Đem cửa phòng đóng lại, Tả An Chi kéo ghế dựa ngồi xuống, trong nháy mắt dường như trở thành một người khác. Không còn một chút thâm trầm hờ hững nào của vừa rồi, chỉ còn một người đang ôm bụng cười nghiêng cười ngả.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ đi ra: “Cười đủ chưa?”
“Ha, còn…còn một lát nữa.” Tả An Chi dựa cả người lên ghế, cười đến chảy nước mắt, “Ta thiếu chút nữa bị lời nói ghê tởm của chính mình hại chết, đã nhịn rất lâu a.”
“Lời nàng nói? Đúng rồi, nói như vậy, ta dường như nhớ rất rõ, vừa rồi có người nói mặc ta an bài.” Đông Phương Bất Bại cố ý vuốt cằm tỏ vẻ trầm tư.
Lời này nếu là người khác nói thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà bởi vì do Đông Phương Bất Bại nói ra, cho nên, Tả An Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Người kia khẳng định không phải là ta.”
“Vậy sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, đáng yêu cực kì. Hắn nhịn không được véo mũi nàng một cái, cũng nở nụ cười.
Bọn họ từ trong nhà kia chạy đi không bao lâu thì mưa ngớt, nhưng lúc trước mưa thật sự quá lớn, cho nên quần áo Tả An Chi đều ướt đẫm, dán sát vào trên người rất khó chịu. Nàng định mở hành lí ra lấy bộ khác thay, thì phát hiện quần áo mang theo cũng ướt đẫm, chỉ đành ảo não ném sang một bên.
“Trước thay bộ này đã, sau đó lại ăn chút gì đó, đừng để bị cảm lạnh.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười, đưa qua một cái bọc, “Vừa rồi đi mua, nàng xem có vừa người không?”
Tả An Chi mở cái bọc ra, thấy bên trong có một bộ quần áo tinh xảo màu hông, một cái thắt lưng và giày đồng bộ. Người này thật là tốt, ngay cả chuyện nhỏ như nàng mắc mưa không có quần áo thay hắn cũng lo lắng chu toàn. Nàng trong lòng cảm động, liền hôn lên yết hầu Đông Phương Bất Bại một cái, định thay quần áo. Lại thấy Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định tránh ra ngoài. Nàng chỉ đành thở dài: “Vị huynh đài này, huynh có phải nên quân tử một chút không, ít nhất che mắt cũng được?”
“Quân tử? Bộ dạng như tên Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn kia? Chẳng lẽ nàng chính là thích hắn…” Đông Phương Bất Bại vẻ mặt khiếp sợ, khổ sở lắc đầu không thôi.
“Ta cũng không phải ăn no rửng mỡ, hắn lấy kiếm đâm ta, ta có họa điên mới thích hắn.” Nhắc tới Nhạc Bất Quần, Tả An Chi liền nghiến răng nghiến lợi nói, cái tên kia không những chỉ chém nàng một kiếm, lại còn hại nàng lăn xuống núi, bị buộc phải bơi qua sông, khiến nàng bị Đông Phương Bất Bại túm được. Đương nhiên, nhờ thế mới có kết quả ngày hôm nay, nhưng nàng nhất định sẽ không cảm ơn hắn. Tả An Chi thầm nghĩ, sau này nếu gặp lại, nàng phải cầm kiếm rượt hắn chạy trối chết hai vòng.
“Nàng sợ cái gì? An An, quần áo ẩm ướt mặc lâu trên người sẽ bị cảm đó. Hay là nàng không tin ta? Ta che mắt đi là được.” Đông Phương Bất Bại ra vẻ ấm ức, nâng tay áo lên che trước mắt.
Đây thực sự là Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm, tính tình thay đổi như chong chóng sao? Tả An Chi đưa tay đỡ trán, thật muốn nói một câu, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không cần phải đóng kịch. Nhưng mà không thể giảng đạo lý với đám người Ma giáo được, hắn không tránh thì nàng tránh. Tả An Chi bất đắc dĩ ngồi lên giường, quay lưng về phía Đông Phương Bất Bại cởi quần áo. Đang muốn cầm quần áo sạch sẽ để thay, đã bị Đông Phương Bất Bại từ phía sau ôm lấy. Nàng còn muốn giãy dụa, chợt nghe hắn cúi đầu bên tai cầu xin: “An An, mấy ngày nay nàng cách ta rất xa, khiến lòng ta rất khó chịu. Ta chỉ là muốn ôm nàng một cái thôi, cái gì cũng không làm. Được không?”
Ngày ấy, hai người họ đã thương lượng với nhau, Đông Phương Bất Bại còn là chim non chưa đủ lông đủ cánh, nếu để Nhậm Ngã Hành quá mức nghi ngờ hắn, không chừng sẽ có một ngày liều lĩnh giết hắn. Cho nên, trước tiên, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể vờ yếu thế. Nhậm Ngã Hành là lo sợ Đông Phương Bất Bại thế lực quá lớn, cho nên đã lên ý định châm ngòi quan hệ giữa hắn và các vị trưởng lão khác. Nếu đã biết ý giáo chủ như vậy, việc gì bọn họ không đẩy thuyền theo nước, dựng một tuồng kịch để Nhậm Ngã Hành yên tâm, sau đó từ từ tính kế. Một đường này của bọn họ, gặp không biết bao nhiêu cơ sở ngầm của Nhậm Ngã Hành. Khổ thân bọn họ, vừa mới nếm thử tình yêu ngọt ngào, chỉ hận không thể ngày ngày đêm đêm quấn quít bên nhau đã phải giả vờ oán hận, không dám nói một câu thân tình. Đông Phương Bất Bại hôm nay có thể vào phòng nàng, cũng không biết là phải mất bao nhiêu tâm tư để dời đi chú ý của người khác, hơn nữa cũng không biết hắn còn có thể ở lại đây bao lâu.
Trong lòng Tả An Chi mềm nhũn, đưa tay cầm lấy tay hắn, ôn nhu nói: “Trước tiên để ta mặc quần áo vào đã, sao đó sẽ mặc chàng ôm, được không? Lạnh…”
Đông Phương Bất Bại ôm nàng, cũng thấy da thịt nàng mát rượi lạnh lẽo. Hắn sợ nàng bị cảm lạnh, liền ôm nàng, thay nàng mặc quần áo vào. Bộ quần áo này thế nhưng vô cùng vừa vặn, tựa như được may đo, nhưng nút áo lại được làm tương đối phức tạp. Đông Phương Bất Bại cũng có chút không kiên nhẫn, mãi mới mặc xong áo cho nàng, sau đó đeo lên hoa tai, mới lưu luyến không rời buông tay ra: “Ăn cơm đi.”
Hai người khó có được thời gian ở chung thế này. Qua hôm nay không biết khi nào mới có thể tiếp tục thân mật gắn bó như thế. Tả An Chi cũng luyến tiếc rời xa hắn, cho nên cứ ngồi trên giường ôm cổ hắn. Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, thấy ngoại trừ đồ do tiểu nhị mang lên, còn có một hòm gỗ sơn dầu, trông tương đối cổ, liền thuận miệng hỏi: “Trong hòm kia là thứ quý báu gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại thấy nàng ôm hắn không chịu buông, liền đơn giản ôm nàng đi đến cạnh bàn, bật cười nói: “Không phải là cái gì quý báu, chỉ là canh đậu hũ thôi. Nàng không phải là rất thích ăn món này sao?”
Lần trước thấy bán ở ven đường, nàng từng nói tới một lần, không ngờ hắn lại nhớ kĩ như vậy. Tả An Chi mở hòm ra, thấy bên trong nước dùng ấm nóng sóng sánh trong chén nhỏ, đậu hũ trắng noãn, bên trên rắc hành hoa màu lục. Nàng bỗng nhiên muốn khóc, hắn tốt như vậy, nàng không dám tưởng tưởng sau này hắn tốt với người khác thì nàng sẽ ghen tị thế nào. Giờ khắc này, nàng hận không thể dâng cả trái tim mình cho hắn, bởi vì nàng không biết phải báo đáp hắn thế nào. Tả An Chi cố gắng nuốt nước mắt, dùng sức ôm chặt Đông Phương Bất Bại, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đông Phương Bất Bại, chàng tốt như vậy, tương lai cho dù chàng có thay lòng đổi dạ, yêu một con heo, mà ta cuối cùng lại thành gia thất với một tuyệt thế mỹ thiếu niên, chỉ mong làm uyên ương không thành tiên, thì ta cũng sẽ thề, nhìn thấy heo không giết, cùng lắm chỉ chặt hai chân của nó đi thôi.”
Đôi mắt ướt sũng của nàng quả thực vô cùng động lòng người, nhưng Đông Phương Bất Bại không nói gì. Nàng cũng thật quá phá hỏng không khí, tại sao cứ nhất định nói sau này hắn sẽ thay lòng đổi dạ. Hơn nữa, vì sao hắn sẽ yêu heo, mà đến phiên nàng thì lại là một mỹ thiếu niên. Hắn đặt Tả An Chi lên ghế, múc một thìa đậu hũ non nhét vào miệng nàng, tức giận nói: “Ngu ngốc, ta mà lại đi yêu thích một con heo sao, nàng nói đi, cả ngày chỉ muốn đem ta bán cho người khác, có phải là đã muốn vội vàng đi tìm mỹ thiếu niên rồi không? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ ta ra, ai dám cùng nàng chỉ làm uyên ương không làm tiên, ta liền giết hắn, để cho hắn và Diêm Vương thành gia thất đi.”
Hai người vui vẻ đùa giỡn một hồi, ngươi đút ta ta mớm ngươi ăn xong cơm. Sau đó, Tả An Chi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một ông lão đang nặn tò he. Dưới bàn tay tài hoa của ông lão, một con tò he khác lại ra lò. Bên cạnh con chó nhỏ là một con lợn con, trông vô cùng sống động, vô cùng đáng yêu. Có tiểu hài tử đứng nhìn hồi lâu, thế là ông ta liền cười tủm tỉm đưa cho hắn một cái. Đối diện là hai người diễn xiếc, một ông lão đánh chiêng, sau đó một cô nương mặc áo màu đỏ thẫm tay chân linh hoạt bắt đầu lắc vòng. Một đám người vây quanh nàng trầm trồ khen ngợi, không ngừng ném bạc vào trong vòng.
Tả An Chi thật ra rất muốn nhìn ngắm khung cảnh nơi này, chỉ là không thể không làm ra bộ dạng không hứng thú. Dù sao, có thể nhìn thấy hai cảnh này, nàng cũng vô cùng thỏa mãn rồi. Đông Phương Bất Bại từ sau lưng ôm nàng, nói: “An An, chờ sau này không còn phải lo nghĩ ai nữa, không còn ai dám quản chúng ta nữa, ta cùng nàng sẽ đi chơi thành Lạc Dương, đi cả những nơi khác mà nàng muốn.”
Không ai dám quản…Ý hắn là đến khi hắn đoạt được chức giáo chủ? Tả An Chi biết tương lai hắn sẽ đem Nhậm Ngã Hành nhốt lại, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo. Nhưng bây giờ hắn mới chỉ từ một phó hương chủ thăng lên làm trưởng lão mà dám nói như vậy, quả thực là to gan lớn mật. Bất quá nàng đã hạ quyết tâm rồi, cho dù có thế nào, nàng cũng sẽ đứng bên cạnh hắn. Nhớ tới hắn vừa rồi hỏi nàng có phải muốn bán hắn đi không, nàng không khỏi tự để tay lên ngực hỏi mình câu đó. Nàng thương hắn, nhưng lại không đủ tín nhiệm với tình yêu của hai người. Có lẽ, nàng nên học cách tín nhiệm hắn hơn một chút chăng? Cho dù có nhiều gian nan hiểm trở, mưa gió bão bùng, thì hãy cứ để hai người họ cùng đối mặt.
Nàng còn đang nhíu mày suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên ôm nàng ra khỏi cửa sổ, hạ giọng nói: “Bên ngoài có người đến.”
Đem cửa phòng đóng lại, Tả An Chi kéo ghế dựa ngồi xuống, trong nháy mắt dường như trở thành một người khác. Không còn một chút thâm trầm hờ hững nào của vừa rồi, chỉ còn một người đang ôm bụng cười nghiêng cười ngả.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ đi ra: “Cười đủ chưa?”
“Ha, còn…còn một lát nữa.” Tả An Chi dựa cả người lên ghế, cười đến chảy nước mắt, “Ta thiếu chút nữa bị lời nói ghê tởm của chính mình hại chết, đã nhịn rất lâu a.”
“Lời nàng nói? Đúng rồi, nói như vậy, ta dường như nhớ rất rõ, vừa rồi có người nói mặc ta an bài.” Đông Phương Bất Bại cố ý vuốt cằm tỏ vẻ trầm tư.
Lời này nếu là người khác nói thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà bởi vì do Đông Phương Bất Bại nói ra, cho nên, Tả An Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Người kia khẳng định không phải là ta.”
“Vậy sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, đáng yêu cực kì. Hắn nhịn không được véo mũi nàng một cái, cũng nở nụ cười.
Bọn họ từ trong nhà kia chạy đi không bao lâu thì mưa ngớt, nhưng lúc trước mưa thật sự quá lớn, cho nên quần áo Tả An Chi đều ướt đẫm, dán sát vào trên người rất khó chịu. Nàng định mở hành lí ra lấy bộ khác thay, thì phát hiện quần áo mang theo cũng ướt đẫm, chỉ đành ảo não ném sang một bên.
“Trước thay bộ này đã, sau đó lại ăn chút gì đó, đừng để bị cảm lạnh.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười, đưa qua một cái bọc, “Vừa rồi đi mua, nàng xem có vừa người không?”
Tả An Chi mở cái bọc ra, thấy bên trong có một bộ quần áo tinh xảo màu hông, một cái thắt lưng và giày đồng bộ. Người này thật là tốt, ngay cả chuyện nhỏ như nàng mắc mưa không có quần áo thay hắn cũng lo lắng chu toàn. Nàng trong lòng cảm động, liền hôn lên yết hầu Đông Phương Bất Bại một cái, định thay quần áo. Lại thấy Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định tránh ra ngoài. Nàng chỉ đành thở dài: “Vị huynh đài này, huynh có phải nên quân tử một chút không, ít nhất che mắt cũng được?”
“Quân tử? Bộ dạng như tên Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn kia? Chẳng lẽ nàng chính là thích hắn…” Đông Phương Bất Bại vẻ mặt khiếp sợ, khổ sở lắc đầu không thôi.
“Ta cũng không phải ăn no rửng mỡ, hắn lấy kiếm đâm ta, ta có họa điên mới thích hắn.” Nhắc tới Nhạc Bất Quần, Tả An Chi liền nghiến răng nghiến lợi nói, cái tên kia không những chỉ chém nàng một kiếm, lại còn hại nàng lăn xuống núi, bị buộc phải bơi qua sông, khiến nàng bị Đông Phương Bất Bại túm được. Đương nhiên, nhờ thế mới có kết quả ngày hôm nay, nhưng nàng nhất định sẽ không cảm ơn hắn. Tả An Chi thầm nghĩ, sau này nếu gặp lại, nàng phải cầm kiếm rượt hắn chạy trối chết hai vòng.
“Nàng sợ cái gì? An An, quần áo ẩm ướt mặc lâu trên người sẽ bị cảm đó. Hay là nàng không tin ta? Ta che mắt đi là được.” Đông Phương Bất Bại ra vẻ ấm ức, nâng tay áo lên che trước mắt.
Đây thực sự là Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm, tính tình thay đổi như chong chóng sao? Tả An Chi đưa tay đỡ trán, thật muốn nói một câu, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không cần phải đóng kịch. Nhưng mà không thể giảng đạo lý với đám người Ma giáo được, hắn không tránh thì nàng tránh. Tả An Chi bất đắc dĩ ngồi lên giường, quay lưng về phía Đông Phương Bất Bại cởi quần áo. Đang muốn cầm quần áo sạch sẽ để thay, đã bị Đông Phương Bất Bại từ phía sau ôm lấy. Nàng còn muốn giãy dụa, chợt nghe hắn cúi đầu bên tai cầu xin: “An An, mấy ngày nay nàng cách ta rất xa, khiến lòng ta rất khó chịu. Ta chỉ là muốn ôm nàng một cái thôi, cái gì cũng không làm. Được không?”
Ngày ấy, hai người họ đã thương lượng với nhau, Đông Phương Bất Bại còn là chim non chưa đủ lông đủ cánh, nếu để Nhậm Ngã Hành quá mức nghi ngờ hắn, không chừng sẽ có một ngày liều lĩnh giết hắn. Cho nên, trước tiên, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể vờ yếu thế. Nhậm Ngã Hành là lo sợ Đông Phương Bất Bại thế lực quá lớn, cho nên đã lên ý định châm ngòi quan hệ giữa hắn và các vị trưởng lão khác. Nếu đã biết ý giáo chủ như vậy, việc gì bọn họ không đẩy thuyền theo nước, dựng một tuồng kịch để Nhậm Ngã Hành yên tâm, sau đó từ từ tính kế. Một đường này của bọn họ, gặp không biết bao nhiêu cơ sở ngầm của Nhậm Ngã Hành. Khổ thân bọn họ, vừa mới nếm thử tình yêu ngọt ngào, chỉ hận không thể ngày ngày đêm đêm quấn quít bên nhau đã phải giả vờ oán hận, không dám nói một câu thân tình. Đông Phương Bất Bại hôm nay có thể vào phòng nàng, cũng không biết là phải mất bao nhiêu tâm tư để dời đi chú ý của người khác, hơn nữa cũng không biết hắn còn có thể ở lại đây bao lâu.
Trong lòng Tả An Chi mềm nhũn, đưa tay cầm lấy tay hắn, ôn nhu nói: “Trước tiên để ta mặc quần áo vào đã, sao đó sẽ mặc chàng ôm, được không? Lạnh…”
Đông Phương Bất Bại ôm nàng, cũng thấy da thịt nàng mát rượi lạnh lẽo. Hắn sợ nàng bị cảm lạnh, liền ôm nàng, thay nàng mặc quần áo vào. Bộ quần áo này thế nhưng vô cùng vừa vặn, tựa như được may đo, nhưng nút áo lại được làm tương đối phức tạp. Đông Phương Bất Bại cũng có chút không kiên nhẫn, mãi mới mặc xong áo cho nàng, sau đó đeo lên hoa tai, mới lưu luyến không rời buông tay ra: “Ăn cơm đi.”
Hai người khó có được thời gian ở chung thế này. Qua hôm nay không biết khi nào mới có thể tiếp tục thân mật gắn bó như thế. Tả An Chi cũng luyến tiếc rời xa hắn, cho nên cứ ngồi trên giường ôm cổ hắn. Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, thấy ngoại trừ đồ do tiểu nhị mang lên, còn có một hòm gỗ sơn dầu, trông tương đối cổ, liền thuận miệng hỏi: “Trong hòm kia là thứ quý báu gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại thấy nàng ôm hắn không chịu buông, liền đơn giản ôm nàng đi đến cạnh bàn, bật cười nói: “Không phải là cái gì quý báu, chỉ là canh đậu hũ thôi. Nàng không phải là rất thích ăn món này sao?”
Lần trước thấy bán ở ven đường, nàng từng nói tới một lần, không ngờ hắn lại nhớ kĩ như vậy. Tả An Chi mở hòm ra, thấy bên trong nước dùng ấm nóng sóng sánh trong chén nhỏ, đậu hũ trắng noãn, bên trên rắc hành hoa màu lục. Nàng bỗng nhiên muốn khóc, hắn tốt như vậy, nàng không dám tưởng tưởng sau này hắn tốt với người khác thì nàng sẽ ghen tị thế nào. Giờ khắc này, nàng hận không thể dâng cả trái tim mình cho hắn, bởi vì nàng không biết phải báo đáp hắn thế nào. Tả An Chi cố gắng nuốt nước mắt, dùng sức ôm chặt Đông Phương Bất Bại, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đông Phương Bất Bại, chàng tốt như vậy, tương lai cho dù chàng có thay lòng đổi dạ, yêu một con heo, mà ta cuối cùng lại thành gia thất với một tuyệt thế mỹ thiếu niên, chỉ mong làm uyên ương không thành tiên, thì ta cũng sẽ thề, nhìn thấy heo không giết, cùng lắm chỉ chặt hai chân của nó đi thôi.”
Đôi mắt ướt sũng của nàng quả thực vô cùng động lòng người, nhưng Đông Phương Bất Bại không nói gì. Nàng cũng thật quá phá hỏng không khí, tại sao cứ nhất định nói sau này hắn sẽ thay lòng đổi dạ. Hơn nữa, vì sao hắn sẽ yêu heo, mà đến phiên nàng thì lại là một mỹ thiếu niên. Hắn đặt Tả An Chi lên ghế, múc một thìa đậu hũ non nhét vào miệng nàng, tức giận nói: “Ngu ngốc, ta mà lại đi yêu thích một con heo sao, nàng nói đi, cả ngày chỉ muốn đem ta bán cho người khác, có phải là đã muốn vội vàng đi tìm mỹ thiếu niên rồi không? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ ta ra, ai dám cùng nàng chỉ làm uyên ương không làm tiên, ta liền giết hắn, để cho hắn và Diêm Vương thành gia thất đi.”
Hai người vui vẻ đùa giỡn một hồi, ngươi đút ta ta mớm ngươi ăn xong cơm. Sau đó, Tả An Chi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một ông lão đang nặn tò he. Dưới bàn tay tài hoa của ông lão, một con tò he khác lại ra lò. Bên cạnh con chó nhỏ là một con lợn con, trông vô cùng sống động, vô cùng đáng yêu. Có tiểu hài tử đứng nhìn hồi lâu, thế là ông ta liền cười tủm tỉm đưa cho hắn một cái. Đối diện là hai người diễn xiếc, một ông lão đánh chiêng, sau đó một cô nương mặc áo màu đỏ thẫm tay chân linh hoạt bắt đầu lắc vòng. Một đám người vây quanh nàng trầm trồ khen ngợi, không ngừng ném bạc vào trong vòng.
Tả An Chi thật ra rất muốn nhìn ngắm khung cảnh nơi này, chỉ là không thể không làm ra bộ dạng không hứng thú. Dù sao, có thể nhìn thấy hai cảnh này, nàng cũng vô cùng thỏa mãn rồi. Đông Phương Bất Bại từ sau lưng ôm nàng, nói: “An An, chờ sau này không còn phải lo nghĩ ai nữa, không còn ai dám quản chúng ta nữa, ta cùng nàng sẽ đi chơi thành Lạc Dương, đi cả những nơi khác mà nàng muốn.”
Không ai dám quản…Ý hắn là đến khi hắn đoạt được chức giáo chủ? Tả An Chi biết tương lai hắn sẽ đem Nhậm Ngã Hành nhốt lại, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo. Nhưng bây giờ hắn mới chỉ từ một phó hương chủ thăng lên làm trưởng lão mà dám nói như vậy, quả thực là to gan lớn mật. Bất quá nàng đã hạ quyết tâm rồi, cho dù có thế nào, nàng cũng sẽ đứng bên cạnh hắn. Nhớ tới hắn vừa rồi hỏi nàng có phải muốn bán hắn đi không, nàng không khỏi tự để tay lên ngực hỏi mình câu đó. Nàng thương hắn, nhưng lại không đủ tín nhiệm với tình yêu của hai người. Có lẽ, nàng nên học cách tín nhiệm hắn hơn một chút chăng? Cho dù có nhiều gian nan hiểm trở, mưa gió bão bùng, thì hãy cứ để hai người họ cùng đối mặt.
Nàng còn đang nhíu mày suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên ôm nàng ra khỏi cửa sổ, hạ giọng nói: “Bên ngoài có người đến.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đem cửa phòng đóng lại, Tả An Chi kéo ghế dựa ngồi xuống, trong nháy mắt dường như trở thành một người khác. Không còn một chút thâm trầm hờ hững nào của vừa rồi, chỉ còn một người đang ôm bụng cười nghiêng cười ngả.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ đi ra: “Cười đủ chưa?”
“Ha, còn…còn một lát nữa.” Tả An Chi dựa cả người lên ghế, cười đến chảy nước mắt, “Ta thiếu chút nữa bị lời nói ghê tởm của chính mình hại chết, đã nhịn rất lâu a.”
“Lời nàng nói? Đúng rồi, nói như vậy, ta dường như nhớ rất rõ, vừa rồi có người nói mặc ta an bài.” Đông Phương Bất Bại cố ý vuốt cằm tỏ vẻ trầm tư.
Lời này nếu là người khác nói thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà bởi vì do Đông Phương Bất Bại nói ra, cho nên, Tả An Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Người kia khẳng định không phải là ta.”
“Vậy sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, đáng yêu cực kì. Hắn nhịn không được véo mũi nàng một cái, cũng nở nụ cười.
Bọn họ từ trong nhà kia chạy đi không bao lâu thì mưa ngớt, nhưng lúc trước mưa thật sự quá lớn, cho nên quần áo Tả An Chi đều ướt đẫm, dán sát vào trên người rất khó chịu. Nàng định mở hành lí ra lấy bộ khác thay, thì phát hiện quần áo mang theo cũng ướt đẫm, chỉ đành ảo não ném sang một bên.
“Trước thay bộ này đã, sau đó lại ăn chút gì đó, đừng để bị cảm lạnh.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười, đưa qua một cái bọc, “Vừa rồi đi mua, nàng xem có vừa người không?”
Tả An Chi mở cái bọc ra, thấy bên trong có một bộ quần áo tinh xảo màu hông, một cái thắt lưng và giày đồng bộ. Người này thật là tốt, ngay cả chuyện nhỏ như nàng mắc mưa không có quần áo thay hắn cũng lo lắng chu toàn. Nàng trong lòng cảm động, liền hôn lên yết hầu Đông Phương Bất Bại một cái, định thay quần áo. Lại thấy Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định tránh ra ngoài. Nàng chỉ đành thở dài: “Vị huynh đài này, huynh có phải nên quân tử một chút không, ít nhất che mắt cũng được?”
“Quân tử? Bộ dạng như tên Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn kia? Chẳng lẽ nàng chính là thích hắn…” Đông Phương Bất Bại vẻ mặt khiếp sợ, khổ sở lắc đầu không thôi.
“Ta cũng không phải ăn no rửng mỡ, hắn lấy kiếm đâm ta, ta có họa điên mới thích hắn.” Nhắc tới Nhạc Bất Quần, Tả An Chi liền nghiến răng nghiến lợi nói, cái tên kia không những chỉ chém nàng một kiếm, lại còn hại nàng lăn xuống núi, bị buộc phải bơi qua sông, khiến nàng bị Đông Phương Bất Bại túm được. Đương nhiên, nhờ thế mới có kết quả ngày hôm nay, nhưng nàng nhất định sẽ không cảm ơn hắn. Tả An Chi thầm nghĩ, sau này nếu gặp lại, nàng phải cầm kiếm rượt hắn chạy trối chết hai vòng.
“Nàng sợ cái gì? An An, quần áo ẩm ướt mặc lâu trên người sẽ bị cảm đó. Hay là nàng không tin ta? Ta che mắt đi là được.” Đông Phương Bất Bại ra vẻ ấm ức, nâng tay áo lên che trước mắt.
Đây thực sự là Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm, tính tình thay đổi như chong chóng sao? Tả An Chi đưa tay đỡ trán, thật muốn nói một câu, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không cần phải đóng kịch. Nhưng mà không thể giảng đạo lý với đám người Ma giáo được, hắn không tránh thì nàng tránh. Tả An Chi bất đắc dĩ ngồi lên giường, quay lưng về phía Đông Phương Bất Bại cởi quần áo. Đang muốn cầm quần áo sạch sẽ để thay, đã bị Đông Phương Bất Bại từ phía sau ôm lấy. Nàng còn muốn giãy dụa, chợt nghe hắn cúi đầu bên tai cầu xin: “An An, mấy ngày nay nàng cách ta rất xa, khiến lòng ta rất khó chịu. Ta chỉ là muốn ôm nàng một cái thôi, cái gì cũng không làm. Được không?”
Ngày ấy, hai người họ đã thương lượng với nhau, Đông Phương Bất Bại còn là chim non chưa đủ lông đủ cánh, nếu để Nhậm Ngã Hành quá mức nghi ngờ hắn, không chừng sẽ có một ngày liều lĩnh giết hắn. Cho nên, trước tiên, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể vờ yếu thế. Nhậm Ngã Hành là lo sợ Đông Phương Bất Bại thế lực quá lớn, cho nên đã lên ý định châm ngòi quan hệ giữa hắn và các vị trưởng lão khác. Nếu đã biết ý giáo chủ như vậy, việc gì bọn họ không đẩy thuyền theo nước, dựng một tuồng kịch để Nhậm Ngã Hành yên tâm, sau đó từ từ tính kế. Một đường này của bọn họ, gặp không biết bao nhiêu cơ sở ngầm của Nhậm Ngã Hành. Khổ thân bọn họ, vừa mới nếm thử tình yêu ngọt ngào, chỉ hận không thể ngày ngày đêm đêm quấn quít bên nhau đã phải giả vờ oán hận, không dám nói một câu thân tình. Đông Phương Bất Bại hôm nay có thể vào phòng nàng, cũng không biết là phải mất bao nhiêu tâm tư để dời đi chú ý của người khác, hơn nữa cũng không biết hắn còn có thể ở lại đây bao lâu.
Trong lòng Tả An Chi mềm nhũn, đưa tay cầm lấy tay hắn, ôn nhu nói: “Trước tiên để ta mặc quần áo vào đã, sao đó sẽ mặc chàng ôm, được không? Lạnh…”
Đông Phương Bất Bại ôm nàng, cũng thấy da thịt nàng mát rượi lạnh lẽo. Hắn sợ nàng bị cảm lạnh, liền ôm nàng, thay nàng mặc quần áo vào. Bộ quần áo này thế nhưng vô cùng vừa vặn, tựa như được may đo, nhưng nút áo lại được làm tương đối phức tạp. Đông Phương Bất Bại cũng có chút không kiên nhẫn, mãi mới mặc xong áo cho nàng, sau đó đeo lên hoa tai, mới lưu luyến không rời buông tay ra: “Ăn cơm đi.”
Hai người khó có được thời gian ở chung thế này. Qua hôm nay không biết khi nào mới có thể tiếp tục thân mật gắn bó như thế. Tả An Chi cũng luyến tiếc rời xa hắn, cho nên cứ ngồi trên giường ôm cổ hắn. Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, thấy ngoại trừ đồ do tiểu nhị mang lên, còn có một hòm gỗ sơn dầu, trông tương đối cổ, liền thuận miệng hỏi: “Trong hòm kia là thứ quý báu gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại thấy nàng ôm hắn không chịu buông, liền đơn giản ôm nàng đi đến cạnh bàn, bật cười nói: “Không phải là cái gì quý báu, chỉ là canh đậu hũ thôi. Nàng không phải là rất thích ăn món này sao?”
Lần trước thấy bán ở ven đường, nàng từng nói tới một lần, không ngờ hắn lại nhớ kĩ như vậy. Tả An Chi mở hòm ra, thấy bên trong nước dùng ấm nóng sóng sánh trong chén nhỏ, đậu hũ trắng noãn, bên trên rắc hành hoa màu lục. Nàng bỗng nhiên muốn khóc, hắn tốt như vậy, nàng không dám tưởng tưởng sau này hắn tốt với người khác thì nàng sẽ ghen tị thế nào. Giờ khắc này, nàng hận không thể dâng cả trái tim mình cho hắn, bởi vì nàng không biết phải báo đáp hắn thế nào. Tả An Chi cố gắng nuốt nước mắt, dùng sức ôm chặt Đông Phương Bất Bại, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đông Phương Bất Bại, chàng tốt như vậy, tương lai cho dù chàng có thay lòng đổi dạ, yêu một con heo, mà ta cuối cùng lại thành gia thất với một tuyệt thế mỹ thiếu niên, chỉ mong làm uyên ương không thành tiên, thì ta cũng sẽ thề, nhìn thấy heo không giết, cùng lắm chỉ chặt hai chân của nó đi thôi.”
Đôi mắt ướt sũng của nàng quả thực vô cùng động lòng người, nhưng Đông Phương Bất Bại không nói gì. Nàng cũng thật quá phá hỏng không khí, tại sao cứ nhất định nói sau này hắn sẽ thay lòng đổi dạ. Hơn nữa, vì sao hắn sẽ yêu heo, mà đến phiên nàng thì lại là một mỹ thiếu niên. Hắn đặt Tả An Chi lên ghế, múc một thìa đậu hũ non nhét vào miệng nàng, tức giận nói: “Ngu ngốc, ta mà lại đi yêu thích một con heo sao, nàng nói đi, cả ngày chỉ muốn đem ta bán cho người khác, có phải là đã muốn vội vàng đi tìm mỹ thiếu niên rồi không? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ ta ra, ai dám cùng nàng chỉ làm uyên ương không làm tiên, ta liền giết hắn, để cho hắn và Diêm Vương thành gia thất đi.”
Hai người vui vẻ đùa giỡn một hồi, ngươi đút ta ta mớm ngươi ăn xong cơm. Sau đó, Tả An Chi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một ông lão đang nặn tò he. Dưới bàn tay tài hoa của ông lão, một con tò he khác lại ra lò. Bên cạnh con chó nhỏ là một con lợn con, trông vô cùng sống động, vô cùng đáng yêu. Có tiểu hài tử đứng nhìn hồi lâu, thế là ông ta liền cười tủm tỉm đưa cho hắn một cái. Đối diện là hai người diễn xiếc, một ông lão đánh chiêng, sau đó một cô nương mặc áo màu đỏ thẫm tay chân linh hoạt bắt đầu lắc vòng. Một đám người vây quanh nàng trầm trồ khen ngợi, không ngừng ném bạc vào trong vòng.
Tả An Chi thật ra rất muốn nhìn ngắm khung cảnh nơi này, chỉ là không thể không làm ra bộ dạng không hứng thú. Dù sao, có thể nhìn thấy hai cảnh này, nàng cũng vô cùng thỏa mãn rồi. Đông Phương Bất Bại từ sau lưng ôm nàng, nói: “An An, chờ sau này không còn phải lo nghĩ ai nữa, không còn ai dám quản chúng ta nữa, ta cùng nàng sẽ đi chơi thành Lạc Dương, đi cả những nơi khác mà nàng muốn.”
Không ai dám quản…Ý hắn là đến khi hắn đoạt được chức giáo chủ? Tả An Chi biết tương lai hắn sẽ đem Nhậm Ngã Hành nhốt lại, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo. Nhưng bây giờ hắn mới chỉ từ một phó hương chủ thăng lên làm trưởng lão mà dám nói như vậy, quả thực là to gan lớn mật. Bất quá nàng đã hạ quyết tâm rồi, cho dù có thế nào, nàng cũng sẽ đứng bên cạnh hắn. Nhớ tới hắn vừa rồi hỏi nàng có phải muốn bán hắn đi không, nàng không khỏi tự để tay lên ngực hỏi mình câu đó. Nàng thương hắn, nhưng lại không đủ tín nhiệm với tình yêu của hai người. Có lẽ, nàng nên học cách tín nhiệm hắn hơn một chút chăng? Cho dù có nhiều gian nan hiểm trở, mưa gió bão bùng, thì hãy cứ để hai người họ cùng đối mặt.
Nàng còn đang nhíu mày suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên ôm nàng ra khỏi cửa sổ, hạ giọng nói: “Bên ngoài có người đến.”