Ở thời điểm thay quần áo bị người ôm lấy, hơn nữa người ôm chính mình còn là người quen, Trạch Hâm có chút ngượng ngùng quay đầu lại, do dự hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Trạch Hâm?” Đợi cho thời điểm người kia quay đầu nhìn thẳng mặt mình, Thác Bạt Trì tựa hồ có chút khó có thể tiếp thụ.
“Là ta a.” Tiểu vương gia cùng cậu cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức, như thế nào trong giọng nói lại tràn ngập nhiều nghi vấn như vậy.
Nhìn thấy giọng điệu quen thuộc, bộ dáng quen thuộc, Thác Bạt Trì đột nhiên tỉnh ngộ lại, rõ ràng giống nhau như vậy, chính mình cư nhiên vẫn không biết, còn ngây ngốc tìm kiếm nơi nơi, rõ ràng người này đang ngay tại bên cạnh mình!
Trạch Hâm cảm giác được Thác Bạt Trì càng ngày càng kích động, bởi vì tay ôm chính mình càng ngày càng dùng sức, như là muốn đem chính mình hòa nhập vào thân thể hắn.
“Rốt cục tìm được ngươi!” Ngay tại thời điểm Trạch Hâm suy xét xem có nên hô đau hay không, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một câu nhẹ hẫng.
“Ngươi làm sao vậy?” Cảm giác được cảm xúc của tiểu vương gia có chút không bình thường, Trạch Hâm nhịn không được hỏi, hắn còn không buông tay chính mình sẽ bị ôm đến chết!
Nghe câu này, Thác Bạt Trì buông lỏng Trạch Hâm ra, chỉ là hai tay còn đặt ở trên hai cánh tay của cậu, làm cho cậu đối diện chính mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trạch Hâm đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ta tới tìm ngươi, Trạch Hâm.” Thác Bạt Trì nhìn cậu cực kỳ thâm tình nói.
Trạch Hâm không có phun tào mấy câu thập phần kỳ quái này của Thác Bạt Trì, hiện tại đầy đầu cậu đều tràn ngập nghi vấn tiểu vương gia có phải đã chịu kích thích to lớn gì hay không.
Nhìn Trạch Hâm còn không hiểu , Thác Bạt Trì từng câu từng chữ nói, “Ta là Tiêu Vân Tường.”
Σ( ° △ °|||)︴ ta tuyệt đối đang nằm mơ!
Nhất định là phương thức ta tỉnh ngủ không đúng.
Nhìn Trạch Hâm rõ ràng lâm vào trạng thái không tin tưởng, Thác Bạt Trì ôm người hôn lên, đợi cho sau khi buông người đang thở hổn hển ra mới hỏi, “Hiện tại còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ sao?”
Bị hai cái ngoài ý muốn trùng kích đến đầu óc vựng hồ hồ Trạch Hàm đột nhiên hiện ra ý tưởng, biết rõ ta như vậy sẽ chỉ có thể là hảo cơ hữu của ta.
Nhìn người còn ngây ngốc, Thác Bạt Trì cúi đầu thở dài một hơi, lôi kéo cậu ngồi xuống, “Ta biết ngươi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng là hiện tại trước nói cho ta ngươi là như thế nào trốn tới đây.”
“Ta…” Lời đi tới bên miệng liền bị cắt đứt, Trạch Hâm giống như phản xạ có điều kiện nói: “Ta biến thành hồ ly, giải khai dây thừng rồi trốn thoát.”
“Kia có bị thương hay không.”
Trạch Hâm đột nhiên nghĩ tới cái tay thôi sờ sờ mặt chính mình kia, nhưng vẫn lắc lắc đầu.
Tiếp theo hai người không nói gì, Trạch Hâm muốn nói lại thôi nhìn Thác Bạt Trì.
“Có vấn đề gì liền hỏi đi.” Thác Bạt Trì nhìn Trạch Hàm muốn nói lại thôi, rõ ràng rất muốn biết lại làm bộ không thèm để ý đến, tươi cười ôn nhu nói.
“Ngươi như thế nào sẽ tới nơi này?”
“Nói ra thì dài quá.” Nhìn người đang ngồi trong lòng chính mình , bóng ma trong mắt Thác Bạt Trì rõ ràng kéo dài ra, chậm rãi kể rõ với Trạch Hâm.
Sau khi Thác Bạt Trì cứ như thế như thế, như vậy như vậy , Trạch Hâm mới hiểu được.
Đơn giản mà nói chính là Trạch Hâm ở thế giới thực sự biến thành một người thực vật, nhưng trạng thái của cậu lại không thể nói hoàn toàn là người thực vật, bởi vì thầy thuốc nói sóng điện não của cậu còn có hoạt động cơ bản , giống như là đang ngủ, lại như thế nào cũng kêu không dậy. Tiêu Vân Tường vẫn canh chừng cậu, thẳng đến một cái thời tiết sấm chớp đầy trời, đi tới trong một mảnh không gian đen tối . Ở nơi đó, nghe được một thanh âm nói có thể giúp hắn tìm được Trạch Hâm, vì thế hắn không chút do dự đáp ứng. Về phần vì cái gì biến thành tiểu vương gia, lại vì cái gì không đi tìm Trạch Hâm ngay từ đầu, hoàn toàn là vì hắn ở ngay thời điểm xuyên qua liền mất đi trí nhớ, thẳng đến gần đây mới khôi phục trí nhớ.
“Nói như vậy ngươi chính là cái người hợp tác kia của ta.” Trạch Hâm đang nghe xong nhìn chằm chằm Thác Bạt Trì nói từng câu từng chữ.
“Ta nghĩ là đúng vậy.” Thác Bạt Trì nhìn Trạch Hâm ôn nhu nói.
Tiếp xúc với ánh mắt của Thác Bạt Trì, Trạch Hâm không biết vì cái gì mặt đỏ lên, rõ ràng ở thời điểm hắn vẫn là tiểu vương gia cái cảm giác gì cũng không có. Nhìn người này, Trạch Hâm lắp bắp hỏi, “Vậy ngươi, vì cái gì muốn hôn ta?”
“Bởi vì ta muốn a.” Vẫn muốn làm như vậy, chỉ là vẫn luôn đợi cậu có thể chấp nhận chính mình. Thẳng đến trước khi xuyên qua ,sau khi ý thức được người này sẽ có thể không bao giờ biết rõ được khổ tâm của chính mình nữa, trong lúc khủng hoảng để hắn làm ra quyết định, vô luận thế nào, đều phải làm cậu hiểu được tâm ý của chính mình.
“Ngươi…” Trạch Hâm hoàn toàn không biết nói cái gì, bọn họ là bằng hữu, hắn còn cố ý chạy đến nơi đây vì chính mình. Nhìn Thác Bạt Trì đầy mặt thâm tình, Trạch Hâm không bờ bến nghĩ, người này vô luận ở nơi nào đều là ưu tú như thế.
Nhìn thấy bộ dáng Trạch Hâm hiểu không rõ vấn đề liền nghĩ sang chuyện khác, Thác Bạt Trì bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ đỉnh đầu cậu, “Không có quan hệ, ngươi hôm nay liền nghỉ ngơi ở trong này đi, ta có chút việc muốn đi làm một chút.”
Đợi cho thời điểm Thác Bạt Trì đứng dậy, Trạch Hâm lơ đãng thân thủ kéo lại góc áo hắn, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn rút người đi tìm ngươi về đến, còn phải đi báo cái bình an cho cha mẹ ở trong này của ngươi , ngươi nếu đợi mệt liền trực tiếp ngủ ở trong này đi.”
“Nga.”
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Thác Bạt Trì, Trạch Hâm mới yên lặng nằm xuống, nhìn bóng tối ngoài giường. Yên lặng sờ soạng môi mình một chút, mặt lại bắt đầu đỏ, thì thào nói một tiếng, “Hắn thật tốt với ta.”
Có lẽ là hôm nay quá kích thích, Trạch Hâm rất nhanh liền ngủ, sáng sớm ngày hôm sau lại bị một trận thanh âm ồn ào đến tỉnh lại, sau đó cửa phòng chi một tiếng liền mở, tiếp theo một đám người vọt tiến vào, nhìn nữ nhân đứng đầu khóc đến thập phần thê thảm, Trạch Hâm mới nhịn xuống xúc động kêu người đến.
“Con của ta a ~ ngươi chịu khổ.” Nữ nhân vừa tiến đến liền ôm lấy Trạch Hâm nơi nơi nhìn một chút, sau đó nhéo nhéo phát hiện không có nơi nào bị tổn hao, lại tiếp theo liền khóc một hồi
“Thiếu gia, ta còn tưởng rằng không thấy ngươi.” Mắt thấy sờ không được thiếu gia nhà mình, Tiểu Đậu tử đứng ở một bên lau nước mắt nói.
Ngay cả người cha thập phần lãnh khốc kia của cậu cũng đến đây, nhìn nhi tử nằm ở trên giường, trong mắt hiện lên một chút an tâm.
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm vội vàng ứng phó người nhà tiến đến, cùng lúc đó, phòng Lan Khinh Tuyết trong phủ Thái tử lại là một mảnh khẩn trương.
“Ngươi là nói, tìm được cái công tử kia?” Lan Khinh Tuyết đầy mặt khẩn trương hỏi thị nữ của mình, tay không tự giác siết chặt bàn tay trên tay nàng.
Chịu đựng đau đớn trên tay, thị nữ thật cẩn thận nói, “Nghe nói nửa đêm hôm qua quan binh liền trở lại, mà sáng sớm hôm nay người nhà vị công tử kia lại đi phủ Vương gia, hẳn là tìm được vị thiếu gia kia .”
Nghe thị nữ nói xong, Lan Khinh Tuyết nhịn không được hoảng loạn lên, vội vàng hỏi: “Kia vài cái người bắt cóc đâu?”
“Giống như toàn bộ đều bị bắt.” Thị nữ nhìn sắc mặt phu nhân càng ngày càng khó coi, thật cẩn thận đáp.
Sắc mặt Lan Khinh Tuyết liền trắng, sau đó nghĩ đến không phải tự mình đi tìm những người đó, có lẽ tra không đến trên người chính mình, nói đến vị tiểu vương gia kia có lẽ sẽ không vì người này mà gióng trống khua chiêng tìm người. An ủi chính mình như vậy, tâm tình Lan Khinh Tuyết dần dần bình phục.
Tiếp theo chợt nghe người bên ngoài thông truyền Thái tử đến đây, vội vàng đứng dậy nhìn thoáng qua bộ dáng chính mình, sau khi xác định không có gì quên mới đứng dậy ra ngoài đón.
Tác giả có chuyện muốn nói: _(:з” ∠)_
Hôm nay nhìn một chút của ta chuyên mục, nháy mắt cảm thấy hảo tâm toan.
☆, tiểu vương gia!
Ở sau khi hai người thành công hội hợp, Trạch Hâm liền hiểu được tiểu vương gia là một cái tiểu đồng bọn khác của cậu, nhưng lại nhận nhiệm vụ chính mình không nhận, đương nhiên nhiệm vụ này cũng không có gì, đơn giản chính là tìm được một người khác.
【 tích —— có nhiệm vụ mới, xin hỏi nhận hay không? 】
Ngay tại thời điểm hai người đang đàm luận về vấn đề làm sao trở về sớm một chút, chợt nghe trong đầu truyền đến thanh âm quen thuộc, liếc mắt nhìn nhau một cái, yên lặng chọn nhận.
【 tình hình cụ thể của nhiệm vụ: bởi vì hệ thống xuất hiện sai lầm, làm cho một người trở thành nam phụ, biến thành bug không thể sửa đổi. Độ khó khăn của nhiệm vụ giảm xuống, nhiệm vụ hiện tại thay đổi thành làm cho Hoàng đế huỷ bỏ Thái tử. 】
Đọc xong nhiệm vụ, Trạch Hâm cảm thấy cả người đều không tốt. Cái này gọi độ khó khăn giảm xuống? Làm một cái dân chúng bình thường, hắn như thế nào đấu cùng Thái tử hiện tại đang nổi bật lại còn được nhiều người kính trọng ?
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm nghĩ nên như thế nào hoàn thành, hoàn toàn không có chú ý tới tiểu vương gia đối diện sau khi nghe được nhiệm vụ này hai mắt sáng một chút, sau đó rất nhanh liền nở nụ cười.
“Không quan hệ, chuyện này ta đến làm là được.” Nhìn một mình Trạch Hâm cau mày nghĩ phương pháp, hoàn toàn đã quên có người hợp tác là chính mình này, tiểu vương gia ôn hòa nói.
Nghe tiểu vương gia nói, Trạch Hâm trở nên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng, “Ngươi có biện pháp?”
“Ân.” Nhìn biểu tình chờ mong của Trạch Hâm, tiểu vương gia nhàn nhã nói, “Kỳ thật trước khi không có khôi phục trí nhớ , ta đang điều tra Thái tử.” Nói xong, tươi cười thần bí với Trạch Hâm, bảo cậu không cần lo lắng, chuyện còn lại đều giao cho hắn.
Tuy rằng còn có chút nghi hoặc, nhưng là nhìn bộ dáng ngôn từ chuẩn xác của hắn, cũng liền yên lòng.
Mấy ngày kế tiếp, liền nghe được đồn đãi nói kế sách Thái tử dâng ra có vấn đề, làm cho quốc khố xuất hiện thiếu hụt to lớn. Tiếp theo tuôn ra Thái tử vì mượn sức vây cánh chính mình, tính kế quan viên không thuận theo chính mình, khiến cho có đại thần hàm oan bi khuất cuối cùng cửa nát nhà tan. Kinh đô đã tràn ngập hai tin giật gân to lớn này, đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe được người đang thảo luận.
Trạch Hâm ngồi ở tọa ỷ cắn hạt dưa nghĩ, ngay cả người mấy ngày nay đại môn không ra nhị môn không xuất như chính mình đều biết, có thể tưởng tượng đến bên ngoài đã truyền thành cái bộ dáng gì.
“Thiếu gia?” Tiểu Đậu tử nhìn thiếu gia nhà mình thập phần thoải mái, bộ dáng đầy mặt rối rắm.
“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng rối rắm của Tiểu Đậu tử, Trạch Hâm nhịn không được hỏi.
“Ngươi không cần nhìn tiểu vương gia một chút sao, gần đây thế cục nơi này không tốt lắm.” Tuy rằng việc này không phải hạ nhân bọn họ nên xen mồm, nhưng hắn biết công tử nhà mình sẽ không sinh khí.
Tuy rằng Tiểu Đậu tử không nói rõ, nhưng Trạch Hâm cũng hiểu được, vài ngày không có nhìn thấy người phỏng chừng chính là vội vàng chuyện này. Nhưng vấn đề hiện tại là từ ngày cậu trở về đó tiểu vương gia liền nói cho cậu, nếu như không phải hắn tìm đến cậu, thì Trạch Hâm không cần qua tìm hắn, chuyện này cậu cũng đừng quản, cho nên cậu mới có thể vẫn khí định thần nhàn ngồi ở chỗ này như thế .
Suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại chính mình hẳn là không thể giúp cái gì, thậm chí còn có thể càng làm càng hỏng, vì thế liền buông tha ý tưởng tham gia.
“Không quan hệ, tiểu vương gia không có việc gì.”
Nghe thiếu gia nhà mình nói như thế, Tiểu Đậu tử cũng không rối rắm. Dù sao quan hệ của công tử nhà mình cùng tiểu vương gia tốt như vậy, hiện tại đều cảm thấy không có việc gì, kia hẳn chính là không có việc gì.
Thẳng đến hai ngày sau, không khí kinh đô liền khẩn trương lên, ngay cả Trạch Hâm hết ăn lại nằm cũng bị tam cô lục bà không cho ra ngoài, lại càng không cho đi tìm tiểu vương gia.
Nhìn khuôn mặt thập phần nghiêm túc của lão ba nhà mình , Trạch Hâm yên lặng gật gật đầu.
Đợi cho thời điểm buổi tối đêm dài người yên , một con hồ ly nho nhỏ rất là xinh đẹp lén lút chạy khỏi Trạch phủ, .
Ở sau khi tìm đến Vương gia phủ cũng thành công tiến vào, Trạch Hâm đối thân thể này quả thực không thể không tán thưởng, quả thực chính là vật thiết yếu để ăn cướp thuận lợi. Đương nhiên, chui chuồng chó cái gì, chỉ có thể ở thời kì đặc thù mới làm, bình thường là tuyệt đối không thể sử dụng.
Đợi cho vào phủ Vương gia, Trạch Hâm mới phát hiện đề phòng bên trong lại tăng mạnh vài phần, ngay cả cậu tiến vào đều thiếu chút nữa bị phát hiện, cuối cùng rốt cục lén lút tìm được chỗ tiểu vương gia —— phòng ngủ.
Nhìn tiểu vương gia không thiếu một miếng thịt, tựa hồ ngày trôi qua cũng tốt , Trạch Hâm hoàn toàn yên tâm. Đang định rời đi chợt nghe người bên trong nói một tiếng, “Nếu đến đây, như thế nào không tiến vào?”
Nhìn đuôi hồ ly nháy mắt cứng ngắc, tiểu vương gia quả thực không thể vui vẻ hơn. Tên doppi này, đuôi dễ thấy được như vậy lại rêu rao ở nơi này, thực nghĩ đến sẽ không bị người phát hiện sao?
Hoàn toàn không có ý thức được đuôi của mình lại bán đứng chính mình sau khi Trạch Hâm nghe được thanh âm , dứt khoát nhảy đến trước mặt tiểu vương gia, ngửa đầu nhìn hắn.
“Đây là thân thể hệ thống này đưa cho ngươi?” Tiểu vương gia nhìn con hồ ly xinh đẹp trước mắt này, đột nhiên nghĩ tới cái người đồng dạng minh diễm kia.
Trạch Hâm gật gật đầu.
Thấy Trạch Hâm không nói gì, tiểu vương gia cau mày hỏi, “Không thể nói chuyện.”
Trạch Hâm lại gật gật đầu.
“Vậy ngươi có thể biến trở về hay không?”
Nhìn ánh mắt lòe lòe của tiểu vương gia, Trạch Hâm lắc lắc đầu, cậu hiện tại còn chưa tới trạng thái biến thân trên người mang theo quần áo, đợi tí còn phải đi về.
“Ngươi đợi xem ta xong còn phải đi về?”
Nhìn Trạch Hâm gật gật đầu, tiểu vương gia có chút nhụt chí, tuy rằng rất muốn cậu lưu lại bồi chính mình, nhưng nếu như bị người khác phát hiện sẽ không tốt lắm, đến lúc đó không nói chính mình, ngay cả Trạch Hâm cũng sẽ bị liên lụy.
“Được rồi, ngươi cho ta ôm một cái.” Nói như vậy, một phen ôm Trạch Hâm lên, thuận tiện sờ sờ da lông thập phần bóng loáng của cậu.
Ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên đùi tiểu vương gia, Trạch Hâm nhìn hắn vài lần.
“Ngươi yên tâm đi, phỏng chừng một hồi liền xong, đến lúc đó chúng ta là có thể rời đi. Ngươi chỉ cần hảo hảo đợi là được, không cần lo lắng cái gì.” Tiểu vương gia một bên nhìn cậu, một bên mềm nhẹ nói.
Trạch Hâm vươn móng vuốt vỗ vỗ tay hắn, tỏ vẻ đã biết.
Kế tiếp hai người đều không nói gì thêm, cái tay trên người Trạch Hâm kia vẫn không ngừng vỗ nhẹ nhàng . Thẳng đến nhìn sắc trời bên ngoài không sai biệt lắm, tiểu vương gia mới mở miệng nói, “Ngươi cần phải trở về, bằng không bị phát hiện liền không tốt.”
Trạch Hâm đang được vuốt ve đến thoải mái, thiếu chút nữa liền ngủ. Nhìn sắc trời bên ngoài , nghĩ nếu Tiểu Đậu tử đến xem cậu, không thấy cậu đích xác rất sốt ruột. Vì thế nhảy xuống từ trên đùi tiểu vương gia, rơi xuống mặt đất nhìn thoáng qua hắn , liền đi.
Thẳng đến cái bóng dáng nho nhỏ kia biến mất ở trước mắt chính mình, tiểu vương gia mới thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua ánh trăng bên ngoài.
Trạch Hâm lén lút về tới phòng chính mình, phát hiện không có người đến xem chính mình, chính mình cũng không có bị phát hiện ra ngoài, vì thế yên tâm đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp Trạch Hâm đều yên lặng đợi ở nhà, cho dù bên ngoài phát sinh cái gì đều không quản, hoàn toàn chính là trạng thái chẳng quan tâm đối với ngoại giới. Thậm chí lão cha của cậu đều hoài nghi hắn có phải nói nặng cậu hay không, mới làm nhi tử chính mình biến thành loại trạng thái này.
Nếu Trạch Hâm biết tuyệt đối sẽ nói cho hắn, hắn suy nghĩ nhiều, chính mình chỉ là không muốn động. ╮(╯▽╰)╭
Trái ngược với Trạch phủ yên tĩnh, Thái tử phủ chính là một trận mưa rền gió dữ.
“Ngươi không phải nói kế sách vạn vô nhất thất (không chút sai sót) sao? Như thế nào xảy ra bại lộ lớn như vậy.” Thái tử đầy mặt hung ác nhìn nữ nhân té trên mặt đất, trong khẩu khí tràn đầy chán ghét.
Lan Khinh Tuyết ôm mặt bị đả thương, đầy mặt kiên định, rưng rưng nhìn Thái tử, “Thái tử, kế sách này không có sai, cũng quả thật có thể làm. Có lẽ là quan viên chấp hành phía dưới làm sai, cho nên mới đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người ngươi. Về phần lời đồn đãi này, nhất định là có người ở sau lưng nhằm vào ngươi.”
Nhìn nữ nhân ngôn từ chuẩn xác, trong lòng Thái tử phẫn nộ, nhưng vẫn động đầu óc suy nghĩ một chút. Bởi vì chuyện phát sinh gần đây, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bị phẫn nộ trùng kích, mặc kệ không hỏi cứ tới đây. Thoáng bình tĩnh một chút, Thái tử vẫn quyết định đi trước tra một chút, nhìn thoáng qua nữ nhân này, Thái tử phủi tay đi ra ngoài.
Đợi cho Thái tử đi rồi, Lan Khinh Tuyết mới chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Chết tiệt, rõ ràng ở trong mộng kế sách này được Hoàng Thượng bốn phía ngợi khen như thế nào sẽ sai, nếu không phải chính mình tin tưởng vững chắc, khẳng định cũng sẽ không nói ra như vậy.
Một chuyện Thái tử làm dư luận xôn xao, đến cuối cùng tra ra không phải kế sách của Thái tử xảy ra vấn đề, mà là quan viên ở giai đoạn nào đó phía dưới tiết lộ ra. Đối với việc này, Hoàng Thượng giận dữ tra rõ tất cả đại thần, thẳng đến lại tra được việc này rất nhiều đều do là bộ hạ Thái tử . Một công một tội, tội lớn hơn công, Hoàng Thượng lấy trị dưới không nghiêm phế bỏ Thái tử vị của Thái tử.
Thời điểm nghe được tin tức này, Trạch Hâm nhàn nhã ngồi ở bên trong viện nhà mình ăn hoa quả vừa mua.
【 tích —— nhiệm vụ hoàn thành. 】
Nghe được thanh âm này, Trạch Hâm quyến luyến nhìn thoáng qua chung quanh, chính mình đợi ở trong này lâu như vậy coi như là có chút cảm tình.
“Thiếu gia, tiểu vương gia đến.” Nhìn thoáng qua không khí quanh thiếu gia nháy mắt trở nên thê lương , Tiểu Đậu tử khó hiểu nói.
“Ân, ta đã biết, ngươi dẫn hắn vào đi.” Nói xong, Trạch Hâm đã nghĩ có nên liếc mắt nhìn lão ba lão mụ của chính mình một cái hay không. Sau ngẫm lại vẫn là quên đi, cậu đi rồi thì hài tử của bọn họ vẫn ở.
Nhìn tiểu vương gia mặc vào một thân thường phục, Trạch Hâm cười cười, ít nhất hiện tại chính mình còn có một cái tiểu đồng bọn.
“Nên đi.”
“Ân.”
*
Trước mắt hai người chợt tối lại trở lại không gian quen thuộc.
【 chúc mừng các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại gửi đi phần thưởng nhiệm vụ. 】
Lắc lắc đuôi phía sau, Trạch Hâm phát hiện đuôi phía sau của mình biến thành tam cái, vui sướng lắc lắc, vô cùng xinh đẹp.
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm một mình ngoạn đến cao hứng, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia. Bình tĩnh nhìn trong chốc lát, Trạch Hâm mới phát hiện giống như có gì đó không đúng. Mẹ nó, vì cái gì chính mình là hồ ly, gia hỏa này vẫn là người?
Không đợi Trạch Hâm đặt câu hỏi, liền nghe được thanh âm hệ thống .
【 hệ thống trải qua một lần nữa điều chỉnh, thời điểm các ngươi tới thế giới mới một người trong các ngươi sẽ mất đi trí nhớ. Các ngươi còn có một cái nhiệm vụ phụ, chính là nhận ra người hợp tác của các ngươi. Thẳng đến sau khi các ngươi xác định người hợp tác, hệ thống mới có thể khôi phục trí nhớ cho hắn . 】
“Kia đầu mối nhiệm vụ chính đâu?”
【 đầu mối nhiệm vụ chính cũng sẽ tùy cơ phát ra, các ngươi có thể cùng nhau hoàn thành, cũng có thể một mình hoàn thành. 】
“Phần thưởng nhiệm vụ đâu?”
【 sẽ thưởng cho cả hai người các ngươi. 】
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, yên tâm, như vậy cho dù chỉ có một người, nhưng chỉ cần đem nhiệm vụ hoàn thành cũng có thể qua cửa.
【 các ngươi là hai người , cho nên độ khó của nhiệm vụ cũng tăng lên. Thế giới vừa rồi là xuất hiện bug, cho nên giảm thấp khó khăn. 】
【 xin hỏi mở ra thế giới kế tiếp hay không? 】
Tác giả có chuyện muốn nói: tổng cảm thấy, hà cua trong lúc viết vô cp có vẻ tốt.
Mụ đản, vì bọn họ đặt ra mau điên rồi!