Trong cuộc sống có rất nhiều thứ không như ý, nếu không thể khóc, như vậy hãy cười mà đối mặt đi. Chỉ cần còn cố gắng, như vậy sẽ còn hy vọng.
Lắc đầu, giống như muốn xua đi phiền muộn hậm hực lúc trước, Tả An Chi từ trên xe lấy một dải lụa trắng bịt mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh nghịch, nói với Lâm Bình Chi: “Vừa rồi đi ngang qua một tiệm may, chúng ta vào xem đi.”
Lâm Bình Chi có chút ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ lúc nàng gặp Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang, vẫn không chút hoang mang mà đánh cho hắn chạy trối chết, điều mà ngay cả Nhạc Bất Quần cũng không chắc có thể thắng nhàn nhã như vậy. Vậy mà lần này chỉ đi vào một tiệm may cũng phải che mặt, chẳng lẽ trong tiệm kia có một nhân vật lợi hại nào đó chăng?
“Đi thôi.” Trong khi hắn đang ngẩn người, Tả An Chi đã đi được vài bước rồi.
Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo, cùng nàng đi vào tiệm may “Đường làm quan rộng mở”.
Vừa vào cửa, bà chủ đã cười khanh khách bước ra chào: “Công tử và cô nương là muốn may quần áo?”
Lâm Bình Chi thấy nàng kia tuy lời nói cử chỉ khôn khéo, nhưng bước chân rất nặng, không có vẻ gì là người tập võ. Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, đã thấy Tả An Chi nhẹ giọng nói: “Cô tên Lộ Nhân Tỉ, là bà chủ của tiệm may này…”
Bà chủ kia ngẩn ra, nói: “Cô nương trước đây từng may quần áo ở nhà chúng ta?”
Tả An Chi đau khổ cười, nói: “Đúng vậy, ta còn biết cô có một muội muội gọi là Lộ Dao Dao.”
Nàng trên mặt tuy cười, nhưng không dấu nổi vẻ thê lương trong ánh mắt. Năm tháng như thoi đưa, nữ tử trẻ trung năm đó đã trở thành một thiếu phụ, chỉ có mình mình là bị thời gian quên lãng mười năm.
Lộ Nhân Tỉ cười nói: “Trí nhớ cô nương thật tốt, đáng tiếc Dao Dao đã gả đi xa, không thể vì cô nương mà may áo.”
“Ai nói?” Lộ Dao Dao dường như đã sớm chờ ngoài cửa, lên tiếng mà bước vào. Theo sau nàng còn có một đôi nam nữ, rõ ràng chính là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh.
“Dao Dao, sao muội lại về?” Lộ Nhân Tỉ bỏ khách lại mà chạy tới em gái, sau đó lại giận tái mặt, “Đừng nói là…”
Lộ Dao Dao tuy rằng đã gả cho người ta, nhưng nhan sắc một chút cũng không giảm, nàng ôm Lộ Nhân Tỉ, làm nũng nói: “Tỷ tỷ tỷ đừng đoán mò, là ta nhớ tỷ và cháu ngoại, cho nên mới gạt tướng công chạy tới.” Nàng không đợi tỷ tỷ đáp lời, lại nói: “Ta còn mang theo hai vị khách tới nè, là ở trên đường thấy họ muốn may quần áo, nên mới dẫn họ đến.”
Lộ Nhân Tỉ đang muốn tiếp đón, đã thấy Lệnh Hồ Xung nhìn Lâm Bình Chi, lúng túng nói: “Lâm sư đệ.”
Hắn từ nhỏ lớn lên ở Hoa Sơn, chịu ân dưỡng dục của sư phụ sư mẫu, cho nên lần này đi cùng Nhậm Doanh Doanh bị sư đệ bắt gặp, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không kịp suy nghĩ xem Lâm Bình Chi tại sao lại ở đây.
“Đại sư huynh.” Lâm Bình Chi thản nhiên chào, sau đó không nói gì nữa.
Mà Nhậm Doanh Doanh lại chăm chú nhìn chằm chằm Tả An Chi, nói: “Vị cô nương này nhìn rất quen.”
“A? Cô cũng cảm thấy như vậy sao?” Lộ Dao Dao vui vẻ tiến lại, “Ta cũng không biết đã gặp vị cô nương này ở đâu nữa.”
“Ta từng may quần áo ở nhà cô, gặp cũng không có gì là lạ.” Tả An Chi không quan tâm tới Nhậm Doanh Doanh, thuận miệng nói cho có lệ, sau đó liền kéo Lâm Bình Chi đi ra ngoài. Lúc đi ra cửa, nàng hơi quay đầu nhìn lại, đã thấy chị em nhà họ Lộ dẫn Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đi chọn chất liệu vải may. Vì thế, Tả An Chi liền vội vàng chạy ra xe. Lệnh Hồ Xung còn ở đây, có nghĩa là Nhậm Ngã Hành chưa được cứu ra, bọn họ vẫn có thể kịp tới Mai trang.
Lâm Bình Chi trong bụng vô cùng nghi hoặc, Tả An Chi là người trong Ma giáo, tại sao Nhậm Doanh Doanh lại không biết nàng mà chỉ cảm thấy quen mắt? Nhưng Tả An Chi không nói, hắn cũng không dám hỏi.
Tới bên cạnh kênh đào, hai người liền xuống xe lên thuyền, xuôi về phương nam. Tả An Chi bỏ ra một số tiền lớn, thúc giục nhà thuyền đi mau. Nhưng cái thuyền này đáy lúc trước từng bị thủng sau đó mới vá, đến hôm sau vết vá lại bung ra. Mà khắc phục được khó khăn này, thì phía trước lại luôn có một chiếc thuyền to chắn ngang đường bọn họ.
Tả An Chi lạnh lùng đứng ở đầu thuyền, quát: “Dừng lại.”
Nhà thuyền vội vàng theo lệnh nàng. Mà Lâm Bình Chi thấy vậy, cũng đi ra đứng bên cạnh Tả An Chi, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả An Chi “hừ” một tiếng, liếc mắt ý bảo hắn nhìn con thuyền kia, quả nhiên nó đang nhích lại gần thuyền của nàng. Mà đi đầu là người quen cũ của nàng, chính là Định Dật mười năm trước đã từng bao vây bọn họ trên núi Hằng Sơn. Nay bà ta tuy đã lớn tuổi, nhưng khí thế năm xưa một chút cũng không giảm, hai hàng lông mày cau chặt, căm tức nhìn bọn họ.
Cừu nhân gặp nhau thì đỏ mắt, nhưng đối phương người đông thế mạnh, huống chi lúc này không phải là thời điểm để tranh chấp với bọn họ, cho nên Tả An Chi lớn giọng nói: “Không biết tại sao các vị ni cô lại chắn đường chúng ta? Chẳng lẽ làm ni cô quá kham khổ, không chịu nổi nữa nên chuyển sang làm cướp? Nếu đã như vậy, chi bằng ta cho các ngươi mấy lượng bạc, các ngươi mau tránh đường.”
Định Dật tính tình táo bạo, thường thường chỉ cần nói một câu không vừa lòng bà thì bà ta lập tức sẽ động thủ. Lúc này cũng không ngoại lệ, thấy Tả An Chi ăn nói lỗ mãng, liền giận dữ quát: “Con nha đầu kia, đã đem giấu dâm tặc trên thuyền còn dám vô lễ như thế, ta không thể tha cho ngươi.”
Nàng phi thân bay đến thuyền của Tả An Chi, sau đó lập tức đâm tới một kiếm, lại bị Tả An Chi vung kiếm chắn. Nàng chỉ cảm thấy kiếm của đối phương mạnh vô cùng, khiến nàng bị đánh bật lại ba bước, suýt nữa rơi xuống nước. Phải khó khăn lắm mới đứng vững lại, Định Dật nghi hoặc nhìn Tả An Chi.
Tả An Chi cười lạnh nói: “Ta mặc dù không sợ ngươi, nhưng cũng không muốn để ngươi bôi nhọ thanh danh của ta. Thuyền của ta sao có thể giấu dâm tặc?”
Định Dật đối với câu hỏi của nàng coi như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, nàng ta đã chết mười năm trước, đây là điều mọi người đều biết…”
Mà trên thuyền của phái Hằng Sơn, một tiểu cô nương thanh tú cũng nhảy sang thuyền của nàng, đi đến bên cạnh Định Dật, cúi đầu nói: “Sư phụ.” Thanh âm của nàng vốn ngọt ngào, một tiếng này lại mang theo ý cầu xin, cho nên càng điềm đạm đáng yêu.
Lâm Bình Chi trong lòng kêu thầm một tiếng, chẳng phải đây chính là Nghi Lâm tiểu ni cô từng gặp ở chỗ Lưu Chính Dương sao, nàng tới đây làm gì nhỉ?
Mà ngay cả Tả An Chi cũng lắp bắp kinh hãi nói: “Trên thuyền ngoài hai người chúng ta, cũng chỉ có một người chèo thuyền và một tiểu cô nương nấu cơm, làm sao có Điền Bá Quang?”
Ai ngờ, Nghi Lâm vừa kêu lên “Điền Bá Quang, ngươi mau ra đây” thì lập tức một hòa thượng từ sau khoang thuyền bước ra, khấu đầu với Nghi Lâm, gọi “Sư phụ.”
Tả An Chi trừng mắt nhìn tiểu cô nương nấu cơm một cái, thấy nàng run run rẩy rẩy, trong lòng liền hiểu ra mọi chuyện. Điền Bá Quang mặc dù đã cạo trọc đầu, nhưng tướng mạo của hắn không tệ, lời nói lại ngon ngọt, cho nên chỉ cần hắn dùng chút thủ đoạn là tiểu cô nương này đã không chịu được. Chắc hẳn chính hắn đã nhờ tiểu cô nương giấu vào trong thuyền. Nàng hiểu rõ rồi, hiện tại cũng không định đối địch phái Hằng Sơn, cho nên quyết định sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa phái Hằng Sơn và Điền Bá Quang. Tả An Chi lạnh nhạt kéo Lâm Bình Chi lùi đến cuối thuyền, nói: “Các ngươi có chuyện gì không liên quan đến ta, hắn lén ta lên thuyền, chuyện này ta hoàn toàn không biết.” Ngụ ý của nàng chính là các ngươi muốn làm gì hắn thì làm đi.
Định Dật cũng không để ý nàng, chỉ nhìn Nghi Lâm nói: “Tên dâm tặc này đã tự xưng là đệ tử của ngươi, chẳng phải là làm nhục thanh danh phái Hằng Sơn ta sao. Ta mấy ngày trước một kiếm chưa đâm chết hắn, hôm nay ngươi nhất định phải tự tay giết hắn, nếu không sau này phái chúng ta sẽ bị bạn bè trên giang hồ nhạo báng.”
Nghi Lâm cả kinh kêu lên: “Không…Sư phụ, ta không thể giết người.”
Định Dật lớn tiếng quát: “Ngươi không giết hắn, nhất định sẽ bị người ta nói là không tuân thủ thanh quy (quy định trong chùa), sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác?”
Nghi Lâm bị Định Dật ép buộc, liền cầm kiếm chỉ vào ngực Điền Bá Quang, nhưng hai tay lại vô cùng run rẩy, làm thế nào cũng không đâm vào được, gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Điền Bá Quang võ công cao hơn nàng không chỉ mười lần, cho dù có bị thương thì Nghi Lâm cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng hắn lại không dám nhúc nhích, chỉ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Định Dật hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ra tay đẩy tay Nghi Lâm về phía trước, để kiếm đâm thật sâu vào ngực Điền Bá Quang. Điền Bá Quang cười khổ nhìn thanh kiếm cắm trên người mình, lại nhìn Nghi Lâm, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, người thật sự rất xinh đẹp…” Hắn không chớp mắt nhìn Nghi Lâm, dường như chỉ sợ nếu nhìn thiếu một cái sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời mình, sau đó, chậm rãi đổ người về phía sau.
Nghi Lâm “Oa” một tiếng khóc lớn, ngay cả kiếm cũng buông ra, vội vàng định quay về thuyền lấy thuốc. Mà Định Dật thấy Điền Bá Quang đã không thể sống, vì vậy liền rút kiếm ra, định đâm thêm một nhát cho hắn chết hẳn. Thấy thế, Tả An Chi vội ngăn nàng, trầm giọng nói: “Sư thái, người kia đã chết, xin bà đừng quá đáng. Bằng không cho dù bà là người cửa Phật, cũng nhất định sẽ không được siêu sinh.”
Định Dật đối với nàng có chút kiêng kị, vì thế liền nín giận thu kiếm bay về thuyền.
Thấy thuyền của các nàng xa dần, Tả An Chi đưa tay kiểm tra hơi thở của Điền Bá Quang. Thấy hắn không còn hơi thở nữa, mà hai mắt vẫn trợn trắng, nàng liền thở dài một tiếng, thay hắn vuốt mắt, sau đó nói với nhà thuyền: “Trước cập bờ mai táng hắn đã.” Ai cũng không ngờ, hái hoa tặc như Điền Bá Quang lại một lòng si mê tiểu ni cô Nghi Lâm, còn cam lòng chết trên tay nàng. Chữ tình trên đời này, chính là việc khó giải thích nhất, là ai thiếu ai, là ai phụ ai?
Trong cuộc sống có rất nhiều thứ không như ý, nếu không thể khóc, như vậy hãy cười mà đối mặt đi. Chỉ cần còn cố gắng, như vậy sẽ còn hy vọng.
Lắc đầu, giống như muốn xua đi phiền muộn hậm hực lúc trước, Tả An Chi từ trên xe lấy một dải lụa trắng bịt mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh nghịch, nói với Lâm Bình Chi: “Vừa rồi đi ngang qua một tiệm may, chúng ta vào xem đi.”
Lâm Bình Chi có chút ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ lúc nàng gặp Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang, vẫn không chút hoang mang mà đánh cho hắn chạy trối chết, điều mà ngay cả Nhạc Bất Quần cũng không chắc có thể thắng nhàn nhã như vậy. Vậy mà lần này chỉ đi vào một tiệm may cũng phải che mặt, chẳng lẽ trong tiệm kia có một nhân vật lợi hại nào đó chăng?
“Đi thôi.” Trong khi hắn đang ngẩn người, Tả An Chi đã đi được vài bước rồi.
Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo, cùng nàng đi vào tiệm may “Đường làm quan rộng mở”.
Vừa vào cửa, bà chủ đã cười khanh khách bước ra chào: “Công tử và cô nương là muốn may quần áo?”
Lâm Bình Chi thấy nàng kia tuy lời nói cử chỉ khôn khéo, nhưng bước chân rất nặng, không có vẻ gì là người tập võ. Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, đã thấy Tả An Chi nhẹ giọng nói: “Cô tên Lộ Nhân Tỉ, là bà chủ của tiệm may này…”
Bà chủ kia ngẩn ra, nói: “Cô nương trước đây từng may quần áo ở nhà chúng ta?”
Tả An Chi đau khổ cười, nói: “Đúng vậy, ta còn biết cô có một muội muội gọi là Lộ Dao Dao.”
Nàng trên mặt tuy cười, nhưng không dấu nổi vẻ thê lương trong ánh mắt. Năm tháng như thoi đưa, nữ tử trẻ trung năm đó đã trở thành một thiếu phụ, chỉ có mình mình là bị thời gian quên lãng mười năm.
Lộ Nhân Tỉ cười nói: “Trí nhớ cô nương thật tốt, đáng tiếc Dao Dao đã gả đi xa, không thể vì cô nương mà may áo.”
“Ai nói?” Lộ Dao Dao dường như đã sớm chờ ngoài cửa, lên tiếng mà bước vào. Theo sau nàng còn có một đôi nam nữ, rõ ràng chính là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh.
“Dao Dao, sao muội lại về?” Lộ Nhân Tỉ bỏ khách lại mà chạy tới em gái, sau đó lại giận tái mặt, “Đừng nói là…”
Lộ Dao Dao tuy rằng đã gả cho người ta, nhưng nhan sắc một chút cũng không giảm, nàng ôm Lộ Nhân Tỉ, làm nũng nói: “Tỷ tỷ tỷ đừng đoán mò, là ta nhớ tỷ và cháu ngoại, cho nên mới gạt tướng công chạy tới.” Nàng không đợi tỷ tỷ đáp lời, lại nói: “Ta còn mang theo hai vị khách tới nè, là ở trên đường thấy họ muốn may quần áo, nên mới dẫn họ đến.”
Lộ Nhân Tỉ đang muốn tiếp đón, đã thấy Lệnh Hồ Xung nhìn Lâm Bình Chi, lúng túng nói: “Lâm sư đệ.”
Hắn từ nhỏ lớn lên ở Hoa Sơn, chịu ân dưỡng dục của sư phụ sư mẫu, cho nên lần này đi cùng Nhậm Doanh Doanh bị sư đệ bắt gặp, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không kịp suy nghĩ xem Lâm Bình Chi tại sao lại ở đây.
“Đại sư huynh.” Lâm Bình Chi thản nhiên chào, sau đó không nói gì nữa.
Mà Nhậm Doanh Doanh lại chăm chú nhìn chằm chằm Tả An Chi, nói: “Vị cô nương này nhìn rất quen.”
“A? Cô cũng cảm thấy như vậy sao?” Lộ Dao Dao vui vẻ tiến lại, “Ta cũng không biết đã gặp vị cô nương này ở đâu nữa.”
“Ta từng may quần áo ở nhà cô, gặp cũng không có gì là lạ.” Tả An Chi không quan tâm tới Nhậm Doanh Doanh, thuận miệng nói cho có lệ, sau đó liền kéo Lâm Bình Chi đi ra ngoài. Lúc đi ra cửa, nàng hơi quay đầu nhìn lại, đã thấy chị em nhà họ Lộ dẫn Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đi chọn chất liệu vải may. Vì thế, Tả An Chi liền vội vàng chạy ra xe. Lệnh Hồ Xung còn ở đây, có nghĩa là Nhậm Ngã Hành chưa được cứu ra, bọn họ vẫn có thể kịp tới Mai trang.
Lâm Bình Chi trong bụng vô cùng nghi hoặc, Tả An Chi là người trong Ma giáo, tại sao Nhậm Doanh Doanh lại không biết nàng mà chỉ cảm thấy quen mắt? Nhưng Tả An Chi không nói, hắn cũng không dám hỏi.
Tới bên cạnh kênh đào, hai người liền xuống xe lên thuyền, xuôi về phương nam. Tả An Chi bỏ ra một số tiền lớn, thúc giục nhà thuyền đi mau. Nhưng cái thuyền này đáy lúc trước từng bị thủng sau đó mới vá, đến hôm sau vết vá lại bung ra. Mà khắc phục được khó khăn này, thì phía trước lại luôn có một chiếc thuyền to chắn ngang đường bọn họ.
Tả An Chi lạnh lùng đứng ở đầu thuyền, quát: “Dừng lại.”
Nhà thuyền vội vàng theo lệnh nàng. Mà Lâm Bình Chi thấy vậy, cũng đi ra đứng bên cạnh Tả An Chi, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả An Chi “hừ” một tiếng, liếc mắt ý bảo hắn nhìn con thuyền kia, quả nhiên nó đang nhích lại gần thuyền của nàng. Mà đi đầu là người quen cũ của nàng, chính là Định Dật mười năm trước đã từng bao vây bọn họ trên núi Hằng Sơn. Nay bà ta tuy đã lớn tuổi, nhưng khí thế năm xưa một chút cũng không giảm, hai hàng lông mày cau chặt, căm tức nhìn bọn họ.
Cừu nhân gặp nhau thì đỏ mắt, nhưng đối phương người đông thế mạnh, huống chi lúc này không phải là thời điểm để tranh chấp với bọn họ, cho nên Tả An Chi lớn giọng nói: “Không biết tại sao các vị ni cô lại chắn đường chúng ta? Chẳng lẽ làm ni cô quá kham khổ, không chịu nổi nữa nên chuyển sang làm cướp? Nếu đã như vậy, chi bằng ta cho các ngươi mấy lượng bạc, các ngươi mau tránh đường.”
Định Dật tính tình táo bạo, thường thường chỉ cần nói một câu không vừa lòng bà thì bà ta lập tức sẽ động thủ. Lúc này cũng không ngoại lệ, thấy Tả An Chi ăn nói lỗ mãng, liền giận dữ quát: “Con nha đầu kia, đã đem giấu dâm tặc trên thuyền còn dám vô lễ như thế, ta không thể tha cho ngươi.”
Nàng phi thân bay đến thuyền của Tả An Chi, sau đó lập tức đâm tới một kiếm, lại bị Tả An Chi vung kiếm chắn. Nàng chỉ cảm thấy kiếm của đối phương mạnh vô cùng, khiến nàng bị đánh bật lại ba bước, suýt nữa rơi xuống nước. Phải khó khăn lắm mới đứng vững lại, Định Dật nghi hoặc nhìn Tả An Chi.
Tả An Chi cười lạnh nói: “Ta mặc dù không sợ ngươi, nhưng cũng không muốn để ngươi bôi nhọ thanh danh của ta. Thuyền của ta sao có thể giấu dâm tặc?”
Định Dật đối với câu hỏi của nàng coi như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, nàng ta đã chết mười năm trước, đây là điều mọi người đều biết…”
Mà trên thuyền của phái Hằng Sơn, một tiểu cô nương thanh tú cũng nhảy sang thuyền của nàng, đi đến bên cạnh Định Dật, cúi đầu nói: “Sư phụ.” Thanh âm của nàng vốn ngọt ngào, một tiếng này lại mang theo ý cầu xin, cho nên càng điềm đạm đáng yêu.
Lâm Bình Chi trong lòng kêu thầm một tiếng, chẳng phải đây chính là Nghi Lâm tiểu ni cô từng gặp ở chỗ Lưu Chính Dương sao, nàng tới đây làm gì nhỉ?
Mà ngay cả Tả An Chi cũng lắp bắp kinh hãi nói: “Trên thuyền ngoài hai người chúng ta, cũng chỉ có một người chèo thuyền và một tiểu cô nương nấu cơm, làm sao có Điền Bá Quang?”
Ai ngờ, Nghi Lâm vừa kêu lên “Điền Bá Quang, ngươi mau ra đây” thì lập tức một hòa thượng từ sau khoang thuyền bước ra, khấu đầu với Nghi Lâm, gọi “Sư phụ.”
Tả An Chi trừng mắt nhìn tiểu cô nương nấu cơm một cái, thấy nàng run run rẩy rẩy, trong lòng liền hiểu ra mọi chuyện. Điền Bá Quang mặc dù đã cạo trọc đầu, nhưng tướng mạo của hắn không tệ, lời nói lại ngon ngọt, cho nên chỉ cần hắn dùng chút thủ đoạn là tiểu cô nương này đã không chịu được. Chắc hẳn chính hắn đã nhờ tiểu cô nương giấu vào trong thuyền. Nàng hiểu rõ rồi, hiện tại cũng không định đối địch phái Hằng Sơn, cho nên quyết định sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa phái Hằng Sơn và Điền Bá Quang. Tả An Chi lạnh nhạt kéo Lâm Bình Chi lùi đến cuối thuyền, nói: “Các ngươi có chuyện gì không liên quan đến ta, hắn lén ta lên thuyền, chuyện này ta hoàn toàn không biết.” Ngụ ý của nàng chính là các ngươi muốn làm gì hắn thì làm đi.
Định Dật cũng không để ý nàng, chỉ nhìn Nghi Lâm nói: “Tên dâm tặc này đã tự xưng là đệ tử của ngươi, chẳng phải là làm nhục thanh danh phái Hằng Sơn ta sao. Ta mấy ngày trước một kiếm chưa đâm chết hắn, hôm nay ngươi nhất định phải tự tay giết hắn, nếu không sau này phái chúng ta sẽ bị bạn bè trên giang hồ nhạo báng.”
Nghi Lâm cả kinh kêu lên: “Không…Sư phụ, ta không thể giết người.”
Định Dật lớn tiếng quát: “Ngươi không giết hắn, nhất định sẽ bị người ta nói là không tuân thủ thanh quy (quy định trong chùa), sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác?”
Nghi Lâm bị Định Dật ép buộc, liền cầm kiếm chỉ vào ngực Điền Bá Quang, nhưng hai tay lại vô cùng run rẩy, làm thế nào cũng không đâm vào được, gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Điền Bá Quang võ công cao hơn nàng không chỉ mười lần, cho dù có bị thương thì Nghi Lâm cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng hắn lại không dám nhúc nhích, chỉ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Định Dật hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ra tay đẩy tay Nghi Lâm về phía trước, để kiếm đâm thật sâu vào ngực Điền Bá Quang. Điền Bá Quang cười khổ nhìn thanh kiếm cắm trên người mình, lại nhìn Nghi Lâm, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, người thật sự rất xinh đẹp…” Hắn không chớp mắt nhìn Nghi Lâm, dường như chỉ sợ nếu nhìn thiếu một cái sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời mình, sau đó, chậm rãi đổ người về phía sau.
Nghi Lâm “Oa” một tiếng khóc lớn, ngay cả kiếm cũng buông ra, vội vàng định quay về thuyền lấy thuốc. Mà Định Dật thấy Điền Bá Quang đã không thể sống, vì vậy liền rút kiếm ra, định đâm thêm một nhát cho hắn chết hẳn. Thấy thế, Tả An Chi vội ngăn nàng, trầm giọng nói: “Sư thái, người kia đã chết, xin bà đừng quá đáng. Bằng không cho dù bà là người cửa Phật, cũng nhất định sẽ không được siêu sinh.”
Định Dật đối với nàng có chút kiêng kị, vì thế liền nín giận thu kiếm bay về thuyền.
Thấy thuyền của các nàng xa dần, Tả An Chi đưa tay kiểm tra hơi thở của Điền Bá Quang. Thấy hắn không còn hơi thở nữa, mà hai mắt vẫn trợn trắng, nàng liền thở dài một tiếng, thay hắn vuốt mắt, sau đó nói với nhà thuyền: “Trước cập bờ mai táng hắn đã.” Ai cũng không ngờ, hái hoa tặc như Điền Bá Quang lại một lòng si mê tiểu ni cô Nghi Lâm, còn cam lòng chết trên tay nàng. Chữ tình trên đời này, chính là việc khó giải thích nhất, là ai thiếu ai, là ai phụ ai?