Hắn vẫn đẹp như vậy, năm tháng đi qua cho dù có lưu lại dấu vết trên người hắn, nhưng cũng không thể lấy đi nửa phần sặc sỡ chói mắt của người này. Trong bóng đêm nặng nề, dưới tàn cây được ánh trăng chiếu rọi, hắn lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, giống như đế vương của bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh phía dưới. Khi hắn nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại không ngừng toát ra khí thế bức người, dường như muốn tuyên cáo cho kẻ kia rằng, hoặc là thần phục ta, hoặc là hãy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đi. Còn ánh mắt hắn nhìn về phía Tả An Chi, lại là ôn nhu dịu dàng, chăm chú cẩn thận, dường như trên đời này, ngoại trừ nàng, tất cả những người khác đều không lọt được vào mắt hắn.
Sẽ không có người nào có thể chia lìa chúng ta.
Sẽ không còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta bên nhau.
Chỉ cần…nàng vẫn yêu ta như cũ.
Từ trong ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, nàng không ngừng đọc được những điều đó.
Hai người họ nhìn nhau, mười hai năm trôi qua, không phải không để lại dấu vết gì, nhưng chính là so với nó, còn có thứ càng đáng giá quý trọng hơn. Đó là, trong mắt hắn, vẫn chỉ có nàng.
Giờ khắc này, Tả An Chi giống như nghe được tiếng pháo hoa nổ râm ran.
Cũng giống như trước đây, chỉ cần người kia là Đông Phương Bất Bại, thì dù hắn có biến thành bộ dạng gì nàng cũng vui mừng. Huống chi, hắn vẫn là Đông Phương Bất Bại yêu Tả An Chi.
Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh gặp hắn, hẳn là nàng sẽ chạy qua ôm lấy hắn gào khóc. Nhưng bây giờ, nàng không có, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không chảy xuống. Sau khi trải qua vô số phong ba bão táp trắc trở khổ đau, lúc này trong lòng nàng nở rộ an tâm và tươi cười hạnh phúc ngọt ngào. Tả An Chi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy lên bậc thang, sau đó lại dừng lại trước mặt hắn vài bước.
“Giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, dọn phòng, ta đều có thể làm, tuy rằng không tốt lắm, nhưng ta sẽ cố gắng học. Giết gà làm cá, giết người phóng hỏa ta cũng làm, hơn nữa sẽ làm tốt hơn xưa, cho nên, làm ơn để ta ở bên cạnh chàng.” Tả An Chi trong mắt hàm chứa nước mắt nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười, ôn nhu mà kiên định nói lên tình cảm của nàng.
Thanh âm thanh thúy vang lên trong trời đêm tĩnh mịch, giống như một lời thề vĩnh hằng.
Sẽ không như trước, mỗi lần đều phải để chàng tìm ta, như vậy quá mệt mỏi, ta thực sự không muốn chàng vất vả như vậy…Cho nên, lúc này đây, hãy để ta tự mình đến bên chàng.
Từng bước, từng bước, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sau đó dùng tư thế lão hổ cướp dâu cầm tay hắn, kéo hắn quay đầu chạy như điên: “Nhưng hiện tại không phải là ta đi theo chàng, mà là chàng phải đi theo ta, chúng ta đi chém người đi.”
Bị nàng kéo chạy, Đông Phương Bất Bại chẳng những không phản kháng, mà còn phối hợp đặt tay lên eo nàng, hỏi: “Đi bên nào?”
Tả An Chi chỉ phương hướng, sau đó hắn trực tiếp ôm lấy nàng lướt đi. Tả An Chi quay đầu nhìn lại, liền thấy Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi đang choáng váng, vội vàng kéo áo hắn: “Khoan đã, Mạc sư huynh và Lâm Bình Chi không đuổi kịp chàng, Hướng Vấn Thiên còn đang ở đây. Hai người bọn họ đã cứu mạng ta…”
Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn lại, Hướng Vấn Thiên lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn đối mặt với sáu bảy trăm tên chính phái và đệ tử ma giáo mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lúc này, chỉ cần một mình Đông Phương Bất Bại lại làm hắn khiếp sợ. Hắn là người trong ma giáo, tất nhiên không để lý luận “Thà chết không chịu nhục” trong lòng, vừa nghe được lời nói của Tả An Chi, liền vội vàng quay đầu chạy.
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, tùy tay rút một cây trâm trên đầu Tả An Chi. Hắn một tay vẫn đang ôm nàng, thân hình mau lẹ như quỷ nhảy đến trước mặt Hướng Vấn Thiên. Tay phải của hắn khẽ nâng trâm lên, nhoáng một cái liền dùng đầu nhọn của trâm đâm vào mấy đại huyệt như huyệt Dương Bạch ở giữa trán, huyệt Khí Xá trên ngực, huyệt Thiên Trung trên người Hướng Vấn Thiên. Sau đó, Đông Phương Bất Bại lại bình tĩnh rút cây trâm ra, cẩn thận dùng vạt áo lau đi mới cắm lại lên đầu Tả An Chi. Hắn nói với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi: “Các ngươi cứ từ từ mà dẫn hắn đi.”
Mạc Tùng Bách đến gần nhìn Hướng Vấn Thiên, đã thấy người này nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, khóe mắt không ngừng chảy ra hai dòng máu nhỏ, hiển nhiên đã bị người ta chọc mù mắt. Mạc Tùng Bách không khỏi hoảng sợ, không ngờ được trên đời lại có thần công như thế. Tuy rằng nhiều năm trước, võ công của Đông Phương Bất Bại đã là thiên hạ vô địch, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi trên đời có người tốc độ ra tay lại nhanh như vậy.
Đông Phương Bất Bại đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, cao giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, đã dám đến, sao không dám xuất đầu lộ diện?”
Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười ha ha hai tiếng, sau đó quả nhiên từ trong rừng mai đi ra, vẻ mặt hung tợn nói: “Đông Phương Bất Bại, là ta đề bạt ngươi từ một gã phó hương chủ lên làm trưởng giáo, lại ban cho vật báu trấn giáo. Thế nhưng ngươi lấy oán báo ơn, thừa lúc ta luyện công suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma, liền cướp đoạt ngôi vị của ta, còn đẩy ta vào nhà tù tăm tối sống suốt mười hai năm. Quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ. Tả chỉ hận không sớm giết chết ngươi.”
Hắn vừa mới thấy Đông Phương Bất Bại chọc mù mắt Hướng Vấn Thiên, cảm thấy hiện giờ mình chưa chắc chắn thắng được người này, định lén rời đi. Ai ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại phát hiện, Nhậm Ngã Hành liền biết lần này không tránh khỏi ác chiến, liền thoải mái bước tới trước mặt người kia, đem nỗi uất hận mười hai năm này xả ra.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói: “Nhậm giáo chủ, ngươi đề bạt ta mặc dù là bởi vì muốn dùng ta để đối trọng với các trưởng lão, nhưng ta vẫn rất cảm kích. Nhưng mà sau đó ngươi lại không ngừng đề phòng ta, muốn tính kế để lấy mạng ta. Nếu không phải An An bắt con gái ngươi khiến ngươi buộc phải sai người đi cứu, bản thân lại suýt bị tẩu hỏa nhập ma, sợ là bây giờ ta cũng không thể đứng đây nói chuyện với ngươi. Chính là ngươi đã ép ta và nàng chia lìa mười hai năm. Còn nói cái gì vong ân phụ nghĩa? Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Huống chi ngươi ban thưởng cho ta Quỳ Hoa Bảo Điển kia, là thực lòng muốn tốt cho ta sao?”
Hắn nói đến đây, thân hình chợt lóe, đã đến trước mặt Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương Bất Bại ra tay nhanh như vậy, chỉ đành giơ kiếm chống đỡ.
Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành giơ kiếm lên, cũng không lùi lại, mà chỉ dùng cây trâm lúc này, một tay đánh bật kiếm của Nhậm Ngã Hành ra, sau đó chọc mù mắt hắn.
Lúc nãy Tả An Chi gặp Nhậm Ngã Hành, thấy râu tóc hắn vẫn đen, cho dù ở trong tù tinh thần vẫn tốt, mà nay lại nản lòng thoái chí nằm trên mặt đất. Có lẽ là bởi vì không thể tưởng tượng được, tại sao thần công của mình đã luyện thành mà vẫn thảm bại trước Đông Phương Bất Bại. Nháy mắt, Nhậm Ngã Hành trông già đi mấy chục tuổi. Tả An Chi nhớ tới năm đó, Nhậm Ngã Hành vô cùng uy phong, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể gí chết bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thán một câu cuộc đời bất định.
Nàng kéo tay áo của Đông Phương Bất Bại, nói: “Nhậm giáo chủ anh hùng một đời…”
Nàng thấy người Nhậm Ngã Hành run lên, đại khái là người này không thể ngờ nàng sẽ cầu xin cho hắn. Chính là lần này hắn nhầm rồi, nàng là muốn đập tan hy vọng của hắn. Nhậm Ngã Hành còn sống ngày nào thì ngày đó nàng còn cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp. Nàng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì nhất thời thấy thương Nhậm Ngã Hành mà để lại một tai họa ngầm bên cạnh mình và Đông Phương Bất Bại.
Nàng thấy Đông Phương Bất Bại chằm chằm chờ đợi cách xử trí của mình, đành ho khan nói: “Cho nên nếu bắt hắn quay lại nhà tù thì quá thống khổ, chàng cứ trực tiếp cho ông ấy một đao đi.”
Nhậm Ngã Hành tự biết đường sống đã tận, thở dài: “Đúng vậy, đời này ta giết người vô số, hôm nay võ công không bằng ngươi, chết trên tay ngươi cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mà Phạm trưởng lão à, năm xưa lúc cô vào giáo, ta cũng xem như đối với cô không tệ. Cho nên, ta chỉ xin cô niệm tình ta ngày xưa, chiếu cố cho con gái ta.”
Người sắp chết lời nói cũng thiện, cho nên điều cuối cùng hắn muốn nói, không phải là than thở nghiệp lớn không thành, mà là nghĩ muốn bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình.
Hắn không cầu Đông Phương Bất Bại mà lại cầu nàng, khiến cho nàng không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ hắn nghĩ nữ tử tương đối mềm lòng. Tả An Chi nhớ tới mẹ của mình, quả thực cũng có đôi chút dao động. Nhưng trên đời này người thân cận nhất với nàng chỉ còn lại mình Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng nhất định sẽ cố hết sức để loại trừ tai họa ngầm cho hắn. Huống chi nhớ tới Nhậm Ngã Hành đã từng nhiều lần khó xử bọn họ, vừa rồi còn muốn đuổi giết nàng, nàng đành bất đắc dĩ cười khổ nói: “Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư đối với ta không có địch ý, ta tội gì phải làm khó một tiểu cô nương. Nhưng nếu nàng ta muốn chống đối ta thì ta cũng không thể tha cho nàng. Quan hệ giữa ngài và ta chỉ sợ không đủ để ngài ủy thác ta chăm sóc cho nàng.”
Nhậm Ngã Hành thở dài, nói: “Thôi, chết đi rồi thì mọi thứ cũng chỉ là hư ảo…”
Thanh âm của hắn càng ngày càng yếu. Một kẻ cao ngạo như Nhậm Ngã Hành cuối cùng vẫn không chịu chết trong tay người khác. Hắn tự tuyệt kinh mạch mà ra đi.
Tả An Chi dựa vào Đông Phương Bất Bại, trong lòng ngoài vui mừng ra, còn có một chút cảm thán, mà càng nhiều hơn cả là thoải mái vì kẻ địch lớn nhất đã không còn. Nàng và Đông Phương Bất Bại, giờ phút này mới chính thức thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, tự mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Hắn vẫn đẹp như vậy, năm tháng đi qua cho dù có lưu lại dấu vết trên người hắn, nhưng cũng không thể lấy đi nửa phần sặc sỡ chói mắt của người này. Trong bóng đêm nặng nề, dưới tàn cây được ánh trăng chiếu rọi, hắn lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, giống như đế vương của bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh phía dưới. Khi hắn nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại không ngừng toát ra khí thế bức người, dường như muốn tuyên cáo cho kẻ kia rằng, hoặc là thần phục ta, hoặc là hãy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đi. Còn ánh mắt hắn nhìn về phía Tả An Chi, lại là ôn nhu dịu dàng, chăm chú cẩn thận, dường như trên đời này, ngoại trừ nàng, tất cả những người khác đều không lọt được vào mắt hắn.
Sẽ không có người nào có thể chia lìa chúng ta.
Sẽ không còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta bên nhau.
Chỉ cần…nàng vẫn yêu ta như cũ.
Từ trong ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, nàng không ngừng đọc được những điều đó.
Hai người họ nhìn nhau, mười hai năm trôi qua, không phải không để lại dấu vết gì, nhưng chính là so với nó, còn có thứ càng đáng giá quý trọng hơn. Đó là, trong mắt hắn, vẫn chỉ có nàng.
Giờ khắc này, Tả An Chi giống như nghe được tiếng pháo hoa nổ râm ran.
Cũng giống như trước đây, chỉ cần người kia là Đông Phương Bất Bại, thì dù hắn có biến thành bộ dạng gì nàng cũng vui mừng. Huống chi, hắn vẫn là Đông Phương Bất Bại yêu Tả An Chi.
Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh gặp hắn, hẳn là nàng sẽ chạy qua ôm lấy hắn gào khóc. Nhưng bây giờ, nàng không có, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không chảy xuống. Sau khi trải qua vô số phong ba bão táp trắc trở khổ đau, lúc này trong lòng nàng nở rộ an tâm và tươi cười hạnh phúc ngọt ngào. Tả An Chi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy lên bậc thang, sau đó lại dừng lại trước mặt hắn vài bước.
“Giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, dọn phòng, ta đều có thể làm, tuy rằng không tốt lắm, nhưng ta sẽ cố gắng học. Giết gà làm cá, giết người phóng hỏa ta cũng làm, hơn nữa sẽ làm tốt hơn xưa, cho nên, làm ơn để ta ở bên cạnh chàng.” Tả An Chi trong mắt hàm chứa nước mắt nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười, ôn nhu mà kiên định nói lên tình cảm của nàng.
Thanh âm thanh thúy vang lên trong trời đêm tĩnh mịch, giống như một lời thề vĩnh hằng.
Sẽ không như trước, mỗi lần đều phải để chàng tìm ta, như vậy quá mệt mỏi, ta thực sự không muốn chàng vất vả như vậy…Cho nên, lúc này đây, hãy để ta tự mình đến bên chàng.
Từng bước, từng bước, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sau đó dùng tư thế lão hổ cướp dâu cầm tay hắn, kéo hắn quay đầu chạy như điên: “Nhưng hiện tại không phải là ta đi theo chàng, mà là chàng phải đi theo ta, chúng ta đi chém người đi.”
Bị nàng kéo chạy, Đông Phương Bất Bại chẳng những không phản kháng, mà còn phối hợp đặt tay lên eo nàng, hỏi: “Đi bên nào?”
Tả An Chi chỉ phương hướng, sau đó hắn trực tiếp ôm lấy nàng lướt đi. Tả An Chi quay đầu nhìn lại, liền thấy Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi đang choáng váng, vội vàng kéo áo hắn: “Khoan đã, Mạc sư huynh và Lâm Bình Chi không đuổi kịp chàng, Hướng Vấn Thiên còn đang ở đây. Hai người bọn họ đã cứu mạng ta…”
Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn lại, Hướng Vấn Thiên lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn đối mặt với sáu bảy trăm tên chính phái và đệ tử ma giáo mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lúc này, chỉ cần một mình Đông Phương Bất Bại lại làm hắn khiếp sợ. Hắn là người trong ma giáo, tất nhiên không để lý luận “Thà chết không chịu nhục” trong lòng, vừa nghe được lời nói của Tả An Chi, liền vội vàng quay đầu chạy.
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, tùy tay rút một cây trâm trên đầu Tả An Chi. Hắn một tay vẫn đang ôm nàng, thân hình mau lẹ như quỷ nhảy đến trước mặt Hướng Vấn Thiên. Tay phải của hắn khẽ nâng trâm lên, nhoáng một cái liền dùng đầu nhọn của trâm đâm vào mấy đại huyệt như huyệt Dương Bạch ở giữa trán, huyệt Khí Xá trên ngực, huyệt Thiên Trung trên người Hướng Vấn Thiên. Sau đó, Đông Phương Bất Bại lại bình tĩnh rút cây trâm ra, cẩn thận dùng vạt áo lau đi mới cắm lại lên đầu Tả An Chi. Hắn nói với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi: “Các ngươi cứ từ từ mà dẫn hắn đi.”
Mạc Tùng Bách đến gần nhìn Hướng Vấn Thiên, đã thấy người này nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, khóe mắt không ngừng chảy ra hai dòng máu nhỏ, hiển nhiên đã bị người ta chọc mù mắt. Mạc Tùng Bách không khỏi hoảng sợ, không ngờ được trên đời lại có thần công như thế. Tuy rằng nhiều năm trước, võ công của Đông Phương Bất Bại đã là thiên hạ vô địch, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi trên đời có người tốc độ ra tay lại nhanh như vậy.
Đông Phương Bất Bại đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, cao giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, đã dám đến, sao không dám xuất đầu lộ diện?”
Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười ha ha hai tiếng, sau đó quả nhiên từ trong rừng mai đi ra, vẻ mặt hung tợn nói: “Đông Phương Bất Bại, là ta đề bạt ngươi từ một gã phó hương chủ lên làm trưởng giáo, lại ban cho vật báu trấn giáo. Thế nhưng ngươi lấy oán báo ơn, thừa lúc ta luyện công suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma, liền cướp đoạt ngôi vị của ta, còn đẩy ta vào nhà tù tăm tối sống suốt mười hai năm. Quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ. Tả chỉ hận không sớm giết chết ngươi.”
Hắn vừa mới thấy Đông Phương Bất Bại chọc mù mắt Hướng Vấn Thiên, cảm thấy hiện giờ mình chưa chắc chắn thắng được người này, định lén rời đi. Ai ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại phát hiện, Nhậm Ngã Hành liền biết lần này không tránh khỏi ác chiến, liền thoải mái bước tới trước mặt người kia, đem nỗi uất hận mười hai năm này xả ra.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói: “Nhậm giáo chủ, ngươi đề bạt ta mặc dù là bởi vì muốn dùng ta để đối trọng với các trưởng lão, nhưng ta vẫn rất cảm kích. Nhưng mà sau đó ngươi lại không ngừng đề phòng ta, muốn tính kế để lấy mạng ta. Nếu không phải An An bắt con gái ngươi khiến ngươi buộc phải sai người đi cứu, bản thân lại suýt bị tẩu hỏa nhập ma, sợ là bây giờ ta cũng không thể đứng đây nói chuyện với ngươi. Chính là ngươi đã ép ta và nàng chia lìa mười hai năm. Còn nói cái gì vong ân phụ nghĩa? Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Huống chi ngươi ban thưởng cho ta Quỳ Hoa Bảo Điển kia, là thực lòng muốn tốt cho ta sao?”
Hắn nói đến đây, thân hình chợt lóe, đã đến trước mặt Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương Bất Bại ra tay nhanh như vậy, chỉ đành giơ kiếm chống đỡ.
Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành giơ kiếm lên, cũng không lùi lại, mà chỉ dùng cây trâm lúc này, một tay đánh bật kiếm của Nhậm Ngã Hành ra, sau đó chọc mù mắt hắn.
Lúc nãy Tả An Chi gặp Nhậm Ngã Hành, thấy râu tóc hắn vẫn đen, cho dù ở trong tù tinh thần vẫn tốt, mà nay lại nản lòng thoái chí nằm trên mặt đất. Có lẽ là bởi vì không thể tưởng tượng được, tại sao thần công của mình đã luyện thành mà vẫn thảm bại trước Đông Phương Bất Bại. Nháy mắt, Nhậm Ngã Hành trông già đi mấy chục tuổi. Tả An Chi nhớ tới năm đó, Nhậm Ngã Hành vô cùng uy phong, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể gí chết bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thán một câu cuộc đời bất định.
Nàng kéo tay áo của Đông Phương Bất Bại, nói: “Nhậm giáo chủ anh hùng một đời…”
Nàng thấy người Nhậm Ngã Hành run lên, đại khái là người này không thể ngờ nàng sẽ cầu xin cho hắn. Chính là lần này hắn nhầm rồi, nàng là muốn đập tan hy vọng của hắn. Nhậm Ngã Hành còn sống ngày nào thì ngày đó nàng còn cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp. Nàng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì nhất thời thấy thương Nhậm Ngã Hành mà để lại một tai họa ngầm bên cạnh mình và Đông Phương Bất Bại.
Nàng thấy Đông Phương Bất Bại chằm chằm chờ đợi cách xử trí của mình, đành ho khan nói: “Cho nên nếu bắt hắn quay lại nhà tù thì quá thống khổ, chàng cứ trực tiếp cho ông ấy một đao đi.”
Nhậm Ngã Hành tự biết đường sống đã tận, thở dài: “Đúng vậy, đời này ta giết người vô số, hôm nay võ công không bằng ngươi, chết trên tay ngươi cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mà Phạm trưởng lão à, năm xưa lúc cô vào giáo, ta cũng xem như đối với cô không tệ. Cho nên, ta chỉ xin cô niệm tình ta ngày xưa, chiếu cố cho con gái ta.”
Người sắp chết lời nói cũng thiện, cho nên điều cuối cùng hắn muốn nói, không phải là than thở nghiệp lớn không thành, mà là nghĩ muốn bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình.
Hắn không cầu Đông Phương Bất Bại mà lại cầu nàng, khiến cho nàng không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ hắn nghĩ nữ tử tương đối mềm lòng. Tả An Chi nhớ tới mẹ của mình, quả thực cũng có đôi chút dao động. Nhưng trên đời này người thân cận nhất với nàng chỉ còn lại mình Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng nhất định sẽ cố hết sức để loại trừ tai họa ngầm cho hắn. Huống chi nhớ tới Nhậm Ngã Hành đã từng nhiều lần khó xử bọn họ, vừa rồi còn muốn đuổi giết nàng, nàng đành bất đắc dĩ cười khổ nói: “Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư đối với ta không có địch ý, ta tội gì phải làm khó một tiểu cô nương. Nhưng nếu nàng ta muốn chống đối ta thì ta cũng không thể tha cho nàng. Quan hệ giữa ngài và ta chỉ sợ không đủ để ngài ủy thác ta chăm sóc cho nàng.”
Nhậm Ngã Hành thở dài, nói: “Thôi, chết đi rồi thì mọi thứ cũng chỉ là hư ảo…”
Thanh âm của hắn càng ngày càng yếu. Một kẻ cao ngạo như Nhậm Ngã Hành cuối cùng vẫn không chịu chết trong tay người khác. Hắn tự tuyệt kinh mạch mà ra đi.
Tả An Chi dựa vào Đông Phương Bất Bại, trong lòng ngoài vui mừng ra, còn có một chút cảm thán, mà càng nhiều hơn cả là thoải mái vì kẻ địch lớn nhất đã không còn. Nàng và Đông Phương Bất Bại, giờ phút này mới chính thức thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, tự mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hắn vẫn đẹp như vậy, năm tháng đi qua cho dù có lưu lại dấu vết trên người hắn, nhưng cũng không thể lấy đi nửa phần sặc sỡ chói mắt của người này. Trong bóng đêm nặng nề, dưới tàn cây được ánh trăng chiếu rọi, hắn lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, giống như đế vương của bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh phía dưới. Khi hắn nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại không ngừng toát ra khí thế bức người, dường như muốn tuyên cáo cho kẻ kia rằng, hoặc là thần phục ta, hoặc là hãy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đi. Còn ánh mắt hắn nhìn về phía Tả An Chi, lại là ôn nhu dịu dàng, chăm chú cẩn thận, dường như trên đời này, ngoại trừ nàng, tất cả những người khác đều không lọt được vào mắt hắn.
Sẽ không có người nào có thể chia lìa chúng ta.
Sẽ không còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta bên nhau.
Chỉ cần…nàng vẫn yêu ta như cũ.
Từ trong ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, nàng không ngừng đọc được những điều đó.
Hai người họ nhìn nhau, mười hai năm trôi qua, không phải không để lại dấu vết gì, nhưng chính là so với nó, còn có thứ càng đáng giá quý trọng hơn. Đó là, trong mắt hắn, vẫn chỉ có nàng.
Giờ khắc này, Tả An Chi giống như nghe được tiếng pháo hoa nổ râm ran.
Cũng giống như trước đây, chỉ cần người kia là Đông Phương Bất Bại, thì dù hắn có biến thành bộ dạng gì nàng cũng vui mừng. Huống chi, hắn vẫn là Đông Phương Bất Bại yêu Tả An Chi.
Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh gặp hắn, hẳn là nàng sẽ chạy qua ôm lấy hắn gào khóc. Nhưng bây giờ, nàng không có, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không chảy xuống. Sau khi trải qua vô số phong ba bão táp trắc trở khổ đau, lúc này trong lòng nàng nở rộ an tâm và tươi cười hạnh phúc ngọt ngào. Tả An Chi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy lên bậc thang, sau đó lại dừng lại trước mặt hắn vài bước.
“Giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, dọn phòng, ta đều có thể làm, tuy rằng không tốt lắm, nhưng ta sẽ cố gắng học. Giết gà làm cá, giết người phóng hỏa ta cũng làm, hơn nữa sẽ làm tốt hơn xưa, cho nên, làm ơn để ta ở bên cạnh chàng.” Tả An Chi trong mắt hàm chứa nước mắt nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười, ôn nhu mà kiên định nói lên tình cảm của nàng.
Thanh âm thanh thúy vang lên trong trời đêm tĩnh mịch, giống như một lời thề vĩnh hằng.
Sẽ không như trước, mỗi lần đều phải để chàng tìm ta, như vậy quá mệt mỏi, ta thực sự không muốn chàng vất vả như vậy…Cho nên, lúc này đây, hãy để ta tự mình đến bên chàng.
Từng bước, từng bước, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sau đó dùng tư thế lão hổ cướp dâu cầm tay hắn, kéo hắn quay đầu chạy như điên: “Nhưng hiện tại không phải là ta đi theo chàng, mà là chàng phải đi theo ta, chúng ta đi chém người đi.”
Bị nàng kéo chạy, Đông Phương Bất Bại chẳng những không phản kháng, mà còn phối hợp đặt tay lên eo nàng, hỏi: “Đi bên nào?”
Tả An Chi chỉ phương hướng, sau đó hắn trực tiếp ôm lấy nàng lướt đi. Tả An Chi quay đầu nhìn lại, liền thấy Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi đang choáng váng, vội vàng kéo áo hắn: “Khoan đã, Mạc sư huynh và Lâm Bình Chi không đuổi kịp chàng, Hướng Vấn Thiên còn đang ở đây. Hai người bọn họ đã cứu mạng ta…”
Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn lại, Hướng Vấn Thiên lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn đối mặt với sáu bảy trăm tên chính phái và đệ tử ma giáo mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lúc này, chỉ cần một mình Đông Phương Bất Bại lại làm hắn khiếp sợ. Hắn là người trong ma giáo, tất nhiên không để lý luận “Thà chết không chịu nhục” trong lòng, vừa nghe được lời nói của Tả An Chi, liền vội vàng quay đầu chạy.
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, tùy tay rút một cây trâm trên đầu Tả An Chi. Hắn một tay vẫn đang ôm nàng, thân hình mau lẹ như quỷ nhảy đến trước mặt Hướng Vấn Thiên. Tay phải của hắn khẽ nâng trâm lên, nhoáng một cái liền dùng đầu nhọn của trâm đâm vào mấy đại huyệt như huyệt Dương Bạch ở giữa trán, huyệt Khí Xá trên ngực, huyệt Thiên Trung trên người Hướng Vấn Thiên. Sau đó, Đông Phương Bất Bại lại bình tĩnh rút cây trâm ra, cẩn thận dùng vạt áo lau đi mới cắm lại lên đầu Tả An Chi. Hắn nói với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi: “Các ngươi cứ từ từ mà dẫn hắn đi.”
Mạc Tùng Bách đến gần nhìn Hướng Vấn Thiên, đã thấy người này nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, khóe mắt không ngừng chảy ra hai dòng máu nhỏ, hiển nhiên đã bị người ta chọc mù mắt. Mạc Tùng Bách không khỏi hoảng sợ, không ngờ được trên đời lại có thần công như thế. Tuy rằng nhiều năm trước, võ công của Đông Phương Bất Bại đã là thiên hạ vô địch, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi trên đời có người tốc độ ra tay lại nhanh như vậy.
Đông Phương Bất Bại đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, cao giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, đã dám đến, sao không dám xuất đầu lộ diện?”
Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười ha ha hai tiếng, sau đó quả nhiên từ trong rừng mai đi ra, vẻ mặt hung tợn nói: “Đông Phương Bất Bại, là ta đề bạt ngươi từ một gã phó hương chủ lên làm trưởng giáo, lại ban cho vật báu trấn giáo. Thế nhưng ngươi lấy oán báo ơn, thừa lúc ta luyện công suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma, liền cướp đoạt ngôi vị của ta, còn đẩy ta vào nhà tù tăm tối sống suốt mười hai năm. Quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ. Tả chỉ hận không sớm giết chết ngươi.”
Hắn vừa mới thấy Đông Phương Bất Bại chọc mù mắt Hướng Vấn Thiên, cảm thấy hiện giờ mình chưa chắc chắn thắng được người này, định lén rời đi. Ai ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại phát hiện, Nhậm Ngã Hành liền biết lần này không tránh khỏi ác chiến, liền thoải mái bước tới trước mặt người kia, đem nỗi uất hận mười hai năm này xả ra.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói: “Nhậm giáo chủ, ngươi đề bạt ta mặc dù là bởi vì muốn dùng ta để đối trọng với các trưởng lão, nhưng ta vẫn rất cảm kích. Nhưng mà sau đó ngươi lại không ngừng đề phòng ta, muốn tính kế để lấy mạng ta. Nếu không phải An An bắt con gái ngươi khiến ngươi buộc phải sai người đi cứu, bản thân lại suýt bị tẩu hỏa nhập ma, sợ là bây giờ ta cũng không thể đứng đây nói chuyện với ngươi. Chính là ngươi đã ép ta và nàng chia lìa mười hai năm. Còn nói cái gì vong ân phụ nghĩa? Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Huống chi ngươi ban thưởng cho ta Quỳ Hoa Bảo Điển kia, là thực lòng muốn tốt cho ta sao?”
Hắn nói đến đây, thân hình chợt lóe, đã đến trước mặt Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương Bất Bại ra tay nhanh như vậy, chỉ đành giơ kiếm chống đỡ.
Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành giơ kiếm lên, cũng không lùi lại, mà chỉ dùng cây trâm lúc này, một tay đánh bật kiếm của Nhậm Ngã Hành ra, sau đó chọc mù mắt hắn.
Lúc nãy Tả An Chi gặp Nhậm Ngã Hành, thấy râu tóc hắn vẫn đen, cho dù ở trong tù tinh thần vẫn tốt, mà nay lại nản lòng thoái chí nằm trên mặt đất. Có lẽ là bởi vì không thể tưởng tượng được, tại sao thần công của mình đã luyện thành mà vẫn thảm bại trước Đông Phương Bất Bại. Nháy mắt, Nhậm Ngã Hành trông già đi mấy chục tuổi. Tả An Chi nhớ tới năm đó, Nhậm Ngã Hành vô cùng uy phong, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể gí chết bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thán một câu cuộc đời bất định.
Nàng kéo tay áo của Đông Phương Bất Bại, nói: “Nhậm giáo chủ anh hùng một đời…”
Nàng thấy người Nhậm Ngã Hành run lên, đại khái là người này không thể ngờ nàng sẽ cầu xin cho hắn. Chính là lần này hắn nhầm rồi, nàng là muốn đập tan hy vọng của hắn. Nhậm Ngã Hành còn sống ngày nào thì ngày đó nàng còn cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp. Nàng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì nhất thời thấy thương Nhậm Ngã Hành mà để lại một tai họa ngầm bên cạnh mình và Đông Phương Bất Bại.
Nàng thấy Đông Phương Bất Bại chằm chằm chờ đợi cách xử trí của mình, đành ho khan nói: “Cho nên nếu bắt hắn quay lại nhà tù thì quá thống khổ, chàng cứ trực tiếp cho ông ấy một đao đi.”
Nhậm Ngã Hành tự biết đường sống đã tận, thở dài: “Đúng vậy, đời này ta giết người vô số, hôm nay võ công không bằng ngươi, chết trên tay ngươi cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mà Phạm trưởng lão à, năm xưa lúc cô vào giáo, ta cũng xem như đối với cô không tệ. Cho nên, ta chỉ xin cô niệm tình ta ngày xưa, chiếu cố cho con gái ta.”
Người sắp chết lời nói cũng thiện, cho nên điều cuối cùng hắn muốn nói, không phải là than thở nghiệp lớn không thành, mà là nghĩ muốn bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình.
Hắn không cầu Đông Phương Bất Bại mà lại cầu nàng, khiến cho nàng không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ hắn nghĩ nữ tử tương đối mềm lòng. Tả An Chi nhớ tới mẹ của mình, quả thực cũng có đôi chút dao động. Nhưng trên đời này người thân cận nhất với nàng chỉ còn lại mình Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng nhất định sẽ cố hết sức để loại trừ tai họa ngầm cho hắn. Huống chi nhớ tới Nhậm Ngã Hành đã từng nhiều lần khó xử bọn họ, vừa rồi còn muốn đuổi giết nàng, nàng đành bất đắc dĩ cười khổ nói: “Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư đối với ta không có địch ý, ta tội gì phải làm khó một tiểu cô nương. Nhưng nếu nàng ta muốn chống đối ta thì ta cũng không thể tha cho nàng. Quan hệ giữa ngài và ta chỉ sợ không đủ để ngài ủy thác ta chăm sóc cho nàng.”
Nhậm Ngã Hành thở dài, nói: “Thôi, chết đi rồi thì mọi thứ cũng chỉ là hư ảo…”
Thanh âm của hắn càng ngày càng yếu. Một kẻ cao ngạo như Nhậm Ngã Hành cuối cùng vẫn không chịu chết trong tay người khác. Hắn tự tuyệt kinh mạch mà ra đi.
Tả An Chi dựa vào Đông Phương Bất Bại, trong lòng ngoài vui mừng ra, còn có một chút cảm thán, mà càng nhiều hơn cả là thoải mái vì kẻ địch lớn nhất đã không còn. Nàng và Đông Phương Bất Bại, giờ phút này mới chính thức thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, tự mở ra một con đường hoàn toàn mới.