Bệnh kiều ngại số 886 phối hợp quá mức khiến anh chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào. Là một người máy chuyên nghiệp sau khi nghe được phản hồi từ khách hàng, nên ngay lúc bệnh kiều bắt lấy cổ tay của nó, 889 liền nâng đầu gối thụi một cái thật mạnh vào bụng đối phương.
Cho nên, hiện tại bệnh kiều đang ôm bụng ngồi bên giường, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch vô cùng.
Số 886 yên lặng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh đối phương, dây xích ở cổ chân phát ra tiếng va chạm loảng xoảng chói tai.
Nó ậm ừ nói: “Em xin lỗi…”
Bệnh kiều trông rất buồn bực, biểu tình không tốt lắm.
Số 886 vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì thì trực tiếp làm đi, em sẽ không để ý đâu.”
Bệnh kiều nắm lấy cổ tay nó, híp mắt nói lời thô bạo: “Anh muốn thao em đến nỗi máy móc bị trục trặc cần phải gửi về xưởng sửa chữa, muốn lấp đầy bụng em bằng tinh dịch của mình.”
Người máy lại lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi.
Người máy quyết định cổ vũ anh: “Ở đâu có ý chí, ở đó có cơ hội!”
Bệnh kiều: “Anh có thể tắt tiếng của em trước không?”
■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■
Số 886 bị đè lên cửa sổ trong suốt sát đất trên ban công, bị đâm vào từ phía sau.
Bọn họ dường như đang ở tầng rất cao, từ nơi đây nhìn ra có thể lấp loáng thấy được các dãy nhà trong thành phố.
Nó nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt hơi mở to, nhịn không được quay đầu lại nói với bệnh kiều: “Màu xanh dương…”
Bệnh kiều há miệng cắn lên cằm nó, nói: “Nghĩ muốn đi ra ngoài? Đã nghĩ được cách trốn đi rồi sao?”
“Không phải…” Số 886 nói, “Đôi mắt của em, cũng có thể chuyển thành màu xanh lam như vậy…” Nó quay mặt đi để bệnh kiều có thể thấy rõ mắt mình.
Tròng đen của nó được thay thế bằng một màu xanh trong veo như nước biển.
Bên trong con ngươi còn điểm xuyết ánh vàng, đẹp đẽ tựa viên đá quý.
Bệnh kiều dịu dàng chạm lên mí mắt của người trước mặt.
“Bọn họ ai cũng khen chúng thật xinh đẹp, cũng nói rằng họ sẽ bảo tồn con mắt em trước khi đem em đi tiêu hủy.” Số 886 nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh và nói, “Em biết anh cũng thích những thứ xinh đẹp, nếu như, một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì hãy cất con mắt của em đi trước khi đưa em đi tiêu hủy nhé.”
Bệnh kiều ngại số phối hợp quá mức khiến anh chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào. Là một người máy chuyên nghiệp sau khi nghe được phản hồi từ khách hàng, nên ngay lúc bệnh kiều bắt lấy cổ tay của nó, liền nâng đầu gối thụi một cái thật mạnh vào bụng đối phương.
Cho nên, hiện tại bệnh kiều đang ôm bụng ngồi bên giường, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch vô cùng.
Số yên lặng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh đối phương, dây xích ở cổ chân phát ra tiếng va chạm loảng xoảng chói tai.
Nó ậm ừ nói: “Em xin lỗi…”
Bệnh kiều trông rất buồn bực, biểu tình không tốt lắm.
Số vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì thì trực tiếp làm đi, em sẽ không để ý đâu.”
Bệnh kiều nắm lấy cổ tay nó, híp mắt nói lời thô bạo: “Anh muốn thao em đến nỗi máy móc bị trục trặc cần phải gửi về xưởng sửa chữa, muốn lấp đầy bụng em bằng tinh dịch của mình.”
Người máy lại lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi.
Người máy quyết định cổ vũ anh: “Ở đâu có ý chí, ở đó có cơ hội!”
Bệnh kiều: “Anh có thể tắt tiếng của em trước không?”
■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■
Số bị đè lên cửa sổ trong suốt sát đất trên ban công, bị đâm vào từ phía sau.
Bọn họ dường như đang ở tầng rất cao, từ nơi đây nhìn ra có thể lấp loáng thấy được các dãy nhà trong thành phố.
Nó nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt hơi mở to, nhịn không được quay đầu lại nói với bệnh kiều: “Màu xanh dương…”
Bệnh kiều há miệng cắn lên cằm nó, nói: “Nghĩ muốn đi ra ngoài? Đã nghĩ được cách trốn đi rồi sao?”
“Không phải…” Số nói, “Đôi mắt của em, cũng có thể chuyển thành màu xanh lam như vậy…” Nó quay mặt đi để bệnh kiều có thể thấy rõ mắt mình.
Tròng đen của nó được thay thế bằng một màu xanh trong veo như nước biển.
Bên trong con ngươi còn điểm xuyết ánh vàng, đẹp đẽ tựa viên đá quý.
Bệnh kiều dịu dàng chạm lên mí mắt của người trước mặt.
“Bọn họ ai cũng khen chúng thật xinh đẹp, cũng nói rằng họ sẽ bảo tồn con mắt em trước khi đem em đi tiêu hủy.” Số nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh và nói, “Em biết anh cũng thích những thứ xinh đẹp, nếu như, một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì hãy cất con mắt của em đi trước khi đưa em đi tiêu hủy nhé.”