Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Số trốn đi.
Khi bệnh kiều tìm thấy nó, nó đang ngồi xen lẫn trong đám trẻ con trên vòng xoay ngựa gỗ, còn cầm bong bóng cùng kẹo bông gòn trong tay.
“Em lấy tiền ở đâu ra đấy?” Bệnh kiều kéo nó vào trong bốt điện thoại bỏ hoang của công viên giải trí, nắm lấy mái tóc xoăn rối bù của nó, buộc số phải nhìn mình.
Bốt điện thoại
Số vẫn còn cầm kẹo bông gòn trong tay, vẻ mặt có chút sững sờ. Qua một lúc, nó mới hỏi bệnh kiều: “Anh muốn ăn sao?”
Bệnh kiều nói: “Trả lời anh, em lấy tiền ở đâu đấy?”
Anh dùng sức kéo quần của số xuống, nhéo mông người máy, đang định ‘vác súng ra trận’ ngay tại đây, thì số đúng lúc nhắc nhở anh: “Mang bao, nhớ mang bao vào.”
Bệnh kiều: “… Fck, anh biết rồi!”
Anh thả số ra, lấy bao cao su từ trong túi áo đeo vào.
đưa kẹo bông gòn tới bên miệng anh, nói: “Anh có muốn ăn một miếng không? Cái này ăn ngon lắm luôn!”
Bệnh kiều cau mày, mím môi, há miệng miễn cưỡng cắn một ngụm, ăn luôn một nửa cây kẹo bông gòn của .
Số nhìn chằm chằm cây kẹo bông gòn tự nhiên bị thiếu một nửa trên tay, miệng hơi hả ra, vẻ mặt có chút ngu dần.
Bệnh kiều nói: “Anh còn tưởng em sẽ trốn đi bằng máy bay.”
Số sờ cổ, nói: “Nhưng trên người em không có giấy căn cước, cũng chẳng có đồng nào.”
Bệnh kiều nói: “Vậy sao em lại có tiền mua những thứ này?”
“Những đứa trẻ đó cảm thấy hứng thú với đôi mắt của em.” người máy thẳng thắn trả lời, “Em đổi màu mắt cho bọn nhỏ nhìn… sau đó, thì đổi được rồi.”
Bệnh kiều thật tức giận: “Không phải em đã nói chỉ cho mình anh xem thôi sao?!”
Số thắc mắc: “Em nói vậy khi nào thế…”
Bệnh kiều: “…”
Bệnh kiều nói: “Hiện tại!”