Chỉ cần rời khỏi đây, thì có thể trải qua những ngày thoải mái. Không cần lo lắng bị Đông Phương Bất Bại hãm hại, cũng không phải lo bại lộ thân phận. Điều duy nhất nàng phải lo lắng chỉ là ngày mai có mưa hay không, có kiếm được gì để ăn hay không mà thôi. Tả An Chi ghìm cương, để ngựa đi chậm lại. Nàng cũng không biết mình định đi đâu, chỉ cần biết là cách càng xa Đông Phương Bất Bại càng tốt. Dọc đường đi này nàng vô cùng thoải mái, chính là nhờ đĩnh bạc trong túi tiền mà lần trước Đông Phương Bất Bại đưa cho. Nàng nhẩm tính, với số tiền này, sẽ đủ cho nàng du sơn ngoạn thủy, đi ngắm phong cảnh mọi miền đất nước. Chỉ mới tưởng tượng ra thôi, mà nàng đã thấy chuyến đi này không tệ rồi.
Tiếp đó, nàng lo lắng có phải hay không nên tìm một chỗ tránh né, chờ một thời gian nữa hẵng xuất phát.
Lần này, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ rất tức giận. Nàng từng gửi một phong thư cho Tả Lãnh Thiền, trong thư nói nàng thám thính được Đông Phương Bất Bại bên ngoài tỏ vẻ liên minh với hắn, nhưng thật ra lại định một lưới bắt hết Tung Sơn. Vì đề phòng Tả Lãnh Thiền phát hiện nét chữ của nàng không giống em gái hắn, cho nên Tả An Chi không dám dùng bút lông, liền cố ý đi vào bếp trộm một con gà, sau đó lấy ngón tay chấm máu gà xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên một tấm vải thô, cố ý muốn để hắn nghĩ là do nàng viết vội.
Mà việc gặp Mạc Tùng Bách chính là ngoài ý muốn. Nếu có thể thông qua người này mà tẩu thoát tất nhiên là tốt, nhưng nếu không, cũng có thể đánh lạc hướng Đông Phương Bất Bại, tạo cơ hội cho Triệu trưởng lão tập hợp thủ hạ mà phản công.
Ước định của nàng và Triệu trưởng lão chính là, nàng chia rẽ liên minh của Tả Lãnh Thiền và Đông Phương Bất Bại, chặt đứt một cánh tay đắc lực của hắn. Đổi lại, Triệu trưởng lão sẽ giúp nàng đào tẩu. Đông Phương Bất Bại mặc dù có thể xuất chúng, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, chưa biết che dấu thực lực bản thân, cho nên lúc tranh đấu với Triệu trưởng lão thoạt nhìn là chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế hắn lại để lại không ít tai họa ngầm. Riêng việc Triệu trưởng lão ngay dưới mí mắt của Đông Phương Bất Bại mà liên hệ được với nàng, đã có thể chứng minh thực lực tích lũy vài thập niên của ông ta là không thể coi thường. Đông Phương Bất Bại rốt cuộc có biết hay không, bên người hắn ẩn dấu bao nhiêu cơ sở ngầm của người khác?
Chính là…Tả An Chi chau mày, tại sao vẻ mặt Triệu trưởng lão lúc ấy lại cổ quái như vậy, từ trên xuống dưới nhìn nàng, trong miệng không ngừng nói: “Trách không được, trách không được.” Nhưng khi nàng hỏi lại thì ông ta không đáp. Cẩn thận nghĩ lại, lúc đó rốt cuộc nàng đã nói gì?
Nàng vì muốn tạo niêm tin với Triệu trưởng lão, đã ăn nói bừa bãi, tự xưng chính mình là con gái của tiền nhiệm chưởng môn Tung Sơn và nữ nhân Ma giáo. Bởi vì Tả Lãnh Thiền hiềm nghi nàng, cho nên mới phái nàng tới đây để nàng tự sinh tự diệt. Một câu nói vớ vẩn như vậy, muốn lừa gạt lão hồ li kia là không có khả năng.
Vậy tại sao lão lại chấp nhận hợp tác với nàng? Đừng bảo rằng…mấy câu nói lung tung của nàng lại là sự thực chứ?
Nếu thực sự là như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt. Tại thời đại này, thân phận của nàng dù chính hay tà đều sẽ không chấp nhận. Nàng còn muốn bình an mà sống hết đời này a. Tả An Chi rùng mình một cái, quyết định không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, coi như bản thân cái gì cũng chưa biết đi.
Thành Hán Dương là một chỗ trốn rất tốt. Vì thế, sau khi Tả An Chi vào một quán nhỏ ven đường ăn một bát cháo, liền gửi ngựa lại đây, sau đó một mình đi về hướng Bắc. Chủ quán lúc này đã cười ha ha nói với nàng, phía Bắc của thành có một ngọn núi vô danh, đi tiếp là đến dòng Hán Thủy, tương truyền năm xưa đó là chỗ Đại Vũ thu phục thủy quái. Nàng dù sao cũng đang nhàn rỗi, đến đó đi dạo cũng tốt.
Gần đây thời tiết ấm lên, cho nên nàng chỉ mặc một bộ quần áo vải lụa mỏng, dừng ở góc đường mua một con vịt nướng lá sen, sau đó từ từ bước theo thềm đá lên núi. Nàng đi một mình, cho nên để phòng người xấu, đã mua một thanh kiếm mang theo. Nhìn xem cây cối rậm rạp, nước sông chảy xuôi êm đềm, lại thỉnh thoảng gió hiu hiu thổi, nàng thỏa mãn cắn lưng con vịt, cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nhưng sự yên ắng này rất nhanh liền bị một thanh âm phẫn nộ phá vỡ: “Yêu nữ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Tả An Chi nghe tiếng, liền quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên bộ dạng như thư sinh trong tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn nàng bừng bừng lửa giận. Người này chính là người lần trước nàng không may gặp qua, Nhạc Bất Quần. Tả An Chi trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lần này thật sự là oan gia ngõ hẹp, có trốn lên núi cũng trốn không thoát. Mà lúc này bên cạnh không còn ai có thể cứu được nàng, vì thế Tả An Chi đành phải bày ra bộ mặt thân thiện, tươi cười nói: “Nhạc thiếu hiệp, đã lâu không gặp.”
Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Hắn là đệ tử Hoa Sơn, tính cách chính trực, thông hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã được tiền bối và những kẻ đồng lứa coi trọng, lần này ra ngoài là muốn đi cứu muội muội của Tả Lãnh Thiền, vậy mà lại bị người của Ma Giáo sỉ nhục. Lần này gặp lại nàng ta ở đây, liền khiến hắn nhớ lại nàng từng làm nhục môn phái của mình, cho nên không kiềm chế được cơn giận, trực tiếp rút kiếm đâm tới Tả An Chi.
Tả An Chi hoảng quá, vội ném con vịt nướng bọc lá sen trong tay đi, vừa tránh kiếm vừa la lớn: “Chờ một chút, ta không phải là người của Ma giáo, ta là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, là đi thám thính tình hình kẻ địch. Ta không có cố ý chửi ngươi a.”
Nhạc Bất Quần thấy vậy liền dừng kiếm lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi là muội muội của Tả chưởng môn? Tả An Chi?”
“Đúng vậy.” Tả An Chi gật đầu như giã tỏi, kinh hoàng nhặt thanh kiếm vừa rồi đánh rơi lên, ôm khư khư trong tay, chỉ sợ hắn thừa dịp đồng không mông quạnh mà ra tay chém nàng, đến lúc đó người chết thì còn tố cáo cái gì nữa.
“Tả chưởng môn lúc trước sai người truyền tin đến các đại môn phái, nói là đệ tử phái Tung Sơn Tả An Chi cấu kết với Ma giáo, làm chuyện xằng bậy, cho nên trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau không còn quan hệ với phái Tung Sơn. Như vậy, ngươi còn nói Tả An Chi là ngươi sao?” Nhạc Bất Quần lại đâm tới một kiếm: “Loại người bại hoại võ lâm như ngươi, là người mà mỗi người trong chính phái đều có thể giết.”
Mỗi một câu chữ trong lời nói của hắn giống như sét đánh ngang tai Tả An Chi, nàng còn chưa gia nhập võ lâm, làm sao lại thành bại hoại võ lâm rồi? Không kịp nghĩ kĩ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ luống cuống giơ kiếm lên cản Nhạc Bất Quần. Hai thanh kiếm đập vào nhau, “tranh” một tiếng, thế nhưng Nhạc Bất Quần lại bị nàng đẩy lui lại mấy bước.
Nhạc Bất Quần nghĩ nàng võ công thấp kém, cho nên cũng không dùng công phu tuyệt chiêu của bản môn, định tùy ý đâm chết nàng thôi. Không ngờ nàng sức lực lại lớn, còn khiến mình bị đẩy lùi, làm Nhạc Bất Quần thẹn quá hóa giận, liền dùng kiếm pháp phái Hoa Sơn, không ngừng đâm tới những chỗ yếu hại trên người Tả An Chi. Tả An Chi võ công không rõ, làm sao cản được hắn, vì vậy bị kiếm của Nhạc Bất Quần đâm bị thương mấy chỗ, vội vàng liều mạng chạy xuống núi. Nàng thấy Nhạc Bất Quần càng đuổi càng nhanh, trong lòng quýnh lên, vấp té một cái, nhanh như chớp lăn xuống núi.
Nói cũng khéo, một đường lăn xuống này, ngay cả một thân cây nàng cũng không gặp phải, thẳng tắp rơi xuống sông. Mà Nhạc Bất Quần không rành bơi lội, nghĩ rằng nàng bị thương như vậy, rơi xuống dòng nước chảy xiết cũng không sống được, cho nên liền quay đầu đi xuống núi.
Trước kia thân thể này có biết bơi hay không thì nàng không biết, nhưng hiện tại kĩ năng bơi lội của Tả An Chi rất tốt. Nhưng dù sao khả năng bơi lội của nàng cũng là luyện trong bể bơi, cho nên lúc bơi ở sông cũng chịu không ít khổ sở. May mắn bây giờ là mùa hè, nước cũng không quá lạnh, Tả An Chi không dám lên bờ ngay tại chỗ cũ, cố gắng kéo kiếm bơi tới bờ bên kia. Khi lên được đến bờ, nàng cảm thấy kiệt sức rồi, cho nên giang cả tứ chi nằm trên mặt đất.
Nhưng đầu óc của nàng vẫn không ngừng hoạt động, không ngừng suy nghĩ việc Tả Lãnh Thiền trục xuất nàng khỏi Tung Sơn là chuyện gì. Nhớ tới trước khi chia tay, Đông Phương Bất Bại đã nói: “Phải ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta”, Tả An Chi liền cho rằng việc này không thoát khỏi can hệ với hắn. Nàng phẫn hận vung một quyền vào khoảng không: “Tên chết tiệt Đông Phương Bất Bại kia, nếu ngày nào huynh rơi vào tay ta, ta tuyệt sẽ không tha cho huynh.”
“Vậy sao? Cô định làm gì ta?” Một thanh âm quen thuộc vang lên, chân thật vô cùng.
Tả An Chi cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quần áo tả tơi đang đứng bên cạnh, thanh kiếm trên tay còn không ngừng rỏ máu xuống, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Chỉ cần rời khỏi đây, thì có thể trải qua những ngày thoải mái. Không cần lo lắng bị Đông Phương Bất Bại hãm hại, cũng không phải lo bại lộ thân phận. Điều duy nhất nàng phải lo lắng chỉ là ngày mai có mưa hay không, có kiếm được gì để ăn hay không mà thôi. Tả An Chi ghìm cương, để ngựa đi chậm lại. Nàng cũng không biết mình định đi đâu, chỉ cần biết là cách càng xa Đông Phương Bất Bại càng tốt. Dọc đường đi này nàng vô cùng thoải mái, chính là nhờ đĩnh bạc trong túi tiền mà lần trước Đông Phương Bất Bại đưa cho. Nàng nhẩm tính, với số tiền này, sẽ đủ cho nàng du sơn ngoạn thủy, đi ngắm phong cảnh mọi miền đất nước. Chỉ mới tưởng tượng ra thôi, mà nàng đã thấy chuyến đi này không tệ rồi.
Tiếp đó, nàng lo lắng có phải hay không nên tìm một chỗ tránh né, chờ một thời gian nữa hẵng xuất phát.
Lần này, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ rất tức giận. Nàng từng gửi một phong thư cho Tả Lãnh Thiền, trong thư nói nàng thám thính được Đông Phương Bất Bại bên ngoài tỏ vẻ liên minh với hắn, nhưng thật ra lại định một lưới bắt hết Tung Sơn. Vì đề phòng Tả Lãnh Thiền phát hiện nét chữ của nàng không giống em gái hắn, cho nên Tả An Chi không dám dùng bút lông, liền cố ý đi vào bếp trộm một con gà, sau đó lấy ngón tay chấm máu gà xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên một tấm vải thô, cố ý muốn để hắn nghĩ là do nàng viết vội.
Mà việc gặp Mạc Tùng Bách chính là ngoài ý muốn. Nếu có thể thông qua người này mà tẩu thoát tất nhiên là tốt, nhưng nếu không, cũng có thể đánh lạc hướng Đông Phương Bất Bại, tạo cơ hội cho Triệu trưởng lão tập hợp thủ hạ mà phản công.
Ước định của nàng và Triệu trưởng lão chính là, nàng chia rẽ liên minh của Tả Lãnh Thiền và Đông Phương Bất Bại, chặt đứt một cánh tay đắc lực của hắn. Đổi lại, Triệu trưởng lão sẽ giúp nàng đào tẩu. Đông Phương Bất Bại mặc dù có thể xuất chúng, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, chưa biết che dấu thực lực bản thân, cho nên lúc tranh đấu với Triệu trưởng lão thoạt nhìn là chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế hắn lại để lại không ít tai họa ngầm. Riêng việc Triệu trưởng lão ngay dưới mí mắt của Đông Phương Bất Bại mà liên hệ được với nàng, đã có thể chứng minh thực lực tích lũy vài thập niên của ông ta là không thể coi thường. Đông Phương Bất Bại rốt cuộc có biết hay không, bên người hắn ẩn dấu bao nhiêu cơ sở ngầm của người khác?
Chính là…Tả An Chi chau mày, tại sao vẻ mặt Triệu trưởng lão lúc ấy lại cổ quái như vậy, từ trên xuống dưới nhìn nàng, trong miệng không ngừng nói: “Trách không được, trách không được.” Nhưng khi nàng hỏi lại thì ông ta không đáp. Cẩn thận nghĩ lại, lúc đó rốt cuộc nàng đã nói gì?
Nàng vì muốn tạo niêm tin với Triệu trưởng lão, đã ăn nói bừa bãi, tự xưng chính mình là con gái của tiền nhiệm chưởng môn Tung Sơn và nữ nhân Ma giáo. Bởi vì Tả Lãnh Thiền hiềm nghi nàng, cho nên mới phái nàng tới đây để nàng tự sinh tự diệt. Một câu nói vớ vẩn như vậy, muốn lừa gạt lão hồ li kia là không có khả năng.
Vậy tại sao lão lại chấp nhận hợp tác với nàng? Đừng bảo rằng…mấy câu nói lung tung của nàng lại là sự thực chứ?
Nếu thực sự là như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt. Tại thời đại này, thân phận của nàng dù chính hay tà đều sẽ không chấp nhận. Nàng còn muốn bình an mà sống hết đời này a. Tả An Chi rùng mình một cái, quyết định không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, coi như bản thân cái gì cũng chưa biết đi.
Thành Hán Dương là một chỗ trốn rất tốt. Vì thế, sau khi Tả An Chi vào một quán nhỏ ven đường ăn một bát cháo, liền gửi ngựa lại đây, sau đó một mình đi về hướng Bắc. Chủ quán lúc này đã cười ha ha nói với nàng, phía Bắc của thành có một ngọn núi vô danh, đi tiếp là đến dòng Hán Thủy, tương truyền năm xưa đó là chỗ Đại Vũ thu phục thủy quái. Nàng dù sao cũng đang nhàn rỗi, đến đó đi dạo cũng tốt.
Gần đây thời tiết ấm lên, cho nên nàng chỉ mặc một bộ quần áo vải lụa mỏng, dừng ở góc đường mua một con vịt nướng lá sen, sau đó từ từ bước theo thềm đá lên núi. Nàng đi một mình, cho nên để phòng người xấu, đã mua một thanh kiếm mang theo. Nhìn xem cây cối rậm rạp, nước sông chảy xuôi êm đềm, lại thỉnh thoảng gió hiu hiu thổi, nàng thỏa mãn cắn lưng con vịt, cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nhưng sự yên ắng này rất nhanh liền bị một thanh âm phẫn nộ phá vỡ: “Yêu nữ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Tả An Chi nghe tiếng, liền quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên bộ dạng như thư sinh trong tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn nàng bừng bừng lửa giận. Người này chính là người lần trước nàng không may gặp qua, Nhạc Bất Quần. Tả An Chi trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lần này thật sự là oan gia ngõ hẹp, có trốn lên núi cũng trốn không thoát. Mà lúc này bên cạnh không còn ai có thể cứu được nàng, vì thế Tả An Chi đành phải bày ra bộ mặt thân thiện, tươi cười nói: “Nhạc thiếu hiệp, đã lâu không gặp.”
Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Hắn là đệ tử Hoa Sơn, tính cách chính trực, thông hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã được tiền bối và những kẻ đồng lứa coi trọng, lần này ra ngoài là muốn đi cứu muội muội của Tả Lãnh Thiền, vậy mà lại bị người của Ma Giáo sỉ nhục. Lần này gặp lại nàng ta ở đây, liền khiến hắn nhớ lại nàng từng làm nhục môn phái của mình, cho nên không kiềm chế được cơn giận, trực tiếp rút kiếm đâm tới Tả An Chi.
Tả An Chi hoảng quá, vội ném con vịt nướng bọc lá sen trong tay đi, vừa tránh kiếm vừa la lớn: “Chờ một chút, ta không phải là người của Ma giáo, ta là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, là đi thám thính tình hình kẻ địch. Ta không có cố ý chửi ngươi a.”
Nhạc Bất Quần thấy vậy liền dừng kiếm lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi là muội muội của Tả chưởng môn? Tả An Chi?”
“Đúng vậy.” Tả An Chi gật đầu như giã tỏi, kinh hoàng nhặt thanh kiếm vừa rồi đánh rơi lên, ôm khư khư trong tay, chỉ sợ hắn thừa dịp đồng không mông quạnh mà ra tay chém nàng, đến lúc đó người chết thì còn tố cáo cái gì nữa.
“Tả chưởng môn lúc trước sai người truyền tin đến các đại môn phái, nói là đệ tử phái Tung Sơn Tả An Chi cấu kết với Ma giáo, làm chuyện xằng bậy, cho nên trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau không còn quan hệ với phái Tung Sơn. Như vậy, ngươi còn nói Tả An Chi là ngươi sao?” Nhạc Bất Quần lại đâm tới một kiếm: “Loại người bại hoại võ lâm như ngươi, là người mà mỗi người trong chính phái đều có thể giết.”
Mỗi một câu chữ trong lời nói của hắn giống như sét đánh ngang tai Tả An Chi, nàng còn chưa gia nhập võ lâm, làm sao lại thành bại hoại võ lâm rồi? Không kịp nghĩ kĩ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ luống cuống giơ kiếm lên cản Nhạc Bất Quần. Hai thanh kiếm đập vào nhau, “tranh” một tiếng, thế nhưng Nhạc Bất Quần lại bị nàng đẩy lui lại mấy bước.
Nhạc Bất Quần nghĩ nàng võ công thấp kém, cho nên cũng không dùng công phu tuyệt chiêu của bản môn, định tùy ý đâm chết nàng thôi. Không ngờ nàng sức lực lại lớn, còn khiến mình bị đẩy lùi, làm Nhạc Bất Quần thẹn quá hóa giận, liền dùng kiếm pháp phái Hoa Sơn, không ngừng đâm tới những chỗ yếu hại trên người Tả An Chi. Tả An Chi võ công không rõ, làm sao cản được hắn, vì vậy bị kiếm của Nhạc Bất Quần đâm bị thương mấy chỗ, vội vàng liều mạng chạy xuống núi. Nàng thấy Nhạc Bất Quần càng đuổi càng nhanh, trong lòng quýnh lên, vấp té một cái, nhanh như chớp lăn xuống núi.
Nói cũng khéo, một đường lăn xuống này, ngay cả một thân cây nàng cũng không gặp phải, thẳng tắp rơi xuống sông. Mà Nhạc Bất Quần không rành bơi lội, nghĩ rằng nàng bị thương như vậy, rơi xuống dòng nước chảy xiết cũng không sống được, cho nên liền quay đầu đi xuống núi.
Trước kia thân thể này có biết bơi hay không thì nàng không biết, nhưng hiện tại kĩ năng bơi lội của Tả An Chi rất tốt. Nhưng dù sao khả năng bơi lội của nàng cũng là luyện trong bể bơi, cho nên lúc bơi ở sông cũng chịu không ít khổ sở. May mắn bây giờ là mùa hè, nước cũng không quá lạnh, Tả An Chi không dám lên bờ ngay tại chỗ cũ, cố gắng kéo kiếm bơi tới bờ bên kia. Khi lên được đến bờ, nàng cảm thấy kiệt sức rồi, cho nên giang cả tứ chi nằm trên mặt đất.
Nhưng đầu óc của nàng vẫn không ngừng hoạt động, không ngừng suy nghĩ việc Tả Lãnh Thiền trục xuất nàng khỏi Tung Sơn là chuyện gì. Nhớ tới trước khi chia tay, Đông Phương Bất Bại đã nói: “Phải ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta”, Tả An Chi liền cho rằng việc này không thoát khỏi can hệ với hắn. Nàng phẫn hận vung một quyền vào khoảng không: “Tên chết tiệt Đông Phương Bất Bại kia, nếu ngày nào huynh rơi vào tay ta, ta tuyệt sẽ không tha cho huynh.”
“Vậy sao? Cô định làm gì ta?” Một thanh âm quen thuộc vang lên, chân thật vô cùng.
Tả An Chi cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quần áo tả tơi đang đứng bên cạnh, thanh kiếm trên tay còn không ngừng rỏ máu xuống, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ cần rời khỏi đây, thì có thể trải qua những ngày thoải mái. Không cần lo lắng bị Đông Phương Bất Bại hãm hại, cũng không phải lo bại lộ thân phận. Điều duy nhất nàng phải lo lắng chỉ là ngày mai có mưa hay không, có kiếm được gì để ăn hay không mà thôi. Tả An Chi ghìm cương, để ngựa đi chậm lại. Nàng cũng không biết mình định đi đâu, chỉ cần biết là cách càng xa Đông Phương Bất Bại càng tốt. Dọc đường đi này nàng vô cùng thoải mái, chính là nhờ đĩnh bạc trong túi tiền mà lần trước Đông Phương Bất Bại đưa cho. Nàng nhẩm tính, với số tiền này, sẽ đủ cho nàng du sơn ngoạn thủy, đi ngắm phong cảnh mọi miền đất nước. Chỉ mới tưởng tượng ra thôi, mà nàng đã thấy chuyến đi này không tệ rồi.
Tiếp đó, nàng lo lắng có phải hay không nên tìm một chỗ tránh né, chờ một thời gian nữa hẵng xuất phát.
Lần này, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ rất tức giận. Nàng từng gửi một phong thư cho Tả Lãnh Thiền, trong thư nói nàng thám thính được Đông Phương Bất Bại bên ngoài tỏ vẻ liên minh với hắn, nhưng thật ra lại định một lưới bắt hết Tung Sơn. Vì đề phòng Tả Lãnh Thiền phát hiện nét chữ của nàng không giống em gái hắn, cho nên Tả An Chi không dám dùng bút lông, liền cố ý đi vào bếp trộm một con gà, sau đó lấy ngón tay chấm máu gà xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên một tấm vải thô, cố ý muốn để hắn nghĩ là do nàng viết vội.
Mà việc gặp Mạc Tùng Bách chính là ngoài ý muốn. Nếu có thể thông qua người này mà tẩu thoát tất nhiên là tốt, nhưng nếu không, cũng có thể đánh lạc hướng Đông Phương Bất Bại, tạo cơ hội cho Triệu trưởng lão tập hợp thủ hạ mà phản công.
Ước định của nàng và Triệu trưởng lão chính là, nàng chia rẽ liên minh của Tả Lãnh Thiền và Đông Phương Bất Bại, chặt đứt một cánh tay đắc lực của hắn. Đổi lại, Triệu trưởng lão sẽ giúp nàng đào tẩu. Đông Phương Bất Bại mặc dù có thể xuất chúng, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, chưa biết che dấu thực lực bản thân, cho nên lúc tranh đấu với Triệu trưởng lão thoạt nhìn là chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế hắn lại để lại không ít tai họa ngầm. Riêng việc Triệu trưởng lão ngay dưới mí mắt của Đông Phương Bất Bại mà liên hệ được với nàng, đã có thể chứng minh thực lực tích lũy vài thập niên của ông ta là không thể coi thường. Đông Phương Bất Bại rốt cuộc có biết hay không, bên người hắn ẩn dấu bao nhiêu cơ sở ngầm của người khác?
Chính là…Tả An Chi chau mày, tại sao vẻ mặt Triệu trưởng lão lúc ấy lại cổ quái như vậy, từ trên xuống dưới nhìn nàng, trong miệng không ngừng nói: “Trách không được, trách không được.” Nhưng khi nàng hỏi lại thì ông ta không đáp. Cẩn thận nghĩ lại, lúc đó rốt cuộc nàng đã nói gì?
Nàng vì muốn tạo niêm tin với Triệu trưởng lão, đã ăn nói bừa bãi, tự xưng chính mình là con gái của tiền nhiệm chưởng môn Tung Sơn và nữ nhân Ma giáo. Bởi vì Tả Lãnh Thiền hiềm nghi nàng, cho nên mới phái nàng tới đây để nàng tự sinh tự diệt. Một câu nói vớ vẩn như vậy, muốn lừa gạt lão hồ li kia là không có khả năng.
Vậy tại sao lão lại chấp nhận hợp tác với nàng? Đừng bảo rằng…mấy câu nói lung tung của nàng lại là sự thực chứ?
Nếu thực sự là như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt. Tại thời đại này, thân phận của nàng dù chính hay tà đều sẽ không chấp nhận. Nàng còn muốn bình an mà sống hết đời này a. Tả An Chi rùng mình một cái, quyết định không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, coi như bản thân cái gì cũng chưa biết đi.
Thành Hán Dương là một chỗ trốn rất tốt. Vì thế, sau khi Tả An Chi vào một quán nhỏ ven đường ăn một bát cháo, liền gửi ngựa lại đây, sau đó một mình đi về hướng Bắc. Chủ quán lúc này đã cười ha ha nói với nàng, phía Bắc của thành có một ngọn núi vô danh, đi tiếp là đến dòng Hán Thủy, tương truyền năm xưa đó là chỗ Đại Vũ thu phục thủy quái. Nàng dù sao cũng đang nhàn rỗi, đến đó đi dạo cũng tốt.
Gần đây thời tiết ấm lên, cho nên nàng chỉ mặc một bộ quần áo vải lụa mỏng, dừng ở góc đường mua một con vịt nướng lá sen, sau đó từ từ bước theo thềm đá lên núi. Nàng đi một mình, cho nên để phòng người xấu, đã mua một thanh kiếm mang theo. Nhìn xem cây cối rậm rạp, nước sông chảy xuôi êm đềm, lại thỉnh thoảng gió hiu hiu thổi, nàng thỏa mãn cắn lưng con vịt, cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nhưng sự yên ắng này rất nhanh liền bị một thanh âm phẫn nộ phá vỡ: “Yêu nữ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Tả An Chi nghe tiếng, liền quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên bộ dạng như thư sinh trong tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn nàng bừng bừng lửa giận. Người này chính là người lần trước nàng không may gặp qua, Nhạc Bất Quần. Tả An Chi trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lần này thật sự là oan gia ngõ hẹp, có trốn lên núi cũng trốn không thoát. Mà lúc này bên cạnh không còn ai có thể cứu được nàng, vì thế Tả An Chi đành phải bày ra bộ mặt thân thiện, tươi cười nói: “Nhạc thiếu hiệp, đã lâu không gặp.”
Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Hắn là đệ tử Hoa Sơn, tính cách chính trực, thông hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã được tiền bối và những kẻ đồng lứa coi trọng, lần này ra ngoài là muốn đi cứu muội muội của Tả Lãnh Thiền, vậy mà lại bị người của Ma Giáo sỉ nhục. Lần này gặp lại nàng ta ở đây, liền khiến hắn nhớ lại nàng từng làm nhục môn phái của mình, cho nên không kiềm chế được cơn giận, trực tiếp rút kiếm đâm tới Tả An Chi.
Tả An Chi hoảng quá, vội ném con vịt nướng bọc lá sen trong tay đi, vừa tránh kiếm vừa la lớn: “Chờ một chút, ta không phải là người của Ma giáo, ta là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, là đi thám thính tình hình kẻ địch. Ta không có cố ý chửi ngươi a.”
Nhạc Bất Quần thấy vậy liền dừng kiếm lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi là muội muội của Tả chưởng môn? Tả An Chi?”
“Đúng vậy.” Tả An Chi gật đầu như giã tỏi, kinh hoàng nhặt thanh kiếm vừa rồi đánh rơi lên, ôm khư khư trong tay, chỉ sợ hắn thừa dịp đồng không mông quạnh mà ra tay chém nàng, đến lúc đó người chết thì còn tố cáo cái gì nữa.
“Tả chưởng môn lúc trước sai người truyền tin đến các đại môn phái, nói là đệ tử phái Tung Sơn Tả An Chi cấu kết với Ma giáo, làm chuyện xằng bậy, cho nên trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau không còn quan hệ với phái Tung Sơn. Như vậy, ngươi còn nói Tả An Chi là ngươi sao?” Nhạc Bất Quần lại đâm tới một kiếm: “Loại người bại hoại võ lâm như ngươi, là người mà mỗi người trong chính phái đều có thể giết.”
Mỗi một câu chữ trong lời nói của hắn giống như sét đánh ngang tai Tả An Chi, nàng còn chưa gia nhập võ lâm, làm sao lại thành bại hoại võ lâm rồi? Không kịp nghĩ kĩ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ luống cuống giơ kiếm lên cản Nhạc Bất Quần. Hai thanh kiếm đập vào nhau, “tranh” một tiếng, thế nhưng Nhạc Bất Quần lại bị nàng đẩy lui lại mấy bước.
Nhạc Bất Quần nghĩ nàng võ công thấp kém, cho nên cũng không dùng công phu tuyệt chiêu của bản môn, định tùy ý đâm chết nàng thôi. Không ngờ nàng sức lực lại lớn, còn khiến mình bị đẩy lùi, làm Nhạc Bất Quần thẹn quá hóa giận, liền dùng kiếm pháp phái Hoa Sơn, không ngừng đâm tới những chỗ yếu hại trên người Tả An Chi. Tả An Chi võ công không rõ, làm sao cản được hắn, vì vậy bị kiếm của Nhạc Bất Quần đâm bị thương mấy chỗ, vội vàng liều mạng chạy xuống núi. Nàng thấy Nhạc Bất Quần càng đuổi càng nhanh, trong lòng quýnh lên, vấp té một cái, nhanh như chớp lăn xuống núi.
Nói cũng khéo, một đường lăn xuống này, ngay cả một thân cây nàng cũng không gặp phải, thẳng tắp rơi xuống sông. Mà Nhạc Bất Quần không rành bơi lội, nghĩ rằng nàng bị thương như vậy, rơi xuống dòng nước chảy xiết cũng không sống được, cho nên liền quay đầu đi xuống núi.
Trước kia thân thể này có biết bơi hay không thì nàng không biết, nhưng hiện tại kĩ năng bơi lội của Tả An Chi rất tốt. Nhưng dù sao khả năng bơi lội của nàng cũng là luyện trong bể bơi, cho nên lúc bơi ở sông cũng chịu không ít khổ sở. May mắn bây giờ là mùa hè, nước cũng không quá lạnh, Tả An Chi không dám lên bờ ngay tại chỗ cũ, cố gắng kéo kiếm bơi tới bờ bên kia. Khi lên được đến bờ, nàng cảm thấy kiệt sức rồi, cho nên giang cả tứ chi nằm trên mặt đất.
Nhưng đầu óc của nàng vẫn không ngừng hoạt động, không ngừng suy nghĩ việc Tả Lãnh Thiền trục xuất nàng khỏi Tung Sơn là chuyện gì. Nhớ tới trước khi chia tay, Đông Phương Bất Bại đã nói: “Phải ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta”, Tả An Chi liền cho rằng việc này không thoát khỏi can hệ với hắn. Nàng phẫn hận vung một quyền vào khoảng không: “Tên chết tiệt Đông Phương Bất Bại kia, nếu ngày nào huynh rơi vào tay ta, ta tuyệt sẽ không tha cho huynh.”
“Vậy sao? Cô định làm gì ta?” Một thanh âm quen thuộc vang lên, chân thật vô cùng.
Tả An Chi cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quần áo tả tơi đang đứng bên cạnh, thanh kiếm trên tay còn không ngừng rỏ máu xuống, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.