Tình hình tiếp theo không trở nên xấu đi, lại cũng không thấy tốt lên.
Bài post ném đá vào hồ nước phẳng lặng trước kia cũng không còn tin chấn động nữa, có lẽ chủ topic cũng hiểu một vừa hai phải, còn tiếp tục khó tránh khỏi gây phản cảm, truyền thông cũng bắt đầu dừng giai đoạn dệt chuyện cổ tích, hơn nữa khác biệt giữa tư liệu thật và sức tưởng tượng có hạn khiến họ bịa càng ngày càng có trăm ngàn chỗ hở, độc giả dần dần ít đi. Nghiêm Hạo Thần phát hiện mình lại có thể bắt đầu thích ứng với cuộc sống đẩy cửa ra đã thấy ống dài ống ngắn, trên trán cậu cũng không có chứng cớ xác thực hay có chữ “***” trên đó, thích chụp thì chụp cho đủ đi, cậu cũng không tổn thất gì, nhiều nhất chỉ là nhớ rõ trước khi ra cửa phải sửa soạn gọn gàng một chút thôi.
Thảo luận trên mạng vẫn nhiệt liệt như trước, trên báo chí lá cải tuy không có đầy hình của Nghiêm Hạo Thần, nhưng vẫn luôn giữ một góc ổn định cho cậu. Truyền thông siêng năng muốn chứng thực xuất thân không vẻ vang của Nghiêm Hạo Thần, fans bất khuất cho rằng Nghiêm Hạo Thần bị kẻ xấu hãm hại, bất kể chân tướng như thế nào, hai bên dường như cũng theo đuổi chung một vấn đề, không ngừng rối rắm: vì sao Nghiêm Hạo Thần đến nay cũng không giải thích?
Nghiêm Hạo Thần chỉ cười lạnh. Bọn họ muốn giải thích gì? Nói cậu đích xác là một đứa con hoang được *** nuôi lớn? Cậu vốn debut dưới danh nghĩa ca sĩ thần tượng, còn là người mới căn cơ chưa ổn, nói kiểu này, không biết phải mất đi bao nhiêu fans. Nói bài post kia hoàn toàn là bịa đặt, toàn là nói bậy? Bàn tay sau lưng kia không biết đang nắm bao nhiêu chứng cớ có thể bác bỏ cậu, trong mắt khán giả, nói dối càng là tội nặng khó có thể tha thứ.
Lịch nào bị hủy thì tự giam mình trong nhà luyện ghi-ta viết nhạc, lịch nào không bị hủy thì vẫn xuất hiện trên sân khấu trong trạng thái tốt nhất.
Giữa trưa đúng là lúc oi bức nhất, cho dù là sân khấu ngoài trời cũng không có một tia gió nhẹ. Hát xong hai bài, trên người Nghiêm Hạo Thần đã ướt như dội nước. Cậu vén lọn tóc mỏng màu ngân lam rũ xuống trán, híp mắt phượng nhìn phía dưới đài, chỉ thấy một bó hoa bách hợp buộc thanh nhã được đưa lên, cậu cúi người tiếp nhận, khóe môi gợi lên một đường cong xinh đẹp, giơ bó hoa lên gửi lời cảm ơn đến phía dưới.
Người tặng hoa không xuất hiện, nhưng không nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai. Khi ngồi trong nghỉ không có bóng người, nhìn bó hoa thuần trắng đến gần như chướng mắt trong gương chiếu ra, Nghiêm Hạo Thần bất ngờ nhớ tới lời anh từng nói:
“Anh thấy nó rất hợp với em.”
Thật mỉa mai, không biết người đàn ông kia bây giờ còn có thể cho là như vậy không?
Cậu mệt mỏi nhắm hai mắt nằm trên ghế sa lon, cửa bị ai “cạch cạch” một tiếng nhẹ nhàng đẩy ra, tiếp theo lại thật cẩn thận đóng cửa, cài khóa. Nghiêm Hạo Thần cảnh giác ngồi dậy, thấy người xâm nhập xoay người lại, dáng người cao lớn cân xứng, tây trăng cắt may khéo léo, ngũ quan rõ ràng sâu sắc, không giống ăn trộm, mà giống bị thanh niên ưu tú từng xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế.
Anh áy náy cười với cậu, đi tới đè vai cậu xuống:
“Làm em thức sao? Ngủ tiếp đi.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mày, không kháng nghị mà tìm một chỗ thoải mái trên đùi anh nằm xuống, thuận miệng hỏi:
“Vào bằng cách nào?”
“Nơi này cũng là tài sản của Hằng Viễn.”
Nghiêm Hạo Thần buồn cười nâng mí mắt:
“Hình như mỗi một nhà dân chỉ cần là Hằng viễn bán ra, Hoắc đại tổng tài đều có thể tự tiện xông vào? Thật đúng là tiện lợi.”
Tay anh che lại đôi mắt cậu, trước mắt một mảnh tối đen ấm áp, nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng có thể nghe ra được trong thanh âm có ý cười mơ hồ:
“Được rồi, đừng phá nữa.”
Dừng một chút, có chút bất đắc dĩ:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không liên hệ với anh, anh thật vất vả mới tìm được cơ hội gặp em đó.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu mày dưới bàn tay anh:
“Anh vốn không nên tới gặp em.”
Bài post ném đá vào hồ nước phẳng lặng trước kia cũng không còn tin chấn động nữa, có lẽ chủ topic cũng hiểu một vừa hai phải, còn tiếp tục khó tránh khỏi gây phản cảm, truyền thông cũng bắt đầu dừng giai đoạn dệt chuyện cổ tích, hơn nữa khác biệt giữa tư liệu thật và sức tưởng tượng có hạn khiến họ bịa càng ngày càng có trăm ngàn chỗ hở, độc giả dần dần ít đi. Nghiêm Hạo Thần phát hiện mình lại có thể bắt đầu thích ứng với cuộc sống đẩy cửa ra đã thấy ống dài ống ngắn, trên trán cậu cũng không có chứng cớ xác thực hay có chữ “***” trên đó, thích chụp thì chụp cho đủ đi, cậu cũng không tổn thất gì, nhiều nhất chỉ là nhớ rõ trước khi ra cửa phải sửa soạn gọn gàng một chút thôi.
Thảo luận trên mạng vẫn nhiệt liệt như trước, trên báo chí lá cải tuy không có đầy hình của Nghiêm Hạo Thần, nhưng vẫn luôn giữ một góc ổn định cho cậu. Truyền thông siêng năng muốn chứng thực xuất thân không vẻ vang của Nghiêm Hạo Thần, fans bất khuất cho rằng Nghiêm Hạo Thần bị kẻ xấu hãm hại, bất kể chân tướng như thế nào, hai bên dường như cũng theo đuổi chung một vấn đề, không ngừng rối rắm: vì sao Nghiêm Hạo Thần đến nay cũng không giải thích?
Nghiêm Hạo Thần chỉ cười lạnh. Bọn họ muốn giải thích gì? Nói cậu đích xác là một đứa con hoang được *** nuôi lớn? Cậu vốn debut dưới danh nghĩa ca sĩ thần tượng, còn là người mới căn cơ chưa ổn, nói kiểu này, không biết phải mất đi bao nhiêu fans. Nói bài post kia hoàn toàn là bịa đặt, toàn là nói bậy? Bàn tay sau lưng kia không biết đang nắm bao nhiêu chứng cớ có thể bác bỏ cậu, trong mắt khán giả, nói dối càng là tội nặng khó có thể tha thứ.
Lịch nào bị hủy thì tự giam mình trong nhà luyện ghi-ta viết nhạc, lịch nào không bị hủy thì vẫn xuất hiện trên sân khấu trong trạng thái tốt nhất.
Giữa trưa đúng là lúc oi bức nhất, cho dù là sân khấu ngoài trời cũng không có một tia gió nhẹ. Hát xong hai bài, trên người Nghiêm Hạo Thần đã ướt như dội nước. Cậu vén lọn tóc mỏng màu ngân lam rũ xuống trán, híp mắt phượng nhìn phía dưới đài, chỉ thấy một bó hoa bách hợp buộc thanh nhã được đưa lên, cậu cúi người tiếp nhận, khóe môi gợi lên một đường cong xinh đẹp, giơ bó hoa lên gửi lời cảm ơn đến phía dưới.
Người tặng hoa không xuất hiện, nhưng không nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai. Khi ngồi trong nghỉ không có bóng người, nhìn bó hoa thuần trắng đến gần như chướng mắt trong gương chiếu ra, Nghiêm Hạo Thần bất ngờ nhớ tới lời anh từng nói:
“Anh thấy nó rất hợp với em.”
Thật mỉa mai, không biết người đàn ông kia bây giờ còn có thể cho là như vậy không?
Cậu mệt mỏi nhắm hai mắt nằm trên ghế sa lon, cửa bị ai “cạch cạch” một tiếng nhẹ nhàng đẩy ra, tiếp theo lại thật cẩn thận đóng cửa, cài khóa. Nghiêm Hạo Thần cảnh giác ngồi dậy, thấy người xâm nhập xoay người lại, dáng người cao lớn cân xứng, tây trăng cắt may khéo léo, ngũ quan rõ ràng sâu sắc, không giống ăn trộm, mà giống bị thanh niên ưu tú từng xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế.
Anh áy náy cười với cậu, đi tới đè vai cậu xuống:
“Làm em thức sao? Ngủ tiếp đi.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mày, không kháng nghị mà tìm một chỗ thoải mái trên đùi anh nằm xuống, thuận miệng hỏi:
“Vào bằng cách nào?”
“Nơi này cũng là tài sản của Hằng Viễn.”
Nghiêm Hạo Thần buồn cười nâng mí mắt:
“Hình như mỗi một nhà dân chỉ cần là Hằng viễn bán ra, Hoắc đại tổng tài đều có thể tự tiện xông vào? Thật đúng là tiện lợi.”
Tay anh che lại đôi mắt cậu, trước mắt một mảnh tối đen ấm áp, nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng có thể nghe ra được trong thanh âm có ý cười mơ hồ:
“Được rồi, đừng phá nữa.”
Dừng một chút, có chút bất đắc dĩ:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không liên hệ với anh, anh thật vất vả mới tìm được cơ hội gặp em đó.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu mày dưới bàn tay anh:
“Anh vốn không nên tới gặp em.”