Nhi........Không còn nữa!!!
Tiếng của Minh Quân nhỏ dần, Phấn Diệp nhìn người ở trong ngực Minh Quân, bây giờ người trong ngực của Minh Quân đã mất đi nhiệt độ, vũng máu ở trên mặt đất cũng không còn nhiệt độ. Tay Phấn Điệp nắm chặt thành thành quả đấm, bất giác móng tay đâm sâu vào da thịt. Máu tươi từ từ xuất hiện, nhiễm đỏ tay Phấn Điệp, nước mắt tuôn rơi thành từ dòng, khuông mặt của Phấn Điệp đã sớm ướt đi. Tim của Phấn Điệp nàng rất đau, vô cùng khổ sở, bị thương, thù hận, tức giận chình ngật vào trong cơ thể nàng, cả trái tim nàng bị lửa hận bao phủ, ý thức của con người mất hết, ý thức của con thú trong người của Phấn Điệp bùng phát.
Phấn Điệp gắt gao nhìn nữ độc ác chiến ma thần kia, con ngươi mầu đen xuất hiện tia máu, càng ngày càng hồng, nét mặt dữ tợn càng thêm đáng sợ. Nhìn cặp mắt đầy lửa thù hận của Phấn Điệp, chiến ma thần kia trong lòng lo lắng càng lớn, nhưng ả ta vẫn coi thương nàng chỉ là một tiểu nữ thần nhỏ bé yếu đuối. Chiến ma thần cười lớn, cười điên đao, mà nói giọng đầy ma mị
-Ha!!!...Ha!!!!.....Ha!!!....Haaaa!!!!......Sao hả??.....Cảm thấy thế nào hả??.....Đau lắm đúng không??........Đó là các ngươi không biết điều, nếu ngoan nghe lời thì không đến nối như vậy!!...
Phấn Điệp kiêm quyết đứng lên, nháy mắt thanh kiếm ma pháp đã xuất hiện trên tay Phấn Điệp. Đó là thanh kiếm mà mẹ nữ thần của nàng đã ban cho nàng, bà từng nói đây là một thanh thần khí ma pháp kiếm, nó là vũ khí có thể phát triển, khi nàng trường thành nó cũng trưởng thành theo, lúc đó nàng mới có thể phát huy uy lực của nó, và nó chỉ lựa chọn Phấn Điệp nàng là chủ nhân thôi, đấy chính là nguyên nhân tại sao nó được gọi là thần khí. thanh thần khí này có tên là phụng hoàng văn huyết. Thanh thần khí này khi nàng dùng từ khi mẹ nàng đưa đến giờ nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng ngay bây giờ nó lại trở lên rất rực rỡ, thân kiếm phát ra tiếng nứt, lộ ra bộ dạng chân chính. Chuỗi kiếm và thân kiếm có hoa văn cổ thần bí, lưới kiếm sắc bén khác thường, lóe ánh sáng khiếp người. Lúc này kiếm Phùng Hoàng Văn Huyết, đây mới là bộ dạng thật sự của nó, bây giờ Phấn Điệp mới phát huy toàn bộ lực lược của nàng.
Phấn Điệp phi thân tiến lên, chiến ma thần vung tay, trước mặt ả ta xuất hiến một của cầu hắc ám mầu đen đánh tới, Minh Quân thấy vậy, trong tim đau đớn hét lớn:
-Phấn Điệp!!!....
Phấn Điệp một kiếm chém tới, quả cầu hắc ám liền bị nàng chém thành làm hai, hai của cầu bay ra ở phía sau, ầm ầm vang dậy, trên mặt đất xuất hiện hai hố sâu cực lớn, cát bắn tung tóe, cây cối đổ ngã, cách Minh Quân không xa. Chiến ma thần hốt hoàng né tránh, một kiếm của Phấn Điệp, một kiếm này rất mạnh, rất bá đạo, chứa đầy lửa hận thù của Phấn Điệp.
Đáy mắt của chiến ma thần tràn đầy kinh ngạc, biểu lộ chút khổ sở, không hiểu sức mạnh này của Phấn Điệp lấy đâu ra. Thanh kiếm Phụng Hoàng Văn Huyết mang theo uy lực kinh hoàng trực tiếp bổ vào vai chiên ma thần. Một kiếm kia ẩn chứa lực lượng không phải đơn giản, một cỗ lực lượng bá đạo nóng bỏng từ bải vai truyền đến. Máu từ bả vai của chiến ma thần vung tung tóe, văng lên mặt, lên mình của Phấn Điệp, tràn ra cả mặt đất. Phấn Điệp chém đứt cảnh tay của chiến ma thần, ả ta hét lên đau đớn, tay còn lại đã pháp ra những tia ánh sáng hắc đạn, trực tiếp đánh úp về phía Phấn Điệp
Phấn Điệp lạnh lùng rút kiếm, lắc người lé tránh thoát khoải một kích đánh úp của chiến ma thần. Chiến ma thần mất hẳn một cánh tay do Phấn Điệp chém đứt nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười đầy ma mị, nụ cười ấy trên khuông mặt xấu xí đầy máu thì lại càng đáng sợ hơn
-Quả nhiên!!!...Đúng còn con gái của nữ thần phụng hoàng có khác, thương lực tăng lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.....Ha!!!....Ha!!!...Haaaa!!!...
-Câm miệng!!!...
Phấn Điệp cầm kiếm như điên loạn lao đến công kích chiến ma thần. Không hiểu sao toàn thân chiến ma thần được bao phủ bởi ma pháp mầu đen, Phấn Điệp đánh kiếm tới thì bị lực phản hổi đánh bay ra xa, không nhịn được phun ra hụm máu, cơ thể nàng truyền đến cơ đau đớn. Minh Quân thấy một màng trước mắt liền buông Thiên Nhi ra chạy đến bên Phấn Điệp.
-Phấn Điệp!!...
-Thật ngu nghốc!!....Lãnh Dạ Phấn Điệp!!!.....Ngươi nên nhớ, tuy ngươi là con gái của thần, nhưng bản thân người không thể chiến đấu tay đôi một cách sòng phẳng với ta như bát rực chiến thần hay nữ thần công chúa ngươi hiểu không??.....Bởi vì người là một ả phế vật, thần tộc cần người có năng lực chứ không phải người yếu đuối như con kiếm hôi như ngươi..
Minh Quân nghe được những lời đó, phẫn nộ lao đến vung thanh đao xuất hiện ở trên tay từ lúc nào mà chém tới, miệng gầm lớn
-Câm mồm chó của bà lại!!!.....Phấn Điệp có sứ mệnh là thay đổi thế giới hỗn độn này, ngươi không biết thì im cho ta!!!.....
-Con kiếm hôi hám này!!!!...
Trong chớp mắt, y phục của Minh Quân mặc bây giờ thấm ướt máu, hắn không thể nào tin được mà ngã xuống, cố gắng thở sao lúc này lại khó khăn đến thế. Phấn Điệp đang bị thương nặng, nằm trên đất nhìn một màn đẫm máu trước mắt, trái tim nàng co thắt, tên tâm liệt phế hét lớn
-Anh Minh Quân!!!!...
Phấn Điệp muốn chạy đến bên hắn, nhưng trong lúc này, nàng lực bất tòng tâm, một chút sức lực đứng lên còn không có thì lấy đâu và sức mà đến bên người hắn bây giờ. Cả người Phấn Điệp lúc này như rơi vào hầm băng, rất lạnh, thực sự rất lạnh.
Anh Minh Quân!!!
Anh Quân!!...
Trong mắt của Phấn Điệp là hình bóng của Minh Quân hắn ấm áp mạnh mẽ luôn bảo vệ nàng.
Phấn Điệp nhớ tới khoảng thời gian đóng cửa trái tim mình, không bao giờ để lộ cảm cảm xúc của mình ra, nhờ hắn mà nàng đã mớ được cửa trái tim đã đóng từ lâu, hắn là người thật tâm quan tâm đến nàng, luôn nói rằng sẽ bảo vệ nàng giờ không còn nữa. Cảm giác hạnh phúc đó, cảm giác ấm áp đó, giờ không còn nữa, hôm này tất cả đều không còn nữa. Hà Thiên Nhi là bản thân của nàng, là người luôn ủng hộ mọi quyết định của nàng, luôn tìm mọi cách giúp đỡ nàng, là người quan tâm đến nàng nhất trong lớp, là hình bòng luôn theo sát bên nàng từ khi đi học đến khi về nhà, là người luôn mang tiếng cười đến cho nàng. Con người như thế, giờ không còn nữa, thân thể lạnh lẽ nằm trên vũng máu, đến cuối cùng vẫn là bạn của nàng, vì nàng mà đến thế giới hỗn độn này, vì nàng mà chết.
Thù hận, Phấn Điệp thù hận ngập trời, chê mất tâm trí nàng, cắn nuốt linh hồn nàng. Chiến ma thần chú ý đến Phấn Điệp cúi đầu, ánh mắt cứ như vậy nhìn về phía Diêm Minh Quân. Từ từ, ánh mắt của Phấn Điệp thay đổi hư vô, trong mắt đền không thấy gì, tâm trống rỗng, ánh mắt cùng mất linh hồn. Chiến ma thần, từ từ bước đến gần Phấn Điệp, các vết thương trên người của chiến ma thần không hiểu sao lại lành lại rất nhanh, ma pháp hắc ám từ vết thương tỏa ra, các vết thương của chiến ma thần hoàn toàn hổi phục.
-Sao hả???....Cảm thấy đau và hận ta lắm đúng không??..Đừng có hận ta mà hay hận chính bản thân người không xứng đáng sinh ra trên đời này. Thực hiện sứ mệnh ư??...Ta khinh!!!.....Nếu biết ngươi mạng trong mình sứ mệnh to lớn đến vậy sao không để ngươi ở lại thần giới mà để người ở nhân giới suốt bao năm qua??...Tu luyện để đến lúc thì trở về ư??....Đậy là kết quả sao??....Thật là vĩ diệu!!!.....Ha!!!.......Ha!!!...Ha!!...Haaaa!!!
Chiến ma thần một câu nói ra khiến cho linh hồn Phấn Điệp chính thức mất đi. Chợt!!.....Ánh mắt của chiến ma thần một tia kinh ngạc, ả ta liền lùi vài bước phòng vệ, lấy Phấn Điệp là trung tâm một luồng ma pháp hác ám và thái dương hỗn độn nhập vào làm một tạo thành luồng gió xoáy mầu bạc nổi lên, càng lúc càng lớn. Phấn Điệp đứng chính giữa cơn gió xoáy đó, ánh mắt không còn ánh sáng, tóc tung bay, tay áo bay bay. cảm giác ma mị khó tả. Lại lộ vẻ đau thương, khổ sở, tuyệt vọng. Càng làm cho người ta không thể tin, con ngươi mầu đen của Phấn Điệp đang dần dần chuyển sang mầu đỏ, một dòng hoa văn mầu đen chạy vòng tròng trong con mắt mầu đỏ của Phấn Điệp. Càng lúc càng đỏ, hoa văn càng chay nhanh hơn, ánh mắt của Phấn Điệp lạnh lùng không thấy đáy, mái tóc đen mức tung bay.
Phấn Điệp đứng đó, đôi mắt cứ thể mở to, ngã xuống, trong mắt chỉ toàn là hư vô. Nàng cứ nằm đấy bất động, không có bất kì phản ứng dù chỉ là nhỏ nhất. Tâm hồn, tựa như trống không. Giờ phút này Phấn Điệp đang đắm chìm tỏng vô tận thống khổ và thù hận, tâm chí bị che mờ, không cách nào tỉnh táo được mà đối mặt với chiến ma thần đang lăm le muốn giết. Cho dù Phấn Điệp có tỉnh lại, với thực lực của Phấn Điệp hiện giờ không cách nào bình an đón nhận đối đầu với chiến ma thần.
Chiến ma thần cười giảo hoạt, từ từ bước tới gần, nhưng vẫn rất thật trong phòng thủ, nhẻ giọng xấu xa nói
-Đau đớn như vậy để ta giả thoát cho ngươi một đường chết nhé!!!....
Nghe những lời này của chiến ma thần, mi mắt của Phấn Điệp khẽ động, ánh mắt khôi phục bình thường, nhìn chiến ma thần trước mặt, trong mắt một mảnh chết chóc, gương mặt bình tinh, không cử động, cũng không chuyển động né tránh đòn công kích của chiến ma thần
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao??....
Đôi mắt của Phấn Điệp từ từ nhắm lại, nàng chấp nhận buông xuôi tất cả. Mất đi người bạn thân nhất, mất đi người mà mình yêu thương nhất, biết được sự thật mình là một phế nhân trong tộc, bị thần tộc vứt bỏ. Sự thật rất tàn khốc, nàng không muốn chấp nhận, chết có lẽ là sự giải thoát tốt nhất......Chiến ma thần thấy Phấn Điệp hoàn toàn không có khả năng chống cứ nữa, ả ta hờ hừng đưa tay lên, một đạo khí mầu đen xuất hiện............
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đạo ma pháp nhanh chóng bay đến, uy lực rất cường mãn, Minh Quân và Thiên Nhi kinh hoàng cuống cuồng, thiên Nhi vận ma pháp tạo thành kết giới phòng bị đỡ đò tấn công bằng ma pháp hắc ám của ả chiến ma thần xấu xa kia, Minh Quân thì nhanh chóng lấy ra cái khiên ma pháp đưng ra trước mặt mà vận đấu khí của mình vào. Minh Quân khom người núp sau tấm khiên, Phấn Điệp chạy tới cũng vội vàng tạo kết giới mầu trắng mờ mờ. Minh Quân biết đạo ma pháp hắc ám đó có sát thương cực kinh khủng nên buông miệng
-Khiên ma pháp, hôm này cho ta coi khả năng của người không lần sau ta biến người thành đao đốn củi!!!
Cái khiên ma pháp lập tức rung lên như đạp lại lời của Minh Quân, đạo ma pháp hắc ám bay tới, tạo thành hai lưỡi dao phóng tới. Cả ba người nhân ra, một kích này của ả chiến ma thần không phải đùa, nàng ta đã tung ra toàn bộ sực lực cuối cùng, chỉ cần đỡ được công kích này là sẽ có khả nàng giết được ả ta.
Lực lượng cuồng bạo đánh đến kết giới của Phấn Điệp, ngừng lại, không tiêu tản đi mà giằng co bên ngoài. Lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp tao ra hơi run lên, cố gắng kháng cự cỗ lực lượng này, Phấn Điệp mím chặt môi, không biết từ lúc nào môi nàng đã bị cắn nát. Người Phấn Điệp tự nhiên rất đau, nàng nhận ra là mình đang bị ma pháp cắn trả, nhưng nàng không thể buồng tay được, nàng sợ, nàng rất sợ, nếu nàng buông tay thì không những anh Quân mà nàng thích với người bạn của mình sẽ vĩnh viễn ra đi cùng với bát rực chiến thần và Thiên Diệp.
tuy bây giờ Phấn Điệp đã mạnh lên rất nhiều, nhưng không thể nào chặn công kích bá đạo này quá lâu, mọi sự cố gắng đến giờ của nàng là sự chi kìm số phận. Quả nhiên, sau một khắc lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp bễ nát, Phấn Điệp đau đớn từ trong lồng ngực phun ra một đường máu ngã xuống đất, bất tỉnh. Minh Quân và Thiên Nhi thấy thế hét lớn
-Phấn Điệp!!!...
-Phấn Điệp!!....
Minh Quân muốn nhào đến ôm nàng nhưng hắn phải ở nguyên tư thế đưa khiên lên chống đỡ lực lượng còn lại của ma pháp hắc ám. Cả Thiên Nhi và Minh Quân đều không dám khinh thường, vận hết toàn bộ sức lực của mình ra chóng đỡ, Thiên Nhi ra sức duy chì lá chắn bằng kết giới mà mình tạo ra, Minh Quân quả quyết vận đấu khí của mình vào tấm khiên ma pháp của mẹ Phấn Điệp bạn cho mong là chặn được một kích là của ả chiến ma thần. Chưa cần đợi lâu, lá chắn bằng kết giới của Thiên Nhi xuất hiện vết nứt, cả kết giới mà nàng tạo ra vỡ tan. Thân thể của Thiên Nhi bị ma pháp hắc ám xuyên qua, phần thân mà ma pháp xuyên quả ướt đẫm máu, Thiên Nhi cắn răng tay cầm roi dây bằng sắt đánh tới ả chiến ma thần kia. Ả ta không kịp phản ứng liền bị dính đòn, ả ta rên lên một tiếng, đầy tức giận và không cam lòng. Cả người Thiên Nhi ngã xuống, nằm trên vũng máu, sắc mặt tái nhợt, nàng không thể tin là mình lại kết thức như thế này, nàng dã từng nghĩ rằng sau khi có được ma pháp nàng sẽ làm được nhiều việc mà trước đây mình không làm được, nhưng bây giờ nàng vẫn như vậy, rất bất lực không làm được gì nhiều như trước kia. Tất cả đã kết thúc, không phải kết thúc rồi thì tốt hơn sao, Thiên Nhi nở nụ cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
Minh Quân tuy chặn được một kích bá đạo này của ả chiến ma tinh nhưng đã tổn hao quá nhiều đấu khí vào tấm khiên bây giờ hắn cảm thấy mệt nhoài. Hắn nhìn sang bên cạnh thấy Thiên Nhi cả thân lạnh ngắt, đi xa thật xa từ lúc nào thì kinh hãi hô to.
-Thiên Nhi!!!...Em làm sao vậy??....
Phấn Điệp mê man tình lại, vừa tỉnh lại thì thấy Minh Quân đang ôm người bạn thân Thiên Nhi của nàng, bên cạnh là một vũng máu rất lớn. Phấn Điệp tâm tê liệt hét lớn, cả người lao nhanh đến bên hai người.
-Thiên Nhi!!!....Anh Quân, Thiên Nhi làm sao vậy??.....Sao lại thế này??....
-Phấn Điệp!!...Thiên Nhi........Không còn nữa!!!
Tiếng của Minh Quân nhỏ dần, Phấn Diệp nhìn người ở trong ngực Minh Quân, bây giờ người trong ngực của Minh Quân đã mất đi nhiệt độ, vũng máu ở trên mặt đất cũng không còn nhiệt độ. Tay Phấn Điệp nắm chặt thành thành quả đấm, bất giác móng tay đâm sâu vào da thịt. Máu tươi từ từ xuất hiện, nhiễm đỏ tay Phấn Điệp, nước mắt tuôn rơi thành từ dòng, khuông mặt của Phấn Điệp đã sớm ướt đi. Tim của Phấn Điệp nàng rất đau, vô cùng khổ sở, bị thương, thù hận, tức giận chình ngật vào trong cơ thể nàng, cả trái tim nàng bị lửa hận bao phủ, ý thức của con người mất hết, ý thức của con thú trong người của Phấn Điệp bùng phát.
Phấn Điệp gắt gao nhìn nữ độc ác chiến ma thần kia, con ngươi mầu đen xuất hiện tia máu, càng ngày càng hồng, nét mặt dữ tợn càng thêm đáng sợ. Nhìn cặp mắt đầy lửa thù hận của Phấn Điệp, chiến ma thần kia trong lòng lo lắng càng lớn, nhưng ả ta vẫn coi thương nàng chỉ là một tiểu nữ thần nhỏ bé yếu đuối. Chiến ma thần cười lớn, cười điên đao, mà nói giọng đầy ma mị
-Ha!!!...Ha!!!!.....Ha!!!....Haaaa!!!!......Sao hả??.....Cảm thấy thế nào hả??.....Đau lắm đúng không??........Đó là các ngươi không biết điều, nếu ngoan nghe lời thì không đến nối như vậy!!...
Phấn Điệp kiêm quyết đứng lên, nháy mắt thanh kiếm ma pháp đã xuất hiện trên tay Phấn Điệp. Đó là thanh kiếm mà mẹ nữ thần của nàng đã ban cho nàng, bà từng nói đây là một thanh thần khí ma pháp kiếm, nó là vũ khí có thể phát triển, khi nàng trường thành nó cũng trưởng thành theo, lúc đó nàng mới có thể phát huy uy lực của nó, và nó chỉ lựa chọn Phấn Điệp nàng là chủ nhân thôi, đấy chính là nguyên nhân tại sao nó được gọi là thần khí. thanh thần khí này có tên là phụng hoàng văn huyết. Thanh thần khí này khi nàng dùng từ khi mẹ nàng đưa đến giờ nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng ngay bây giờ nó lại trở lên rất rực rỡ, thân kiếm phát ra tiếng nứt, lộ ra bộ dạng chân chính. Chuỗi kiếm và thân kiếm có hoa văn cổ thần bí, lưới kiếm sắc bén khác thường, lóe ánh sáng khiếp người. Lúc này kiếm Phùng Hoàng Văn Huyết, đây mới là bộ dạng thật sự của nó, bây giờ Phấn Điệp mới phát huy toàn bộ lực lược của nàng.
Phấn Điệp phi thân tiến lên, chiến ma thần vung tay, trước mặt ả ta xuất hiến một của cầu hắc ám mầu đen đánh tới, Minh Quân thấy vậy, trong tim đau đớn hét lớn:
-Phấn Điệp!!!....
Phấn Điệp một kiếm chém tới, quả cầu hắc ám liền bị nàng chém thành làm hai, hai của cầu bay ra ở phía sau, ầm ầm vang dậy, trên mặt đất xuất hiện hai hố sâu cực lớn, cát bắn tung tóe, cây cối đổ ngã, cách Minh Quân không xa. Chiến ma thần hốt hoàng né tránh, một kiếm của Phấn Điệp, một kiếm này rất mạnh, rất bá đạo, chứa đầy lửa hận thù của Phấn Điệp.
Đáy mắt của chiến ma thần tràn đầy kinh ngạc, biểu lộ chút khổ sở, không hiểu sức mạnh này của Phấn Điệp lấy đâu ra. Thanh kiếm Phụng Hoàng Văn Huyết mang theo uy lực kinh hoàng trực tiếp bổ vào vai chiên ma thần. Một kiếm kia ẩn chứa lực lượng không phải đơn giản, một cỗ lực lượng bá đạo nóng bỏng từ bải vai truyền đến. Máu từ bả vai của chiến ma thần vung tung tóe, văng lên mặt, lên mình của Phấn Điệp, tràn ra cả mặt đất. Phấn Điệp chém đứt cảnh tay của chiến ma thần, ả ta hét lên đau đớn, tay còn lại đã pháp ra những tia ánh sáng hắc đạn, trực tiếp đánh úp về phía Phấn Điệp
Phấn Điệp lạnh lùng rút kiếm, lắc người lé tránh thoát khoải một kích đánh úp của chiến ma thần. Chiến ma thần mất hẳn một cánh tay do Phấn Điệp chém đứt nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười đầy ma mị, nụ cười ấy trên khuông mặt xấu xí đầy máu thì lại càng đáng sợ hơn
-Quả nhiên!!!...Đúng còn con gái của nữ thần phụng hoàng có khác, thương lực tăng lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.....Ha!!!....Ha!!!...Haaaa!!!...
-Câm miệng!!!...
Phấn Điệp cầm kiếm như điên loạn lao đến công kích chiến ma thần. Không hiểu sao toàn thân chiến ma thần được bao phủ bởi ma pháp mầu đen, Phấn Điệp đánh kiếm tới thì bị lực phản hổi đánh bay ra xa, không nhịn được phun ra hụm máu, cơ thể nàng truyền đến cơ đau đớn. Minh Quân thấy một màng trước mắt liền buông Thiên Nhi ra chạy đến bên Phấn Điệp.
-Phấn Điệp!!...
-Thật ngu nghốc!!....Lãnh Dạ Phấn Điệp!!!.....Ngươi nên nhớ, tuy ngươi là con gái của thần, nhưng bản thân người không thể chiến đấu tay đôi một cách sòng phẳng với ta như bát rực chiến thần hay nữ thần công chúa ngươi hiểu không??.....Bởi vì người là một ả phế vật, thần tộc cần người có năng lực chứ không phải người yếu đuối như con kiếm hôi như ngươi..
Minh Quân nghe được những lời đó, phẫn nộ lao đến vung thanh đao xuất hiện ở trên tay từ lúc nào mà chém tới, miệng gầm lớn
-Câm mồm chó của bà lại!!!.....Phấn Điệp có sứ mệnh là thay đổi thế giới hỗn độn này, ngươi không biết thì im cho ta!!!.....
-Con kiếm hôi hám này!!!!...
Trong chớp mắt, y phục của Minh Quân mặc bây giờ thấm ướt máu, hắn không thể nào tin được mà ngã xuống, cố gắng thở sao lúc này lại khó khăn đến thế. Phấn Điệp đang bị thương nặng, nằm trên đất nhìn một màn đẫm máu trước mắt, trái tim nàng co thắt, tên tâm liệt phế hét lớn
-Anh Minh Quân!!!!...
Phấn Điệp muốn chạy đến bên hắn, nhưng trong lúc này, nàng lực bất tòng tâm, một chút sức lực đứng lên còn không có thì lấy đâu và sức mà đến bên người hắn bây giờ. Cả người Phấn Điệp lúc này như rơi vào hầm băng, rất lạnh, thực sự rất lạnh.
Anh Minh Quân!!!
Anh Quân!!...
Trong mắt của Phấn Điệp là hình bóng của Minh Quân hắn ấm áp mạnh mẽ luôn bảo vệ nàng.
Phấn Điệp nhớ tới khoảng thời gian đóng cửa trái tim mình, không bao giờ để lộ cảm cảm xúc của mình ra, nhờ hắn mà nàng đã mớ được cửa trái tim đã đóng từ lâu, hắn là người thật tâm quan tâm đến nàng, luôn nói rằng sẽ bảo vệ nàng giờ không còn nữa. Cảm giác hạnh phúc đó, cảm giác ấm áp đó, giờ không còn nữa, hôm này tất cả đều không còn nữa. Hà Thiên Nhi là bản thân của nàng, là người luôn ủng hộ mọi quyết định của nàng, luôn tìm mọi cách giúp đỡ nàng, là người quan tâm đến nàng nhất trong lớp, là hình bòng luôn theo sát bên nàng từ khi đi học đến khi về nhà, là người luôn mang tiếng cười đến cho nàng. Con người như thế, giờ không còn nữa, thân thể lạnh lẽ nằm trên vũng máu, đến cuối cùng vẫn là bạn của nàng, vì nàng mà đến thế giới hỗn độn này, vì nàng mà chết.
Thù hận, Phấn Điệp thù hận ngập trời, chê mất tâm trí nàng, cắn nuốt linh hồn nàng. Chiến ma thần chú ý đến Phấn Điệp cúi đầu, ánh mắt cứ như vậy nhìn về phía Diêm Minh Quân. Từ từ, ánh mắt của Phấn Điệp thay đổi hư vô, trong mắt đền không thấy gì, tâm trống rỗng, ánh mắt cùng mất linh hồn. Chiến ma thần, từ từ bước đến gần Phấn Điệp, các vết thương trên người của chiến ma thần không hiểu sao lại lành lại rất nhanh, ma pháp hắc ám từ vết thương tỏa ra, các vết thương của chiến ma thần hoàn toàn hổi phục.
-Sao hả???....Cảm thấy đau và hận ta lắm đúng không??..Đừng có hận ta mà hay hận chính bản thân người không xứng đáng sinh ra trên đời này. Thực hiện sứ mệnh ư??...Ta khinh!!!.....Nếu biết ngươi mạng trong mình sứ mệnh to lớn đến vậy sao không để ngươi ở lại thần giới mà để người ở nhân giới suốt bao năm qua??...Tu luyện để đến lúc thì trở về ư??....Đậy là kết quả sao??....Thật là vĩ diệu!!!.....Ha!!!.......Ha!!!...Ha!!...Haaaa!!!
Chiến ma thần một câu nói ra khiến cho linh hồn Phấn Điệp chính thức mất đi. Chợt!!.....Ánh mắt của chiến ma thần một tia kinh ngạc, ả ta liền lùi vài bước phòng vệ, lấy Phấn Điệp là trung tâm một luồng ma pháp hác ám và thái dương hỗn độn nhập vào làm một tạo thành luồng gió xoáy mầu bạc nổi lên, càng lúc càng lớn. Phấn Điệp đứng chính giữa cơn gió xoáy đó, ánh mắt không còn ánh sáng, tóc tung bay, tay áo bay bay. cảm giác ma mị khó tả. Lại lộ vẻ đau thương, khổ sở, tuyệt vọng. Càng làm cho người ta không thể tin, con ngươi mầu đen của Phấn Điệp đang dần dần chuyển sang mầu đỏ, một dòng hoa văn mầu đen chạy vòng tròng trong con mắt mầu đỏ của Phấn Điệp. Càng lúc càng đỏ, hoa văn càng chay nhanh hơn, ánh mắt của Phấn Điệp lạnh lùng không thấy đáy, mái tóc đen mức tung bay.
Phấn Điệp đứng đó, đôi mắt cứ thể mở to, ngã xuống, trong mắt chỉ toàn là hư vô. Nàng cứ nằm đấy bất động, không có bất kì phản ứng dù chỉ là nhỏ nhất. Tâm hồn, tựa như trống không. Giờ phút này Phấn Điệp đang đắm chìm tỏng vô tận thống khổ và thù hận, tâm chí bị che mờ, không cách nào tỉnh táo được mà đối mặt với chiến ma thần đang lăm le muốn giết. Cho dù Phấn Điệp có tỉnh lại, với thực lực của Phấn Điệp hiện giờ không cách nào bình an đón nhận đối đầu với chiến ma thần.
Chiến ma thần cười giảo hoạt, từ từ bước tới gần, nhưng vẫn rất thật trong phòng thủ, nhẻ giọng xấu xa nói
-Đau đớn như vậy để ta giả thoát cho ngươi một đường chết nhé!!!....
Nghe những lời này của chiến ma thần, mi mắt của Phấn Điệp khẽ động, ánh mắt khôi phục bình thường, nhìn chiến ma thần trước mặt, trong mắt một mảnh chết chóc, gương mặt bình tinh, không cử động, cũng không chuyển động né tránh đòn công kích của chiến ma thần
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao??....
Đôi mắt của Phấn Điệp từ từ nhắm lại, nàng chấp nhận buông xuôi tất cả. Mất đi người bạn thân nhất, mất đi người mà mình yêu thương nhất, biết được sự thật mình là một phế nhân trong tộc, bị thần tộc vứt bỏ. Sự thật rất tàn khốc, nàng không muốn chấp nhận, chết có lẽ là sự giải thoát tốt nhất......Chiến ma thần thấy Phấn Điệp hoàn toàn không có khả năng chống cứ nữa, ả ta hờ hừng đưa tay lên, một đạo khí mầu đen xuất hiện............
Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử) - Chapter 29
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đạo ma pháp nhanh chóng bay đến, uy lực rất cường mãn, Minh Quân và Thiên Nhi kinh hoàng cuống cuồng, thiên Nhi vận ma pháp tạo thành kết giới phòng bị đỡ đò tấn công bằng ma pháp hắc ám của ả chiến ma thần xấu xa kia, Minh Quân thì nhanh chóng lấy ra cái khiên ma pháp đưng ra trước mặt mà vận đấu khí của mình vào. Minh Quân khom người núp sau tấm khiên, Phấn Điệp chạy tới cũng vội vàng tạo kết giới mầu trắng mờ mờ. Minh Quân biết đạo ma pháp hắc ám đó có sát thương cực kinh khủng nên buông miệng
-Khiên ma pháp, hôm này cho ta coi khả năng của người không lần sau ta biến người thành đao đốn củi!!!
Cái khiên ma pháp lập tức rung lên như đạp lại lời của Minh Quân, đạo ma pháp hắc ám bay tới, tạo thành hai lưỡi dao phóng tới. Cả ba người nhân ra, một kích này của ả chiến ma thần không phải đùa, nàng ta đã tung ra toàn bộ sực lực cuối cùng, chỉ cần đỡ được công kích này là sẽ có khả nàng giết được ả ta.
Lực lượng cuồng bạo đánh đến kết giới của Phấn Điệp, ngừng lại, không tiêu tản đi mà giằng co bên ngoài. Lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp tao ra hơi run lên, cố gắng kháng cự cỗ lực lượng này, Phấn Điệp mím chặt môi, không biết từ lúc nào môi nàng đã bị cắn nát. Người Phấn Điệp tự nhiên rất đau, nàng nhận ra là mình đang bị ma pháp cắn trả, nhưng nàng không thể buồng tay được, nàng sợ, nàng rất sợ, nếu nàng buông tay thì không những anh Quân mà nàng thích với người bạn của mình sẽ vĩnh viễn ra đi cùng với bát rực chiến thần và Thiên Diệp.
tuy bây giờ Phấn Điệp đã mạnh lên rất nhiều, nhưng không thể nào chặn công kích bá đạo này quá lâu, mọi sự cố gắng đến giờ của nàng là sự chi kìm số phận. Quả nhiên, sau một khắc lá chắn bằng kếp giới của Phấn Điệp bễ nát, Phấn Điệp đau đớn từ trong lồng ngực phun ra một đường máu ngã xuống đất, bất tỉnh. Minh Quân và Thiên Nhi thấy thế hét lớn
-Phấn Điệp!!!...
-Phấn Điệp!!....
Minh Quân muốn nhào đến ôm nàng nhưng hắn phải ở nguyên tư thế đưa khiên lên chống đỡ lực lượng còn lại của ma pháp hắc ám. Cả Thiên Nhi và Minh Quân đều không dám khinh thường, vận hết toàn bộ sức lực của mình ra chóng đỡ, Thiên Nhi ra sức duy chì lá chắn bằng kết giới mà mình tạo ra, Minh Quân quả quyết vận đấu khí của mình vào tấm khiên ma pháp của mẹ Phấn Điệp bạn cho mong là chặn được một kích là của ả chiến ma thần. Chưa cần đợi lâu, lá chắn bằng kết giới của Thiên Nhi xuất hiện vết nứt, cả kết giới mà nàng tạo ra vỡ tan. Thân thể của Thiên Nhi bị ma pháp hắc ám xuyên qua, phần thân mà ma pháp xuyên quả ướt đẫm máu, Thiên Nhi cắn răng tay cầm roi dây bằng sắt đánh tới ả chiến ma thần kia. Ả ta không kịp phản ứng liền bị dính đòn, ả ta rên lên một tiếng, đầy tức giận và không cam lòng. Cả người Thiên Nhi ngã xuống, nằm trên vũng máu, sắc mặt tái nhợt, nàng không thể tin là mình lại kết thức như thế này, nàng dã từng nghĩ rằng sau khi có được ma pháp nàng sẽ làm được nhiều việc mà trước đây mình không làm được, nhưng bây giờ nàng vẫn như vậy, rất bất lực không làm được gì nhiều như trước kia. Tất cả đã kết thúc, không phải kết thúc rồi thì tốt hơn sao, Thiên Nhi nở nụ cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
Minh Quân tuy chặn được một kích bá đạo này của ả chiến ma tinh nhưng đã tổn hao quá nhiều đấu khí vào tấm khiên bây giờ hắn cảm thấy mệt nhoài. Hắn nhìn sang bên cạnh thấy Thiên Nhi cả thân lạnh ngắt, đi xa thật xa từ lúc nào thì kinh hãi hô to.
-Thiên Nhi!!!...Em làm sao vậy??....
Phấn Điệp mê man tình lại, vừa tỉnh lại thì thấy Minh Quân đang ôm người bạn thân Thiên Nhi của nàng, bên cạnh là một vũng máu rất lớn. Phấn Điệp tâm tê liệt hét lớn, cả người lao nhanh đến bên hai người.
-Thiên Nhi!!!....Anh Quân, Thiên Nhi làm sao vậy??.....Sao lại thế này??....
-Phấn Điệp!!...Thiên Nhi........Không còn nữa!!!
Tiếng của Minh Quân nhỏ dần, Phấn Diệp nhìn người ở trong ngực Minh Quân, bây giờ người trong ngực của Minh Quân đã mất đi nhiệt độ, vũng máu ở trên mặt đất cũng không còn nhiệt độ. Tay Phấn Điệp nắm chặt thành thành quả đấm, bất giác móng tay đâm sâu vào da thịt. Máu tươi từ từ xuất hiện, nhiễm đỏ tay Phấn Điệp, nước mắt tuôn rơi thành từ dòng, khuông mặt của Phấn Điệp đã sớm ướt đi. Tim của Phấn Điệp nàng rất đau, vô cùng khổ sở, bị thương, thù hận, tức giận chình ngật vào trong cơ thể nàng, cả trái tim nàng bị lửa hận bao phủ, ý thức của con người mất hết, ý thức của con thú trong người của Phấn Điệp bùng phát.
Phấn Điệp gắt gao nhìn nữ độc ác chiến ma thần kia, con ngươi mầu đen xuất hiện tia máu, càng ngày càng hồng, nét mặt dữ tợn càng thêm đáng sợ. Nhìn cặp mắt đầy lửa thù hận của Phấn Điệp, chiến ma thần kia trong lòng lo lắng càng lớn, nhưng ả ta vẫn coi thương nàng chỉ là một tiểu nữ thần nhỏ bé yếu đuối. Chiến ma thần cười lớn, cười điên đao, mà nói giọng đầy ma mị
-Ha!!!...Ha!!!!.....Ha!!!....Haaaa!!!!......Sao hả??.....Cảm thấy thế nào hả??.....Đau lắm đúng không??........Đó là các ngươi không biết điều, nếu ngoan nghe lời thì không đến nối như vậy!!...
Phấn Điệp kiêm quyết đứng lên, nháy mắt thanh kiếm ma pháp đã xuất hiện trên tay Phấn Điệp. Đó là thanh kiếm mà mẹ nữ thần của nàng đã ban cho nàng, bà từng nói đây là một thanh thần khí ma pháp kiếm, nó là vũ khí có thể phát triển, khi nàng trường thành nó cũng trưởng thành theo, lúc đó nàng mới có thể phát huy uy lực của nó, và nó chỉ lựa chọn Phấn Điệp nàng là chủ nhân thôi, đấy chính là nguyên nhân tại sao nó được gọi là thần khí. thanh thần khí này có tên là phụng hoàng văn huyết. Thanh thần khí này khi nàng dùng từ khi mẹ nàng đưa đến giờ nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng ngay bây giờ nó lại trở lên rất rực rỡ, thân kiếm phát ra tiếng nứt, lộ ra bộ dạng chân chính. Chuỗi kiếm và thân kiếm có hoa văn cổ thần bí, lưới kiếm sắc bén khác thường, lóe ánh sáng khiếp người. Lúc này kiếm Phùng Hoàng Văn Huyết, đây mới là bộ dạng thật sự của nó, bây giờ Phấn Điệp mới phát huy toàn bộ lực lược của nàng.
Phấn Điệp phi thân tiến lên, chiến ma thần vung tay, trước mặt ả ta xuất hiến một của cầu hắc ám mầu đen đánh tới, Minh Quân thấy vậy, trong tim đau đớn hét lớn:
-Phấn Điệp!!!....
Phấn Điệp một kiếm chém tới, quả cầu hắc ám liền bị nàng chém thành làm hai, hai của cầu bay ra ở phía sau, ầm ầm vang dậy, trên mặt đất xuất hiện hai hố sâu cực lớn, cát bắn tung tóe, cây cối đổ ngã, cách Minh Quân không xa. Chiến ma thần hốt hoàng né tránh, một kiếm của Phấn Điệp, một kiếm này rất mạnh, rất bá đạo, chứa đầy lửa hận thù của Phấn Điệp.
Đáy mắt của chiến ma thần tràn đầy kinh ngạc, biểu lộ chút khổ sở, không hiểu sức mạnh này của Phấn Điệp lấy đâu ra. Thanh kiếm Phụng Hoàng Văn Huyết mang theo uy lực kinh hoàng trực tiếp bổ vào vai chiên ma thần. Một kiếm kia ẩn chứa lực lượng không phải đơn giản, một cỗ lực lượng bá đạo nóng bỏng từ bải vai truyền đến. Máu từ bả vai của chiến ma thần vung tung tóe, văng lên mặt, lên mình của Phấn Điệp, tràn ra cả mặt đất. Phấn Điệp chém đứt cảnh tay của chiến ma thần, ả ta hét lên đau đớn, tay còn lại đã pháp ra những tia ánh sáng hắc đạn, trực tiếp đánh úp về phía Phấn Điệp
Phấn Điệp lạnh lùng rút kiếm, lắc người lé tránh thoát khoải một kích đánh úp của chiến ma thần. Chiến ma thần mất hẳn một cánh tay do Phấn Điệp chém đứt nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười đầy ma mị, nụ cười ấy trên khuông mặt xấu xí đầy máu thì lại càng đáng sợ hơn
-Quả nhiên!!!...Đúng còn con gái của nữ thần phụng hoàng có khác, thương lực tăng lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.....Ha!!!....Ha!!!...Haaaa!!!...
-Câm miệng!!!...
Phấn Điệp cầm kiếm như điên loạn lao đến công kích chiến ma thần. Không hiểu sao toàn thân chiến ma thần được bao phủ bởi ma pháp mầu đen, Phấn Điệp đánh kiếm tới thì bị lực phản hổi đánh bay ra xa, không nhịn được phun ra hụm máu, cơ thể nàng truyền đến cơ đau đớn. Minh Quân thấy một màng trước mắt liền buông Thiên Nhi ra chạy đến bên Phấn Điệp.
-Phấn Điệp!!...
-Thật ngu nghốc!!....Lãnh Dạ Phấn Điệp!!!.....Ngươi nên nhớ, tuy ngươi là con gái của thần, nhưng bản thân người không thể chiến đấu tay đôi một cách sòng phẳng với ta như bát rực chiến thần hay nữ thần công chúa ngươi hiểu không??.....Bởi vì người là một ả phế vật, thần tộc cần người có năng lực chứ không phải người yếu đuối như con kiếm hôi như ngươi..
Minh Quân nghe được những lời đó, phẫn nộ lao đến vung thanh đao xuất hiện ở trên tay từ lúc nào mà chém tới, miệng gầm lớn
-Câm mồm chó của bà lại!!!.....Phấn Điệp có sứ mệnh là thay đổi thế giới hỗn độn này, ngươi không biết thì im cho ta!!!.....
-Con kiếm hôi hám này!!!!...
Trong chớp mắt, y phục của Minh Quân mặc bây giờ thấm ướt máu, hắn không thể nào tin được mà ngã xuống, cố gắng thở sao lúc này lại khó khăn đến thế. Phấn Điệp đang bị thương nặng, nằm trên đất nhìn một màn đẫm máu trước mắt, trái tim nàng co thắt, tên tâm liệt phế hét lớn
-Anh Minh Quân!!!!...
Phấn Điệp muốn chạy đến bên hắn, nhưng trong lúc này, nàng lực bất tòng tâm, một chút sức lực đứng lên còn không có thì lấy đâu và sức mà đến bên người hắn bây giờ. Cả người Phấn Điệp lúc này như rơi vào hầm băng, rất lạnh, thực sự rất lạnh.
Anh Minh Quân!!!
Anh Quân!!...
Trong mắt của Phấn Điệp là hình bóng của Minh Quân hắn ấm áp mạnh mẽ luôn bảo vệ nàng.
Phấn Điệp nhớ tới khoảng thời gian đóng cửa trái tim mình, không bao giờ để lộ cảm cảm xúc của mình ra, nhờ hắn mà nàng đã mớ được cửa trái tim đã đóng từ lâu, hắn là người thật tâm quan tâm đến nàng, luôn nói rằng sẽ bảo vệ nàng giờ không còn nữa. Cảm giác hạnh phúc đó, cảm giác ấm áp đó, giờ không còn nữa, hôm này tất cả đều không còn nữa. Hà Thiên Nhi là bản thân của nàng, là người luôn ủng hộ mọi quyết định của nàng, luôn tìm mọi cách giúp đỡ nàng, là người quan tâm đến nàng nhất trong lớp, là hình bòng luôn theo sát bên nàng từ khi đi học đến khi về nhà, là người luôn mang tiếng cười đến cho nàng. Con người như thế, giờ không còn nữa, thân thể lạnh lẽ nằm trên vũng máu, đến cuối cùng vẫn là bạn của nàng, vì nàng mà đến thế giới hỗn độn này, vì nàng mà chết.
Thù hận, Phấn Điệp thù hận ngập trời, chê mất tâm trí nàng, cắn nuốt linh hồn nàng. Chiến ma thần chú ý đến Phấn Điệp cúi đầu, ánh mắt cứ như vậy nhìn về phía Diêm Minh Quân. Từ từ, ánh mắt của Phấn Điệp thay đổi hư vô, trong mắt đền không thấy gì, tâm trống rỗng, ánh mắt cùng mất linh hồn. Chiến ma thần, từ từ bước đến gần Phấn Điệp, các vết thương trên người của chiến ma thần không hiểu sao lại lành lại rất nhanh, ma pháp hắc ám từ vết thương tỏa ra, các vết thương của chiến ma thần hoàn toàn hổi phục.
-Sao hả???....Cảm thấy đau và hận ta lắm đúng không??..Đừng có hận ta mà hay hận chính bản thân người không xứng đáng sinh ra trên đời này. Thực hiện sứ mệnh ư??...Ta khinh!!!.....Nếu biết ngươi mạng trong mình sứ mệnh to lớn đến vậy sao không để ngươi ở lại thần giới mà để người ở nhân giới suốt bao năm qua??...Tu luyện để đến lúc thì trở về ư??....Đậy là kết quả sao??....Thật là vĩ diệu!!!.....Ha!!!.......Ha!!!...Ha!!...Haaaa!!!
Chiến ma thần một câu nói ra khiến cho linh hồn Phấn Điệp chính thức mất đi. Chợt!!.....Ánh mắt của chiến ma thần một tia kinh ngạc, ả ta liền lùi vài bước phòng vệ, lấy Phấn Điệp là trung tâm một luồng ma pháp hác ám và thái dương hỗn độn nhập vào làm một tạo thành luồng gió xoáy mầu bạc nổi lên, càng lúc càng lớn. Phấn Điệp đứng chính giữa cơn gió xoáy đó, ánh mắt không còn ánh sáng, tóc tung bay, tay áo bay bay. cảm giác ma mị khó tả. Lại lộ vẻ đau thương, khổ sở, tuyệt vọng. Càng làm cho người ta không thể tin, con ngươi mầu đen của Phấn Điệp đang dần dần chuyển sang mầu đỏ, một dòng hoa văn mầu đen chạy vòng tròng trong con mắt mầu đỏ của Phấn Điệp. Càng lúc càng đỏ, hoa văn càng chay nhanh hơn, ánh mắt của Phấn Điệp lạnh lùng không thấy đáy, mái tóc đen mức tung bay.
Phấn Điệp đứng đó, đôi mắt cứ thể mở to, ngã xuống, trong mắt chỉ toàn là hư vô. Nàng cứ nằm đấy bất động, không có bất kì phản ứng dù chỉ là nhỏ nhất. Tâm hồn, tựa như trống không. Giờ phút này Phấn Điệp đang đắm chìm tỏng vô tận thống khổ và thù hận, tâm chí bị che mờ, không cách nào tỉnh táo được mà đối mặt với chiến ma thần đang lăm le muốn giết. Cho dù Phấn Điệp có tỉnh lại, với thực lực của Phấn Điệp hiện giờ không cách nào bình an đón nhận đối đầu với chiến ma thần.
Chiến ma thần cười giảo hoạt, từ từ bước tới gần, nhưng vẫn rất thật trong phòng thủ, nhẻ giọng xấu xa nói
-Đau đớn như vậy để ta giả thoát cho ngươi một đường chết nhé!!!....
Nghe những lời này của chiến ma thần, mi mắt của Phấn Điệp khẽ động, ánh mắt khôi phục bình thường, nhìn chiến ma thần trước mặt, trong mắt một mảnh chết chóc, gương mặt bình tinh, không cử động, cũng không chuyển động né tránh đòn công kích của chiến ma thần
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao??....
Đôi mắt của Phấn Điệp từ từ nhắm lại, nàng chấp nhận buông xuôi tất cả. Mất đi người bạn thân nhất, mất đi người mà mình yêu thương nhất, biết được sự thật mình là một phế nhân trong tộc, bị thần tộc vứt bỏ. Sự thật rất tàn khốc, nàng không muốn chấp nhận, chết có lẽ là sự giải thoát tốt nhất......Chiến ma thần thấy Phấn Điệp hoàn toàn không có khả năng chống cứ nữa, ả ta hờ hừng đưa tay lên, một đạo khí mầu đen xuất hiện............