Cuối tuần. Vẫn là ngọn đèn mập mờ của sân khấu quán bar.
Ca sĩ trên đài như dồn sức mà hát, ánh mắt dưới đài lại tập trung ở nơi của một người.
Một góc sáng sủa cách sân khấu khá xa có một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi, lọn tóc mỏng nhuộm màu ngân lam tự nhiên buông xuống, che đậy một đôi mắt phượng xinh đẹp, môi mỏng hơi nhếch, dưới ngọn đèn biến đổi phiếm thuỷ quang nhàn nhạt. Thiếu niên chỉ là đơn giản mặc áo thun quần bò, chống má nhìn chăm chú biểu diễn trên đài, lại giống như hoa quỳnh trong đêm tự nhiên tản mát ra một loại hào quang độc đáo, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Nghiêm Hạo Thần hiếm khi không phát hiện ánh mắt dính trên người mình, nhập tâm lắng nghe. Cậu hôm nay không có diễn, dứt khoát tuỳ tiện chọn một quán rượu nhỏ ngồi một chút, uống chút rượu nghe chút ca. Bình thường trong quán rượu nhỏ kiểu này thì trình độ ca sĩ tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa thấp kém chiếm đa số, kéo yết hầu ra sức gào thét hành hạ lỗ tai người nghe. Khi người thanh niên không bắt mắt kia ôm đàn ghi-ta đi lên đài, Nghiêm Hạo Thần lúc đầu cũng không mong đợi có thể nghe được âm thanh trời phú nào, không ngờ lại kinh diễm như thế.
Thanh niên có một tiếng hát trong trẻo mượt mà rất hay, giai điệu trong trẻo mà lạnh lùng lưu chuyển trong không gian, có một loại hứng thú khác. Rõ ràng từ thanh âm đến cách chọn nhạc đều mang theo một loại vắng lặng cô đơn lãnh đạm, nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiệt tình như lửa, như là hỗn hợp giữa bạc hà và rượu Rum, đưa vào miệng thì chỉ cảm thấy mát lạnh thấm vào xương, lát sau hương vị nóng bỏng như đốt cháy yếu hầu kia mới chậm rãi bốc lên, dư vị vô hạn.
Thật sự là ca sĩ tốt hiếm có. Chỉ tiếc ở nơi quán rượu hẻo lánh này khó có thể có được đồng cảm của mọi người, thanh niên từ diện mạo đến cách ăn mặc lại đều bình thường, vừa đi lên cũng chỉ là thành thành thật thật gảy đàn ca hát, một chút kĩ xảo kích động không khí cũng không hiểu, phản ứng dưới đài còn lạnh hơn tiếng đàn kia. Khi tiếng vỗ tay ít ỏi vang lên, Nghiêm Hạo Thần rốt cục chú ý tới các loại ánh mắt dừng trên người mình, nhịn không được hít một hơi. Nơi rồng rắn lẫn lộn không khí ngột ngạt này, ít người thật tình nghe nhạc, đa phần đều tới để gây rối xem náo nhiệt, thậm chí mượn cơ hội săn tình, nhớ tới mình trước đây vì sinh kế cũng từng diễn ở loại địa điểm này, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia thương tiếc cho cậu ca sĩ kia.
Đêm đến càng khuya, không khí bên trong càng bắt đầu ầm ĩ. Trên sân khấu đã đổi thành nữ ca sĩ trang điểm vô cùng đậm, Nghiêm Hạo Thần cũng không biết cô ta đang ca hát, hay là dùng ca hát làm đệm để lắc hai cục thịt sinh động trước ngực. Uống hết rượu trong tay, Nghiêm Hạo Thần theo lối nhỏ đèn đuốc âm u mà đi ra ngoài, không nghĩ lại đụng phải người quen.
“Hạo Thần?”
Thanh niên mắt nhỏ mắc áo gi-lê may đầy sequins cùng quần dài, từ cổ tới cổ tay đến bên hông đến mắt cá chân đều treo đầy phụ kiện lộn xộn, như là cây thông Noel di động. m điệu cố ý kéo dài mang theo hương vị châm chọc nồng đậm. Đúng là xui xẻo, Nghiêm Hạo Thần không muốn lãng phí một đêm vui vẻ thế này để chơi trò diễn kịch cuộc đối thoại vui vẻ với hắn, nhấc chân bước đi, lại bị đối phương cản đường.
“Cho dù là bại tướng dưới tay tao, cũng không cần vừa thấy tao liền vội trốn đi vậy chứ.” Ánh mắt nhỏ cay nghiệt của Kelvin loé lên tia sáng sung sướng, “Hay là —— mày bây giờ hát chui trong này, không muốn bị người khác biết?”
Hắn cường điệu chậc một tiếng, lắc lắc đầu:
“Thực ra nếu như không có chỗ tốt để hát, tao có thể giới thiệu cho mày. Dù sao tao sau này cũng sẽ không hát trong quán rượu nữa.”
Kelvin dừng một chút, nâng cái cằm nhọn xấu xí lên chậm rãi nói:
“Không biết mày có biết không, tao chính thức kí hợp đồng với Thần Tinh, mấy ngày nữa công ty đại khái sẽ thay tao sắp xếp một nghi thức kí hợp đồng long trọng.”
Nghiêm Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân đắc chí. Công ty kia cũng là công ty đĩa nhạc khá nổi tiéng, không thể tưởng được cũng có lúc nhìn nhầm. Môi mỏng khinh thường nhếch một cái:
“Cho nên đêm nay mày chúc mừng trong này?”
Nhướng mắt phượng đánh giá bạn gái đứng cạnh Kelvin, Nghiêm Hạo Thần sáng tỏ mà nhướng mày. Cô gái kia một mực yên lặng làm bạn bên cạnh Kelvin quả nhiên không có xuất hiện, bên cạnh thanh niên mắt nhỏ là một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy. Người cặn bã như thế, ca hát tốt thì có lợi ích gì?
Môi mỏng càng nhếch cao hơn:
“Mày muốn chơi một vương hai hậu là chuyện của mày, không được chặn đường đi của người khác, phiền cho qua.”
Nghiêm Hạo Thần cười sáng lạn với cô gái bên phải Kelvin, đối phương không tự giác tránh ra một chút, cậu cũng không quay đầu lại mà bước đi. Sau lưng truyền đến tiếng mắng tức giận của Kelvin:
“Mày chẳng qua là đang ghen tị! Đây là cái tao nên được, mày trừ bộ dáng xinh đẹp ra thì có chỗ nào hơn tao? Mày cho mày là cái gì, chỉ là một thằng *** mở chân dưới thân đàn ông thôi!”
Nghiêm Hạo Thần không quan tâm cười mà bỏ đi, *** thì sao, ít nhất cậu không làm người mua cậu thất vọng là được.
Ca sĩ trên đài như dồn sức mà hát, ánh mắt dưới đài lại tập trung ở nơi của một người.
Một góc sáng sủa cách sân khấu khá xa có một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi, lọn tóc mỏng nhuộm màu ngân lam tự nhiên buông xuống, che đậy một đôi mắt phượng xinh đẹp, môi mỏng hơi nhếch, dưới ngọn đèn biến đổi phiếm thuỷ quang nhàn nhạt. Thiếu niên chỉ là đơn giản mặc áo thun quần bò, chống má nhìn chăm chú biểu diễn trên đài, lại giống như hoa quỳnh trong đêm tự nhiên tản mát ra một loại hào quang độc đáo, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Nghiêm Hạo Thần hiếm khi không phát hiện ánh mắt dính trên người mình, nhập tâm lắng nghe. Cậu hôm nay không có diễn, dứt khoát tuỳ tiện chọn một quán rượu nhỏ ngồi một chút, uống chút rượu nghe chút ca. Bình thường trong quán rượu nhỏ kiểu này thì trình độ ca sĩ tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa thấp kém chiếm đa số, kéo yết hầu ra sức gào thét hành hạ lỗ tai người nghe. Khi người thanh niên không bắt mắt kia ôm đàn ghi-ta đi lên đài, Nghiêm Hạo Thần lúc đầu cũng không mong đợi có thể nghe được âm thanh trời phú nào, không ngờ lại kinh diễm như thế.
Thanh niên có một tiếng hát trong trẻo mượt mà rất hay, giai điệu trong trẻo mà lạnh lùng lưu chuyển trong không gian, có một loại hứng thú khác. Rõ ràng từ thanh âm đến cách chọn nhạc đều mang theo một loại vắng lặng cô đơn lãnh đạm, nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiệt tình như lửa, như là hỗn hợp giữa bạc hà và rượu Rum, đưa vào miệng thì chỉ cảm thấy mát lạnh thấm vào xương, lát sau hương vị nóng bỏng như đốt cháy yếu hầu kia mới chậm rãi bốc lên, dư vị vô hạn.
Thật sự là ca sĩ tốt hiếm có. Chỉ tiếc ở nơi quán rượu hẻo lánh này khó có thể có được đồng cảm của mọi người, thanh niên từ diện mạo đến cách ăn mặc lại đều bình thường, vừa đi lên cũng chỉ là thành thành thật thật gảy đàn ca hát, một chút kĩ xảo kích động không khí cũng không hiểu, phản ứng dưới đài còn lạnh hơn tiếng đàn kia. Khi tiếng vỗ tay ít ỏi vang lên, Nghiêm Hạo Thần rốt cục chú ý tới các loại ánh mắt dừng trên người mình, nhịn không được hít một hơi. Nơi rồng rắn lẫn lộn không khí ngột ngạt này, ít người thật tình nghe nhạc, đa phần đều tới để gây rối xem náo nhiệt, thậm chí mượn cơ hội săn tình, nhớ tới mình trước đây vì sinh kế cũng từng diễn ở loại địa điểm này, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia thương tiếc cho cậu ca sĩ kia.
Đêm đến càng khuya, không khí bên trong càng bắt đầu ầm ĩ. Trên sân khấu đã đổi thành nữ ca sĩ trang điểm vô cùng đậm, Nghiêm Hạo Thần cũng không biết cô ta đang ca hát, hay là dùng ca hát làm đệm để lắc hai cục thịt sinh động trước ngực. Uống hết rượu trong tay, Nghiêm Hạo Thần theo lối nhỏ đèn đuốc âm u mà đi ra ngoài, không nghĩ lại đụng phải người quen.
“Hạo Thần?”
Thanh niên mắt nhỏ mắc áo gi-lê may đầy sequins cùng quần dài, từ cổ tới cổ tay đến bên hông đến mắt cá chân đều treo đầy phụ kiện lộn xộn, như là cây thông Noel di động. m điệu cố ý kéo dài mang theo hương vị châm chọc nồng đậm. Đúng là xui xẻo, Nghiêm Hạo Thần không muốn lãng phí một đêm vui vẻ thế này để chơi trò diễn kịch cuộc đối thoại vui vẻ với hắn, nhấc chân bước đi, lại bị đối phương cản đường.
“Cho dù là bại tướng dưới tay tao, cũng không cần vừa thấy tao liền vội trốn đi vậy chứ.” Ánh mắt nhỏ cay nghiệt của Kelvin loé lên tia sáng sung sướng, “Hay là —— mày bây giờ hát chui trong này, không muốn bị người khác biết?”
Hắn cường điệu chậc một tiếng, lắc lắc đầu:
“Thực ra nếu như không có chỗ tốt để hát, tao có thể giới thiệu cho mày. Dù sao tao sau này cũng sẽ không hát trong quán rượu nữa.”
Kelvin dừng một chút, nâng cái cằm nhọn xấu xí lên chậm rãi nói:
“Không biết mày có biết không, tao chính thức kí hợp đồng với Thần Tinh, mấy ngày nữa công ty đại khái sẽ thay tao sắp xếp một nghi thức kí hợp đồng long trọng.”
Nghiêm Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân đắc chí. Công ty kia cũng là công ty đĩa nhạc khá nổi tiéng, không thể tưởng được cũng có lúc nhìn nhầm. Môi mỏng khinh thường nhếch một cái:
“Cho nên đêm nay mày chúc mừng trong này?”
Nhướng mắt phượng đánh giá bạn gái đứng cạnh Kelvin, Nghiêm Hạo Thần sáng tỏ mà nhướng mày. Cô gái kia một mực yên lặng làm bạn bên cạnh Kelvin quả nhiên không có xuất hiện, bên cạnh thanh niên mắt nhỏ là một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy. Người cặn bã như thế, ca hát tốt thì có lợi ích gì?
Môi mỏng càng nhếch cao hơn:
“Mày muốn chơi một vương hai hậu là chuyện của mày, không được chặn đường đi của người khác, phiền cho qua.”
Nghiêm Hạo Thần cười sáng lạn với cô gái bên phải Kelvin, đối phương không tự giác tránh ra một chút, cậu cũng không quay đầu lại mà bước đi. Sau lưng truyền đến tiếng mắng tức giận của Kelvin:
“Mày chẳng qua là đang ghen tị! Đây là cái tao nên được, mày trừ bộ dáng xinh đẹp ra thì có chỗ nào hơn tao? Mày cho mày là cái gì, chỉ là một thằng *** mở chân dưới thân đàn ông thôi!”
Nghiêm Hạo Thần không quan tâm cười mà bỏ đi, *** thì sao, ít nhất cậu không làm người mua cậu thất vọng là được.