Thiếu chút nữa là đã sinh ly tử biệt, Tả An Chi làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Nàng lại sợ nếu giãy dụa sẽ chạm phải vết thương, vì thể chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, mặc hắn không ngừng cắn mút cổ mình.
Con ngươi Đông Phương Bất Bại giống như bùng cháy, đôi môi nóng bỏng cũng hấp tấp tuần tra khắp người nàng. Từ đôi lông mày thanh tú đến ánh mắt sáng người, lại hôn lên da thịt mềm mại ngát hương, tiếp theo chậm rãi di chuyển xuống, không ngừng tạo ra hôn ngân trên làn da trắng như gốm sứ của nàng. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa bóp vuốt ve trước ngực nàng, mang đến một chút đau đớn, nhưng nhiều hơn là khoái cảm tê dại xa lạ. Tay hắn di chuyển đến đâu, quần áo của nàng rơi tới đó. Hắn kề sát vào da thịt trần trụi của nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú si mê.
Nơi này không có ai khác, chỉ có nàng. Tả An Chi mặc dù biết chuyện này, cũng muốn nồng nhiệt đáp lại hắn, nhưng nàng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đông Phương Bất Bại, trong miệng không ngừng kêu lên: “Chàng…Chàng.” Lại sợ bị người khác nghe được, cho nên nàng vội cắn môi nhịn xuống. Thì ra, thừa lúc nàng không chú ý, ngón tay lạnh lẽo thon dài của hắn đã lén lút chạm tới nơi mềm mại bí ẩn kia, nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
“An An, để ta đi vào được không? Ta thật sự rất khó chịu.” Dục vọng nóng rực của hắn chạm vào người nàng, nhưng Đông Phương Bất Bại không dám tiếp tục, chỉ ồ ồ thở dốc bên tai nàng.
“Chàng là tên khốn.” Tả An Chi tuy nói như vậy, nhưng cũng rất luyến tiếc hắn, vì vậy bất đắc dĩ để mặc hắn ôm lấy thắt lưng nàng không ngừng nâng lên hạ xuống. Thứ đó của hắn đi vào trong nàng, mặc dù rất đau, nhưng cũng có một loại thỏa mãn không nói nên lời. Nàng cúi đầu rên rỉ thành tiếng, không chịu nổi đau đớn liền cắn lên vai hắn, mặc cho hắn ra vào trong cơ thể mình. Sau khi đau đớn ban đầu qua đi, thân thể của Tả An Chi dường như thích ứng với chuyện này, dần gợi lên một cảm giác sung sướng tột độ. Không chỉ thân thể được hưởng thụ khoái cảm, mà còn là bởi vì người tạo ra khoái cảm cho nàng chính là Đông Phương Bất Bại, người mà nàng yêu.
Tiếng thở dốc diễm tình của bọn họ, hòa cùng tiếng suối róc rách không xa, như một bản nhạc mê lòng người. Đông Phương Bất Bại nắm chặt thắt lưng mềm mại của nàng, giống như một tên địa chủ đối với đất đai, một lần lại một lần tuyên bố quyền sở hữu. Giờ khắc này, bọn họ quên đi thế gian hỗn loạn xung quanh, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau.
Ở chỗ sâu nhất trong cơ thể phun ra chất lỏng nóng bỏng màu trắng xong, Đông Phương Bất Bại chỉ qua loa khoác lên người một cái áo choàng. Hắn không rút dục vọng vừa được phát tiết ra, mà vẫn để nguyên trong người nàng, đôi môi không ngừng hôn lên từng tấc da thịt của Tả An Chi.
“Chàng đủ chưa?” Tả An Chi lúc này mới tỉnh táo lại, vì thế đỏ mặt đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng nói: “Sáng mai còn muốn chạy, chàng mau rút ra đi, sau khi về tùy chàng thế nào cũng được, đừng ở đây nữa mà.”
“Ta ôm nàng, bao nhiêu cũng không đủ.” Đông Phương Bất Bại cười đến bi ai, cũng không định buông tay, “An An, sáng mai sau khi ra ngoài, nàng không cần lo cho ta, tập trung giục ngựa đi về phía trước là được.”
“Chàng có ý gì?” Chẳng lẽ hắn ăn xong không tính chịu trách nhiệm? Tả An Chi giận dữ, định đứng lên thì lại bị hắn mạnh mẽ kéo xuống.
“An An, hãy nghe ta nói, mấy hôm nay nàng có ra ngoài không?” Đông Phương Bất Bại ôm nàng, “Nàng cũng biết, lần này ta nhận lệnh đến tiêu diệt Hằng Sơn, nhưng không biết tại sao tin này lộ ra ngoài. Đến lúc ta phát hiện ra, thì Ngũ Nhạc kiếm phái đã tập trung đông đủ ở đây. Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang mặc dù không tới, nhưng họ cũng phái đệ tử đến. Đi đầu trong đám này chính là Mạc Tùng Bách vừa nhận chức chưởng môn phái Hành Sơn và Tả Lãnh Thiền chưởng môn Tung Sơn. Nghe nói các môn phái khác chính là bị bọn họ mời đến. Ngày đó, phân nửa số huynh đệ của ta mất mạng, chính ta cũng bị trọng thương, là Đồng đại ca liều chết cứu ta ra, sau đó chúng ta lại phát hiện ra đường xuống núi Hằng Sơn đã bị canh gác chặt chẽ. Cho nên chúng ta liền tạm thời ở trong núi dưỡng thương, thỉnh thoảng sai người cải trang xuống núi mua chút đồ dùng. Ai ngờ, huynh đệ chúng ta phái đi mua đồ nhiều ngày nay chưa về, ta nghĩ có lẽ đám chính phái kia đã có đề phòng, ở trong trấn mai phục rồi. Chúng ta ở trong núi, đồ ăn sớm muộn gì cũng hết, huống hồ đám người kia còn không ngừng phái người lùng sục khắp nơi. Cho nên không bằng sớm mở đường máu ra ngoài, không chừng sẽ còn sống sót. Nhưng nàng thì khác. Nàng là vì ta mà đến, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng chết cùng ta, cho nên ta có liều mạng cũng muốn đưa nàng ra ngoài.”
Người kia không những sống chết không chịu buông nàng ra, lại còn ở đây trăng trối, khiến Tả An Chi giận lên, nhào đến cắn hắn một cái: “Đông Phương Bất Bại, tên khốn nhà chàng nói lại một lần nữa coi? Ta thật vất vả đi tìm chàng, chàng lại muốn ta tận mắt nhìn thấy chàng chết sao?”
“Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi. An An, không chừng bây giờ trong bụng nàng đã có con của chúng ta, tương lai nó sẽ ở cùng nàng, như vậy nàng sẽ không cô đơn nữa…” Đông Phương Bất Bại mệt mỏi nhắm mắt, vô cùng không cam lòng nói: “Sau này nàng nhất định phải gả cho một người tốt, người kia nhất định tướng mạo phải hơn ta, thông minh tài trí hơn ta, đối đãi với nàng cũng tốt hơn ta trăm lần, nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt.”
Tả An Chi tức giận, nàng hổn hển trốn tránh cái hôn của hắn, hạ giọng hét: “Đông Phương Bất Bại, chàng không được chết, có nghe không? Bằng không…Bằng không…” Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra sẽ thế nào, cho nên căm giận giật bung buộc tóc của hắn: “Tóm lại, chỉ cần ta còn sống, ta cho dù có đến địa ngục cũng sẽ tìm ra chàng.”
Nàng chần chừ một chút, chậm rãi áp cả cơ thể ấm áp của mình lên người Đông Phương Bất Bại, ôn nhu ngọt ngào hôn lên môi hắn, kéo bàn tay hắn chạm lên bộ ngực trắng mịn mê người của nàng, trượt dần xuống cái bụng bằng phẳng: “Nhất nguyện lang quân thiên tuế, Nhị nguyện thiếp thân trường kiện, Tam nguyện như đồng lương thượng yến, Tuế tuế trường tương kiến. (Bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỷ. Phỏng dịch: Một nguyện lang quân trăm tuổi, hai nguyện thiếp thân thể khỏe mạnh, ba nguyện được như đôi chim yến, theo năm tháng mãi mãi thấy nhau). Chàng chẳng lẽ chấp nhận để người khác chạm vào gương mặt ta? Chàng chấp nhận được người khác sờ vào nơi này của ta? Chàng chấp nhận được người khác cũng giống như chàng đi vào cơ thể của ta? Chàng chấp nhận được nơi này của ta mang giọt máu của người khác?”
Nàng vừa nói, nước mắt vừa đảo quanh trong hốc mắt. Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến nàng nằm trong lòng người khác thì đã giận sôi lên, lập tức quên sạch mưu tính hy sinh thân mình để bảo vệ cho nàng vừa rồi. Hắn cũng không quản thân thể còn đang bị thương, xoau người áp nàng xuống đất, mạnh mẽ ra vào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta không chết. Ta quyết không để người khác làm như vậy với nàng.”
Một đêm qua đi…Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trong đầu Tả An Chi không ngừng tâm niệm câu này.
Tuy rằng vì ngày hôm sau phải chạy, nên Đông Phương Bất Bại cũng không dám làm quá mức, nhưng nàng vẫn cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau. Tả An Chi xoa eo, âm thầm thề sau này sẽ trả thù lại. Mà Đông Phương Bất Bại da mặt dày muốn nắm tay lại bị nàng giật ra cũng không giận, lại một lần nữa dính lấy nàng, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt muốn giết người của Tả An Chi.
“Khụ, Đông Phương huynh đệ, các đệ muốn nóng bỏng thế nào thì cũng phải chờ chúng ta trốn ra ngoài đã.” Đồng Bách Hùng rốt cục nhìn không nổi, liền đứng lên đại diện cho mọi người nói lời tâm huyết.
Đông Phương Bất Bại lại chỉ nhìn Tả An Chi cười: “Đồng đại ca, chúng ta qua được hôm nay đã, chắc gì biết có ngày sau hay không. Nếu có thể nhiều vui vẻ hơn một chút cũng tốt.”
Bọn họ kỳ thật lúc đông người cũng không dám làm động tác quá mức thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay nhau. Bọn họ cũng không nói với nhau nhiều, bởi vì ánh mắt họ nhìn nhau đã tràn đầy mật ngọt, khiến cho người ngoài không được tự nhiên, sau đó thực thức thời chạy ra đằng sau.
Đồng Bách Hùng quan hệ tốt nhất với Đông Phương Bất Bại, thấy hắn nói lời này, liền “hừ” một tiếng nói: “Huynh đệ yên tâm, lão Đồng ta nhất định liều chết đem đệ…cùng Phạm trưởng lão ra, mấy thằng nhóc chính phái đó làm gì ngăn được chúng ta.”
Đối với việc lần trước Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại chiến tranh lạnh, hắn là người vô cùng bao che khuyết điểm, nên vì thế mà không thích nàng. Nhưng lần này, thấy nàng không để ý tính mạng chạy tới tìm Đông Phương Bất Bại, có thể thấy được nàng đối với huynh đệ của hắn là thật lòng yêu mến. Cho nên, ác cảm trong lòng Đồng Bách Hùng tan đi phân nửa, huống chi hắn cũng biết rõ tâm tư của huynh đệ nhà mình. Trong lòng Đồng Bách Hùng hạ quyết tâm, đến lúc đó nhất định phải bảo vệ Tả An Chi cẩn thận.
Tả An Chi thấy Đồng Bách Hùng đột nhiên tụt lại phía sau, ngạc nhiên một chút lại cười rộ lên: “Đồng đại ca thực sự là người tốt.” Trước mặt nàng hắn dám biểu lộ bất mãn, lúc nói đến việc đưa bọn họ ra ngoài, còn ngập ngừng tên nàng một lúc, nếu nàng là người hẹp hòi chỉ sợ từ này về sau sẽ hận hắn. Nhưng Tả An Chi cũng lo, tính tình Đồng Bách Hùng thẳng thắn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đưa tới tai vạ cho hắn, như vậy thì Đông Phương Bất Bại sẽ mất đi một người bằng hữu trung thành đáng tin cậy.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: “Đúng vậy, Đồng đại ca đối với bạn bè vô cùng tốt, nàng đừng giận hắn.”
“Không, ta rất thích sự thẳng thắn của Đồng đại ca. Ta chỉ hy vọng cho dù tương lai hắn làm sai chuyện gì, chỉ bằng tình cảm hắn đối với chàng, chàng đừng trách tội hắn.” Tả An Chi nghĩ một lát mới nói.
“Được, nàng thích thế nào liền thế ấy. Nhưng mà ta không cho phép nàng thích người khác, chỉ được phép thích ta. Cho dù tương lai cái tên họ Lâm kia đến tìm nàng thì nàng cũng không được thay lòng đổi dạ.” Đông Phương Bất Bại ý cười bên môi chưa tan, nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm nàng.
“Họ Lâm?” Tả An Chi suy nghĩ mãi mới nhớ ra họ Lâm là ai, liền dở khóc dở cười chế giễu hắn: “Chàng còn nhớ rõ quá a.”
“Ta đời này đều sẽ nhớ rõ.” Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nắm chặt tay nàng hơn.
Tả An Chi nương theo cánh tay lăn vào lòng hắn, cười khanh khách kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chỉ có Đông Phương Bất Bại, không có người khác.”
Giọng nói của nàng thanh thúy, lại kiên định nói giống như một lời thế. Mười chữ đơn giản này, lại khiến hắn cả đời không quên.
Thiếu chút nữa là đã sinh ly tử biệt, Tả An Chi làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Nàng lại sợ nếu giãy dụa sẽ chạm phải vết thương, vì thể chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, mặc hắn không ngừng cắn mút cổ mình.
Con ngươi Đông Phương Bất Bại giống như bùng cháy, đôi môi nóng bỏng cũng hấp tấp tuần tra khắp người nàng. Từ đôi lông mày thanh tú đến ánh mắt sáng người, lại hôn lên da thịt mềm mại ngát hương, tiếp theo chậm rãi di chuyển xuống, không ngừng tạo ra hôn ngân trên làn da trắng như gốm sứ của nàng. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa bóp vuốt ve trước ngực nàng, mang đến một chút đau đớn, nhưng nhiều hơn là khoái cảm tê dại xa lạ. Tay hắn di chuyển đến đâu, quần áo của nàng rơi tới đó. Hắn kề sát vào da thịt trần trụi của nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú si mê.
Nơi này không có ai khác, chỉ có nàng. Tả An Chi mặc dù biết chuyện này, cũng muốn nồng nhiệt đáp lại hắn, nhưng nàng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đông Phương Bất Bại, trong miệng không ngừng kêu lên: “Chàng…Chàng.” Lại sợ bị người khác nghe được, cho nên nàng vội cắn môi nhịn xuống. Thì ra, thừa lúc nàng không chú ý, ngón tay lạnh lẽo thon dài của hắn đã lén lút chạm tới nơi mềm mại bí ẩn kia, nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
“An An, để ta đi vào được không? Ta thật sự rất khó chịu.” Dục vọng nóng rực của hắn chạm vào người nàng, nhưng Đông Phương Bất Bại không dám tiếp tục, chỉ ồ ồ thở dốc bên tai nàng.
“Chàng là tên khốn.” Tả An Chi tuy nói như vậy, nhưng cũng rất luyến tiếc hắn, vì vậy bất đắc dĩ để mặc hắn ôm lấy thắt lưng nàng không ngừng nâng lên hạ xuống. Thứ đó của hắn đi vào trong nàng, mặc dù rất đau, nhưng cũng có một loại thỏa mãn không nói nên lời. Nàng cúi đầu rên rỉ thành tiếng, không chịu nổi đau đớn liền cắn lên vai hắn, mặc cho hắn ra vào trong cơ thể mình. Sau khi đau đớn ban đầu qua đi, thân thể của Tả An Chi dường như thích ứng với chuyện này, dần gợi lên một cảm giác sung sướng tột độ. Không chỉ thân thể được hưởng thụ khoái cảm, mà còn là bởi vì người tạo ra khoái cảm cho nàng chính là Đông Phương Bất Bại, người mà nàng yêu.
Tiếng thở dốc diễm tình của bọn họ, hòa cùng tiếng suối róc rách không xa, như một bản nhạc mê lòng người. Đông Phương Bất Bại nắm chặt thắt lưng mềm mại của nàng, giống như một tên địa chủ đối với đất đai, một lần lại một lần tuyên bố quyền sở hữu. Giờ khắc này, bọn họ quên đi thế gian hỗn loạn xung quanh, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau.
Ở chỗ sâu nhất trong cơ thể phun ra chất lỏng nóng bỏng màu trắng xong, Đông Phương Bất Bại chỉ qua loa khoác lên người một cái áo choàng. Hắn không rút dục vọng vừa được phát tiết ra, mà vẫn để nguyên trong người nàng, đôi môi không ngừng hôn lên từng tấc da thịt của Tả An Chi.
“Chàng đủ chưa?” Tả An Chi lúc này mới tỉnh táo lại, vì thế đỏ mặt đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng nói: “Sáng mai còn muốn chạy, chàng mau rút ra đi, sau khi về tùy chàng thế nào cũng được, đừng ở đây nữa mà.”
“Ta ôm nàng, bao nhiêu cũng không đủ.” Đông Phương Bất Bại cười đến bi ai, cũng không định buông tay, “An An, sáng mai sau khi ra ngoài, nàng không cần lo cho ta, tập trung giục ngựa đi về phía trước là được.”
“Chàng có ý gì?” Chẳng lẽ hắn ăn xong không tính chịu trách nhiệm? Tả An Chi giận dữ, định đứng lên thì lại bị hắn mạnh mẽ kéo xuống.
“An An, hãy nghe ta nói, mấy hôm nay nàng có ra ngoài không?” Đông Phương Bất Bại ôm nàng, “Nàng cũng biết, lần này ta nhận lệnh đến tiêu diệt Hằng Sơn, nhưng không biết tại sao tin này lộ ra ngoài. Đến lúc ta phát hiện ra, thì Ngũ Nhạc kiếm phái đã tập trung đông đủ ở đây. Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang mặc dù không tới, nhưng họ cũng phái đệ tử đến. Đi đầu trong đám này chính là Mạc Tùng Bách vừa nhận chức chưởng môn phái Hành Sơn và Tả Lãnh Thiền chưởng môn Tung Sơn. Nghe nói các môn phái khác chính là bị bọn họ mời đến. Ngày đó, phân nửa số huynh đệ của ta mất mạng, chính ta cũng bị trọng thương, là Đồng đại ca liều chết cứu ta ra, sau đó chúng ta lại phát hiện ra đường xuống núi Hằng Sơn đã bị canh gác chặt chẽ. Cho nên chúng ta liền tạm thời ở trong núi dưỡng thương, thỉnh thoảng sai người cải trang xuống núi mua chút đồ dùng. Ai ngờ, huynh đệ chúng ta phái đi mua đồ nhiều ngày nay chưa về, ta nghĩ có lẽ đám chính phái kia đã có đề phòng, ở trong trấn mai phục rồi. Chúng ta ở trong núi, đồ ăn sớm muộn gì cũng hết, huống hồ đám người kia còn không ngừng phái người lùng sục khắp nơi. Cho nên không bằng sớm mở đường máu ra ngoài, không chừng sẽ còn sống sót. Nhưng nàng thì khác. Nàng là vì ta mà đến, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng chết cùng ta, cho nên ta có liều mạng cũng muốn đưa nàng ra ngoài.”
Người kia không những sống chết không chịu buông nàng ra, lại còn ở đây trăng trối, khiến Tả An Chi giận lên, nhào đến cắn hắn một cái: “Đông Phương Bất Bại, tên khốn nhà chàng nói lại một lần nữa coi? Ta thật vất vả đi tìm chàng, chàng lại muốn ta tận mắt nhìn thấy chàng chết sao?”
“Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi. An An, không chừng bây giờ trong bụng nàng đã có con của chúng ta, tương lai nó sẽ ở cùng nàng, như vậy nàng sẽ không cô đơn nữa…” Đông Phương Bất Bại mệt mỏi nhắm mắt, vô cùng không cam lòng nói: “Sau này nàng nhất định phải gả cho một người tốt, người kia nhất định tướng mạo phải hơn ta, thông minh tài trí hơn ta, đối đãi với nàng cũng tốt hơn ta trăm lần, nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt.”
Tả An Chi tức giận, nàng hổn hển trốn tránh cái hôn của hắn, hạ giọng hét: “Đông Phương Bất Bại, chàng không được chết, có nghe không? Bằng không…Bằng không…” Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra sẽ thế nào, cho nên căm giận giật bung buộc tóc của hắn: “Tóm lại, chỉ cần ta còn sống, ta cho dù có đến địa ngục cũng sẽ tìm ra chàng.”
Nàng chần chừ một chút, chậm rãi áp cả cơ thể ấm áp của mình lên người Đông Phương Bất Bại, ôn nhu ngọt ngào hôn lên môi hắn, kéo bàn tay hắn chạm lên bộ ngực trắng mịn mê người của nàng, trượt dần xuống cái bụng bằng phẳng: “Nhất nguyện lang quân thiên tuế, Nhị nguyện thiếp thân trường kiện, Tam nguyện như đồng lương thượng yến, Tuế tuế trường tương kiến. (Bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỷ. Phỏng dịch: Một nguyện lang quân trăm tuổi, hai nguyện thiếp thân thể khỏe mạnh, ba nguyện được như đôi chim yến, theo năm tháng mãi mãi thấy nhau). Chàng chẳng lẽ chấp nhận để người khác chạm vào gương mặt ta? Chàng chấp nhận được người khác sờ vào nơi này của ta? Chàng chấp nhận được người khác cũng giống như chàng đi vào cơ thể của ta? Chàng chấp nhận được nơi này của ta mang giọt máu của người khác?”
Nàng vừa nói, nước mắt vừa đảo quanh trong hốc mắt. Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến nàng nằm trong lòng người khác thì đã giận sôi lên, lập tức quên sạch mưu tính hy sinh thân mình để bảo vệ cho nàng vừa rồi. Hắn cũng không quản thân thể còn đang bị thương, xoau người áp nàng xuống đất, mạnh mẽ ra vào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta không chết. Ta quyết không để người khác làm như vậy với nàng.”
Một đêm qua đi…Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trong đầu Tả An Chi không ngừng tâm niệm câu này.
Tuy rằng vì ngày hôm sau phải chạy, nên Đông Phương Bất Bại cũng không dám làm quá mức, nhưng nàng vẫn cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau. Tả An Chi xoa eo, âm thầm thề sau này sẽ trả thù lại. Mà Đông Phương Bất Bại da mặt dày muốn nắm tay lại bị nàng giật ra cũng không giận, lại một lần nữa dính lấy nàng, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt muốn giết người của Tả An Chi.
“Khụ, Đông Phương huynh đệ, các đệ muốn nóng bỏng thế nào thì cũng phải chờ chúng ta trốn ra ngoài đã.” Đồng Bách Hùng rốt cục nhìn không nổi, liền đứng lên đại diện cho mọi người nói lời tâm huyết.
Đông Phương Bất Bại lại chỉ nhìn Tả An Chi cười: “Đồng đại ca, chúng ta qua được hôm nay đã, chắc gì biết có ngày sau hay không. Nếu có thể nhiều vui vẻ hơn một chút cũng tốt.”
Bọn họ kỳ thật lúc đông người cũng không dám làm động tác quá mức thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay nhau. Bọn họ cũng không nói với nhau nhiều, bởi vì ánh mắt họ nhìn nhau đã tràn đầy mật ngọt, khiến cho người ngoài không được tự nhiên, sau đó thực thức thời chạy ra đằng sau.
Đồng Bách Hùng quan hệ tốt nhất với Đông Phương Bất Bại, thấy hắn nói lời này, liền “hừ” một tiếng nói: “Huynh đệ yên tâm, lão Đồng ta nhất định liều chết đem đệ…cùng Phạm trưởng lão ra, mấy thằng nhóc chính phái đó làm gì ngăn được chúng ta.”
Đối với việc lần trước Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại chiến tranh lạnh, hắn là người vô cùng bao che khuyết điểm, nên vì thế mà không thích nàng. Nhưng lần này, thấy nàng không để ý tính mạng chạy tới tìm Đông Phương Bất Bại, có thể thấy được nàng đối với huynh đệ của hắn là thật lòng yêu mến. Cho nên, ác cảm trong lòng Đồng Bách Hùng tan đi phân nửa, huống chi hắn cũng biết rõ tâm tư của huynh đệ nhà mình. Trong lòng Đồng Bách Hùng hạ quyết tâm, đến lúc đó nhất định phải bảo vệ Tả An Chi cẩn thận.
Tả An Chi thấy Đồng Bách Hùng đột nhiên tụt lại phía sau, ngạc nhiên một chút lại cười rộ lên: “Đồng đại ca thực sự là người tốt.” Trước mặt nàng hắn dám biểu lộ bất mãn, lúc nói đến việc đưa bọn họ ra ngoài, còn ngập ngừng tên nàng một lúc, nếu nàng là người hẹp hòi chỉ sợ từ này về sau sẽ hận hắn. Nhưng Tả An Chi cũng lo, tính tình Đồng Bách Hùng thẳng thắn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đưa tới tai vạ cho hắn, như vậy thì Đông Phương Bất Bại sẽ mất đi một người bằng hữu trung thành đáng tin cậy.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: “Đúng vậy, Đồng đại ca đối với bạn bè vô cùng tốt, nàng đừng giận hắn.”
“Không, ta rất thích sự thẳng thắn của Đồng đại ca. Ta chỉ hy vọng cho dù tương lai hắn làm sai chuyện gì, chỉ bằng tình cảm hắn đối với chàng, chàng đừng trách tội hắn.” Tả An Chi nghĩ một lát mới nói.
“Được, nàng thích thế nào liền thế ấy. Nhưng mà ta không cho phép nàng thích người khác, chỉ được phép thích ta. Cho dù tương lai cái tên họ Lâm kia đến tìm nàng thì nàng cũng không được thay lòng đổi dạ.” Đông Phương Bất Bại ý cười bên môi chưa tan, nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm nàng.
“Họ Lâm?” Tả An Chi suy nghĩ mãi mới nhớ ra họ Lâm là ai, liền dở khóc dở cười chế giễu hắn: “Chàng còn nhớ rõ quá a.”
“Ta đời này đều sẽ nhớ rõ.” Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nắm chặt tay nàng hơn.
Tả An Chi nương theo cánh tay lăn vào lòng hắn, cười khanh khách kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chỉ có Đông Phương Bất Bại, không có người khác.”
Giọng nói của nàng thanh thúy, lại kiên định nói giống như một lời thế. Mười chữ đơn giản này, lại khiến hắn cả đời không quên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiếu chút nữa là đã sinh ly tử biệt, Tả An Chi làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Nàng lại sợ nếu giãy dụa sẽ chạm phải vết thương, vì thể chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, mặc hắn không ngừng cắn mút cổ mình.
Con ngươi Đông Phương Bất Bại giống như bùng cháy, đôi môi nóng bỏng cũng hấp tấp tuần tra khắp người nàng. Từ đôi lông mày thanh tú đến ánh mắt sáng người, lại hôn lên da thịt mềm mại ngát hương, tiếp theo chậm rãi di chuyển xuống, không ngừng tạo ra hôn ngân trên làn da trắng như gốm sứ của nàng. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa bóp vuốt ve trước ngực nàng, mang đến một chút đau đớn, nhưng nhiều hơn là khoái cảm tê dại xa lạ. Tay hắn di chuyển đến đâu, quần áo của nàng rơi tới đó. Hắn kề sát vào da thịt trần trụi của nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú si mê.
Nơi này không có ai khác, chỉ có nàng. Tả An Chi mặc dù biết chuyện này, cũng muốn nồng nhiệt đáp lại hắn, nhưng nàng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đông Phương Bất Bại, trong miệng không ngừng kêu lên: “Chàng…Chàng.” Lại sợ bị người khác nghe được, cho nên nàng vội cắn môi nhịn xuống. Thì ra, thừa lúc nàng không chú ý, ngón tay lạnh lẽo thon dài của hắn đã lén lút chạm tới nơi mềm mại bí ẩn kia, nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
“An An, để ta đi vào được không? Ta thật sự rất khó chịu.” Dục vọng nóng rực của hắn chạm vào người nàng, nhưng Đông Phương Bất Bại không dám tiếp tục, chỉ ồ ồ thở dốc bên tai nàng.
“Chàng là tên khốn.” Tả An Chi tuy nói như vậy, nhưng cũng rất luyến tiếc hắn, vì vậy bất đắc dĩ để mặc hắn ôm lấy thắt lưng nàng không ngừng nâng lên hạ xuống. Thứ đó của hắn đi vào trong nàng, mặc dù rất đau, nhưng cũng có một loại thỏa mãn không nói nên lời. Nàng cúi đầu rên rỉ thành tiếng, không chịu nổi đau đớn liền cắn lên vai hắn, mặc cho hắn ra vào trong cơ thể mình. Sau khi đau đớn ban đầu qua đi, thân thể của Tả An Chi dường như thích ứng với chuyện này, dần gợi lên một cảm giác sung sướng tột độ. Không chỉ thân thể được hưởng thụ khoái cảm, mà còn là bởi vì người tạo ra khoái cảm cho nàng chính là Đông Phương Bất Bại, người mà nàng yêu.
Tiếng thở dốc diễm tình của bọn họ, hòa cùng tiếng suối róc rách không xa, như một bản nhạc mê lòng người. Đông Phương Bất Bại nắm chặt thắt lưng mềm mại của nàng, giống như một tên địa chủ đối với đất đai, một lần lại một lần tuyên bố quyền sở hữu. Giờ khắc này, bọn họ quên đi thế gian hỗn loạn xung quanh, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau.
Ở chỗ sâu nhất trong cơ thể phun ra chất lỏng nóng bỏng màu trắng xong, Đông Phương Bất Bại chỉ qua loa khoác lên người một cái áo choàng. Hắn không rút dục vọng vừa được phát tiết ra, mà vẫn để nguyên trong người nàng, đôi môi không ngừng hôn lên từng tấc da thịt của Tả An Chi.
“Chàng đủ chưa?” Tả An Chi lúc này mới tỉnh táo lại, vì thế đỏ mặt đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng nói: “Sáng mai còn muốn chạy, chàng mau rút ra đi, sau khi về tùy chàng thế nào cũng được, đừng ở đây nữa mà.”
“Ta ôm nàng, bao nhiêu cũng không đủ.” Đông Phương Bất Bại cười đến bi ai, cũng không định buông tay, “An An, sáng mai sau khi ra ngoài, nàng không cần lo cho ta, tập trung giục ngựa đi về phía trước là được.”
“Chàng có ý gì?” Chẳng lẽ hắn ăn xong không tính chịu trách nhiệm? Tả An Chi giận dữ, định đứng lên thì lại bị hắn mạnh mẽ kéo xuống.
“An An, hãy nghe ta nói, mấy hôm nay nàng có ra ngoài không?” Đông Phương Bất Bại ôm nàng, “Nàng cũng biết, lần này ta nhận lệnh đến tiêu diệt Hằng Sơn, nhưng không biết tại sao tin này lộ ra ngoài. Đến lúc ta phát hiện ra, thì Ngũ Nhạc kiếm phái đã tập trung đông đủ ở đây. Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang mặc dù không tới, nhưng họ cũng phái đệ tử đến. Đi đầu trong đám này chính là Mạc Tùng Bách vừa nhận chức chưởng môn phái Hành Sơn và Tả Lãnh Thiền chưởng môn Tung Sơn. Nghe nói các môn phái khác chính là bị bọn họ mời đến. Ngày đó, phân nửa số huynh đệ của ta mất mạng, chính ta cũng bị trọng thương, là Đồng đại ca liều chết cứu ta ra, sau đó chúng ta lại phát hiện ra đường xuống núi Hằng Sơn đã bị canh gác chặt chẽ. Cho nên chúng ta liền tạm thời ở trong núi dưỡng thương, thỉnh thoảng sai người cải trang xuống núi mua chút đồ dùng. Ai ngờ, huynh đệ chúng ta phái đi mua đồ nhiều ngày nay chưa về, ta nghĩ có lẽ đám chính phái kia đã có đề phòng, ở trong trấn mai phục rồi. Chúng ta ở trong núi, đồ ăn sớm muộn gì cũng hết, huống hồ đám người kia còn không ngừng phái người lùng sục khắp nơi. Cho nên không bằng sớm mở đường máu ra ngoài, không chừng sẽ còn sống sót. Nhưng nàng thì khác. Nàng là vì ta mà đến, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng chết cùng ta, cho nên ta có liều mạng cũng muốn đưa nàng ra ngoài.”
Người kia không những sống chết không chịu buông nàng ra, lại còn ở đây trăng trối, khiến Tả An Chi giận lên, nhào đến cắn hắn một cái: “Đông Phương Bất Bại, tên khốn nhà chàng nói lại một lần nữa coi? Ta thật vất vả đi tìm chàng, chàng lại muốn ta tận mắt nhìn thấy chàng chết sao?”
“Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi. An An, không chừng bây giờ trong bụng nàng đã có con của chúng ta, tương lai nó sẽ ở cùng nàng, như vậy nàng sẽ không cô đơn nữa…” Đông Phương Bất Bại mệt mỏi nhắm mắt, vô cùng không cam lòng nói: “Sau này nàng nhất định phải gả cho một người tốt, người kia nhất định tướng mạo phải hơn ta, thông minh tài trí hơn ta, đối đãi với nàng cũng tốt hơn ta trăm lần, nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt.”
Tả An Chi tức giận, nàng hổn hển trốn tránh cái hôn của hắn, hạ giọng hét: “Đông Phương Bất Bại, chàng không được chết, có nghe không? Bằng không…Bằng không…” Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra sẽ thế nào, cho nên căm giận giật bung buộc tóc của hắn: “Tóm lại, chỉ cần ta còn sống, ta cho dù có đến địa ngục cũng sẽ tìm ra chàng.”
Nàng chần chừ một chút, chậm rãi áp cả cơ thể ấm áp của mình lên người Đông Phương Bất Bại, ôn nhu ngọt ngào hôn lên môi hắn, kéo bàn tay hắn chạm lên bộ ngực trắng mịn mê người của nàng, trượt dần xuống cái bụng bằng phẳng: “Nhất nguyện lang quân thiên tuế, Nhị nguyện thiếp thân trường kiện, Tam nguyện như đồng lương thượng yến, Tuế tuế trường tương kiến. (Bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỷ. Phỏng dịch: Một nguyện lang quân trăm tuổi, hai nguyện thiếp thân thể khỏe mạnh, ba nguyện được như đôi chim yến, theo năm tháng mãi mãi thấy nhau). Chàng chẳng lẽ chấp nhận để người khác chạm vào gương mặt ta? Chàng chấp nhận được người khác sờ vào nơi này của ta? Chàng chấp nhận được người khác cũng giống như chàng đi vào cơ thể của ta? Chàng chấp nhận được nơi này của ta mang giọt máu của người khác?”
Nàng vừa nói, nước mắt vừa đảo quanh trong hốc mắt. Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến nàng nằm trong lòng người khác thì đã giận sôi lên, lập tức quên sạch mưu tính hy sinh thân mình để bảo vệ cho nàng vừa rồi. Hắn cũng không quản thân thể còn đang bị thương, xoau người áp nàng xuống đất, mạnh mẽ ra vào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta không chết. Ta quyết không để người khác làm như vậy với nàng.”
Một đêm qua đi…Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trong đầu Tả An Chi không ngừng tâm niệm câu này.
Tuy rằng vì ngày hôm sau phải chạy, nên Đông Phương Bất Bại cũng không dám làm quá mức, nhưng nàng vẫn cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau. Tả An Chi xoa eo, âm thầm thề sau này sẽ trả thù lại. Mà Đông Phương Bất Bại da mặt dày muốn nắm tay lại bị nàng giật ra cũng không giận, lại một lần nữa dính lấy nàng, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt muốn giết người của Tả An Chi.
“Khụ, Đông Phương huynh đệ, các đệ muốn nóng bỏng thế nào thì cũng phải chờ chúng ta trốn ra ngoài đã.” Đồng Bách Hùng rốt cục nhìn không nổi, liền đứng lên đại diện cho mọi người nói lời tâm huyết.
Đông Phương Bất Bại lại chỉ nhìn Tả An Chi cười: “Đồng đại ca, chúng ta qua được hôm nay đã, chắc gì biết có ngày sau hay không. Nếu có thể nhiều vui vẻ hơn một chút cũng tốt.”
Bọn họ kỳ thật lúc đông người cũng không dám làm động tác quá mức thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay nhau. Bọn họ cũng không nói với nhau nhiều, bởi vì ánh mắt họ nhìn nhau đã tràn đầy mật ngọt, khiến cho người ngoài không được tự nhiên, sau đó thực thức thời chạy ra đằng sau.
Đồng Bách Hùng quan hệ tốt nhất với Đông Phương Bất Bại, thấy hắn nói lời này, liền “hừ” một tiếng nói: “Huynh đệ yên tâm, lão Đồng ta nhất định liều chết đem đệ…cùng Phạm trưởng lão ra, mấy thằng nhóc chính phái đó làm gì ngăn được chúng ta.”
Đối với việc lần trước Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại chiến tranh lạnh, hắn là người vô cùng bao che khuyết điểm, nên vì thế mà không thích nàng. Nhưng lần này, thấy nàng không để ý tính mạng chạy tới tìm Đông Phương Bất Bại, có thể thấy được nàng đối với huynh đệ của hắn là thật lòng yêu mến. Cho nên, ác cảm trong lòng Đồng Bách Hùng tan đi phân nửa, huống chi hắn cũng biết rõ tâm tư của huynh đệ nhà mình. Trong lòng Đồng Bách Hùng hạ quyết tâm, đến lúc đó nhất định phải bảo vệ Tả An Chi cẩn thận.
Tả An Chi thấy Đồng Bách Hùng đột nhiên tụt lại phía sau, ngạc nhiên một chút lại cười rộ lên: “Đồng đại ca thực sự là người tốt.” Trước mặt nàng hắn dám biểu lộ bất mãn, lúc nói đến việc đưa bọn họ ra ngoài, còn ngập ngừng tên nàng một lúc, nếu nàng là người hẹp hòi chỉ sợ từ này về sau sẽ hận hắn. Nhưng Tả An Chi cũng lo, tính tình Đồng Bách Hùng thẳng thắn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đưa tới tai vạ cho hắn, như vậy thì Đông Phương Bất Bại sẽ mất đi một người bằng hữu trung thành đáng tin cậy.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: “Đúng vậy, Đồng đại ca đối với bạn bè vô cùng tốt, nàng đừng giận hắn.”
“Không, ta rất thích sự thẳng thắn của Đồng đại ca. Ta chỉ hy vọng cho dù tương lai hắn làm sai chuyện gì, chỉ bằng tình cảm hắn đối với chàng, chàng đừng trách tội hắn.” Tả An Chi nghĩ một lát mới nói.
“Được, nàng thích thế nào liền thế ấy. Nhưng mà ta không cho phép nàng thích người khác, chỉ được phép thích ta. Cho dù tương lai cái tên họ Lâm kia đến tìm nàng thì nàng cũng không được thay lòng đổi dạ.” Đông Phương Bất Bại ý cười bên môi chưa tan, nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm nàng.
“Họ Lâm?” Tả An Chi suy nghĩ mãi mới nhớ ra họ Lâm là ai, liền dở khóc dở cười chế giễu hắn: “Chàng còn nhớ rõ quá a.”
“Ta đời này đều sẽ nhớ rõ.” Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nắm chặt tay nàng hơn.
Tả An Chi nương theo cánh tay lăn vào lòng hắn, cười khanh khách kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chỉ có Đông Phương Bất Bại, không có người khác.”
Giọng nói của nàng thanh thúy, lại kiên định nói giống như một lời thế. Mười chữ đơn giản này, lại khiến hắn cả đời không quên.