Tiếng mưa rơi ào ào nghe rõ ràng hơn trong phòng rất nhiều, khi Nghiêm Hạo Thần cầm lấy ô đi tới hàng hiên, mắt phượng nguy hiểm híp híp. Cách lớp mưa bụi mơ hồ vẫn có thể thấy chiếc xe quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, cùng với thân ảnh tựa vào cửa xe quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia.
Không biết anh đã dầm mưa bao lâu, bộ quần áo trên người đã ướt đẫm, từng lớp từng lớp dính trên người, giọt mưa chảy xuống từ mái tóc ướt sũng, chảy qua lông mày thấm vào trong mắt, thế cho nên anh phải dùng lực nháy mắt hai cái, mới nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện trước mắt này.
Hành động duỗi thẳng tay bung dù có phút phí sức, Nghiêm Hạo Thần căm tức kéo người đàn ông còn ngẩn người trong mưa kia đi:
“Đi vào.”
Anh giống như khối băng to di động trong nhà ấm, vừa vào nhà nước đã bắt đầu tích táp chảy xuống. Nghiêm Hạo Thần nhìn cũng không nhìn mà thẳng tay đẩy anh vào phòng tắm. Trong nhà không có quần áo anh mặc được, khi anh đi ra ngoài chỉ bọc cái chăn bông thật dày Nghiêm Hạo Thần ném qua, chỉ lộ ra một cái đầu vẫn còn đang bốc hơi sau khi tắm nước nóng, giống như người Ả Rập đi trong sa mạc.
Nghiêm Hạo Thần lấy ra một lon bia vứt vào ngực anh, lười nhát ngồi xuống đối diện, giọng nói không tốt:
“Tâm tình không tốt chạy đi dầm mưa, vừa học được từ cái phim nào vậy?”
Người đàn ông ngồi đối diện cậu thân thể trần truồng, chỉ đắp một cái chăn bông màu nâu nhạt, đầu cúi thấp lưng khẽ cong, hoàn toàn không có khí thế tinh anh tây trang giày da của ngày thường, giống như là thiếu gia nghèo túng trong phim sau một đêm táng gia bại sản cà thọt đầu đường. Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, gần đây cũng không nghe nói tin tức Hằng Viễn có bất kì rung chuyển nào, ngược lại cổ phiếu lại một đường tăng giá, người này vì cái gì biến mình thành cái dạng này?
Mấy tháng trước khi thất bại ở “Phong hướng”, Nghiêm Hạo Thần từng đùa với Hoắc Kiếm:
“”Đêm chung kết” mất giải vô địch, bị kí giả đuổi theo hỏi về thân thế, “Phong hướng” lại không được nhận giải, tại sao bộ dạng thảm hại nhất của em lúc nào cũng bị anh thấy vậy.”
Lại không nghĩ rằng chính mình cùng sẽ thấy được mặt thảm hại nhất của người đàn ông này.
Ở chung gần nửa năm, sớm chiều gần gũi, không thể nào không để ý thấy cảm xúc lên xuống của người bên cạnh. Hoắc Kiếm luôn luôn kiềm chế, bởi vì chuyện làm ăn hay những chuyện khác mà tâm tình tệ đi cũng có, nhưng anh tối đa cũng chỉ nhíu nhíu mày, một mình uống chút rượu nghe chút âm nhạc, lái xe đến bờ biển một vòng, sau đó đã có thể bình phục lại, bởi vì tức giận mà âm lượng lớn hơn một chút, đối với anh đã là thất lễ lớn nhất. Nhưng hiện tại… dù là một tiếng trước, có người nói với Nghiêm Hạo Thần rằng Hoặc tổng tài của tập đoàn Hằng Viễn học phim tình cảm kinh điển tự ngược đứng dưới mưa để hỏi trời, Nghiêm Hạo Thần cũng cảm thấy não người này chắc hư rồi.
Anh “A” một tiếng rồi bật nắp lon. Sau khi uống một hớp mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đen luôn sắc bén giờ lại như một ao nước phong ba không màn, âm điệu cũng là bình thản:
“Trời mưa quá lớn, đường Ngân Hà bị chìm rồi, xe không qua được.”
Nghiêm Hạo Thần không giải thích được:
“Vậy thì liên quan gì tới anh?”
Đó là con đường cụt, cuối con đường chỉ có một nơi —— là nghĩa trang thành phố.
Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói:
“Hôm nay là ngày giỗ người nhà anh, anh vốn muốn qua bên kia tảo mộ.”
Trong tiếng mưa rơi ào ào, tiếng nói khàn khàn của anh ép xuống rất thấp:
“Lúc anh học đại học ở Anh, có một năm, người nhà của anh —— ba anh, mẹ anh, còn có anh hai, thừa dịp nghỉ lễ giáng sinh mà bay qua thăm anh. Bọn họ ở một tuần lễ, rồi trở về. Anh vốn cùng về với họ, nhưng hôm sau có một bạn học làm sinh nhật, anh ham chơi, ở lại. Kết quả, máy bay bọn họ ngồi gặp tai nạn…”
Anh vùi đầu vào lòng bàn tay:
“Ngay cả hài cốt cũng không tìm được.”
Nghiêm Hạo Thần ngây ngẩn cả người, Hoắc Kiếm nói anh hai mươi tuổi bị buộc tiếp nhận Hằng Viễn, nói anh không có ở chung với người nhà, lúc dọn qua không cần phải lo không được tự nhiên —— Nghiêm Hạo Thần chưa từng nghĩ đến sau lưng lại là ý này.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa vẻ mặt đã bình tĩnh, chẳng qua là khóe mắt hơi hồng. Anh tự giễu mà bĩu môi:
“Thật ra thì qua nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Chẳng qua là tối nay không có cách nào đi tảo mộ, đột nhiên cảm thấy không có chỗ có thể đi.”
Anh cầm chai bia ngồi ở chỗ đó, ánh mắt có chút mờ mịt, Nghiêm Hạo Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động. Người này lớn tuổi hơn cậu, tính cách cũng tỉnh táo trầm ổn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ khi hai người quen biết tới nay, Hoắc Kiếm vẫn đều yên lặng ở bên cạnh cậu, thay cậu tạo ra một khoảng trời. Vào những lúc khó khăn, Nghiêm Hạo Thần lại nghĩ đến người đàn ông kiên cường dẫn cậu đi ngắm biển, lại có thêm dũng khí mà không đầu hàng. Dường như bầu trời có sập xuống, người đàn ông này cũng sẽ thẳng lưng mà đứng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ngã.
Nhưng một người như vậy, lại cũng sẽ có biểu tình bất lực như vậy, đem tâm tình gần như yếu ớt lõa lồ bày ra trước mặt cậu. Căm tức khi thấy anh giống như thằng khờ mà đứng trong mưa biến mất không còn một chút, Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên có một loại cảm xúc kỳ quái, không phải đồng tình, cũng không phải thương hại loại tình cảm mềm yếu này, là một loại tâm tình xa lạ mà mười chín năm qua cậu chưa từng trải qua, mãnh liệt giống như mưa to ùn ùn kéo đến ngoài cửa sổ.
Hy vọng bả vai của mình, có thể trở thành nơi người này dựa vào.
Nghiêm Hạo Thần đứng dậy, lấy ra tất cả bia tìm được trong nhà, bày ra lên bàn, đơn giản nói:
“Em uống với anh.”
Tửu lượng của anh không tệ, nhưng sau vài chai bia lại bắt đầu thần trí mơ hồ, nằm lên đùi Nghiêm Hạo Thần lèm bèm nói câu có câu không, Nghiêm Hạo Thần im lặng uống bia nghe anh nói, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
“Khi anh còn nhỏ rất hư, cha mẹ không chịu được, nên sớm đưa anh qua Anh du học, nhưng anh qua tới bên đó vẫn học không giỏi, đi theo bạn xấu đua xe, đánh nhau, uống rượu hút thuốc…”
“Ừ.” mặc dù nghe người này nhắc tới không dưới vài lần, nhưng là dù thế nào vẫn không thể gắn kết nó với thầy đồ Hoắc lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo này.
“Anh trai anh khác anh, anh ấy rất thông minh, thành tích học tập luôn đứng nhất lớp, người cũng chững chạc, cha mẹ anh đều tính chờ anh ấy học xong thạc sĩ kinh tế học, thì giao Hằng Viễn cho anh ấy…”
“Ừ.” Cái này nghe càng giống anh hơn.
“Cha mẹ anh, khi bọn họ còn sống anh lúc nào cũng thấy bọn họ rất phiền, cái gì cũng muốn quản, hơn nữa không cho anh tiền tiêu vật, muốn mua cái gì, đều phải tự mình đi kiếm ra, khi đó anh thật sự rất ghét bọn họ…”
“Ừ.” thì ra thiếu gia ngậm chìa khóa vàng sinh ra cũng có loại phiền não này sao.
“Sau khi bọn họ qua đời, anh đã khóa luôn căn nhà cũ, cũng không vào đó ở nữa, mỗi lần nhìn thấy, luôn nhịn không được mà nghĩ, tại sao anh không cùng đi với họ…”
“Ừ.” thật là một tên khờ.
“Lần đầu tiên anh thấy em, chính là sau khi tảo mộ cho người nhà, tâm tình không tốt, tùy tiện chọn đại một quán bar vào ngồi. Anh rõ ràng không hiểu âm nhạc, nhưng khi nghe em hát, lại cảm thấy rất rung động, tâm tình khá lên rất nhiều…”
“Ừ.” khó trách, vốn đã cảm thấy loại khí chất này không hợp với quán bar ngầm, lại kì quái vì sao anh lại xuất hiện ở những chỗ đó.
Nam nhân vụn vặt nói rất nhiều, Nghiêm Hạo Thần lại không cảm thấy phiền chán, lại còn vô duyên mà cảm thấy “Hoắc Kiếm” không muốn ai biết kia, thật thú vị.
Anh mồm miệng không rõ nói:
“Những việc hôm này… Cậu đừng để cho Hạo Thần biết… Bộ dáng này của tôi… Không thể để cho em ấy thấy…”
Nghiêm Hạo Thần rốt cục không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu cúi người:
“Này, em dạy cho anh một cách để tâm tình biến tốt.”
“Ừ?”
“Rất đơn giản lại rất hiệu quả.” người này chính là quá khờ, mới đi tin những thứ trong phim vừa nhảm nhí vừa không thực tế đó.
Chăn lông nặng nề “lạch cạch” lăn từ ghế salon xuống sàn nhà. Sau đó những quần áo khác cũng lục tục rơi theo. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn là xôn xao ào ào vang không ngừng, hết thảy tiếng động nhỏ vụn trong nhà đều như bị nước mưa thấm vào mà mơ hồ không rõ.
Không biết anh đã dầm mưa bao lâu, bộ quần áo trên người đã ướt đẫm, từng lớp từng lớp dính trên người, giọt mưa chảy xuống từ mái tóc ướt sũng, chảy qua lông mày thấm vào trong mắt, thế cho nên anh phải dùng lực nháy mắt hai cái, mới nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện trước mắt này.
Hành động duỗi thẳng tay bung dù có phút phí sức, Nghiêm Hạo Thần căm tức kéo người đàn ông còn ngẩn người trong mưa kia đi:
“Đi vào.”
Anh giống như khối băng to di động trong nhà ấm, vừa vào nhà nước đã bắt đầu tích táp chảy xuống. Nghiêm Hạo Thần nhìn cũng không nhìn mà thẳng tay đẩy anh vào phòng tắm. Trong nhà không có quần áo anh mặc được, khi anh đi ra ngoài chỉ bọc cái chăn bông thật dày Nghiêm Hạo Thần ném qua, chỉ lộ ra một cái đầu vẫn còn đang bốc hơi sau khi tắm nước nóng, giống như người Ả Rập đi trong sa mạc.
Nghiêm Hạo Thần lấy ra một lon bia vứt vào ngực anh, lười nhát ngồi xuống đối diện, giọng nói không tốt:
“Tâm tình không tốt chạy đi dầm mưa, vừa học được từ cái phim nào vậy?”
Người đàn ông ngồi đối diện cậu thân thể trần truồng, chỉ đắp một cái chăn bông màu nâu nhạt, đầu cúi thấp lưng khẽ cong, hoàn toàn không có khí thế tinh anh tây trang giày da của ngày thường, giống như là thiếu gia nghèo túng trong phim sau một đêm táng gia bại sản cà thọt đầu đường. Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, gần đây cũng không nghe nói tin tức Hằng Viễn có bất kì rung chuyển nào, ngược lại cổ phiếu lại một đường tăng giá, người này vì cái gì biến mình thành cái dạng này?
Mấy tháng trước khi thất bại ở “Phong hướng”, Nghiêm Hạo Thần từng đùa với Hoắc Kiếm:
“”Đêm chung kết” mất giải vô địch, bị kí giả đuổi theo hỏi về thân thế, “Phong hướng” lại không được nhận giải, tại sao bộ dạng thảm hại nhất của em lúc nào cũng bị anh thấy vậy.”
Lại không nghĩ rằng chính mình cùng sẽ thấy được mặt thảm hại nhất của người đàn ông này.
Ở chung gần nửa năm, sớm chiều gần gũi, không thể nào không để ý thấy cảm xúc lên xuống của người bên cạnh. Hoắc Kiếm luôn luôn kiềm chế, bởi vì chuyện làm ăn hay những chuyện khác mà tâm tình tệ đi cũng có, nhưng anh tối đa cũng chỉ nhíu nhíu mày, một mình uống chút rượu nghe chút âm nhạc, lái xe đến bờ biển một vòng, sau đó đã có thể bình phục lại, bởi vì tức giận mà âm lượng lớn hơn một chút, đối với anh đã là thất lễ lớn nhất. Nhưng hiện tại… dù là một tiếng trước, có người nói với Nghiêm Hạo Thần rằng Hoặc tổng tài của tập đoàn Hằng Viễn học phim tình cảm kinh điển tự ngược đứng dưới mưa để hỏi trời, Nghiêm Hạo Thần cũng cảm thấy não người này chắc hư rồi.
Anh “A” một tiếng rồi bật nắp lon. Sau khi uống một hớp mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đen luôn sắc bén giờ lại như một ao nước phong ba không màn, âm điệu cũng là bình thản:
“Trời mưa quá lớn, đường Ngân Hà bị chìm rồi, xe không qua được.”
Nghiêm Hạo Thần không giải thích được:
“Vậy thì liên quan gì tới anh?”
Đó là con đường cụt, cuối con đường chỉ có một nơi —— là nghĩa trang thành phố.
Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói:
“Hôm nay là ngày giỗ người nhà anh, anh vốn muốn qua bên kia tảo mộ.”
Trong tiếng mưa rơi ào ào, tiếng nói khàn khàn của anh ép xuống rất thấp:
“Lúc anh học đại học ở Anh, có một năm, người nhà của anh —— ba anh, mẹ anh, còn có anh hai, thừa dịp nghỉ lễ giáng sinh mà bay qua thăm anh. Bọn họ ở một tuần lễ, rồi trở về. Anh vốn cùng về với họ, nhưng hôm sau có một bạn học làm sinh nhật, anh ham chơi, ở lại. Kết quả, máy bay bọn họ ngồi gặp tai nạn…”
Anh vùi đầu vào lòng bàn tay:
“Ngay cả hài cốt cũng không tìm được.”
Nghiêm Hạo Thần ngây ngẩn cả người, Hoắc Kiếm nói anh hai mươi tuổi bị buộc tiếp nhận Hằng Viễn, nói anh không có ở chung với người nhà, lúc dọn qua không cần phải lo không được tự nhiên —— Nghiêm Hạo Thần chưa từng nghĩ đến sau lưng lại là ý này.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa vẻ mặt đã bình tĩnh, chẳng qua là khóe mắt hơi hồng. Anh tự giễu mà bĩu môi:
“Thật ra thì qua nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Chẳng qua là tối nay không có cách nào đi tảo mộ, đột nhiên cảm thấy không có chỗ có thể đi.”
Anh cầm chai bia ngồi ở chỗ đó, ánh mắt có chút mờ mịt, Nghiêm Hạo Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động. Người này lớn tuổi hơn cậu, tính cách cũng tỉnh táo trầm ổn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ khi hai người quen biết tới nay, Hoắc Kiếm vẫn đều yên lặng ở bên cạnh cậu, thay cậu tạo ra một khoảng trời. Vào những lúc khó khăn, Nghiêm Hạo Thần lại nghĩ đến người đàn ông kiên cường dẫn cậu đi ngắm biển, lại có thêm dũng khí mà không đầu hàng. Dường như bầu trời có sập xuống, người đàn ông này cũng sẽ thẳng lưng mà đứng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ngã.
Nhưng một người như vậy, lại cũng sẽ có biểu tình bất lực như vậy, đem tâm tình gần như yếu ớt lõa lồ bày ra trước mặt cậu. Căm tức khi thấy anh giống như thằng khờ mà đứng trong mưa biến mất không còn một chút, Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên có một loại cảm xúc kỳ quái, không phải đồng tình, cũng không phải thương hại loại tình cảm mềm yếu này, là một loại tâm tình xa lạ mà mười chín năm qua cậu chưa từng trải qua, mãnh liệt giống như mưa to ùn ùn kéo đến ngoài cửa sổ.
Hy vọng bả vai của mình, có thể trở thành nơi người này dựa vào.
Nghiêm Hạo Thần đứng dậy, lấy ra tất cả bia tìm được trong nhà, bày ra lên bàn, đơn giản nói:
“Em uống với anh.”
Tửu lượng của anh không tệ, nhưng sau vài chai bia lại bắt đầu thần trí mơ hồ, nằm lên đùi Nghiêm Hạo Thần lèm bèm nói câu có câu không, Nghiêm Hạo Thần im lặng uống bia nghe anh nói, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
“Khi anh còn nhỏ rất hư, cha mẹ không chịu được, nên sớm đưa anh qua Anh du học, nhưng anh qua tới bên đó vẫn học không giỏi, đi theo bạn xấu đua xe, đánh nhau, uống rượu hút thuốc…”
“Ừ.” mặc dù nghe người này nhắc tới không dưới vài lần, nhưng là dù thế nào vẫn không thể gắn kết nó với thầy đồ Hoắc lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo này.
“Anh trai anh khác anh, anh ấy rất thông minh, thành tích học tập luôn đứng nhất lớp, người cũng chững chạc, cha mẹ anh đều tính chờ anh ấy học xong thạc sĩ kinh tế học, thì giao Hằng Viễn cho anh ấy…”
“Ừ.” Cái này nghe càng giống anh hơn.
“Cha mẹ anh, khi bọn họ còn sống anh lúc nào cũng thấy bọn họ rất phiền, cái gì cũng muốn quản, hơn nữa không cho anh tiền tiêu vật, muốn mua cái gì, đều phải tự mình đi kiếm ra, khi đó anh thật sự rất ghét bọn họ…”
“Ừ.” thì ra thiếu gia ngậm chìa khóa vàng sinh ra cũng có loại phiền não này sao.
“Sau khi bọn họ qua đời, anh đã khóa luôn căn nhà cũ, cũng không vào đó ở nữa, mỗi lần nhìn thấy, luôn nhịn không được mà nghĩ, tại sao anh không cùng đi với họ…”
“Ừ.” thật là một tên khờ.
“Lần đầu tiên anh thấy em, chính là sau khi tảo mộ cho người nhà, tâm tình không tốt, tùy tiện chọn đại một quán bar vào ngồi. Anh rõ ràng không hiểu âm nhạc, nhưng khi nghe em hát, lại cảm thấy rất rung động, tâm tình khá lên rất nhiều…”
“Ừ.” khó trách, vốn đã cảm thấy loại khí chất này không hợp với quán bar ngầm, lại kì quái vì sao anh lại xuất hiện ở những chỗ đó.
Nam nhân vụn vặt nói rất nhiều, Nghiêm Hạo Thần lại không cảm thấy phiền chán, lại còn vô duyên mà cảm thấy “Hoắc Kiếm” không muốn ai biết kia, thật thú vị.
Anh mồm miệng không rõ nói:
“Những việc hôm này… Cậu đừng để cho Hạo Thần biết… Bộ dáng này của tôi… Không thể để cho em ấy thấy…”
Nghiêm Hạo Thần rốt cục không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu cúi người:
“Này, em dạy cho anh một cách để tâm tình biến tốt.”
“Ừ?”
“Rất đơn giản lại rất hiệu quả.” người này chính là quá khờ, mới đi tin những thứ trong phim vừa nhảm nhí vừa không thực tế đó.
Chăn lông nặng nề “lạch cạch” lăn từ ghế salon xuống sàn nhà. Sau đó những quần áo khác cũng lục tục rơi theo. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn là xôn xao ào ào vang không ngừng, hết thảy tiếng động nhỏ vụn trong nhà đều như bị nước mưa thấm vào mà mơ hồ không rõ.