Vốn tưởng rằng anh lại sẽ bình tĩnh mà tránh đi, hoặc là nghiêm túc mà bác bỏ trêu ghẹo của cậu, ánh mắt ngay thẳng chỉ nhìn từ ngón tay Nghiêm Hạo Thần đang nâng cằm anh tới đôi mắt của cậu, trong hai tròng mắt sắc sảo có nụ cười thản nhiên.
“Phải không? Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”
Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng, không tồi, thì ra anh cũng biết nói giỡn, mặc dù có chút nhạt nhẽo. Thu lại ngón tay đang nâng cằm người kia, xấu xa mà ngã nửa người lên người anh, mắt phượng vờ như giận dỗi đầy quyến rũ.
“Vậy lần sau phải để bọn họ làm cái tít giật gân một chút: Đàn ông kiểu mẫu nắm quyền, Hằng Viễn tổng tài thật sự ra mặt đóng phim ***.”
Hoắc Kiếm nhíu mày mà nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
“Đừng phá nữa.”
Sau đó cưng chìu mà dùng ngón tay chải phần tóc ẩm ướt trên trán cậu.
Nghiêm Hạo Thần hơi hơi nhướng mày. Hai người ở chung lâu ngày, quan hệ cũng từ từ vô cùng thân thiết, thậm chí ở cùng một chỗ thì còn có thể mang theo một chút mờ ám. Cậu đã nhìn thấy nhiều loại ánh mắt, rất dễ dàng có thể đọc ra cặp mắt cương trực kia gần đây xuất hiện một chấm lốc xoáy là cái gì. Hoắc Kiếm tiếp xúc với cậu lại luôn biết điểm dừng, thật cẩn thận mà không vượt quá phép tắc cơ bản. Giống như chỉ cần cậu không gật đầu, anh tuyệt đối sẽ không có bất kì động tác nào xa hơn.
Tuy rằng anh mua cậu, nhưng dựa theo cá tính cứng nhắc của người kia, chỉ cần mình có một chút miễn cưỡng, anh nhất quyết sẽ không bắt buộc cậu. Sh!t, chưa từng thấy ông già cổ hủ như vậy!
Hoắc Kiếm xoay người nhặt tạp chí bị cậu ném tới một bên lên, còn nghiêm túc mà vuốt vuốt nếp gấp.
“Anh muốn giữ loại tạp chí nhảm nhí này hả?”
Hoắc Kiếm lại mở ra cho cậu nhìn.
“Những mục ngoài lề thì hơi quá đáng, nhưng trừ cái đó ra thì những mặt khác cũng có những đánh giá rất giá trị, có giá trị tham khảo.”
Tạp chí có liệt kê ra mười người được chọn có hi vọng đoạt giải quán quân, trừ giới thiệu nhân vật, còn đánh giá phân tích ưu khuyết điểm trong đặc điểm âm nhạc cùng thực lực, độ nổi tiếng, biểu hiện trên sân khấu của mỗi người. Lời bình quan trọng còn được tô đỏ. Hoắc Kiếm vẻ mặt nghiêm túc mà:
“Không được xem thường, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.”
Lời nói châm chọc của Nghiêm Hạo Thần đã chạy tới bên miệng nhưng khi nhìn thấy người kia thẳng lưng cùng hai mắt bắn ra tinh quang thì lại nuốt trở vào, Uầy … Là ai nói, đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất? Cậu nhếch môi mà gật đầu:
“Hoắc đại tổng tài của tập đoán Hằng Viễn hùng bá nghiệp giới mà không tin, tôi còn có thể tin ai?”
Hoắc Kiếm trước sau như một mà gọn gàng dứt khoát.
“Rõ ràng không tin tưởng tính toán của tôi, không được qua loa.” Anh nhét tạp chí vào ngực Nghiêm Hạo Thần, “Về nhà ít nhiều cũng nhìn qua một chút. Cho dù em có thực lực, thắng lợi vẫn cần có chiến lược. Tôi không hiểu âm nhạc, phương diện này cũng không có cái gì có thể giúp đỡ. Đúng rồi, uống cái này đi.”
Anh xoay người mở bình thuỷ, mùi hương ấm áp cám dỗ nhẹ nhàng bay ra.
“Bối mẫu Tứ Xuyên (một vị thuốc Đông y) lê trắng hầm thịt nạc, nhuận hầu. Còn đang nóng thì uống ngay đi.”
Nghiêm Hạo Thần nhìn người đàn ông cao lớn tây trang giày da cẩn thận mà đổ canh vào bát. Từ khi biết mình muốn tham gia lôi đài tái tới nay, người thanh niên tài tuấn trước mắt này bắt đầu như tuỳ tùng mà lởn vởn quanh mình, giống như nam bảo mẫu xứng chức. Cậu bưng bát uống ngay một hơi, lê trắng thanh nhuận đánh thẳng vào đáy lòng. Cậu nheo mắt phượng xuyên thấu qua làn khói nóng hầm hập mà nhìn khuôn mặt người đàn ông cậu đã khắc sâu:
“Sao tôi lại thấy mình giống thí sinh cấp ba dự thi?”
Tạp chí trong ngực, một tờ có tên “Nghiêm Hạo Thần”, “Triển vọng đoạt giải quán quân: ★★★★★” được tô một nét đậm thật rõ ràng. Trận đấu này, cậu muốn thắng. Bọn họ muốn thắng.
“Phải không? Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”
Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng, không tồi, thì ra anh cũng biết nói giỡn, mặc dù có chút nhạt nhẽo. Thu lại ngón tay đang nâng cằm người kia, xấu xa mà ngã nửa người lên người anh, mắt phượng vờ như giận dỗi đầy quyến rũ.
“Vậy lần sau phải để bọn họ làm cái tít giật gân một chút: Đàn ông kiểu mẫu nắm quyền, Hằng Viễn tổng tài thật sự ra mặt đóng phim ***.”
Hoắc Kiếm nhíu mày mà nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
“Đừng phá nữa.”
Sau đó cưng chìu mà dùng ngón tay chải phần tóc ẩm ướt trên trán cậu.
Nghiêm Hạo Thần hơi hơi nhướng mày. Hai người ở chung lâu ngày, quan hệ cũng từ từ vô cùng thân thiết, thậm chí ở cùng một chỗ thì còn có thể mang theo một chút mờ ám. Cậu đã nhìn thấy nhiều loại ánh mắt, rất dễ dàng có thể đọc ra cặp mắt cương trực kia gần đây xuất hiện một chấm lốc xoáy là cái gì. Hoắc Kiếm tiếp xúc với cậu lại luôn biết điểm dừng, thật cẩn thận mà không vượt quá phép tắc cơ bản. Giống như chỉ cần cậu không gật đầu, anh tuyệt đối sẽ không có bất kì động tác nào xa hơn.
Tuy rằng anh mua cậu, nhưng dựa theo cá tính cứng nhắc của người kia, chỉ cần mình có một chút miễn cưỡng, anh nhất quyết sẽ không bắt buộc cậu. Sh!t, chưa từng thấy ông già cổ hủ như vậy!
Hoắc Kiếm xoay người nhặt tạp chí bị cậu ném tới một bên lên, còn nghiêm túc mà vuốt vuốt nếp gấp.
“Anh muốn giữ loại tạp chí nhảm nhí này hả?”
Hoắc Kiếm lại mở ra cho cậu nhìn.
“Những mục ngoài lề thì hơi quá đáng, nhưng trừ cái đó ra thì những mặt khác cũng có những đánh giá rất giá trị, có giá trị tham khảo.”
Tạp chí có liệt kê ra mười người được chọn có hi vọng đoạt giải quán quân, trừ giới thiệu nhân vật, còn đánh giá phân tích ưu khuyết điểm trong đặc điểm âm nhạc cùng thực lực, độ nổi tiếng, biểu hiện trên sân khấu của mỗi người. Lời bình quan trọng còn được tô đỏ. Hoắc Kiếm vẻ mặt nghiêm túc mà:
“Không được xem thường, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.”
Lời nói châm chọc của Nghiêm Hạo Thần đã chạy tới bên miệng nhưng khi nhìn thấy người kia thẳng lưng cùng hai mắt bắn ra tinh quang thì lại nuốt trở vào, Uầy … Là ai nói, đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất? Cậu nhếch môi mà gật đầu:
“Hoắc đại tổng tài của tập đoán Hằng Viễn hùng bá nghiệp giới mà không tin, tôi còn có thể tin ai?”
Hoắc Kiếm trước sau như một mà gọn gàng dứt khoát.
“Rõ ràng không tin tưởng tính toán của tôi, không được qua loa.” Anh nhét tạp chí vào ngực Nghiêm Hạo Thần, “Về nhà ít nhiều cũng nhìn qua một chút. Cho dù em có thực lực, thắng lợi vẫn cần có chiến lược. Tôi không hiểu âm nhạc, phương diện này cũng không có cái gì có thể giúp đỡ. Đúng rồi, uống cái này đi.”
Anh xoay người mở bình thuỷ, mùi hương ấm áp cám dỗ nhẹ nhàng bay ra.
“Bối mẫu Tứ Xuyên (một vị thuốc Đông y) lê trắng hầm thịt nạc, nhuận hầu. Còn đang nóng thì uống ngay đi.”
Nghiêm Hạo Thần nhìn người đàn ông cao lớn tây trang giày da cẩn thận mà đổ canh vào bát. Từ khi biết mình muốn tham gia lôi đài tái tới nay, người thanh niên tài tuấn trước mắt này bắt đầu như tuỳ tùng mà lởn vởn quanh mình, giống như nam bảo mẫu xứng chức. Cậu bưng bát uống ngay một hơi, lê trắng thanh nhuận đánh thẳng vào đáy lòng. Cậu nheo mắt phượng xuyên thấu qua làn khói nóng hầm hập mà nhìn khuôn mặt người đàn ông cậu đã khắc sâu:
“Sao tôi lại thấy mình giống thí sinh cấp ba dự thi?”
Tạp chí trong ngực, một tờ có tên “Nghiêm Hạo Thần”, “Triển vọng đoạt giải quán quân: ★★★★★” được tô một nét đậm thật rõ ràng. Trận đấu này, cậu muốn thắng. Bọn họ muốn thắng.