Công viên giải trí này nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, sẽ không có người phát hiện có hai người đang làm chuyện người lớn bên trong bốt điện thoại bỏ hoang chỉ để trưng này. Bệnh kiều có ý muốn ép người máy chẳng biết xấu hổ là gì này học tiếng chó sủa.
Ngay khi yêu cầu được đưa ra, số 886 liền ‘gâu gâu’ hai tiếng.
Bệnh kiều: “…”
Anh ôm chặt 886, hỏi: “Có cài đặt nào nâng cao độ mẫn cảm của em không?”
Mặt số 886 dán lên bốt điện thoại, miệng nó đã bị bệnh kiều dán lại bằng băng dính, chỉ có thể gật đầu để biểu đạt ý mình.
Bệnh kiều nói: “Ở đâu?”
886 vặn vẹo thân thể, rồi vén mái tóc xoăn sau vành tai lên một chút, nơi đó có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.
Bệnh kiều nhìn chằm chằm nó một lúc, anh há miệng, cắn lên vành tai 886, lại duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm xung quanh nốt ruồi nhỏ kia vài lần.
Anh bỗng cảm giác được phía dưới của người máy đang xoắn chặt lại.
Số 886 nắm ống nghe điện thoại, rầu rĩ lầm bầm.
Thật đáng ghét.
Sau khi bệnh kiều làm một lần từ phía sau xong, anh kéo xích cổ, xoay người 886 lại, rồi đâm mạnh vào từ phía trước.
Người máy ôm lấy cổ của anh, miệng bị dán kín mà không nói nên lời, đôi mắt xanh biếc ấy cuối cùng cũng ầng ậng nước mắt mà bệnh kiều muốn nhìn thấy.
Rất đáng giận!
Bệnh kiều ôm lưng 886, gác cằm lên một đầu tóc xoăn kia, gương mặt vốn tái nhợt ngày thường nay lại ửng đỏ một mảnh, bên tai cũng nóng bừng. Trong lòng anh có một nhóc con đang ôm đầu nhảy loạn, kêu to: Đáng giận, đáng giận, thật đáng giận! Sao lại có một người máy đáng yêu như vậy trời!
Công viên giải trí này nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, sẽ không có người phát hiện có hai người đang làm chuyện người lớn bên trong bốt điện thoại bỏ hoang chỉ để trưng này. Bệnh kiều có ý muốn ép người máy chẳng biết xấu hổ là gì này học tiếng chó sủa.
Ngay khi yêu cầu được đưa ra, số liền ‘gâu gâu’ hai tiếng.
Bệnh kiều: “…”
Anh ôm chặt , hỏi: “Có cài đặt nào nâng cao độ mẫn cảm của em không?”
Mặt số dán lên bốt điện thoại, miệng nó đã bị bệnh kiều dán lại bằng băng dính, chỉ có thể gật đầu để biểu đạt ý mình.
Bệnh kiều nói: “Ở đâu?”
vặn vẹo thân thể, rồi vén mái tóc xoăn sau vành tai lên một chút, nơi đó có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.
Bệnh kiều nhìn chằm chằm nó một lúc, anh há miệng, cắn lên vành tai , lại duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm xung quanh nốt ruồi nhỏ kia vài lần.
Anh bỗng cảm giác được phía dưới của người máy đang xoắn chặt lại.
Số nắm ống nghe điện thoại, rầu rĩ lầm bầm.
Thật đáng ghét.
Sau khi bệnh kiều làm một lần từ phía sau xong, anh kéo xích cổ, xoay người lại, rồi đâm mạnh vào từ phía trước.
Người máy ôm lấy cổ của anh, miệng bị dán kín mà không nói nên lời, đôi mắt xanh biếc ấy cuối cùng cũng ầng ậng nước mắt mà bệnh kiều muốn nhìn thấy.
Rất đáng giận!
Bệnh kiều ôm lưng , gác cằm lên một đầu tóc xoăn kia, gương mặt vốn tái nhợt ngày thường nay lại ửng đỏ một mảnh, bên tai cũng nóng bừng. Trong lòng anh có một nhóc con đang ôm đầu nhảy loạn, kêu to: Đáng giận, đáng giận, thật đáng giận! Sao lại có một người máy đáng yêu như vậy trời!