Hoắc Kiếm xoay người lại, bộ dáng nghiêm túc ánh mắt chăm chú:
“Sao vậy?”
“Em… Tay của anh bị sao vậy?”
Tay trái của Hoắc Kiếm lúc nãy để ở bên kia, quay lại mới phát hiện, trên mu bàn tay rõ ràng sưng đỏ một mảnh. Nghiêm Hạo Thần muốn đưa tay chạm vào, anh lại phản ứng mau lẹ mà tránh ra, úp mở giải thích:
“Không cẩn thận bị phỏng, không có gì.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:
“Không có gì lại giấu đi?”
Thần sắc của anh có chút lúng túng hiếm thấy, khẽ cau mày, lỗ tai hồng thấu, ngừng lại một chút mới kiên quyết đưa tay ra, thẳng thắn nói:
“Lúc anh học dì Ngô nấu canh bị phỏng.”
Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt của anh càng thêm không được tự nhiên:
“Hôm nay tan tầm tương đối sớm, thấy dì Ngô đang nấu canh, muốn đứng bên cạnh học một chút, kết quả lại làm cho rối tinh rối mù.”
Người đàn ông cao lớn mang theo thần tình thất bại trên mặt lại trông hết sức trẻ con, Nghiêm Hạo Thần lại cười không nổi. Anh rốt cuộc bại trận trong ánh mắt cậu, tự giễu mà bĩu môi:
“Đại khái là anh không có thiên phú nấu nướng.”
Nhưng lại như muốn chuyển chủ đề mà ho nhẹ hai tiếng:
“Lúc nãy em muốn nói cái gì?”
Nghiêm Hạo Thần cúi đầu, ôm bàn tay vươn ra của anh vào lòng bàn tay mình, giơ ngón cái khẽ vuốt trên vết phỏng mới đó:
“Chắc em phải ở lại trong căn hộ của Hoàn Á một thời gian nữa.”
“Anh biết rồi, tiện cho công việc của em là được. Phải tự chăm sóc mình đó.”
“Hoắc Kiếm.”
“Ừ?”
Nghiêm Hạo Thần không khỏi cảm thấy sót ruột, dùng sức ấn xuống vết thương của anh một cái:
“Không có thiên phú thì đừng gây thêm phiềnphức cho dì Ngô. Anh chỉ có một cái tay, đừng có nấu nó.”
Trong mắt của anh tràn đầy ý cười, quay đầu hôn hôn trán cậu:
“Được rồi.”
Khi đẩy cửa xe ra đi vào thang máy loại cảm giác phiền não này vẫn quẩn quanh không đi, Nghiêm Hạo Thần bất an nhìn những con số lóe lên trên thang máy. Cậu làm việc trước giờ đều không dây dưa ướt át, mười lăm tuổi có thể ném cho lão bà ở nhà câu “Con muốn làm âm nhạc.”, mười bảy tuổi có thể sảng khoái đồng ý bán thân cho một người đàn ông, mười chín tuổi có thể dứt khoát tuyên bố “Mẹ tôi đích thật là gái bán ***”. Bất quá là một câu “Em muốn dọn về nhà”, vốn tưởng rằng có thể rất dễ dàng nói ra khỏi miệng, cuối cùng vòng ở đầu lưỡi mấy vòng lại nuốt về. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới mu bàn tay sưng đỏ đến khó coi của anh, tự an ủi: đại khái chẳng qua là thời cơ không đúng thôi.
Thời cơ mới rất nhanh đến.
Album còn có một phần tuyên truyền cần chụp hình, chủ đề lần này của nhiếp ảnh gia là “Nghiêm Hạo Thần chân thật trong tiếng động ầm ĩ của phố phường”, nơi chụp hình là khu phố cũ rối ren phức tạp. Nhà trọ lúc trước Nghiêm Hạo Thần mướn là trong trung tâm khu phố cũ, chợ ẩm thực quán ăn nhỏ cũng dần dần biến mất, không thể lý tưởng hơn. Nhà trọ vẫn chưa giao trả, lần này vừa lúc quay chụp theo yêu cầu, Nghiêm Hạo Thần cũng đem theo một vài thứ về, buổi tối xong việc ngủ luôn bên trong.
Lúc chuyển vào Nghiêm Hạo Thần chỉ đơn giản báo cáo với Hoắc Kiếm một tiếng, nói là quay chụp cần. Nhưng chỉ cần sau khi quay chụp tiếp tục ở, người đàn ông khôn khéo nhạy cảm kia sẽ không thể nào không hiểu ý của cậu. Mặc dù chuyện đơn giản như vậy lại phải dùng phương pháp vòng vo để xử lí, tự Nghiêm Hạo Thần cũng không khỏi cảm thấy buồn bực.
Một ngày trước khi kết thúc quay chụp ánh sáng không tốt, nhiếp ảnh gia kêu kết thúc công việc sớm. Quả nhiên ban đêm lại bắt đầu mưa, đến nửa đêm mưa bắt đầu rơi dữ dội hơn, mưa to như muốn chôn vùi toàn bộ thành phố này.
Nghiêm Hạo Thần một mình ngồi trong phòng, ngồi không lại gảy đàn ghi-ta một chút. Điện thoại vang lên, Nghiêm Hạo Thần nhận lấy, thanh âm của anh gần như bị tiếng mưa rơi ồn ào áp đảo, khàn khàn không rõ ràng:
“Hạo Thần, anh ở dưới lầu, có thể lên không?”
“Sao vậy?”
“Em… Tay của anh bị sao vậy?”
Tay trái của Hoắc Kiếm lúc nãy để ở bên kia, quay lại mới phát hiện, trên mu bàn tay rõ ràng sưng đỏ một mảnh. Nghiêm Hạo Thần muốn đưa tay chạm vào, anh lại phản ứng mau lẹ mà tránh ra, úp mở giải thích:
“Không cẩn thận bị phỏng, không có gì.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:
“Không có gì lại giấu đi?”
Thần sắc của anh có chút lúng túng hiếm thấy, khẽ cau mày, lỗ tai hồng thấu, ngừng lại một chút mới kiên quyết đưa tay ra, thẳng thắn nói:
“Lúc anh học dì Ngô nấu canh bị phỏng.”
Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt của anh càng thêm không được tự nhiên:
“Hôm nay tan tầm tương đối sớm, thấy dì Ngô đang nấu canh, muốn đứng bên cạnh học một chút, kết quả lại làm cho rối tinh rối mù.”
Người đàn ông cao lớn mang theo thần tình thất bại trên mặt lại trông hết sức trẻ con, Nghiêm Hạo Thần lại cười không nổi. Anh rốt cuộc bại trận trong ánh mắt cậu, tự giễu mà bĩu môi:
“Đại khái là anh không có thiên phú nấu nướng.”
Nhưng lại như muốn chuyển chủ đề mà ho nhẹ hai tiếng:
“Lúc nãy em muốn nói cái gì?”
Nghiêm Hạo Thần cúi đầu, ôm bàn tay vươn ra của anh vào lòng bàn tay mình, giơ ngón cái khẽ vuốt trên vết phỏng mới đó:
“Chắc em phải ở lại trong căn hộ của Hoàn Á một thời gian nữa.”
“Anh biết rồi, tiện cho công việc của em là được. Phải tự chăm sóc mình đó.”
“Hoắc Kiếm.”
“Ừ?”
Nghiêm Hạo Thần không khỏi cảm thấy sót ruột, dùng sức ấn xuống vết thương của anh một cái:
“Không có thiên phú thì đừng gây thêm phiềnphức cho dì Ngô. Anh chỉ có một cái tay, đừng có nấu nó.”
Trong mắt của anh tràn đầy ý cười, quay đầu hôn hôn trán cậu:
“Được rồi.”
Khi đẩy cửa xe ra đi vào thang máy loại cảm giác phiền não này vẫn quẩn quanh không đi, Nghiêm Hạo Thần bất an nhìn những con số lóe lên trên thang máy. Cậu làm việc trước giờ đều không dây dưa ướt át, mười lăm tuổi có thể ném cho lão bà ở nhà câu “Con muốn làm âm nhạc.”, mười bảy tuổi có thể sảng khoái đồng ý bán thân cho một người đàn ông, mười chín tuổi có thể dứt khoát tuyên bố “Mẹ tôi đích thật là gái bán ***”. Bất quá là một câu “Em muốn dọn về nhà”, vốn tưởng rằng có thể rất dễ dàng nói ra khỏi miệng, cuối cùng vòng ở đầu lưỡi mấy vòng lại nuốt về. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới mu bàn tay sưng đỏ đến khó coi của anh, tự an ủi: đại khái chẳng qua là thời cơ không đúng thôi.
Thời cơ mới rất nhanh đến.
Album còn có một phần tuyên truyền cần chụp hình, chủ đề lần này của nhiếp ảnh gia là “Nghiêm Hạo Thần chân thật trong tiếng động ầm ĩ của phố phường”, nơi chụp hình là khu phố cũ rối ren phức tạp. Nhà trọ lúc trước Nghiêm Hạo Thần mướn là trong trung tâm khu phố cũ, chợ ẩm thực quán ăn nhỏ cũng dần dần biến mất, không thể lý tưởng hơn. Nhà trọ vẫn chưa giao trả, lần này vừa lúc quay chụp theo yêu cầu, Nghiêm Hạo Thần cũng đem theo một vài thứ về, buổi tối xong việc ngủ luôn bên trong.
Lúc chuyển vào Nghiêm Hạo Thần chỉ đơn giản báo cáo với Hoắc Kiếm một tiếng, nói là quay chụp cần. Nhưng chỉ cần sau khi quay chụp tiếp tục ở, người đàn ông khôn khéo nhạy cảm kia sẽ không thể nào không hiểu ý của cậu. Mặc dù chuyện đơn giản như vậy lại phải dùng phương pháp vòng vo để xử lí, tự Nghiêm Hạo Thần cũng không khỏi cảm thấy buồn bực.
Một ngày trước khi kết thúc quay chụp ánh sáng không tốt, nhiếp ảnh gia kêu kết thúc công việc sớm. Quả nhiên ban đêm lại bắt đầu mưa, đến nửa đêm mưa bắt đầu rơi dữ dội hơn, mưa to như muốn chôn vùi toàn bộ thành phố này.
Nghiêm Hạo Thần một mình ngồi trong phòng, ngồi không lại gảy đàn ghi-ta một chút. Điện thoại vang lên, Nghiêm Hạo Thần nhận lấy, thanh âm của anh gần như bị tiếng mưa rơi ồn ào áp đảo, khàn khàn không rõ ràng:
“Hạo Thần, anh ở dưới lầu, có thể lên không?”