Đến Hằng Sơn đã năm ngày, vẫn không tìm được Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi vẫn như cũ mang theo mọi người tránh đi Ngũ Nhạc, nhưng càng ngày càng trầm mặc. Không cần người nhắc nhở, nàng hiểu mình không thể đi tiếp. Người trong Ngũ Nhạc gặp qua nàng không ít, ngoại trừ Mạc Tùng Bách, Nhạc Bất Quần thì người của Tung Sơn đều biết nàng. Hằng Sơn tuy lớn, nàng cũng đã cải trang thành dân chúng tầm thường, nhưng lại không dám cam đoan chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Huống hồ cả một nhóm người ngựa cùng đi, sớm hay muộn cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, chống đỡ được năm ngày qua đã là rất may mắn. Đông Phương Bất Bại có lẽ đã bị bắt giam hoặc bị giết, cho nên điều nàng cần làm bây giờ là bảo vệ bản thân và những người đi cùng, sau này sẽ lại đến cứu hắn hoặc vì hắn báo thù. Còn nếu như Đông Phương Bất Bại đã thoát hiểm thì hai người họ sớm muộn cũng đoàn tụ.
Đi xuống dòng sông dưới núi, vốc một ít nước lên mặt, Tả An Chi mệt mỏi ngồi trên bờ, vùi đầu vào trong đầu gối.
Nàng có phải ngay từ đầu đã không nên đến đây rồi không? Bởi vì như lời Đông Phương Bất Bại lúc trước đã nói, nếu nàng không rời Hắc Mộc Nhai đi tìm Đông Phương Bất Bại, có lẽ Nhậm Ngã Hành sẽ không động đến nàng. Sau này căn cơ của nàng vững chắc rồi, thì có làm gì hay nói gì cũng không cần phải lo lắng nữa. Mà không phải giống như bây giờ, biết rõ là cạm bẫy còn ngốc nghếch nhảy vào. Kết quả là không thu hoạch được gì, thậm chí có khả năng sẽ hại đến tính mạng của mình và nhiều người khác.
Nhưng làm người không thể lúc nào cũng bình tĩnh, cho dù có lí trí đến đâu cũng sẽ có lúc vì tình cảm mà liều lĩnh. Mà người có thể làm cho Tả An Chi liều lĩnh, chính là Đông Phương Bất Bại. Nàng thương tâm khổ sở nhớ hắn như vậy, há có thể bình tĩnh nhìn hắn rơi vào nguy hiểm.
Nàng đến đây, lại không tìm được hắn, mới hoảng hốt nhớ tới, bọn họ cũng rất ít khi nói với nhau những lời âu yếm của người yêu, càng đừng nói đến lời thề đời đời kiếp kiếp bên nhau. Thời gian bọn họ ở chung với nhau quá ít, mà hầu hết những lúc đó đều bày mưu tính kế. Bọn họ đều là những người thuộc phái hành động, nghĩ là một số việc không cần phải nói, chỉ cần làm là thể hiện được. Nhưng hôm nay nàng hối hận rồi, bọn họ không phải là người thuộc cùng một thế giới, có lẽ xuống âm phủ cũng không thể gặp nhau.
Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến (Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là: Trên trời dưới đất, hai nơi đều mù mịt không gặp được). Nàng vì cái gì mà trước đây không nói với hắn nhiều một chút, hôn hắn nhiều một chút, ôm hắn nhiều một chút? Ít nhất nếu làm như vậy, thì lúc này nhớ tới, sẽ nhiều thêm niềm vui mà ít đi vài phần hối hận.
Tả An Chi không khóc. Tuy rằng giả trang làm phụ nữ nông dân, nhưng tóc nàng vẫn chải chuốt chỉnh tề, quần áo cũ cũng vô cùng sạch sẽ. Từ bên ngoài nhìn vào, một chút cũng không biết nội tâm nàng đang vô cùng dày vò. Nàng lúc này, giống như một tinh linh cô quạnh giữa trời đất, cứ ôm lấy chính mình. Dường như chỉ có thể làm như vậy thì trái tim mới không mất đi một nửa, toàn thân cũng không con lạnh lẽo nữa.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Tả An Chi không quay đầu, chỉ quát: “Lui ra, ta không muốn ăn.”
Người đến sẽ không phải là kẻ địch. Bọn họ sở dĩ dám ẩn nấp ở khe núi này, chính là vì đã dùng số tiền rất lớn thuê người canh gác. Nếu bọn họ không đi ra thì rất khó bị người ta phát hiện. Huống chi thủ hạ tuy cách xa nàng, nhưng cũng không đến mức kẻ địch tới mà một chút động tĩnh cũng không có. Có lẽ chỉ là một người muốn đưa đồ ăn cho nàng.
Lại nói tiếp, nếu bọn họ không phải xuống trấn nhỏ dưới núi mua đồ ăn hay đi tìm Đông Phương Bất Bại thì cho dù có ở đây nửa năm cũng không cần lo lắng có người tìm đến. Chua sót cười, Tả An Chi lập tức đem ý tưởng này xua ra khỏi đầu. Cái này không phải rất vô lý sao, nàng tới Hằng Sơn, nếu không phải tìm người thì để làm gì, huống chi nếu nửa năm không mua bán gì, thì nhiều người như vậy nhất định sẽ chết đói. Nàng chẳng qua là đang muốn tìm một lí do để ở lại, muốn kéo dài thời gian được ở nơi có thể đã thấm máu hắn này mà thôi.
Quên đi, hôm nay nàng tùy hứng ở lại, ngày mai sẽ đi, việc sau này cần nàng làm còn rất nhiều. Tả An Chi ngẩng mặt, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Vừa định đứng lên, liền bị người đằng sau ôm lấy. Ôm ấp của người kia có một chút cứng rắn, còn có mùi máu tươi, nhưng lại vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta không tin được.
Cứng ngắc một chút mới quay đầu lại, Tả An Chi đưa tay lên sờ khuôn mặt mỉm cười của nam tử kia: “Này, Đông Phương Bất Bại, ta có từng nói cho chàng chưa, chàng để râu nhìn rất xấu.”
“…” Đông Phương Bất Bại nhiều ngày qua không để ý đến bản thân, giờ phút này trên mặt hắn râu mọc lia chia, quần áo cũng dính máu. So với ngày thường sạch sẽ chỉnh tề, quả thực bây giờ vô cùng chật vật. Hắn sờ sờ cằm, cười khổ nói: “Ta lập tức cạo.”
“Mặc kệ chàng bộ dạng gì, ta cũng đều vui mừng.” Tả An Chi ôm cổ hắn, nước mắt rốt cục nhịn không được mà chảy ra. Nàng nức nở nói: “Đa tạ chàng đã không bỏ lại ta một mình.”
Câu đa tạ này của nàng xuất phát từ tận tâm can. Chỉ trong nháy mắt, nàng từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ tâm như tro tàn đến tái sinh trong biển lửa. Nàng muốn ôm hắn, không bao giờ buông ra nữa, nàng muốn hôn hắn, hôn thật nhiều. Nhưng rốt cục nàng không làm gì cả, chỉ buông hắn ra, vội vàng sờ soạng khắp người Đông Phương Bất Bại: “Chàng làm sao bị thương? Để ta xem.”
Đông Phương Bất Bại mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, ngón tay chai sạn do nhiều năm cầm kiếm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Không có việc gì, chỉ là một ít vết thương nhỏ thôi.” Hắn thấy Tả An Chi không tin, trong lòng lại ấm áp, mở miệng trêu đùa: “Muốn ta thoát quần áo cho nàng xem không?”
“Được.” Tả An Chi không chút do dự đáp ứng. Nàng đi qua nói mấy câu với người trong Thanh Long đường và người của Phong Lôi đường do Đông Phương Bất Bại mang đến, bảo bọn hắn tránh ra xa, sau đó mới quay lại, “Ta đã cho bọn hắn đi nghỉ ngơi rồi, chỉ để lại vài người bảo vệ vòng ngoài. Ngày mai lấy lại tinh thần chúng ta sẽ rời khỏi đây. Lúc này không còn người khác ở đây, chàng cởi đi.”
Không nghĩ tới Tả An Chi bỗng nhiên trở nên lớn mật như vậy, Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc. Mà Tả An Chi đã muốn bắt đầu cởi quần áo của hắn.
“Ta tự mình làm.” Đông Phương Bất Bại cởi bỏ đai lưng, sau đó chậm rãi cởi quần áo ra. Thân hình hắn cao lớn thon dài, nhưng trên lưng lại có một vết thương dài do đao lưu lại, kéo tới tận thắt lưng, mặc dù đã dùng vải bao lấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ. Trên cánh tay cũng có một vết thương do ám khí tạo thành, trên bụng là vết thương lúc trước ở Thái Hành Sơn bị vây giết lưu lại. Hắn thấy Tả An Chi nhìn hắn không chớp mắt, một mặt nhúng quần áo xuống nước để lau người, một mặt cười nói: “Rất khó nhìn sao?”
“Rất khó nhìn.” Tả An Chi từ trong hành lý lấy kim sang dược ra, cẩn thận đổ thuốc lên từng vết thương, “Nhưng mà, như lúc trước ta đã nói, chàng có thế nào ta cũng vui mừng, ta chỉ đau lòng tại sao chàng bị thương nhiều như vậy…”
Nàng nói lời này rất thản nhiên, ngay cả đầu cũng không nâng lên. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại nghe ra trong đó tình ý miên man. Hắn không cần nghĩ ngợi gì nữa, vòng tay ôm thắt lưng của Tả An Chi, tay kia cầm lên một sợi tóc mềm mại của nàng mà hôn. Lúc hắn mặc quần áo thì không sao, nhưng cởi ra cả người đều bị thương, cho nên Tả An Chi mặc dù muốn ôm hắn, lại không biết làm sao để không chạm vào miệng vết thương. Cũng may mà không bao lâu sau, Đông Phương Bất Bại liền buông nàng ra, tự mặc lại quần áo. Sau đó, hắn đi đến một vách núi khuất gió ngồi xuống, giang hai tay ra nói với nàng: “An An, lại đây ngủ, nghỉ ngơi tốt lấy lại tinh thần ngày mai còn chạy.”
Tả An Chi không biết nghĩ tới cái gì, cười phì một tiếng, sau đó đi qua ngồi cạnh hắn: “Chàng là nam?”
“Nàng có thể tự mình kiểm tra xem, ta rốt cuộc là nam hay là nữ.” Đông Phương Bất Bại nhéo mũi nàng không cái, nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi nở nụ cười.
“Được.” Tả An Chi không chút nghĩ ngợi đáp.
“A? Nàng nói cái gì?” Đông Phương Bất Bại tưởng mình nghe nhầm.
“Chàng không phải muốn ta thử xem sao?” Tả An Chi chạm tay lên ngực Đông Phương Bất Bại, thấy hắn sợ tới choáng váng, liền mím môi nhịn cười.
“Trên người ta có thương tích, như vậy được không?” Đông Phương Bất Bại là dạng người gì, cơ hội đến trước mặt hắn sao có thể bỏ qua. Hắn ôm thắt lưng Tả An Chi, để nàng tách hai chân ngồi lên người mình, bàn tay đã muốn thò vào trong áo nàng.
Tả An Chi không ngờ hắn lại mạnh mẽ hành động như vậy, nói động thủ liền động thủ, cho nên vội cuống quít đè lại bàn tay không an phận của hắn: “Đừng đừng, ta nói đùa thôi, chàng chẳng lẽ thật sự muốn ở đây…Nơi này còn có người khác, trở về rồi làm được không? Đến khách điếm cũng được.”
“An An, ta đã lâu như vậy không được ôm nàng. Bọn họ thực sự đã cách rất xa rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, ta chỉ hôn nhẹ nàng thôi, được không?” Đông Phương Bất Bại mềm giọng cầu xin, ánh mắt thâm thúy tối đen khẩn thiết nhìn nàng.
Đến Hằng Sơn đã năm ngày, vẫn không tìm được Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi vẫn như cũ mang theo mọi người tránh đi Ngũ Nhạc, nhưng càng ngày càng trầm mặc. Không cần người nhắc nhở, nàng hiểu mình không thể đi tiếp. Người trong Ngũ Nhạc gặp qua nàng không ít, ngoại trừ Mạc Tùng Bách, Nhạc Bất Quần thì người của Tung Sơn đều biết nàng. Hằng Sơn tuy lớn, nàng cũng đã cải trang thành dân chúng tầm thường, nhưng lại không dám cam đoan chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Huống hồ cả một nhóm người ngựa cùng đi, sớm hay muộn cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, chống đỡ được năm ngày qua đã là rất may mắn. Đông Phương Bất Bại có lẽ đã bị bắt giam hoặc bị giết, cho nên điều nàng cần làm bây giờ là bảo vệ bản thân và những người đi cùng, sau này sẽ lại đến cứu hắn hoặc vì hắn báo thù. Còn nếu như Đông Phương Bất Bại đã thoát hiểm thì hai người họ sớm muộn cũng đoàn tụ.
Đi xuống dòng sông dưới núi, vốc một ít nước lên mặt, Tả An Chi mệt mỏi ngồi trên bờ, vùi đầu vào trong đầu gối.
Nàng có phải ngay từ đầu đã không nên đến đây rồi không? Bởi vì như lời Đông Phương Bất Bại lúc trước đã nói, nếu nàng không rời Hắc Mộc Nhai đi tìm Đông Phương Bất Bại, có lẽ Nhậm Ngã Hành sẽ không động đến nàng. Sau này căn cơ của nàng vững chắc rồi, thì có làm gì hay nói gì cũng không cần phải lo lắng nữa. Mà không phải giống như bây giờ, biết rõ là cạm bẫy còn ngốc nghếch nhảy vào. Kết quả là không thu hoạch được gì, thậm chí có khả năng sẽ hại đến tính mạng của mình và nhiều người khác.
Nhưng làm người không thể lúc nào cũng bình tĩnh, cho dù có lí trí đến đâu cũng sẽ có lúc vì tình cảm mà liều lĩnh. Mà người có thể làm cho Tả An Chi liều lĩnh, chính là Đông Phương Bất Bại. Nàng thương tâm khổ sở nhớ hắn như vậy, há có thể bình tĩnh nhìn hắn rơi vào nguy hiểm.
Nàng đến đây, lại không tìm được hắn, mới hoảng hốt nhớ tới, bọn họ cũng rất ít khi nói với nhau những lời âu yếm của người yêu, càng đừng nói đến lời thề đời đời kiếp kiếp bên nhau. Thời gian bọn họ ở chung với nhau quá ít, mà hầu hết những lúc đó đều bày mưu tính kế. Bọn họ đều là những người thuộc phái hành động, nghĩ là một số việc không cần phải nói, chỉ cần làm là thể hiện được. Nhưng hôm nay nàng hối hận rồi, bọn họ không phải là người thuộc cùng một thế giới, có lẽ xuống âm phủ cũng không thể gặp nhau.
Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến (Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là: Trên trời dưới đất, hai nơi đều mù mịt không gặp được). Nàng vì cái gì mà trước đây không nói với hắn nhiều một chút, hôn hắn nhiều một chút, ôm hắn nhiều một chút? Ít nhất nếu làm như vậy, thì lúc này nhớ tới, sẽ nhiều thêm niềm vui mà ít đi vài phần hối hận.
Tả An Chi không khóc. Tuy rằng giả trang làm phụ nữ nông dân, nhưng tóc nàng vẫn chải chuốt chỉnh tề, quần áo cũ cũng vô cùng sạch sẽ. Từ bên ngoài nhìn vào, một chút cũng không biết nội tâm nàng đang vô cùng dày vò. Nàng lúc này, giống như một tinh linh cô quạnh giữa trời đất, cứ ôm lấy chính mình. Dường như chỉ có thể làm như vậy thì trái tim mới không mất đi một nửa, toàn thân cũng không con lạnh lẽo nữa.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Tả An Chi không quay đầu, chỉ quát: “Lui ra, ta không muốn ăn.”
Người đến sẽ không phải là kẻ địch. Bọn họ sở dĩ dám ẩn nấp ở khe núi này, chính là vì đã dùng số tiền rất lớn thuê người canh gác. Nếu bọn họ không đi ra thì rất khó bị người ta phát hiện. Huống chi thủ hạ tuy cách xa nàng, nhưng cũng không đến mức kẻ địch tới mà một chút động tĩnh cũng không có. Có lẽ chỉ là một người muốn đưa đồ ăn cho nàng.
Lại nói tiếp, nếu bọn họ không phải xuống trấn nhỏ dưới núi mua đồ ăn hay đi tìm Đông Phương Bất Bại thì cho dù có ở đây nửa năm cũng không cần lo lắng có người tìm đến. Chua sót cười, Tả An Chi lập tức đem ý tưởng này xua ra khỏi đầu. Cái này không phải rất vô lý sao, nàng tới Hằng Sơn, nếu không phải tìm người thì để làm gì, huống chi nếu nửa năm không mua bán gì, thì nhiều người như vậy nhất định sẽ chết đói. Nàng chẳng qua là đang muốn tìm một lí do để ở lại, muốn kéo dài thời gian được ở nơi có thể đã thấm máu hắn này mà thôi.
Quên đi, hôm nay nàng tùy hứng ở lại, ngày mai sẽ đi, việc sau này cần nàng làm còn rất nhiều. Tả An Chi ngẩng mặt, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Vừa định đứng lên, liền bị người đằng sau ôm lấy. Ôm ấp của người kia có một chút cứng rắn, còn có mùi máu tươi, nhưng lại vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta không tin được.
Cứng ngắc một chút mới quay đầu lại, Tả An Chi đưa tay lên sờ khuôn mặt mỉm cười của nam tử kia: “Này, Đông Phương Bất Bại, ta có từng nói cho chàng chưa, chàng để râu nhìn rất xấu.”
“…” Đông Phương Bất Bại nhiều ngày qua không để ý đến bản thân, giờ phút này trên mặt hắn râu mọc lia chia, quần áo cũng dính máu. So với ngày thường sạch sẽ chỉnh tề, quả thực bây giờ vô cùng chật vật. Hắn sờ sờ cằm, cười khổ nói: “Ta lập tức cạo.”
“Mặc kệ chàng bộ dạng gì, ta cũng đều vui mừng.” Tả An Chi ôm cổ hắn, nước mắt rốt cục nhịn không được mà chảy ra. Nàng nức nở nói: “Đa tạ chàng đã không bỏ lại ta một mình.”
Câu đa tạ này của nàng xuất phát từ tận tâm can. Chỉ trong nháy mắt, nàng từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ tâm như tro tàn đến tái sinh trong biển lửa. Nàng muốn ôm hắn, không bao giờ buông ra nữa, nàng muốn hôn hắn, hôn thật nhiều. Nhưng rốt cục nàng không làm gì cả, chỉ buông hắn ra, vội vàng sờ soạng khắp người Đông Phương Bất Bại: “Chàng làm sao bị thương? Để ta xem.”
Đông Phương Bất Bại mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, ngón tay chai sạn do nhiều năm cầm kiếm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Không có việc gì, chỉ là một ít vết thương nhỏ thôi.” Hắn thấy Tả An Chi không tin, trong lòng lại ấm áp, mở miệng trêu đùa: “Muốn ta thoát quần áo cho nàng xem không?”
“Được.” Tả An Chi không chút do dự đáp ứng. Nàng đi qua nói mấy câu với người trong Thanh Long đường và người của Phong Lôi đường do Đông Phương Bất Bại mang đến, bảo bọn hắn tránh ra xa, sau đó mới quay lại, “Ta đã cho bọn hắn đi nghỉ ngơi rồi, chỉ để lại vài người bảo vệ vòng ngoài. Ngày mai lấy lại tinh thần chúng ta sẽ rời khỏi đây. Lúc này không còn người khác ở đây, chàng cởi đi.”
Không nghĩ tới Tả An Chi bỗng nhiên trở nên lớn mật như vậy, Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc. Mà Tả An Chi đã muốn bắt đầu cởi quần áo của hắn.
“Ta tự mình làm.” Đông Phương Bất Bại cởi bỏ đai lưng, sau đó chậm rãi cởi quần áo ra. Thân hình hắn cao lớn thon dài, nhưng trên lưng lại có một vết thương dài do đao lưu lại, kéo tới tận thắt lưng, mặc dù đã dùng vải bao lấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ. Trên cánh tay cũng có một vết thương do ám khí tạo thành, trên bụng là vết thương lúc trước ở Thái Hành Sơn bị vây giết lưu lại. Hắn thấy Tả An Chi nhìn hắn không chớp mắt, một mặt nhúng quần áo xuống nước để lau người, một mặt cười nói: “Rất khó nhìn sao?”
“Rất khó nhìn.” Tả An Chi từ trong hành lý lấy kim sang dược ra, cẩn thận đổ thuốc lên từng vết thương, “Nhưng mà, như lúc trước ta đã nói, chàng có thế nào ta cũng vui mừng, ta chỉ đau lòng tại sao chàng bị thương nhiều như vậy…”
Nàng nói lời này rất thản nhiên, ngay cả đầu cũng không nâng lên. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại nghe ra trong đó tình ý miên man. Hắn không cần nghĩ ngợi gì nữa, vòng tay ôm thắt lưng của Tả An Chi, tay kia cầm lên một sợi tóc mềm mại của nàng mà hôn. Lúc hắn mặc quần áo thì không sao, nhưng cởi ra cả người đều bị thương, cho nên Tả An Chi mặc dù muốn ôm hắn, lại không biết làm sao để không chạm vào miệng vết thương. Cũng may mà không bao lâu sau, Đông Phương Bất Bại liền buông nàng ra, tự mặc lại quần áo. Sau đó, hắn đi đến một vách núi khuất gió ngồi xuống, giang hai tay ra nói với nàng: “An An, lại đây ngủ, nghỉ ngơi tốt lấy lại tinh thần ngày mai còn chạy.”
Tả An Chi không biết nghĩ tới cái gì, cười phì một tiếng, sau đó đi qua ngồi cạnh hắn: “Chàng là nam?”
“Nàng có thể tự mình kiểm tra xem, ta rốt cuộc là nam hay là nữ.” Đông Phương Bất Bại nhéo mũi nàng không cái, nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi nở nụ cười.
“Được.” Tả An Chi không chút nghĩ ngợi đáp.
“A? Nàng nói cái gì?” Đông Phương Bất Bại tưởng mình nghe nhầm.
“Chàng không phải muốn ta thử xem sao?” Tả An Chi chạm tay lên ngực Đông Phương Bất Bại, thấy hắn sợ tới choáng váng, liền mím môi nhịn cười.
“Trên người ta có thương tích, như vậy được không?” Đông Phương Bất Bại là dạng người gì, cơ hội đến trước mặt hắn sao có thể bỏ qua. Hắn ôm thắt lưng Tả An Chi, để nàng tách hai chân ngồi lên người mình, bàn tay đã muốn thò vào trong áo nàng.
Tả An Chi không ngờ hắn lại mạnh mẽ hành động như vậy, nói động thủ liền động thủ, cho nên vội cuống quít đè lại bàn tay không an phận của hắn: “Đừng đừng, ta nói đùa thôi, chàng chẳng lẽ thật sự muốn ở đây…Nơi này còn có người khác, trở về rồi làm được không? Đến khách điếm cũng được.”
“An An, ta đã lâu như vậy không được ôm nàng. Bọn họ thực sự đã cách rất xa rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, ta chỉ hôn nhẹ nàng thôi, được không?” Đông Phương Bất Bại mềm giọng cầu xin, ánh mắt thâm thúy tối đen khẩn thiết nhìn nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến Hằng Sơn đã năm ngày, vẫn không tìm được Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi vẫn như cũ mang theo mọi người tránh đi Ngũ Nhạc, nhưng càng ngày càng trầm mặc. Không cần người nhắc nhở, nàng hiểu mình không thể đi tiếp. Người trong Ngũ Nhạc gặp qua nàng không ít, ngoại trừ Mạc Tùng Bách, Nhạc Bất Quần thì người của Tung Sơn đều biết nàng. Hằng Sơn tuy lớn, nàng cũng đã cải trang thành dân chúng tầm thường, nhưng lại không dám cam đoan chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Huống hồ cả một nhóm người ngựa cùng đi, sớm hay muộn cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, chống đỡ được năm ngày qua đã là rất may mắn. Đông Phương Bất Bại có lẽ đã bị bắt giam hoặc bị giết, cho nên điều nàng cần làm bây giờ là bảo vệ bản thân và những người đi cùng, sau này sẽ lại đến cứu hắn hoặc vì hắn báo thù. Còn nếu như Đông Phương Bất Bại đã thoát hiểm thì hai người họ sớm muộn cũng đoàn tụ.
Đi xuống dòng sông dưới núi, vốc một ít nước lên mặt, Tả An Chi mệt mỏi ngồi trên bờ, vùi đầu vào trong đầu gối.
Nàng có phải ngay từ đầu đã không nên đến đây rồi không? Bởi vì như lời Đông Phương Bất Bại lúc trước đã nói, nếu nàng không rời Hắc Mộc Nhai đi tìm Đông Phương Bất Bại, có lẽ Nhậm Ngã Hành sẽ không động đến nàng. Sau này căn cơ của nàng vững chắc rồi, thì có làm gì hay nói gì cũng không cần phải lo lắng nữa. Mà không phải giống như bây giờ, biết rõ là cạm bẫy còn ngốc nghếch nhảy vào. Kết quả là không thu hoạch được gì, thậm chí có khả năng sẽ hại đến tính mạng của mình và nhiều người khác.
Nhưng làm người không thể lúc nào cũng bình tĩnh, cho dù có lí trí đến đâu cũng sẽ có lúc vì tình cảm mà liều lĩnh. Mà người có thể làm cho Tả An Chi liều lĩnh, chính là Đông Phương Bất Bại. Nàng thương tâm khổ sở nhớ hắn như vậy, há có thể bình tĩnh nhìn hắn rơi vào nguy hiểm.
Nàng đến đây, lại không tìm được hắn, mới hoảng hốt nhớ tới, bọn họ cũng rất ít khi nói với nhau những lời âu yếm của người yêu, càng đừng nói đến lời thề đời đời kiếp kiếp bên nhau. Thời gian bọn họ ở chung với nhau quá ít, mà hầu hết những lúc đó đều bày mưu tính kế. Bọn họ đều là những người thuộc phái hành động, nghĩ là một số việc không cần phải nói, chỉ cần làm là thể hiện được. Nhưng hôm nay nàng hối hận rồi, bọn họ không phải là người thuộc cùng một thế giới, có lẽ xuống âm phủ cũng không thể gặp nhau.
Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến (Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là: Trên trời dưới đất, hai nơi đều mù mịt không gặp được). Nàng vì cái gì mà trước đây không nói với hắn nhiều một chút, hôn hắn nhiều một chút, ôm hắn nhiều một chút? Ít nhất nếu làm như vậy, thì lúc này nhớ tới, sẽ nhiều thêm niềm vui mà ít đi vài phần hối hận.
Tả An Chi không khóc. Tuy rằng giả trang làm phụ nữ nông dân, nhưng tóc nàng vẫn chải chuốt chỉnh tề, quần áo cũ cũng vô cùng sạch sẽ. Từ bên ngoài nhìn vào, một chút cũng không biết nội tâm nàng đang vô cùng dày vò. Nàng lúc này, giống như một tinh linh cô quạnh giữa trời đất, cứ ôm lấy chính mình. Dường như chỉ có thể làm như vậy thì trái tim mới không mất đi một nửa, toàn thân cũng không con lạnh lẽo nữa.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Tả An Chi không quay đầu, chỉ quát: “Lui ra, ta không muốn ăn.”
Người đến sẽ không phải là kẻ địch. Bọn họ sở dĩ dám ẩn nấp ở khe núi này, chính là vì đã dùng số tiền rất lớn thuê người canh gác. Nếu bọn họ không đi ra thì rất khó bị người ta phát hiện. Huống chi thủ hạ tuy cách xa nàng, nhưng cũng không đến mức kẻ địch tới mà một chút động tĩnh cũng không có. Có lẽ chỉ là một người muốn đưa đồ ăn cho nàng.
Lại nói tiếp, nếu bọn họ không phải xuống trấn nhỏ dưới núi mua đồ ăn hay đi tìm Đông Phương Bất Bại thì cho dù có ở đây nửa năm cũng không cần lo lắng có người tìm đến. Chua sót cười, Tả An Chi lập tức đem ý tưởng này xua ra khỏi đầu. Cái này không phải rất vô lý sao, nàng tới Hằng Sơn, nếu không phải tìm người thì để làm gì, huống chi nếu nửa năm không mua bán gì, thì nhiều người như vậy nhất định sẽ chết đói. Nàng chẳng qua là đang muốn tìm một lí do để ở lại, muốn kéo dài thời gian được ở nơi có thể đã thấm máu hắn này mà thôi.
Quên đi, hôm nay nàng tùy hứng ở lại, ngày mai sẽ đi, việc sau này cần nàng làm còn rất nhiều. Tả An Chi ngẩng mặt, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Vừa định đứng lên, liền bị người đằng sau ôm lấy. Ôm ấp của người kia có một chút cứng rắn, còn có mùi máu tươi, nhưng lại vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta không tin được.
Cứng ngắc một chút mới quay đầu lại, Tả An Chi đưa tay lên sờ khuôn mặt mỉm cười của nam tử kia: “Này, Đông Phương Bất Bại, ta có từng nói cho chàng chưa, chàng để râu nhìn rất xấu.”
“…” Đông Phương Bất Bại nhiều ngày qua không để ý đến bản thân, giờ phút này trên mặt hắn râu mọc lia chia, quần áo cũng dính máu. So với ngày thường sạch sẽ chỉnh tề, quả thực bây giờ vô cùng chật vật. Hắn sờ sờ cằm, cười khổ nói: “Ta lập tức cạo.”
“Mặc kệ chàng bộ dạng gì, ta cũng đều vui mừng.” Tả An Chi ôm cổ hắn, nước mắt rốt cục nhịn không được mà chảy ra. Nàng nức nở nói: “Đa tạ chàng đã không bỏ lại ta một mình.”
Câu đa tạ này của nàng xuất phát từ tận tâm can. Chỉ trong nháy mắt, nàng từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ tâm như tro tàn đến tái sinh trong biển lửa. Nàng muốn ôm hắn, không bao giờ buông ra nữa, nàng muốn hôn hắn, hôn thật nhiều. Nhưng rốt cục nàng không làm gì cả, chỉ buông hắn ra, vội vàng sờ soạng khắp người Đông Phương Bất Bại: “Chàng làm sao bị thương? Để ta xem.”
Đông Phương Bất Bại mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, ngón tay chai sạn do nhiều năm cầm kiếm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Không có việc gì, chỉ là một ít vết thương nhỏ thôi.” Hắn thấy Tả An Chi không tin, trong lòng lại ấm áp, mở miệng trêu đùa: “Muốn ta thoát quần áo cho nàng xem không?”
“Được.” Tả An Chi không chút do dự đáp ứng. Nàng đi qua nói mấy câu với người trong Thanh Long đường và người của Phong Lôi đường do Đông Phương Bất Bại mang đến, bảo bọn hắn tránh ra xa, sau đó mới quay lại, “Ta đã cho bọn hắn đi nghỉ ngơi rồi, chỉ để lại vài người bảo vệ vòng ngoài. Ngày mai lấy lại tinh thần chúng ta sẽ rời khỏi đây. Lúc này không còn người khác ở đây, chàng cởi đi.”
Không nghĩ tới Tả An Chi bỗng nhiên trở nên lớn mật như vậy, Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc. Mà Tả An Chi đã muốn bắt đầu cởi quần áo của hắn.
“Ta tự mình làm.” Đông Phương Bất Bại cởi bỏ đai lưng, sau đó chậm rãi cởi quần áo ra. Thân hình hắn cao lớn thon dài, nhưng trên lưng lại có một vết thương dài do đao lưu lại, kéo tới tận thắt lưng, mặc dù đã dùng vải bao lấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ. Trên cánh tay cũng có một vết thương do ám khí tạo thành, trên bụng là vết thương lúc trước ở Thái Hành Sơn bị vây giết lưu lại. Hắn thấy Tả An Chi nhìn hắn không chớp mắt, một mặt nhúng quần áo xuống nước để lau người, một mặt cười nói: “Rất khó nhìn sao?”
“Rất khó nhìn.” Tả An Chi từ trong hành lý lấy kim sang dược ra, cẩn thận đổ thuốc lên từng vết thương, “Nhưng mà, như lúc trước ta đã nói, chàng có thế nào ta cũng vui mừng, ta chỉ đau lòng tại sao chàng bị thương nhiều như vậy…”
Nàng nói lời này rất thản nhiên, ngay cả đầu cũng không nâng lên. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại nghe ra trong đó tình ý miên man. Hắn không cần nghĩ ngợi gì nữa, vòng tay ôm thắt lưng của Tả An Chi, tay kia cầm lên một sợi tóc mềm mại của nàng mà hôn. Lúc hắn mặc quần áo thì không sao, nhưng cởi ra cả người đều bị thương, cho nên Tả An Chi mặc dù muốn ôm hắn, lại không biết làm sao để không chạm vào miệng vết thương. Cũng may mà không bao lâu sau, Đông Phương Bất Bại liền buông nàng ra, tự mặc lại quần áo. Sau đó, hắn đi đến một vách núi khuất gió ngồi xuống, giang hai tay ra nói với nàng: “An An, lại đây ngủ, nghỉ ngơi tốt lấy lại tinh thần ngày mai còn chạy.”
Tả An Chi không biết nghĩ tới cái gì, cười phì một tiếng, sau đó đi qua ngồi cạnh hắn: “Chàng là nam?”
“Nàng có thể tự mình kiểm tra xem, ta rốt cuộc là nam hay là nữ.” Đông Phương Bất Bại nhéo mũi nàng không cái, nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi nở nụ cười.
“Được.” Tả An Chi không chút nghĩ ngợi đáp.
“A? Nàng nói cái gì?” Đông Phương Bất Bại tưởng mình nghe nhầm.
“Chàng không phải muốn ta thử xem sao?” Tả An Chi chạm tay lên ngực Đông Phương Bất Bại, thấy hắn sợ tới choáng váng, liền mím môi nhịn cười.
“Trên người ta có thương tích, như vậy được không?” Đông Phương Bất Bại là dạng người gì, cơ hội đến trước mặt hắn sao có thể bỏ qua. Hắn ôm thắt lưng Tả An Chi, để nàng tách hai chân ngồi lên người mình, bàn tay đã muốn thò vào trong áo nàng.
Tả An Chi không ngờ hắn lại mạnh mẽ hành động như vậy, nói động thủ liền động thủ, cho nên vội cuống quít đè lại bàn tay không an phận của hắn: “Đừng đừng, ta nói đùa thôi, chàng chẳng lẽ thật sự muốn ở đây…Nơi này còn có người khác, trở về rồi làm được không? Đến khách điếm cũng được.”
“An An, ta đã lâu như vậy không được ôm nàng. Bọn họ thực sự đã cách rất xa rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, ta chỉ hôn nhẹ nàng thôi, được không?” Đông Phương Bất Bại mềm giọng cầu xin, ánh mắt thâm thúy tối đen khẩn thiết nhìn nàng.