Chuyện hôm nay, không phải là nàng tự kỷ, nhưng có lẽ, Đông Phương Bất Bại, ngoài việc lợi dụng, cũng dành một chút tình cảm cho nàng?
Vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, hắn đối tốt với nàng là có mục đích, không cần để trong lòng. Việc hôm nay cũng chỉ giống như lần hắn đánh nàng hai mươi trượng thôi, đều là muốn nàng bán mạng cho hắn. Nhưng nếu một người đối tốt với bạn, cho dù biết rõ người đó là có mục đích, nhưng vẫn rất khó cự tuyệt, chỉ có thể tận lực bình ổn tâm tình của mình.
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ Đông Phương Bất Bại thật lòng.
Có lẽ là lúc đó quá hoảng loạn và lo âu…Nàng cho tới bây giờ còn chưa thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đông Phương Bất Bại như vậy. Hắn bình thường chính là bình thản ung dung, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, chứ không phải là bộ dạng kia.
Thiên thần và ác quỷ trong lòng Tả An Chi không ngừng tranh cãi lẫn nhau, khiến chính nàng không rõ bây giờ chính mình cần làm gì.
Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành giáo chủ Ma giáo, hắn sẽ luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn sẽ ở cùng với Dương Liên Đình, đấy là sự thật nàng biết rõ. Nói cách khác, trong tương lai của hắn, không có chỗ nào cho nàng. Nghĩ tới chuyện đó, nàng tinh tế nhận thấy trong lòng mình có chút khó chịu, nàng không muốn chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn.
Aizz, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì tốt rồi. Nhưng mà, người có thể khiến nàng động tâm, nhất định không thể là người thường, mà chính là người như Đông Phương Bất Bại, đầy bụng mưu mô quỷ kế, giết người phóng hỏa bình thường như hít vào thở ra. Là người sẽ dạy nàng võ công, là người sẽ vào lúc nguy hiểm mang theo nàng chạy trối chết, là người có tính trẻ con tranh chân heo với nàng, là người đầu tiên chạy tới khi nàng gặp nguy hiểm.
Động tâm? Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, trong nháy mắt, sắc mặt của Tả An Chi biến chuyển muôn màu. Nàng hận không thể lấy cái đầu mình xuống mà lắc, để cho ảo giác này rơi ra khỏi đầu nàng.
“Không phải là bị đập hỏng đầu chứ?” Đông Phương Bất Bại hoài nghi sờ trán nàng.
Huynh mới bị đập hỏng đầu, cả nhà huynh đều bị đập hỏng đầu. Tả An Chi trong lòng rống lên một câu, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi vào phòng trong khách điếm, mặc hắn đứng ngoài cửa.
Bị người ta đóng cửa ngay trước mũi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút khó coi, đứng ngoài cửa một lúc, sau đó mới tiến vào phòng cách vách. Trong phòng sớm đã có vài người ngồi chờ. Người cao lớn nhất là Đồng Bách Hùng, hơn nữa, còn có bốn người khác là thủ hạ của hắn. Bọn họ thấy Đông Phương Bất Bại đi vào thì đều đứng lên chào, sau đó Đồng Bách Hùng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ…”
Âm thanh của hắn vang như chuông đồng, vô cùng vang dội. Đông Phương Bất Bại vội ra dấu bảo hắn nhỏ giọng xuống, chính bản thân mình cũng hạ giọng: “Chuyện đã làm tốt?”
“Đệ yên tâm, lão Đồng ta đã khi nào làm việc không chu toàn đâu. Chỉ là mấy con đàn bà trói gà không chặt, còn muốn lão Đồng ta tự ra tay, thật sự là đại tài tiểu dụng. Vì một nữ tử, đáng để ngươi làm thế sao?” Oán khí của Đồng Bách Hùng không ngừng trào ra.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói: “Đồng đại ca. Phu thê vốn là chim liền cánh, lúc gặp họa thì chia nhau mà bay. Nếu như người con gái của huynh mà ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có, vậy cũng xứng đứng cùng huynh sao? Ai cũng cần có một người đi cùng mình. An An tốt lắm, chỉ cần có thể buộc nàng bên người ta, thì dùng chút thủ đoạn cũng đáng giá.”
Nghĩ tới Tả An Chi, khuôn mặt hắn không tự chủ được mà lộ ra tươi cười, chỉ cần nghĩ đến có thể ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của nàng vào lòng mà hôn, thì hắn đã vui mừng khôn tả.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Hắn nói với bốn người kia: “Nữ tử đều thích cầm kỳ thi họa, các ngươi phải nhớ rõ, điều gì nên nói thì mới nói, không nên hé răng thì đừng có bép xép.”
Bốn người kia đồng loạt cúi đầu tỏ ý đã hiểu.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, sau đó đi gõ cửa phòng Tả An Chi: “An An, vài vị huynh đệ trong giáo tới, nàng ra gặp đi.”
Đối với việc trong giáo, Tả An Chi không bao giờ dùng tâm trạng của mình để quyết định. Bởi vì nàng biết rõ, nơi này không phải là nhà của nàng, sẽ không ai dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng, một bước sai lầm thì sẽ không bao giờ còn cơ hội sửa chữa. Cho dù bây giờ không muốn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, nàng vẫn rất nhanh mở cửa ra, tươi cười hỏi: “Là ai?”
“Đây là Đồng đại ca nàng đã biết, còn những vị này là Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh Sinh, bọn họ đều thuộc Thanh Long đường. Nhiều năm trước họ đã đến Giang Nam kinh doanh. Lần này nghe tin nàng đến đây, vì thế lặn lội đường xa tới bái kiến. Bốn vị này chẳng những võ công cao cường, mà còn giỏi cầm kỳ thi họa, nhất định nàng sẽ thích.” Đông Phương Bất Bại xem ra tâm tình rất tốt, tươi cười đẩy mấy người sau lưng ra trước mắt nàng.
Đồng Bách Hùng xem như đã cứu nàng một mạng. Cho nên tuy rằng địa vị thấp hơn nàng, Tả An Chi vẫn chắp tay vái chào, cung kính nói: “Đồng đại ca.”
Theo lý mà nói, Đồng Bách Hùng cũng không phải là kẻ không biết chừng mực. Hắn quen biết với Đông Phương Bất Bại, cho nên tôn ti trật tự giữa hai người có thể bỏ qua, đuổi tới gọi lại là chuyện bình thường. Nhưng ở trước mặt những trưởng lão khác, hắn vẫn rất biết lễ nghi. Từ khi Tả An Chi nhậm chức trưởng lão Thanh Long đường tới nay, chưa bao giờ hắn lại dùng ánh mắt cổ quái, mang theo ba phần nhiệt tình, sáu phần đánh giá, lại có một phần bất bình mà nhìn nàng. Ánh mắt này…Thật sự rất giống mẹ chồng đang soi xét nàng dâu, dường như muốn nói, con ta tốt như vậy, sao lại thích loại người không ra gì như cô chứ?
Không tự giác mà phát ra, trong đầu không ngừng tát trái tát phải đem ý tưởng đáng sợ này ném ra, Tả An Chi vội vàng dời mắt nhìn bốn người là thuộc hạ của nàng kia. Bốn người này đều là bộ dạng người đọc sách, nhưng không có mùi cổ hủ, mà ngược lại, vô cùng phóng khoáng. Nàng nghĩ đến Đông Phương Bất Bại vừa giới thiệu bọn họ là Giang Nam tứ hữu, liền kinh ngạc một chút. Họ không phải là thân tín của Đông Phương Bất Bại sao? Bằng không sau này sao lại được hắn phái đi chăm sóc địch nhân lớn nhất đời mình? Nhưng bây giờ sao đám người này lại thành thuộc hạ của nàng? Hơn nữa nếu nói là muốn đến bái kiến nàng, vì sao trước tiên không vào phòng nàng, mà lại phải thông qua Đông Phương Bất Bại?
“Phạm trưởng lão.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám chắp tay hành lễ với nàng, “Tại hạ là Hoàng Chung Công, đem ba vị đệ đệ đến bái kiến.”
Tả An Chi thấy hắn mặc dù gầy đen, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tướng mạo đứng đắn, vì vậy vội vàng đáp lễ. Lại nghe hắn nói: “Phạm trưởng lão đã đến đây, thuộc hạ muốn tỏ lòng thành kính, nên đã sai người chuẩn bị tiệc cho trưởng lão tẩy trần. Hy vọng trưởng lão đừng từ chối.”
“Nếu vậy, xin làm phiền các người.” Mặc kệ bọn họ có ý đồ gì, Tả An Chi tạm thời không suy đoán vội, mỉm cười vuốt cằm nói.
Nàng uống nước, mà bọn họ thì uống rượu như uống nước, cũng coi như giống nhau.
Rượu qua ba tuần, mọi người đều hơi chút lâng lâng. Sau đó Hắc Bạch Tử kia đứng lên, bưng chén rượu đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại nói: “Đông Phương trưởng lão, mọi việc ta đều bội phục ngài, nhưng có một việc ta không phục.” Hắn ngày thường cực cao cực gầy, tóc rất đen mà làn da rất trắng, cho nên lúc này giống như một khối cương thi đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, khiến người ta nhìn mà lạnh người.
Hoàng Chung Công lập tức quát: “Nhị đệ, không thể vô lễ.”
Đông Phương Bất Bại thì lại cười: “Chuyện gì?”
Hắc Bạch Tử kia rung đùi đắc ý: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, ngay cả một thê thiếp cũng không có. Chẳng phải chính là chơi cờ không có đối thủ, là tiếc nuối lớn nhất đời sao?”
Tả An Chi ngẩn người, lại nghe Đan Thanh Sinh vuốt bộ râu dài, thản nhiên nói: “Không sai, giống như đại ca, đàn hay mà không tìm được tri âm, tam ca viết chữ đẹp mà không ai thưởng thức, là ta vẽ tốt không ai hiểu để khen, quả thực là tiếc nuối lớn nhất đời.”
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. (Chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng)” Ngốc Bút Ông hói đầu ục ịch gõ chén mà hát, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tả An Chi.
Tả An Chi lại tỏ ra không biết, chờ bọn hắn nói hết, mới lơ đãng hỏi: “Không biết tiểu thiếp của Đông Phương trưởng lão đi đâu hết rồi?”
“Tất nhiên là giết, còn có thể đưa đi đâu.” Đồng Bách Hùng to mồm nói. Sau đó, hắn mới tỉnh táo lại, hối hận không thôi nhìn Đông Phương Bất Bại.
Chú thích của tác giả: luôn lo lắng mãi, nhưng vẫn phải viết ra tình tiết này. Bởi vì đúng như có người đã nói, vì hạnh phúc của một nữ nhân mà phải dùng đau khổ của rất nhiều nữ nhân khác đến đổi, thì chuyện xưa có hay cũng thành vô nghĩa. Cho nên ta đã do dự thật lâu. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không còn biện pháp nào khác, Đông Phương Bất Bại đã hai mươi hai tuổi, không thể chờ mong trước khi hắn gặp Tả An Chi lại không có nữ nhân nào. Mà hắn lại không phải người tốt, loại người như hắn, vì mục đích của mình không từ thủ đoạn là chuyện bình thường, đây là cách sống của hắn, ta không có cách nào thay đổi. Cho nên vẫn phải viết như vậy, thật có lỗi.
Chuyện hôm nay, không phải là nàng tự kỷ, nhưng có lẽ, Đông Phương Bất Bại, ngoài việc lợi dụng, cũng dành một chút tình cảm cho nàng?
Vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, hắn đối tốt với nàng là có mục đích, không cần để trong lòng. Việc hôm nay cũng chỉ giống như lần hắn đánh nàng hai mươi trượng thôi, đều là muốn nàng bán mạng cho hắn. Nhưng nếu một người đối tốt với bạn, cho dù biết rõ người đó là có mục đích, nhưng vẫn rất khó cự tuyệt, chỉ có thể tận lực bình ổn tâm tình của mình.
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ Đông Phương Bất Bại thật lòng.
Có lẽ là lúc đó quá hoảng loạn và lo âu…Nàng cho tới bây giờ còn chưa thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đông Phương Bất Bại như vậy. Hắn bình thường chính là bình thản ung dung, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, chứ không phải là bộ dạng kia.
Thiên thần và ác quỷ trong lòng Tả An Chi không ngừng tranh cãi lẫn nhau, khiến chính nàng không rõ bây giờ chính mình cần làm gì.
Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành giáo chủ Ma giáo, hắn sẽ luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn sẽ ở cùng với Dương Liên Đình, đấy là sự thật nàng biết rõ. Nói cách khác, trong tương lai của hắn, không có chỗ nào cho nàng. Nghĩ tới chuyện đó, nàng tinh tế nhận thấy trong lòng mình có chút khó chịu, nàng không muốn chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn.
Aizz, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì tốt rồi. Nhưng mà, người có thể khiến nàng động tâm, nhất định không thể là người thường, mà chính là người như Đông Phương Bất Bại, đầy bụng mưu mô quỷ kế, giết người phóng hỏa bình thường như hít vào thở ra. Là người sẽ dạy nàng võ công, là người sẽ vào lúc nguy hiểm mang theo nàng chạy trối chết, là người có tính trẻ con tranh chân heo với nàng, là người đầu tiên chạy tới khi nàng gặp nguy hiểm.
Động tâm? Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, trong nháy mắt, sắc mặt của Tả An Chi biến chuyển muôn màu. Nàng hận không thể lấy cái đầu mình xuống mà lắc, để cho ảo giác này rơi ra khỏi đầu nàng.
“Không phải là bị đập hỏng đầu chứ?” Đông Phương Bất Bại hoài nghi sờ trán nàng.
Huynh mới bị đập hỏng đầu, cả nhà huynh đều bị đập hỏng đầu. Tả An Chi trong lòng rống lên một câu, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi vào phòng trong khách điếm, mặc hắn đứng ngoài cửa.
Bị người ta đóng cửa ngay trước mũi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút khó coi, đứng ngoài cửa một lúc, sau đó mới tiến vào phòng cách vách. Trong phòng sớm đã có vài người ngồi chờ. Người cao lớn nhất là Đồng Bách Hùng, hơn nữa, còn có bốn người khác là thủ hạ của hắn. Bọn họ thấy Đông Phương Bất Bại đi vào thì đều đứng lên chào, sau đó Đồng Bách Hùng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ…”
Âm thanh của hắn vang như chuông đồng, vô cùng vang dội. Đông Phương Bất Bại vội ra dấu bảo hắn nhỏ giọng xuống, chính bản thân mình cũng hạ giọng: “Chuyện đã làm tốt?”
“Đệ yên tâm, lão Đồng ta đã khi nào làm việc không chu toàn đâu. Chỉ là mấy con đàn bà trói gà không chặt, còn muốn lão Đồng ta tự ra tay, thật sự là đại tài tiểu dụng. Vì một nữ tử, đáng để ngươi làm thế sao?” Oán khí của Đồng Bách Hùng không ngừng trào ra.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói: “Đồng đại ca. Phu thê vốn là chim liền cánh, lúc gặp họa thì chia nhau mà bay. Nếu như người con gái của huynh mà ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có, vậy cũng xứng đứng cùng huynh sao? Ai cũng cần có một người đi cùng mình. An An tốt lắm, chỉ cần có thể buộc nàng bên người ta, thì dùng chút thủ đoạn cũng đáng giá.”
Nghĩ tới Tả An Chi, khuôn mặt hắn không tự chủ được mà lộ ra tươi cười, chỉ cần nghĩ đến có thể ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của nàng vào lòng mà hôn, thì hắn đã vui mừng khôn tả.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Hắn nói với bốn người kia: “Nữ tử đều thích cầm kỳ thi họa, các ngươi phải nhớ rõ, điều gì nên nói thì mới nói, không nên hé răng thì đừng có bép xép.”
Bốn người kia đồng loạt cúi đầu tỏ ý đã hiểu.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, sau đó đi gõ cửa phòng Tả An Chi: “An An, vài vị huynh đệ trong giáo tới, nàng ra gặp đi.”
Đối với việc trong giáo, Tả An Chi không bao giờ dùng tâm trạng của mình để quyết định. Bởi vì nàng biết rõ, nơi này không phải là nhà của nàng, sẽ không ai dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng, một bước sai lầm thì sẽ không bao giờ còn cơ hội sửa chữa. Cho dù bây giờ không muốn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, nàng vẫn rất nhanh mở cửa ra, tươi cười hỏi: “Là ai?”
“Đây là Đồng đại ca nàng đã biết, còn những vị này là Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh Sinh, bọn họ đều thuộc Thanh Long đường. Nhiều năm trước họ đã đến Giang Nam kinh doanh. Lần này nghe tin nàng đến đây, vì thế lặn lội đường xa tới bái kiến. Bốn vị này chẳng những võ công cao cường, mà còn giỏi cầm kỳ thi họa, nhất định nàng sẽ thích.” Đông Phương Bất Bại xem ra tâm tình rất tốt, tươi cười đẩy mấy người sau lưng ra trước mắt nàng.
Đồng Bách Hùng xem như đã cứu nàng một mạng. Cho nên tuy rằng địa vị thấp hơn nàng, Tả An Chi vẫn chắp tay vái chào, cung kính nói: “Đồng đại ca.”
Theo lý mà nói, Đồng Bách Hùng cũng không phải là kẻ không biết chừng mực. Hắn quen biết với Đông Phương Bất Bại, cho nên tôn ti trật tự giữa hai người có thể bỏ qua, đuổi tới gọi lại là chuyện bình thường. Nhưng ở trước mặt những trưởng lão khác, hắn vẫn rất biết lễ nghi. Từ khi Tả An Chi nhậm chức trưởng lão Thanh Long đường tới nay, chưa bao giờ hắn lại dùng ánh mắt cổ quái, mang theo ba phần nhiệt tình, sáu phần đánh giá, lại có một phần bất bình mà nhìn nàng. Ánh mắt này…Thật sự rất giống mẹ chồng đang soi xét nàng dâu, dường như muốn nói, con ta tốt như vậy, sao lại thích loại người không ra gì như cô chứ?
Không tự giác mà phát ra, trong đầu không ngừng tát trái tát phải đem ý tưởng đáng sợ này ném ra, Tả An Chi vội vàng dời mắt nhìn bốn người là thuộc hạ của nàng kia. Bốn người này đều là bộ dạng người đọc sách, nhưng không có mùi cổ hủ, mà ngược lại, vô cùng phóng khoáng. Nàng nghĩ đến Đông Phương Bất Bại vừa giới thiệu bọn họ là Giang Nam tứ hữu, liền kinh ngạc một chút. Họ không phải là thân tín của Đông Phương Bất Bại sao? Bằng không sau này sao lại được hắn phái đi chăm sóc địch nhân lớn nhất đời mình? Nhưng bây giờ sao đám người này lại thành thuộc hạ của nàng? Hơn nữa nếu nói là muốn đến bái kiến nàng, vì sao trước tiên không vào phòng nàng, mà lại phải thông qua Đông Phương Bất Bại?
“Phạm trưởng lão.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám chắp tay hành lễ với nàng, “Tại hạ là Hoàng Chung Công, đem ba vị đệ đệ đến bái kiến.”
Tả An Chi thấy hắn mặc dù gầy đen, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tướng mạo đứng đắn, vì vậy vội vàng đáp lễ. Lại nghe hắn nói: “Phạm trưởng lão đã đến đây, thuộc hạ muốn tỏ lòng thành kính, nên đã sai người chuẩn bị tiệc cho trưởng lão tẩy trần. Hy vọng trưởng lão đừng từ chối.”
“Nếu vậy, xin làm phiền các người.” Mặc kệ bọn họ có ý đồ gì, Tả An Chi tạm thời không suy đoán vội, mỉm cười vuốt cằm nói.
Nàng uống nước, mà bọn họ thì uống rượu như uống nước, cũng coi như giống nhau.
Rượu qua ba tuần, mọi người đều hơi chút lâng lâng. Sau đó Hắc Bạch Tử kia đứng lên, bưng chén rượu đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại nói: “Đông Phương trưởng lão, mọi việc ta đều bội phục ngài, nhưng có một việc ta không phục.” Hắn ngày thường cực cao cực gầy, tóc rất đen mà làn da rất trắng, cho nên lúc này giống như một khối cương thi đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, khiến người ta nhìn mà lạnh người.
Hoàng Chung Công lập tức quát: “Nhị đệ, không thể vô lễ.”
Đông Phương Bất Bại thì lại cười: “Chuyện gì?”
Hắc Bạch Tử kia rung đùi đắc ý: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, ngay cả một thê thiếp cũng không có. Chẳng phải chính là chơi cờ không có đối thủ, là tiếc nuối lớn nhất đời sao?”
Tả An Chi ngẩn người, lại nghe Đan Thanh Sinh vuốt bộ râu dài, thản nhiên nói: “Không sai, giống như đại ca, đàn hay mà không tìm được tri âm, tam ca viết chữ đẹp mà không ai thưởng thức, là ta vẽ tốt không ai hiểu để khen, quả thực là tiếc nuối lớn nhất đời.”
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. (Chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng)” Ngốc Bút Ông hói đầu ục ịch gõ chén mà hát, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tả An Chi.
Tả An Chi lại tỏ ra không biết, chờ bọn hắn nói hết, mới lơ đãng hỏi: “Không biết tiểu thiếp của Đông Phương trưởng lão đi đâu hết rồi?”
“Tất nhiên là giết, còn có thể đưa đi đâu.” Đồng Bách Hùng to mồm nói. Sau đó, hắn mới tỉnh táo lại, hối hận không thôi nhìn Đông Phương Bất Bại.
Chú thích của tác giả: luôn lo lắng mãi, nhưng vẫn phải viết ra tình tiết này. Bởi vì đúng như có người đã nói, vì hạnh phúc của một nữ nhân mà phải dùng đau khổ của rất nhiều nữ nhân khác đến đổi, thì chuyện xưa có hay cũng thành vô nghĩa. Cho nên ta đã do dự thật lâu. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không còn biện pháp nào khác, Đông Phương Bất Bại đã hai mươi hai tuổi, không thể chờ mong trước khi hắn gặp Tả An Chi lại không có nữ nhân nào. Mà hắn lại không phải người tốt, loại người như hắn, vì mục đích của mình không từ thủ đoạn là chuyện bình thường, đây là cách sống của hắn, ta không có cách nào thay đổi. Cho nên vẫn phải viết như vậy, thật có lỗi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyện hôm nay, không phải là nàng tự kỷ, nhưng có lẽ, Đông Phương Bất Bại, ngoài việc lợi dụng, cũng dành một chút tình cảm cho nàng?
Vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, hắn đối tốt với nàng là có mục đích, không cần để trong lòng. Việc hôm nay cũng chỉ giống như lần hắn đánh nàng hai mươi trượng thôi, đều là muốn nàng bán mạng cho hắn. Nhưng nếu một người đối tốt với bạn, cho dù biết rõ người đó là có mục đích, nhưng vẫn rất khó cự tuyệt, chỉ có thể tận lực bình ổn tâm tình của mình.
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ Đông Phương Bất Bại thật lòng.
Có lẽ là lúc đó quá hoảng loạn và lo âu…Nàng cho tới bây giờ còn chưa thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đông Phương Bất Bại như vậy. Hắn bình thường chính là bình thản ung dung, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, chứ không phải là bộ dạng kia.
Thiên thần và ác quỷ trong lòng Tả An Chi không ngừng tranh cãi lẫn nhau, khiến chính nàng không rõ bây giờ chính mình cần làm gì.
Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành giáo chủ Ma giáo, hắn sẽ luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn sẽ ở cùng với Dương Liên Đình, đấy là sự thật nàng biết rõ. Nói cách khác, trong tương lai của hắn, không có chỗ nào cho nàng. Nghĩ tới chuyện đó, nàng tinh tế nhận thấy trong lòng mình có chút khó chịu, nàng không muốn chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn.
Aizz, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì tốt rồi. Nhưng mà, người có thể khiến nàng động tâm, nhất định không thể là người thường, mà chính là người như Đông Phương Bất Bại, đầy bụng mưu mô quỷ kế, giết người phóng hỏa bình thường như hít vào thở ra. Là người sẽ dạy nàng võ công, là người sẽ vào lúc nguy hiểm mang theo nàng chạy trối chết, là người có tính trẻ con tranh chân heo với nàng, là người đầu tiên chạy tới khi nàng gặp nguy hiểm.
Động tâm? Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, trong nháy mắt, sắc mặt của Tả An Chi biến chuyển muôn màu. Nàng hận không thể lấy cái đầu mình xuống mà lắc, để cho ảo giác này rơi ra khỏi đầu nàng.
“Không phải là bị đập hỏng đầu chứ?” Đông Phương Bất Bại hoài nghi sờ trán nàng.
Huynh mới bị đập hỏng đầu, cả nhà huynh đều bị đập hỏng đầu. Tả An Chi trong lòng rống lên một câu, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi vào phòng trong khách điếm, mặc hắn đứng ngoài cửa.
Bị người ta đóng cửa ngay trước mũi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút khó coi, đứng ngoài cửa một lúc, sau đó mới tiến vào phòng cách vách. Trong phòng sớm đã có vài người ngồi chờ. Người cao lớn nhất là Đồng Bách Hùng, hơn nữa, còn có bốn người khác là thủ hạ của hắn. Bọn họ thấy Đông Phương Bất Bại đi vào thì đều đứng lên chào, sau đó Đồng Bách Hùng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ…”
Âm thanh của hắn vang như chuông đồng, vô cùng vang dội. Đông Phương Bất Bại vội ra dấu bảo hắn nhỏ giọng xuống, chính bản thân mình cũng hạ giọng: “Chuyện đã làm tốt?”
“Đệ yên tâm, lão Đồng ta đã khi nào làm việc không chu toàn đâu. Chỉ là mấy con đàn bà trói gà không chặt, còn muốn lão Đồng ta tự ra tay, thật sự là đại tài tiểu dụng. Vì một nữ tử, đáng để ngươi làm thế sao?” Oán khí của Đồng Bách Hùng không ngừng trào ra.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói: “Đồng đại ca. Phu thê vốn là chim liền cánh, lúc gặp họa thì chia nhau mà bay. Nếu như người con gái của huynh mà ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có, vậy cũng xứng đứng cùng huynh sao? Ai cũng cần có một người đi cùng mình. An An tốt lắm, chỉ cần có thể buộc nàng bên người ta, thì dùng chút thủ đoạn cũng đáng giá.”
Nghĩ tới Tả An Chi, khuôn mặt hắn không tự chủ được mà lộ ra tươi cười, chỉ cần nghĩ đến có thể ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của nàng vào lòng mà hôn, thì hắn đã vui mừng khôn tả.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Hắn nói với bốn người kia: “Nữ tử đều thích cầm kỳ thi họa, các ngươi phải nhớ rõ, điều gì nên nói thì mới nói, không nên hé răng thì đừng có bép xép.”
Bốn người kia đồng loạt cúi đầu tỏ ý đã hiểu.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, sau đó đi gõ cửa phòng Tả An Chi: “An An, vài vị huynh đệ trong giáo tới, nàng ra gặp đi.”
Đối với việc trong giáo, Tả An Chi không bao giờ dùng tâm trạng của mình để quyết định. Bởi vì nàng biết rõ, nơi này không phải là nhà của nàng, sẽ không ai dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng, một bước sai lầm thì sẽ không bao giờ còn cơ hội sửa chữa. Cho dù bây giờ không muốn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, nàng vẫn rất nhanh mở cửa ra, tươi cười hỏi: “Là ai?”
“Đây là Đồng đại ca nàng đã biết, còn những vị này là Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh Sinh, bọn họ đều thuộc Thanh Long đường. Nhiều năm trước họ đã đến Giang Nam kinh doanh. Lần này nghe tin nàng đến đây, vì thế lặn lội đường xa tới bái kiến. Bốn vị này chẳng những võ công cao cường, mà còn giỏi cầm kỳ thi họa, nhất định nàng sẽ thích.” Đông Phương Bất Bại xem ra tâm tình rất tốt, tươi cười đẩy mấy người sau lưng ra trước mắt nàng.
Đồng Bách Hùng xem như đã cứu nàng một mạng. Cho nên tuy rằng địa vị thấp hơn nàng, Tả An Chi vẫn chắp tay vái chào, cung kính nói: “Đồng đại ca.”
Theo lý mà nói, Đồng Bách Hùng cũng không phải là kẻ không biết chừng mực. Hắn quen biết với Đông Phương Bất Bại, cho nên tôn ti trật tự giữa hai người có thể bỏ qua, đuổi tới gọi lại là chuyện bình thường. Nhưng ở trước mặt những trưởng lão khác, hắn vẫn rất biết lễ nghi. Từ khi Tả An Chi nhậm chức trưởng lão Thanh Long đường tới nay, chưa bao giờ hắn lại dùng ánh mắt cổ quái, mang theo ba phần nhiệt tình, sáu phần đánh giá, lại có một phần bất bình mà nhìn nàng. Ánh mắt này…Thật sự rất giống mẹ chồng đang soi xét nàng dâu, dường như muốn nói, con ta tốt như vậy, sao lại thích loại người không ra gì như cô chứ?
Không tự giác mà phát ra, trong đầu không ngừng tát trái tát phải đem ý tưởng đáng sợ này ném ra, Tả An Chi vội vàng dời mắt nhìn bốn người là thuộc hạ của nàng kia. Bốn người này đều là bộ dạng người đọc sách, nhưng không có mùi cổ hủ, mà ngược lại, vô cùng phóng khoáng. Nàng nghĩ đến Đông Phương Bất Bại vừa giới thiệu bọn họ là Giang Nam tứ hữu, liền kinh ngạc một chút. Họ không phải là thân tín của Đông Phương Bất Bại sao? Bằng không sau này sao lại được hắn phái đi chăm sóc địch nhân lớn nhất đời mình? Nhưng bây giờ sao đám người này lại thành thuộc hạ của nàng? Hơn nữa nếu nói là muốn đến bái kiến nàng, vì sao trước tiên không vào phòng nàng, mà lại phải thông qua Đông Phương Bất Bại?
“Phạm trưởng lão.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám chắp tay hành lễ với nàng, “Tại hạ là Hoàng Chung Công, đem ba vị đệ đệ đến bái kiến.”
Tả An Chi thấy hắn mặc dù gầy đen, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tướng mạo đứng đắn, vì vậy vội vàng đáp lễ. Lại nghe hắn nói: “Phạm trưởng lão đã đến đây, thuộc hạ muốn tỏ lòng thành kính, nên đã sai người chuẩn bị tiệc cho trưởng lão tẩy trần. Hy vọng trưởng lão đừng từ chối.”
“Nếu vậy, xin làm phiền các người.” Mặc kệ bọn họ có ý đồ gì, Tả An Chi tạm thời không suy đoán vội, mỉm cười vuốt cằm nói.
Nàng uống nước, mà bọn họ thì uống rượu như uống nước, cũng coi như giống nhau.
Rượu qua ba tuần, mọi người đều hơi chút lâng lâng. Sau đó Hắc Bạch Tử kia đứng lên, bưng chén rượu đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại nói: “Đông Phương trưởng lão, mọi việc ta đều bội phục ngài, nhưng có một việc ta không phục.” Hắn ngày thường cực cao cực gầy, tóc rất đen mà làn da rất trắng, cho nên lúc này giống như một khối cương thi đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, khiến người ta nhìn mà lạnh người.
Hoàng Chung Công lập tức quát: “Nhị đệ, không thể vô lễ.”
Đông Phương Bất Bại thì lại cười: “Chuyện gì?”
Hắc Bạch Tử kia rung đùi đắc ý: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, ngay cả một thê thiếp cũng không có. Chẳng phải chính là chơi cờ không có đối thủ, là tiếc nuối lớn nhất đời sao?”
Tả An Chi ngẩn người, lại nghe Đan Thanh Sinh vuốt bộ râu dài, thản nhiên nói: “Không sai, giống như đại ca, đàn hay mà không tìm được tri âm, tam ca viết chữ đẹp mà không ai thưởng thức, là ta vẽ tốt không ai hiểu để khen, quả thực là tiếc nuối lớn nhất đời.”
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. (Chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng)” Ngốc Bút Ông hói đầu ục ịch gõ chén mà hát, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tả An Chi.
Tả An Chi lại tỏ ra không biết, chờ bọn hắn nói hết, mới lơ đãng hỏi: “Không biết tiểu thiếp của Đông Phương trưởng lão đi đâu hết rồi?”
“Tất nhiên là giết, còn có thể đưa đi đâu.” Đồng Bách Hùng to mồm nói. Sau đó, hắn mới tỉnh táo lại, hối hận không thôi nhìn Đông Phương Bất Bại.
Chú thích của tác giả: luôn lo lắng mãi, nhưng vẫn phải viết ra tình tiết này. Bởi vì đúng như có người đã nói, vì hạnh phúc của một nữ nhân mà phải dùng đau khổ của rất nhiều nữ nhân khác đến đổi, thì chuyện xưa có hay cũng thành vô nghĩa. Cho nên ta đã do dự thật lâu. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không còn biện pháp nào khác, Đông Phương Bất Bại đã hai mươi hai tuổi, không thể chờ mong trước khi hắn gặp Tả An Chi lại không có nữ nhân nào. Mà hắn lại không phải người tốt, loại người như hắn, vì mục đích của mình không từ thủ đoạn là chuyện bình thường, đây là cách sống của hắn, ta không có cách nào thay đổi. Cho nên vẫn phải viết như vậy, thật có lỗi.