Chúng tôi vội vã lái xe tới hiện trường phát hiện ra chiếc găng tay dính máu.
Xe chạy đến chỗ cách hiện trường 500 mét thì không thể tiếp tục đi vào, chúng tôi chỉ có thể xuống xe đi bộ vào. Anh Vĩnh vừa đi vừa quan sát phương hướng, nói: “Lạ quá nhỉ, tôi cũng rất thông thuộc nơi đây, hướng này không phải hướng đi ra quốc lộ, vậy tại sao Kim Bình lại muốn vứt chiếc xe ba gác và găng tay ở đây? Tôi cảm thấy đôi chút bất hợp lý. Theo lý thuyết mà nói, nên là cô ta lái xe đi rồi bỏ xe ở ven con đường nào đó, vậy cũng sẽ tiện chạy trốn hơn chứ?
“Có thể cô ta cảm thấy vứt xe xuống nước thì không ai biết.” Bác sĩ Kiều chạy tới đón, nghe thấy thắc mắc của anh Vĩnh liền phân tích.
Khi đến bên bờ sông Đinh, tôi nói: “Khả năng ấy không cao, cô ta muốn giết người rồi trộm xe chạy trốn, hoàn toàn không cần đến nơi đường xá gập ghềnh thế này để vứt bỏ chiếc xe. Đó cũng là đồ ăn trộm được, cô ta làm thế là vì cái gì? Dù sao đi nữa, cứ tiếp tục vớt xem có thấy phát hiện mới nào không.”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Kiều tiếp lời, “Chúng tôi đang sắp xếp người đi vớt, may mà sông Đinh chỉ là một con sông nhỏ, có cái gì đều vớt lên được hết.”
Tôi ngồi xổm xuống bờ sông nơi phát hiện ra chiếc găng tay dính máu, cẩn thận nhìn xuống sông Đinh. Sông Đinh nước chảy xuôi, mức nước chênh lệch không lớn, dòng nước chảy chầm chậm. Nước sông không bị ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng cũng không trong veo thấy đáy. Bên bờ sông dựng chiếc xe ba gác vừa được vớt lên, đó là một chiếc xe cũ nát, rỉ sét loang lổ, bị nước sông nhúng ướt sũng. Trong xe có một chiếc túi nhựa đựng vật chứng, trong túi hẳn là chiếc găng tay do bà Tôn tự dệt, trên găng còn dính bụi bặm. Tôi cầm lấy túi vật chứng rồi quan sát tỉ mỉ chiếc găng tay, đây là chiếc găng bên tay phải, đan bằng loại sợi thô, cách đan cũng cẩu thả, khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết máu thấm sâu.
“Đừng để ở đây.” Tôi đưa găng tay cho điều tra viên đứng bên cạnh, “Mau mang lên tỉnh để kiểm nghiệm DNA. Còn nữa, chiếc xe này cũng phải mang đến phòng vật chứng, bảo kỹ thuật viên xem có gì giá trị không.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên. Tôi đưa mắt nhìn, thì ra những người dân tụ tập bên bờ sông bắt đầu ào ào chạy hết xuống phía hạ du, tôi cũng vội vàng chạy dọc theo bờ sông về hướng đó. Chạy tầm 200 mét, quẹo vào một khúc ngoặt, thấy trong lòng sông cách khoảng 500 mét có công an đang kéo gì đó về phía bờ. Người thì kéo, người thì hô ầm ĩ.
“Chắc chắn chẳng phải thứ quý giá gì.” Anh Vĩnh nói, “Có khi còn là thi thể.”
Tôi liếc mắt nhìn anh, đáp: “Không phải đâu, thời tiết thế này, chắc chắn là xác chết trương phình.”
Tôi cùng anh Vĩnh nhanh chân đi tới, còn chưa kịp thấy rõ đống đen sì kia là cái gì thì đã bị một mùi tanh tưởi lộng óc đập thẳng vào mặt.
Đúng lúc này lại nghe một tổ công an khác đang đứng dưới nước kêu lớn: “Mau mau mau, vẫn còn một cái xác nữa, là trẻ con. Trời đất ạ. Thối chết mất thôi.”
20 phút sau, tôi khoác qua quýt bộ áo bảo hộ, đứng bên cạnh hai thi thể trương phình đã bị phân hủy nặng.
“Không ngoài dự đoán,” Tôi xem xét thi thể phụ nữ trung niên và đứa trẻ khoảng sáu tuổi trước mặt, nói: “Đây chính là Kim Bình và con chị ta.” Tôi đưa ra suy đoán, đồng thời dỏng tai nghe điều tra viên hỏi từng người dân đang đứng chỉ trỏ. Đám người hóng chuyện đã sớm chạy xa 200 mét. Loại thi thể trương phình thế này chắc họ chưa từng nhìn thấy, không chỉ có mùi hôi thối thấu trời, mà quan trọng hơn là mặt mũi nhìn khá đáng sợ, khiến cho họ không dám nhìn lâu.
“Các vị biết người này là ai không?”
“Kim Bình. Giời ơi, là Kim Bình đó.”
“Sao các vị nhận ra đó là Kim Bình?”
“Có nốt ruồi trên cổ!”
“Đúng vậy, là cái nốt ruồi ấy!”
Nghe mọi người nói như vậy, tôi, anh Vĩnh và bác sĩ Kiều không hẹn mà cùng quay lại nhìn cổ của cái xác phụ nữ. Quả nhiên, tuy thi thể đã phân hủy mạnh, nhưng nốt ruồi son to bằng hạt đậu tương kia vẫn nằm rõ ràng ở cổ thi thể.”
“Xem ra là đoán không sai, Kim Bình và con cô ta thực sự đã chết.” Tôi day mũi.
“Vậy có thể giải thích một cách hợp lý lý do Kim Bình dẫn con trai tránh khỏi đường lớn, đến bờ sông hoang vu này.” Anh Vĩnh nói.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhìn anh Vĩnh hỏi: “Giải thích như thế nào?”
“Vì căn bản là bọn họ không hề chạy trốn.” Anh Vĩnh đáp, “Bọn họ sợ tội nên tự sát. Đừng quên, vào ngày vụ án phát sinh, Kim Bình đã mang con trai đến đây bắt tôm. Sau khi Kim Bình giết người, cô ta nghĩ đến nơi vừa bắt tôm nên mang con trai đến đây tự sát để trốn tội.”
Tôi gật đầu: “Anh nói là vụ án kiểu tự sản tự tiêu, nghe cũng có vẻ hợp lý. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn có cảm giác rằng có khả năng cô ta tự sát, nhưng làm gì có người mẹ nào mang tội mà còn muốn con đẻ của mình chết theo?”
“Lẽ thường là như vậy.” Anh Vĩnh nói, “Nhưng kẻ chỉ vì vài câu cãi vã mà ra tay giết chết mẹ chồng thì không thể có suy nghĩ giống người thường được, có lẽ cô ta sợ phải một mình lên đường nên dẫn con trai cùng đi.”
Tôi nhíu mày, không thể tin rằng trên thế gian này lại có người phụ nữ nhẫn tâm đến thế.
“Ở đây có nhiều người quá.” Tôi nói, “Đưa thi thể về nhà xác khám nghiệm đi.”
Xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng nhìn ngó, nếu khám nghiệm ngay tại hiện trường sẽ để lộ bí mật. Dù bác sĩ pháp y không nói ra kết quả khám nghiệm, dù đây là án tự sản tự tiêu, nhưng vẫn có thể khiến người dân đứng đó hiểu lầm, suy đoán, thậm chí còn có thể xâm hại đến quyền lợi của người đã khuất, vì vậy chúng tôi vẫn quyết định quay về cái nhà xác âm u, kín gió kia, ra hành lang mà giải phẫu hai cái xác đang phân hủy mạnh này.
Đến nhà xác, tôi lấy mặt nạ phòng độc trong hòm dụng cụ ra, hi vọng thứ đồ chơi nhỏ này có thể ngăn một vài thứ ôi thối từ xác chết làm tổn hại đến thân thể khỏe mạnh.
Kim Bình và đứa trẻ được đặt song song trên sàn hành lang, hàng đàn ruồi bọ bay quanh hai cỗ thi thể. Vốn dĩ trong nhà xác yên tĩnh này rất khó thấy có ruồi bọ, nhưng thi thể thối rữa vừa đến nơi như hạ lệnh triệu tập, toàn bộ ruồi bọ xung quanh nhà xác thi nhau kéo tới. Tôi nhìn đám ruồi bọ bay lượn đầy trời, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh xem, không có phòng giải phẫu thì làm việc thế nào đây.”
Xác chết trương phình vô cùng đáng sợ, người phụ nữ trước mặt tôi ở thân trên mặc một chiếc áo thun chữ T không phân biệt nổi màu sắc, thân sưới mặc quần lót tam giác. Do khí thối rữa tràn khắp bên trong thi thể, dẫn đến việc thi thể phình to như quả bóng, da biến thành màu xanh đen. Mắt lồi ra khỏi hốc mắt, đầu lưỡi lòi ra khỏi khoang miệng, tử cung và trực tràng bị khí thối rữa tống ra khỏi đường sinh sản và hậu môn, thề lề ngoài quần lót. Đứa trẻ con chỉ đeo một cái yếm, yếm dính bết nước bùn đáy sông đen kịt, mặt ngoài thi thể cũng như thế, màu xanh đen bóng loáng như phát sáng, nhìn thấy ghê cả người. Rất u ám và kinh khủng.
Dường như mặt nạ phòng độc có đôi chút hiệu quả, sau khi đeo vào thấy giảm được ít mùi thối, nhưng thứ mùi tanh tưởi ấy vẫn xuyên qua mặt nạ phòng độc, không ngừng khiêu khích sức chịu đựng của tôi, mỗi lúc tôi đều có khao khát được nôn hết cả ra.
“Khi chạy trốn chẳng lẽ Kim Bình không mặc quần hay váy sao? Cứ mặc quần lót tam giác vậy à? Chuyện này không hợp lý.” Giọng của tôi vọng qua chiếc mặt nạ phòng độc, phát ra tiếng nói nghe ong ong.
Anh Vĩnh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nếu cô ta quyết tâm tự sát thì mặc gì chắc cũng chẳng để ý.”
“Thường thấy nhất ở người tự sát đó là mặc quần áo chỉnh tề trước khi chết.” Tôi nói, “Nhất là phụ nữ.”
“Có thể cô ta không nghĩ nhiều đến vậy, dù sao thì suy nghĩ của kẻ giết người cũng khác với bình thường mà.” Bác sĩ Kiều nói.
Tôi trầm mặc một chút, lắc đầu, cúi xuống nói: “Không được. Không được. Chúng ta không thể chủ quan vào suy nghĩ ban đầu, trước tiên cứ điều tra rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết đã. Trong vụ án này, nguyên nhân tử vong là căn cứ mấu chốt, nếu họ chết đuối thì hẳn là án tự sản tự tiêu. Nhưng nếu họ chết vì nguyên nhân khác thì không ổn rồi.”
“Đúng, mau tranh thủ làm việc đi.” Anh Vĩnh nói, “Hay là dễ trước khó sau, xem đứa bé trước?”
Tôi gật đầu, cùng anh Vĩnh một trái một phải ngồi xuống bên cạnh thi thể đứa bé, bắt đầu kiểm tra bên ngoài thi thể. Ruồi bọ không ngừng va chạm vào đầu vào mặt chúng tôi, trong điều kiện như thế chúng tôi cũng chỉ biết nhẫn nại.
Điều kiện thi thể vô cùng kém, hơn nữa còn dính đầy nước bùn, chúng tôi chỉ dùng gạc nhẹ nhàng lau mặt ngoài thi thể. Nhưng vì thi thể đã phân hủy mạnh, bề mặt da cùng lớp da giữa đều có bọt khí, cùng rất dễ bị bong ra, cho nên cứ mỗi lần chúng tôi lau đều không cẩn thận cọ bong một miếng da. Qua quá trình kiểm tra tỉ mỉ, không phát hiện được tổn thương nào trên mặt ngoài thi thể, trừ niêm mạc môi có một chỗ đổi màu.
“Đây là xuất huyết phải không?” Tôi dùng kẹp cầm màu chỉ vào chỗ đổi màu trên niêm mạc môi.
“Chắc vậy, nhưng điều kiện kém quá, không xác định được.” Anh Vĩnh nhíu mày.
Tôi dùng cồn không ngừng chà lau khu vực rất nhỏ này, cảm thấy đã mất đi một manh mối có tính xác định kết luận nên tôi đành từ bỏ. Tôi cầm lấy dao giải phẫu, chầm chậm rạch khoang ngực bụng của đứa trẻ. Khi dao rạch qua khoang bụng, chỉ nghe “xì” một tiếng trầm vang, thi thể như quả bóng bị chọc thủng, bụng trướng to nhanh chóng xẹp xuống, kéo theo một luồng hơi tanh thối đến không thể chịu nổi. May là đã đeo mặt nạ phòng độc, tôi nôn khan một lúc, nước mắt tràn cả ra, may mà không bị mọi người phát hiện.
Giải phẫu không phát hiện được manh mối nào có giá trị, khí quản đã phân hủy mạnh thành màu đỏ thẫm, không thể phán đoán có dấu hiệu sung huyết rõ ràng hay không, trong phổi thối rữa chỉ toàn bọt khí, cũng mất đi giá trị giám định chết đuối. Thế nhưng khi chúng tôi mở dạ dày ra, lại phát hiện thức ăn trong dạ dày vô cùng khô ráo.
“Không phải chết đuối.” Tôi nói, “Không có nước ở nơi chết đuối.”
“Chưa biết chừng là chết đuối khan thì sao?” Anh Vĩnh nói. Chết đuối khan chính là chỉ trường hợp khi người ta nhảy vào nước lạnh, nước lạnh kích thích cổ họng, dẫn đến co rút, làm ngạt thở, ở loại chết đuối kiểu này thì nước không chảy được vào cơ quan tiêu hóa.
“Chết đuối khan rất ít gặp.” Tôi nói, “Hơn nữa chỉ xuất hiện vào mùa đông, giờ là mùa hè, nước cũng ấm chứ không lạnh, rất khó xảy ra trường hợp chết đuối khan.”
Tôi nghĩ ngợi, nói tiếp: “Kết hợp với khoảng đổi màu trên niêm mạc môi, hẳn chúng ta có thể xác định đứa bé này bị bịt khoang miệng mũi dẫn đến ngạt thở cơ tính mà chết.”
Giọng điệu không thể bác bỏ này của tôi khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều trầm mặc. Vài phút sau, anh Vĩnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta nghĩ lầm rồi. Thực ra đứa trẻ này chết không làm ảnh hưởng đến việc xác định tính chất vụ án. Mọi người nghĩ thử mà xem, nếu Kim Bình mang con đến bờ sông, cô ta có thể ném đứa bé vào nước, cũng có thể bóp chết nó rồi mới ném xuống.”
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, nói: “Đúng, anh Vĩnh nói đúng, quan trọng nhất vẫn là xem nguyên nhân dẫn đến cái chết của Kim Bình.”
Tôi vừa nói xong, chúng tôi đều đồng loạt quay lại nhìn thi thể Kim Bình nằm đó với đủ loại ruồi bọ bu kín. Giám định nguyên nhân tử vong là công việc cơ bản nhất của ngành pháp y, nhưng đó cũng là công việc quan trọng. Như trong vụ án này, nguyên nhân cái chết của một người có thể làm ảnh hưởng đến tính chất vụ án cũng như phương hướng điều tra, vô cùng hiếm thấy. Chúng tôi bỗng cảm thấy tràn ngập hứng thú với cỗ thi thể có bề ngoài đáng sợ ấy. Mang theo cảm giác vô cùng thần thánh, chúng tôi bắt đầu khám nghiệm thi thể Kim Bình.
Độ phân hủy của thi thể Kim Bình còn nghiêm trọng hơn. Môi miệng bị sinh vật sống trong sông Đinh cắt đứt hết phần mềm, chỉ trơ ra bộ răng trắng ởn, trông như cô ta đang trợn mắt nhe răng với chúng tôi, hung ác dữ tợn. Chúng tôi dùng cùng một phương pháp khám nghiệm bề ngoài thi thể, cơ bản xác định toàn thân Kim Bình không có dấu vết tác động ngoại lực nào quá rõ ràng, có thể loại trừ khả năng chết vì tổn thương cơ tính. Vì triệu chứng ngạt thở của Kim Bình rất rõ, cổ lại không có dấu vết bạo lực nên suy đoán trước đó của chúng tôi bước đầu được chứng minh, chẳng lẽ đúng là cô ta nhảy xuống sông tự vẫn?
Nội tạng của Kim Bình còn phân hủy nặng hơn, khó có thể dựa vào sự thay đổi của nội tạng mà đoán xem cô ta có chết đuối hay không. Nhưng khi chúng tôi cắt dạ dày của cô ta ra, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Dạ dày của Kim Bình giống hệt dạ dày đứa bé, cực kỳ khô ráo.
“Chẳng ngờ dạ dày lại không có nước ở nơi chết đuối!” Tôi nói: “Kim Bình cũng là chết rồi mới ném thi thể!”
“Sở dĩ anh nói đứa bé không phải chết đuối khan vì dựa theo thống kê thì loại đó rất ít gặp.” Anh Vĩnh nói, “Nhưng nguyên nhân tử vong của Kim Bình cũng không thể coi là có khả năng lớn, có thể hoàn toàn bài trừ khả năng cô ta chết đuối khan hay không? Có khẳng định được là cô ta bị người khác giết chứ?”
Tôi hơi có cảm giác bị áp lực, nói: “Nếu hai người cùng chết đuối khan thì trùng hợp quá phải không?”
Tôi yên lặng dùng kéo dọc theo môn vị dạ dày, cắt lấy tá tràng, rồi lại cẩn thận kiểm tra tá tràng của đứa bé, sau đó ngập tràn tự tin nói: “Tuy rằng tôi không có căn cứ trực tiếp, nhưng tôi có chứng cứ gián tiếp chứng minh hai mẹ con họ chết bởi tay kẻ khác.”
Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tôi nói tiếp: “Mọi người nhìn xem, trong dạ dày của hai người này đều là ngô và dưa muối, giống bà Tôn. Cũng vừa tiêu hóa đến tá tràng. Như vậy, tôi muốn hỏi, một người giết người xong, sau đó tìm một chiếc xe ba gác, lái xe đi 3km, rồi còn giết chết đứa trẻ và nhảy xuống sông tự sát, làm xong toàn bộ quá trình đó cần bao nhiêu thời gian?”
Điều tra viên đứng cạnh tôi nói: “Đường đất ở nông thôn thế này, quang minh chính đại lái xe cũng mất hơn 40 phút. Nếu còn trộm xe, giết chết đứa bé, nhảy xuống sông thì kiểu gì cũng phải mất một giờ.”
Anh Vĩnh hiểu rõ ý của tôi, mắt anh sáng lên: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi cũng theo quan điểm của anh.”
Điều tra viên hỏi: “Theo? Theo cái gì? Bọn họ bị người khác giết ấy à? Tại sao?”
Tôi nói: “Từ mức độ tiêu hóa của thức ăn trong dạ dày, có thể thấy mức độ tiêu hóa của Kim Bình và đứa trẻ giống với bà Tôn. Nói cách khác, ba người họ chết cùng một lúc. Nếu thời gian tử vong giống nhau thì sẽ không có khả năng Kim Bình giết bà Tôn rồi chạy đến nơi xa tự sát, cô ta cũng chẳng phải loại chân dài chạy nhanh!”
Điều tra viên “A” lên một tiếng, tiếp lời: “Nhỡ là người khác nhau, mức độ tiêu hóa cũng khác thì sao?”
Tôi đáp: “Mặc dù người khác nhau sẽ có sai biệt, cũng có thể là người trẻ hơn tiêu hóa sẽ nhanh hơn, nếu người trẻ tuổi và người lớn tuổi cùng có một mức độ tiêu hóa thì hẳn là người trẻ chết trước. Hơn nữa thời gian ngắn như vậy, sự chênh lệch cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, không thể chênh lệch đến hơn một tiếng đồng hồ.”
Nói xong, đột nhiên tôi mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, lấy kẹp cầm máu kẹp lấy từng chiếc răng của Kim Bình, lay nhẹ. Những chiếc răng khác không có phản ứng, chỉ khi kẹp đến răng cửa thứ hai và răng nanh ở hàm dưới bên phải thì thấy rằng rất dễ bị nhổ ra. Tôi nói: “Anh xem! Hai chiếc răng này của người chết bị lung lay rất nặng! Đây là dấu hiệu bị xâm phạm khoang miệng mũi. Giờ đã có căn cứ trực tiếp chứng minh Kim Bình bị kẻ khác giết hại!”
Anh Vĩnh cười ha ha: “Lợi hại quá! Chuyện này mà cũng nghĩ đến được!”
Tôi nói: “Thật ra rất đơn giản. Găng tay ở hiện trường chắc chắn có liên quan đến ba người đã chết, trên găng tay dính nhiều máu, nhưng trên thi thể của ba người lại không có vết thương hở, chỉ có bà Tôn là bị trầy da cổ, trầy da như thế sẽ không để lại vết máu có thể thấy rõ trên găng tay, nên máu trên găng tay hoặc là máu mũi, hoặc là sau khi răng bị thương gây chảy máu!”
“Tốt lắm, nếu xác định được hai mẹ con Kim Bình chết vì bị bịt miệng mũi, vậy chúng ta có thế tuyên bố đây không phải vụ án kiểu tự sản tự tiêu, hung thủ là một kẻ khác!” Anh Vĩnh nói một câu mang tính tổng kết.
Điều tra viên bày ra một bộ mặt bất đắc dĩ, bởi kết luận của chúng tôi khiến họ phải tiếp tục công tác thêm một ngày một đêm.
“Khả năng là kẻ nào gây án?” Điều tra viên nói, “Chúng tôi đã điều tra, bọn họ không có ân oán tình thù gì, càng chẳng có nợ nần tranh chấp, ba người này bị giết là vì cái gì đây?”
“Động cơ giết người có điểm đáng ngờ.” Nhân viên thu thập vật chứng nói, “Phía chúng ta cũng thấy có điểm khả nghi. Phán đoán trước đó của chúng ta đã quá rõ ràng, hung thủ hẳn là ở sẵn trong hiện trường hoặc có thể an toàn tiến vào hiện trường, người như thế nào mới có thể gõ cửa vào nhà, sau đó lần lượt giết từng người một? Mấu chốt vẫn là phương thức bịt mũi miệng nạn nhân, một người cũng chỉ có một đôi tay thôi!”
“Đúng vậy.” Tôi cảm thấy rất hứng thú với góc nhìn của anh nhân viên thu thập vật chứng, “Hung thủ hẳn là nhân lúc ba người đang ngủ, liền ra tay bóp chết từng người một.”
“Phải rồi, vậy hung thủ vào hiện trường bằng cách nào? Từ điều tra tình huống có thể thấy trước khi đi ngủ họ luôn cẩn thận cài then cửa từ bên trong.” Điều tra viên hỏi.
Công tác giải phẫu đã hoàn tất, tôi vừa cởi quần áo giải phẫu, vừa trầm tư suy nghĩ, quả thật có những chuyện khiến tôi có nghĩ đến nát óc cũng không ra.
Tình hình tại hiện trường không ngừng quay cuồng trong đầu tôi. Đột nhiên, có một thứ chợt lóe lên, tôi nhảy dựng: “Tôi biết rồi!”
Tôi bỗng nhiên lên tiếng khiến mọi người hoảng sợ, tất cả đều hốt hoảng nhìn tôi.
Tôi nói: “Cái găng tay này là vì bà Tôn làm mất một chiếc nên mới vứt chiếc còn lại ở đâu đó trong nhà. Vậy thử hỏi, khả năng cao nhất là ném ở đâu?”
Mọi người đều cảm thấy tôi đang tư duy nhảy cóc, đang nói chuyện động cơ của hung thủ và cách tiến vào hiện trường, thế mà tôi lại nghĩ tới việc hung thủ gây án khi đeo găng tay.
Tôi thấy mọi người không coi trọng ý nghĩ của mình, bèn nói tiếp: “Để tôi nhắc lại một chút. Nhà của nạn nhân rất nhỏ, còn có một nhà kho, như vậy chiếc găng tay cũ rất có thể bị ném ở nhà kho này. Bên cạnh đó, chúng ta kết hợp với kết quả điều tra sơ bộ ban đầu, sau khi trời tối, bà cụ vì đợi mẹ con Kim Bình nên giữa lúc sốt ruột đã nhiều lần chạy đến ngóng ở ngoài đường cách nhà 100 mét, chỉ đến chỗ cách nhà 100 mét, lại đi nhìn một cái rồi về ngay, trong khoảng thời gian trống này hẳn là bà cụ không khóa cửa!”
“Ý anh là hung thủ lẻn vào trốn trong nhà?” Điều tra viên vẫn là những người mẫn cảm với phương diện này nhất.
“Đúng vậy, hung thủ thừa dịp bà cụ đi ra ngoài liền lẻn vào nhà, không ngờ bà cụ lại nhanh trở lại, vì thể hắn chỉ có thể…” Tôi nói tiếp.
“Trốn vào trong kho!” Anh Vĩnh chen miệng.
“Đúng thế, nếu như hắn phải chật vật trốn trong nhà kho, chỉ chứng tỏ một điều, đó là hắn không chuẩn bị mà đến, là muốn mượn gió bẻ măng.” Tôi nói, “Nếu là nhân cơ hội vào trộm cắp thì sẽ không mang theo công cụ gì, nên chúng ta không phát hiện được tổn thương do các loại công cụ trên người nạn nhân. Nếu mục đích đến là giết người hoặc trộm đồ, thì ít nhất cũng phải có tua vít hoặc dao găm chứ.”
“Có lý lắm.” Anh Vĩnh nói, “Tôi biết vừa rồi anh nói đến chiếc găng tay là có ý gì. Ý anh là lúc tên trộm mai phục trong kho thì phát hiện được chiếc găng tay, liền thuận tay đeo vào, đúng không?”
“Đúng!” Tôi hào hứng nói, “Chính vì hung thủ chỉ đeo một chiếc găng tay nên mới hình thành trên cổ bà lão loại tổn thương mang tính đặc thù như thế!”
“Vậy,” Bác sĩ Kiều giờ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, nói, “Có thể giải thích những điểm đáng nghi đã có. Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?”
“Thứ nhất, hung thủ mai phục trong nhà kho vài giờ, trong nhà kho có rất nhiều bụi bặm, rất có khả năng hắn để lại dấu vết vật chứng ở trong đó. Trước đây chúng ta tìm không cẩn thận, giờ mang đèn khám tra đi, cẩn thận tìm lại xem.” Tôi chậm rãi nói, “Thứ hai, hung thủ thấy bà Tôn đột nhiên quay về nhà, bèn đi trốn trong kho chứ không trốn trong phòng ngủ, chứng tỏ hắn biết kết cấu và cách bài trí trong nhà, cũng biết cả nhà bà Tôn sẽ không vào kho, hơn nữa hắn là kẻ nhân cơ hội làm việc xấu, như vậy hung thủ hẳn là người quen, thậm chí còn cách nhà bà Tôn không xa. Bước tiếp theo phải xem trong thôn có kẻ nào tay chân không sạch sẽ, có tiền sử làm việc xấu hay không.”
“Có thể xác định là kẻ có tiền án tiền sự ư?” Điều tra viên hỏi, manh mối này vô cùng có ích với điều tra viên.
“Tôi cảm thấy có khả năng tương đối lớn.” Tôi đáp, “Hắn có ý thức chống lại sự điều tra, nếu không vì sao muốn chở thi thể mẹ con Kim Bình đi, mà không chở cả xác bà Tôn?”
“Phải, vì hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta.” Anh Vĩnh nói chen vào, “Hắn nhất định không thể tưởng tượng được chúng ta phát hiện ra vấn đề nhanh như vậy.”
Điều tra viên đi ra khỏi lối thông mà chúng tôi dùng để giải phẫu, vẫy gọi anh công an địa phương vừa theo chúng tôi đến nhà xác. Anh công an trực ban hiển nhiên đã bị thi thể hun cho phải nôn ngay ra, lúc này thấy điều tra viên gọi mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cau mày đi tới.
Tôi đi ra, cười hỏi: “Ở thôn này có ai từng trộm cắp rồi bị bắt không?”
“Có chứ, là Hạ Lão Nhị.” Anh công an địa phương nắm rõ địa bàn mình quản lý như lòng bàn tay.
“Điều tra thêm về người này, đặc biệt là từ ngày xảy ra vụ án, xem hắn có thời gian gây án hay không, sau khi vụ án phát sinh thì hắn có hành vi gì không, nếu như thấy khả nghi liền đưa về hỏi cung, đừng để hắn phong phanh nhận ra điều gì, hắn mà chạy là phiền phức đấy.” Điều tra viên nói.
Khác nghề như có núi ngăn, cách điều tra viên sắp xếp khiến tôi liên tục gật đầu tán thưởng.
Điều tra phá án chính là như vậy, một khi có chỗ đột phá thì tựa như lũ lớn vỡ đê, một mạch không thể kéo lại. Việc khám nghiệm thi thể mẹ con Kim Bình đã trở thành điểm đột phá, khi tôi cùng anh Vĩnh dành cả buổi chiều ở nhà khách uống trà nói chuyện phiếm thì công tác điều tra phá án liên tục báo tin chiến thắng.
Bốn rưỡi chiều, nhân viên thu thập vật chứng gọi điện thoại báo về, giọng nói vui vẻ như nhảy nhót trong loa điện thoại: “Thật sự có dấu vết, một vết giày, một dấu vân tay. Thằng ranh này muốn tìm một vật bằng kim loại, liền tìm được một thanh gậy sắt, cầm một lúc không ra tay nên để lại vết giày và dấu vân tay.”
Do trước đó chúng tôi đã đến xem xét nhà kho, bên trong rất lộn xộn, các loại dấu chân chồng chất, nên tôi không an tâm mà hỏi: “Có chắc là liên quan đến vụ án không?”
“Chắc, dấu vết đều rất mới, chỉ là vị trí rất khuất nên nếu không tra tìm cẩn thận sẽ không thể thấy.”
Sau khi hào hứng phấn chấn cúp điện thoại của anh nhân viên thu thập vật chứng, chưa đầy nửa giờ sau một điều tra viên lại gọi điện thoại tới: “Qua điều tra phát hiện Hạ Lão Nhị rất khả nghi, vì thế chúng tôi bí mật lấy dấu vân tay của hắn, so sánh với dấu vân tay tại hiện trường thấy đồng nhất.”
Lúc tôi và anh Vinh phấn khởi ăn mừng thì một tổ điều tra viên khác phụ trách theo dõi Hạ Lão Nhị cũng gọi về, nói: “Chúng tôi đã bắt người theo chỉ thị của lãnh đạo Cục, sẽ tiến hành thẩm vấn ngay lập tức, các anh có muốn tới nghe không?”
Sự thật quả nhiên giống hệt với những phân tích của chúng tôi. Hôm đó, Hạ Lão Nhị đi qua nhà bà Tôn, thấy cửa mở toang, bà cụ lại không ở nhà, vì thế hắn lẻn vào định trộm vài thứ, không ngờ lúc hắn định trộm lấy con vịt muối treo ở trong nhà thì bà Tôn quay về, hắn bèn vội vàng trốn vào nhà kho. Vì trên tay còn cầm con vịt muối đầy mỡ nên hắn thuận tay vớ lấy một mảnh vải bố trong kho để lau tay, lau xong mới thấy đó là một chiếc găng, liền tiện thể đeo luôn vào tay mình. Sau khi Kim Bình trở về, hắn nghe thấy bà Tôn và Kim Bình cãi vã, bà cụ nói Kim Bình sống không biết điều, có 1000 tệ mà đi đến đâu tha theo đến đấy, phòng ngừa bà như phòng cướp, bà cũng chẳng cần trộm số tiền ấy làm gì. Hạ Lão Nhị nghe đến đó thì thấy hứng thú, đợi đêm xuống ba người kia đều ngủ, hắn liền đi ra tìm 1000 tệ kia, không ngờ lại đánh thức bà Tôn, vì thế chỉ có thể ra tay bóp chết bà cụ. Sau khi giết bà Tôn, Hạ Lão Nhị hoảng sợ vô cùng, lúc chuẩn bị trốn khỏi hiện trường thì Kim Bình tỉnh giấc, bật đèn trong phòng lên. Kim Bình chưa kịp lên tiếng, hắn đã tiến đến ngăn cô ta lại, bịt mồm cô ta khiến cho Kim Bình chết vì ngạt thở. Hạ Lão Nhị thấy mình đã giết hai mạng người, quyết định hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, vì vậy liền giết hại đứa bé vẫn còn ngủ say, rồi đem thi thể của hai mẹ con Kim Bình đi phi tang, giả như Kim Bình và bà Tôn tranh cãi nên cô ta giết người rồi bỏ trốn.
Đây đều là những chuyện được điều tra viên kể lại, tôi và anh Vĩnh không đến nghe thẩm vấn, vì chúng tôi đã biết trước được mọi chuyện.
Xe chạy đến chỗ cách hiện trường 500 mét thì không thể tiếp tục đi vào, chúng tôi chỉ có thể xuống xe đi bộ vào. Anh Vĩnh vừa đi vừa quan sát phương hướng, nói: “Lạ quá nhỉ, tôi cũng rất thông thuộc nơi đây, hướng này không phải hướng đi ra quốc lộ, vậy tại sao Kim Bình lại muốn vứt chiếc xe ba gác và găng tay ở đây? Tôi cảm thấy đôi chút bất hợp lý. Theo lý thuyết mà nói, nên là cô ta lái xe đi rồi bỏ xe ở ven con đường nào đó, vậy cũng sẽ tiện chạy trốn hơn chứ?
“Có thể cô ta cảm thấy vứt xe xuống nước thì không ai biết.” Bác sĩ Kiều chạy tới đón, nghe thấy thắc mắc của anh Vĩnh liền phân tích.
Khi đến bên bờ sông Đinh, tôi nói: “Khả năng ấy không cao, cô ta muốn giết người rồi trộm xe chạy trốn, hoàn toàn không cần đến nơi đường xá gập ghềnh thế này để vứt bỏ chiếc xe. Đó cũng là đồ ăn trộm được, cô ta làm thế là vì cái gì? Dù sao đi nữa, cứ tiếp tục vớt xem có thấy phát hiện mới nào không.”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Kiều tiếp lời, “Chúng tôi đang sắp xếp người đi vớt, may mà sông Đinh chỉ là một con sông nhỏ, có cái gì đều vớt lên được hết.”
Tôi ngồi xổm xuống bờ sông nơi phát hiện ra chiếc găng tay dính máu, cẩn thận nhìn xuống sông Đinh. Sông Đinh nước chảy xuôi, mức nước chênh lệch không lớn, dòng nước chảy chầm chậm. Nước sông không bị ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng cũng không trong veo thấy đáy. Bên bờ sông dựng chiếc xe ba gác vừa được vớt lên, đó là một chiếc xe cũ nát, rỉ sét loang lổ, bị nước sông nhúng ướt sũng. Trong xe có một chiếc túi nhựa đựng vật chứng, trong túi hẳn là chiếc găng tay do bà Tôn tự dệt, trên găng còn dính bụi bặm. Tôi cầm lấy túi vật chứng rồi quan sát tỉ mỉ chiếc găng tay, đây là chiếc găng bên tay phải, đan bằng loại sợi thô, cách đan cũng cẩu thả, khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết máu thấm sâu.
“Đừng để ở đây.” Tôi đưa găng tay cho điều tra viên đứng bên cạnh, “Mau mang lên tỉnh để kiểm nghiệm DNA. Còn nữa, chiếc xe này cũng phải mang đến phòng vật chứng, bảo kỹ thuật viên xem có gì giá trị không.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên. Tôi đưa mắt nhìn, thì ra những người dân tụ tập bên bờ sông bắt đầu ào ào chạy hết xuống phía hạ du, tôi cũng vội vàng chạy dọc theo bờ sông về hướng đó. Chạy tầm 200 mét, quẹo vào một khúc ngoặt, thấy trong lòng sông cách khoảng 500 mét có công an đang kéo gì đó về phía bờ. Người thì kéo, người thì hô ầm ĩ.
“Chắc chắn chẳng phải thứ quý giá gì.” Anh Vĩnh nói, “Có khi còn là thi thể.”
Tôi liếc mắt nhìn anh, đáp: “Không phải đâu, thời tiết thế này, chắc chắn là xác chết trương phình.”
Tôi cùng anh Vĩnh nhanh chân đi tới, còn chưa kịp thấy rõ đống đen sì kia là cái gì thì đã bị một mùi tanh tưởi lộng óc đập thẳng vào mặt.
Đúng lúc này lại nghe một tổ công an khác đang đứng dưới nước kêu lớn: “Mau mau mau, vẫn còn một cái xác nữa, là trẻ con. Trời đất ạ. Thối chết mất thôi.”
20 phút sau, tôi khoác qua quýt bộ áo bảo hộ, đứng bên cạnh hai thi thể trương phình đã bị phân hủy nặng.
“Không ngoài dự đoán,” Tôi xem xét thi thể phụ nữ trung niên và đứa trẻ khoảng sáu tuổi trước mặt, nói: “Đây chính là Kim Bình và con chị ta.” Tôi đưa ra suy đoán, đồng thời dỏng tai nghe điều tra viên hỏi từng người dân đang đứng chỉ trỏ. Đám người hóng chuyện đã sớm chạy xa 200 mét. Loại thi thể trương phình thế này chắc họ chưa từng nhìn thấy, không chỉ có mùi hôi thối thấu trời, mà quan trọng hơn là mặt mũi nhìn khá đáng sợ, khiến cho họ không dám nhìn lâu.
“Các vị biết người này là ai không?”
“Kim Bình. Giời ơi, là Kim Bình đó.”
“Sao các vị nhận ra đó là Kim Bình?”
“Có nốt ruồi trên cổ!”
“Đúng vậy, là cái nốt ruồi ấy!”
Nghe mọi người nói như vậy, tôi, anh Vĩnh và bác sĩ Kiều không hẹn mà cùng quay lại nhìn cổ của cái xác phụ nữ. Quả nhiên, tuy thi thể đã phân hủy mạnh, nhưng nốt ruồi son to bằng hạt đậu tương kia vẫn nằm rõ ràng ở cổ thi thể.”
“Xem ra là đoán không sai, Kim Bình và con cô ta thực sự đã chết.” Tôi day mũi.
“Vậy có thể giải thích một cách hợp lý lý do Kim Bình dẫn con trai tránh khỏi đường lớn, đến bờ sông hoang vu này.” Anh Vĩnh nói.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhìn anh Vĩnh hỏi: “Giải thích như thế nào?”
“Vì căn bản là bọn họ không hề chạy trốn.” Anh Vĩnh đáp, “Bọn họ sợ tội nên tự sát. Đừng quên, vào ngày vụ án phát sinh, Kim Bình đã mang con trai đến đây bắt tôm. Sau khi Kim Bình giết người, cô ta nghĩ đến nơi vừa bắt tôm nên mang con trai đến đây tự sát để trốn tội.”
Tôi gật đầu: “Anh nói là vụ án kiểu tự sản tự tiêu, nghe cũng có vẻ hợp lý. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn có cảm giác rằng có khả năng cô ta tự sát, nhưng làm gì có người mẹ nào mang tội mà còn muốn con đẻ của mình chết theo?”
“Lẽ thường là như vậy.” Anh Vĩnh nói, “Nhưng kẻ chỉ vì vài câu cãi vã mà ra tay giết chết mẹ chồng thì không thể có suy nghĩ giống người thường được, có lẽ cô ta sợ phải một mình lên đường nên dẫn con trai cùng đi.”
Tôi nhíu mày, không thể tin rằng trên thế gian này lại có người phụ nữ nhẫn tâm đến thế.
“Ở đây có nhiều người quá.” Tôi nói, “Đưa thi thể về nhà xác khám nghiệm đi.”
Xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng nhìn ngó, nếu khám nghiệm ngay tại hiện trường sẽ để lộ bí mật. Dù bác sĩ pháp y không nói ra kết quả khám nghiệm, dù đây là án tự sản tự tiêu, nhưng vẫn có thể khiến người dân đứng đó hiểu lầm, suy đoán, thậm chí còn có thể xâm hại đến quyền lợi của người đã khuất, vì vậy chúng tôi vẫn quyết định quay về cái nhà xác âm u, kín gió kia, ra hành lang mà giải phẫu hai cái xác đang phân hủy mạnh này.
Đến nhà xác, tôi lấy mặt nạ phòng độc trong hòm dụng cụ ra, hi vọng thứ đồ chơi nhỏ này có thể ngăn một vài thứ ôi thối từ xác chết làm tổn hại đến thân thể khỏe mạnh.
Kim Bình và đứa trẻ được đặt song song trên sàn hành lang, hàng đàn ruồi bọ bay quanh hai cỗ thi thể. Vốn dĩ trong nhà xác yên tĩnh này rất khó thấy có ruồi bọ, nhưng thi thể thối rữa vừa đến nơi như hạ lệnh triệu tập, toàn bộ ruồi bọ xung quanh nhà xác thi nhau kéo tới. Tôi nhìn đám ruồi bọ bay lượn đầy trời, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh xem, không có phòng giải phẫu thì làm việc thế nào đây.”
Xác chết trương phình vô cùng đáng sợ, người phụ nữ trước mặt tôi ở thân trên mặc một chiếc áo thun chữ T không phân biệt nổi màu sắc, thân sưới mặc quần lót tam giác. Do khí thối rữa tràn khắp bên trong thi thể, dẫn đến việc thi thể phình to như quả bóng, da biến thành màu xanh đen. Mắt lồi ra khỏi hốc mắt, đầu lưỡi lòi ra khỏi khoang miệng, tử cung và trực tràng bị khí thối rữa tống ra khỏi đường sinh sản và hậu môn, thề lề ngoài quần lót. Đứa trẻ con chỉ đeo một cái yếm, yếm dính bết nước bùn đáy sông đen kịt, mặt ngoài thi thể cũng như thế, màu xanh đen bóng loáng như phát sáng, nhìn thấy ghê cả người. Rất u ám và kinh khủng.
Dường như mặt nạ phòng độc có đôi chút hiệu quả, sau khi đeo vào thấy giảm được ít mùi thối, nhưng thứ mùi tanh tưởi ấy vẫn xuyên qua mặt nạ phòng độc, không ngừng khiêu khích sức chịu đựng của tôi, mỗi lúc tôi đều có khao khát được nôn hết cả ra.
“Khi chạy trốn chẳng lẽ Kim Bình không mặc quần hay váy sao? Cứ mặc quần lót tam giác vậy à? Chuyện này không hợp lý.” Giọng của tôi vọng qua chiếc mặt nạ phòng độc, phát ra tiếng nói nghe ong ong.
Anh Vĩnh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nếu cô ta quyết tâm tự sát thì mặc gì chắc cũng chẳng để ý.”
“Thường thấy nhất ở người tự sát đó là mặc quần áo chỉnh tề trước khi chết.” Tôi nói, “Nhất là phụ nữ.”
“Có thể cô ta không nghĩ nhiều đến vậy, dù sao thì suy nghĩ của kẻ giết người cũng khác với bình thường mà.” Bác sĩ Kiều nói.
Tôi trầm mặc một chút, lắc đầu, cúi xuống nói: “Không được. Không được. Chúng ta không thể chủ quan vào suy nghĩ ban đầu, trước tiên cứ điều tra rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết đã. Trong vụ án này, nguyên nhân tử vong là căn cứ mấu chốt, nếu họ chết đuối thì hẳn là án tự sản tự tiêu. Nhưng nếu họ chết vì nguyên nhân khác thì không ổn rồi.”
“Đúng, mau tranh thủ làm việc đi.” Anh Vĩnh nói, “Hay là dễ trước khó sau, xem đứa bé trước?”
Tôi gật đầu, cùng anh Vĩnh một trái một phải ngồi xuống bên cạnh thi thể đứa bé, bắt đầu kiểm tra bên ngoài thi thể. Ruồi bọ không ngừng va chạm vào đầu vào mặt chúng tôi, trong điều kiện như thế chúng tôi cũng chỉ biết nhẫn nại.
Điều kiện thi thể vô cùng kém, hơn nữa còn dính đầy nước bùn, chúng tôi chỉ dùng gạc nhẹ nhàng lau mặt ngoài thi thể. Nhưng vì thi thể đã phân hủy mạnh, bề mặt da cùng lớp da giữa đều có bọt khí, cùng rất dễ bị bong ra, cho nên cứ mỗi lần chúng tôi lau đều không cẩn thận cọ bong một miếng da. Qua quá trình kiểm tra tỉ mỉ, không phát hiện được tổn thương nào trên mặt ngoài thi thể, trừ niêm mạc môi có một chỗ đổi màu.
“Đây là xuất huyết phải không?” Tôi dùng kẹp cầm màu chỉ vào chỗ đổi màu trên niêm mạc môi.
“Chắc vậy, nhưng điều kiện kém quá, không xác định được.” Anh Vĩnh nhíu mày.
Tôi dùng cồn không ngừng chà lau khu vực rất nhỏ này, cảm thấy đã mất đi một manh mối có tính xác định kết luận nên tôi đành từ bỏ. Tôi cầm lấy dao giải phẫu, chầm chậm rạch khoang ngực bụng của đứa trẻ. Khi dao rạch qua khoang bụng, chỉ nghe “xì” một tiếng trầm vang, thi thể như quả bóng bị chọc thủng, bụng trướng to nhanh chóng xẹp xuống, kéo theo một luồng hơi tanh thối đến không thể chịu nổi. May là đã đeo mặt nạ phòng độc, tôi nôn khan một lúc, nước mắt tràn cả ra, may mà không bị mọi người phát hiện.
Giải phẫu không phát hiện được manh mối nào có giá trị, khí quản đã phân hủy mạnh thành màu đỏ thẫm, không thể phán đoán có dấu hiệu sung huyết rõ ràng hay không, trong phổi thối rữa chỉ toàn bọt khí, cũng mất đi giá trị giám định chết đuối. Thế nhưng khi chúng tôi mở dạ dày ra, lại phát hiện thức ăn trong dạ dày vô cùng khô ráo.
“Không phải chết đuối.” Tôi nói, “Không có nước ở nơi chết đuối.”
“Chưa biết chừng là chết đuối khan thì sao?” Anh Vĩnh nói. Chết đuối khan chính là chỉ trường hợp khi người ta nhảy vào nước lạnh, nước lạnh kích thích cổ họng, dẫn đến co rút, làm ngạt thở, ở loại chết đuối kiểu này thì nước không chảy được vào cơ quan tiêu hóa.
“Chết đuối khan rất ít gặp.” Tôi nói, “Hơn nữa chỉ xuất hiện vào mùa đông, giờ là mùa hè, nước cũng ấm chứ không lạnh, rất khó xảy ra trường hợp chết đuối khan.”
Tôi nghĩ ngợi, nói tiếp: “Kết hợp với khoảng đổi màu trên niêm mạc môi, hẳn chúng ta có thể xác định đứa bé này bị bịt khoang miệng mũi dẫn đến ngạt thở cơ tính mà chết.”
Giọng điệu không thể bác bỏ này của tôi khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều trầm mặc. Vài phút sau, anh Vĩnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta nghĩ lầm rồi. Thực ra đứa trẻ này chết không làm ảnh hưởng đến việc xác định tính chất vụ án. Mọi người nghĩ thử mà xem, nếu Kim Bình mang con đến bờ sông, cô ta có thể ném đứa bé vào nước, cũng có thể bóp chết nó rồi mới ném xuống.”
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, nói: “Đúng, anh Vĩnh nói đúng, quan trọng nhất vẫn là xem nguyên nhân dẫn đến cái chết của Kim Bình.”
Tôi vừa nói xong, chúng tôi đều đồng loạt quay lại nhìn thi thể Kim Bình nằm đó với đủ loại ruồi bọ bu kín. Giám định nguyên nhân tử vong là công việc cơ bản nhất của ngành pháp y, nhưng đó cũng là công việc quan trọng. Như trong vụ án này, nguyên nhân cái chết của một người có thể làm ảnh hưởng đến tính chất vụ án cũng như phương hướng điều tra, vô cùng hiếm thấy. Chúng tôi bỗng cảm thấy tràn ngập hứng thú với cỗ thi thể có bề ngoài đáng sợ ấy. Mang theo cảm giác vô cùng thần thánh, chúng tôi bắt đầu khám nghiệm thi thể Kim Bình.
Độ phân hủy của thi thể Kim Bình còn nghiêm trọng hơn. Môi miệng bị sinh vật sống trong sông Đinh cắt đứt hết phần mềm, chỉ trơ ra bộ răng trắng ởn, trông như cô ta đang trợn mắt nhe răng với chúng tôi, hung ác dữ tợn. Chúng tôi dùng cùng một phương pháp khám nghiệm bề ngoài thi thể, cơ bản xác định toàn thân Kim Bình không có dấu vết tác động ngoại lực nào quá rõ ràng, có thể loại trừ khả năng chết vì tổn thương cơ tính. Vì triệu chứng ngạt thở của Kim Bình rất rõ, cổ lại không có dấu vết bạo lực nên suy đoán trước đó của chúng tôi bước đầu được chứng minh, chẳng lẽ đúng là cô ta nhảy xuống sông tự vẫn?
Nội tạng của Kim Bình còn phân hủy nặng hơn, khó có thể dựa vào sự thay đổi của nội tạng mà đoán xem cô ta có chết đuối hay không. Nhưng khi chúng tôi cắt dạ dày của cô ta ra, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Dạ dày của Kim Bình giống hệt dạ dày đứa bé, cực kỳ khô ráo.
“Chẳng ngờ dạ dày lại không có nước ở nơi chết đuối!” Tôi nói: “Kim Bình cũng là chết rồi mới ném thi thể!”
“Sở dĩ anh nói đứa bé không phải chết đuối khan vì dựa theo thống kê thì loại đó rất ít gặp.” Anh Vĩnh nói, “Nhưng nguyên nhân tử vong của Kim Bình cũng không thể coi là có khả năng lớn, có thể hoàn toàn bài trừ khả năng cô ta chết đuối khan hay không? Có khẳng định được là cô ta bị người khác giết chứ?”
Tôi hơi có cảm giác bị áp lực, nói: “Nếu hai người cùng chết đuối khan thì trùng hợp quá phải không?”
Tôi yên lặng dùng kéo dọc theo môn vị dạ dày, cắt lấy tá tràng, rồi lại cẩn thận kiểm tra tá tràng của đứa bé, sau đó ngập tràn tự tin nói: “Tuy rằng tôi không có căn cứ trực tiếp, nhưng tôi có chứng cứ gián tiếp chứng minh hai mẹ con họ chết bởi tay kẻ khác.”
Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tôi nói tiếp: “Mọi người nhìn xem, trong dạ dày của hai người này đều là ngô và dưa muối, giống bà Tôn. Cũng vừa tiêu hóa đến tá tràng. Như vậy, tôi muốn hỏi, một người giết người xong, sau đó tìm một chiếc xe ba gác, lái xe đi 3km, rồi còn giết chết đứa trẻ và nhảy xuống sông tự sát, làm xong toàn bộ quá trình đó cần bao nhiêu thời gian?”
Điều tra viên đứng cạnh tôi nói: “Đường đất ở nông thôn thế này, quang minh chính đại lái xe cũng mất hơn 40 phút. Nếu còn trộm xe, giết chết đứa bé, nhảy xuống sông thì kiểu gì cũng phải mất một giờ.”
Anh Vĩnh hiểu rõ ý của tôi, mắt anh sáng lên: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi cũng theo quan điểm của anh.”
Điều tra viên hỏi: “Theo? Theo cái gì? Bọn họ bị người khác giết ấy à? Tại sao?”
Tôi nói: “Từ mức độ tiêu hóa của thức ăn trong dạ dày, có thể thấy mức độ tiêu hóa của Kim Bình và đứa trẻ giống với bà Tôn. Nói cách khác, ba người họ chết cùng một lúc. Nếu thời gian tử vong giống nhau thì sẽ không có khả năng Kim Bình giết bà Tôn rồi chạy đến nơi xa tự sát, cô ta cũng chẳng phải loại chân dài chạy nhanh!”
Điều tra viên “A” lên một tiếng, tiếp lời: “Nhỡ là người khác nhau, mức độ tiêu hóa cũng khác thì sao?”
Tôi đáp: “Mặc dù người khác nhau sẽ có sai biệt, cũng có thể là người trẻ hơn tiêu hóa sẽ nhanh hơn, nếu người trẻ tuổi và người lớn tuổi cùng có một mức độ tiêu hóa thì hẳn là người trẻ chết trước. Hơn nữa thời gian ngắn như vậy, sự chênh lệch cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, không thể chênh lệch đến hơn một tiếng đồng hồ.”
Nói xong, đột nhiên tôi mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, lấy kẹp cầm máu kẹp lấy từng chiếc răng của Kim Bình, lay nhẹ. Những chiếc răng khác không có phản ứng, chỉ khi kẹp đến răng cửa thứ hai và răng nanh ở hàm dưới bên phải thì thấy rằng rất dễ bị nhổ ra. Tôi nói: “Anh xem! Hai chiếc răng này của người chết bị lung lay rất nặng! Đây là dấu hiệu bị xâm phạm khoang miệng mũi. Giờ đã có căn cứ trực tiếp chứng minh Kim Bình bị kẻ khác giết hại!”
Anh Vĩnh cười ha ha: “Lợi hại quá! Chuyện này mà cũng nghĩ đến được!”
Tôi nói: “Thật ra rất đơn giản. Găng tay ở hiện trường chắc chắn có liên quan đến ba người đã chết, trên găng tay dính nhiều máu, nhưng trên thi thể của ba người lại không có vết thương hở, chỉ có bà Tôn là bị trầy da cổ, trầy da như thế sẽ không để lại vết máu có thể thấy rõ trên găng tay, nên máu trên găng tay hoặc là máu mũi, hoặc là sau khi răng bị thương gây chảy máu!”
“Tốt lắm, nếu xác định được hai mẹ con Kim Bình chết vì bị bịt miệng mũi, vậy chúng ta có thế tuyên bố đây không phải vụ án kiểu tự sản tự tiêu, hung thủ là một kẻ khác!” Anh Vĩnh nói một câu mang tính tổng kết.
Điều tra viên bày ra một bộ mặt bất đắc dĩ, bởi kết luận của chúng tôi khiến họ phải tiếp tục công tác thêm một ngày một đêm.
“Khả năng là kẻ nào gây án?” Điều tra viên nói, “Chúng tôi đã điều tra, bọn họ không có ân oán tình thù gì, càng chẳng có nợ nần tranh chấp, ba người này bị giết là vì cái gì đây?”
“Động cơ giết người có điểm đáng ngờ.” Nhân viên thu thập vật chứng nói, “Phía chúng ta cũng thấy có điểm khả nghi. Phán đoán trước đó của chúng ta đã quá rõ ràng, hung thủ hẳn là ở sẵn trong hiện trường hoặc có thể an toàn tiến vào hiện trường, người như thế nào mới có thể gõ cửa vào nhà, sau đó lần lượt giết từng người một? Mấu chốt vẫn là phương thức bịt mũi miệng nạn nhân, một người cũng chỉ có một đôi tay thôi!”
“Đúng vậy.” Tôi cảm thấy rất hứng thú với góc nhìn của anh nhân viên thu thập vật chứng, “Hung thủ hẳn là nhân lúc ba người đang ngủ, liền ra tay bóp chết từng người một.”
“Phải rồi, vậy hung thủ vào hiện trường bằng cách nào? Từ điều tra tình huống có thể thấy trước khi đi ngủ họ luôn cẩn thận cài then cửa từ bên trong.” Điều tra viên hỏi.
Công tác giải phẫu đã hoàn tất, tôi vừa cởi quần áo giải phẫu, vừa trầm tư suy nghĩ, quả thật có những chuyện khiến tôi có nghĩ đến nát óc cũng không ra.
Tình hình tại hiện trường không ngừng quay cuồng trong đầu tôi. Đột nhiên, có một thứ chợt lóe lên, tôi nhảy dựng: “Tôi biết rồi!”
Tôi bỗng nhiên lên tiếng khiến mọi người hoảng sợ, tất cả đều hốt hoảng nhìn tôi.
Tôi nói: “Cái găng tay này là vì bà Tôn làm mất một chiếc nên mới vứt chiếc còn lại ở đâu đó trong nhà. Vậy thử hỏi, khả năng cao nhất là ném ở đâu?”
Mọi người đều cảm thấy tôi đang tư duy nhảy cóc, đang nói chuyện động cơ của hung thủ và cách tiến vào hiện trường, thế mà tôi lại nghĩ tới việc hung thủ gây án khi đeo găng tay.
Tôi thấy mọi người không coi trọng ý nghĩ của mình, bèn nói tiếp: “Để tôi nhắc lại một chút. Nhà của nạn nhân rất nhỏ, còn có một nhà kho, như vậy chiếc găng tay cũ rất có thể bị ném ở nhà kho này. Bên cạnh đó, chúng ta kết hợp với kết quả điều tra sơ bộ ban đầu, sau khi trời tối, bà cụ vì đợi mẹ con Kim Bình nên giữa lúc sốt ruột đã nhiều lần chạy đến ngóng ở ngoài đường cách nhà 100 mét, chỉ đến chỗ cách nhà 100 mét, lại đi nhìn một cái rồi về ngay, trong khoảng thời gian trống này hẳn là bà cụ không khóa cửa!”
“Ý anh là hung thủ lẻn vào trốn trong nhà?” Điều tra viên vẫn là những người mẫn cảm với phương diện này nhất.
“Đúng vậy, hung thủ thừa dịp bà cụ đi ra ngoài liền lẻn vào nhà, không ngờ bà cụ lại nhanh trở lại, vì thể hắn chỉ có thể…” Tôi nói tiếp.
“Trốn vào trong kho!” Anh Vĩnh chen miệng.
“Đúng thế, nếu như hắn phải chật vật trốn trong nhà kho, chỉ chứng tỏ một điều, đó là hắn không chuẩn bị mà đến, là muốn mượn gió bẻ măng.” Tôi nói, “Nếu là nhân cơ hội vào trộm cắp thì sẽ không mang theo công cụ gì, nên chúng ta không phát hiện được tổn thương do các loại công cụ trên người nạn nhân. Nếu mục đích đến là giết người hoặc trộm đồ, thì ít nhất cũng phải có tua vít hoặc dao găm chứ.”
“Có lý lắm.” Anh Vĩnh nói, “Tôi biết vừa rồi anh nói đến chiếc găng tay là có ý gì. Ý anh là lúc tên trộm mai phục trong kho thì phát hiện được chiếc găng tay, liền thuận tay đeo vào, đúng không?”
“Đúng!” Tôi hào hứng nói, “Chính vì hung thủ chỉ đeo một chiếc găng tay nên mới hình thành trên cổ bà lão loại tổn thương mang tính đặc thù như thế!”
“Vậy,” Bác sĩ Kiều giờ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, nói, “Có thể giải thích những điểm đáng nghi đã có. Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?”
“Thứ nhất, hung thủ mai phục trong nhà kho vài giờ, trong nhà kho có rất nhiều bụi bặm, rất có khả năng hắn để lại dấu vết vật chứng ở trong đó. Trước đây chúng ta tìm không cẩn thận, giờ mang đèn khám tra đi, cẩn thận tìm lại xem.” Tôi chậm rãi nói, “Thứ hai, hung thủ thấy bà Tôn đột nhiên quay về nhà, bèn đi trốn trong kho chứ không trốn trong phòng ngủ, chứng tỏ hắn biết kết cấu và cách bài trí trong nhà, cũng biết cả nhà bà Tôn sẽ không vào kho, hơn nữa hắn là kẻ nhân cơ hội làm việc xấu, như vậy hung thủ hẳn là người quen, thậm chí còn cách nhà bà Tôn không xa. Bước tiếp theo phải xem trong thôn có kẻ nào tay chân không sạch sẽ, có tiền sử làm việc xấu hay không.”
“Có thể xác định là kẻ có tiền án tiền sự ư?” Điều tra viên hỏi, manh mối này vô cùng có ích với điều tra viên.
“Tôi cảm thấy có khả năng tương đối lớn.” Tôi đáp, “Hắn có ý thức chống lại sự điều tra, nếu không vì sao muốn chở thi thể mẹ con Kim Bình đi, mà không chở cả xác bà Tôn?”
“Phải, vì hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta.” Anh Vĩnh nói chen vào, “Hắn nhất định không thể tưởng tượng được chúng ta phát hiện ra vấn đề nhanh như vậy.”
Điều tra viên đi ra khỏi lối thông mà chúng tôi dùng để giải phẫu, vẫy gọi anh công an địa phương vừa theo chúng tôi đến nhà xác. Anh công an trực ban hiển nhiên đã bị thi thể hun cho phải nôn ngay ra, lúc này thấy điều tra viên gọi mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cau mày đi tới.
Tôi đi ra, cười hỏi: “Ở thôn này có ai từng trộm cắp rồi bị bắt không?”
“Có chứ, là Hạ Lão Nhị.” Anh công an địa phương nắm rõ địa bàn mình quản lý như lòng bàn tay.
“Điều tra thêm về người này, đặc biệt là từ ngày xảy ra vụ án, xem hắn có thời gian gây án hay không, sau khi vụ án phát sinh thì hắn có hành vi gì không, nếu như thấy khả nghi liền đưa về hỏi cung, đừng để hắn phong phanh nhận ra điều gì, hắn mà chạy là phiền phức đấy.” Điều tra viên nói.
Khác nghề như có núi ngăn, cách điều tra viên sắp xếp khiến tôi liên tục gật đầu tán thưởng.
Điều tra phá án chính là như vậy, một khi có chỗ đột phá thì tựa như lũ lớn vỡ đê, một mạch không thể kéo lại. Việc khám nghiệm thi thể mẹ con Kim Bình đã trở thành điểm đột phá, khi tôi cùng anh Vĩnh dành cả buổi chiều ở nhà khách uống trà nói chuyện phiếm thì công tác điều tra phá án liên tục báo tin chiến thắng.
Bốn rưỡi chiều, nhân viên thu thập vật chứng gọi điện thoại báo về, giọng nói vui vẻ như nhảy nhót trong loa điện thoại: “Thật sự có dấu vết, một vết giày, một dấu vân tay. Thằng ranh này muốn tìm một vật bằng kim loại, liền tìm được một thanh gậy sắt, cầm một lúc không ra tay nên để lại vết giày và dấu vân tay.”
Do trước đó chúng tôi đã đến xem xét nhà kho, bên trong rất lộn xộn, các loại dấu chân chồng chất, nên tôi không an tâm mà hỏi: “Có chắc là liên quan đến vụ án không?”
“Chắc, dấu vết đều rất mới, chỉ là vị trí rất khuất nên nếu không tra tìm cẩn thận sẽ không thể thấy.”
Sau khi hào hứng phấn chấn cúp điện thoại của anh nhân viên thu thập vật chứng, chưa đầy nửa giờ sau một điều tra viên lại gọi điện thoại tới: “Qua điều tra phát hiện Hạ Lão Nhị rất khả nghi, vì thế chúng tôi bí mật lấy dấu vân tay của hắn, so sánh với dấu vân tay tại hiện trường thấy đồng nhất.”
Lúc tôi và anh Vinh phấn khởi ăn mừng thì một tổ điều tra viên khác phụ trách theo dõi Hạ Lão Nhị cũng gọi về, nói: “Chúng tôi đã bắt người theo chỉ thị của lãnh đạo Cục, sẽ tiến hành thẩm vấn ngay lập tức, các anh có muốn tới nghe không?”
Sự thật quả nhiên giống hệt với những phân tích của chúng tôi. Hôm đó, Hạ Lão Nhị đi qua nhà bà Tôn, thấy cửa mở toang, bà cụ lại không ở nhà, vì thế hắn lẻn vào định trộm vài thứ, không ngờ lúc hắn định trộm lấy con vịt muối treo ở trong nhà thì bà Tôn quay về, hắn bèn vội vàng trốn vào nhà kho. Vì trên tay còn cầm con vịt muối đầy mỡ nên hắn thuận tay vớ lấy một mảnh vải bố trong kho để lau tay, lau xong mới thấy đó là một chiếc găng, liền tiện thể đeo luôn vào tay mình. Sau khi Kim Bình trở về, hắn nghe thấy bà Tôn và Kim Bình cãi vã, bà cụ nói Kim Bình sống không biết điều, có 1000 tệ mà đi đến đâu tha theo đến đấy, phòng ngừa bà như phòng cướp, bà cũng chẳng cần trộm số tiền ấy làm gì. Hạ Lão Nhị nghe đến đó thì thấy hứng thú, đợi đêm xuống ba người kia đều ngủ, hắn liền đi ra tìm 1000 tệ kia, không ngờ lại đánh thức bà Tôn, vì thế chỉ có thể ra tay bóp chết bà cụ. Sau khi giết bà Tôn, Hạ Lão Nhị hoảng sợ vô cùng, lúc chuẩn bị trốn khỏi hiện trường thì Kim Bình tỉnh giấc, bật đèn trong phòng lên. Kim Bình chưa kịp lên tiếng, hắn đã tiến đến ngăn cô ta lại, bịt mồm cô ta khiến cho Kim Bình chết vì ngạt thở. Hạ Lão Nhị thấy mình đã giết hai mạng người, quyết định hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, vì vậy liền giết hại đứa bé vẫn còn ngủ say, rồi đem thi thể của hai mẹ con Kim Bình đi phi tang, giả như Kim Bình và bà Tôn tranh cãi nên cô ta giết người rồi bỏ trốn.
Đây đều là những chuyện được điều tra viên kể lại, tôi và anh Vĩnh không đến nghe thẩm vấn, vì chúng tôi đã biết trước được mọi chuyện.