Cuộc sống khi dọn về cũng không có gì khác. Hoắc Kiếm vẫn ôm nước canh chờ dưới lầu nơi Nghiêm Hạo Thần làm việc, Nghiêm Hạo Thần vẫn gõ cửa thư phòng Hoắc Kiếm dẫn anh tới phỏng nghe nhìn, khi cả hai đều rảnh rỗi, sẽ cùng đi hóng gió biển, hoặc là ngồi trong phòng xem phim bộ lúc tám giờ.
Album thứ hai của Nghiêm Hạo Thần phát hành trong lễ giáng sinh, lượng tiêu thụ bùng nổ, tấm áp-phích để trần nửa người trên trong nhà cổ nhìn về xa xăm được dán ở nơi bắt mắt nhất trong các phòng ghi âm và ghi hình, ngay sau đó cũng bị giành giật không còn, tấm hình thiếu niên tóc lam cầm giải thưởng tân binh xuất sắc nhất cười rạng rỡ trở thành hình ảnh trang bìa của các tờ báo lớn, tát một cú trời giáng vào mặt những tờ tạp chí buông lời tiên đoán Nghiêm Hạo Thần nổi không quá nửa năm.
Trừ công việc bận rộn hơn, ra ngoài phải xem chừng đám chó săn, trong phòng nghe nhìn của Hoắc Kiếm nhiều thêm một giá đựng tài liệu ra, loại danh tiếng từ từ tăng vọt này cũng không mang đến thay đổi gì, chẳng qua là gần đây ánh mắt người đại diện nhìn Nghiêm Hạo Thần đều mang theo vài phần tán thưởng:
“Khi em mới debut nhìn quần áo anh còn tưởng em là thiếu niên thời phản nghịch, không ngờ em cũng giữ được bình tĩnh, không quan tâm hơn thua.”
Nửa câu sau nghe không giống như hình dung cậu, mà giống như là hình dung thầy đồ Hoắc trong nhà, quả nhiên là gần mực thì đen sao. Nghiêm Hạo Thần buồn cười vỗ vỗ người đại diện:
“Đừng nói em giống ông cụ non vậy. Em chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được thời cơ tốt, mới debut mấy năm, tác phẩm còn không nhiều lắm, nền tảng không vững, vốn cũng không có tư cách kiêu ngạo.”
Chậc, thậm chí ngay cả lời thốt ra cũng là giọng điệu của Hoắc đại tổng tài, xem ra về nhà phải trả phí bản quyền cho anh. Điện thoại di động đúng lúc vang lên, là tin nhắn của chủ bản quyền:
“Chúc mừng ca khúc mới lọt vào top10 bảng xếp hạng. Phải không kiêu không ngạo, tiếp tục cố gắng. Tối nay anh tới rước em đi ăn mừng.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mi, thật nên để cho người đại diện bên cạnh xem một chút, cái gì gọi là ông cụ non.
Sau nguyên đán một tháng là Tết âm lịch. Hai mươi tám Tết Nghiêm Hạo Thần cùng Hoắc Kiếm đi một chuyến ra nghĩa trang thành phố. Ba bia mộ ở gần nhau, phần đề cuối cùng là “Con (em) Hoắc Kiếm lập”, có vẻ vô cùng bi thảm.
Người đàn ông cao lớn thẳng lưng quỳ trước mộ, yên lặng thật lâu cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cha, mẹ, anh hai, đây là Nghiêm Hạo Thần.”
Nghiêm Hạo Thần ở bên cạnh anh khom lưng quỳ xuống, không nói gì, chỉ dùng tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của anh, ấm áp từ mười ngón tay giao nhau từng chút lan ra.
Đêm giao thừa Nghiêm Hạo Thần trở về căn nhà gần năm năm chưa từng đặt chân qua kia. Mẹ mặc dù mới chỉ hơn 40 tuổi, nhưng rõ ràng là đã già rồi, chỉ có khí thế cay cú năm đó vẫn chưa giảm chút nào, xoa lưng mắng:
“Đại minh tinh, mày sợ người ta không biết mẹ mày là gái mại *** hả? Còn chạy về, đã nói bà đây không có thằng con xui xẻo như mày!!”
Quay qua quay lại vẫn cho cậu một chén sủi cảo, còn lèm bèm nói:
“Đừng tưởng rằng mày bây giờ rất nổi tiếng, cái chỗ kia chướng khí mù mịt, ra được thì nhảy ra sớm một chút đi… Một mình mày ở trong đó, phải giữ mình, đừng tự tiện thổ lộ tình cảm với ai… Đi chơi cũng phải chú ý, chỗ tụi mày nam nam nữ nữ, ai cũng chơi được, bẩn hơn chỗ của bà nhiều, hôm trước vừa tới một đứa, chậc chậc… Nều mày cần, bà tìm cho mày mấy đứa sạch sẽ, ngàn vạn lần không được ở với mấy đứa đó… Nếu muốn yêu đương đàng hoàng, phải tìm người ngoài giới… Mày cười cái gì?”
Trong hộp thư chúc mừng năm mới sắp nổ vì quá đầy, có một tin nhắn quy củ “Năm mới vui vẻ. Chúc vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành (muốn sẽ đạt được)”, vừa nhìn đã biết là của người nào đó đàng hoàng không thú vị ngoài giới nhắn tới. Nghiêm Hạo Thần trả lời “Chờ em về ăn khuya.”, mới nhếch khóe miệng ngẩng đầu:
“Bà già, bà dài dòng hơn rồi.”
“Mày muốn chết à! Ăn xong rồi thì cút về với bạn gái mày nhanh đi, đừng có ngồi đây chướng mắt tao.”
“Con không có…”
“Lại nói xạo! Cũng không biết ai nuôi mày lớn, tao còn không hiểu mày… Không phải người ta bắt mày, mày chịu về nhà liếc nhìn tao một cái chắc? Nhìn cái tin nhắn mà cười ngu như vậy, là hạng người gì? Lần tới mang con bé về đây…”
“Người đã già quả nhiên sẽ dài dòng.”
Hơn nữa còn bị viễn thị. Vừa nghĩ tới người đàn ông cao lớn kia bị gọi “bạn gái”, Nghiêm Hạo Thần liền không nhịn được bật cười, hơn nữa trong nụ cười ngoài hài hước ra còn có một chút vui vẻ. Thật là kỳ quái, cậu và người kia, rõ ràng không tính là người yêu, bất quá là bạn giường quan hệ thân mật mà thôi.
Album thứ hai của Nghiêm Hạo Thần phát hành trong lễ giáng sinh, lượng tiêu thụ bùng nổ, tấm áp-phích để trần nửa người trên trong nhà cổ nhìn về xa xăm được dán ở nơi bắt mắt nhất trong các phòng ghi âm và ghi hình, ngay sau đó cũng bị giành giật không còn, tấm hình thiếu niên tóc lam cầm giải thưởng tân binh xuất sắc nhất cười rạng rỡ trở thành hình ảnh trang bìa của các tờ báo lớn, tát một cú trời giáng vào mặt những tờ tạp chí buông lời tiên đoán Nghiêm Hạo Thần nổi không quá nửa năm.
Trừ công việc bận rộn hơn, ra ngoài phải xem chừng đám chó săn, trong phòng nghe nhìn của Hoắc Kiếm nhiều thêm một giá đựng tài liệu ra, loại danh tiếng từ từ tăng vọt này cũng không mang đến thay đổi gì, chẳng qua là gần đây ánh mắt người đại diện nhìn Nghiêm Hạo Thần đều mang theo vài phần tán thưởng:
“Khi em mới debut nhìn quần áo anh còn tưởng em là thiếu niên thời phản nghịch, không ngờ em cũng giữ được bình tĩnh, không quan tâm hơn thua.”
Nửa câu sau nghe không giống như hình dung cậu, mà giống như là hình dung thầy đồ Hoắc trong nhà, quả nhiên là gần mực thì đen sao. Nghiêm Hạo Thần buồn cười vỗ vỗ người đại diện:
“Đừng nói em giống ông cụ non vậy. Em chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được thời cơ tốt, mới debut mấy năm, tác phẩm còn không nhiều lắm, nền tảng không vững, vốn cũng không có tư cách kiêu ngạo.”
Chậc, thậm chí ngay cả lời thốt ra cũng là giọng điệu của Hoắc đại tổng tài, xem ra về nhà phải trả phí bản quyền cho anh. Điện thoại di động đúng lúc vang lên, là tin nhắn của chủ bản quyền:
“Chúc mừng ca khúc mới lọt vào top10 bảng xếp hạng. Phải không kiêu không ngạo, tiếp tục cố gắng. Tối nay anh tới rước em đi ăn mừng.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mi, thật nên để cho người đại diện bên cạnh xem một chút, cái gì gọi là ông cụ non.
Sau nguyên đán một tháng là Tết âm lịch. Hai mươi tám Tết Nghiêm Hạo Thần cùng Hoắc Kiếm đi một chuyến ra nghĩa trang thành phố. Ba bia mộ ở gần nhau, phần đề cuối cùng là “Con (em) Hoắc Kiếm lập”, có vẻ vô cùng bi thảm.
Người đàn ông cao lớn thẳng lưng quỳ trước mộ, yên lặng thật lâu cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cha, mẹ, anh hai, đây là Nghiêm Hạo Thần.”
Nghiêm Hạo Thần ở bên cạnh anh khom lưng quỳ xuống, không nói gì, chỉ dùng tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của anh, ấm áp từ mười ngón tay giao nhau từng chút lan ra.
Đêm giao thừa Nghiêm Hạo Thần trở về căn nhà gần năm năm chưa từng đặt chân qua kia. Mẹ mặc dù mới chỉ hơn 40 tuổi, nhưng rõ ràng là đã già rồi, chỉ có khí thế cay cú năm đó vẫn chưa giảm chút nào, xoa lưng mắng:
“Đại minh tinh, mày sợ người ta không biết mẹ mày là gái mại *** hả? Còn chạy về, đã nói bà đây không có thằng con xui xẻo như mày!!”
Quay qua quay lại vẫn cho cậu một chén sủi cảo, còn lèm bèm nói:
“Đừng tưởng rằng mày bây giờ rất nổi tiếng, cái chỗ kia chướng khí mù mịt, ra được thì nhảy ra sớm một chút đi… Một mình mày ở trong đó, phải giữ mình, đừng tự tiện thổ lộ tình cảm với ai… Đi chơi cũng phải chú ý, chỗ tụi mày nam nam nữ nữ, ai cũng chơi được, bẩn hơn chỗ của bà nhiều, hôm trước vừa tới một đứa, chậc chậc… Nều mày cần, bà tìm cho mày mấy đứa sạch sẽ, ngàn vạn lần không được ở với mấy đứa đó… Nếu muốn yêu đương đàng hoàng, phải tìm người ngoài giới… Mày cười cái gì?”
Trong hộp thư chúc mừng năm mới sắp nổ vì quá đầy, có một tin nhắn quy củ “Năm mới vui vẻ. Chúc vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành (muốn sẽ đạt được)”, vừa nhìn đã biết là của người nào đó đàng hoàng không thú vị ngoài giới nhắn tới. Nghiêm Hạo Thần trả lời “Chờ em về ăn khuya.”, mới nhếch khóe miệng ngẩng đầu:
“Bà già, bà dài dòng hơn rồi.”
“Mày muốn chết à! Ăn xong rồi thì cút về với bạn gái mày nhanh đi, đừng có ngồi đây chướng mắt tao.”
“Con không có…”
“Lại nói xạo! Cũng không biết ai nuôi mày lớn, tao còn không hiểu mày… Không phải người ta bắt mày, mày chịu về nhà liếc nhìn tao một cái chắc? Nhìn cái tin nhắn mà cười ngu như vậy, là hạng người gì? Lần tới mang con bé về đây…”
“Người đã già quả nhiên sẽ dài dòng.”
Hơn nữa còn bị viễn thị. Vừa nghĩ tới người đàn ông cao lớn kia bị gọi “bạn gái”, Nghiêm Hạo Thần liền không nhịn được bật cười, hơn nữa trong nụ cười ngoài hài hước ra còn có một chút vui vẻ. Thật là kỳ quái, cậu và người kia, rõ ràng không tính là người yêu, bất quá là bạn giường quan hệ thân mật mà thôi.