Chuyển ngữ ♥ Riêu Bông
Beta ♥ Thanh Mai, Đặng Trà My
Nàng đang mang thai, Võ Tòng lại đi, Lạc Man tinh thần bất ổn, đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng, nàng trở về hiện đại, một mình bước đi trên một cái hành lang dài heo hút, mấy ngọn đèn xung quanh lóe sáng rực, khiến nàng nhìn thấy rất rõ mấy bức tường trắng ở xung quanh.
Lạc Man ra sức chạy, nhưng dù nàng có chạy bao nhiêu đi nữa, hành lang vẫn không kết thúc, cứ như vậy mà trải dài vô tận. Phía sau nàng còn có mấy tiếng bước chân cùng bóng người lảng vảng, rất đáng sợ.
“A…!” Lạc Man tỉnh giấc, ngồi bật dậy, hô hấp rất khó khăn.
“Xoạt!” Một thứ đặt trên lòng ngực nàng rơi xuống.
Lạc Man tập trung nhìn cho kỹ thứ đó, nhất thời không biết nói gì. Thì ra là cánh tay Lý Sư Sư vẫn đặt trên ngực nàng, không gặp ác mộng mới lạ!
Cánh tay bị động, thân thể Lý Sư Sư khẽ run lên, lảm nhảm nói mớ vài câu rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Lạc Man lau mồ hôi trên trán, âm thầm bái phục, dường như người này chẳng có chút lo lắng nào! Ăn ngon, ngủ yên.
Nàng nằm xuống nhưng không thể ngủ được. Hơi thở của Lý Sư Sư bên cạnh nhẹ nhàng đều đặn, thân nhiệt cũng rất ấm khiến cho trái tim của Lạc Man dần bình tĩnh trở lại.
Từ khi Lý Sư Sư đồng ý rằng sẽ chịu trách nhiệm phía sau hậu phương, Yến Thanh càng như được voi đòi tiên, lúc nào cũng bám dính lấy nàng ta với lý do chính đáng là bồi dưỡng tình cảm đôi bên. Cũng may lúc trước buổi tối Lạc Man dặn dò hắn ta đi giám thị Hỗ Tam Nương, ban ngày hắn ta mệt mỏi thiếu ngủ, mới không tiếp tục mấy cái hành động xấu hổ như thế.
Thế nhưng sau khi bắt được gian tế, Yến Thanh trở nên nhàn rỗi, nếu không có chuyện quan trọng nhất định sẽ không rời khỏi Lý Sư Sư dù chỉ một bước.
Ban ngày, mặc kệ nàng ta đang làm gì, hắn ta đều tò tò đi theo sau lưng, dùng ánh mắt thiếu nữ ngượng ngùng cùng với hâm mộ mãnh liệt chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt kia như muốn từng chút từng chút cuốn lấy nàng ta, khiến nàng ta không thở nổi, chuyện gì cũng làm không xong.
Buổi tối lại càng không cần phải bàn đến, Yến Thanh mượn cớ vì bọn họ đã cùng nhau kết tóc thành phu thê, kiên quyết muốn ngủ cùng một gian phòng với nàng ta, nếu như nàng ta không cho phép, hắn ta sẽ nước mắt lã chã – khóc lóc ngay trước cửa, liền tù tì một đêm, sau cùng Lý Sư Sư cũng phải giơ tay đầu hàng.
Liệt nữ sợ triền lang*, tuy Lý Sư Sư thừa nhận mình với từ “liệt nữ” chẳng có chút liên quan nào nhưng vẫn phải chật vật trốn chạy, thừa dịp Võ Nhị không ở đây liền ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Lạc Man, nhanh như chớp mắt chiếm mất một nửa cái giường, sau đó giả chết không nghe không thấy.
(*): (tạm dịch) liệt nữ: người phụ nữ có khí tiết hoặc khí phách.
Triền lang: đàn ông thích dây dưa triền miên
Lạc Man bất đắc dĩ đành phải cho phép nàng ta tá túc, nhưng làm như vậy đồng thời chính là chọc giận một người khác.
Phải rồi, ở bên ngoài thổi tiêu nguyên một đêm thì chẳng phải bày tâm tình của mình mà cho bàn dân thiên hạ biết hay sao?
Nhưng mà tiểu Yến Thanh đáng thương, cô cũng thật là, chẳng lẽ cô không biết chị ngươi đêm nào cũng ngủ như heo thế kia?!!
Lúc tỉnh lại, tinh thần Lý Sư Sư tốt lên trông thấy, mặt mày tươi tỉnh, cảm thấy cực kỳ thoải mái. Từ trước đến nay nàng ta chưa bao giờ ngủ ngon được như vậy đâu, đúng là thoải mái chết đi được!!
Lý Sư Sư duỗi người một cái, cười hì hì nhìn Lạc Man dáng vẻ mệt mỏi: “Ngủ không ngon à?”
Lạc Man lườm nhìn nàng ta. Cô hỏi mà chẳng thấy cảm thấy lương tâm cắn rứt chút nào ư?! Không phát hiện Lạc Man nàng đang sở hữu một cặp mắt đen gấu trúc độc nhất vô nhị à?! Sư cô nhà cô ở trong, tiểu Thanh thanh kia thì ở bên ngoài ai oán thổi tiêu một đêm, đến thần thánh cũng khó ngủ đó!!
“Ha hả, tiểu Man, dù gì Võ Nhị cũng không có ở đây, ta qua đây giúp cô đỡ cô đơn nhỉ? ” Lý Sư Sư nháy mắt ra hiệu, nói.
Lạc Man cười lạnh một tiếng, một cước đá nàng ta nhào xuống giường: “Cút!” Nàng là phụ nữ mang thai, lại bị hai vợ chồng cô ả không biết tốt xấu dày vò, nếu còn tiếp tục thì chắc nàng sinh non mất?!!
Lý Sư Sư ngã bịch một cái, nhưng khi mông chỉ vừa chạm đất thì trong nháy mắt bị Yến Thanh xông vào đỡ được, vác trên vai khiêng đi.
Lạc Man câm nín -_-|||: “…” Cậu kiên nhẫn đứng hít gió lạnh một đêm chỉ vì thời khắc này sao?
Hiện giờ triều đình thế như chẻ tre, nhuệ khí bừng bừng. Cuộc chiến liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong của Lương Sơn, trên cơ bản người có thể chiến đấu đều ở tiền tuyến, chỉ còn người già và trẻ em, hay tay trói gà không chặt như Trương Trinh Nương và Lạc Man mang thai sắp sinh, cùng với Yến Thanh là trai tráng khỏe mạnh duy nhất ở lại.
Vì lý do an toàn, Lạc Man yêu cầu mỗi sáng sớm tất cả mọi người tập hợp ở tụ nghĩa sảnh tập hợp, coi như điểm danh.
Trước khi đi, Lâm Xung dặn riêng Trương Trinh Nương nhất định phải chăm sóc Lạc Man thật tốt, cho nên, mỗi sáng sớm, đều là nàng ta đến phòng Lạc Man, sau đó đỡ nàng cùng nhau tới tụ nghĩa sảnh.
Hôm qua, Lạc Man bị 2 vợ chồng Lý Sư Sư làm cho thức trắng một đêm nên không dậy nổi, liền ngủ bù một giấc đến trưa thì Lý Sư Sư tới gọi cửa.
Lạc Man chậm chạp không mở cửa, mở mắt một cái đã bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt.
“Tiểu Man, cô ổn chứ?! Sao không đến khách sảnh? Không phải là sắp sinh chứ?!” Sắc mặt Lý Sư Sư lo lắng hỏi thăm.
Lạc Man xoa xoa hai mắt, luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, tức giận nói: “Nếu là cô cả đêm không ngủ, thì cô có ổn nổi không???” Vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Lý Sư Sư le lưỡi một cái: “Ta muốn đến thăm cô một chút thôi…”
Lạc Man cứng đờ cả người, đúng rồi!! Trương Trinh Nương!! Ngày hôm nay Trương Trinh Nương không đến gõ cửa!
“Các cô thấy Trinh Nương không??” Lạc Man gấp gáp hỏi.
Yến Thanh đứng ở phía sau cũng vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt đại biến. ném lại một câu “Sư Sư chăm sóc tốt Lạc Man” rồi lập tức phóng đi như bay.
Lý Sư Sư vội vàng đỡ lấy Lạc Man sắc mặt tái nhợt, an ủi: “Có khi nàng ấy dậy trễ cũng nên…”
Không thể nào! Đến Lương Sơn lâu như vậy, Trương Trinh Nương cực kỳ hiếm khi dậy trễ? Người như nàng, trừ phi là bệnh nặng không dậy nổi, bằng không thì sinh hoạt luôn luôn đúng giờ giấc!
Bây giờ phòng thủ của Lương Sơn vô cùng yếu, nếu như nàng là quân Tống, tất nhiên sẽ thừa cơ hội đến bắt người đem đi.
“Không được! Chúng ta cũng đi xem!” Lạc Man cắn răng. Trương Trinh Nương và con trai của Cao Cẩu có hiềm khích, Lâm Xung lại là một dũng tướng, nếu như là nàng cũng sẽ chọn bắt Trương Trinh Nương để uy hiếp.
“Ta vẫn chưa hiểu lắm… Thôi được rồi…” Lý Sư Sư đồng ý, đỡ Lạc Man đứng dậy. Cả hai vội vã đi đến.
Bên kia, Yến Thanh thấy vài bóng người bay nhảy ở trên gian nhà của Trương Trinh Nương, liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên không có ai, chăn xốc xếch nằm dưới đất, trên giường còn có dấu chân.
Theo dấu hiệu của kẻ bắt cóc leo cửa sổ đi ra ngoài, Yến Thanh tới một rừng cây nhỏ, sâu trong rừng cây, Trương Trinh Nương lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Yến Thanh nhất thời mặt tối sầm: “Nguy rồi! Trúng kế!!”
Lúc chàng ôm Trương Trinh Nương trở lại, hai người Lý Sư Sư cùng Lạc Man đã không còn ở đó.
“Lại là điệu hổ ly sơn!!” Yến Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thì ra ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ sai, mục tiêu của kẻ địch vẫn luôn là Lạc Man! Trương Trinh Nương chỉ là dùng để đánh lạc hướng.
Tuy Lương Sơn người đi nhiều, nhà trống không, thế nhưng trạm canh gác bên ngoài lẫn bên trong đều túc trực không ngơi nghỉ, chưa từng có cảnh báo xâm nhập, kẻ địch bằng cách nào đột nhập vào được, lại không biết hắn bắt Lạc Man và Lý Sư Sư đến nơi nào?
Lẽ nào, có nội gián?
Yến Thanh cau mày suy nghĩ.
Nói đến Lạc Man, nàng hiện giờ rất tự tin. Tuy trước đó nàng sớm biết sẽ ở lại Lương Sơn rất lâu, nên chỉ xuống núi vài ba lần. Sau này ở lại Lương Sơn, nàng lại càng ít xuất đầu lộ diện. Cẩn thận như vậy vì sợ triều đình biết mặt, mà người xưa có câu “Phải giết chim đầu đàn trước”* cũng không hẳn là không có lý
(*): nguyên văn là “thương đả chim đầu đàn.”
Cho nên dù kiếm đang kề ngay sát cổ, nàng như thế nào ít ai rõ, kẻ đihcj làm sao có thể nhận ra nàng?
“Đại… Đại gia, hình như ngươi nhận nhầm người rồi đó, ta chỉ là một nha đầu phụ trách nhóm lửa, cũng chẳng có quan hệ gì với ngài mà!!” Được rồi, đã vậy thì nàng đánh cược một lần. Lạc Man trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ thật thà chất phác, trong lòng nghĩ bao nhiêu nói bấy nhiêu!
“Đúng vậy, ta cũng chỉ là tiểu nha hoàn của Lâm phu nhân, chẳng biết gì hết!” Cũng may Lý Sư Sư thông minh, cũng vâng vâng dạ dạ hoàn thành vở diễn.
Người này thân hình cao lớn, mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, mũi thẳng, mang theo một hơi thở kì dị. Nghe lời hai người tự biên tự diễn, khóe miệng bèn nhếch lên, cười như không cười: “Lạc Man? Quả nhiên là một cô ả thông minh hơn người!”
Lạc Man cảm giác không ổn. Trong lời nói của hắn trực tiếp hướng thẳng đến nàng! Nàng cắn chặt môi, sợ hãi hỏi: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…”
Người đàn ông kia phất tay một cái, hai người thủ hạ lập tức thu kiếm. Hắn thích thú đánh giá nàng một lượt, ánh mắt lóe lên: “Lạc Man, nguyên danh Phan Kim Liên, là thê tử Võ Tòng, đang mang thai, tháng sau sẽ sinh. Ta nói ngươi nghe rõ không? Ngươi tự nguyện theo ta, hay là muốn ta đánh ngất rồi khiêng đi?”
Lông mày của gã nhấc lên, trong mắt Lạc Man lại giống như đang chế nhạo nàng tự cho mình là thông minh.
Lạc Man cười lạnh một tiếng, thu hồi vẻ sợ hãi trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của gã: “Ta đi với ngươi, thế nhưng để Lý Sư Sư ở lại.”
Người đàn ông kia cảm thấy thú vị, cười nhạt: “Ngươi chắc chắn không? Ngươi sắp sinh, mang theo nàng ta cũng giúp ích ngươi phần nào a?”
Lạc Man ngăn Lý Sư Sư ở phía sau, vô cùng bình tĩnh nói: “Ta chắc chắn.” Lúc này nguy hiểm khôn lường, vất vả lắm Lý Sư Sư và Yến Thanh mới đến được với nhau, nàng không muốn bởi vì mình mà hai người chia cắt.
Gã kia bĩu môi: “Được.” Phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thả nàng đi.
“Chờ một chút! Ta đi chung với cô!” Lý Sư Sư trở cổ tay rồi túm chặt Lạc Man, đừng đùa chứ, Lạc Man không biết khi nào sẽ lâm bồn, tình thế hiện giờ thì sao nàng có thể để cho Lạc Man tự đâm đầu vào chỗ chết?! Lý Sư Sư nàng há là một người không có nghĩa khí như thế?!
Lạc Man thấy trong lòng ấm áp, song nét mặt nhanh chóng thay đổi, lại quát lên: “Ăn nói hàm hồ?! Cô cho rằng đó là tốt cho ta sao? Chúng ta đi! Cô ở lại đây!” Một nữ nhân xinh đẹp đi theo một đám đàn ông không rõ lai lịch, kết cục gì thì chắc ai cũng biết ?!!
“Các ngươi đừng có mà dùng kế kéo dài thời gian! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là đi hay là ở lại?” Gã đàn ông không nhịn được mà nói.
“Ta đi cùng các ngươi!”
“Nàng ta ở lại!” Hai người đồng thanh nói.
Nam nhân kia cười cười tỏ ý thú vị, tùy ý phất tay: “Hai người đàn bà các ngươi cũng thật biết điều, cũng được, vậy cùng đi đi?!”
Tác giả trình bày cảm nghĩ: Chương này chỉ có một nghỉn chữ thôi T.T. Nhưng mà chương sau bởi vì khá là dài, có khảng tận bảy nghìn chữ :3.
ps: Viết bình luận đi a!! Nhất định phải hơn ngàn chữ đó nha <3!!!
Tiểu kịch trường:
Yến Thanh e thẹn: Tỷ tỷ, tỷ cũng biết đó. Chúng ta đã… Ta không ngại…”
Lạc Man nắm chặt áo, cấp tốc rút lui: “Nhưng ta ngại! Phiền cách ta xa một chút được không? Thân! ~ “
Beta ♥ Thanh Mai, Đặng Trà My
Nàng đang mang thai, Võ Tòng lại đi, Lạc Man tinh thần bất ổn, đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng, nàng trở về hiện đại, một mình bước đi trên một cái hành lang dài heo hút, mấy ngọn đèn xung quanh lóe sáng rực, khiến nàng nhìn thấy rất rõ mấy bức tường trắng ở xung quanh.
Lạc Man ra sức chạy, nhưng dù nàng có chạy bao nhiêu đi nữa, hành lang vẫn không kết thúc, cứ như vậy mà trải dài vô tận. Phía sau nàng còn có mấy tiếng bước chân cùng bóng người lảng vảng, rất đáng sợ.
“A…!” Lạc Man tỉnh giấc, ngồi bật dậy, hô hấp rất khó khăn.
“Xoạt!” Một thứ đặt trên lòng ngực nàng rơi xuống.
Lạc Man tập trung nhìn cho kỹ thứ đó, nhất thời không biết nói gì. Thì ra là cánh tay Lý Sư Sư vẫn đặt trên ngực nàng, không gặp ác mộng mới lạ!
Cánh tay bị động, thân thể Lý Sư Sư khẽ run lên, lảm nhảm nói mớ vài câu rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Lạc Man lau mồ hôi trên trán, âm thầm bái phục, dường như người này chẳng có chút lo lắng nào! Ăn ngon, ngủ yên.
Nàng nằm xuống nhưng không thể ngủ được. Hơi thở của Lý Sư Sư bên cạnh nhẹ nhàng đều đặn, thân nhiệt cũng rất ấm khiến cho trái tim của Lạc Man dần bình tĩnh trở lại.
Từ khi Lý Sư Sư đồng ý rằng sẽ chịu trách nhiệm phía sau hậu phương, Yến Thanh càng như được voi đòi tiên, lúc nào cũng bám dính lấy nàng ta với lý do chính đáng là bồi dưỡng tình cảm đôi bên. Cũng may lúc trước buổi tối Lạc Man dặn dò hắn ta đi giám thị Hỗ Tam Nương, ban ngày hắn ta mệt mỏi thiếu ngủ, mới không tiếp tục mấy cái hành động xấu hổ như thế.
Thế nhưng sau khi bắt được gian tế, Yến Thanh trở nên nhàn rỗi, nếu không có chuyện quan trọng nhất định sẽ không rời khỏi Lý Sư Sư dù chỉ một bước.
Ban ngày, mặc kệ nàng ta đang làm gì, hắn ta đều tò tò đi theo sau lưng, dùng ánh mắt thiếu nữ ngượng ngùng cùng với hâm mộ mãnh liệt chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt kia như muốn từng chút từng chút cuốn lấy nàng ta, khiến nàng ta không thở nổi, chuyện gì cũng làm không xong.
Buổi tối lại càng không cần phải bàn đến, Yến Thanh mượn cớ vì bọn họ đã cùng nhau kết tóc thành phu thê, kiên quyết muốn ngủ cùng một gian phòng với nàng ta, nếu như nàng ta không cho phép, hắn ta sẽ nước mắt lã chã – khóc lóc ngay trước cửa, liền tù tì một đêm, sau cùng Lý Sư Sư cũng phải giơ tay đầu hàng.
Liệt nữ sợ triền lang*, tuy Lý Sư Sư thừa nhận mình với từ “liệt nữ” chẳng có chút liên quan nào nhưng vẫn phải chật vật trốn chạy, thừa dịp Võ Nhị không ở đây liền ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Lạc Man, nhanh như chớp mắt chiếm mất một nửa cái giường, sau đó giả chết không nghe không thấy.
(*): (tạm dịch) liệt nữ: người phụ nữ có khí tiết hoặc khí phách.
Triền lang: đàn ông thích dây dưa triền miên
Lạc Man bất đắc dĩ đành phải cho phép nàng ta tá túc, nhưng làm như vậy đồng thời chính là chọc giận một người khác.
Phải rồi, ở bên ngoài thổi tiêu nguyên một đêm thì chẳng phải bày tâm tình của mình mà cho bàn dân thiên hạ biết hay sao?
Nhưng mà tiểu Yến Thanh đáng thương, cô cũng thật là, chẳng lẽ cô không biết chị ngươi đêm nào cũng ngủ như heo thế kia?!!
Lúc tỉnh lại, tinh thần Lý Sư Sư tốt lên trông thấy, mặt mày tươi tỉnh, cảm thấy cực kỳ thoải mái. Từ trước đến nay nàng ta chưa bao giờ ngủ ngon được như vậy đâu, đúng là thoải mái chết đi được!!
Lý Sư Sư duỗi người một cái, cười hì hì nhìn Lạc Man dáng vẻ mệt mỏi: “Ngủ không ngon à?”
Lạc Man lườm nhìn nàng ta. Cô hỏi mà chẳng thấy cảm thấy lương tâm cắn rứt chút nào ư?! Không phát hiện Lạc Man nàng đang sở hữu một cặp mắt đen gấu trúc độc nhất vô nhị à?! Sư cô nhà cô ở trong, tiểu Thanh thanh kia thì ở bên ngoài ai oán thổi tiêu một đêm, đến thần thánh cũng khó ngủ đó!!
“Ha hả, tiểu Man, dù gì Võ Nhị cũng không có ở đây, ta qua đây giúp cô đỡ cô đơn nhỉ? ” Lý Sư Sư nháy mắt ra hiệu, nói.
Lạc Man cười lạnh một tiếng, một cước đá nàng ta nhào xuống giường: “Cút!” Nàng là phụ nữ mang thai, lại bị hai vợ chồng cô ả không biết tốt xấu dày vò, nếu còn tiếp tục thì chắc nàng sinh non mất?!!
Lý Sư Sư ngã bịch một cái, nhưng khi mông chỉ vừa chạm đất thì trong nháy mắt bị Yến Thanh xông vào đỡ được, vác trên vai khiêng đi.
Lạc Man câm nín -_-|||: “…” Cậu kiên nhẫn đứng hít gió lạnh một đêm chỉ vì thời khắc này sao?
Hiện giờ triều đình thế như chẻ tre, nhuệ khí bừng bừng. Cuộc chiến liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong của Lương Sơn, trên cơ bản người có thể chiến đấu đều ở tiền tuyến, chỉ còn người già và trẻ em, hay tay trói gà không chặt như Trương Trinh Nương và Lạc Man mang thai sắp sinh, cùng với Yến Thanh là trai tráng khỏe mạnh duy nhất ở lại.
Vì lý do an toàn, Lạc Man yêu cầu mỗi sáng sớm tất cả mọi người tập hợp ở tụ nghĩa sảnh tập hợp, coi như điểm danh.
Trước khi đi, Lâm Xung dặn riêng Trương Trinh Nương nhất định phải chăm sóc Lạc Man thật tốt, cho nên, mỗi sáng sớm, đều là nàng ta đến phòng Lạc Man, sau đó đỡ nàng cùng nhau tới tụ nghĩa sảnh.
Hôm qua, Lạc Man bị 2 vợ chồng Lý Sư Sư làm cho thức trắng một đêm nên không dậy nổi, liền ngủ bù một giấc đến trưa thì Lý Sư Sư tới gọi cửa.
Lạc Man chậm chạp không mở cửa, mở mắt một cái đã bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt.
“Tiểu Man, cô ổn chứ?! Sao không đến khách sảnh? Không phải là sắp sinh chứ?!” Sắc mặt Lý Sư Sư lo lắng hỏi thăm.
Lạc Man xoa xoa hai mắt, luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, tức giận nói: “Nếu là cô cả đêm không ngủ, thì cô có ổn nổi không???” Vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Lý Sư Sư le lưỡi một cái: “Ta muốn đến thăm cô một chút thôi…”
Lạc Man cứng đờ cả người, đúng rồi!! Trương Trinh Nương!! Ngày hôm nay Trương Trinh Nương không đến gõ cửa!
“Các cô thấy Trinh Nương không??” Lạc Man gấp gáp hỏi.
Yến Thanh đứng ở phía sau cũng vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt đại biến. ném lại một câu “Sư Sư chăm sóc tốt Lạc Man” rồi lập tức phóng đi như bay.
Lý Sư Sư vội vàng đỡ lấy Lạc Man sắc mặt tái nhợt, an ủi: “Có khi nàng ấy dậy trễ cũng nên…”
Không thể nào! Đến Lương Sơn lâu như vậy, Trương Trinh Nương cực kỳ hiếm khi dậy trễ? Người như nàng, trừ phi là bệnh nặng không dậy nổi, bằng không thì sinh hoạt luôn luôn đúng giờ giấc!
Bây giờ phòng thủ của Lương Sơn vô cùng yếu, nếu như nàng là quân Tống, tất nhiên sẽ thừa cơ hội đến bắt người đem đi.
“Không được! Chúng ta cũng đi xem!” Lạc Man cắn răng. Trương Trinh Nương và con trai của Cao Cẩu có hiềm khích, Lâm Xung lại là một dũng tướng, nếu như là nàng cũng sẽ chọn bắt Trương Trinh Nương để uy hiếp.
“Ta vẫn chưa hiểu lắm… Thôi được rồi…” Lý Sư Sư đồng ý, đỡ Lạc Man đứng dậy. Cả hai vội vã đi đến.
Bên kia, Yến Thanh thấy vài bóng người bay nhảy ở trên gian nhà của Trương Trinh Nương, liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên không có ai, chăn xốc xếch nằm dưới đất, trên giường còn có dấu chân.
Theo dấu hiệu của kẻ bắt cóc leo cửa sổ đi ra ngoài, Yến Thanh tới một rừng cây nhỏ, sâu trong rừng cây, Trương Trinh Nương lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Yến Thanh nhất thời mặt tối sầm: “Nguy rồi! Trúng kế!!”
Lúc chàng ôm Trương Trinh Nương trở lại, hai người Lý Sư Sư cùng Lạc Man đã không còn ở đó.
“Lại là điệu hổ ly sơn!!” Yến Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thì ra ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ sai, mục tiêu của kẻ địch vẫn luôn là Lạc Man! Trương Trinh Nương chỉ là dùng để đánh lạc hướng.
Tuy Lương Sơn người đi nhiều, nhà trống không, thế nhưng trạm canh gác bên ngoài lẫn bên trong đều túc trực không ngơi nghỉ, chưa từng có cảnh báo xâm nhập, kẻ địch bằng cách nào đột nhập vào được, lại không biết hắn bắt Lạc Man và Lý Sư Sư đến nơi nào?
Lẽ nào, có nội gián?
Yến Thanh cau mày suy nghĩ.
Nói đến Lạc Man, nàng hiện giờ rất tự tin. Tuy trước đó nàng sớm biết sẽ ở lại Lương Sơn rất lâu, nên chỉ xuống núi vài ba lần. Sau này ở lại Lương Sơn, nàng lại càng ít xuất đầu lộ diện. Cẩn thận như vậy vì sợ triều đình biết mặt, mà người xưa có câu “Phải giết chim đầu đàn trước”* cũng không hẳn là không có lý
(*): nguyên văn là “thương đả chim đầu đàn.”
Cho nên dù kiếm đang kề ngay sát cổ, nàng như thế nào ít ai rõ, kẻ đihcj làm sao có thể nhận ra nàng?
“Đại… Đại gia, hình như ngươi nhận nhầm người rồi đó, ta chỉ là một nha đầu phụ trách nhóm lửa, cũng chẳng có quan hệ gì với ngài mà!!” Được rồi, đã vậy thì nàng đánh cược một lần. Lạc Man trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ thật thà chất phác, trong lòng nghĩ bao nhiêu nói bấy nhiêu!
“Đúng vậy, ta cũng chỉ là tiểu nha hoàn của Lâm phu nhân, chẳng biết gì hết!” Cũng may Lý Sư Sư thông minh, cũng vâng vâng dạ dạ hoàn thành vở diễn.
Người này thân hình cao lớn, mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, mũi thẳng, mang theo một hơi thở kì dị. Nghe lời hai người tự biên tự diễn, khóe miệng bèn nhếch lên, cười như không cười: “Lạc Man? Quả nhiên là một cô ả thông minh hơn người!”
Lạc Man cảm giác không ổn. Trong lời nói của hắn trực tiếp hướng thẳng đến nàng! Nàng cắn chặt môi, sợ hãi hỏi: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…”
Người đàn ông kia phất tay một cái, hai người thủ hạ lập tức thu kiếm. Hắn thích thú đánh giá nàng một lượt, ánh mắt lóe lên: “Lạc Man, nguyên danh Phan Kim Liên, là thê tử Võ Tòng, đang mang thai, tháng sau sẽ sinh. Ta nói ngươi nghe rõ không? Ngươi tự nguyện theo ta, hay là muốn ta đánh ngất rồi khiêng đi?”
Lông mày của gã nhấc lên, trong mắt Lạc Man lại giống như đang chế nhạo nàng tự cho mình là thông minh.
Lạc Man cười lạnh một tiếng, thu hồi vẻ sợ hãi trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của gã: “Ta đi với ngươi, thế nhưng để Lý Sư Sư ở lại.”
Người đàn ông kia cảm thấy thú vị, cười nhạt: “Ngươi chắc chắn không? Ngươi sắp sinh, mang theo nàng ta cũng giúp ích ngươi phần nào a?”
Lạc Man ngăn Lý Sư Sư ở phía sau, vô cùng bình tĩnh nói: “Ta chắc chắn.” Lúc này nguy hiểm khôn lường, vất vả lắm Lý Sư Sư và Yến Thanh mới đến được với nhau, nàng không muốn bởi vì mình mà hai người chia cắt.
Gã kia bĩu môi: “Được.” Phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thả nàng đi.
“Chờ một chút! Ta đi chung với cô!” Lý Sư Sư trở cổ tay rồi túm chặt Lạc Man, đừng đùa chứ, Lạc Man không biết khi nào sẽ lâm bồn, tình thế hiện giờ thì sao nàng có thể để cho Lạc Man tự đâm đầu vào chỗ chết?! Lý Sư Sư nàng há là một người không có nghĩa khí như thế?!
Lạc Man thấy trong lòng ấm áp, song nét mặt nhanh chóng thay đổi, lại quát lên: “Ăn nói hàm hồ?! Cô cho rằng đó là tốt cho ta sao? Chúng ta đi! Cô ở lại đây!” Một nữ nhân xinh đẹp đi theo một đám đàn ông không rõ lai lịch, kết cục gì thì chắc ai cũng biết ?!!
“Các ngươi đừng có mà dùng kế kéo dài thời gian! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là đi hay là ở lại?” Gã đàn ông không nhịn được mà nói.
“Ta đi cùng các ngươi!”
“Nàng ta ở lại!” Hai người đồng thanh nói.
Nam nhân kia cười cười tỏ ý thú vị, tùy ý phất tay: “Hai người đàn bà các ngươi cũng thật biết điều, cũng được, vậy cùng đi đi?!”
Tác giả trình bày cảm nghĩ: Chương này chỉ có một nghỉn chữ thôi T.T. Nhưng mà chương sau bởi vì khá là dài, có khảng tận bảy nghìn chữ :3.
ps: Viết bình luận đi a!! Nhất định phải hơn ngàn chữ đó nha <3!!!
Tiểu kịch trường:
Yến Thanh e thẹn: Tỷ tỷ, tỷ cũng biết đó. Chúng ta đã… Ta không ngại…”
Lạc Man nắm chặt áo, cấp tốc rút lui: “Nhưng ta ngại! Phiền cách ta xa một chút được không? Thân! ~ “