Khi Nghiêm Hạo Thần thay quần áo xong xuống lầu Hoắc Kiếm đã chạy bộ về, thẳng lưng ngồi bên bàn ăn cháo yến mạch, cái muỗng lên xuống dường như đều đã được đo đạc theo đúng góc độ tiêu chuẩn không sai chút nào. Nghiêm Hạo Thần không nhịn được “phì” cười ra tiếng, anh xoay đầu lại, thấy cậu đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó liền nhìn thoáng qua trên người mình, khó hiểu mà nhíu mày:
“Anh có cái gì không ổn sao?”
Nghiêm Hạo Thần ranh mãnh mà nhướng mắt phượng:
“Không có, chẳng qua là cảm thấy Hoắc tổng tài thật sự là nên đi chụp một tấm áp phích.”
Lúc trước Nghiêm Hạo Thần từng trêu ghẹo Hoắc Kiếm quả thực là một quyển giáo trình lễ nghi dùng cơm sống, cho nên anh phản ứng nhạy cảm hỏi:
“Là «lễ nghi ăn sáng bách khoa toàn thư»?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu, cười bí hiểm hơn một chút:
“Là «mô phỏng người máy».”
Anh cười đứng dậy ấn cậu xuống bàn ăn, cưng chiều vuốt ve đầu cậu:
“Chỉ cần trên giường em không nói như vậy là được rồi.”
May là điều hòa trong phòng ăn mở không cao, Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt có thâm ý khác của anh vẫn nhịn không được nóng mặt. Sau khi dùng cơm anh hài lòng nhìn cậu một cái:
“Quần áo hôm nay không tệ.”
Nghiêm Hạo Thần lành lạnh cười một tiếng:
“Nhờ hồng phúc của anh.”
Mặc dù chỉ cần Nghiêm Hạo Thần có lịch làm việc, anh luôn rất cẩn thận không để lại dấu vết ở những chỗ thấy được, nhưng hiển nhiên định nghĩa của hai người về nơi quần áo có thể che được là khác nhau. Nhớ tới tội ác đêm qua Hoắc Kiếm cố ý phạm phải, Nghiêm Hạo Thần tâm tình khó chịu mà cho thêm một câu:
“Anh cũng rất tốt.”
“Ừ?”
“Quả thực chính là quần áo để cầm thú mặc.”
“Hạo Thần, nói giỡn với anh thế nào cũng được, nhưng đã ra ngoài phải chú ý ăn nói, phải nghĩ kĩ rồi mới nói, xã hội phức tạp, chỉ cần không chú ý rất dễ dàng đắc tội với người khác…”
“Được rồi được rồi, ” Nghiêm Hạo Thần chịu không được mà đẩy anh ra cửa, “Hoắc trưởng lão, anh đi làm mau đi sắp trễ rồi, đi nhanh lên đi.”
“Tối anh qua đón em?”
“Chuyện đó nói sau.”
Lúc ra cửa Nghiêm Hạo Thần vẫn không nhịn được mà cảm thán, lấy cá tính ghét bị quản thúc của mình, vẫn thật không biết tại sao có thể chịu được người đàn ông như ông cụ non này lâu như vậy.
Khi tới nơi thời gian còn rất sớm, sân vận động rộng rãi đã sớm mở đèn sáng rực, tiếng nhịp trống bang bang cùng thanh âm trầm thấp của ghi-ta điện lúc vang lúc ngừng, không khí bận bịu khẩn trương. Có nhân viên làm việc quen biết từ trước tiến lên chào hỏi người đại diện của cậu, cười híp mắt:
“Hạo Thần tới rồi, thật là sớm.”
Nghiêng đầu đánh giá cậu một cái:
“Mặc như vậy đợi lát nữa có thể có chút nóng đó.”
Nghiêm Hạo Thần tốt tính cười cười:
“Không sao, tôi không sợ nóng.”
Thuận tiện âm thầm nghiến răng trong lòng: không sợ nóng mới có quỷ! Không sợ nóng cậu cũng sẽ không mặc quần đùi đi lòng vòng trong biệt thự đầy máy lạnh.
Nghiêm Hạo Thần lúc này một mái tóc ngân lam tùy ý dùng vài cái kẹp kẹp lên, lộ ra cái trán trơn bóng, trang sức đẹp mắt trên tai đều đã tháo xuống, nửa người trên là áo tay ngắn liền mũ có họa tiết hoạt hình, nửa người dưới là quần thể thao, nhìn qua không giống ca sĩ thần tượng khí thế bức người, lại giống như là học sinh cấp ba đứng đợi xe buýt ven đường. Nghiêm Hạo Thần lại có dáng người vô cùng tốt, tay chân thon dài, vừa dễ thương lại có chút hương vị của nam sinh chưa phát dục xong. Cậu không ngại thỉnh thoảng thay đổi hình tượng, nhưng cậu rất để ý người khác được một tấc tiến một thước hại cậu trời nóng mồ hôi đầm đìa.
“Người khác” đó tối hôm qua hình như lại sau chín giờ mới ăn cơm tối? Nghiêm Hạo Thần tính toán trong lòng, ừ, tìm cơ hội đâm thọc với dì Ngô mới được.
m thanh cùng ánh đèn rất nhanh đã điều chỉnh xong, Nghiêm Hạo Thần vứt đi những suy nghĩ ngổn ngang kia, đi lên sân khấu.
Nửa tháng sau ở nơi vốn là sân vận động nổi tiếng nhất này sẽ là concert cá nhân của một thiên hậu hạng nhất dưới trướng Hoàn Á, làm sư đệ của cô, Nghiêm Hạo Thần xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt, trong concert là bạn nhảy của thiên hậu, cũng tự mình solo hai bài.
Tạo thế cho người mới trong concert của gà nhà cùng công ty vẫn là chiêu thức không ít công ty âm nhạc thường dùng, nhưng giống Hoàn Á cho một ngôi sao vừa debut không bao lâu biểu diễn nhiều trong concert riêng như vậy, cũng ít khi thấy. Cho dù cùng làm việc cho Hoàn Á, Nghiêm Hạo Thần vẫn là tân binh đầu tiên được vinh hạnh đặc biệt này.
Điệu nhảy là dancer nào cũng có thể nhảy, thuần túy chỉ là hỗ trợ cho sự nổi bật của thiên hậu, hát cũng là hát trong lúc thiên hậu gián đoạn thay quần áo, cơ hội mặc dù khó có được, thái độ vẫn phải đè xuống cực thấp. Khi người đại diện nói với cậu còn có chút ấp úng, sợ cậu còn trẻ háo thắng cảm thấy bị nhục, Nghiêm Hạo Thần lại sảng khoái mà đồng ý.
Nghiêm Hạo Thần nhìn về phía người phụ nữ mặc áo thun cùng quần thể thao giống cậu đang đứng trên đài, lúc trước đã diễn tập một lần, cả hai cũng có chút ít ăn ý. Ánh đèn tối xuống, cậu đi đến chỗ thiên hậu nửa quỳ xuống, chờ âm nhạc vang lên. Cả bài hát bất quá hai phút bốn mươi giây, cộng thêm thời gian solo hai bài của cậu, cũng không đến mười phút đồng hồ.
Nhưng có sao đâu? Một ngày nào đó, cậu sẽ ở trên sân khấu này, đứng hai tiếng rưỡi.
“Anh có cái gì không ổn sao?”
Nghiêm Hạo Thần ranh mãnh mà nhướng mắt phượng:
“Không có, chẳng qua là cảm thấy Hoắc tổng tài thật sự là nên đi chụp một tấm áp phích.”
Lúc trước Nghiêm Hạo Thần từng trêu ghẹo Hoắc Kiếm quả thực là một quyển giáo trình lễ nghi dùng cơm sống, cho nên anh phản ứng nhạy cảm hỏi:
“Là «lễ nghi ăn sáng bách khoa toàn thư»?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu, cười bí hiểm hơn một chút:
“Là «mô phỏng người máy».”
Anh cười đứng dậy ấn cậu xuống bàn ăn, cưng chiều vuốt ve đầu cậu:
“Chỉ cần trên giường em không nói như vậy là được rồi.”
May là điều hòa trong phòng ăn mở không cao, Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt có thâm ý khác của anh vẫn nhịn không được nóng mặt. Sau khi dùng cơm anh hài lòng nhìn cậu một cái:
“Quần áo hôm nay không tệ.”
Nghiêm Hạo Thần lành lạnh cười một tiếng:
“Nhờ hồng phúc của anh.”
Mặc dù chỉ cần Nghiêm Hạo Thần có lịch làm việc, anh luôn rất cẩn thận không để lại dấu vết ở những chỗ thấy được, nhưng hiển nhiên định nghĩa của hai người về nơi quần áo có thể che được là khác nhau. Nhớ tới tội ác đêm qua Hoắc Kiếm cố ý phạm phải, Nghiêm Hạo Thần tâm tình khó chịu mà cho thêm một câu:
“Anh cũng rất tốt.”
“Ừ?”
“Quả thực chính là quần áo để cầm thú mặc.”
“Hạo Thần, nói giỡn với anh thế nào cũng được, nhưng đã ra ngoài phải chú ý ăn nói, phải nghĩ kĩ rồi mới nói, xã hội phức tạp, chỉ cần không chú ý rất dễ dàng đắc tội với người khác…”
“Được rồi được rồi, ” Nghiêm Hạo Thần chịu không được mà đẩy anh ra cửa, “Hoắc trưởng lão, anh đi làm mau đi sắp trễ rồi, đi nhanh lên đi.”
“Tối anh qua đón em?”
“Chuyện đó nói sau.”
Lúc ra cửa Nghiêm Hạo Thần vẫn không nhịn được mà cảm thán, lấy cá tính ghét bị quản thúc của mình, vẫn thật không biết tại sao có thể chịu được người đàn ông như ông cụ non này lâu như vậy.
Khi tới nơi thời gian còn rất sớm, sân vận động rộng rãi đã sớm mở đèn sáng rực, tiếng nhịp trống bang bang cùng thanh âm trầm thấp của ghi-ta điện lúc vang lúc ngừng, không khí bận bịu khẩn trương. Có nhân viên làm việc quen biết từ trước tiến lên chào hỏi người đại diện của cậu, cười híp mắt:
“Hạo Thần tới rồi, thật là sớm.”
Nghiêng đầu đánh giá cậu một cái:
“Mặc như vậy đợi lát nữa có thể có chút nóng đó.”
Nghiêm Hạo Thần tốt tính cười cười:
“Không sao, tôi không sợ nóng.”
Thuận tiện âm thầm nghiến răng trong lòng: không sợ nóng mới có quỷ! Không sợ nóng cậu cũng sẽ không mặc quần đùi đi lòng vòng trong biệt thự đầy máy lạnh.
Nghiêm Hạo Thần lúc này một mái tóc ngân lam tùy ý dùng vài cái kẹp kẹp lên, lộ ra cái trán trơn bóng, trang sức đẹp mắt trên tai đều đã tháo xuống, nửa người trên là áo tay ngắn liền mũ có họa tiết hoạt hình, nửa người dưới là quần thể thao, nhìn qua không giống ca sĩ thần tượng khí thế bức người, lại giống như là học sinh cấp ba đứng đợi xe buýt ven đường. Nghiêm Hạo Thần lại có dáng người vô cùng tốt, tay chân thon dài, vừa dễ thương lại có chút hương vị của nam sinh chưa phát dục xong. Cậu không ngại thỉnh thoảng thay đổi hình tượng, nhưng cậu rất để ý người khác được một tấc tiến một thước hại cậu trời nóng mồ hôi đầm đìa.
“Người khác” đó tối hôm qua hình như lại sau chín giờ mới ăn cơm tối? Nghiêm Hạo Thần tính toán trong lòng, ừ, tìm cơ hội đâm thọc với dì Ngô mới được.
m thanh cùng ánh đèn rất nhanh đã điều chỉnh xong, Nghiêm Hạo Thần vứt đi những suy nghĩ ngổn ngang kia, đi lên sân khấu.
Nửa tháng sau ở nơi vốn là sân vận động nổi tiếng nhất này sẽ là concert cá nhân của một thiên hậu hạng nhất dưới trướng Hoàn Á, làm sư đệ của cô, Nghiêm Hạo Thần xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt, trong concert là bạn nhảy của thiên hậu, cũng tự mình solo hai bài.
Tạo thế cho người mới trong concert của gà nhà cùng công ty vẫn là chiêu thức không ít công ty âm nhạc thường dùng, nhưng giống Hoàn Á cho một ngôi sao vừa debut không bao lâu biểu diễn nhiều trong concert riêng như vậy, cũng ít khi thấy. Cho dù cùng làm việc cho Hoàn Á, Nghiêm Hạo Thần vẫn là tân binh đầu tiên được vinh hạnh đặc biệt này.
Điệu nhảy là dancer nào cũng có thể nhảy, thuần túy chỉ là hỗ trợ cho sự nổi bật của thiên hậu, hát cũng là hát trong lúc thiên hậu gián đoạn thay quần áo, cơ hội mặc dù khó có được, thái độ vẫn phải đè xuống cực thấp. Khi người đại diện nói với cậu còn có chút ấp úng, sợ cậu còn trẻ háo thắng cảm thấy bị nhục, Nghiêm Hạo Thần lại sảng khoái mà đồng ý.
Nghiêm Hạo Thần nhìn về phía người phụ nữ mặc áo thun cùng quần thể thao giống cậu đang đứng trên đài, lúc trước đã diễn tập một lần, cả hai cũng có chút ít ăn ý. Ánh đèn tối xuống, cậu đi đến chỗ thiên hậu nửa quỳ xuống, chờ âm nhạc vang lên. Cả bài hát bất quá hai phút bốn mươi giây, cộng thêm thời gian solo hai bài của cậu, cũng không đến mười phút đồng hồ.
Nhưng có sao đâu? Một ngày nào đó, cậu sẽ ở trên sân khấu này, đứng hai tiếng rưỡi.