Giữa trưa là lúc giao thông phức tạp, Nghiêm Hạo Thần thích ý ngồi ở vị trí phó lái, nheo mắt phượng nhìn người đi đường bước chân vội vã trước cột đèn giao thông.
“Cám ơn.”
Người đàn ông lái xe bên cạnh chợt nói ra một câu, Nghiêm Hạo Thần thu mắt, nhìn về phía gương mặt nghiêng đường nét rõ ràng của anh, giọng nói thản nhiên:
“Đừng khách sáo.”
Một câu “Cám ơn.” có chút không đầu không đuôi, cậu lại lập tức hiểu được ý của đối phương. Kỳ thật đối với một người hát rong thì cảm giác như vậy cũng không tồi, ít nhất đối với một đám người chỉ biết điên cuồng la hét thì thoải mái hơn nhiều. Cậu gối đầu lên cánh tay.
“Nếu có cơ hội tôi lại hát cho anh nghe.”
Hoắc Kiếm gật gật đầu. Đèn giao thông vẫn là màu đỏ, cậu thuận tay mở đầu đĩa trên xe, giai điệu quen thuộc du dương nhẹ nhàng truyền ra.
“Em hỏi anh yêu em bao sâu, anh yêu em cỡ nào…”
Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhướng mi. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, anh nghiêm túc giải thích:
“Thật có lỗi. Kỳ thật tôi không biết nhiều về âm nhạc đương đại. Có rảnh cũng chỉ nghe nhạc xưa.”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng gợi lên khóe miệng.
“Nhạc xưa rất tốt.”
Nghiêm Hạo Thần mới trước đây ở trong căn phòng thuê chật chội, một tầng lầu bảy tám căn phòng nhỏ, người ở gần như đều là những “chị em” làm nghề phong trần. Có một người phụ nữ rất thân với mẹ, khi không làm việc, luôn mở radio nghe nhạc. Nghiêm Hạo Thần nhớ rõ cô ấy luôn đưa lưng về phía cửa, gác chân, trong tay châm thuốc lá, bên cạnh radio là ba bốn hộp băng, cứ nghe đi nghe lại những bài hát đó, trong đó còn có bài 《 Ánh trăng tỏ rõ tấm lòng 》 này. Phòng cho thuê hiệu quả cách âm không tốt, vì thế Nghiêm Hạo Thần cách vách tường cũng nghe đi nghe lại, cuối cùng bài nào cũng có thể hát đầy đủ.
Thỉnh thoàng ngân nga trong phòng tắm, những “chị em” khác nghe được đều khen:
“Thằng nhóc này hát thật dễ nghe. Nhỏ như vậy đã biết hát tình ca, lớn lên không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu đứa con gái.”
Bị các dì chọc, cậu cũng mừng rỡ khoe khoang mà hát thêm mấy bài. Sau lại dần dần lớn lên, người khen ngợi thiên phú ca hát của cậu cũng không còn chỉ là các cô trong khu phòng khuê, cậu cũng không còn hát những bài tình ca Đài Loan cũ này nữa, bắt đầu dùng phong cách âm nhạc của riêng mình mà nổi lên trong giới âm nhạc ngầm.
“Tình của anh là thật, yêu của anh là thật, ánh trăng là lòng anh…”
Nghiêm Hạo Thần nhắm mắt, giai điệu du dương mà quen thuộc bay vào tai. Trongg xe độ ấm vừa phải, ghế da mềm mại rất thoải mái, âm nhạc lại khiến người ta thả lỏng, mí mắt đóng lại của cậu rốt cuộc không mở ra được. Mơ mơ màng màng mà nghe Hoắc Kiếm nhận điện thoại bên cạnh, lại cái gì cũng nghe không rõ, ý thức liền như vậy mà nhẹ nhàng bay khỏi cậu.
Khi mở to mắt lần nữa sắc trời có chút tối, Nghiêm Hạo Thần hoang mang gạt ra sợi tóc ngân lam rớt trước mắt, ngẩng đầu nhìn, đồng hồ treo tường chỉ hướng ba giờ rưỡi. Cậu bỗng nhiên ý thức được mình cũng không phải ở trong xe Hoắc Kiếm.
Cậu ngồi dậy đánh giá xung quanh, chăn lông che trên người nhẹ nhàng rơi xuống. Cậu ngồi trên sopha đặt ở một góc sáng sủa trong phòng, giữa phòng là bàn công tác to bự, ở trên để một xấp văn kiện ngay ngắn, cửa số sát đất phía sau bàn công tác được cẩn thận che rèm, che khuất ánh mặt trời chói mắt.
Xem ra chắc là văn phòng của Hoắc Kiếm. Nghiêm Hạo Thần cố gắng nhớ một chút, nhưng vẫn là nghĩ không ra mình từ xe lên văn phòng như thế nào. Quên đi, dù sao anh sớm muộn cũng phải về văn phòng, ở chỗ này chờ là được.
Đồng hồ trên tường chạy qua bốn giờ, Nghiêm Hạo Thần đã nhìn cảnh phố qua cửa số sát đất được hơn nửa tiếng, ngoài cửa lại không có một chút động tĩnh. Cậu chán chết mà vơ lấy tạp chí trên bàn trà đặt trước sô pha, lật từng trang.
Tạp chí tài chính và kinh tế chỉ có phân tích buồn tẻ cùng những thuật ngữ không thú vị, Nghiêm Hạo Thần không kiên nhẫn mà lật vài tờ, đang muốn bỏ ra, lại nhìn thấy một tấm ảnh quen thuộc. Người đàn ông cao lớn mặc tây trang thẳng thớm, mặt mày anh tuấn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, vẫn ngồi ngay ngắn mà nghiêm túc. Nghiêm Hạo Thần đưa mắt về phía ảnh chụp trên những tờ tạp chí bên cạnh, toàn bộ đều là bài viết về Hoắc Kiếm, hay nói đúng hơn là tình hình kinh doanh của tập đoàn Hằng Viễn.
Nói như vậy, người đàn ông trẻ tuồi này cũng không phải playboy kế thừa gia nghiệp, mà là người chủ chốt chống đỡ cả doanh nghiệp?
“Cám ơn.”
Người đàn ông lái xe bên cạnh chợt nói ra một câu, Nghiêm Hạo Thần thu mắt, nhìn về phía gương mặt nghiêng đường nét rõ ràng của anh, giọng nói thản nhiên:
“Đừng khách sáo.”
Một câu “Cám ơn.” có chút không đầu không đuôi, cậu lại lập tức hiểu được ý của đối phương. Kỳ thật đối với một người hát rong thì cảm giác như vậy cũng không tồi, ít nhất đối với một đám người chỉ biết điên cuồng la hét thì thoải mái hơn nhiều. Cậu gối đầu lên cánh tay.
“Nếu có cơ hội tôi lại hát cho anh nghe.”
Hoắc Kiếm gật gật đầu. Đèn giao thông vẫn là màu đỏ, cậu thuận tay mở đầu đĩa trên xe, giai điệu quen thuộc du dương nhẹ nhàng truyền ra.
“Em hỏi anh yêu em bao sâu, anh yêu em cỡ nào…”
Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhướng mi. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, anh nghiêm túc giải thích:
“Thật có lỗi. Kỳ thật tôi không biết nhiều về âm nhạc đương đại. Có rảnh cũng chỉ nghe nhạc xưa.”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng gợi lên khóe miệng.
“Nhạc xưa rất tốt.”
Nghiêm Hạo Thần mới trước đây ở trong căn phòng thuê chật chội, một tầng lầu bảy tám căn phòng nhỏ, người ở gần như đều là những “chị em” làm nghề phong trần. Có một người phụ nữ rất thân với mẹ, khi không làm việc, luôn mở radio nghe nhạc. Nghiêm Hạo Thần nhớ rõ cô ấy luôn đưa lưng về phía cửa, gác chân, trong tay châm thuốc lá, bên cạnh radio là ba bốn hộp băng, cứ nghe đi nghe lại những bài hát đó, trong đó còn có bài 《 Ánh trăng tỏ rõ tấm lòng 》 này. Phòng cho thuê hiệu quả cách âm không tốt, vì thế Nghiêm Hạo Thần cách vách tường cũng nghe đi nghe lại, cuối cùng bài nào cũng có thể hát đầy đủ.
Thỉnh thoàng ngân nga trong phòng tắm, những “chị em” khác nghe được đều khen:
“Thằng nhóc này hát thật dễ nghe. Nhỏ như vậy đã biết hát tình ca, lớn lên không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu đứa con gái.”
Bị các dì chọc, cậu cũng mừng rỡ khoe khoang mà hát thêm mấy bài. Sau lại dần dần lớn lên, người khen ngợi thiên phú ca hát của cậu cũng không còn chỉ là các cô trong khu phòng khuê, cậu cũng không còn hát những bài tình ca Đài Loan cũ này nữa, bắt đầu dùng phong cách âm nhạc của riêng mình mà nổi lên trong giới âm nhạc ngầm.
“Tình của anh là thật, yêu của anh là thật, ánh trăng là lòng anh…”
Nghiêm Hạo Thần nhắm mắt, giai điệu du dương mà quen thuộc bay vào tai. Trongg xe độ ấm vừa phải, ghế da mềm mại rất thoải mái, âm nhạc lại khiến người ta thả lỏng, mí mắt đóng lại của cậu rốt cuộc không mở ra được. Mơ mơ màng màng mà nghe Hoắc Kiếm nhận điện thoại bên cạnh, lại cái gì cũng nghe không rõ, ý thức liền như vậy mà nhẹ nhàng bay khỏi cậu.
Khi mở to mắt lần nữa sắc trời có chút tối, Nghiêm Hạo Thần hoang mang gạt ra sợi tóc ngân lam rớt trước mắt, ngẩng đầu nhìn, đồng hồ treo tường chỉ hướng ba giờ rưỡi. Cậu bỗng nhiên ý thức được mình cũng không phải ở trong xe Hoắc Kiếm.
Cậu ngồi dậy đánh giá xung quanh, chăn lông che trên người nhẹ nhàng rơi xuống. Cậu ngồi trên sopha đặt ở một góc sáng sủa trong phòng, giữa phòng là bàn công tác to bự, ở trên để một xấp văn kiện ngay ngắn, cửa số sát đất phía sau bàn công tác được cẩn thận che rèm, che khuất ánh mặt trời chói mắt.
Xem ra chắc là văn phòng của Hoắc Kiếm. Nghiêm Hạo Thần cố gắng nhớ một chút, nhưng vẫn là nghĩ không ra mình từ xe lên văn phòng như thế nào. Quên đi, dù sao anh sớm muộn cũng phải về văn phòng, ở chỗ này chờ là được.
Đồng hồ trên tường chạy qua bốn giờ, Nghiêm Hạo Thần đã nhìn cảnh phố qua cửa số sát đất được hơn nửa tiếng, ngoài cửa lại không có một chút động tĩnh. Cậu chán chết mà vơ lấy tạp chí trên bàn trà đặt trước sô pha, lật từng trang.
Tạp chí tài chính và kinh tế chỉ có phân tích buồn tẻ cùng những thuật ngữ không thú vị, Nghiêm Hạo Thần không kiên nhẫn mà lật vài tờ, đang muốn bỏ ra, lại nhìn thấy một tấm ảnh quen thuộc. Người đàn ông cao lớn mặc tây trang thẳng thớm, mặt mày anh tuấn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, vẫn ngồi ngay ngắn mà nghiêm túc. Nghiêm Hạo Thần đưa mắt về phía ảnh chụp trên những tờ tạp chí bên cạnh, toàn bộ đều là bài viết về Hoắc Kiếm, hay nói đúng hơn là tình hình kinh doanh của tập đoàn Hằng Viễn.
Nói như vậy, người đàn ông trẻ tuồi này cũng không phải playboy kế thừa gia nghiệp, mà là người chủ chốt chống đỡ cả doanh nghiệp?