Tên sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới dưới bậc thang liền dừng lại, sau đó giơ tay ý bảo bọn họ đi vào.
Xuyên qua một dãy hành lang, còn chưa vào đến điện, Tả An Chi đã nghe thấy một tiếng cười to, sau đó là một giọng nam sang sảng nói: “Hướng huynh đệ, ngươi nói thật ư?”
Lại có một người đáp: “Tất nhiên là thật. Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong kết bạn bởi cùng mê nhạc, cầm tiêu cùng xướng, vui đến quên cả trời đất. Đó là lí do vì sao lần này về giáo lại mất hồn mất vía như vậy, hẳn là đang chờ tụ hội kết thúc, sẽ lập tức rời đi.”
Tả An Chi nghe được bên trong nói chuyện, liền dừng bước trước cửa điện, chỉ sợ bản thân nghe được chuyện không nên nghe. Ai ngờ, trong điện người kia lại kêu lên: “Là Đông Phương huynh đệ và Phạm cô nương sao? Mau vào đi.”
Bọn họ rõ ràng cách nhau khá xa, người nọ nói cũng không lớn, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy dường như hắn đứng ngay bên cạnh nàng mà nói, âm thanh nghe rất rõ ràng.
Nàng liền theo Đông Phương Bất Bại đi vào trong điện, ôm quyền hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên cao, Nhậm Ngã Hành. Nhưng sau khi nhìn, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Người nọ mặt mày thanh tú, một chút cũng không oai phong dũng mãnh như trong tưởng tượng. Lại thấy hắn cười ha ha, tự mình đi xuống đón: “Đông Phương huynh đệ tuổi trẻ tài cao, bắt được đệ tử phái Hoa Sơn, lại giết sạch kẻ không tuân thủ giáo quy muốn giết hại huynh đệ. Quả thực đã lập công lớn.” Sau đó lại quay sang nói với Tả An Chi: “Vị này là Phạm cô nương phải không? Ta năm đó nhận được chiếu cố của Phạm trưởng lão, sau đó nghe tin ông ấy mât tích, khiến ta nhớ mãi không quên. Nếu có cô đối với người bất kính, đừng ngại tìm ta nhé.”
Thái độ của hắn thân thiết hòa đồng, hoàn toàn không có phong thái của người đứng đầu. Nếu là người bình thường, nhất định sẽ có hảo cảm với hắn, thậm chí có thể sẵn sàng vì hắn mà đầu rơi máu chảy.
Đáng tiếc, trước mặt hắn lại là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Hai người này, một người là đã quen với giáo dục con người bình đẳng, cho nên không hề kính trọng Ma giáo giáo chủ, một người khác lại là dã tâm bừng bừng, chỉ hận không thể lật đổ hắn. Hắn lần này là lãng phí diễn trò rồi.
Thủ hạ của người nọ cũng tiến lại gần, cười nói: “Nhất định là Đông Phương huynh đệ đã nói qua với Phạm cô nương về Nhậm giáo chủ, nhưng chưa chắc cô nương đã biết ta. Ta là Hướng Vấn Thiên, cũng là trưởng lão trong giáo, giữ chức Quang Minh Tả sứ, ngày xưa có cũng quen biết với Phạm trưởng lão.”
Bốn người chia nhau ngồi ở hai bên. Tả An Chi thấy bọn họ cứ gọi mình là Phạm cô nương, cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy chỉ bưng trà chuyên tâm nghe ba người bọn họ nói chuyện.
Hàn huyên vài câu, Nhậm Ngã Hành vỗ vai Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương huynh đệ, có người làm việc cho ta quả thực ta rất yên tâm. Ngươi cứ trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Tương lai ta sẽ truyền cho ngươi một bộ võ công cao cường, cộng thêm mưu trí của ngươi, vị trí của ta, e rằng sớm cũng thuộc về ngươi.”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đứng lên nói: “Giáo chủ nói quá lời rồi, ta nào dám tranh công, ta là toàn tâm toàn ý phụng mệnh giáo chủ.”
Nhậm Ngã Hành cười nói: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Chỉ là một câu nói đùa thôi, chẳng lẽ ta lại không tin ngươi.”
Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thực vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của Đông Phương Bất Bại.
Sau đó, Nhậm Ngã Hành lại chuyển đề tài tới Tả An Chi: “Phạm trưởng lão ở trong giáo ta đức cao vọng trọng, dùng hai thanh búa mà lập bao công lao hiển hách. Nhậm mỗ quyết không thể bạc đãi hậu nhân của hắn, như vậy đi, ta sẽ để Phạm cô nương kế vị chức trưởng lão, từ nay về sau cùng giúp Đông Phương huynh đệ.”
Tả An Chi phun ngụm nước trong miệng ra, cằm suýt rơi xuống đất, lắp bắp nói: “Ta? Làm trưởng lão?”
Nàng bất quá chỉ là trời sinh khỏe mạnh hơn người khác, võ công còn chưa học được bao nhiêu, bảo nàng làm trưởng lão ư? Tạm thời chưa nói đến việc nàng có thể chém giết người không, mà chính là đám người dưới sẽ không phục nàng a.
Đông Phương Bất Bại chống cằm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đưa tay kéo Tả An Chi hành lễ với Nhậm Ngã Hành: “Giáo chủ, nếu như nàng đã chuẩn bị kế vị chức trưởng lão, vậy thì ta trước xin đưa nàng về dạy dỗ quy củ trong Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta.”
Nhậm Ngã Hành mỉm cười gật đầu nói: “Đi đi.”
Ở trước mặt Nhậm Ngã Hành, Tả An Chi không dám làm càn, chỉ đành phải mặc cho Đông Phương Bất Bại kéo đi. Vào đến trong phòng, nàng mới giật tay hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Huynh kéo ta làm gì? Bảo ta làm trưởng lão chẳng phải là muốn ta chết sao?”
Đông Phương Bất Bại cười khổ nói: “Nàng nghĩ nàng có thể cự tuyệt sao?”
Hắn ở trong phòng đi thong thả vài vòng, sau đó chậm rãi nói: “Trong các đường ở giáo ta, Thanh Long đường là cao quý nhất. Nhưng từ sau khi Phạm trưởng lão mất tích, không ai dám ngồi vào vị trí này. Nàng có biết là vì sao không?”
Tả An Chi mờ mịt lắc đầu.
Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt nàng, nói: “Bởi vì vị trí này quá mức trọng yếu, ai cũng luyến tiếc miếng thịt béo này. Nếu Nhậm giáo chủ phái người làm trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác nhất định không đồng ý. Mà để trưởng lão tiến cử người thì Nhậm giáo chủ lại lo lắng. Phạm trưởng lão trước đây là người cai quản Thanh Long đường, hiện nay nàng lại là cháu gái duy nhất của hắn, nếu làm trưởng lão thì các trưởng lão khác tự nhiên không còn gì để nói. Mà ta lại là người đứng bên phía Nhậm giáo chủ, cho nên hắn mới cho nàng làm trưởng lão.”
Tả An Chi nổi giận, hóa ra chuyện này chính là do thằng nhãi Đông Phương Bất Bại kéo nàng xuống nước. Vốn nàng nghĩ chỉ cần đi tới đi lui trong giáo, để cho tất cả mọi người đều biết là Đông Phương Bất Bại cứu được cháu gái của Phạm trưởng lão thì sẽ hết giá trị, sau đó hắn sẽ để mặc nàng muốn đi đâu thì đi. Chẳng phải Thánh cô Nhậm Doanh Doanh cũng đi lưu lạc đến tận Lạc Dương sao?
Mà tình hình hiện tại của nàng chính là rơi xuống vũng lầy, càng giãy càng lún sâu, càng ngày càng khó rút chân ra.
Nàng quên sạch sẽ quyết tâm không được đắc tội Đông Phương Bất Bại đi, không ngừng xông lên, chân đấm tay đá hắn: “Thì ra đều là họa do tên khốn huynh gây ra. Ai nói ta nhất định sẽ đứng cùng phía với huynh? Nói, có phải là huynh cố ý, muốn nhốt ta cả đời ở Hắc Mộc Nhai chết tiệt này không?”
Nàng dưới cơn thịnh nộ, xuống tay không biết nặng nhẹ. Đông Phương Bất Bại bị nàng đánh đau, bất đắc dĩ phải đưa tay túm cổ tay nàng, nói: “Không sai, ta nhất định phải buộc chặt nàng bên cạnh ta, nàng đừng nghĩ rời đi.”
Tả An Chi làm thế nào cũng không giật tay ra được, liền thở phì phò cắn cánh tay của Đông Phương Bất Bại. Sau khi cắn xuống, nàng cảm giác cánh tay của Đông Phương Bất Bại hơi run, nhưng hắn cũng không giãy dụa mà mặc nàng cắn. Nhưng nhay cắn thế này, nàng đột nhiên cảm thấy chán nản, loại hành vi này căn bản không có ý nghĩa gì. Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi.
Đông Phương Bất Bại, quả nhiên nhất định sẽ đi tới bậc thang cao nhất. Bởi vì trước đó, hắn sẽ dẫm lên máu của rất nhiều người, từng bước từng bước đi lên. Cho dù nàng từng cùng hắn đồng sinh cộng tử, cho dù hắn đã từng dạy nàng khinh công, cho dù hắn tự mình dạy nàng võ công, vậy thì sao? Con tốt có quý đến đâu, thì nó vẫn chỉ là con tốt, đến thời điểm cần thiết, vẫn phải ném nó lên bàn cờ để người khác chém giết.
Nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Huynh buông tay đi, rồi nói cho ta biết ta phải làm gì. Nhưng có thể hay không hứa với ta, sau khi hoàn thành được mục đích của huynh, nếu ta còn sống, huynh liền thả ta đi?”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc buông nàng ra, lại ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thề, chỉ cần ta còn sống, sẽ không để cho nàng chịu bất kì thương tổn gì.”
Tả An Chi nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay đang đặt lên người nàng của hắn: “Ta tin huynh, buông tay đi, ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
Nếu như thề thốt là đáng tin, vậy thì trên đời đã không có nhiều phản bội và tổn thương như vậy. Nhưng có một số việc, nếu hồ đồ được thì cứ hồ đồ đi, chẳng phải đối với ai cũng tốt sao?
Chính là có đôi khi, nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ, nếu như bọn họ không phải gặp nhau như thế, nếu như hắn không phải là Đông Phương Bất Bại…vậy mọi thứ có thể khác đi không?
Tên sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới dưới bậc thang liền dừng lại, sau đó giơ tay ý bảo bọn họ đi vào.
Xuyên qua một dãy hành lang, còn chưa vào đến điện, Tả An Chi đã nghe thấy một tiếng cười to, sau đó là một giọng nam sang sảng nói: “Hướng huynh đệ, ngươi nói thật ư?”
Lại có một người đáp: “Tất nhiên là thật. Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong kết bạn bởi cùng mê nhạc, cầm tiêu cùng xướng, vui đến quên cả trời đất. Đó là lí do vì sao lần này về giáo lại mất hồn mất vía như vậy, hẳn là đang chờ tụ hội kết thúc, sẽ lập tức rời đi.”
Tả An Chi nghe được bên trong nói chuyện, liền dừng bước trước cửa điện, chỉ sợ bản thân nghe được chuyện không nên nghe. Ai ngờ, trong điện người kia lại kêu lên: “Là Đông Phương huynh đệ và Phạm cô nương sao? Mau vào đi.”
Bọn họ rõ ràng cách nhau khá xa, người nọ nói cũng không lớn, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy dường như hắn đứng ngay bên cạnh nàng mà nói, âm thanh nghe rất rõ ràng.
Nàng liền theo Đông Phương Bất Bại đi vào trong điện, ôm quyền hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên cao, Nhậm Ngã Hành. Nhưng sau khi nhìn, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Người nọ mặt mày thanh tú, một chút cũng không oai phong dũng mãnh như trong tưởng tượng. Lại thấy hắn cười ha ha, tự mình đi xuống đón: “Đông Phương huynh đệ tuổi trẻ tài cao, bắt được đệ tử phái Hoa Sơn, lại giết sạch kẻ không tuân thủ giáo quy muốn giết hại huynh đệ. Quả thực đã lập công lớn.” Sau đó lại quay sang nói với Tả An Chi: “Vị này là Phạm cô nương phải không? Ta năm đó nhận được chiếu cố của Phạm trưởng lão, sau đó nghe tin ông ấy mât tích, khiến ta nhớ mãi không quên. Nếu có cô đối với người bất kính, đừng ngại tìm ta nhé.”
Thái độ của hắn thân thiết hòa đồng, hoàn toàn không có phong thái của người đứng đầu. Nếu là người bình thường, nhất định sẽ có hảo cảm với hắn, thậm chí có thể sẵn sàng vì hắn mà đầu rơi máu chảy.
Đáng tiếc, trước mặt hắn lại là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Hai người này, một người là đã quen với giáo dục con người bình đẳng, cho nên không hề kính trọng Ma giáo giáo chủ, một người khác lại là dã tâm bừng bừng, chỉ hận không thể lật đổ hắn. Hắn lần này là lãng phí diễn trò rồi.
Thủ hạ của người nọ cũng tiến lại gần, cười nói: “Nhất định là Đông Phương huynh đệ đã nói qua với Phạm cô nương về Nhậm giáo chủ, nhưng chưa chắc cô nương đã biết ta. Ta là Hướng Vấn Thiên, cũng là trưởng lão trong giáo, giữ chức Quang Minh Tả sứ, ngày xưa có cũng quen biết với Phạm trưởng lão.”
Bốn người chia nhau ngồi ở hai bên. Tả An Chi thấy bọn họ cứ gọi mình là Phạm cô nương, cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy chỉ bưng trà chuyên tâm nghe ba người bọn họ nói chuyện.
Hàn huyên vài câu, Nhậm Ngã Hành vỗ vai Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương huynh đệ, có người làm việc cho ta quả thực ta rất yên tâm. Ngươi cứ trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Tương lai ta sẽ truyền cho ngươi một bộ võ công cao cường, cộng thêm mưu trí của ngươi, vị trí của ta, e rằng sớm cũng thuộc về ngươi.”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đứng lên nói: “Giáo chủ nói quá lời rồi, ta nào dám tranh công, ta là toàn tâm toàn ý phụng mệnh giáo chủ.”
Nhậm Ngã Hành cười nói: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Chỉ là một câu nói đùa thôi, chẳng lẽ ta lại không tin ngươi.”
Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thực vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của Đông Phương Bất Bại.
Sau đó, Nhậm Ngã Hành lại chuyển đề tài tới Tả An Chi: “Phạm trưởng lão ở trong giáo ta đức cao vọng trọng, dùng hai thanh búa mà lập bao công lao hiển hách. Nhậm mỗ quyết không thể bạc đãi hậu nhân của hắn, như vậy đi, ta sẽ để Phạm cô nương kế vị chức trưởng lão, từ nay về sau cùng giúp Đông Phương huynh đệ.”
Tả An Chi phun ngụm nước trong miệng ra, cằm suýt rơi xuống đất, lắp bắp nói: “Ta? Làm trưởng lão?”
Nàng bất quá chỉ là trời sinh khỏe mạnh hơn người khác, võ công còn chưa học được bao nhiêu, bảo nàng làm trưởng lão ư? Tạm thời chưa nói đến việc nàng có thể chém giết người không, mà chính là đám người dưới sẽ không phục nàng a.
Đông Phương Bất Bại chống cằm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đưa tay kéo Tả An Chi hành lễ với Nhậm Ngã Hành: “Giáo chủ, nếu như nàng đã chuẩn bị kế vị chức trưởng lão, vậy thì ta trước xin đưa nàng về dạy dỗ quy củ trong Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta.”
Nhậm Ngã Hành mỉm cười gật đầu nói: “Đi đi.”
Ở trước mặt Nhậm Ngã Hành, Tả An Chi không dám làm càn, chỉ đành phải mặc cho Đông Phương Bất Bại kéo đi. Vào đến trong phòng, nàng mới giật tay hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Huynh kéo ta làm gì? Bảo ta làm trưởng lão chẳng phải là muốn ta chết sao?”
Đông Phương Bất Bại cười khổ nói: “Nàng nghĩ nàng có thể cự tuyệt sao?”
Hắn ở trong phòng đi thong thả vài vòng, sau đó chậm rãi nói: “Trong các đường ở giáo ta, Thanh Long đường là cao quý nhất. Nhưng từ sau khi Phạm trưởng lão mất tích, không ai dám ngồi vào vị trí này. Nàng có biết là vì sao không?”
Tả An Chi mờ mịt lắc đầu.
Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt nàng, nói: “Bởi vì vị trí này quá mức trọng yếu, ai cũng luyến tiếc miếng thịt béo này. Nếu Nhậm giáo chủ phái người làm trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác nhất định không đồng ý. Mà để trưởng lão tiến cử người thì Nhậm giáo chủ lại lo lắng. Phạm trưởng lão trước đây là người cai quản Thanh Long đường, hiện nay nàng lại là cháu gái duy nhất của hắn, nếu làm trưởng lão thì các trưởng lão khác tự nhiên không còn gì để nói. Mà ta lại là người đứng bên phía Nhậm giáo chủ, cho nên hắn mới cho nàng làm trưởng lão.”
Tả An Chi nổi giận, hóa ra chuyện này chính là do thằng nhãi Đông Phương Bất Bại kéo nàng xuống nước. Vốn nàng nghĩ chỉ cần đi tới đi lui trong giáo, để cho tất cả mọi người đều biết là Đông Phương Bất Bại cứu được cháu gái của Phạm trưởng lão thì sẽ hết giá trị, sau đó hắn sẽ để mặc nàng muốn đi đâu thì đi. Chẳng phải Thánh cô Nhậm Doanh Doanh cũng đi lưu lạc đến tận Lạc Dương sao?
Mà tình hình hiện tại của nàng chính là rơi xuống vũng lầy, càng giãy càng lún sâu, càng ngày càng khó rút chân ra.
Nàng quên sạch sẽ quyết tâm không được đắc tội Đông Phương Bất Bại đi, không ngừng xông lên, chân đấm tay đá hắn: “Thì ra đều là họa do tên khốn huynh gây ra. Ai nói ta nhất định sẽ đứng cùng phía với huynh? Nói, có phải là huynh cố ý, muốn nhốt ta cả đời ở Hắc Mộc Nhai chết tiệt này không?”
Nàng dưới cơn thịnh nộ, xuống tay không biết nặng nhẹ. Đông Phương Bất Bại bị nàng đánh đau, bất đắc dĩ phải đưa tay túm cổ tay nàng, nói: “Không sai, ta nhất định phải buộc chặt nàng bên cạnh ta, nàng đừng nghĩ rời đi.”
Tả An Chi làm thế nào cũng không giật tay ra được, liền thở phì phò cắn cánh tay của Đông Phương Bất Bại. Sau khi cắn xuống, nàng cảm giác cánh tay của Đông Phương Bất Bại hơi run, nhưng hắn cũng không giãy dụa mà mặc nàng cắn. Nhưng nhay cắn thế này, nàng đột nhiên cảm thấy chán nản, loại hành vi này căn bản không có ý nghĩa gì. Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi.
Đông Phương Bất Bại, quả nhiên nhất định sẽ đi tới bậc thang cao nhất. Bởi vì trước đó, hắn sẽ dẫm lên máu của rất nhiều người, từng bước từng bước đi lên. Cho dù nàng từng cùng hắn đồng sinh cộng tử, cho dù hắn đã từng dạy nàng khinh công, cho dù hắn tự mình dạy nàng võ công, vậy thì sao? Con tốt có quý đến đâu, thì nó vẫn chỉ là con tốt, đến thời điểm cần thiết, vẫn phải ném nó lên bàn cờ để người khác chém giết.
Nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Huynh buông tay đi, rồi nói cho ta biết ta phải làm gì. Nhưng có thể hay không hứa với ta, sau khi hoàn thành được mục đích của huynh, nếu ta còn sống, huynh liền thả ta đi?”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc buông nàng ra, lại ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thề, chỉ cần ta còn sống, sẽ không để cho nàng chịu bất kì thương tổn gì.”
Tả An Chi nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay đang đặt lên người nàng của hắn: “Ta tin huynh, buông tay đi, ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
Nếu như thề thốt là đáng tin, vậy thì trên đời đã không có nhiều phản bội và tổn thương như vậy. Nhưng có một số việc, nếu hồ đồ được thì cứ hồ đồ đi, chẳng phải đối với ai cũng tốt sao?
Chính là có đôi khi, nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ, nếu như bọn họ không phải gặp nhau như thế, nếu như hắn không phải là Đông Phương Bất Bại…vậy mọi thứ có thể khác đi không?