Lần này, bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai báo công. Tả An Chi lúc đi mang theo một đám người trong Thanh Long đường, lúc trở về tất nhiên là cả đám người này cùng chậm rãi về.
Bấy giờ đã là đầu thu, nhưng thời tiết vẫn còn nắng nóng, oi bức khó chịu. Vì thế mà người đi đường khổ không nói nổi, đầy mặt và cổ mồ hôi không nói, ngay cả quần áo cũng có thể vắt ra nước. Một ngày này khó có được một cơn mưa nhỏ, cho dù khiến con đường lầy lội, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Nhưng mưa về càng lúc càng lớn, trên tóc Tả An Chi dính đầy nước mưa, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, trông vô cùng chật vật. Đông Phương Bất Bại thấy thế thì ôn nhu nói: “An An, chúng ta trước tìm chỗ trú đi.” Sau đó, hắn định vươn tay vén sợi tóc ướt dính trên má nàng xuống, lại bị nàng né tránh. Bàn tay Đông Phương Bất Bại chạm vào không khí, hắn giật mình ngỡ ngàng quên cả rút tay lại.
“Đông Phương trưởng lão nói phải.” Tả An Chi lạnh như băng nói một câu, sau đó xoay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Nàng ở trước mặt mọi người không cho hắn một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại xấu hổ vô cùng. Cũng may quyền uy của hắn lớn, da mặt cũng đủ dày, cho nên mặt không đổi sắc nhìn lướt qua đám người sau lưng. Cả một đám đều cúi đầu thật thấp, coi như mình lúc nãy không nhìn thấy gì.
Cách con đường không xa, loáng thoáng có thể thấy một dãy nhà. Khi đến gần, thì ra là mấy gian phòng, được trồng một hàng tre trúc vây quanh, trông có vẻ là một nhà nông bình thường. Nhưng mà cửa vào đóng chặt, không biết có người ở trong không.
“Có người trong nhà không?” Đồng Bách Hùng phóng ngựa tiến lên, gọi to một tiếng, liền thấy một người phụ nữ đi ra mở cửa.
Đồng Bách Hùng thấy có người ở nhà, liền mừng rỡ nói: “Đại tẩu, chúng ta là người đi đường, không may mắc mưa. Người có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta trú tạm chút không?”
Hắn là người thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mình nói như vậy mà phụ nữ kia không trả lời, liền cả giận nói: “Ngươi câm sao?”
Hắn ngày thường cao lớn, giọng lại to, người phụ nữ bị hắn rống sợ đến sắc mặt trắng bệnh, run run rẩy rẩy, một câu cũng không nói được.
Tả An Chi nghĩ, có lẽ người phụ nữ này thấy bọn họ cưỡi ngựa, người nào cũng cầm đao cầm kiếm, cho nên hoài nghi bọn họ là cường đạo, mới bị dọa sợ. Nàng xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt người phụ nữ kia, mỉm cười nói: “Đại tẩu, chúng ta không phải người xấu, chỉ là muốn tìm một chỗ tránh mưa thôi.”
Thấy nàng thanh tú xinh đẹp, nói chuyện là ôn nhu thân mật, quả thực không giống người xấu. Vì thế, người phụ nữ kia mới lớn gan nói: “Nếu đã là vậy thì xin mời vào, nhưng mà ngựa thì chắc phải để ngoài rồi.”
“Tốt quá rồi, vậy quấy rầy đại tẩu.” Tả An Chi cao giọng nói. Sau đó những người khác đều nhảy xuống ngựa, đem dây cương buộc vào một cái cây to ngoài cửa, đi theo nàng vào nhà trú mưa. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ, xem ra không đủ cho bọn họ ngồi. Người phụ nữ kia thấy một đống người cùng nhìn nàng, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Đại tẩu không cần khó xử, chúng ta ngồi đất cũng được.” Đông Phương Bất Bại lập tức ngồi xuống đất. Mà có hắn đi đầu, những người khác đương nhiên không dám không theo, ai nấy đều lẳng lặng ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu thấy Tả An Chi chọn chỗ cách xa hắn, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cố không nổi giận. Hắn hỏi người phụ nữ kia: “Nơi nào còn cách thành Lạc Dương bao xa?”
Người phụ nữ kia nơm nớp lo sợ nói: “Không xa, các ngài đều cưỡi ngựa, có lẽ nửa canh giờ sẽ vào thành.”
“Đa tạ.” Đông Phương Bất Bại nói xong, sau đó quay sang nhìn Tả An Chi, vẻ mặt thản nhiên vui buồn khó đoán, nhưng mở miệng thì vẫn thân thiết hòa nhã: “An An, đã chạy nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta lúc đến thành Lạc Dương thì nghỉ trong khách điếm một ngày có được không? Mùa hoa mẫu đơn mặc dù đã qua, nhưng trong thành tất nhiên sẽ còn những cảnh khác, giống như chùa Bạch Mã, núi Thái Bình cảnh đều rất đẹp, đến lúc đó ta đi dạo với nàng.”
“Xin theo an bài của Đông Phương trưởng lão.” Tả An Chi không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh kinh người, chỉ sợ nếu trong phòng ai thả một cây châm xuống thì mọi người cũng nghe thấy tiếng. Trong nhóm người này, cao quý nhất chính là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Mà hai người bọn họ đã diễn cái tình huống quỷ dị này suốt mấy ngày hôm nay rồi. Bất luận Đông Phương Bất Bại nói cái gì, Tả An Chi cũng tỏ ra xa cách. Nàng đối với những người khác vẫn bình thường, chỉ riêng với Đông Phương Bất Bại là vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có sự thân mật như lúc trước. Hơn mười ngày sau, Đông Phương Bất Bại sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu có ai dám bắt chuyện với mình thì hắn mắng xối xả, nếu có ai dám bắt chuyện với Tả An Chi thì hắn sẽ trừng chết người đó. Đám người đi cùng bây giờ sợ tới mức tránh rất xa hai người bọn họ, ngay cả đồ thần kinh thô như Đồng Bách Hùng cũng không dám lại gần. Quả thực mấy hôm nay, đám người kia nửa chữ cũng không dám nói, ho cũng không dám ho, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ vuốt râu hùm.
Mọi người đều biết Tả An Chi là người được Đông Phương Bất Bại mang về giáo, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, lúc ở trên Hắc Mộc Nhai còn ở chung sân. Nhưng bây giờ, nàng cố ý bất hòa với Đông Phương Bất Bại, khiến tất cả mọi người khó hiểu, lại không dám hỏi.
“Có thể nào cứ để mình ta an bài? Nàng là trưởng lão Thanh Long đường, nơi này hơn một nửa là người của Thanh Long đường, tại sao nàng không làm chủ cho họ.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, giọng nói đã có chút hờn giận.
“Ta làm chủ? Đông Phương trưởng lão chỉ cần nói một câu, thì ta còn dám làm chủ gì nữa?” Tả An Chi cười lạnh nói.
Đông Phương Bất Bại tính tình vốn là cuồng ngạo, hắn miễn cưỡng nén giận mấy ngày nay, lúc này không nhịn nổi nữa. Hắn đứng lên, nặng nề mà đá tất cả những người cản đường, bước ra ngoài cửa. Không biết nghĩ thế nào, hắn lại dừng lại, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo tùy tiện ném đi. Thỏi bạc kia vững vàng rơi xuống bàn gỗ đặt trong góc. Bên ngoài dù mưa rất to, nhưng hắn không hề quan tâm, chỉ một lát bên trong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xem ra Đông Phương Bất Bại cưỡi ngựa đi rồi.
Đồng Bách Hùng thấy thế giận dữ: “Phạm trưởng lão, hắn lúc nào cũng bảo vệ cô, cô lại làm hắn khó xử. Cô tuy là trưởng lão Thanh Long đường, nhưng cũng không thể đối với hắn như thế.” Đồng Bách Hùng trừng mắt nhìn Tả An Chi một cái, nắm chặt tay, nhưng cuối cùng cũng không dám động thủ, bỏ ra ngoài đuổi theo Đông Phương huynh đệ của mình.
Những người còn lại trong phòng không ai dám ho he gì, chỉ nghe Tả An Chi lạnh lùng nói: “Đi đi, Đông Phương trưởng lão đã đi rồi, đám tiểu nhân vật chúng ta dám không nghe theo sắp đặt của hắn sao? Đi theo đi.” Sắc mặt nàng so với bầu trời u ám ngoài kia còn tăm tối hơn vài phần. Sau đó, nàng quay đầu nói với người phụ nữ kia: “Đa tạ.” Liền đó cũng ra khỏi cửa leo lên ngựa, mạo hiểm mưa to gió lớn giục ngựa chạy vào trong thành.
Thành Lạc Dương xây dựng từ ngàn năm nay, từng có rất nhiều triều đại đóng đô ở đây. Tường thành cao dựng thẳng đứng đã loang lổ rêu xanh, nhổ đi lại mọc, tựa như nó không ngừng muốn chứng minh sự cổ kính của mình, mặc cho người ta có muốn làm mới nó. Tả An Chi đem người vào thành, nhìn trái nhìn phải không thấy Đông Phương Bất Bại, liền “Hừ” một tiếng, gọi hai người lại, nói: “Các ngươi đi hỏi thăm xem Đông Phương trưởng lão và Đồng Bách Hùng ở đâu, nếu tìm thấy, thì hỏi bọn hắn còn muốn đồng hành với chúng ta không. Nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng.”
Hai người kia khom lưng vâng lời. Còn nàng thì đi hỏi đường, sau đó đi đến khách điếm lớn nhất thành.
Thành Lạc Dương quả nhiên khác biệt với nơi khác, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Trên đường biểu diễn tạp kĩ khắp nơi, trang sức mũ nón, quán ăn nhỏ cái gì cũng bán, người tới người lui đi lại tấp nập đông như mắc củi. Những người buôn bán đang cò kè mặc cả, hình như đã thỏa thuận xong, liền ngoác miệng cười to. Lại có cô nương thẹn thùng lấy khăn che mặt đi ngang qua một vị thư sinh, liếc mắt đưa tình. Đâu đó có bóng tiểu hài tử cầm xâu mứt quả, còn có một người lớn đang không ngừng đuổi theo kêu đứa nhỏ không được chạy lung tung.
Mọi người trong đoàn dường như bị cảnh vật ồn ào xung quanh thu hút, chỉ mình Tả An Chi lại hờ hững đi qua phố xá sầm uất, dường như nơi này chẳng qua một chút quan hệ nào với nàng. Đến khách điếm, nàng cũng chỉ sai tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Lần này, bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai báo công. Tả An Chi lúc đi mang theo một đám người trong Thanh Long đường, lúc trở về tất nhiên là cả đám người này cùng chậm rãi về.
Bấy giờ đã là đầu thu, nhưng thời tiết vẫn còn nắng nóng, oi bức khó chịu. Vì thế mà người đi đường khổ không nói nổi, đầy mặt và cổ mồ hôi không nói, ngay cả quần áo cũng có thể vắt ra nước. Một ngày này khó có được một cơn mưa nhỏ, cho dù khiến con đường lầy lội, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Nhưng mưa về càng lúc càng lớn, trên tóc Tả An Chi dính đầy nước mưa, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, trông vô cùng chật vật. Đông Phương Bất Bại thấy thế thì ôn nhu nói: “An An, chúng ta trước tìm chỗ trú đi.” Sau đó, hắn định vươn tay vén sợi tóc ướt dính trên má nàng xuống, lại bị nàng né tránh. Bàn tay Đông Phương Bất Bại chạm vào không khí, hắn giật mình ngỡ ngàng quên cả rút tay lại.
“Đông Phương trưởng lão nói phải.” Tả An Chi lạnh như băng nói một câu, sau đó xoay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Nàng ở trước mặt mọi người không cho hắn một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại xấu hổ vô cùng. Cũng may quyền uy của hắn lớn, da mặt cũng đủ dày, cho nên mặt không đổi sắc nhìn lướt qua đám người sau lưng. Cả một đám đều cúi đầu thật thấp, coi như mình lúc nãy không nhìn thấy gì.
Cách con đường không xa, loáng thoáng có thể thấy một dãy nhà. Khi đến gần, thì ra là mấy gian phòng, được trồng một hàng tre trúc vây quanh, trông có vẻ là một nhà nông bình thường. Nhưng mà cửa vào đóng chặt, không biết có người ở trong không.
“Có người trong nhà không?” Đồng Bách Hùng phóng ngựa tiến lên, gọi to một tiếng, liền thấy một người phụ nữ đi ra mở cửa.
Đồng Bách Hùng thấy có người ở nhà, liền mừng rỡ nói: “Đại tẩu, chúng ta là người đi đường, không may mắc mưa. Người có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta trú tạm chút không?”
Hắn là người thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mình nói như vậy mà phụ nữ kia không trả lời, liền cả giận nói: “Ngươi câm sao?”
Hắn ngày thường cao lớn, giọng lại to, người phụ nữ bị hắn rống sợ đến sắc mặt trắng bệnh, run run rẩy rẩy, một câu cũng không nói được.
Tả An Chi nghĩ, có lẽ người phụ nữ này thấy bọn họ cưỡi ngựa, người nào cũng cầm đao cầm kiếm, cho nên hoài nghi bọn họ là cường đạo, mới bị dọa sợ. Nàng xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt người phụ nữ kia, mỉm cười nói: “Đại tẩu, chúng ta không phải người xấu, chỉ là muốn tìm một chỗ tránh mưa thôi.”
Thấy nàng thanh tú xinh đẹp, nói chuyện là ôn nhu thân mật, quả thực không giống người xấu. Vì thế, người phụ nữ kia mới lớn gan nói: “Nếu đã là vậy thì xin mời vào, nhưng mà ngựa thì chắc phải để ngoài rồi.”
“Tốt quá rồi, vậy quấy rầy đại tẩu.” Tả An Chi cao giọng nói. Sau đó những người khác đều nhảy xuống ngựa, đem dây cương buộc vào một cái cây to ngoài cửa, đi theo nàng vào nhà trú mưa. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ, xem ra không đủ cho bọn họ ngồi. Người phụ nữ kia thấy một đống người cùng nhìn nàng, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Đại tẩu không cần khó xử, chúng ta ngồi đất cũng được.” Đông Phương Bất Bại lập tức ngồi xuống đất. Mà có hắn đi đầu, những người khác đương nhiên không dám không theo, ai nấy đều lẳng lặng ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu thấy Tả An Chi chọn chỗ cách xa hắn, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cố không nổi giận. Hắn hỏi người phụ nữ kia: “Nơi nào còn cách thành Lạc Dương bao xa?”
Người phụ nữ kia nơm nớp lo sợ nói: “Không xa, các ngài đều cưỡi ngựa, có lẽ nửa canh giờ sẽ vào thành.”
“Đa tạ.” Đông Phương Bất Bại nói xong, sau đó quay sang nhìn Tả An Chi, vẻ mặt thản nhiên vui buồn khó đoán, nhưng mở miệng thì vẫn thân thiết hòa nhã: “An An, đã chạy nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta lúc đến thành Lạc Dương thì nghỉ trong khách điếm một ngày có được không? Mùa hoa mẫu đơn mặc dù đã qua, nhưng trong thành tất nhiên sẽ còn những cảnh khác, giống như chùa Bạch Mã, núi Thái Bình cảnh đều rất đẹp, đến lúc đó ta đi dạo với nàng.”
“Xin theo an bài của Đông Phương trưởng lão.” Tả An Chi không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh kinh người, chỉ sợ nếu trong phòng ai thả một cây châm xuống thì mọi người cũng nghe thấy tiếng. Trong nhóm người này, cao quý nhất chính là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Mà hai người bọn họ đã diễn cái tình huống quỷ dị này suốt mấy ngày hôm nay rồi. Bất luận Đông Phương Bất Bại nói cái gì, Tả An Chi cũng tỏ ra xa cách. Nàng đối với những người khác vẫn bình thường, chỉ riêng với Đông Phương Bất Bại là vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có sự thân mật như lúc trước. Hơn mười ngày sau, Đông Phương Bất Bại sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu có ai dám bắt chuyện với mình thì hắn mắng xối xả, nếu có ai dám bắt chuyện với Tả An Chi thì hắn sẽ trừng chết người đó. Đám người đi cùng bây giờ sợ tới mức tránh rất xa hai người bọn họ, ngay cả đồ thần kinh thô như Đồng Bách Hùng cũng không dám lại gần. Quả thực mấy hôm nay, đám người kia nửa chữ cũng không dám nói, ho cũng không dám ho, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ vuốt râu hùm.
Mọi người đều biết Tả An Chi là người được Đông Phương Bất Bại mang về giáo, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, lúc ở trên Hắc Mộc Nhai còn ở chung sân. Nhưng bây giờ, nàng cố ý bất hòa với Đông Phương Bất Bại, khiến tất cả mọi người khó hiểu, lại không dám hỏi.
“Có thể nào cứ để mình ta an bài? Nàng là trưởng lão Thanh Long đường, nơi này hơn một nửa là người của Thanh Long đường, tại sao nàng không làm chủ cho họ.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, giọng nói đã có chút hờn giận.
“Ta làm chủ? Đông Phương trưởng lão chỉ cần nói một câu, thì ta còn dám làm chủ gì nữa?” Tả An Chi cười lạnh nói.
Đông Phương Bất Bại tính tình vốn là cuồng ngạo, hắn miễn cưỡng nén giận mấy ngày nay, lúc này không nhịn nổi nữa. Hắn đứng lên, nặng nề mà đá tất cả những người cản đường, bước ra ngoài cửa. Không biết nghĩ thế nào, hắn lại dừng lại, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo tùy tiện ném đi. Thỏi bạc kia vững vàng rơi xuống bàn gỗ đặt trong góc. Bên ngoài dù mưa rất to, nhưng hắn không hề quan tâm, chỉ một lát bên trong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xem ra Đông Phương Bất Bại cưỡi ngựa đi rồi.
Đồng Bách Hùng thấy thế giận dữ: “Phạm trưởng lão, hắn lúc nào cũng bảo vệ cô, cô lại làm hắn khó xử. Cô tuy là trưởng lão Thanh Long đường, nhưng cũng không thể đối với hắn như thế.” Đồng Bách Hùng trừng mắt nhìn Tả An Chi một cái, nắm chặt tay, nhưng cuối cùng cũng không dám động thủ, bỏ ra ngoài đuổi theo Đông Phương huynh đệ của mình.
Những người còn lại trong phòng không ai dám ho he gì, chỉ nghe Tả An Chi lạnh lùng nói: “Đi đi, Đông Phương trưởng lão đã đi rồi, đám tiểu nhân vật chúng ta dám không nghe theo sắp đặt của hắn sao? Đi theo đi.” Sắc mặt nàng so với bầu trời u ám ngoài kia còn tăm tối hơn vài phần. Sau đó, nàng quay đầu nói với người phụ nữ kia: “Đa tạ.” Liền đó cũng ra khỏi cửa leo lên ngựa, mạo hiểm mưa to gió lớn giục ngựa chạy vào trong thành.
Thành Lạc Dương xây dựng từ ngàn năm nay, từng có rất nhiều triều đại đóng đô ở đây. Tường thành cao dựng thẳng đứng đã loang lổ rêu xanh, nhổ đi lại mọc, tựa như nó không ngừng muốn chứng minh sự cổ kính của mình, mặc cho người ta có muốn làm mới nó. Tả An Chi đem người vào thành, nhìn trái nhìn phải không thấy Đông Phương Bất Bại, liền “Hừ” một tiếng, gọi hai người lại, nói: “Các ngươi đi hỏi thăm xem Đông Phương trưởng lão và Đồng Bách Hùng ở đâu, nếu tìm thấy, thì hỏi bọn hắn còn muốn đồng hành với chúng ta không. Nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng.”
Hai người kia khom lưng vâng lời. Còn nàng thì đi hỏi đường, sau đó đi đến khách điếm lớn nhất thành.
Thành Lạc Dương quả nhiên khác biệt với nơi khác, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Trên đường biểu diễn tạp kĩ khắp nơi, trang sức mũ nón, quán ăn nhỏ cái gì cũng bán, người tới người lui đi lại tấp nập đông như mắc củi. Những người buôn bán đang cò kè mặc cả, hình như đã thỏa thuận xong, liền ngoác miệng cười to. Lại có cô nương thẹn thùng lấy khăn che mặt đi ngang qua một vị thư sinh, liếc mắt đưa tình. Đâu đó có bóng tiểu hài tử cầm xâu mứt quả, còn có một người lớn đang không ngừng đuổi theo kêu đứa nhỏ không được chạy lung tung.
Mọi người trong đoàn dường như bị cảnh vật ồn ào xung quanh thu hút, chỉ mình Tả An Chi lại hờ hững đi qua phố xá sầm uất, dường như nơi này chẳng qua một chút quan hệ nào với nàng. Đến khách điếm, nàng cũng chỉ sai tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lần này, bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai báo công. Tả An Chi lúc đi mang theo một đám người trong Thanh Long đường, lúc trở về tất nhiên là cả đám người này cùng chậm rãi về.
Bấy giờ đã là đầu thu, nhưng thời tiết vẫn còn nắng nóng, oi bức khó chịu. Vì thế mà người đi đường khổ không nói nổi, đầy mặt và cổ mồ hôi không nói, ngay cả quần áo cũng có thể vắt ra nước. Một ngày này khó có được một cơn mưa nhỏ, cho dù khiến con đường lầy lội, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Nhưng mưa về càng lúc càng lớn, trên tóc Tả An Chi dính đầy nước mưa, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, trông vô cùng chật vật. Đông Phương Bất Bại thấy thế thì ôn nhu nói: “An An, chúng ta trước tìm chỗ trú đi.” Sau đó, hắn định vươn tay vén sợi tóc ướt dính trên má nàng xuống, lại bị nàng né tránh. Bàn tay Đông Phương Bất Bại chạm vào không khí, hắn giật mình ngỡ ngàng quên cả rút tay lại.
“Đông Phương trưởng lão nói phải.” Tả An Chi lạnh như băng nói một câu, sau đó xoay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Nàng ở trước mặt mọi người không cho hắn một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại xấu hổ vô cùng. Cũng may quyền uy của hắn lớn, da mặt cũng đủ dày, cho nên mặt không đổi sắc nhìn lướt qua đám người sau lưng. Cả một đám đều cúi đầu thật thấp, coi như mình lúc nãy không nhìn thấy gì.
Cách con đường không xa, loáng thoáng có thể thấy một dãy nhà. Khi đến gần, thì ra là mấy gian phòng, được trồng một hàng tre trúc vây quanh, trông có vẻ là một nhà nông bình thường. Nhưng mà cửa vào đóng chặt, không biết có người ở trong không.
“Có người trong nhà không?” Đồng Bách Hùng phóng ngựa tiến lên, gọi to một tiếng, liền thấy một người phụ nữ đi ra mở cửa.
Đồng Bách Hùng thấy có người ở nhà, liền mừng rỡ nói: “Đại tẩu, chúng ta là người đi đường, không may mắc mưa. Người có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta trú tạm chút không?”
Hắn là người thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mình nói như vậy mà phụ nữ kia không trả lời, liền cả giận nói: “Ngươi câm sao?”
Hắn ngày thường cao lớn, giọng lại to, người phụ nữ bị hắn rống sợ đến sắc mặt trắng bệnh, run run rẩy rẩy, một câu cũng không nói được.
Tả An Chi nghĩ, có lẽ người phụ nữ này thấy bọn họ cưỡi ngựa, người nào cũng cầm đao cầm kiếm, cho nên hoài nghi bọn họ là cường đạo, mới bị dọa sợ. Nàng xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt người phụ nữ kia, mỉm cười nói: “Đại tẩu, chúng ta không phải người xấu, chỉ là muốn tìm một chỗ tránh mưa thôi.”
Thấy nàng thanh tú xinh đẹp, nói chuyện là ôn nhu thân mật, quả thực không giống người xấu. Vì thế, người phụ nữ kia mới lớn gan nói: “Nếu đã là vậy thì xin mời vào, nhưng mà ngựa thì chắc phải để ngoài rồi.”
“Tốt quá rồi, vậy quấy rầy đại tẩu.” Tả An Chi cao giọng nói. Sau đó những người khác đều nhảy xuống ngựa, đem dây cương buộc vào một cái cây to ngoài cửa, đi theo nàng vào nhà trú mưa. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ, xem ra không đủ cho bọn họ ngồi. Người phụ nữ kia thấy một đống người cùng nhìn nàng, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Đại tẩu không cần khó xử, chúng ta ngồi đất cũng được.” Đông Phương Bất Bại lập tức ngồi xuống đất. Mà có hắn đi đầu, những người khác đương nhiên không dám không theo, ai nấy đều lẳng lặng ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu thấy Tả An Chi chọn chỗ cách xa hắn, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cố không nổi giận. Hắn hỏi người phụ nữ kia: “Nơi nào còn cách thành Lạc Dương bao xa?”
Người phụ nữ kia nơm nớp lo sợ nói: “Không xa, các ngài đều cưỡi ngựa, có lẽ nửa canh giờ sẽ vào thành.”
“Đa tạ.” Đông Phương Bất Bại nói xong, sau đó quay sang nhìn Tả An Chi, vẻ mặt thản nhiên vui buồn khó đoán, nhưng mở miệng thì vẫn thân thiết hòa nhã: “An An, đã chạy nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta lúc đến thành Lạc Dương thì nghỉ trong khách điếm một ngày có được không? Mùa hoa mẫu đơn mặc dù đã qua, nhưng trong thành tất nhiên sẽ còn những cảnh khác, giống như chùa Bạch Mã, núi Thái Bình cảnh đều rất đẹp, đến lúc đó ta đi dạo với nàng.”
“Xin theo an bài của Đông Phương trưởng lão.” Tả An Chi không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh kinh người, chỉ sợ nếu trong phòng ai thả một cây châm xuống thì mọi người cũng nghe thấy tiếng. Trong nhóm người này, cao quý nhất chính là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Mà hai người bọn họ đã diễn cái tình huống quỷ dị này suốt mấy ngày hôm nay rồi. Bất luận Đông Phương Bất Bại nói cái gì, Tả An Chi cũng tỏ ra xa cách. Nàng đối với những người khác vẫn bình thường, chỉ riêng với Đông Phương Bất Bại là vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có sự thân mật như lúc trước. Hơn mười ngày sau, Đông Phương Bất Bại sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu có ai dám bắt chuyện với mình thì hắn mắng xối xả, nếu có ai dám bắt chuyện với Tả An Chi thì hắn sẽ trừng chết người đó. Đám người đi cùng bây giờ sợ tới mức tránh rất xa hai người bọn họ, ngay cả đồ thần kinh thô như Đồng Bách Hùng cũng không dám lại gần. Quả thực mấy hôm nay, đám người kia nửa chữ cũng không dám nói, ho cũng không dám ho, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ vuốt râu hùm.
Mọi người đều biết Tả An Chi là người được Đông Phương Bất Bại mang về giáo, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, lúc ở trên Hắc Mộc Nhai còn ở chung sân. Nhưng bây giờ, nàng cố ý bất hòa với Đông Phương Bất Bại, khiến tất cả mọi người khó hiểu, lại không dám hỏi.
“Có thể nào cứ để mình ta an bài? Nàng là trưởng lão Thanh Long đường, nơi này hơn một nửa là người của Thanh Long đường, tại sao nàng không làm chủ cho họ.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, giọng nói đã có chút hờn giận.
“Ta làm chủ? Đông Phương trưởng lão chỉ cần nói một câu, thì ta còn dám làm chủ gì nữa?” Tả An Chi cười lạnh nói.
Đông Phương Bất Bại tính tình vốn là cuồng ngạo, hắn miễn cưỡng nén giận mấy ngày nay, lúc này không nhịn nổi nữa. Hắn đứng lên, nặng nề mà đá tất cả những người cản đường, bước ra ngoài cửa. Không biết nghĩ thế nào, hắn lại dừng lại, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo tùy tiện ném đi. Thỏi bạc kia vững vàng rơi xuống bàn gỗ đặt trong góc. Bên ngoài dù mưa rất to, nhưng hắn không hề quan tâm, chỉ một lát bên trong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xem ra Đông Phương Bất Bại cưỡi ngựa đi rồi.
Đồng Bách Hùng thấy thế giận dữ: “Phạm trưởng lão, hắn lúc nào cũng bảo vệ cô, cô lại làm hắn khó xử. Cô tuy là trưởng lão Thanh Long đường, nhưng cũng không thể đối với hắn như thế.” Đồng Bách Hùng trừng mắt nhìn Tả An Chi một cái, nắm chặt tay, nhưng cuối cùng cũng không dám động thủ, bỏ ra ngoài đuổi theo Đông Phương huynh đệ của mình.
Những người còn lại trong phòng không ai dám ho he gì, chỉ nghe Tả An Chi lạnh lùng nói: “Đi đi, Đông Phương trưởng lão đã đi rồi, đám tiểu nhân vật chúng ta dám không nghe theo sắp đặt của hắn sao? Đi theo đi.” Sắc mặt nàng so với bầu trời u ám ngoài kia còn tăm tối hơn vài phần. Sau đó, nàng quay đầu nói với người phụ nữ kia: “Đa tạ.” Liền đó cũng ra khỏi cửa leo lên ngựa, mạo hiểm mưa to gió lớn giục ngựa chạy vào trong thành.
Thành Lạc Dương xây dựng từ ngàn năm nay, từng có rất nhiều triều đại đóng đô ở đây. Tường thành cao dựng thẳng đứng đã loang lổ rêu xanh, nhổ đi lại mọc, tựa như nó không ngừng muốn chứng minh sự cổ kính của mình, mặc cho người ta có muốn làm mới nó. Tả An Chi đem người vào thành, nhìn trái nhìn phải không thấy Đông Phương Bất Bại, liền “Hừ” một tiếng, gọi hai người lại, nói: “Các ngươi đi hỏi thăm xem Đông Phương trưởng lão và Đồng Bách Hùng ở đâu, nếu tìm thấy, thì hỏi bọn hắn còn muốn đồng hành với chúng ta không. Nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng.”
Hai người kia khom lưng vâng lời. Còn nàng thì đi hỏi đường, sau đó đi đến khách điếm lớn nhất thành.
Thành Lạc Dương quả nhiên khác biệt với nơi khác, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Trên đường biểu diễn tạp kĩ khắp nơi, trang sức mũ nón, quán ăn nhỏ cái gì cũng bán, người tới người lui đi lại tấp nập đông như mắc củi. Những người buôn bán đang cò kè mặc cả, hình như đã thỏa thuận xong, liền ngoác miệng cười to. Lại có cô nương thẹn thùng lấy khăn che mặt đi ngang qua một vị thư sinh, liếc mắt đưa tình. Đâu đó có bóng tiểu hài tử cầm xâu mứt quả, còn có một người lớn đang không ngừng đuổi theo kêu đứa nhỏ không được chạy lung tung.
Mọi người trong đoàn dường như bị cảnh vật ồn ào xung quanh thu hút, chỉ mình Tả An Chi lại hờ hững đi qua phố xá sầm uất, dường như nơi này chẳng qua một chút quan hệ nào với nàng. Đến khách điếm, nàng cũng chỉ sai tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên, sau đó tự nhốt mình trong phòng.