Thiên Nhi mải hồi tưởng mà không để ý Chiến thần Minh Lãnh đằng sau mình lúc nào, đế khi cảm thấy gì đó không ổn thì quay người lại và một phe hết hồn vì hắn đằng sau nàng lúc nào không hay. Thiên Nhi mắt trợn ngược nhìn hắn, lắp bắp
-Anh!!.....Anh...đến đứng đây khi nào vậy??
Chiến thần Minh Lãnh nhìn Thiên Nhi như vậy cũng chỉ nhún vai một cái, rồi hờ hững trả lời
-Tôi đứng đây đủ lâu để nhìn thấy nhưng gì mà cô hồi tưởng lại, quá khứ tốt đẹp tình bạn thân thiết giữa hai cô.
Thiên Nhi hừi lạnh, nhưng sau đó là trên miệng nở nụ cười như có như không mê hoặc lòng người khách hắn Hà Thiên Nhi vừa này nổi giận trong phòng khi cầu xin hắn cứu người.
-Đi ra đây thay vì đi nghỉ ngơi chắc là chiến thần đại nhân đây đã có quyết định của mình rồi!!.....Nhưng đương nhiên, cũng có thể là chiến thần đại nhân ra đây chỉ để xem tôi hèn mọn đến đâu.
Chiến thần Minh Lãnh quả thật không tầm thường, từ đầu đến cuối không để lộ chút biểu hiện hay phản ứng gì dù Thiên Nhi quan sát nét mặt rất kĩ không bỏ xót bất cứ chi tiết nào trên mặt hắn nhưng cũng không thể đoán hắn đang nghĩ gì trong đâu nên nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thồi.
-Hà tiểu thư có vẻ rất thích nhắm tôi thì phải!!!
Chiến thần Minh Lãnh tỏ vẻ không thoải mái khi Thiên Nhi cứ nhìn hắn nhưng vậy.
Thiên Nhi bị hắn nhắc nhở thì điểu chỉnh lại tầm mắt không nhìn thằng mắt hắn thất lễ như thể nữa, và mỉm cười giả tạo nhưng lại rất tự nhiên khiến ai chiến thần kia không phát giác.
-Chiến thần Minh Lãnh quả thật rất đẹp, anh nên biết bản năng phụ nữ rất thích ngắm trai đẹp cũng giống như đàn ông thích ngắm gái đẹp vậy.
Chiến thần Minh Lãnh giữ nguyên vẻ không quan tâm lắm nói, trong giọng nói có ngữ khí ra lệnh
-Đi thôi!!......Nếu không bạn thân của cô sẽ không chịu nổi!!..
Chiến thần Minh Lãnh đi trước, Thiên Nhi đi sau thì thấm vui mừng trong lòng, nhảy cà từng theo sau chiến thần Minh Lãnh.
Trong lúc đó ở trước cửa Trật Tự thần điện..
Phấn Điệp thân vẫn đang quỳ nhưng tâm trí thì vẫn ở phường nào đó xa xôi nghe Hắc Lam và Bạch Tử giải thích cách sử dụng. Vì mải mê nghe mà Phấn Điệp không để ý đến đôi chân của mình tê dần, không còn cảm giác, tựa như hai chân của nàng bị người ta phế bỏ không thể dùng nó được nữa.
Huyết Hoa Nhãn tật sự rất mạnh như mà nói cho đúng thì Phấn Điệp nàng mới chỉ thức tỉnh được 3 khả năng cơ bản đặc biệt của con mắt trong tổng số 10 khả năng cơ bản đủng có thể thấy Phấn Điệp nàng quá yêu kém. Hai người Hắc Lam và Bạch Tử còn nói là Huyết Hoa nhãn ngoài 10 khả năng cơ bản đặc biệt ra thì còn nhưng khả năng đặc biệt khác nữa mà nàng có thể thức tình tùy vào cơ thể và thuộc tính sức mạnh mà nàng đang có, những khả năng này chủ nhân trước nàng không ai giống ai nên cũng có thể nói sẽ là khả năng độc nhất vô nhị của nàng.
Nhưng trước hết nàng vẫn phải thích nghi với sức mạnh khi cơ thể trong trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn, bằng cách duy trì trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn trong thời gian dài nhất có thể. Chỉ nghĩ đến việc này thôi cũng khiến cho Phấn Điệp chán nản vì lực lượng của nàng rất ít ( Vâng!!..Rất ít cũng chỉ đủ đánh ten tua hoa lá hẹ một trong những chiến thần mạnh nhất thần giới thui) dù đã đột phá ở Vô Cực thảo nguyên thì với lực lượng ấy nàng cũng không thể duy trì được trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn quá lâu. Mà cũng vì miễn cưỡng duy chì mà nàng hao tổn quá nhiều lực lượng, chưa kể nàng cũng cảm thấy đôi mắt nàng rất đau và khi thôi kích hoạt huyết Hoa Nhãn thì mắt nàng không nhìn thấy được gì trong một lúc.
Phấn Điệp nói điều này với Hắc Lan và Bạch Tử thì hai người họ nhìn nhau một cái rồi Hắc Lan nhún vai tỏ vẻ đương nhiên giải thích.
-Chuyện và cũng rất bình thường khi chủ nhân mới kích hoạt Huyết Hoa Nhãn. Từ sau ngày hôm nay chủ nhân người cần tập duy chì trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn lâu nhất có thể thì dần dần cơ thể chủ nhân quen dần với việc này thì cơn đau và việc mù tạm thời trong thời gian ngán sẽ biết mất và quan trọng là chủ nhân sẽ không còn phải hao tổn lực lượng để duy trì trạng thái kích hoạt của Huyết Hoa Nhãn đó nữa. Bên canh đó chủ nhân cũng sẽ dễ dàng thức tỉnh khả năng đặc biệt khác của đôi mắt, nhưng trước hết chủ nhân phải nâng cao thực lực của mình thì mới mong có nhiều lực lượng để tập duy chì Huyết Hoa Nhãn.
..........
Chiến thần Minh Lãnh cùng với ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân cũng đã tiến đến gần Trật Tự thần điện
Xa xa liền thấy một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt lẳng lặng quỳ trên nền gạch đá, cửa thần điện tĩnh mịch trống trải, chỉ có nàng đơn bạc một mình, dường như nhẹ hơn cả gió. Hai vai gầy yếu kia như chịu không được bất cứ sức nặng gì, đường cong trên cổ lại quật cường giữ thẳng tắp, làm cho lòng người bỗng dưng tê rần. Cảnh tượng nàng yếu đuối vô lực mỏng manh này khắc hẳn lúc hắn lần đầu gặp nàng tuy yếu đuối lại quật cưỡng cường đại vô cùng. Trong lòng Chiến thần Minh Lãnh hắn dâng lên nỗi xót xa
Chiến thần Minh Lãnh nhìn qua là nhận ra thân ảnh yếu đuối đó là ai thì cảm thấy trong nội tâm hình như một dây cung đang căng, thoáng chốc ầm ầm sụp đổ.
Chiến thần hờ hững nhắm mắt để không ai biết hắn không lỡ để ai kia phải chịu đựng khổ sở, nhưng đã muội. Mọi hành động cử chỉ của chiến thần hắn đã rơi vào tầm mắt của Thiên Nhi mà không ai hay biết.
Vừa mới đáp xuống trước cửa thần điện không xa thì chiến thần Minh Lãnh lại bước nhanh tới, hắn một tay nắm lấy cổ tay của nàng liền kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất. Hai đầu gối sớm đã chết lặng. Thân thể nàng phút chốc ngã xuống. Tay kia của hắn chặn khuỷu tay nàng, tức giận cắn răng:
-Bảo cô quỳ cô liền quỳ, lúc này sao nghe lời như vậy!!!
Một đôi con ngươi đen của nàng nặng nề, chậm rãi dời qua khuôn mặt hắn, ý thức mới từ không trung quay trở lại. Ánh nắng trắng sáng chiếu trên mặt hắn, chỉ vọng lại hình dáng mơ hồ, bộ dạng nổi giận đùng đùng, cảm giác tuấn lãng vô song. Phấn Điệp nàng giật mình, mới nhận ra là chiến thần Minh Lãnh. Lúc này, chiến thần Minh Lãnh đã nhìn thấy vết băng trắng dày trên mặt nàng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm
-Mặt của cô đã xảy ra chuyện gì???
Tình trạng hiện tại khiến hắn quên mất việc Thiên Nhi nói Phấn Điệp đã hủy dung
Minh Quân thấy chiến thần Minh Lãnh động chạm người con gái mình yêu thương liền định ra ngan cản thì Thiên Nhi nhanh tay kéo hắn lại mắng ngự khí khuyên bảo.
-Anh định làm gì??......Anh không thấy người ta định cứu Phấn Điệp sao mà ra đó??....Anh ra đó chỉ làm mọi chuyện rối hơn thôi!!......Hắn đớ Phấn Điệp vào trong thần điện rồi nói đợ cho Phấn Điệp anh mà ra là mọi hệt hỏng hết đó.
Minh Quân bị Thiên Nhi mắng như vậy thì lòng hơi dịu đi tần ngần đứng từ xa nhìn.
Tiểu thần giám hình ( giám sát người bị phạt) ngoài điện thấy chiến thần Minh Lãnh muốn mạng Phấn Điệp đi thì ngăn cản không được thì vào thần điện thông bẩm với thần đế. Thần đế triệu hắn vào thần điện tức giận, nữ thần Phượng hoàng thấy người đến giải vây thì như trút được gánh nặng mới ra khỏi điện tìm con gái mình.
Nữ thần Phượng Hoàng thấy Phấn Điệp lảo đảo sắp ngã thì chạy đến đỡ nàng vào ngực ngồi xuống xoa bóp đầu gối của Phấn Điệp, trên mặt nàng lúc này mới có vài phần huyết sắc, không khỏi ngoái đầu nhìn về phía chiến thần Minh Lãnh bước vào thần điện. Phấn Điệp nàng không khỏi nghĩ: hắn lại vì nàng, phá vỡ thể diện của thần đế.Trong nội tâm nhất thời không biết làm sao, nhưng không còn có khí lực suy nghĩ, Phấn Điệp chỉ nghiêng người qua tựa vào ngực của mẹ nữ thần mà mê man.
Chiến thần Minh Lãnh bị thần đế vào trách mắng hồi lâu thì thần đế liền triệu chiến thần Băng Giá cha hắn đến khiển trách là không biết quản con dám làm láo loạn Trật Tự thần điện, không coi thần đế hắn ra gì công thêm việc hai cha con hắn không bảo vệ được Minh Lãnh thần điện để Phấn Điệp láo loạn nên nổi trận lôi đình giáng chức hai cha con bọn họ xuống 3 cấp, tước đi quyền quản lý Minh Lãnh thần điện.
Chiến thần Băng Giá lúc đầu thì tỏ ra không hề gì thì lúc sau khẩn thiết cầu xin thần đế khai ân những việc mà cha con hắn làm mà giữ lại quyền quản lí Minh Lãnh thần điện cho cha con hắn. Nhưng kết cục cũng không thể thay đổi, thần đế một lần nói ra liền không có lần thứ hai nên chiến thần Băng Giá chỉ thở dài quay về và cũng chỉ nói với chiến thần Minh Lãnh hắn một câu: " Con tự đi giải quyết chuyện tình cảm của con thật dứt khoát đi ".
Chiến thần Minh Lãnh đành đi đến Phượng Hoàng thần điện của nữ thần Phượng Hoàng.
Nữ thần Phượng Hoàng thấy chiến thần Minh Lãnh đến thì nở nụ cười.
-Chiến thần Minh Lãnh!!......Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi, sau này cậu có chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu.
Chiến thần Minh Lãnh lắc đầu tỏ ý không cần làm vầy rồi hỏi thăm vết thương của Phấn Điệp. Trong mắt hắn tràn ngập ưu tư nhưng được hắn che giấu rất kĩ.
-Không biết ái nữ của nữ thần bây giờ vết thương còn đáng ngại không??
Nữ thần thở dài một hơi, đôi mắt trở lên buồn bã nói.
-Vết thường trên người không đáng ngại bất quá chỉ tĩnh dượng vài hôm là ổn. Chỉ là vết thương trên mặt thành sẹo khó xóa!!
-Thành sẹo khói xóa??
Chiến thần Minh Lãnh thối lên rồi hắn lại nhớ đến gương mặt trắng nõn như sứ lại giống như bị đập nát, một đường uốn lượn như vết nứt máu đỏ, từ xương gò má kéo dài đến cằm, dữ tợn như con rết, không còn xinh đẹp lúc trước của Phấn Điệp khi hắn đến giải vậy nàng khỏi bị phạt.Không khỏi cắn răng hỏi:
-Không hay nữ thần đã có cách chữa khỏi cho ái nữ của mình chưa??
Nữ thần Phượng Hoàng bị y hỏi thì hơi bất ngờ nưng sau đó lắc đầu không vui nói thật
-Chưa!!....Vết thương của Điệp nhi do thần khí làm, ta thực không có cách nào trị. Người chữa được chỉ có thể là thần y của thần giới mà thôi!!...Khổ nỗi, ông ta là một vị thần có tình khí cực kỳ cổ quái, cần dâng trước ba vật, mới bằng lòng trị liệu, không những thế ba vật này thế gian khó cầu, nếu không chính là những thứ yêu thích khó bỏ nhất. Muốn mời hắn chữa cho Phấn Điệp quả thực rất khó.
-Thần y??.....Có phải là lão già quái dược không chịu ở yên một chỗ trong thần giới, khiến cho thần đế hao tâm lo lắng??..
Nữ thần thấy chiến thần Minh Lãnh hỏi như vậy thì thong giong gật đầu.
-Đúng!!!......... Chính là là ông ấy!!..
-Nếu vậy thì quả thật rất khó, tim được cái người cổ quái bất định không ở yên một chỗ bao giờ như ông ấy không phải việc dễ dàng gì, chứ đứng nói đến nhờ ông ấy cứu chứa!!..
Chiến thần Minh Lãnh nhận được câu trả lời của nữ thần thì không vui nói, trong lòng hắn rối bời. Bản thân hắn không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thế.
Chiến thần Minh Lãnh ở lại cũng chỉ nói được dăm ba câu nữa thì quay trở về, cảm xúc ngỗng ngang cào xé tâm can hắn.........
Thiên Nhi mải hồi tưởng mà không để ý Chiến thần Minh Lãnh đằng sau mình lúc nào, đế khi cảm thấy gì đó không ổn thì quay người lại và một phe hết hồn vì hắn đằng sau nàng lúc nào không hay. Thiên Nhi mắt trợn ngược nhìn hắn, lắp bắp
-Anh!!.....Anh...đến đứng đây khi nào vậy??
Chiến thần Minh Lãnh nhìn Thiên Nhi như vậy cũng chỉ nhún vai một cái, rồi hờ hững trả lời
-Tôi đứng đây đủ lâu để nhìn thấy nhưng gì mà cô hồi tưởng lại, quá khứ tốt đẹp tình bạn thân thiết giữa hai cô.
Thiên Nhi hừi lạnh, nhưng sau đó là trên miệng nở nụ cười như có như không mê hoặc lòng người khách hắn Hà Thiên Nhi vừa này nổi giận trong phòng khi cầu xin hắn cứu người.
-Đi ra đây thay vì đi nghỉ ngơi chắc là chiến thần đại nhân đây đã có quyết định của mình rồi!!.....Nhưng đương nhiên, cũng có thể là chiến thần đại nhân ra đây chỉ để xem tôi hèn mọn đến đâu.
Chiến thần Minh Lãnh quả thật không tầm thường, từ đầu đến cuối không để lộ chút biểu hiện hay phản ứng gì dù Thiên Nhi quan sát nét mặt rất kĩ không bỏ xót bất cứ chi tiết nào trên mặt hắn nhưng cũng không thể đoán hắn đang nghĩ gì trong đâu nên nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thồi.
-Hà tiểu thư có vẻ rất thích nhắm tôi thì phải!!!
Chiến thần Minh Lãnh tỏ vẻ không thoải mái khi Thiên Nhi cứ nhìn hắn nhưng vậy.
Thiên Nhi bị hắn nhắc nhở thì điểu chỉnh lại tầm mắt không nhìn thằng mắt hắn thất lễ như thể nữa, và mỉm cười giả tạo nhưng lại rất tự nhiên khiến ai chiến thần kia không phát giác.
-Chiến thần Minh Lãnh quả thật rất đẹp, anh nên biết bản năng phụ nữ rất thích ngắm trai đẹp cũng giống như đàn ông thích ngắm gái đẹp vậy.
Chiến thần Minh Lãnh giữ nguyên vẻ không quan tâm lắm nói, trong giọng nói có ngữ khí ra lệnh
-Đi thôi!!......Nếu không bạn thân của cô sẽ không chịu nổi!!..
Chiến thần Minh Lãnh đi trước, Thiên Nhi đi sau thì thấm vui mừng trong lòng, nhảy cà từng theo sau chiến thần Minh Lãnh.
Trong lúc đó ở trước cửa Trật Tự thần điện..
Phấn Điệp thân vẫn đang quỳ nhưng tâm trí thì vẫn ở phường nào đó xa xôi nghe Hắc Lam và Bạch Tử giải thích cách sử dụng. Vì mải mê nghe mà Phấn Điệp không để ý đến đôi chân của mình tê dần, không còn cảm giác, tựa như hai chân của nàng bị người ta phế bỏ không thể dùng nó được nữa.
Huyết Hoa Nhãn tật sự rất mạnh như mà nói cho đúng thì Phấn Điệp nàng mới chỉ thức tỉnh được khả năng cơ bản đặc biệt của con mắt trong tổng số khả năng cơ bản đủng có thể thấy Phấn Điệp nàng quá yêu kém. Hai người Hắc Lam và Bạch Tử còn nói là Huyết Hoa nhãn ngoài khả năng cơ bản đặc biệt ra thì còn nhưng khả năng đặc biệt khác nữa mà nàng có thể thức tình tùy vào cơ thể và thuộc tính sức mạnh mà nàng đang có, những khả năng này chủ nhân trước nàng không ai giống ai nên cũng có thể nói sẽ là khả năng độc nhất vô nhị của nàng.
Nhưng trước hết nàng vẫn phải thích nghi với sức mạnh khi cơ thể trong trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn, bằng cách duy trì trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn trong thời gian dài nhất có thể. Chỉ nghĩ đến việc này thôi cũng khiến cho Phấn Điệp chán nản vì lực lượng của nàng rất ít ( Vâng!!..Rất ít cũng chỉ đủ đánh ten tua hoa lá hẹ một trong những chiến thần mạnh nhất thần giới thui) dù đã đột phá ở Vô Cực thảo nguyên thì với lực lượng ấy nàng cũng không thể duy trì được trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn quá lâu. Mà cũng vì miễn cưỡng duy chì mà nàng hao tổn quá nhiều lực lượng, chưa kể nàng cũng cảm thấy đôi mắt nàng rất đau và khi thôi kích hoạt huyết Hoa Nhãn thì mắt nàng không nhìn thấy được gì trong một lúc.
Phấn Điệp nói điều này với Hắc Lan và Bạch Tử thì hai người họ nhìn nhau một cái rồi Hắc Lan nhún vai tỏ vẻ đương nhiên giải thích.
-Chuyện và cũng rất bình thường khi chủ nhân mới kích hoạt Huyết Hoa Nhãn. Từ sau ngày hôm nay chủ nhân người cần tập duy chì trạng thái kích hoạt Huyết Hoa Nhãn lâu nhất có thể thì dần dần cơ thể chủ nhân quen dần với việc này thì cơn đau và việc mù tạm thời trong thời gian ngán sẽ biết mất và quan trọng là chủ nhân sẽ không còn phải hao tổn lực lượng để duy trì trạng thái kích hoạt của Huyết Hoa Nhãn đó nữa. Bên canh đó chủ nhân cũng sẽ dễ dàng thức tỉnh khả năng đặc biệt khác của đôi mắt, nhưng trước hết chủ nhân phải nâng cao thực lực của mình thì mới mong có nhiều lực lượng để tập duy chì Huyết Hoa Nhãn.
..........
Chiến thần Minh Lãnh cùng với ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân cũng đã tiến đến gần Trật Tự thần điện
Xa xa liền thấy một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt lẳng lặng quỳ trên nền gạch đá, cửa thần điện tĩnh mịch trống trải, chỉ có nàng đơn bạc một mình, dường như nhẹ hơn cả gió. Hai vai gầy yếu kia như chịu không được bất cứ sức nặng gì, đường cong trên cổ lại quật cường giữ thẳng tắp, làm cho lòng người bỗng dưng tê rần. Cảnh tượng nàng yếu đuối vô lực mỏng manh này khắc hẳn lúc hắn lần đầu gặp nàng tuy yếu đuối lại quật cưỡng cường đại vô cùng. Trong lòng Chiến thần Minh Lãnh hắn dâng lên nỗi xót xa
Chiến thần Minh Lãnh nhìn qua là nhận ra thân ảnh yếu đuối đó là ai thì cảm thấy trong nội tâm hình như một dây cung đang căng, thoáng chốc ầm ầm sụp đổ.
Chiến thần hờ hững nhắm mắt để không ai biết hắn không lỡ để ai kia phải chịu đựng khổ sở, nhưng đã muội. Mọi hành động cử chỉ của chiến thần hắn đã rơi vào tầm mắt của Thiên Nhi mà không ai hay biết.
Vừa mới đáp xuống trước cửa thần điện không xa thì chiến thần Minh Lãnh lại bước nhanh tới, hắn một tay nắm lấy cổ tay của nàng liền kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất. Hai đầu gối sớm đã chết lặng. Thân thể nàng phút chốc ngã xuống. Tay kia của hắn chặn khuỷu tay nàng, tức giận cắn răng:
-Bảo cô quỳ cô liền quỳ, lúc này sao nghe lời như vậy!!!
Một đôi con ngươi đen của nàng nặng nề, chậm rãi dời qua khuôn mặt hắn, ý thức mới từ không trung quay trở lại. Ánh nắng trắng sáng chiếu trên mặt hắn, chỉ vọng lại hình dáng mơ hồ, bộ dạng nổi giận đùng đùng, cảm giác tuấn lãng vô song. Phấn Điệp nàng giật mình, mới nhận ra là chiến thần Minh Lãnh. Lúc này, chiến thần Minh Lãnh đã nhìn thấy vết băng trắng dày trên mặt nàng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm
-Mặt của cô đã xảy ra chuyện gì???
Tình trạng hiện tại khiến hắn quên mất việc Thiên Nhi nói Phấn Điệp đã hủy dung
Minh Quân thấy chiến thần Minh Lãnh động chạm người con gái mình yêu thương liền định ra ngan cản thì Thiên Nhi nhanh tay kéo hắn lại mắng ngự khí khuyên bảo.
-Anh định làm gì??......Anh không thấy người ta định cứu Phấn Điệp sao mà ra đó??....Anh ra đó chỉ làm mọi chuyện rối hơn thôi!!......Hắn đớ Phấn Điệp vào trong thần điện rồi nói đợ cho Phấn Điệp anh mà ra là mọi hệt hỏng hết đó.
Minh Quân bị Thiên Nhi mắng như vậy thì lòng hơi dịu đi tần ngần đứng từ xa nhìn.
Tiểu thần giám hình ( giám sát người bị phạt) ngoài điện thấy chiến thần Minh Lãnh muốn mạng Phấn Điệp đi thì ngăn cản không được thì vào thần điện thông bẩm với thần đế. Thần đế triệu hắn vào thần điện tức giận, nữ thần Phượng hoàng thấy người đến giải vây thì như trút được gánh nặng mới ra khỏi điện tìm con gái mình.
Nữ thần Phượng Hoàng thấy Phấn Điệp lảo đảo sắp ngã thì chạy đến đỡ nàng vào ngực ngồi xuống xoa bóp đầu gối của Phấn Điệp, trên mặt nàng lúc này mới có vài phần huyết sắc, không khỏi ngoái đầu nhìn về phía chiến thần Minh Lãnh bước vào thần điện. Phấn Điệp nàng không khỏi nghĩ: hắn lại vì nàng, phá vỡ thể diện của thần đế.Trong nội tâm nhất thời không biết làm sao, nhưng không còn có khí lực suy nghĩ, Phấn Điệp chỉ nghiêng người qua tựa vào ngực của mẹ nữ thần mà mê man.
Chiến thần Minh Lãnh bị thần đế vào trách mắng hồi lâu thì thần đế liền triệu chiến thần Băng Giá cha hắn đến khiển trách là không biết quản con dám làm láo loạn Trật Tự thần điện, không coi thần đế hắn ra gì công thêm việc hai cha con hắn không bảo vệ được Minh Lãnh thần điện để Phấn Điệp láo loạn nên nổi trận lôi đình giáng chức hai cha con bọn họ xuống cấp, tước đi quyền quản lý Minh Lãnh thần điện.
Chiến thần Băng Giá lúc đầu thì tỏ ra không hề gì thì lúc sau khẩn thiết cầu xin thần đế khai ân những việc mà cha con hắn làm mà giữ lại quyền quản lí Minh Lãnh thần điện cho cha con hắn. Nhưng kết cục cũng không thể thay đổi, thần đế một lần nói ra liền không có lần thứ hai nên chiến thần Băng Giá chỉ thở dài quay về và cũng chỉ nói với chiến thần Minh Lãnh hắn một câu: " Con tự đi giải quyết chuyện tình cảm của con thật dứt khoát đi ".
Chiến thần Minh Lãnh đành đi đến Phượng Hoàng thần điện của nữ thần Phượng Hoàng.
Nữ thần Phượng Hoàng thấy chiến thần Minh Lãnh đến thì nở nụ cười.
-Chiến thần Minh Lãnh!!......Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi, sau này cậu có chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu.
Chiến thần Minh Lãnh lắc đầu tỏ ý không cần làm vầy rồi hỏi thăm vết thương của Phấn Điệp. Trong mắt hắn tràn ngập ưu tư nhưng được hắn che giấu rất kĩ.
-Không biết ái nữ của nữ thần bây giờ vết thương còn đáng ngại không??
Nữ thần thở dài một hơi, đôi mắt trở lên buồn bã nói.
-Vết thường trên người không đáng ngại bất quá chỉ tĩnh dượng vài hôm là ổn. Chỉ là vết thương trên mặt thành sẹo khó xóa!!
-Thành sẹo khói xóa??
Chiến thần Minh Lãnh thối lên rồi hắn lại nhớ đến gương mặt trắng nõn như sứ lại giống như bị đập nát, một đường uốn lượn như vết nứt máu đỏ, từ xương gò má kéo dài đến cằm, dữ tợn như con rết, không còn xinh đẹp lúc trước của Phấn Điệp khi hắn đến giải vậy nàng khỏi bị phạt.Không khỏi cắn răng hỏi:
-Không hay nữ thần đã có cách chữa khỏi cho ái nữ của mình chưa??
Nữ thần Phượng Hoàng bị y hỏi thì hơi bất ngờ nưng sau đó lắc đầu không vui nói thật
-Chưa!!....Vết thương của Điệp nhi do thần khí làm, ta thực không có cách nào trị. Người chữa được chỉ có thể là thần y của thần giới mà thôi!!...Khổ nỗi, ông ta là một vị thần có tình khí cực kỳ cổ quái, cần dâng trước ba vật, mới bằng lòng trị liệu, không những thế ba vật này thế gian khó cầu, nếu không chính là những thứ yêu thích khó bỏ nhất. Muốn mời hắn chữa cho Phấn Điệp quả thực rất khó.
-Thần y??.....Có phải là lão già quái dược không chịu ở yên một chỗ trong thần giới, khiến cho thần đế hao tâm lo lắng??..
Nữ thần thấy chiến thần Minh Lãnh hỏi như vậy thì thong giong gật đầu.
-Đúng!!!......... Chính là là ông ấy!!..
-Nếu vậy thì quả thật rất khó, tim được cái người cổ quái bất định không ở yên một chỗ bao giờ như ông ấy không phải việc dễ dàng gì, chứ đứng nói đến nhờ ông ấy cứu chứa!!..
Chiến thần Minh Lãnh nhận được câu trả lời của nữ thần thì không vui nói, trong lòng hắn rối bời. Bản thân hắn không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thế.
Chiến thần Minh Lãnh ở lại cũng chỉ nói được dăm ba câu nữa thì quay trở về, cảm xúc ngỗng ngang cào xé tâm can hắn.........