Đêm cuối tuần, trong sân trường đại học vẫn náo nhiệt như thường. Trong lễ đường nhỏ truyền đến tiếng thét chói tai cùng âm thanh ủng hộ khiến không khí bốn phía cũng theo đó tăng lên mấy độ, không khí sôi động bốc lửa khiến người ta cũng muốn bùng nổ hết mình. Một thiếu niên xinh đẹp đẩy cửa sau của lễ đường đi ra ngoài, trên lưng là một cây đàn ghi-ta đỏ rực, tóc ngân lam được tùy ý buộc phía sau, áo ba lỗ thể thao sạch sẽ mát mẻ cùng quần vải bông, nếu không phải có microphone cùng ống kính đột ngột bao vây, có thể làm cho người ta nghĩ đây là một sinh viên bình thường của khoa âm nhạc
“Xin hỏi Hạo Thần, cái gì thúc đẩy cậu công bố thân thế của mình?”
“Xin hỏi Hạo Thần, chọn ngày 1 tháng 6 mở họp báo là có ý gì đặc biệt không?”
“Xin hỏi Hạo Thần…”
Nụ cười nhiệt tình lực sát thương mười phần trên sân khấu vừa rôi đã sớm biến mất gần như không còn, Nghiêm Hạo Thần đưa tay đẩy ống kính sắp chọc vào mặt cậu ra:
“Thật xin lỗi, tôi không có dự định nhận phỏng vấn.”
Biểu diễn loại nhỏ trong sân trường đại học lại có hiệu quả tốt bất ngờ, Nghiêm Hạo Thần thử nghiệm bài hát hơi kịch liệt bén nhọn một chút, lại có thể vẫn đạt được không ít tiếng vỗ tay cổ động. Từ khi rời đi giới âm nhạc ngầm cho đến nay, thật lâu chưa từng diễn hết mình như vậy. Cho dù chỉ là một buổi diễu diễn không hoành tráng thấp tiếng bé họng, vẫn hấp dẫn không ít khứu giác nhạy bén của đám chó săn, Nghiêm Hạo Thần yên lặng nhíu mày, đi về phía sau lễ đường dưới sự hộ tống của người đại diện.
Họp báo đã kết thúc hai tuần, nhưng tiêu điểm của giới truyền thông vẫn là lời tuyên bố tự bạch đầy bùng nổ đó. Từ khi Nghiêm Hạo Thần làm rõ thân thế tới nay, trên dưới Hoàn Á từ giám chế tới người đại diện đều bị đau tim, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận xuất thân như vậy, sau khi ánh hào quang của thần tượng bị đánh vỡ có rất nhiều vấn đề cần xác định và suy xét một lần nữa. Đáng ăn mừng là tới lúc này phản ứng cũng không phải là quá tệ, trên mạng gần như là nghiêng về một phía ủng hộ Nghiêm Hạo Thần không nói, truyền thông đối với chuyện cậu có phải xuất thân phong trần hay không cũng không còn hứng thú. Tự mình đều đã thẳng thắn làm rõ, còn có gì cần xuyên tạc đâu? Trong giới giải trí nói dối thành tánh này, phẩm chất thành thực sẽ được thông cảm nhiều hơn là trong sạch.
Đi qua cao ốc văn phòng được bảo an canh gác nghiêm mật, tạm biệt người đại diện, Nghiêm Hạo Thần đi thẳng về phía chiếc ô tô màu đen đậu trong bóng tối ở phía sau trường. Anh vẫn là tây trang giày da vạn năm không đổi, vừa phát động ô tô vừa hỏi cậu:
“Ăn cơm rồi về hay về rồi ăn cơm?”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng liếc anh một cái:
“Anh lại không ăn cơm chiều à?”
“Lúc đến đây thì quên mất.”
Người đàn ông này hình như chưa bao giờ ăn cơm đúng giờ, Nghiêm Hạo Thần hít một hơi:
“Dạ dày của anh thật kiên cường.”
Nghĩ nghĩ bỏ thêm câu:
“Trở về rồi ăn đi, để em gọi điện thoại, kêu dì Ngô làm cơm tối với đồ ăn khuya chung một lần luôn.”
“Hạo Thần…” Gương mặt anh tuấn của anh lại lộ ra vẻ mặt xin khoan dung như trẻ con, mang theo chút đáng yêu mà bản thân không tự biết.
Sau họp báo Nghiêm Hạo Thần liền chuyển qua biệt thự của Hoắc Kiếm. Bởi vì sống một mình, so với khu nhà cao cấp ngang ngửa trang viên của Hằng Viễn mà nói, chỗ ở của Hoắc Kiếm cũng không phải đặc biệt lớn. Dì Ngô là người làm duy nhất, phụ trách nấu cơm rửa chén, còn việc vệ sinh quét tước hoa viên dọn dẹp nhà cửa thì mướn người từ trung tâm việc làm tới theo định kì. Dì Ngô là người làm lớn tuổi chăm sóc Hoắc Kiếm lớn lên, là một đầu bếp khéo tay nấu ăn ngon, trong thời kì thi chung kết, những canh bổ Hoắc Kiếm mang tới đều là dì làm. Người rất giản dị, nói không nhiều lắm, chỉ có một thời điểm ngoại lệ —— khi dì phát hiện Hoắc đại tổng tài lại không ăn cơm đúng giờ. Ngay sau ngày chuyển vào, Nghiêm Hạo Thần đã được mở mang tầm mắt, Hoắc đại tổng tài uy danh bên ngoài bởi vì qua chín giờ còn chưa ăn cơm chiều mà bị mắng tới bộ dáng đáng thương hề hề, thật sự là nhìn đã con mắt.
Nhìn lông mày nhăn lại của anh, Nghiêm Hạo Thần xấu xa lắc đầu, như dỗ dành mà vỗ vỗ bắp đùi anh:
“Ngoan, ăn uống đúng giờ mới dưỡng tinh được.”
Ngón tay mờ ám rê lên trên:
“Em không lên giường với đàn ông thận yếu đâu.”
Anh nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, hết cách với cậu đành nhếch khóe miệng:
“Anh đang lái xe, không được phá.”
“Xin hỏi Hạo Thần, cái gì thúc đẩy cậu công bố thân thế của mình?”
“Xin hỏi Hạo Thần, chọn ngày 1 tháng 6 mở họp báo là có ý gì đặc biệt không?”
“Xin hỏi Hạo Thần…”
Nụ cười nhiệt tình lực sát thương mười phần trên sân khấu vừa rôi đã sớm biến mất gần như không còn, Nghiêm Hạo Thần đưa tay đẩy ống kính sắp chọc vào mặt cậu ra:
“Thật xin lỗi, tôi không có dự định nhận phỏng vấn.”
Biểu diễn loại nhỏ trong sân trường đại học lại có hiệu quả tốt bất ngờ, Nghiêm Hạo Thần thử nghiệm bài hát hơi kịch liệt bén nhọn một chút, lại có thể vẫn đạt được không ít tiếng vỗ tay cổ động. Từ khi rời đi giới âm nhạc ngầm cho đến nay, thật lâu chưa từng diễn hết mình như vậy. Cho dù chỉ là một buổi diễu diễn không hoành tráng thấp tiếng bé họng, vẫn hấp dẫn không ít khứu giác nhạy bén của đám chó săn, Nghiêm Hạo Thần yên lặng nhíu mày, đi về phía sau lễ đường dưới sự hộ tống của người đại diện.
Họp báo đã kết thúc hai tuần, nhưng tiêu điểm của giới truyền thông vẫn là lời tuyên bố tự bạch đầy bùng nổ đó. Từ khi Nghiêm Hạo Thần làm rõ thân thế tới nay, trên dưới Hoàn Á từ giám chế tới người đại diện đều bị đau tim, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận xuất thân như vậy, sau khi ánh hào quang của thần tượng bị đánh vỡ có rất nhiều vấn đề cần xác định và suy xét một lần nữa. Đáng ăn mừng là tới lúc này phản ứng cũng không phải là quá tệ, trên mạng gần như là nghiêng về một phía ủng hộ Nghiêm Hạo Thần không nói, truyền thông đối với chuyện cậu có phải xuất thân phong trần hay không cũng không còn hứng thú. Tự mình đều đã thẳng thắn làm rõ, còn có gì cần xuyên tạc đâu? Trong giới giải trí nói dối thành tánh này, phẩm chất thành thực sẽ được thông cảm nhiều hơn là trong sạch.
Đi qua cao ốc văn phòng được bảo an canh gác nghiêm mật, tạm biệt người đại diện, Nghiêm Hạo Thần đi thẳng về phía chiếc ô tô màu đen đậu trong bóng tối ở phía sau trường. Anh vẫn là tây trang giày da vạn năm không đổi, vừa phát động ô tô vừa hỏi cậu:
“Ăn cơm rồi về hay về rồi ăn cơm?”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng liếc anh một cái:
“Anh lại không ăn cơm chiều à?”
“Lúc đến đây thì quên mất.”
Người đàn ông này hình như chưa bao giờ ăn cơm đúng giờ, Nghiêm Hạo Thần hít một hơi:
“Dạ dày của anh thật kiên cường.”
Nghĩ nghĩ bỏ thêm câu:
“Trở về rồi ăn đi, để em gọi điện thoại, kêu dì Ngô làm cơm tối với đồ ăn khuya chung một lần luôn.”
“Hạo Thần…” Gương mặt anh tuấn của anh lại lộ ra vẻ mặt xin khoan dung như trẻ con, mang theo chút đáng yêu mà bản thân không tự biết.
Sau họp báo Nghiêm Hạo Thần liền chuyển qua biệt thự của Hoắc Kiếm. Bởi vì sống một mình, so với khu nhà cao cấp ngang ngửa trang viên của Hằng Viễn mà nói, chỗ ở của Hoắc Kiếm cũng không phải đặc biệt lớn. Dì Ngô là người làm duy nhất, phụ trách nấu cơm rửa chén, còn việc vệ sinh quét tước hoa viên dọn dẹp nhà cửa thì mướn người từ trung tâm việc làm tới theo định kì. Dì Ngô là người làm lớn tuổi chăm sóc Hoắc Kiếm lớn lên, là một đầu bếp khéo tay nấu ăn ngon, trong thời kì thi chung kết, những canh bổ Hoắc Kiếm mang tới đều là dì làm. Người rất giản dị, nói không nhiều lắm, chỉ có một thời điểm ngoại lệ —— khi dì phát hiện Hoắc đại tổng tài lại không ăn cơm đúng giờ. Ngay sau ngày chuyển vào, Nghiêm Hạo Thần đã được mở mang tầm mắt, Hoắc đại tổng tài uy danh bên ngoài bởi vì qua chín giờ còn chưa ăn cơm chiều mà bị mắng tới bộ dáng đáng thương hề hề, thật sự là nhìn đã con mắt.
Nhìn lông mày nhăn lại của anh, Nghiêm Hạo Thần xấu xa lắc đầu, như dỗ dành mà vỗ vỗ bắp đùi anh:
“Ngoan, ăn uống đúng giờ mới dưỡng tinh được.”
Ngón tay mờ ám rê lên trên:
“Em không lên giường với đàn ông thận yếu đâu.”
Anh nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, hết cách với cậu đành nhếch khóe miệng:
“Anh đang lái xe, không được phá.”