Hai tay Dạ Tiểu Vũ nắm chặt, ánh mắt tủi thân nhìn cánh cửa khoang cứu sinh dần dần đóng lại. Cô không thể cãi mệnh lệnh của tên chỉ huy. Định mức của cô bắt buộc cô phải lên hàm Thiếu tướng, nếu cô cãi lại, ngay cả hàm binh bét của cô cũng sẽ chẳng còn!
Tỉ lệ sống còn mong manh hơn cả tờ giấy! Nói cô làm sao thoát khỏi tình cảnh này đây?
Trong một khoảnh khắc, Dạ Tiểu Vũ đột ngột có xúc động muốn phá hủy tất cả, phá hủy những khuôn mặt giả dối kia, đem tất cả cùng nhau hóa thành bụi vũ trụ cùng cô!
Mọe nó lão hổ không phát uy tưởng mèo bệnh hay sao?
Khi Dạ Tiểu Vũ quyết định đồng quy vô tận, đột ngột một bàn tay kéo cô ném vào phi thuyền cứu hộ, hung hăng đem cửa đóng lại. Tàu cứu hộ tự động rời đi khi xác định người lên hoàn tất, dần dần rời xa chiếc phi thuyền kia.
"Tần..." Dạ Tiểu Vũ sững sờ, bàn tay run rẩy đập lên mặt kính phi thuyền. Tần Đông ngu ngốc kia ở lại thay cho cô??? Đừng đùa chứ!!!
Cô áp mặt vào tấm kính, xa xa là phi thuyền bị bỏ rơi dần dần thu nhỏ, cũng trước một cánh cửa sổ trong suốt, nam nhân mỉm cười, môi mấp máy nói điều gì đó.
Cơn bão phóng xạ tiến sát đến chiếc phi thuyền, hung hăng đem nó nghiền nát, cũng như đâm thẳng vào trái tim của Dạ Tiểu Vũ.
Có thể, cô sai rồi...
Nếu có thể ở bên hắn được lâu thêm một chút thì tốt biết bao...
Cô biết trái tim của cô đang rung lên. Rung rất nhanh, rất mãnh liệt, khiến cho cô phải khó chịu đến hít thở không thông.
"Đừng chết..." Dạ Tiểu Vũ nắm chặt lấy hai bàn tay, cô tin tưởng 1 nam chủ sẽ không chết như vậy. Chờ tôi, tôi sẽ mang anh trở về, đừng chết trước lúc đó!
Sở Lưu đứng ở một bên nhìn Dạ Tiểu Vũ thống khổ, mày nhíu chặt. Hắn ghét cảm giác này.
Không biết vì sao, thế nhưng hắn cực kì chán ghét cô gái kia khóc vì kẻ khác!
Tên cấp S kia chết cũng tốt, cuối cùng rồi hắn sẽ khiến cho cô gái này chỉ khóc vì một mình hắn mà thôi. Người chết không có quyền cạnh tranh với kẻ sống.
Sở Lưu liếc qua Dạ Tiểu Vũ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá con mồi.
... ... ...
Dạ Tiểu Vũ bước xuống phi thuyền, nhìn tòa nhà sừng sững trước mắt.
Tổng bộ của hệ Mặt Trời ở sao Venus. Đây là 1 trong những sân khấu chính của kịch tình, nơi mà nữ chính hiện tại đang lãnh đạo.
Sau khi Mã Lạc đến thì gặp và bám theo đuôi nữ chính.
Sau đó 1 tháng, nam chính thứ nhất xuất hiện và tấn công nơi này. Chiến trường Venus trở thành 1 nơi đẫm máu. Gặp nhau của nam chính và nữ chính là như vậy, hai súng chĩa vào nhau, mắt tóe lửa,,hận thành yêu.
Tất nhiên, nguyên tác phiên bản không nữ phụ xuyên qua là vậy. Trong phiên bản nữ phụ xuyên qua Made in Dạ Tiểu Vũ, Mã Lạc sẽ lẫn trong chiến trường, quyến rũ nam chính kia trên chiến trường, 2 người lăn vào abc quên trời quên đất.
Dạ Tiểu Vũ suy nghĩ rất kĩ lưỡng. Thế nhưng cô quên, nơi này lại là phiên bản cô xuyên qua Made in Hệ thống vật hi sinh phản kích.
Hệ thống sẽ xếp thêm nam chính, sẽ tăng thêm chỉ số thông minh cho bọn họ, sẽ tạo cơ hội cho họ gặp cô, sẽ tặng bàn tay vàng cho cô.
Trên hết, cô tồn tại trong thế giới này. Bởi vậy, nó đã hoàn toàn thay đổi.
Mà trận chiến với chiến thắng ngoạn mục ở Warfield, mới chỉ là bước đầu tiên.
... ... ...
"Ha ha ha... Mã Lạc..." Nữ nhân híp mắt nhìn những dãy dữ liệu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi.
"Bảo bối, chuyện gì vậy?" Nam pháo hôi hôn lên hai bánh bao to của nữ nhân, mỉm cười hỏi cô.
"Ừm ~~~ Tiếp tục a~" Nữ nhân quay lại mỉm cười mị hoặc, ngả người ngồi lên cây cột nhỏ của nam pháo hôi.
"A.... Tuyệt vời... Thao ta... Thao ta mạnh vào đồ vô dụng... a... ô... uh~~~" Nữ nhân dùng ngón tay trêu đùa khoang miệng của mình, một tay khác nắm tóc người đàn ông ra lệnh.
"A ha ha... a... ha ha ha... Thao sâu vào đồ ngu ngốc... a ha ha... A~ Thật sảng khoái.... A hắc hắc... Thao mạnh vào... chưa đủ..."
Cô biết cô sa đọa rồi.
Trái tim của cô đã bị nhiễm độc, dâm độc, hủ độc, huyết độc, ăn mòn trái tim, ăn mòn lí trí, ăn mòn thân thể cô ta.
Cô hận Mã Lạc, hận con ả kĩ nữ đó!
Chính Mã Lạc đã khiến cô trở nên như thế này!
Tại sao lại cướp lấy tất cả của cô? Ti tiện và bẩn thỉu như cô ta, tại sao lại có quyền mạo phạm cô?
May mắn, ả giúp cô nhận ra được thế nào mới là khoái lạc thực sự, cái gì mà trong trắng, trinh tiết, thuần khiết cơ chứ?
Cảm giác cơ thể được lấp đầy như thế này, cảm giác cả thể xác và tâm hồn đều thả lỏng như thế này, cả cơ thể được trở nên tao lãng dâm đãng như thế này, tất cả đều quá tuyệt vời.
Sau ngày đầu tiên cô nếm được hương vị đó, cơ thể của cô đã không thể sống nếu thiếu đàn ông nữa rồi.
Cho dù sau đó Mã Lạc liên tục ném cô vào những đám đàn ông ngu ngốc kia, cô vẫn mỉm cười mà hưởng thụ khoái lạc, cho dù đến khi ả tiêm vào cô liều thuốc đáng ghê tởm kia, cô vẫn mỉm cười mà phun nước miếng vào mặt ả, cười vào khuôn mặt rắn rết đó.
Mã Lạc à, kiếp này những gì mà cô đã làm, tôi sẽ trả lại tất cả!
"A..." Tất nhiên, khoái lạc thì vẫn phải hưởng thụ a...
Hệ thống phân tích rung lên, hắc hóa nữ chính đã nhảy vào kịch tình, trở thành một biến số của hệ thống. Tuy rằng lúc này cô ta đang chĩa mũi nhọn vào Mã Lạc, thế nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ quay sang pháo hôi số 13102000.
Sau khi hệ thống phân tích đã đưa ra quyết định, pháo hôi phải giải quyết cô ta nhanh nhất có thể, trước khi cô ta nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Xác nhận thấy mức độ nguy hiểm của "hắc hóa nữ chính trùng sinh", hệ thống quyết định sẽ trao tặng bàn tay vàng mới cho pháo hôi.
Nhiệm vụ tìm kiếm bàn tay vàng sẽ sớm khởi động trước đại chiến ở chiến trường Venus 1 tháng sau, over.
=== === Nữ chính hắc hóa a... trùng sinh a... người cung cấp thịt miễn phí sau Mã Lạc a...=== ===
Dạ Tiểu Vũ lê lết đến phòng ăn với cái bụng lép kẹp, lĩnh một suất, chui vào góc gặm gặm gặm. Thế nhưng ngồi chưa ấm chỗ, đã có hai bóng dáng ngồi vào hai bên trái phải của cô.
Rắn độc-kun và gián điệp-sâm đây mà.
"Có gì sao..." Dạ Tiểu Vũ khóe môi co rút mất tự nhiên, lông mày nhảy nhảy. Cô quả là "thụ sủng nhược kinh" đến nổi cả da gà này...
"Đây, ăn đi." Tần Đông đem hết tất cả thịt trong khay ăn khổng lồ của mình nhét vào cái bát nhỏ xíu của Dạ Tiểu Vũ. Hắn bất mãn nha, tại sao tiểu ngốc nghếch của hắn lại chỉ được một chút xíu cơm như vậy chứ?
Tiêu chuẩn của thế giới này phân theo chỉ số gen và chỉ số thụ thai thành công. Một tiểu binh bét nữ gien cấp D hạng trung bình không có gì hơn người thì bữa ăn chỉ có bát cơm trắng, đĩa rau, đĩa thịt và tô canh cá mà thôi.
Nhiều ư? Đừng quên người nơi này đều là Superman, Superwoman, lượng cơm ăn của bọn họ quả thực người Trái Đất tưởng tượng không nổi đâu.
Cũng may phân phối như vậy rất tốt, bởi số lượng cơm tỉ lệ thuận với sức mạnh và chỉ số gen mà, gen cấp D của Dạ Tiểu Vũ ăn hết chừng đó cơm là vừa đủ no bụng.
Tiêu chí hệ Mặt Trời:"Tiết kiệm tất cả vì con em mai sau." Yêu cầu với mọi người: Ăn vừa đủ, không thừa mứa, không lãng phí, không để rơi hạt cơm.
Bởi vậy nên người Vũ trụ đặt tên cho hệ Mặt Trời là:"Đại gia hà tiện nhất Vũ trụ." để thể hiện rõ lòng "tôn kính" với người dân nơi này.
Lượng cơm phân phát của Dạ Tiểu Vũ như vậy là rất bình thường, vào mắt Tần Đông chính là đang khiêu khích hắn. Má nó chừng này cơm thừa canh cặn để hắn no phút cũng không đủ! Tính khi dễ người của hắn hả?!!
Gặp Tần Đông đột ngột tức giận khiến Dạ Tiểu Vũ gãi đầu. Thôi kệ, ăn được cứ ăn!
Sở Lưu cũng đem canh thịt của hắn để trước mặt Dạ Tiểu Vũ. Hắn không muốn người của hắn lại để kẻ khác chăm sóc, cảm giác này thật đúng là làm cho người ta bực mình. Thế nhưng từ từ đã, cơ hội khiến cho tên này biến mất còn rất nhiều...
Dạ Tiểu Vũ không quan tâm hai tên bên cạnh bắn điện với nhau, ăn xong thì ngồi xoài ra xỉa răng. Tư thế bất nhã nằm dài xỉa răng xoa bụng bự lọt vào mắt người khác là khinh bỉ, vào mắt hai tên bên cạnh lại như miểu sát trái tim của bọn hắn.
"Đáng yêu quá..." Đây là Tần Đông.
"Khát máu lạnh lùng nhưng vẫn đầy dễ thương bình dị. Cô gái này quả thực luôn khiến cho người ta mất tự chủ sa vào." Sở Lưu xoa cằm, ánh mắt tham lam thu hết mọi cử động của Dạ Tiểu Vũ vào mắt.
Giờ ăn kết thúc, phòng ăn lại biến thành phòng s tập thể. Không chỉ phòng ăn, phòng vệ sinh, hành lang, phòng trung tâm, tất cả đều cùng một hình ảnh như nhau nhức mắt Dạ Tiểu Vũ.
Thế giới này thật trụy lạc... Haizz... Bản thân cô mới "trong sáng và thánh thiện" làm sao...
Nếu Sở Lưu và Mã Lạc nghe được những lời này chỉ sợ sẽ bị miểu sát ngay tức khắc.
Rảnh rỗi, Dạ Tiểu Vũ mơ màng đầu vào ngực người bên trái - Sở Lưu và gác hai chân lên đùi Tần Đông nghiên cứu các tư thế cơ thể đầy sáng tạo, mặc kệ cơ thể căng cứng của hai tên bên cạnh.
Chà... ông lão đẩy xe, hầu tử thâu đào, trên bàn ăn, dị năng uốn dẻo treo vắt vẻo như rắn nước, dị năng mộc hệ chơi trò xúc tu, lại còn dị năng điều khiển vật thể cùng lúc xài cái đạo cụ s toys nữa chứ!
Thế giới này thật không trong sáng chút nào!
"Chẹp..." Dạ Tiểu Vũ ngủ gật từ lúc nào. Đánh trận suốt mấy tiếng đồng hồ với một tiểu thuyết gia tay không dính chút nước nào như cô, quả thật là cực hình.
Sống sót không dễ dàng gì...
Sở Lưu nhìn dung nhan nhu hòa trong lòng, không biết vì sao trái tim rung lên điên cuồng.
Ma mị tàn nhẫn như vậy, cũng nhu hòa thánh khiết như thế.
Rốt cuộc báu vật trong lòng hắn là như thế nào đây?
"Bang!" Cái tay sắp chạm được vào mặt Dạ Tiểu Vũ của Sở Lưu không báo trước bị đẩy ra. Hắn nheo mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của người bên cạnh.
Thường nói phụ nữ lòng dạ ác độc, thế nhưng dấm chua của nam nhân cũng không phải chua bình thường.
Ghen tỵ đi cùng với độc chiếm, khi ghen tỵ xuất hiện, trái tim người đàn ông sớm muộn gì cũng vào tay của người phụ nữ, mãi mãi khó mà thoát ra được.
Mà trong tim của Sở Lưu và Tần Đông, nhờ vào nhau mà mầm mống ghen tỵ lũ lượt xuất hiện, hun cho tim gan họ đầy mùi dấm chua. Kết cục đã sớm định rõ, trái tim của họ tương lai sẽ khó mà giữ được rồi.
Khi cả hai chuẩn bị lao vào giằng co, đột ngột phi thuyền rung lắc dữ dội, cũng khiến Dạ Tiểu Vũ bật dậy.
Cảnh báo Bão Vũ trụ phóng xạ cấp ! Cảnh báo Bão Vũ trụ phóng xạ cấp !
Cả hội trường đông cứng trong giây, sau đó thì vỡ tung. Nữ nhân vội vàng mặc áo, nam nhân vội vã cất "đồ nghề" vào quần, tất cả từ cảnh đồi trụy biến thành quân đội sâm nghiêm chỉ trong vòng giây khiến cho Dạ Tiểu Vũ lòi mắt.
"Tất cả nghe lệnh! Bão phóng xạ xuất hiện! Tất cả tiến vào phi thuyền cứu hộ theo cấp gen! Nhanh lên!"
"Rõ!"
Nghe đến chỗ theo cấp gien, Dạ Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt. Có thể nói tiểu pháo hôi cô chính là người có bậc gen thấp nhất cả doanh trại. Nay lại đi vào theo cấp gien, chắc chắn cô chính là người cuối cùng rồi!
"Thông báo! Đã kín người!" Một sỹ quan thông báo, gió lạnh đìu hiu thổi qua người Dạ Tiểu Vũ.
Cô là người cuối cùng còn sót lại, cũng vừa lúc toàn bộ thuyền cứu hộ kín mít, con cẩu cũng không lọt nổi!
Ôi kiếp pháo hôi...
Chỉ huy nhăn tít mày, ông cũng bị ép chặt đến nghẹt thở, thêm người vào nữa chỉ sợ không đi tị nạn nổi, bão lại đang đến rất gần.
Mắt ông nhìn chằm chằm vào tấm thẻ của Dạ Tiểu Vũ. Gen cấp D hạng trung bình à... Không hiểu nổi rốt cuộc là cô ta có thể vượt qua được cuộc chiến lúc trước kiểu gì.
Mà thôi, ông ta chịu. cái pháo hôi mà thôi, vứt bỏ cũng không có gì quan trọng cả.
"Nữ binh... ừm... Dạ Tiểu Vũ. Rất tiếc về vấn đề tàu tị nạn này. Thế nhưng tàu đã hết chỗ, chỉ có thể khổ cực cô ở lại mà thôi. Không sao đâu, bão cấp ở lại phi thuyền này vẫn có cơ hội sống sót. Đất nước sẽ khắc ghi sự hi sinh của cô!" Tất nhiên là có cơ hội sống sót, chỉ là hơi thấp mà thôi, ,% cơ hội thoát chết a!
Dạ Tiểu Vũ mở to mắt, suýt chút thì bộc phát xông lên cắt lát tên chỉ huy trưởng.
Thôi đi chú già! cái pháo hôi như cô đi đánh cược mạng sống thì tỉ lệ thành công sẽ thấp đến mức nào đây hả???
=== ========