Những người còn lại liếc nhìn nhau, trong lòng lại bừng tỉnh, tên nhóc này đúng là biết cách cua gái! Khó trách sao người ta nói cậu ta thông minh, kiểu này là khôn khéo về tới tận nhà rồi! Ai lại nghĩ ra cách lấy lòng tiểu thư Triệu gia như vậy chứ!
Tên nhóc này đúng là có tiềm năng nha
A Tinh đứng bên cạnh mà nghiến răng ken két! Hắn theo đuổi Jasmine nhiều năm rồi, ban đầu, Jasmine không có chút khách khí với hắn, sau này thì lại càng lúc càng trốn tránh hắn.
Trong bang đua xe có một tên đưa ra ý kiến là dẫn Jasmine đi đua xe, con gái đều thích loại con trai ngầu lòi như thế, Jasmine nhất định sẽ thích hắn tới mức không thể kiềm chế được.
A Tinh tin vào lời xúi bậy này mà nhiệt tình sửa soạn cho mình một trận, sau đó cố gắng đánh lạc hướng vệ sĩ của Jasmine đầy vất vả, tìm ra một cơ hội mới lừa được Jasmine ra ngoài, kết quả là sau khi xem đua xe xong thì Jasmine nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ, hắn còn bị chú Thiên mạnh mẽ đập một trận nữa.
Thật không ngờ Long Tam này chỉ mới vừa gặp mặt Jasmine một ngày mà hai người đã hận không thể hỉ kết liên lý gắn bó chặt chẽ như cây liền cành). A Tinh nhìn Thất Nguyệt với đôi mắt sắp toát ra lửa.
Thấy Thất Nguyệt và Jasmine dựa vào nhau càng lúc càng gần thì A Tinh bốc khói thất khiếu, hắn không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
-Long Tam, tao muốn cá cược với mày, mày dám chơi không?
A Tinh chỉ Thất Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi la lên.
Mọi người ngồi trên tại đó đều im lặng, Triệu Thiên Nghĩa cau mày, nhìn A Tinh rồi lại nhìn Thất Nguyệt, môi giật giật nhưng không nói gì.
Trong mắt những người này, A Tinh và Thất Nguyệt đều còn là trẻ con, không gây nên chuyện lớn, hai người có thể tới đây ngồi chung với họ cũng là nhờ vào quan hệ với Triệu Thiên Nghĩa. Triệu Thiên Nghĩa không nói gì nên tất nhiên cũng không tới phiên những người kia, mà Triệu Thiên Nghĩa cũng không thể xen vào chuyện này, đây là vấn đề giữa những người trẻ tuổi, nếu ông ta nhúng tay vào thì sẽ rất mất mặt.
-Sao tôi phải cá cược với cậu chứ?
Thất Nguyệt cũng không hề tức giận mà cô chỉ đóng sách giáo khoa lại rồi nhìn A Tinh với ánh mắt khó hiểu.
Cô không hề có thù oán gì với người này nhưng A Tinh luôn dùng ánh mắt thù hằn nhìn cô. Thất Nguyệt cảm giác là việc này có liên quan tới Jasmine ngồi bên cạnh cô.
-Vì cái gì hả? Đương nhiên là vì Jasmine rồi, nếu mày thắng thì tao sẽ không theo đuổi Jasmine nữa, còn nếu tao thắng thì phải tránh xa Jasmine ra! Là đàn ông thì mày hãy chấp nhận đi, dù có liều mạng thì tao cũng sẽ không cho mày đến gần Jasmine đâu!
A Tinh rút một con dao từ bên hông ra, vung tay lên, dao cắm trên mặt bàn, hắn lạnh lùng nhìn Thất Nguyệt, trong mắt tràn đầy sát ý.
Tuy đám người tại đó cảm thấy A Tinh làm như vậy là không ổn nhưng họ càng quan tâm đáp án của Thất Nguyệt. Hiển nhiên, Triệu Thiên Nghĩa đang tìm người thừa kế mình, bọn họ vốn dĩ là xã hội đen, chút máu ấy còn tiếc thì không ai sẽ cho Long Tam mặt mũi cả.
Thất Nguyệt nhíu mày, cô hiểu tại sao A Tinh lại muốn gây chuyện với cô rồi, thì ra là tình tay ba, dù cô không muốn trở thành một phần trong mối tình tay ba này nhưng rõ ràng là đối phương không nghĩ như thế, cho dù cô có giải thích thì A Tinh cũng sẽ không tin.
Thất Nguyệt không thể nào không tiếp xúc với Jasmine, vì khó khăn lắm thì nhiệm vụ mới có chút đột phá, nếu chờ cơ hội tiếp theo để tiếp xúc với một học sinh giỏi nào đó thì không biết còn chờ tới ngày tháng năm nào! Sao lúc nào cũng có người tới làm phiền cô thế nhỉ, phiền phức quá đi!
-Cược cái gì? Cậu nói đi!
Thất Nguyệt hất cằm hỏi, trong mắt lóe lên tia hứng thú.
Bộ dạng của Thất Nguyệt khiến A Tinh cảm thấy rất tức giận:
-Đua xe, trừ phi mày có thể thắng tao, không thì tao sẽ không phục!
A Tinh nheo mắt lại giống như một con thú dữ mà nhìn chằm chằm Thất Nguyệt, hắn biết như thế không công bằng nhưng hắn sẽ không nhượng bộ, trừ phi Long Tam thắng hắn về kỹ thuật đua xe, nếu không thì cũng không cam lòng từ bỏ người mình thích. Nếu đã kêu hắn chọn thì hắn cũng sẽ không khách khí, trong lòng A Tinh giận dữ nghĩ thầm: hắn không làm cho cái tên không biết trời cao đất rộng này bị xe hư người chết thì hắn không phải là A Tinh.
Nếu so đua xe thì chưa từng có ai thắng hắn.
-Được!
Thất Nguyệt nhìn ánh mắt tự tin của A Tinh thì không nhịn được cười, đây là nụ cười đầu tiên của cô khi bước vào căn phòng này. Một là vì nhiệm vụ làm lâu như vậy mới có điểm đột phá, hai là cô sẽ không sợ đua thua, vì trong thế giới thật thì bước đầu tiên học điều khiển cơ giáp của họ chính là học cách sử dụng loại đồ cổ phương tiện giao thông đã bị đào thải là xe này, nhắc tới rồi thì cô cũng có chút ngứa tay.
Nếu kỹ thuật đua xe không điêu luyện thì huấn luyện viên sẽ không cho phép học tập mô phỏng điều khiển cơ giáp. Đua xe dù nhanh cỡ nào cũng không bằng tốc độ của cơ giáp hay phi thuyền, nếu chơi xe mà không tốt thì lên cơ giáp chính là ý muốn tự sát.
Thời gian xác định là tuần sau, không phải ngay lúc đó là vì Thất Nguyệt sắp thi rồi, mầy ngày này cô phải ôn tập nghiêm túc, cô không có thời gian chơi với A Tinh đâu!
Đối với đại ca xã hội đen hiếu học như thế này thì mọi người cũng không còn gì để nói, dù có bị ép cũng chả biết phải nói gì.
-Cậu đừng đua!
Jasmine vẫn luôn sợ hãi nãy giờ, cho tới khi Thất Nguyệt đồng ý thì cô bé mới dám níu lấy góc của Thất Nguyệt mà nhỏ giọng nói.
-Sao thế?
Thất Nguyệt nghi hoặc nhìn Jasmine đang rụt rè.
-A Tinh lái xe rất nhanh, còn rất nguy hiểm nữa! Tôi sợ cậu sẽ….
Jasmine cắn môi, không dám nó tiếp, cô bé nhớ lại cảnh mình ngồi trên xe A Tinh lái thì mặt mày trắng bệch.
Chuyện này xảy ra là vì cô bé, cô bé lại không biết nên làm sao, cô bé rất có thiện cảm với Thất Nguyệt nên không muốn cô bị thương hay bị mất mạng.
Jasmine ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba mình, nhưng Triệu Thiên Nghĩa lại cho cô bé một ánh mắt an tâm nên dù trong lòng cô bé có chút bất an thì cuối cùng cũng không nói gì nữa.
-Yên tâm đi!
Thất Nguyệt cười với Jasmine, sự bình tĩnh của cô cũng trấn an Jasmine một chút.
Dù Triệu Thiên Nghĩa rất hài lòng với Thất Nguyệt nhưng ông ta không chỉ giao phó của cải, sự nghiệp của mình mà còn có cô con gái bé bỏng nữa. Trước khi con gái ông ta có tình cảm quá sâu thì ông ta cũng cần thăm dò ThấtNguyệt một chút vì ông ta nhìn không thấu con người cô, có sự đối nhân xử thế khéo léo như vậy thì không biết là tốt hay xấu đây.
-Hàn mập mạp, ông muốn đánh cược một chút không, xem ai trong hai đứa nhỏ sẽ thắng?
Triệu Thiên Nghĩa cười ha ha nói với người mập mạp kế bên.
-Được! Anh Thiên, anh muốn chơi thế nào?
Mập mạp lau mồ hôi, ông ấy ghét nhất loại thời tiết đầu hè thế này, cười một cái là thịt trên mặt cứ run lên, nhìn rất buồn cười!
-Tôi thấy thế này đi! Chúng ta lấy ra một ít đồ chơi nhỏ để đặt cược, ai thắng thì cho người đó! Tôi ra trước nha, một xe súng ống đạn dược, có hứng thú không?
Triệu Thiên Nghĩa không chỉ là đại ca thành phố F mà còn là người buôn bán một vài món vũ khí hiếm có khắp cả nước, mấy món này chỉ là đồ chơi nhỏ với ông ta thôi.
Đám người kia cũng có chút hứng thú, có người ra một chút ma túy, người thì ra nhà chứa,... Thất Nguyệt nghe xong thì chảy mồ hôi lạnh. Cô hi vọng mình thắng nhưng cô sẽ không lấy mấy thứ này đâu, mấy thứ nguy hiểm cũng có đầy đủ ở đây rồi!
Nhưng chuyện này đã được quyết định nên Thất Nguyệt cũng chỉ có thể tự nghĩ trong đầu thôi, may mà cô còn có Thượng Quan Cảnh và Phan Chương
Tên nhóc này đúng là có tiềm năng nha
A Tinh đứng bên cạnh mà nghiến răng ken két! Hắn theo đuổi Jasmine nhiều năm rồi, ban đầu, Jasmine không có chút khách khí với hắn, sau này thì lại càng lúc càng trốn tránh hắn.
Trong bang đua xe có một tên đưa ra ý kiến là dẫn Jasmine đi đua xe, con gái đều thích loại con trai ngầu lòi như thế, Jasmine nhất định sẽ thích hắn tới mức không thể kiềm chế được.
A Tinh tin vào lời xúi bậy này mà nhiệt tình sửa soạn cho mình một trận, sau đó cố gắng đánh lạc hướng vệ sĩ của Jasmine đầy vất vả, tìm ra một cơ hội mới lừa được Jasmine ra ngoài, kết quả là sau khi xem đua xe xong thì Jasmine nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ, hắn còn bị chú Thiên mạnh mẽ đập một trận nữa.
Thật không ngờ Long Tam này chỉ mới vừa gặp mặt Jasmine một ngày mà hai người đã hận không thể hỉ kết liên lý gắn bó chặt chẽ như cây liền cành). A Tinh nhìn Thất Nguyệt với đôi mắt sắp toát ra lửa.
Thấy Thất Nguyệt và Jasmine dựa vào nhau càng lúc càng gần thì A Tinh bốc khói thất khiếu, hắn không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
-Long Tam, tao muốn cá cược với mày, mày dám chơi không?
A Tinh chỉ Thất Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi la lên.
Mọi người ngồi trên tại đó đều im lặng, Triệu Thiên Nghĩa cau mày, nhìn A Tinh rồi lại nhìn Thất Nguyệt, môi giật giật nhưng không nói gì.
Trong mắt những người này, A Tinh và Thất Nguyệt đều còn là trẻ con, không gây nên chuyện lớn, hai người có thể tới đây ngồi chung với họ cũng là nhờ vào quan hệ với Triệu Thiên Nghĩa. Triệu Thiên Nghĩa không nói gì nên tất nhiên cũng không tới phiên những người kia, mà Triệu Thiên Nghĩa cũng không thể xen vào chuyện này, đây là vấn đề giữa những người trẻ tuổi, nếu ông ta nhúng tay vào thì sẽ rất mất mặt.
-Sao tôi phải cá cược với cậu chứ?
Thất Nguyệt cũng không hề tức giận mà cô chỉ đóng sách giáo khoa lại rồi nhìn A Tinh với ánh mắt khó hiểu.
Cô không hề có thù oán gì với người này nhưng A Tinh luôn dùng ánh mắt thù hằn nhìn cô. Thất Nguyệt cảm giác là việc này có liên quan tới Jasmine ngồi bên cạnh cô.
-Vì cái gì hả? Đương nhiên là vì Jasmine rồi, nếu mày thắng thì tao sẽ không theo đuổi Jasmine nữa, còn nếu tao thắng thì phải tránh xa Jasmine ra! Là đàn ông thì mày hãy chấp nhận đi, dù có liều mạng thì tao cũng sẽ không cho mày đến gần Jasmine đâu!
A Tinh rút một con dao từ bên hông ra, vung tay lên, dao cắm trên mặt bàn, hắn lạnh lùng nhìn Thất Nguyệt, trong mắt tràn đầy sát ý.
Tuy đám người tại đó cảm thấy A Tinh làm như vậy là không ổn nhưng họ càng quan tâm đáp án của Thất Nguyệt. Hiển nhiên, Triệu Thiên Nghĩa đang tìm người thừa kế mình, bọn họ vốn dĩ là xã hội đen, chút máu ấy còn tiếc thì không ai sẽ cho Long Tam mặt mũi cả.
Thất Nguyệt nhíu mày, cô hiểu tại sao A Tinh lại muốn gây chuyện với cô rồi, thì ra là tình tay ba, dù cô không muốn trở thành một phần trong mối tình tay ba này nhưng rõ ràng là đối phương không nghĩ như thế, cho dù cô có giải thích thì A Tinh cũng sẽ không tin.
Thất Nguyệt không thể nào không tiếp xúc với Jasmine, vì khó khăn lắm thì nhiệm vụ mới có chút đột phá, nếu chờ cơ hội tiếp theo để tiếp xúc với một học sinh giỏi nào đó thì không biết còn chờ tới ngày tháng năm nào! Sao lúc nào cũng có người tới làm phiền cô thế nhỉ, phiền phức quá đi!
-Cược cái gì? Cậu nói đi!
Thất Nguyệt hất cằm hỏi, trong mắt lóe lên tia hứng thú.
Bộ dạng của Thất Nguyệt khiến A Tinh cảm thấy rất tức giận:
-Đua xe, trừ phi mày có thể thắng tao, không thì tao sẽ không phục!
A Tinh nheo mắt lại giống như một con thú dữ mà nhìn chằm chằm Thất Nguyệt, hắn biết như thế không công bằng nhưng hắn sẽ không nhượng bộ, trừ phi Long Tam thắng hắn về kỹ thuật đua xe, nếu không thì cũng không cam lòng từ bỏ người mình thích. Nếu đã kêu hắn chọn thì hắn cũng sẽ không khách khí, trong lòng A Tinh giận dữ nghĩ thầm: hắn không làm cho cái tên không biết trời cao đất rộng này bị xe hư người chết thì hắn không phải là A Tinh.
Nếu so đua xe thì chưa từng có ai thắng hắn.
-Được!
Thất Nguyệt nhìn ánh mắt tự tin của A Tinh thì không nhịn được cười, đây là nụ cười đầu tiên của cô khi bước vào căn phòng này. Một là vì nhiệm vụ làm lâu như vậy mới có điểm đột phá, hai là cô sẽ không sợ đua thua, vì trong thế giới thật thì bước đầu tiên học điều khiển cơ giáp của họ chính là học cách sử dụng loại đồ cổ phương tiện giao thông đã bị đào thải là xe này, nhắc tới rồi thì cô cũng có chút ngứa tay.
Nếu kỹ thuật đua xe không điêu luyện thì huấn luyện viên sẽ không cho phép học tập mô phỏng điều khiển cơ giáp. Đua xe dù nhanh cỡ nào cũng không bằng tốc độ của cơ giáp hay phi thuyền, nếu chơi xe mà không tốt thì lên cơ giáp chính là ý muốn tự sát.
Thời gian xác định là tuần sau, không phải ngay lúc đó là vì Thất Nguyệt sắp thi rồi, mầy ngày này cô phải ôn tập nghiêm túc, cô không có thời gian chơi với A Tinh đâu!
Đối với đại ca xã hội đen hiếu học như thế này thì mọi người cũng không còn gì để nói, dù có bị ép cũng chả biết phải nói gì.
-Cậu đừng đua!
Jasmine vẫn luôn sợ hãi nãy giờ, cho tới khi Thất Nguyệt đồng ý thì cô bé mới dám níu lấy góc của Thất Nguyệt mà nhỏ giọng nói.
-Sao thế?
Thất Nguyệt nghi hoặc nhìn Jasmine đang rụt rè.
-A Tinh lái xe rất nhanh, còn rất nguy hiểm nữa! Tôi sợ cậu sẽ….
Jasmine cắn môi, không dám nó tiếp, cô bé nhớ lại cảnh mình ngồi trên xe A Tinh lái thì mặt mày trắng bệch.
Chuyện này xảy ra là vì cô bé, cô bé lại không biết nên làm sao, cô bé rất có thiện cảm với Thất Nguyệt nên không muốn cô bị thương hay bị mất mạng.
Jasmine ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba mình, nhưng Triệu Thiên Nghĩa lại cho cô bé một ánh mắt an tâm nên dù trong lòng cô bé có chút bất an thì cuối cùng cũng không nói gì nữa.
-Yên tâm đi!
Thất Nguyệt cười với Jasmine, sự bình tĩnh của cô cũng trấn an Jasmine một chút.
Dù Triệu Thiên Nghĩa rất hài lòng với Thất Nguyệt nhưng ông ta không chỉ giao phó của cải, sự nghiệp của mình mà còn có cô con gái bé bỏng nữa. Trước khi con gái ông ta có tình cảm quá sâu thì ông ta cũng cần thăm dò ThấtNguyệt một chút vì ông ta nhìn không thấu con người cô, có sự đối nhân xử thế khéo léo như vậy thì không biết là tốt hay xấu đây.
-Hàn mập mạp, ông muốn đánh cược một chút không, xem ai trong hai đứa nhỏ sẽ thắng?
Triệu Thiên Nghĩa cười ha ha nói với người mập mạp kế bên.
-Được! Anh Thiên, anh muốn chơi thế nào?
Mập mạp lau mồ hôi, ông ấy ghét nhất loại thời tiết đầu hè thế này, cười một cái là thịt trên mặt cứ run lên, nhìn rất buồn cười!
-Tôi thấy thế này đi! Chúng ta lấy ra một ít đồ chơi nhỏ để đặt cược, ai thắng thì cho người đó! Tôi ra trước nha, một xe súng ống đạn dược, có hứng thú không?
Triệu Thiên Nghĩa không chỉ là đại ca thành phố F mà còn là người buôn bán một vài món vũ khí hiếm có khắp cả nước, mấy món này chỉ là đồ chơi nhỏ với ông ta thôi.
Đám người kia cũng có chút hứng thú, có người ra một chút ma túy, người thì ra nhà chứa,... Thất Nguyệt nghe xong thì chảy mồ hôi lạnh. Cô hi vọng mình thắng nhưng cô sẽ không lấy mấy thứ này đâu, mấy thứ nguy hiểm cũng có đầy đủ ở đây rồi!
Nhưng chuyện này đã được quyết định nên Thất Nguyệt cũng chỉ có thể tự nghĩ trong đầu thôi, may mà cô còn có Thượng Quan Cảnh và Phan Chương